Bí ẩn về con chó lúc nửa đêm - Chương 17

229. Và khi ngủ tôi mơ thấy một trong những giấc mơ tôi thích. Đôi khi mơ nó lúc ban ngày, nhưng đấy là mơ tưởng hão huyền. Nhưng tôi cũng thường mơ nó lúc ban đêm.

Và trong giấc mơ gần như mọi thứ trên trái đất đều chết hết, vì họ mắc phải một thứ virus. Nhưng nó không giống virus thường. Nó như virus máy tính. Và người ta bị lây qua lời nói của người mắc bệnh và qua ý nghĩa khuôn mặt của họ khi họ nói, nghĩa là người ta cũng có thể bị lây khi xem truyền hình có một người mắc bệnh, nghĩa là nó lan khắp thế giới rất nhanh.

Và khi người ta bị nhiễm virus họ chỉ ngồi trên ghế sofa và không làm gì cả và cũng không ăn uống vì thế họ chết. Nhưng đôi khi tôi nằm mơ hơi khác, giống như bạn có thể xem hai phiên bản của một bộ phim, bản thường và bản theo ý đạo diễn, như film Blade Runner. Và trong một số phiên bản của giấc mơ, virus này khiến cho họ đụng xe hay đi xuống biển và chết đuối, hay nhảy xuống sông, và tôi nghĩ bản này hay hơn vì khi đó không có xác người chết ở khắp nơi.

Và cuối cùng không còn ai trên trái đất ngoại trừ những người không nhìn vào mặt người khác và những người không biết những hình ảnh này có nghĩa là gì và tất cả những người này đều là những người đặc biệt giống như tôi. Và họ thích ở một mình và tôi ít khi gặp họ vì họ giống như con hươu đùi vằn trong rừng rậm Congo, một loại linh dương rất nhút nhát và hiếm.

Và tôi có thể đi bất cứ nơi đâu trên thế giới và tôi biết sẽ không có ai nói chuyện với tôi hay đụng vào tôi hay hỏi tôi một câu nào. Nhưng nếu tôi không muốn đi đâu thì tôi không phải đi, và tôi có thể ở nhà và ăn bông cải xanh và cam và sợi cam thảo mãi mãi, hay tôi có thể chơi máy tính suốt tuần, hay tôi có thể ngồi trong góc phòng và chà xát đồng xu 1 £ lên bề mặt dợn sóng của lò sưởi. Và tôi không phải đi Pháp.

Và tôi ra khỏi nhà của Cha và tôi đi bộ xuống phố, và đường phố rất yên lặng mặc dù lúc ấy là giữa ban ngày và tôi không nghe bất cứ tiếng động nào ngoại trừ chim hót và gió thổi và thỉnh thoảng các tòa nhà đổ xuống ở đằng xa, và nếu đứng thật gần cột đèn lưu thông tôi có thể nghe tiếng lách cách nhỏ mỗi khi đèn đổi màu.

Và tôi đi vào nhà người khác và chơi trò thám tử và tôi có thể đập kính cửa sổ để vào vì người ta đã chết rồi và đập cửa cũng không sao. Và tôi vào các cửa hiệu lấy những thứ tôi muốn, như bánh quy màu hồng hay mâm xôi PJ và nước sinh tố xoài hay trò chơi điện tử hay sách hay video chẳng hạn.

Và tôi lấy chiếc thang trên xe tải của Cha và tôi leo lên mái nhà, và khi lên tới mép mái nhà tôi đặt chiếc thang giữa hai nhà và tôi leo qua mái bên cạnh, vì trong giấc mơ ta được phép làm mọi chuyện.

Và khi ấy tôi tìm thấy chìa khóa xe của người ta và tôi liền lên xe của họ và lái đi, và dù tôi đụng vào cái gì thì cũng chẳng sao và tôi lái ra tới biển, và tôi đậu xe và xuống xe và trời mưa như trút. Và tôi lấy kem trong một cửa hiệu mà ăn. Và rồi tôi đi bộ xuống bãi biển. Và bãi biển đầy cát và những tảng đá lớn và có một ngọn hải đăng trên mỏm nhưng đèn không sáng vì người gác hải đăng đã chết.

