Bí ẩn về con chó lúc nửa đêm - Chương 14

193. Hồi tôi còn hay chơi bộ đồ chơi tàu hỏa tôi đã làm một bảng lịch trình tàu vì tôi thích các bảng giờ giấc. Và tôi thích bảng giờ giấc vì tôi thích biết khi nào mọi thứ sẽ xảy ra.

Và đây là thời gian biểu của tôi khi tôi sống ở nhà với Cha và tôi nghĩ rằng Mẹ đã chết vì đau tim (đây là thời gian biểu cho thứ Hai và nó cũng là tương đối):

7:20

Thức dậy

3:49

Xuống xe buýt ở nhà

7:25

Đánh răng và rửa mặt

3:50

Uống nước trái cây và ăn qua loa

7:30

Cho Toby ăn và uống

3:55

Cho Toby ăn và uống

7:40

Ăn sáng

4:00

Cho Toby ra khỏi chuồng

8:00

Mặc đồng phục trường

4:18

Cho Toby vào chuồng

8:05

Sửa soạn túi đi học

4:20

Xem tivi hay video

8:10

Đọc sách hay xem video

5:00

Đọc sách

8:32

Đón xe buýt đến trường

6:00

Uống trà

8: 43

Đi ngang cửa hiệu bán cá nhiệt đới

6:30

Xem tivi hay video

8: 51

Đến trường

7:00

Tập làm toán

9:00

Tập hợp trong trường

8:00

Tắm

9:15

Giờ học sáng đầu tiên

8:15

Thay quần áo ngủ

10:30

Ra chơi

8:20

Chơi máy vi tính

10;50

Giờ vẽ với cô Peters[30]

9:00

Xem tivi hay video

12:30

Ăn trưa

9:20

Uống nước trái cây và ăn qua loa

1:00

Giờ học chiều đầu tiên

9:30

Ngủ

2:15

Giờ học chiều thứ nhì

3:30

Đón xe buýt trường để về nhà

[30] Trong tiết vẽ chúng tôi học vẽ, nhưng trong giờ học sáng đầu tiên và giờ học chiều đầu tiên và giờ học chiều thứ nhì chúng tôi làm nhiều thứ khác nhau như ĐọcTrắc nghiệm Kỹ năng Xã hộiChăm sóc động vậtChúng ta làm gì lúc cuối tuầnViết Toán Đề phòng người lạTiền Vệ sinh cá nhân.

Và vào cuối tuần tôi làm thời gian biểu riêng của mình và tôi viết nó ra một miếng bìa và đính nó lên tường. Và nó ghi những việc như Cho Toby ăn hay Làm toán hay Ra cửa hàng mua bánh kẹo. Và đó là một trong những lý do tôi không thích nước Pháp, vì khi người ta đi nghỉ họ không có bảng giờ giấc và mỗi buổi sáng tôi phải bắt Mẹ và Cha nói cho tôi biết đích xác những gì chúng tôi sẽ làm ngày hôm đó để tôi cảm thấy yên tâm.

Bởi vì thời gian không giống như không gian. Và khi ta đặt một cái gì xuống một nơi nào đó, như một cái thước đo góc hay một miếng bánh quy chẳng hạn, ta có thể có một tấm bản đồ trong đầu mình để nói cho ta biết ta đã đặt nó ở đâu, nhưng ngay cả nếu ta không có tấm bản đồ thì nó vẫn nằm ở đó vì bản đồ là một biểu trưng của sự vật thực sự hiện hữu để ta có thể tìm lại cây thước đo góc hay miếng bánh quy. Còn thời gian biểu là bản đồ thời gian, nhưng nếu ta không có thời gian biểu thì thời gian không nằm ở đó như đầu cầu thang và khu vườn và đường đi tới trường. Vì thời gian chỉ là tương quan giữa cách biến đổi của các sự vật khác nhau, như quả đất quay quanh mặt trời và các nguyên tử dao động và đồng hồ tích tắc và ngày và đêm và thức dậy và đi ngủ, nó cũng giống như phía Tây hay phía Đông Bắc - Bắc sẽ mất đi khi quả đất thôi hiện hữu và rơi vào mặt trời vì nó chỉ là tương quan giữa Bắc Cực và Nam Cực và mọi nơi khác, như Mogadishu và Sunderland và Canberra.

