Hậu cung Chân Hoàn truyện (Tập 1) - Chương 27

Chương 27

Cỏ lau lạnh

Dùng xong bữa chiều, trời đã tối sẫm, gió đêm ào ạt, sao sáng đầy trời, hương sen quấn quýt. Bên hồ trồng đầy lúa dại, cỏ liễu đỏ, lau sậy và xương bồ, lay lắt, xào xạc đón gió, mấy con vịt nước và hạc trắng đùa giỡn tung tăng trên hồ. Gió đêm lan tỏa, hơi lạnh nhàn nhạt buông lơi.

Đường đến Ngọc Nhuận đường không xa lắm nên chúng tôi không dẫn theo nhiều tùy tùng. Huyền Lăng và tôi nắm tay nhau, chầm chậm dạo bước trên hành lang uốn khúc ven bờ nước, đón gió, hái hoa, đùa cá, nói cười vui vẻ.

Vừa bước vào vườn đã nghe thấy tiếng oanh yến nhộn nhịp từ trong nhà vẳng ra, vô cùng náo nhiệt. Tôi theo lễ lùi lại hai bước, đi theo Huyền Lăng tiến vào trong. Hoàng hậu, Hoa Phi, Cẩn Phi và bọn người Hân Quý tần, Tào Tiệp dư đều có mặt, đang ngồi nói chuyện với My Trang. Bọn họ thấy Huyền Lăng đã đến, bèn vội đứng dậy đón tiếp.

Huyền Lăng vội ngăn My Trang, không cho tỷ ấy đứng dậy, nói: “Không phải đã dặn dò nàng ngay từ đầu là không cần hành lễ hay sao?”, rồi đỡ lấy tay Hoàng hậu. “Đứng dậy đi!” Sau đó, cười nói: “Hôm nay khéo thật, Hoàng hậu và các ái phi đều có mặt.”

Hoàng hậu cười, thưa: “Thẩm Dung hoa mang thai, thần thiếp thân là chủ nhân hậu cung, theo lý phải quan tâm, lo lắng, làm trọn chức trách của Hoàng hậu.”

Các phi tần còn lại đều thưa: “Bọn thần thiếp đều theo gót Hoàng hậu đến đây.”

Huyền Lăng hài lòng gật gật đầu.

Ngoài tôi, Hoa Phi và Tào Tiệp dư ra, những người khác đã mấy ngày rồi không được gặp Hoàng thượng. Bất ngờ gặp được Huyền Lăng ở đây, bọn họ không khỏi tập trung ánh mắt, ân cần dõi theo y.

Hoa Phi lườm tôi một cái, yêu kiều mỉm cười, nói: “Hoàng thượng đã dùng bữa chưa? Cung của thần thiếp vừa có một đầu bếp từ Tây Việt đến, nấu được nhiều món ngon lắm!”

Huyền Lăng thuận miệng đáp: “Ta vừa dùng bữa tối ở Nghi Phù quán rồi, để hôm khác vậy!”

Hoa Phi cười nhạt, nhận xét: “Hẳn là đầu bếp ở cung của Tiệp dư nấu ăn ngon lắm, thế nên mới giữ chân được Hoàng thượng.”

My Trang gật đầu nhìn tôi an ủi. Hoàng hậu vẫn giữ vẻ mặt đoan trang, hiền hòa, dễ thân cận, Tào Tiệp dư vờ như chẳng nghe thấy gì, những người còn lại mặt đã thoáng lộ vẻ không vui.

Hoa Phi quả nhiên không chịu ở yên, muốn đẩy tôi ra trước móng vuốt của mọi người đây mà.

Tôi ôn tồn cười khẽ. “Món gà rừng hầm sâm tía trong cung của Hoa Phi đã khiến Hoàng thượng lưu luyến mãi rồi còn gì, nay lại có thêm một đầu bếp giỏi nữa, chẳng phải là muốn Hoàng thượng trong mơ cũng vấn vương hình ảnh của nương nương hay sao?”

Quả nhiên, tôi vừa nói xong, sự chú ý của mọi người đã lập tức chuyển sang Hoa Phi, chẳng thèm để ý đến tôi nữa. Cùng ăn một bữa tối với Hoàng thượng thì có gì đáng nói kia chứ, trong lòng Hoàng thượng quan tâm đến ai, nhớ nhung đến ai mới khiến cho các phi tần chốn hậu cung lưu tâm và ghen ghét.