Và tôi đứng trong sóng và sóng đến và tràn lên giày tôi, và tôi không bơi phòng trường hợp có cá mập. Và tôi đứng nhìn chân trời và tôi lấy cây thước sắt dài của tôi ra và giơ nó lên lằn vạch là một đường cong và trái đất hình tròn. Và sóng đến tràn lên giày tôi rồi lại rút đi nhịp nhàng, như âm nhạc hay tiếng trống.

Và khi ấy tôi lấy quần áo khô trong nhà của một gia đình đã chết. Và tôi đi về nhà Cha, nhưng nó không phải là nhà của Cha nữa mà là của tôi. Và tôi tự làm món Gobi Aloo Sag với phẩm đỏ và ly sữa đánh với dâu, rồi tôi xem video về hệ mặt trời và chơi máy vi tính và đi ngủ.

Và khi ấy giấc mơ chấm dứt và tôi vui sướng.

233. Sáng hôm sau tôi ăn điểm tâm món cà chua rán và một lon đậu đũa Mẹ đã hâm trên chảo.

Giữa bữa ăn sáng, ông Shears nói: “Được rồi. Nó có thể ở lại vài ngày.”

Và Mẹ nói: “Nó có thể ở đến khi nào nó muốn.”

Và ông Shears nói: “Căn chung cư này không đủ rộng cho hai người, chứ đừng nói tới ba.”

Và Mẹ nói: “Nó có thể hiểu anh nói gì đấy nhé.”

Và ông Shears nói: “Rồi nó sẽ làm gì? Không có trường cho nó học. Mình đều phải đi làm. Lố bịch quá sức.”

Và Mẹ nói: “Roger. Đủ rồi.”

Rồi bà pha cho tôi trà thảo mộc Reg Zinger với đường nhưng tôi không thích, và bà nói: “Con cứ ở lại đến bao giờ con thích.”

Và sau khi ông Shears đã đi làm, bà gọi điện thoại cho văn phòng và xin phép Nghỉ vì hoàn cảnh đặc biệt, “ấy là khi còn có người trong gia đình chết hoặc đau ốm.”

Rồi bà nói chúng tôi phải đi mua một số quần áo cho tôi và mặc bộ áo ngủ và bàn chải răng và khăn lau. Vì thế chúng tôi ra khỏi căn chung cư và đi bộ tới đường cái là Đường Hill, là A4088, và nó rất đông đúc và chúng tôi lấy xe buýt số 266 đến Trung tâm Thương mại Brent Cross. Nhưng có quá nhiều người trong cửa hiệu John Lewis và tôi hoảng sợ và tôi nằm xuống sàn bên cạnh quầy đồng hồ đeo tay và la hét và Mẹ phải đưa tôi về nhà bằng tắc xi.

Rồi bà phải trở lại trung tâm thương mại để mua cho tôi ít quần áo và bộ áo ngủ và bàn chải răng và khăn lau, vì thế tôi ở trong căn phòng dành cho khách trong khi bà đi vắng vì tôi không muốn ở cùng phòng với ông Shears do tôi sợ ông ta.

Và khi Mẹ vế đến nhà bà mang cho tôi ly sữa sinh tố dâu và cho tôi xem bộ áo ngủ mới của tôi, và trên áo in các ngôi sao xanh năm góc trên nền tím như thế này.

Rồi tôi nói: “Con phải quay về Swindon.”

Và Mẹ nói: “Christopher, con vừa mới đến đây thôi mà.”

Rồi tôi nói: “Con phải quay về vì con phải thi toán trình độ A.”

Và Mẹ nói: “Con học toán trình độ A?”

Rồi tôi nói: “Vâng. Con sẽ thi vào ngày thứ Tư và thứ Năm và thứ Sáu tuần sau.”

Và Mẹ nói: “Chúa ơi.”

Rồi tôi nói: “Mục sư Peters sẽ là giám thị coi thi.”

Và Mẹ nói: “Mẹ muốn nói như thế là giỏi lắm.”

Rồi tôi nói: “Con sẽ lấy điểm A. Và vì vậy con phải quay lại Swindon. Nhưng con không muốn gặp Cha. Vì vậy con phải đi Swindon với Mẹ.”