Và nó không phải là một tương quan cố định như tương quan giữa căn nhà của chúng tôi với nhà bà Shears, hay như tương quan giữa 7 và 865, mà tùy thuộc vào tốc độ của ta đối với một điểm nào đó. Và nếu ta phóng đi trên một chiếc phi thuyền và du hành gần bằng tốc độ của ánh sáng, ta có thể trở về và thấy cả gia đình ta đã chết và ta vẫn còn trẻ và lúc đó là tương lai nhưng đồng hồ của ta cho thấy ta chỉ đi vắng vài ngày hay vài tháng thôi.

Và vì không vật gì có thể di chuyển nhanh hơn tốc độ của ánh sáng, nghĩa là ta chỉ có thể biết về một phần các sự vật đang diễn biến trong vũ trụ, như sau.

Và đây là tấm bản đồ của mọi vật và mọi nơi, và tương lai ở bên phải và quá khứ ở bên trái còn độ dốc của đường c là tốc độ của ánh sáng, nhưng chúng ta không thể biết điều gì xảy ra trong vùng màu đậm dù cho một số sự việc ở nơi đó đã xảy ra, nhưng khi chúng ta đến điểm f thì sẽ có thể tìm thấy những sự việc xảy ra trong hai vùng nhạt pq.

Và điều này có nghĩa thời gian là một bí ẩn, và thậm chí không phải là một vật, và chưa ai giải đáp được bài toán thời gian là gì một cách chính xác. Và vì thế nếu ta lạc trong thời gian thì cũng giống như lạc trong sa mạc, trừ một điểm là ta không thấy sa mạc vì nó không phải là một vật.

Và đây là lý do tôi thích các thời gian biểu, vì chúng giúp chúng ta không bị lạc trong thời gian.

197. Trên tàu có rất nhiều người, và tôi không thích điều đó, vì tôi không thích nhiều người tôi không biết và tôi còn ghét hơn nữa nếu tôi bị kẹt trong một căn phòng với nhiều người tôi không biết, mà toa tàu thì giống như một căn phòng và ta không thể bỏ ra ngoài khi nó đang di chuyển. Và nó làm tôi nghĩ đến lần tôi phải từ trường về nhà trong một chiếc ô tô vì xe buýt bị hỏng và Mẹ đến đón tôi nhưng trước đó cô Peters có nhờ Mẹ đưa Jack và Polly về nhà vì mẹ của bọn nó không thể đến đón bọn nó, và Mẹ nói ừ. Nhưng tôi bắt đầu la hét vì trong xe có quá nhiều người với lại Jack và Polly không thuộc lớp tôi và Jack đập đầu lên mọi thứ và gây tiếng ồn như một con thú, và tôi cố ra khỏi xe, nhưng vì xe đang chạy và tôi ngã xuống đường và bị khâu mấy mũi trên đầu và người ta phải cạo tóc tôi đi và mất ba tháng tóc mới mọc lại như trước.

Vì thế tôi đứng rất yên trong toa tàu và không di chuyển.

Và khi ấy tôi nghe tiếng ai nói “Christopher”.

Và tôi nghĩ đó là một người tôi biết, như một giáo viên ở trường hay một trong những người sống trong phố chúng tôi, nhưng không phải. Đó lại là ông cảnh sát. Và ông nói: “Bắt được cháu vừa đúng lúc,” và ông thở thật to và tì tay vào đầu gối.

Và tôi không nói gì.

Và ông nói: “Cha cháu đang ở sở cảnh sát.”

Và tôi nghĩ ông ta sẽ nói họ đã bắt Cha vì tội giết Wellington, nhưng ông không nói. Ông nói: “Ông ấy đang tìm cháu.”

Và tôi nói: “Cháu biết.”

Và ông nói: “Thế thì tại sao cháu đi London?”

Và tôi nói: “Vì cháu sẽ sống với Mẹ.”

Và ông nói: “À, chú nghĩ cha cháu muốn có ý kiến về chuyện đó.”

Và khi ấy tôi nghĩ ông ta sẽ mang tôi trở về với Cha và điều đó đáng sợ vì ông ta là cảnh sát và cảnh sát có nghĩa là tốt, vì thế tôi định chạy, nhưng ông ta nắm lấy tôi và tôi hét. Và khi ấy ông buông ra.

Và ông nói: “Được, chúng ta đừng kích động quá ở đây.” Rồi ông nói: “Chú sẽ đưa cháu về sở cảnh sát, và cháu với chú và cha cháu có thể ngồi xuống nói chuyện về việc ai sẽ đi đâu.”

Và tôi nói: “Cháu đi sống với Mẹ, ở London.”

