Trân Châu cảng - Phần I - Chương 11 - 12
Chương 11
Những cú thụi mạnh vào mạn sườn khiến tim của anh quặn đau như thể bị một con dao xoáy vào. Dorie Miller nhăn nhó đưa khuỷu tay trái lên che điểm yếu của mạn sườn, còn cánh bàn tay phải đeo găng giơ lên trên mặt, đối thủ của anh đấm như mưa lên cánh tay phải của Dorie Miller. Đúng là bọn võ sĩ quyền anh thuận tay trái khốn kiếp. Hắn cứ thụi lấy thụi để vào ngay phía dưới của khuỷu tay Dorie. Cơn đau thấu tận xương. Đây là lần đầu tiên trong suốt những năm dài lăn lộn trên đấu trường quyền anh, Dorie thấy chân mình không còn đứng vững nữa.
Dorie nhập ngũ chưa lâu.
Bên hải quân vẫn thích lòng trung thành của mọi người với con tàu. Đối với các thủy thủ, con tàu như một biểu tượng của ngôi nhà họ vậy, không cần biết anh đang du ngoạn và lướt sóng trên con tàu nào, thậm chí nó chỉ là một con tàu tuần tra bằng gỗ thì cũng phải sửa sang con tàu tuần tra ấy trở thành một cái tàu tốt nhất trong hạm đội và dám bẻ miệng và răng những người nào có suy nghĩ khác mình và dám chế nhạo tàu bè của mình. Lòng tự hào sẽ nâng gót cho kĩ thuật chiến đấu, và sự cạnh tranh sẽ đưa đến sự hoàn hảo tuyệt vời. Thế nên những gã đàn ông vẫn thường nuôi dưỡng ước vọng được làm chỉ huy ở Trân Châu cảng. Lúc này, những tàu chiến khổng lồ của hạm đội Thái Bình Dương đang nối nhau thả neo ở đây. Và ở đây không phải cứ muốn cạnh tranh thì cạnh tranh, không muốn thì cũng không sao, mà sự cạnh tranh giữa các thủy thủ trên các thuyền khác nhau là điều bắt buộc.
Dorie Miller đã từng là một nhà vô địch đấm bốc hạng nặng. Trên chiếc chiến hạmWest Virginia, anh rất nổi tiếng. Chưa bao giờ danh tiếng của anh lại nổi như cồn đến bây giờ, kể cả khi anh ở ngoài đời cũng như khi anh đã gia nhập hải quân, bởi vì anh là một người miền Nam, một người luôn luôn quanh quẩn nơi xó bếp. Tính cách rất thẹn thùng, và trên tất cả anh lại là một người da đen. Cho dẫu thế thì tất cả những điều vừa liệt kê ở trên đây cũng không thành vấn đề khi bạn đeo găng vào và gặp một gã khác cùng so găng trên võ đài được thiết kế vội vàng trên một boong tàu của một chiến hạm. Anh thắng hết giải vô địch này đến giải vô địch khác trên con tàuWest Virginia.
Thế nhưng Dorie chưa bao giờ thấy những người ở cùng tàu cổ vũ cho mình, bởi vì hầu hết những người này đều là da trắng. Da họ trắng, mắt xanh và tóc vàng hệt như những gã thủy thủ đã từng bị anh đánh cho đại bại trên các võ đài miền quê. Không có một người da đen nào trên tàu từ đầu bếp, người hầu phòng, phụ bếp hay những người lau chùi sàn nhà của các sĩ quan hoặc đánh giầy cho các sĩ quan cao cấp trên tàu là đối thủ của của Dorie trên võ đài của thủy thủ. Cũng có lần một vài người trong số họ đã từng ẩu đả với anh. Nhất là khi anh chủ động dạy cho họ cách cúi người tránh những cú đấm ra sao và giáng những đòn hiểm vào điểm yếu của kẻ thù như thế nào, nhưng Dorie là người đầu tiên dám đấu với những võ sĩ hạng khói, đó lá cái thứ hạng được những người trên tàu tự đặt ra. Thế là từ đó những người da màu, cả thủy thủ lẫn nhân viên trên tàu, thường đứng thành vòng tròn cổ vũ cho hết mình. Đôi khi họ có cảm giác những lời cổ vũ từ trái tim còn lớn hơn cả những lời hò reo thốt ra từ cuống họng. Còn những thủy thủ da trắng, thậm chí là những người đã từng đánh anh, thì sau khi lủi thủi thua trận ra về chỉ còn biết hi vọng tương lai sẽ có một gã da trắng khác đập cho Dorie bất tỉnh nhân sự mới thôi. Và thế là Dorie trở thành nhà vô địch quyền anh trên con tàuWest Virginiatừ lúc đó tới bây giờ.