Khi ấy Mẹ úp hai tay lên mặt bà và thở mạnh ra rồi bà nói: “Mẹ không biết như thế có được không.”

Rồi tôi nói: “Nhưng con phải đi.”

Và Mẹ nói: “Thôi lúc khác mình sẽ nói chuyện này nhé?”

Rồi tôi nói: “Vâng. Nhưng con phải đi Swindon.”

Và Mẹ nói: “Christopher, thôi mà.”

Và tôi uống sữa sinh tố của mình.

Và sau đó, lúc 10 giờ 31 tối, tôi ra ban công để xem mình có thể thấy ngôi sao nào không. Nhưng không có sao nào vì trời có mây và cái gọi là ô nhiễm ánh sáng, ấy là ánh sáng từ đèn đường và đèn xe hơi và đèn pha và đèn trong các tòa nhà phản chiếu những hạt nhỏ tí trong khí quyển ngăn trở ánh sáng của các ngôi sao. Vì thế tôi vào trong trở lại.

Nhưng tôi không ngủ được. Và tôi ra khỏi giường lúc 2 giờ 07 phút sáng, và tôi cảm thấy sợ ông Shears vì thế tôi xuống tầng dưới và đi qua cửa trước ra Đường Chapter. Và trên đường phố không có ai và yên tĩnh hơn lúc ban ngày, mặc dù ta có thể nghe thấy tiếng xe cộ xa xa và tiếng còi hụ, vì thế nó khiến tôi cảm thấy an lòng hơn. Và tôi đi xuống Đường Chapter và nhìn tất cả các chiếc xe và hình dáng đường dây điện thoại trên nền mây màu da cam và những thứ người ta để trong sân trước nhà của họ, như một ông thần lùn và một cái bếp và một cái hồ nước nhỏ tí và một con gấu nhồi bông.

Rồi tôi nghe có hai người đi trên đường, vì thế tôi chui xuống giữa một thùng đựng đồ xây dựng và một chiếc xe tải hiệu Ford, và họ nói chuyện bằng một ngôn ngữ không phải là tiếng Anh, nhưng họ không thấy tôi. Và có hai chiếc bánh răng nhỏ tí bằng đồng dưới vũng nước bẩn trong rãnh nước bên cạnh chân tôi, giống như những bánh răng trong chiếc đồng hồ lên dây.

Và tôi thích ở giữa cái thùng và chiếc xe tải hiệu Ford vì thế tôi ở đó một lúc lâu. Và tôi nhìn ra đường phố. Và màu sắc duy nhất tôi thấy là màu cam và đen và màu pha giữa cam và đen. Và ta không biết xe cộ màu gì lúc ban ngày.

Và tôi tự hỏi mình có thể khảm các chữ thập hay không, và tôi suy ra là ta có thể làm được bằng cách tưởng tượng hình này trong đầu tôi.

Và khi ấy tôi nghe tiếng của Mẹ và bà gọi lớn: “Christopher...? Christopher ơi?” và bà chạy xuống đường, vì thế tôi bước ra khỏi chỗ giữa cái thùng và chiếc xe tải hiệu Ford và bà chạy đến tôi và nói: “Chúa ơi,” và bà đứng trước tôi và chỉ ngón tay vào mặt tôi và nói: “Nếu con mà làm như vậy nữa, mẹ thề với Chúa, Christopher à, mẹ yêu con, nhưng... mẹ không biết mẹ sẽ làm gì.”

Thế là bà bắt tôi hứa không bao giờ rời căn chung cư một mình vì nguy hiểm và vì ta không thể tin người ở London vì họ là người lạ. Và hôm sau bà phải đi mua sắm lần nữa và bà bắt tôi hứa không được mở cửa nếu có người bấm chuông. Và khi bà trở lại bà mang theo thức ăn cho Toby và ba cuốn video Star Trek và tôi xem chúng trong phòng khách cho đến khi ông Shears về và khi ấy tôi lại đi vào phòng dành cho khách. Và tôi ước gì 451c Đường Chapter, London NW2 5NG có một mảnh vườn nhưng không có.

Và ngày hôm sau văn phòng Mẹ làm việc gọi điện thoại đến và bảo bà đừng quay lại làm việc nữa vì họ đã có người khác làm việc của bà thay cho bà, và bà rất tức giận và bà nói như thế là bất hợp pháp và bà sẽ kiện, nhưng ông Shears nói: “Đừng có ngốc nghếch. Đó là việc làm tạm thôi mà, vì Chúa.”