Và ông nói: “Bây giờ cháu chưa đi đâu cả.”

Và tôi nói: “Chú đã bắt Cha chưa?”

Và ông nói: “Bắt ông ấy? Vì cái gì?”

Và tôi nói: “Cha đã giết một con chó. Bằng cái bồ cào làm vườn. Con chó tên là Wellington.”

Và ông cảnh sát nói: “Vậy sao?”

Và tôi nói: “Vâng, đúng vậy.”

Và ông nói: “Được rồi, mình cũng sẽ nói chuyện đó luôn.” Rồi ông nói: “Nào, anh bạn trẻ, chú nghĩ ngày hôm nay cháu đi mạo hiểm đủ rồi.”

Và khi ấy ông đưa tay ra chạm vào tôi lần nữa và tôi lại bắt đầu la hét, và ông nói: “Nghe này, nhóc con. Cháu hoặc là làm theo điều chú nói hoặc là chú sẽ phải...”

Và khi ấy tàu xóc nhẹ và bắt đầu di chuyển.

Và khi ấy ông cảnh sát nói: “Khốn kiếp.”

Và khi ấy ông nhìn lên trần tàu và ông đưa hai tay lên miệng như người ta làm khi họ cầu nguyện Chúa trên thiên đường và ông thổi thật lớn vào tay và làm tiếng huýt sáo, rồi ông ngừng lại vì tàu lại xóc nhẹ và ông phải nắm lấy một dây quai treo trên trần.

Và khi ấy ông nói: “Đừng đi đâu.”

Rồi ông lấy máy bộ đàm ra ấn nút và nói: “Rob hả? Ừ, Nigel đây. Tôi đang kẹt trên chiếc tàu khốn kiếp. Ừ. Đừng... Này. Tàu dừng ở Didcot Parkway. Vì vậy cậu tìm một người đem xe tới gặp tôi... Chào. Bảo ông bố nó là mình bắt được nó rồi nhưng phải một lúc nữa, được chứ? Tốt lắm.”

Rồi ông tắt máy bộ đàm và nói: “Bây giờ mình ngồi xuống,” và ông chỉ hai băng ghế đối diện nhau gần đó và nói: “Ngồi xuống. Và đừng làm trò khỉ nghe chưa.”

Và những người đang ngồi trên ghế đứng lên và bỏ đi vì ông ta là cảnh sát và chúng tôi ngồi xuống đối diện nhau.

Và ông nói: “Chú mày thật là rầy rà quá chừng.”

Và tôi tự hỏi liệu ông cảnh sát có giúp tôi tìm số 451c Đường Chapter, London NW2 5NG không.

Và tôi nhìn ra cửa sổ và chúng tôi đi qua các xưởng máy và bãi phế thải đầy xe cũ và có bốn căn nhà lưu động trong bãi đất bùn với hai con chó và một số áo quần đang phơi.

Và bên ngoài cửa sổ giống như một tấm bản đồ, trừ một cái là nó có ba chiều và nó có kích cỡ thật vì nó là bản đồ của chính nó. Và có quà nhiều thứ làm đầu tôi đau nhức, vì thế tôi nhắm mắt, nhưng rồi tôi lại mở ra vì cứ giống như tôi đang bay, nhưng gần mặt đất hơn, và tôi nghĩ bay lượn thì thật thích. Và khi ấy tàu đến vùng thôn quê và có những cánh đồng và bò và ngựa và một cây cầu và một nông trại và nhiều nhà và rất nhiều đường nhỏ có xe. Và nó khiến tôi nghĩ rằng chắc phải có hàng triệu dặm đường tàu trên thế giới và chúng đều đi ngang nhà cửa và đường sá và sông ngòi và đồng ruộng, và điều đó khiến tôi nghĩ trên thế giới phải có nhiều người lắm và họ đều có nhà và đường sá để đi lại và xe cộ và thú nuôi trong nhà và áo quần, và họ đều ăn trưa và đi ngủ và đều có tên và điều này cũng làm tôi đau đầu, vì thế tôi lại nhắm mắt và đếm và rên rỉ.

Và khi tôi mở mắt ông cảnh sát đang đọc tờ báo The Sun, và trên trang nhất ghi Nỗi ô nhục Gái gọi 3 triệu ₤ của Anderson và có tấm ảnh của một ông và tấm ảnh một bà mặc áo lót bên dưới.

Và khi ấy tôi tập làm toán trong đầu, giải các phương trình bậc hai dùng công thức.