Những người cùng tàu với ông, cả da trắng lẫn da đen, hoặc là bọn da nhờ nhờ thường đặt cược cho anh trong những trận đấu. Họ hò reo, ủng hộ anh, không cần biết đối thủ của anh là ai. Trong trận chiến ngày hôm nay, thằng bé da trắng đến từ chiến hạmNevadacó kiểu đánh thuận tay trái với tốc độ kinh hoàng làm cho khán giả sợ chết khiếp. Ngoại trừ Dorie, lúc này anh đã say đòn quá rồi nên không còn cảm thấy sợ nữa.
Dorie lúc này đôi chân đã không còn sức sống nữa, vung mạnh cánh tay phải giáng vào tên vô địch của tàuNevada. Nghe tiếng hò reo của bạn mình trên con tàu của chính mình, anh sung sướng như vừa được tiếp thêm sức mạnh. Tuy nhiên, cú đấm của anh bị đôi găng của hắn chụp mất. Hầu hết những gã mà Dorie đã từng so găng không bao giờ có kĩ thuật điêu luyện đến như thế này. Họ nhào vào nhau bằng sự nhiệt tình nhiều hơn bằng kĩ thuật. Nhưng đây là lần đầu tiên một ý nghĩ làm nản lòng thoáng qua óc: Dorie này sắp thua rồi! Nhưng khi thằng nhãi vừa nhảy nhót vừa tiến lại gần Dorie đã vung tay đấm móc một quả trúng ngay xương ức của hắn.Taynày lùi lại rên rỉ ôm chầm lấy lồng ngực thốt lên:
- Đầu bếp gì mà hăng thế?
Nghe câu đó, Dorie chỉ muốn đấm cho hắn thêm vài nhát nữa. Anh cố gắng đứng cho vững và vung tay trái đấm một cú có thể khiến đối phương choáng váng bằng tất cả sự giận dữ. Nhưng anh đã vung tay quá xa nên mất thăng bằng. Đối thủ của anh chỉ chờ có thế. Hắn ra đòn liên tiếp với những cú đấm ngắn ở cự ly gần. Lúc này, anh có cảm giác tay hắn như một cái Piston của máy bơm nước vậy. Mắt Dorie nhảy đom đóm, mắt trái đau nhức và rồi máu me tuôn ra đầm đìa.
Thấy máu chảy, anh vẫn không hề nhụt chí. Trong khi chiến đấu, người ta không nghĩ gì đến máy hay đến những cơn đau, nhưng đầu gối của Dorie không còn chịu nổi nữa rồi. Khớp như lỏng ra, lực bất tòng tâm, đó chưa là điều anh lo ngại nhất.
Ngoài kia, thủy thủ la ó ầm ĩ. Họ như muốn nhảy ào qua sợi dây thừng trùng xuống đánh dấu khu vực võ đài. Trong một thoáng anh vẫn còn nhìn thấy ánh mặt trời đang chiếu sáng loà, những đám mây xốp màu trắng lơ lửng trên bầu trời và nền boong tàu lát bằng gỗ sạch bong dưới chân. Anh vẫn còn nhìn thấy những đỉnh núi mờ xa, những con tàu vây xung quanh con tàu của anh. Tàu neo đậu san sát, chật chội như nêm cối, chẳng khác nào những cây gỗ được cột lại với nhau để kết thành một chiếc bè khổng lồ dập dờn bên bờ biển. Phải, anh thấy hết, trước khi cú đấm cuối cùng của đối thủ đánh bật mọi ý thức ra khỏi đầu óc anh. Thời gian như dừng lại, anh nhìn thấy đối thủ dừng tay giống như một con mèo chuẩn bị lao đến vồ mồi. Anh ta muốn biết Dorie hoàn toàn bất động và muốn kết thúc trận đấu thật nhanh. Anh nhìn thấy gã ấy bước đến gần, nhìn thấy tay hắn đang vung lên. Không suy nghĩ gì thêm nữa, Dorie nhào vào người đối thủ.