Hai má Hoa Phi ửng hồng, khúc khích cười. “Hơn tháng nay không có dịp nói chuyện phiếm với Tiệp dư, miệng lưỡi của Tiệp dư vẫn lanh lợi hệt như xưa.”

Hơi cúi đầu, dịu dàng nhìn sang Huyền Lăng, tôi cười tươi, nói: “Phong thái của nương nương vẫn chẳng khác gì thuở trước.”

Hoa Phi vừa định mở miệng đối đáp, Huyền Lăng đã nhìn sang nàng ta, nở một nụ cười nhạt nhưng ánh mắt lại sắc bén như mũi băng nhọn đặt trong điện, lạnh giá quét ngang qua gương mặt mỹ lệ của Hoa Phi. “Nàng ta lanh lợi, thông minh, tuổi trẻ thích nói đùa, Hoa Phi cũng muốn tranh cãi với nàng ta sao?”

Hoa Phi bắt gặp ánh mắt của Huyền Lăng, bất giác rùng mình sợ hãi, nhanh chóng mỉm cười, thưa: “Thần thiếp cũng rất thích sự lanh lợi của Tiệp dư nên mới hay nói đùa với nàng ta vài ba câu.”

Huyền Lăng nhìn nàng ta một lát, mặt dãn ra, nói: “Hoa Phi ở cạnh trẫm nhiều năm, rất thông hiểu lòng trẫm.”

Trong lúc nói chuyện, cung nữ trong Ngọc Nhuận đường đã dâng hoa quả lên, mọi người nếm thử một ít hoa quả rồi lại ngồi chuyện phiếm một lúc lâu.

Đêm đó, Huyền Lăng vô cùng cao hứng, thấy Hoàng hậu ngồi bên ân cần, dịu dàng chăm sóc, không nỡ làm trái ý Hoàng hậu. Hơn nữa, các tần phi ngồi ở đó, nếu theo tôi về Nghi Phù quán thì cũng không ổn chút nào, y bèn lên tiếng nói là sẽ theo Hoàng hậu về Quang Phong Tễ Nguyệt điện.

Hoàng đế đã mở miệng ra lệnh, lại đến chính cung của Hoàng hậu, đương nhiên chẳng ai dám oán trách, mọi người đồng loạt đưa tiễn Hoàng đế, Hoàng hậu ra ngoài.

Vừa ra khỏi cổng chính điện của Ngọc Nhuận đường, chợt thấy có bóng người thấp thoáng đằng sau hàng trúc dài cao vút. Hân Quý tần tinh mắt, kêu “chao ôi” một tiếng. Huyền Lăng nghe tiếng nhìn theo, quát lớn: “Ai lén lút đằng kia vậy?!”

Lập tức có nội thị chạy ngay tới, kéo kẻ đó ra ngoài, đưa đèn lồng lại soi, thì ra là một tiểu cung nữ hầu hạ My Trang tên là Phục Linh. Ả ta chưa từng nhìn thấy nhiều người thế này, sớm đã khiếp hãi, run lẩy bẩy, gói đồ ôm trong lòng rơi tuột xuống, y phục quý giá bên trong văng đầy đất, nhìn khá quen mắt, hình như đều là của My Trang.

Huyền Lăng hất đầu ra hiệu, Lý Trường hiểu ý, bước lên xem thử.

Lý Trường cúi người thuận tay lật giở chồng y phục, mặt lập tức biến sắc, chỉ thẳng vào Phục Linh, lên tiếng mắng: “Đây là thứ gì? Trộm đồ của tiểu chủ rồi muốn bí mật trốn đi à?” Nói xong, hắn gọi hai nội thị khỏe mạnh giữ chặt lấy Phục Linh.

Phục Linh tái mặt, ngậm chặt miệng, không nói tiếng nào. My Trang trước giờ tâm cao khí ngạo, thấy trong cung của mình xảy ra chuyện xấu mặt thế này, vừa sốt ruột vừa tức giận, luôn miệng nói: “Đồ nô tỳ không biết tốt xấu, kéo nó ra ngoài cho ta!”

Huyền Lăng đỡ lấy tỷ ấy, khuyên: “Nàng đang mang thai, tức giận làm gì chứ!”

Phục Linh quỳ mọp dưới đất, nức nở thưa: “Tiểu chủ! Tiểu chủ cứu tôi với!”