Rồi tôi muốn đi tè, nhưng tôi đang trên tàu. Và tôi không biết còn bao lâu chúng tôi mới đến London và tôi bắt đầu cảm thấy hốt hoảng, và tôi bắt đầu gõ nhịp trên kính bằng đốt ngón tay để giúp tôi đợi và không nghĩ tới việc muốn đi tè, và tôi xem đồng hồ và tôi đợi mười bảy phút, nhưng mỗi khi tôi muốn đi tè tôi phải đi thật nhanh, đó là lý do tôi thích ở nhà hay ở trường và tôi luôn luôn đi tè trước khi lên xe buýt, đó là lý do tại sao lúc này tôi hơi són một tí và làm ướt quần.

Và khi ấy ông cảnh sát nhìn qua tôi và nói: “Ôi Chúa ơi, cháu...” Rồi ông đặt tờ báo xuống và nói: “Cháu làm ơn đi ra cái phòng vệ sinh khốn kiếp đi.”

Và tôi nói: “Nhưng cháu đang ở trên tàu.”

Và ông nói: “Người ta có phòng vệ sinh trên tàu, cháu biết chứ.”

Và tôi nói: “Phòng vệ sinh trên tàu ở đâu?”

Và ông ta vừa chỉ vừa nói: “Qua mấy cánh cửa đó. Nhưng chú để mắt trông chừng cháu đấy, hiểu không?”

Và tôi nói: “Không,” vì tôi biết để mắt trông chừng ai nghĩa là gì nhưng ông ta không thể nhìn tôi lúc tôi ở trong phòng vệ sinh.

Và ông nói: “Cứ đi vào cái phòng vệ sinh khốn kiếp cho rồi.”

Vì thế tôi đứng lên khỏi chỗ ngồi và tôi nhắm mắt chỉ để hở mí mắt một tí để khỏi thấy những người khác trên tàu và tôi bước tới cửa, và khi tôi đi qua cửa có một cánh cửa khác bên phải và nó mở hé và có ghi chữ PHÒNG VỆ SINH, vì thế tôi đi vào.

Bên trong thật khủng khiếp vì có mìn trên mặt ghế bồn cầu và có mùi mìn, như phòng vệ sinh ở trường khi Joseph đi ị một mình, vì nó chơi với mìn.

Và tôi không muốn dùng phòng vệ sinh vì nó có mìn, là mìn của người tôi không biết và có màu nâu, nhưng tôi phải dùng vì tôi rất muốn đái. Vì thế tôi nhắm mắt và đái và chiếc tàu lắc lư nên rất nhiều nước đái văng lên mặt bồn cầu và ra sàn, nhưng tôi lấy giấy vệ sinh lau sạch chim và xả nước bồn cầu và rồi tôi định dùng bồn rửa tay nhưng vòi nước không chảy, vì thế tôi phun nước bọt lên tay và lau bằng giấy vệ sinh và bỏ nó xuống bồn cầu.

Rồi tôi ra ngoài phòng vệ sinh và tôi thấy đối diện phòng vệ sinh có hai ngăn để nhiều va li và một chiếc ba lô trên đó và nó khiến tôi nghĩ tới cái tủ to rộng ở nhà mà thỉnh thoảng tôi leo vào đó và làm vậy tôi cảm thấy an toàn. Vì thế tôi leo lên cái ngăn ở giữa và kéo một chiếc va li chắn phía trước như cánh cửa để tôi khuất vào trong, và nó tối và không có ai trong đó với tôi và tôi không nghe tiếng người nói chuyện vì thế tôi cảm thấy bình tĩnh hơn và dễ chịu.

Và tôi làm thêm một số phương trình bậc hai như:

0 = 437x2 + 103x + 11

Và:

0 = 79x2 + 43x + 2089

Và tôi đặt một vài hệ số lớn để cho khó giải.

Và khi ấy tàu bắt đầu chạy chậm lại và có người đến đứng gần cái ngăn và gõ cửa phòng vệ sinh, và đó là ông cảnh sát và ông nói: “Christopher...? Christopher?” Rồi ông mở cửa phòng vệ sinh và nói: “Quỷ thần ơi,” và ông ở rất gần đến nỗi tôi nhìn thấy chiếc máy bộ đàm và dùi cui trên thắt lưng ông và ngửi thấy mùi nước hoa cạo râu của ông, nhưng ông không thấy tôi và tôi không nói gì vì tôi không muốn ông đưa tôi tới gặp Cha.