Anh thấy sức nặng của cú đấm trên thân thể mình và cũng thấy đòn đại bàng vồ mồi khiến đối thủ đổ kềnh ra đất nằm yên không nhúc nhích.
Lúc này đám thủy thủ reo hò như điên, Dorie đưa mu bàn tay còn đeo găng lên chạm vào vết thương trên trán lật ra nhìn. Nó ướt nhẹp máu. Anh chỉ còn nhớ hôm nay là ngày chủ nhật.
*
Evelyn và sáu y tá trong đội của nàng bước đến nhà thờ bên ngoài căn cứ để dự lễ sáng. Đây là một nhà thờ Tin lành. Họ đến từNew Orleansmột thế kỷ trước đây. Những người truyền giáo cùng với trí thông minh, lòng mộ đạo pha trộn với óc thực tế của người Mỹ đã thành lập ra nhiều công ty kinh doanh cũng như xây thêm nhiều nhà thờ mới. Rất nhiều nhà thờ to nhất, đẹp nhất hiện nay là thắng cảnh ở Hawaiithuộc quyền sở hữu của những hậu duệ của các nhà truyền giáo này. Người ta còn truyền miệng nhau những câu chuyện kể rằng những nhà truyền giáo đến Hawaiivà đã thành công rực rỡ. Và ngày nay, kết quả nỗ lực của họ còn rực rỡ hơn cả thời kì đầu.
Những buổi lễ của nhà thờ rất trang nghiêm. Evelyn thấy như được an ủi phần nào khi được đắm mình trong nơi chốn trang nghiêm và giản dị, được nghe giảng về đức từ tâm và nghe những bài thánh ca truyền thống. Đi lễ không tạo cho nàng sự an bình trong tâm hồn được, nhưng ít ra nó cũng mang lại cho nàng sự hi vọng và lúc này nàng chỉ còn biết hi vọng mà thôi.
Khi những người bạn của Evelyn và nàng đi về phía khu nhà ở dành cho y tá thì cả căn cứ hải quân vẫn im lìm. Vài người đang ngủ, những người khác đang tận hưởng một ngày nghỉ làm bằng cách đi ra khỏi căn cứ đi lang thang bất cứ nơi nào có thể, hay đi tản bộ dọc theo đảo HonoluluởHawaii, mọi người dường như rất yêu đời. Đối với họ, chơi và làm việc chẳng khác nhau là mấy. Barbara rủ:
- Chúng mình hãy đi tìm một quán bar nào đó. Biết đâu lại chẳng có vài anh chàng sĩ quan đẹp trai nào đó la cà, và thế là chúng ta có bạn để chuyện gẫu rồi.
Martha thì thầm:
- Ngay sau khi vừa rời khỏi nhà thờ ư?
Barbara nói ráo hoảnh khiến nhiều cô không khỏi cười nụ:
- Thì cũng phải phạm tội mới có thứ để xưng tội chứ! Đi với chúng mình đi Evelyn. Chính cậu là người đang cần làm cái gì đó lỗi đạo một chút đấy.
- Nhưng tớ phải dọn kho cho xong.
- Vào một ngày chủ nhật như hôm nay sao? - Barbara tự hỏi. Nàng thích được chơi hơn.
Betty nói:
- Evelyn muốn viết thư cho Rafe đấy.
Evelyn cười buồn:
- Các chị cứ đi chơi vui vẻ nhé!
Rồi nàng quay lưng đi về bệnh viện trung tâm. Trông nàng thẫn thờ như người mất hồn. Những y tá khác nhìn theo dáng nàng khuất dần.
Sandra, cô gái hiền thục nhất trong bọn nói:
- Mười ngàn gã đàn ông trên hòn đảo này chỉ muốn quỳ mọp dưới chân chị ấy. Thế mà Evelyn lại chịu cảnh sống như nữ tu chỉ vì một anh chàng sống cách xa đây cả nửa trái địa cầu. Tôi ước sao chị ấy có thể quên phắt anh ta đi cho rồi.