Và khi Mẹ vào căn phòng dành cho khách trước khi tôi ngủ tôi nói: “Con phải đi Swindon để thi trình độ A.”

Và bà nói: “Christopher, không phải lúc này. Mẹ nhận điện thoại của cha con dọa kiện mẹ ra tòa. Roger thì đang làm mẹ chán tới cổ đây. Bây giờ không phải lúc.”

Và tôi nói: “Nhưng con phải đi vì đã thu xếp rồi và Mục sư Peters sẽ làm giám thị.”

Và bà nói: “Này. Đó chỉ là một kì thi thôi. Mẹ có thể gọi cho trường. Mình có thể hoãn lại mà. Con có thể thi lúc khác.”

Và tôi nói: “Con không thể thi lúc khác. Kỳ thi đã được thu xếp. Và con đã ôn lại rất nhiều. Và bà Gascoyne nói mình có thể dùng một phòng trong trường.”

Và Mẹ nói: “Christopher, mẹ đang cố hết sức. Nhưng mẹ sắp kiệt sức rồi, nghe chưa? Vì thế để cho mẹ...”

Rồi bà ngưng nói và bà đưa tay lên miệng rồi đứng lên và đi ra khỏi phòng. Và tôi bắt đầu cảm thấy đau trong ngực như khi tôi ở dưới hầm vì tôi nghĩ tôi sẽ không thể về Swindon thi trình độ A.

Và sáng hôm sau tôi nhìn ra cửa sổ phòng ăn để đếm xe trên đường phố để xem hôm nay sẽ là Ngày Khá Tốt hay Ngày Tốt hay Ngày Siêu Tốt hay Ngày Xấu, nhưng không giống như trên xe buýt tới trường vì ta có thể nhìn mãi ra cửa sổ đến khi nào ta muốn và thấy bao nhiêu xe tùy ta muốn, và tôi nhìn ra cửa sổ suốt ba tiếng và tôi thấy năm chiếc xe đỏ liên tiếp và bốn chiếc xe vàng liên tiếp, nghĩa là hôm nay vừa là Ngày Tốt vừa là Ngày Xấu, vì thế quy luật không đúng nữa. Nhưng nếu tôi tập trung đếm xe, việc đó sẽ ngăn tôi suy nghĩ về kỳ thi trình độ A của tôi và cái đau trong ngực tôi.

Và buổi chiều Mẹ đưa tôi đến Hampstead Heath bằng tắc xi và chúng tôi ngồi trên đỉnh một ngọn đồi xem máy bay đến phi trường Heathrow ở phía xa. Và tôi ăn một cây kem đỏ mua ở xe bán kem. Và Mẹ nói bà đã gọi điện cho bà Goscoyne và nói với bà ấy rằng năm sau tôi sẽ thi toán trình độ A, vì thế tôi vứt cây kem đỏ đi và tôi la hét một lúc lâu và ngực tôi đau đến nỗi khó thở và một ông đi đến hỏi tôi có sao không và Mẹ nói: “A, ông thấy sao?” Và ông ta bỏ đi.

Và khi ấy tôi đã mệt vì la hét và Mẹ đưa tôi về căn chung cư trên một chiếc tắc xi khác và sáng hôm sau là thứ Bảy và bà bảo ông Shears ra ngoài tìm cho tôi mấy cuốn sách về khoa học và toán ở thư viện, và chúng là 100 Câu đố sốNguồn gốc Vũ trụNăng lượng Nguyên tử, nhưng chúng là sách cho trẻ con và không hay lắm vì thế tôi không đọc, và ông Shears nói: “Thật cảm động khi biết người ta trân trọng những đóng góp của mình.”

Và tôi không ăn gì từ khi tôi vứt cây kem đỏ trên Hampstead Heath, vì thế Mẹ làm cho tôi một biểu đồ có gắn các ngôi sao như hồi tôi còn nhỏ và bà đổ đầy Complan và vị dâu vào cốc đo lường và nếu uống 200ml tôi được một ngôi sao đồng, nếu ống 400ml thì một ngôi sao bạc, còn nếu uống 600ml thì được một ngôi sao vàng.