Và khi ấy ông lại bỏ đi, lần này chạy.

Rồi thì tàu ngừng lại và tôi tự hỏi đã đến London chưa, nhưng tôi không nhúc nhích vì tôi không muốn ông cảnh sát tìm thấy tôi.

Và khi ấy một bà mặc áo len có in hình những con ong và hoa đến và lấy chiếc ba lô khỏi ngăn kệ trên đầu tôi và bà nói: “Cháu làm bà sợ hết hồn.”

Nhưng tôi không nói gì.

Rồi bà nói: “Bà nghĩ có người ngoài sân ga đang tìm cháu.”

Nhưng tôi cứ tiếp tục không nói gì.

Và bà nói: “Ôi dào, ấy là việc của cháu,” và bà ta bỏ đi.

Và khi ấy có ba người khác bước qua và một người trong số họ là một ông da đen mặc áo choàng dài màu trắng và ông ta cất chiếc túi lớn của ông trên ngăn kệ phía trên đầu tôi nhưng ông ta không thấy tôi.

Và khi ấy tàu lại bắt đầu chạy.

199. Người ta tin có Chúa vì thế giới rất phức tạp và họ nghĩ những thứ phức tạp như một con sóc bay hay con mắt người hay bộ não người khó có thể xảy ra một cách tình cờ. Nhưng đáng lẽ họ nên nghĩ một cách hợp lý và nếu họ suy nghĩ một cách hợp lý họ sẽ thấy rằng họ chỉ có thể hỏi câu hỏi này vì sự việc đã xảy ra rồi và chúng hiện hữu. Và có hàng tỉ hành tinh không có sự sống, nhưng trên các hành tinh đó không có ai có bộ óc để nhận ra. Và nó cũng giống như mọi người trên thế giới ném một đồng xu rồi cuối cùng có người được 5698 mặt ngửa liên tiếp và họ sẽ nghĩ rằng họ rất đặc biệt. Nhưng không phải, vì sẽ có hàng triệu người không được 5698 mặt ngửa.

Và sự sống có trên trái đất vì một sự ngẫu nhiên. Nhưng đó là một loại ngẫu nhiên rất đặc biệt. Và để sự ngẫu nhiên này xảy ra một cách đặc biệt như thế phải có ba điều kiện. Và chúng là:

1. Sự vật phải tự sao lại chính mình (điều này gọi là Tái tạo)

2. Chúng phải gây ra những lỗi nhỏ khi làm điều đó (điều này gọi là Đột biến)

3. Những lỗi này phải giống nhau trong các phiên bản của chúng (điều này gọi là Di truyền)

Và những điều kiện này rất hiếm, nhưng có thể xảy ra, và chúng tạo nên sự sống. Và nó xảy ra, thế thôi. Nhưng nó không nhất thiết phải xuất hiện ở bọn tê giác và loài người và cá voi. Nó có thể xuất hiện ở bất cứ vật gì.

Và, thí dụ, một số người nói làm sao một con mắt có thể tình cờ sinh ra? Vì một con mắt phải tiến hóa từ một vật khác rất giống con mắt, và nó không bỗng dưng xảy ra vì một lỗi di truyền, và nửa con mắt thì có ích lợi gì? Nhưng nửa con mắt vẫn rất có ích, vì nếu có nửa con mắt thì một con thú có thể thấy một nửa con thú muốn ăn thịt nó và bỏ chạy, và nó sẽ ăn thịt con thú nào chỉ có một phần ba con mắt hoặc 49% con mắt vì con đó chạy không đủ nhanh, và con thú bị ăn thịt sẽ không có con vì nó đã chết. Và 1% con mắt vẫn tốt hơn là không có mắt.

Và những người tin Chúa nghĩ rằng Chúa đã đặt loài người trên trái đất vì họ nghĩ con người là loài thú siêu việt nhất, nhưng con người chỉ là một con thú và chúng sẽ tiến hóa thành một con thú khác, và con thú đó sẽ thông minh hơn và nó sẽ bắt loài người bỏ vào sở thú, như chúng ta bỏ con tinh tinh hay con khỉ đột vào sở thú. Hay tất cả loài người sẽ bị nhiễm một thứ bệnh và chết đi, hay họ sẽ gây ra quá nhiều ô nhiễm và giết chính mình, và khi ấy chỉ còn côn trùng trên thế giới và chúng sẽ là loài thú siêu việt nhất.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3