My Trang thấy mọi người đưa mắt nhìn mình thì hổ thẹn xua tay: “Ngươi làm chuyện thế này thì sao ta có thể giữ ngươi ở lại được!” Rồi giậm chân thúc giục nội thị: “Mau đi! Mau đi!”

Tào Tiệp dư đột nhiên ồ lên một tiếng, giật lấy đèn lồng từ tay nội thị, bước lên mở gói y phục ra, giở xem từng chút một, rồi cầm một chiếc quần lụa giơ lên, hỏi: “Cái gì đây?”

Tần phương nghi ghé mắt vào xem kĩ rồi che mũi, cau mày bảo: “Ái dà, trên quần có dính máu!”

Chẳng lẽ là giết người cướp của sao? Tôi thầm tính đến mọi khả năng, nghiêng đầu nhìn một lượt, thấy mặt ai nấy đều lộ vẻ vừa kinh hãi vừa nghi ngờ, My Trang thì hết sức kinh hoàng. Tôi càng thêm hồ nghi, đã ăn trộm thì tại sao không chọn trang sức, châu báu mà chỉ lấy vài món quần áo, hơn nữa lại toàn là váy và quần lót, đến một cái áo cũng chẳng thấy đâu.

Huyền Lăng nói: “Chuyện này hết sức đáng ngờ, làm gì có kẻ trộm nào lại không trộm vật đáng tiền mà chỉ lấy quần lót và váy, hơn nữa còn dính bẩn?”

Hoàng hậu luôn miệng đồng ý, lại nói: “Những món này hình như là của Thẩm Dung hoa, chỉ là vì sao lại dính máu kia chứ?”

Hân Quý tần nhỏ giọng xen vào: “Chẳng lẽ là... ra máu?”

Giọng nàng ta tuy nhỏ nhưng mấy người đứng gần đều nghe thấy hết. Nhất thời mọi người lo lắng nhìn về phía My Trang. My Trang ngơ ngẩn chẳng hiểu gì: “Không hề...”

Chưa sứt dứt, Hoa Phi đã ra lệnh: “Các ngươi đỡ Thẩm Dung hoa vào nghỉ ngơi đi.” Rồi quay sang Huyền Lăng: “Hoàng thượng, ả nha đầu này hết sức cổ quái. Theo ngu kiến của thần thiếp thì chi bằng cho người đưa ả đến Thận hình ty từ từ thẩm vấn.”

My Trang thấy người hầu của mình phạm tội, khiến tỷ mất mặt trước mặt Hoàng thượng, Hoàng hậu, sớm đã nổi giận đùng đùng, lập tức đồng ý: “Tay chân bẩn thỉu như vậy, đáng bị kéo xuống tra khảo một phen!”

Thận hình ty là nơi trừng phạt, tra khảo cung nữ, nội giám phạm lỗi, nghe nói luật hình nghiêm khắc, khiến người không lạnh mà phải nổi da gà. Phục Linh nghe vậy, kêu “ối chao” một tiếng, suýt lăn ra ngất xỉu, rồi ả đột nhiên kêu lên: “Tiểu chủ, nô tỳ thay người tiêu hủy chứng cứ, không ngờ người tâm địa ác độc, đưa nô tỳ vào chỗ chết, sao nô tỳ phải trung thành với người nữa!” Nói xong, ả quỳ phịch xuống dưới chân Huyền Lăng, liên tục dập đầu, thưa: “Chuyện đến nước này, nô tỳ không dám tiếp tục lừa dối Hoàng thượng nữa, tiểu chủ kỳ thực không hề mang thai. Số y phục này cũng không phải do nô tỳ ăn trộm, là mấy ngày trước nguyệt tín của tiểu chủ đến làm bẩn quần lót và váy, bảo nô tỳ đem đi vứt bỏ. Đống quần lót này chính là bằng cớ!”

Mặt My Trang tái nhợt, kinh hãi vạn phần, suýt ngất xỉu. Thải Nguyệt và Bạch Linh đứng hai bên lo lắng gọi: “Tiểu chủ, tiểu chủ...” My Trang quay sang Huyền Lăng, cất giọng run rẩy thưa: “Hoàng thượng... ả... ả... ả tiện tỳ này vu oan cho thần thiếp!”

