Sổ tay sử dụng đàn ông (Tập 1) - Chương 13 - 14
Chương 13
Hướng dẫn sử dụng đàn ông, điều thứ mười ba:
Trên thế giới này chỉ có ba loại đàn ông. Loại thứ nhất là đàn ông chịu lừa bạn cả đời. Loại thứ hai là đàn ông chỉ chịu lừa bạn một hồi. Loại thứ ba là đàn ông có thể khoan dung cho mọi khuyết điểm của bạn, thành tâm thành ý tốt với bạn một trăm phần trăm, không đòi hỏi báo đáp. Mà loại này chỉ có một, đó là bố bạn.
Chuốc say?
Cố Thắng Nam đang ngẫm nghĩ xem tính khả thi của đề nghị này lớn đến đâu, giọng nói lãnh đạm và kiêu ngạo đặc thù của Lộ Tấn chợt vang lên bên tai: “Cô ngứa tai à? Sao cứ sờ tai mãi thế?”
Cố Thắng Nam giật mình, lập tức bỏ tay ra khỏi tai nghe, hết sức thận trọng ngước mắt nhìn Lộ Tấn ở đối diện. Hình như người đàn ông này không hề phát hiện ra bí mật cô mang trên tai, Cố Thắng Nam thở phào nhẹ nhõm. Cô nâng ly rượu lên: “Nào! Cạn ly!”
Ánh mắt Lộ Tấn vô cùng cảnh giác: “Tại sao hôm nay cô lại kỳ lạ vậy nhỉ? Ăn mặc thì như mấy con nhền nhện trong Tây du ký, bây giờ còn mời rượu tôi nữa. Không phải cô nói có việc tìm tôi à? Việc gì?”
Cố Thắng Nam lập tức bị hỏi khiến cho cứng họng, trong vài giây ngắn ngủi, trong lòng cô đã thầm cầu cứu Từ Chiêu Đệ không dưới hai mươi lần. Nhưng hiển nhiên Từ Chiêu Đệ đang trốn ở một góc chưa biết nào đó hoàn toàn không nhận được tín hiệu cầu cứu của cô.
Cố Thắng Nam không nhịn được lắp bắp: “Cái… cái này... cái này…”
Đúng lúc này, sự xuất hiện của một người đàn ông mặc âu phục đã cứu cô, từ xa đã nhận ra Lộ Tấn, anh ta lập tức bước tới rất nhanh: “Lộ tiên sinh, sao anh lại trốn ra ngoài này?”
Người này lại nhìn Cố Thắng Nam, sau đó bật cười mờ ám: “Thì ra là trốn ở đây để gặp mỹ nhân!” Mỹ nhân?
Lộ Tấn và Cố Thắng Nam đều phải suy nghĩ hồi lâu mới hiểu ra mỹ nhân trong lời người đó là ai. Cố Thắng Nam đã chuẩn bị tinh thần nghênh đón ánh mắt chế nhạo của Lộ Tấn, không ngờ gã này lại mỉm cười coi như thừa nhận. Cố Thắng Nam đành ngồi như khúc gỗ xem hai người đàn ông hàn huyên một hồi. Nghe thấy anh ta mời Lộ Tấn xuống tầng dưới, chuẩn bị tiến cử Lộ Tấn với ai đó, Cố Thắng Nam thầm nghĩ: Hỏng rồi, không có cơ hội chuốc rượu hắn rồi, nhưng không ngờ trước khi đi, Lộ Tấn lại ghé sát vào tai cô: “Tôi đi xuống tầng dưới, lát nữa sẽ quay lên tìm cô sau.”
Khi bóng dáng Lộ Tấn vừa biến mất phía cầu thang bộ, bóng dáng Từ Chiêu Đệ đã hiện ra sau lùm cây cảnh cách đó hơn mười mét. Từ Chiêu Đệ chạy như điên đến bên cạnh Cố Thắng Nam với tốc độ nước rút: “Tại sao hắn ta lại đi?”
“Anh ta nói lát nữa sẽ quay lại.”
“Tớ đã nói rồi mà! Chỉ khi bạn ăn mặc thế này thì đàn ông mới có hứng thú trở lại bên cạnh bạn.”
Mình có nên nói với Từ Chiêu Đệ rằng, trong mắt anh ta, trang điểm như vậy cùng lắm cũng chỉ là yêu tinh nhền nhện trong Tây du ký thôi không? Cố Thắng Nam suy nghĩ một lát, quyết định không nên tấn công lòng tự tin của cô bạn tốt.