Và khi Mẹ và ông Shears cãi nhau tôi lấy chiếc radio nhỏ ở bếp vào ngồi trong căn phòng dành cho khách và tôi vặn giữa hai dải tần sóng để tôi chỉ có thể nghe tiếng rè rè và tôi mở âm thanh cực lớn và tôi áp nó vào tai cho âm thanh đầy đầu tôi và khiến tôi đau để khỏi cảm thấy bất cứ loại đau nào khác, như cái đau trong ngực mình, và tôi không thể nghe Mẹ và ông Shears đang cãi nhau và tôi không nghĩ về việc không thi trình độ A hay việc không có mảnh vườn ở 451c Đường Chapter, London NW2 5NG, hay việc tôi không thể thấy các ngôi sao.

Rồi tới thứ Hai. Và lúc ấy đã rất khuya và ông Shears vào phòng tôi và đánh thức tôi dậy và ông đã uống bia vì ông ta có mùi như Cha khi ông uống bia với Rhodri. Và ông ta nói: “Mày tưởng mày thông minh khiếp lắm phải không. Có bao giờ mày nghĩ tới người khác một giây phút nào không hả? À, tao chắc lúc này mày thỏa mãn lắm phải không?”

Và khi ấy Mẹ vào và Mẹ kéo ông ta ra khỏi phòng và nói: “Christopher ơi, mẹ xin lỗi. Mẹ rất rất xin lỗi con.”

Sáng hôm sau, sau khi ông Shears đã đi làm, Mẹ gom rất nhiều quần áo của bà vào hai chiếc va li và bảo tôi xuống nhà dưới và mang Toby và lên xe. Và bà đặt va li vào thùng sau và chúng tôi lái đi. Nhưng đó là xe của ông Shears và tôi nói: “Mẹ ăn cắp xe à?”

Và bà nói: “Mẹ chỉ mượn thôi.”

Và tôi nói: “Mình đi đâu?”

Và bà nói: “Mình về nhà.”

Và tôi nói: “Mẹ muốn nói nhà ở Swindon?”

Và bà nói: “Ừ.”

Và tôi nói: “Cha có ở đó không?”

Và bà nói: “Thôi nào, Christopher. Bây giờ làm ơn đừng quấy rầy mẹ nữa, OK?”

Và tôi nói: “Con không muốn ở với Cha.”

Và bà nói: “Chỉ là... Chỉ là... Không sao đâu, Christopher, OK? Không sao đâu.”

Và tôi nói: “Mình về Swindon để con thi toán trình độ A phải không?”

Và Mẹ nói: “Cái gì?”

Thì tôi nói: “Con sẽ phải thi toán trình độ A ngày mai.”

Và Mẹ nói rất chậm, bà nói: “Mình về Swindon vì nếu mình ở London lâu hơn nữa... Có người sẽ bị đánh. Và mẹ định nói chưa chắc đó đã là con.”

Và tôi nói: “Mẹ định nói gì?”

Và bà nói: “Bây giờ mẹ muốn con im lặng một lúc.”

Và tôi nói: “Mẹ muốn con im lặng bao lâu?”

Và bà nói: “Chúa ơi.” Rồi bà nói: “Nửa giờ, Christopher ạ. Mẹ cần con im lặng nửa giờ thôi.”

Và chúng tôi lái suốt quãng đường tới Swindon mất ba giờ mười hai phút và chúng tôi phải ngừng lại đổ xăng và Mẹ mua cho tôi một thỏi Milky Bar nhưng tôi không ăn. Và chúng tôi bị kẹt xe rất lâu vì người ta chạy chậm lại để xem một tai nạn trên tuyến kia. Và tôi cố tìm một công thức để xác định xem có phải nạn kẹt xe gây nên chỉ vì người ta chạy chậm lại hay không và điều này ảnh hưởng ra sao bởi (a) mật độ xe cộ, (b) tốc độ lưu thông, và (c) các tài xế phanh xe nhanh đến đâu khi họ thấy đèn phanh của chiếc xe phía trước sáng lên. Nhưng tôi quá mệt vì tối hôm trước tôi đã không ngủ vì tôi cứ nghĩ về việc không thể thi toán trình độ A. Vì thế tôi thiếp ngủ.