Mọi người nghe lời của Phục Linh thì ai nấy đều đưa mắt nhìn nhau, tôi khiếp hãi đến mức không thốt nên lời. Chuyện này xảy ra quá sức đột ngột, đến mức tôi cũng như đang lơ lửng trên mây, chẳng hiểu đâu vào đâu.

Huyền Lăng nghe xong lời khai của Phục Linh nhưng cũng không nói tiếng nào, chỉ lạnh lùng nhìn thẳng vào ả ta, khiến ả ta không dám cả ngẩng đầu. Một lát sau, y mới chậm rãi lên tiếng: “Thẩm Dung hoa bị kinh hãi, đi mời thái y lại đây!” My Trang nghe vậy hơi thở phào an lòng, lên tiếng: “Lý công công đi mời Lưu thái y, người giúp ta dưỡng thai đi vậy. Chỉ không biết đêm nay có phải là ngày trực của hắn không.”

Lý Trường “vâng” một tiếng rồi thưa: “Đêm nay không phải phiên trực của Lưu thái y.”

Huyền Lăng nói: “Không phải hắn cũng chẳng sao, cứ đi mời đề điểm Chương Di của Thái y viện đến đây.”

My Trang vội thưa: “Nhưng cái thai này của thần thiếp trước giờ đều nhờ Lưu thái y...”

“Không sao, thái y nào cũng thế cả!”

Tôi nghe y nói vậy thì biết là muốn mời thái y để xem xét thật giả rồi. Chẳng hiểu sao người tôi đột nhiên lạnh giá, dưới ánh trăng bàng bạc, sắc mặt của My Trang cũng trở nên nhợt nhạt.

Chẳng mấy chốc thái y đã có mặt. My Trang ngả người dựa vào ghế để hắn bắt mạch. Chương Di nghiêng đầu, tập trung bắt mạch hồi lâu, môi mỗi lúc một mím chặt, bộ râu dê hơi run run, trên trán mồ hôi đọng lại từng giọt to như hạt đậu.

Hoàng hậu thấy vậy vội hỏi: “Chương thái y, tình hình ra sao? Có phải thai khí bị kinh động hay không?”

Chương thái y hốt hoảng quỳ xuống, thưa: “Hoàng thượng, Hoàng hậu thứ tội!” Nói xong, lấy tay áo lau mồ hôi đọng trên trán, ấp a ấp úng thưa: “Thần bất tài, Dung hoa tiểu chủ, người, người, người...” Lắp bắp đôi ba lần, y mới nói ra được nửa câu cuối: “Không hề có dấu hiệu mang thai!” Lời vừa thốt ra, mọi người đều kinh hãi.

Lòng tôi đột nhiên trở nên lạnh giá, chỉ thấy My Trang kinh hãi, một tay đặt lên bụng dưới, một tay chỉ thẳng mặt Chương Di, cao giọng quát: “Ngươi nói bậy! Đứa nhỏ đang yên đang lành, tại sao lại không có dấu hiệu mang thai!” Tôi kéo My Trang lại, khuyên tỷ ấy: “Tỷ tỷ bình tĩnh, đừng nóng nảy, có thể thái y chẩn đoán nhầm thôi!”

Chương Di dập đầu thưa: “Vi thần không chuyên về sản phụ, để chắc chắn, có thể mời Giang Mục Dương Giang thái y chẩn mạch lại. Chỉ là Giang thái y đang đinh ưu...”

Huyền Lăng mặt nghiêm lại, lạnh lùng thốt ra hai tiếng: “Mau mời.”

Mọi người thấy vậy, biết Hoàng thượng đã nổi giận, đến thở mạnh cũng không dám. Bên trong điện yên lặng không một tiếng động, không khí ngưng đọng đến mức tựa hồ không thể tan ra được. My Trang mang thai, trước giờ luôn được ưu tiên chi tiêu. Đến băng đặt trong mâm vàng dùng để làm mát cũng được khổ công điêu khắc tỉ mỉ thành đồ án cát tường như ý. Khối băng từ từ tan chảy, những đồ án điêu khắc trên đó cũng dần mờ đi, chỉ còn lại mấy khối nhỏ trong suốt chẳng ra hình thù gì, hơi lạnh ứa ra đọng thành những giọt nhỏ xíu rồi lăn tròn, rơi xuống mâm vàng, phát ra những tiếng tí tách trong trẻo. Cả Ngọc Nhuận đường phảng phất hơi lạnh âm u không thể diễn tả.