Trong chớp mắt, không biết từ đâu, Từ Chiêu Đệ lôi ra một đống rượu lớn, lấy hai chai trong đó lên, không nói một lời, bắt đầu đổ vào ly của Lộ Tấn.
Việc lớn đã thành! Từ Chiêu Đệ lắc lắc ly rượu, đưa cho Cố Thắng Nam: “Muốn thử một chút không? Đảm bảo một ngụm là đủ để cho hắn say chổng vó!”
Cố Thắng Nam nào dám uống, chỉ đưa ly rượu lên ngửi, chưa gì đã thấy mùi cồn xộc vào mũi, suýt nữa khiến đầu óc cô quay cuồng. “Lộ Tấn không phải thằng ngu, không cần uống cũng biết ly rượu này có vấn đề! ”
Nghe vậy Từ Chiêu Đệ khựng lại, cau mày nghĩ cách giải quyết. Đúng lúc này, khóe mắt Cố Thắng Nam chợt liếc thấy một bóng người cao ráo đi lên khỏi cầu thang, Cố Thắng Nam vội ra hiệu cho Từ Chiêu Đệ, nhưng Từ Chiêu Đệ sao kịp tránh đi chỗ khác, chỉ còn cách ôm lấy mấy chai rượu đó chui xuống gầm bàn.
Thấy Lộ Tấn đang từng bước đi tới chỗ mình, chiếc bàn cũng không che khuất được Từ Chiêu Đệ, Cố Thắng Nam nghĩ ra một cách, vội cầm lấy ly rượu bước tới đón Lộ Tấn.
Thấy người phụ nữ này bước đi khập khiễng rất vất vả, Lộ Tấn sửng sốt: “Cô phải về rồi à?”
Ngay cả bản thân Lộ Tấn cũng bị giọng nói mất mát của chính mình làm cho kinh ngạc, vậy mà người phụ nữ này lại hoàn toàn không nhận ra, cô chột dạ cười cười với anh ta: “Chỗ này gió hơi mạnh, chúng ta qua sofa bên kia ngồi đi.”
Phía bên kia, Lộ Tấn và Cố Thắng Nam cùng đi tới chỗ chiếc sofa, bên này Từ Chiêu Đệ cho rằng cảnh báo còn chưa giải trừ, vẫn nằm yên không dám nhúc nhích, đến tận lúc...
“Từ tiểu thư?”
Từ Chiêu Đệ vội ngẩng đầu lên, chỉ thấy một đôi giày đen ngay trước mặt mình. Nhìn lên theo ống quần, thì ra đó là cậu trợ lý non mềm ngon miệng.
“Tiểu thư Từ, cô nằm bò ở đây làm gì?”
Từ Chiêu Đệ điệu đà gạt mái tóc ra sau lưng, bám góc bàn đứng lên, thản nhiên cười với cậu trợ lý: “Trùng hợp quá...”
Âm cuối kéo dài lẳng lơ khiến cậu ta thất thần khoảng năm giây mới hoàn hồn. “Đúng rồi, cô có nhìn thấy Lộ tiên sinh không? Tổng giám đốc Chung ở tầng dưới muốn tìm Lộ tiên sinh bàn bạc vài chuyện...”
Cậu ta còn chưa nói xong đã bị một tiếng kêu yểu điệu ngắt lời: “Ôi chao...”
Thần trí vừa thu lại được của cậu trợ lý tan biến thêm lần nữa...
“Tôi vừa bị ngã đau chết đi được, anh có thể dìu tôi xuống tầng dưới không?” Không đợi cậu trợ lý trả lời, Từ Chiêu Đệ đã choàng một tay lên vai cậu ta.
Cậu trợ lý lại ngẩn ra khoảng năm giây: “Được, được...”
Từ Chiêu Đệ được cậu ta dìu, khập khiễng bước đi, một giây trước khi bước xuống cầu thang còn không quên quay lại nhìn về phía góc ban công bị cây cảnh che khuất: “Cố Thắng Nam, tớ chỉ có thể giúp được bạn đến đây thôi...”
Hiển nhiên ly rượu còn nặng mùi hơn cả cồn công nghiệp này không thể lừa được người nào đó. Lộ Tấn vừa nhấp một ngụm đã cau mày, đặt xuống.
Cố Thắng Nam lập tức chột dạ: “Sao thế? Khó uống quá à?”
Lộ Tấn đột nhiên ngẩng đầu, phát hiện một thoáng bối rối chưa kịp che giấu trong mắt Cố Thắng Nam. Điều này làm anh ta nảy sinh nghi ngờ, nheo mắt quan sát cô một lượt: “Ly rượu này có vấn đề.”