Barbara bảo:
- Chẳng bao giờ có thể quên được tình yêu đâu em bé ạ! Không bao giờ đâu!
Khi Evelyn tới bệnh viện, nàng nhìn thấy một người da đen cao, vai rộng đang gục mặt trên cánh cửa chính. Bàn tay anh ta ôm lấy một bên mắt như để che bớt ánh sáng nhìn cho rõ hơn. Anh ta mặc một chiếc áo thun và chiếc quần thuộc quân phục của hải quân. Cánh cửa của bệnh viện này theo nàng biết thì luôn chẳng bao giờ khóa. Thế sao anh anh lại sợ hãi đến độ không dám tông cửa mà vào trong đó tìm một người nào. Evelyn đến bên hỏi:
- Này chàng thủy thủ, tôi giúp gì được anh đây?
Khi anh ta quay lại, nàng nhìn thấy một vết cắt dài trên đầu, thế nhưng chỉ có một miếng băng cá nhân dán qua loa trên đó. Máu từ vết thương chảy xuống chiếc áo T-shirt của anh và nó vẫn còn ướt sũng để giữ nguyên màu đỏ tươi.
- Hãy giúp tôi! Bác sĩ trên tàu đi chơi golf hết rồi. Tôi không sao tìm được ai để chữa vết thương này được.
Evelyn bảo:
- Bác sĩ của tôi cũng đi luôn rồi. Nhưng để tôi đi kiếm họ về giúp anh.
- Cám ơn! Không dám làm phiền cô. - Anh ta nói rồi quay lưng định đi.
- Chờ đã, để tôi xem chút đã nào.
Anh ta dừng lại để mặc cho những ngón tay nàng tháo chiếc băng cá nhân ra. Nàng nhìn kĩ vết thương xem nó bao sâu rồi lùi lại nhìn thẳng vào mặt anh.
- Tên anh là gì?
- Dorie Miller.
- Tôi là trung úy Stewart. Tôi chỉ là y tá. Vết thương này cần phải khâu, còn nếu không sẽ thành sẹo lớn lắm đấy. Anh để tôi làm chứ?
Trong bệnh viện, phòng nào cũng vắng ngắt. Chẳng có một bệnh nhân nào bén mảng đến đây đã từ lâu lắm rồi. Evelyn ngồi xuống một chiếc ghế đẩu và bắt đầu khâu vết thương cho anh. Khi Evelyn khâu vết thương trên trán thì Dorie cứ trợn mắt lên như muốn thử nhìn thử vết thương kia bao lớn và so với anh có phải cũng đen thui như màu da của anh không. Nàng hỏi:
- Sao anh đến nông nỗi này?
- Tôi vừa thi quyền anh về.
- Anh thắng không?
- Có, cô ạ!
- Thắng rồi thì anh được gì?
- Được người ta tôn trọng.
Evelyn cắt chỉ và đưa một chiếc gương cho anh ta. Anh ta quan sát nàng làm những vết khâu rất khít khiến những mảnh da trên vết thương sát lại gần nhau như một cái vết nhỏ. Bị sứt đầu mẻ trán nhiều lần và không còn lạ gì những vết sẹo sau những trận so găng. Dorie biết vết thương này của anh sẽ để lại một cái sẹo thật nhỏ thô. Anh bảo:
- Dorie à! Hãy nói cho tôi nghe, anh to lớn thế này, thiếu gì người nể. Sao vẫn còn muốn dùng nắm đấm để tìm kiếm ánh mắt trầm trồ kính trọng của kẻ khác thế?
Anh liếc nhìn nàng, sau đó nhìn ra xa:
- Tôi đã để mẹ mình ở quê nhà nhập hải quân để trở thành một người đàn ông thực thụ. Thế nhưng họ lại bắt tôi làm đầu bếp. Không chỉ có thế, tôi lại phải dọn dẹp, lau bàn ghế, cọ rửa sàn sau khi đám thủy thủ đã ăn xong. Hai năm trời, chưa bao giờ họ để cho tôi sờ đến một khẩu súng.
- Anh nhớ bảo trọng đấy Dorie!
- Cô cũng thế, thưa cô!