My Trang thấy Giang Mục Dương tiến vào thì mặt hơi dãn ra đôi chút. Giang Mục Dương khẽ gật đầu với tỷ, ra hiệu an tâm.

Giang Mục Dương bắt mạch xong bèn thưa: “Tiểu chủ không hề mang thai, không biết vị thái y nào chẩn trì lại nói là có tin vui vậy.”

Mặt My Trang vốn đã có chút hồng hào trở lại, nghe hắn nói vậy thì thân thể mềm nhũn, suýt lả người trên ghế, thuận thế tuột luôn xuống đất rồi quỳ mọp dập đầu.

Chuyện đã đến mức này, My Trang rõ ràng là không hề mang thai, chỉ không biết đây là do chính tỷ ấy mưu tính hay bị người khác vu oan. Tôi biết My Trang quả thực rất khao khát có được một đứa con, chẳng lẽ để được sủng ái mà tỷ ấy nghĩ ra hạ sách này sao? Nếu quả là thế thì tôi không khỏi đau đớn trong lòng. My Trang à My Trang, tỷ đúng là hồ đồ quá rồi!

Thải Nguyệt ở đằng sau My Trang vội vã biện hộ thay cho chủ: “Nói như vậy là không đúng. Rõ ràng nguyệt tín của tiểu thư không tới, hay ói mửa lại thích dùng đồ chua, chẳng phải là triệu chứng mang thai hay sao?!”

Giang Mục Dương hơi cau mày, bình tĩnh hỏi: “Thật sao? Nhưng theo ngu kiến của thần thì tiểu chủ lẽ ra đã có nguyệt tín vào mấy ngày trước, chỉ là nguyệt tín không đều, có dấu hiệu đến trễ mà thôi. Có lẽ là do dược vật uống vào gây nên. Hơn một tháng trước, Dung hoa tiểu chủ từng hỏi thần một phương thuốc làm chậm nguyệt tín, nói là bình thường nguyệt tín không chuẩn, khó mà mang thai. Thần tuy biết không ổn nhưng tiểu chủ luôn miệng bảo rằng nghĩ cho tử tự hoàng gia, thần chỉ đành dâng phương thuốc cho tiểu chủ. Còn về việc ói mửa, thích đồ chua thì thần không hề biết đến.” Lời nói của hắn có ý ám chỉ My Trang giả vờ có thai.

My Trang vừa kinh hãi vừa tức giận, không còn giữ được vẻ đoan trang, khóc lóc van vỉ Huyền Lăng. “Thần thiếp từng lén nhờ Giang thái y kê phương thuốc nhưng phương thuốc này chỉ giúp dễ mang thai hơn chứ không phải làm chậm trễ nguyệt tín. Thần thiếp thực tình bị oan mà!”

Huyền Lăng mặt không chút biểu cảm, nhìn tỷ ấy, nói: “Phương thuốc đó đâu? Giấy trắng mực đen, chỉ cần nhìn qua là biết rõ ràng.”

My Trang quay sang, ra lệnh cho Bạch Linh: “Lấy phương thuốc ở dưới đáy hộp trang sức trên bàn trang điểm trong phòng ngủ của ta ra đây.” Lại thưa với Huyền Lăng: “Thần thiếp biết rõ lén lút trao nhận như thế là vi phạm cung quy, xin Hoàng thượng thứ tội!”

Hoa Phi chẳng coi đó là thật, uống một ngụm trà, chậm rãi xen vào: “Cũng đúng, tội lén lút trao nhận thì nhẹ hơn vờ có thai để giành sủng ái rất nhiều!”

My Trang quỳ mọp dưới đất, không dám cãi lại, chỉ đành tạm thời im lặng nhẫn nhịn.

Chẳng mấy chốc, Bạch Linh vội vã quay lại, không thể che giấu vẻ kinh hoàng, thất thanh thưa: “Tiểu thư, chẳng thấy đâu cả!” Nàng ta còn bưng cả hộp trang sức ra theo.

Cơ thể My Trang run lẩy bẩy, giơ tay đoạt lấy hộp trang sức, “choang” một tiếng mở ra, tay hơi run, trang sức, châu báu trong hộp văng ra bốn phía, sáng rỡ, lấp lánh đầy mặt đất, nhìn mà lóa mắt. My Trang vô cùng sợ hãi, luống cuống tìm kiếm nhưng đâu có bóng dáng của mẩu giấy nào.