Và khi chúng tôi đến Swindon, Mẹ có chìa khóa nhà và chúng tôi đi vào và bà nói: “Xin chào?” Nhưng không có ai ở đó vì lúc ấy là 1 giờ 23 chiều. Và tôi sợ nhưng Mẹ nói tôi yên tâm, vì thế tôi lên phòng mình rồi đóng cửa lại. Tôi lấy Toby ra khỏi túi áo và tôi để nó chạy quanh rồi tôi chơi Dò mìn và tôi chơi bàn Chuyên nghiệp trong một trăm bảy mươi tư giây, nhiều hơn kỉ lục của tôi bảy mươi lăm giây.

Rồi đến 6 giờ 35 tối, và tôi nghe thấy Cha lái xe tải của ông về nhà và tôi đẩy giường chặn cửa để ông không vào được và ông vào nhà và ông và Mẹ quát tháo lẫn nhau.

Và Cha quát: “Cô làm thế quái nào vào được đây?”

Và Mẹ quát: “Đây cũng là nhà tôi, nếu anh quên.”

Và Cha quát: “Thằng nhân tình khốn kiếp của cô cũng ở đây hả?”

Và khi ấy tôi đặt chiếc trống bongo chú Terry mua cho tôi và tôi quỳ xuống trong góc phòng và ấn đầu mình vào góc giữa hai bức tường và tôi gõ trống và tôi rên rỉ và tôi cứ tiếp tục như thế trong một giờ đồng hồ và khi ấy Mẹ vào phòng và nói Cha đã đi rồi. Và bà nói Cha đã đi ở với Rhodri vài hôm và chúng tôi sẽ sống ở đây một mình trong vài tuần.

Khi ấy tôi đi vào vườn và tìm thấy chiếc chuồng của Toby đằng sau nhà kho và tôi mang vào và lau chùi nó và cho Toby vào.

Và tôi hỏi Mẹ tôi có thể thi toán trình độ A ngày mai không.

Và bà nói: “Mẹ xin lỗi, Christopher.”

Và tôi nói: “Con có thể thi toán trình độ A không?”

Và bà nói: “Con không nghe mẹ à, Christopher?”

Và tôi nói: “Con đang nghe Mẹ đây.”

Và Mẹ nói: “Mẹ đã bảo con rồi. Mẹ đã gọi cho bà hiệu trưởng của con. Mẹ bảo bà là mình đang ở London. Mẹ bảo bà là sang năm con sẽ thi.”

Và tôi nói: “Nhưng bây giờ con ở đây và con có thể thi.”

Và Mẹ nói: “Mẹ xin lỗi. Christopher ạ. Mẹ đang cố xoay xở. Mẹ đang cố đừng làm rối tung lên.”

Và ngực tôi lại bắt đầu đau và tôi khoanh hai tay và tôi cứ gục gặc và rên rỉ.

Và Mẹ nói: “Mẹ không biết là mẹ con mình sẽ quay về.”

Nhưng tôi tiếp tục rên rỉ và gục gặc.

Và Mẹ nói: “Nào. Như thế này chẳng giải quyết được gì đâu.”

Rồi bà hỏi tôi có muốn xem video Hành tinh Xanh của tôi không, về đời sống dưới băng đá Bắc Cực hay cuộc di trú của cá voi gù, nhưng tôi không nói gì vì tôi biết tôi sẽ không được thi toán trình độ A và nó tựa như khi ta ấn móng tay cái vào lò sưởi khi nó thật nóng và bắt đầu đau và nó làm bạn muốn khóc và vẫn cứ đau dù cho ta đã rút móng tay ra khỏi lò sưởi rồi.

Rồi Mẹ làm cho tôi món cà rốt với bông cải xanh và xốt cà chua, nhưng tôi không ăn.

Và tối hôm đó tôi cũng không ngủ.

Ngày hôm sau Mẹ lái xe đưa tôi tới trường bằng xe của ông Shears vì chúng tôi chậm xe buýt. Và khi chúng tôi đang ra xe, bà Shears băng qua đường và nói với Mẹ: “Bà có gan gớm nhỉ.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3