Suốt ngày hôm đó, nàng làm việc cật lực. Cố làm cho mình bận rộn trong việc sắp xếp lại dụng cụ, đếm từng chiếc băng cá nhân. Sang sửa cái này cái nọ. Số thuốc men và bông băng dự trữ đã được sắp xếp đâu ra đấy. Tuy nhiên, trong trường hợp cấp cứu, không phải với tay là có những thứ cần thiết. Cha của Evelyn vẫn thường dạy nàng rằng: Tai nạn luôn luôn là những thứ mà đáng lẽ nó không xảy ra, thế nên lúc nào cũng phải sẵn sàng để đón chờ nó. Evelyn chẳng cảm thấy điều báo trước đặc biệt nào cho thấy Trân Châu cảng giờ đây sẽ gặp tai họa. Nhiều năm sau này có một số người tự nhận rằng họ có một linh cảm lạ lùng về một sự nguy hiểm đang đến gần. Nhưng mọi nỗi lo lắng của Evelyn lúc ấy toàn là những chuyện riêng tư. Rafe đang ở chiến trường, sự thật đó khiến nàng cảm thấy mình dọn dẹp kho thuốc mang ý nghĩa thiết thực hơn một chút. Ngộ nhỡ có một việc gì đó đột ngột xảy ra thì làm thế nào. Nàng hiểu điều đó hơn là cô nàng bạn y tá cùng đội.
Vào giờ ăn tối, nàng quyết định quay trở về khu tập thể. Bước xuống khỏi bậc tam cấp, nàng nghĩ về Dorie Miller đã chờ ở bậc cửa này sáng hôm nay. Anh ta là một nhà vô địch quyền anh, một thủy thủ, thế mà lại ngần ngại không dám bước vào một bệnh viện của ngành, bởi không biết mình liệu có được đón chào ở đó hay không. Nàng thở dài nghĩ: không biết thế giới này rồi sẽ đi về đâu.
Chợt nàng chết sững. Một người đàn ông bóng đổ dài dưới ánh hoàng hôn đang bước đi thật chậm dọc theo con đường trồng hàng cọ xum xuê. Con đường này ngăn cách giữa bệnh viện và cảng. Tới lúc đó, nàng vẫn chưa nhìn rõ mặt anh ta. Nhưng anh ta mặc bộ quân phục của một phi công và đang bước về phía nàng. Trống ngực nàng đập như muốn hất tung những chiếc xương sườn ra khỏi lồng ngực. Từ vô thức, nàng thì thầm: Rafe...
Nàng tiến lên phía trước và anh ta cũng tiến gần hơn. Tại sao anh ta đi chậm thế nhỉ? Một tiếng nói vang lên tự trong thâm tâm. Niềm hân hoan khiến trái tim nàng như nở ra ngày một lớn trong lồng ngực. Anh ấy đã trở về, bằng xương bằng thịt. Và rồi nàng nhận ra khuôn mặt người mới đến: Danny. Khuôn mặt của người chết bất động như thế nào thì khuôn mặt của Danny lúc này cũng như thế ấy. Và không cần anh ta phải cất lời nàng cũng biết chuyện gì đã xảy ra.
Chương 12
Evelyn và Danny ngồi trên một cái ghế băng dưới một lùm tre rậm rạp. Nơi đây, Evelyn đã từng ngồi để chiêm ngưỡng không biết bao nhiêu cảnh mặt trời lặn. Lúc này, nàng đờ đẫn, còn Danny thì cố gợi chuyện:
- Tôi sống với gia đình Rafe sau khi cha tôi qua đời. Rafe đã dạy tôi bay. Tôi chưa bao giờ nghĩ có thứ gì trên không trung có thể làm tổn hại dù chỉ một mảnh da của anh ấy.
Evelyn nhìn về phía chân trời. Màu sắc của ngày tàn như đồng điệu với nỗi đau cùng cực trong tâm can nàng.
- Anh ấy cũng đã từng tâm sự với tôi, Danny ạ. Rằng anh là một người duy nhất bay giỏi hơn anh ấy đấy!
- Thật Rafe nói thế sao?
Danny ngừng lại nhìn thẳng lên nền trời rực rỡ với những đám mây màu cam.
- Trên thiên đường, Rafe vẫn sẽ luôn bên cạnh tôi, khuyến khích tôi bay tốt như cậu ấy.