Trán Huyền Lăng nổi đầy gân xanh, môi mím lại thành một đường thẳng, quát lớn: “Đừng tìm nữa!” Không quay lại, y lệnh cho Lý Trường: “Tìm ngay Lưu Bản lại đây cho ta. Nếu hắn dám chần chừ phản kháng, lập tức trói lại cho ta!” Lý Trường ở bên cạnh mồ hôi lạnh sớm đã chảy ròng ròng, nhỏ giọng thưa: “Khi nãy lúc đi mời Giang thái y, nô tài đã nhân đó sai người đi mời cả Lưu thái y nhưng nhà của Lưu thái y sớm đã vắng tanh, chẳng còn một ai.”

Huyền Lăng nổi cơn thịnh nộ: “Giỏi! Giỏi! Giỏi cho vắng tanh chẳng còn một ai!” Rồi y quay sang quát nạt My Trang: “Hắn là đồng hương của ngươi, phải không? Ngươi tiến cử cho hắn vào hầu hạ, có phải không?!”

Chưa khi nào My Trang thấy Huyền Lăng giận dữ, quát nạt như vậy, sợ đến toàn thân run lẩy bẩy, không thốt được tiếng nào.

Tôi khẽ nhắm mắt, thầm thở dài. My Trang đã bị người hãm hại rồi!

Nếu là thứ khác thì thôi không nói nhưng rõ ràng tôi đã từng xem qua phương thuốc đó. Chưa cần nói đến phương thuốc đó dùng để làm trễ nguyệt tín hay giúp dễ mang thai nhưng nó không cánh mà bay, đủ để tôi biết rõ My Trang vô tội. Thêm vào đó, đúng lúc này lại không thấy Lưu Bản đâu. Từng manh mối đều thể hiện rõ My Trang là người có tội.

Ngoài tỷ ấy, tôi là người duy nhất từng nhìn thấy phương thuốc đó.

Tôi hơi khuỵu gối, định quỳ xuống biện hộ cho My Trang, giờ chỉ có mình tôi từng nhìn thấy phương thuốc đó, mới có thể chứng minh My Trang bị người khác hãm hại, tỷ ấy thực sự vô tội.

Tôi sóng vai quỳ xuống bên cạnh My Trang, cất tiếng gọi: “Hoàng thượng...”

Huyền Lăng nhìn tôi chằm chằm, giọng lạnh lùng, vô cảm như băng tuyết: “Ai dám cầu xin cho Thẩm thị thì coi như đồng tội.”

Lúc trước, My Trang đắc sủng đã khiến mọi người ngứa mắt, giờ thấy tỷ ấy xảy ra chuyện, bọn họ mừng còn không kịp, giờ Huyền Lăng nói như vậy, càng chẳng ai chịu mở miệng cầu xin. Tôi nhìn bộ dạng thê thảm của tỷ, không thể nhẫn nhịn được hơn nữa, vừa định mở miệng nói tiếp thì bàn tay đã bị vạt váy dài rộng của My Trang che khuất, bàn tay ẩm ướt, lạnh giá của tỷ siết chặt tay tôi ngăn cản. Tôi biết tỷ không muốn tôi mở miệng cầu xin. Tiếp tục cầu xin thì chỉ liên lụy đến bản thân tôi, đến cơ hội cứu tỷ ngày sau cũng không còn nữa.

Tần Phương nghi liếc nhìn tôi rồi tâu: “Hoàng thượng, Chân Tiệp dư trước giờ rất thân thiết với Thẩm Dung hoa, không biết chuyện hôm nay...”

Huyền Lăng trừng mắt giận dữ nhìn sang nàng ta, cao giọng quát lớn: “Câm miệng!” Tần Phương nghi lập tức sợ run, im miệng không dám nói thêm gì nữa.

Lại một kẻ hồ đồ nữa, tình hình này rồi mà còn định ném đá xuống giếng, chẳng khác nào lửa cháy đổ thêm dầu, khiến Huyền Lăng giận lây sang nàng ta.

Mọi người thấy vậy, vội vã quỳ xuống xin Hoàng thượng bớt giận.

Chỉ thấy cánh mũi của y hơi phập phồng, ánh mắt liếc qua mái tóc của My Trang. Tôi bất giác nghiêng đầu nhìn kĩ, trong điện đèn đuốc sáng như ban ngày, cây trâm cài trên mái tóc của My Trang chính là cây trâm hợp hòa như ý bằng vàng ròng do Thái hậu ban tặng, dưới ánh nến lập lòe càng thêm phần xán lạn, chói mắt.