Anh quay lại nhìn Evelyn. Nàng vẫn thẫn thờ nhìn mãi đâu đâu. Ánh mắt nàng buồn bã, hệt như mắt anh. Nỗi đau mất đi một người mà cả hai đều yêu mến khiến Danny xót xa. Anh quay mặt nhìn đi chỗ khác, cố giữ cho tình cảm hạ gục anh trong giờ phút anh phải tỏ ra cứng rắn nhất này. Anh nói:
- Nếu cấn gì, cứ cho tôi biết, đừng ngại!
Nàng vẫn ngồi lặng thinh, mắt nhìn xa xăm. Anh đứng dậy đặt tay lên đầu nàng, cảm thấy mình được an ủi nhiều hơn là anh mang niềm an ủi đến cho nàng.
- Tôi biết tại sao Rafe yêu chị. Chị cũng mạnh mẽ hệt như cậu ấy.
Nàng cũng chẳng nói gì và Danny cũng chẳng còn gì để nói. Anh nắm lấy tay nàng, bàn tay mềm nhũn nhưng ánh mắt như sức sống. Danny biết mình phải làm gì hơn, tốt hơn là để cho nàng ở một mình. Thế nên, anh vỗ nhẹ vào vai nàng hai lần thay cho lời tạm biệt và lầm lũi bỏ đi.
Khi đến cuối con đường, anh quay nhìn lại thấy bóng nàng chìm dần vào đêm tối. Chắc lúc này nàng đang khổ lắm. Evelyn thấy mình sắp sửa quỵ xuống đến nơi. Khi thấy Danny ngoái lại nhìn, toàn thân nàng run lên bần bật. Nhìn thấy một người thân của Rafre ra đi như vậy nàng thấy cơn đau như tăng lên gấp đôi.
Không phải giữ ý tứ gì nữa, anh quay lại đặt tay lên vai nàng an ủi. Danny ngồi xuống bên cạnh nàng một lần nữa. Rồi đột nhiên nàng quay lại gục mặt vào vai anh thổn thức. Danny dịu dàng ôm lấy nàng trong tay. Lúc này anh cũng không nén nổi đau thương nữa. Nước mắt của bao đau thương dồn nén trong khuôn mặt của anh.
Ngày hôm sau, họ cùng gặp nhau trong câu lạc bộ dành cho các sĩ quan. Một tòa nhà xây bằng gỗ thấp, nằm giữa những nhà mái vòm chứa máy bay và doanh trại. Ở chỗ dành cho phi công, tất cả các bạn bè của Rafe đều đứng vây xung quanh một cái kệ.
Evelyn và bạn nàng cũng có mặt ở đó. Vài người khóc như mưa, chỉ có Evelyn là không khóc. Mỗi người trong phòng cầm ly Whisky. Danny nâng ly của mình lên:
- Uống để tiễn biệt Rafe lên thiên đường, một phi công giỏi nhất, một người đàn ông chân chính nhất mà tôi từng biết. Sẽ không còn ai có ý nghĩa đối với tôi nhiều như Rafe McCawley.
Tất cả những người khác cùng đồng thanh: Vì Rafe! Họ ngửa cổ uống hết ly rượu mạnh. Danny quay lại đặt chiếc ly anh vừa uống cạn lên trên giá để ly ngay sau một tấm bảng ghi danh sách những phi công đã hi sinh. Hầu hết tất cả những cái tên khác trên danh sách kia đều có giải thích là phi công chết khi bay tập huấn. Chỉ riêng dòng của Rafe có đề: “hi sinh trong khi làm nhiệm vụ”.
Nhìn những dòng chữ ấy, Danny thấy được an ủi đôi chút. Anh quay lưng lại với những người trong phòng. Danny không dám quay mặt lại nhìn họ, và anh cũng không thốt lên được lời nào. Những người khác lần lượt rời khỏi nhà tang lễ.
Mọi người ngoại trừ Evelyn, nàng đứng bên chiếc cửa nhìn Danny đang rung lên, muốn nói điều gì đó để an ủi anh cũng như tự an ủi mình.
Nhưng nàng chẳng có gì để nói, nàng bỏ đi trước khi nhẹ nhàng khép cửa để cho Danny được yên tĩnh một mình.
***