Tôi chưa kịp bảo My Trang gỡ trâm thỉnh tội, Huyền Lăng đã thò tay giật cây trâm hợp hòa như ý bằng vàng ròng ra, vứt xuống đất, chiếc trâm rơi xuống mặt gạch dát vàng, đánh “choang” một tiếng, dưới ánh nến lấp lánh hào quang lạnh lùng chói mắt. Huyền Lăng quát: “Lừa dối trẫm và Thái hậu, ngươi còn dám ngông nghênh cài cây trâm này sao?” Y ra tay rất nhanh, My Trang không kịp né tránh, mà cũng không dám né tránh, búi tóc xõa tung, mái tóc mây rối bời khiến khuôn mặt trắng nhợt của tỷ cứng đờ như xác chết.

Hoàng hậu ra sức khuyên ngăn: “Hoàng thượng tức giận như vậy, Thẩm Dung hoa cũng chẳng dám biện giải gì, xin Hoàng thượng chú ý bảo trọng long thể.”

Huyền Lăng bình tĩnh lại được đôi chút, nói với My Trang: “Trước giờ trẫm đều coi trọng tính tình chững chạc của ngươi, ai ngờ ngươi lại tệ hại như vậy, cố ý giả vờ có thai để tranh sủng, thật khiến trẫm thất vọng quá!”

My Trang cũng không dám biện giải cho mình, chỉ rơi lệ, không ngừng dập đầu, thưa: “Oan ức cho thiếp lắm!”

Tôi không nhẫn nhịn được nữa, chịu oan là chuyện nhỏ, ngộ nhỡ trong cơn tức giận, Huyền Lăng muốn ban chết cho My Trang thì sao? Không! Tôi không thể mở to mắt nhìn My Trang chịu chết được.

Tôi bèn lách ra trước mặt My Trang, nức nở van xin: “Hoàng thượng không cho thần thiếp cầu xin hộ, thần thiếp không dám làm trái ý của Hoàng thượng. Chỉ xin Hoàng thượng cân nhắc lại, dù Thẩm Dung hoa có phạm phải sai lầm to lớn thì xin Hoàng thượng cũng nhớ lại tình nghĩa ngày trước Dung hoa đã hầu hạ Hoàng thượng hết sức hết lòng. Thần thiếp và Dung hoa vào cung cùng lúc, Dung hoa là người thế nào, thần thiếp hiểu rõ nhất. Dù hôm nay Dung hoa có sai lầm cũng xin Hoàng thượng ban cho Dung hoa một cơ hội để ăn năn sửa đổi. Huống hồ tuy hiện giờ Thẩm Dung hoa khiến Hoàng thượng tức giận, nhưng nếu lỡ có một ngày, Hoàng thượng nhớ lại chút tình với Dung hoa, mà chẳng còn cơ hội nào để gặp gỡ, khi ấy, Hoàng thượng sẽ luyến tiếc nhiều lắm!” Nói xong, tôi áp sát trán xuống mặt đất lạnh như băng, không chịu ngẩng lên nữa.

Hoàng hậu cũng xuýt xoa: “Lời nói của Chân Tiệp dư cũng có lý. Thẩm Dung hoa hôm nay phạm lỗi chẳng qua cũng bởi quá nôn nóng có được một đứa con mà thôi, mong Hoàng thượng nghĩ đến tình xưa mà nhẹ tay.”

Không biết có phải lời nói của tôi và Hoàng hậu đã khiến Huyền Lăng cảm động hay không, y im lặng hồi lâu rồi ra lệnh: “Dung hoa Thẩm thị, ngôn hành không thể thống, giáng xuống làm Thường tại, giam cầm trong Ngọc Nhuận đường, không có lệnh của trẫm, không ai được phép đến thăm.”

Tôi thở phào một hơi, cũng may, chỉ cần giữ được tính mạng thì nhất định sẽ có ngày vực dậy.

Lý Trường cất tiếng hỏi dò: “Xin Hoàng thượng cho biết, Lưu Bản và cung nữ tên gọi Phục Linh kia...”

“Truy tìm Lưu Bản, phải bắt sống hắn ta. Còn ả cung nữ kia...” Ánh mắt của y nghiêm lại, miệng thốt: “Giết!”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3