“Thế à...” Cố Thắng Nam cố kéo dài âm điệu để che giấu tâm tình.
Lộ Tấn dứt khoát đưa ly rượu đến trước mặt cô: “Không tin, cô thử xem.”
Cố Thắng Nam lập tức đau đầu, nhìn anh ta, lại nhìn ly rượu, sau đó lại nhìn anh ta lần nữa. Cô cắn răng, run rẩy đưa tay nâng ly rượu lên. Vừa nếm ngụm đầu tiên, lưỡi cô đã tê dại, đang định nhổ ra, ngước lên lại thấy đôi mắt giống như radar của Lộ Tấn đang nhìn mình chằm chằm, Cố Thắng Nam đành làm như không có gì: “Có sao đâu?”
“Thật à?” Rốt cuộc người phụ nữ này định giở trò gì? Lộ Tấn án binh bất động, chỉ nói: “Cô thử thêm một ngụm nữa xem.”
Trong lòng Cố Thắng Nam, máu đã chảy thành sông, cô nhắm tịt mắt, uống!
Một ngụm, một ngụm, lại một ngụm...
Ly rượu cạn sạch, Cố Thắng Nam đã nằm bò xuống.
Lúc này, trong đầu cô toàn là tiếng ong ong, trước mắt trời đất cũng quay cuồng, dường như có giọng nói từ bầu trời đêm xa xôi vang tới: “Đúng rồi, đến bây giờ cô vẫn còn chưa nói với tôi, tóm lại cô tìm tôi có việc gì?”
“Tôi... tới đây...” Cố Thắng Nam không nhịn được, ợ một cái: “... làm gì?”
Trong lúc cô lẩm bẩm, âm thanh của Từ Chiêu Đệ lại vang vọng trong đầu: "Cưỡng bức hắn... cưỡng bức hắn..."
Cuối cùng cũng nhớ ra mình đến làm gì, Cố Thắng Nam cười ha ha ngẩng lên, nhìn thẳng vào gương mặt đã trở nên lờ mờ trước mắt, nói một chữ, dừng lại một giây: “Tôi... đến... để... cưỡng... bức... anh...”
Lộ Tấn lắng nghe mà vẫn không thể hiểu được người phụ nữ này nói gì: “Cô nói gì cơ?”
Người phụ nữ mấp máy môi, dường như đang chuẩn bị nhắc lại lời vừa rồi, Lộ Tấn ghé sát vào để nghe cho rõ. Đột nhiên...
Cô nâng mặt anh ta lên...
Nghiến răng hôn tới.
Hai mắt Lộ Tấn trợn ngược vì khiếp sợ, một giây sau tỉnh lại, đôi môi người phụ nữ này đã chạm vào... má Lộ Tấn.
Hôn má mà thôi, Lộ Tấn thở phào, đưa tay tóm tai cô: “Này, tỉnh lại đi...”
Lộ Tấn đã đánh giá quá thấp năng lực của một người say, cô đã say như vậy mà vẫn có thể lập tức nhận ra mình hôn trượt. Trong giây phút Lộ Tấn há miệng nói “tỉnh lại đi”, người say đã hung dữ lao tới, hôn chính xác lên miệng anh ta.
Đầu lưỡi người phụ nữ này mang mùi rượu lành lạnh, sau khi Lộ Tấn khôi phục tinh thần sau một thoáng choáng váng trước đây chưa từng có, mùi rượu lành lạnh đó đã tràn xuống đến cổ anh ta.
Phía dưới cổ chính là xương quai xanh, phía dưới xương quai xanh chính là...
Lộ Tấn cảm thấy sự trong sạch của mình sắp bị cô ả lưu manh này hủy hoại...
Chương 14
Hướng dẫn sử dụng đàn ông điều thứ 14:
Nếu phụ nữ sử dụng mỹ nhân kế với đàn ông, đa số đàn ông đểu sẽ tương kế tựu kế.
Lộ Tấn đột nhiên đẩy cô ra, không ngờ một giây sau, người phụ nữ này lại lao tới, không đạt mục đích nhất quyết không dừng lại. Sau năm lần bảy lượt, hai tay đang gắng sức chống cự của Lộ Tấn dần bắt đầu không nghe sự điều khiển của bộ não nữa. Khi ngón tay người phụ nữ này chui vào dưới cổ áo anh ta, dường như trong đầu Lộ Tấn có một dòng điện chạy qua. Khi phản ứng lại, hai tay anh ta đã giữ chắc hai bên hông cô ta, sau đó lật người đè người phụ nữ vẫn cưỡi trên người mình xuống.
Á! Gãy lưng rồi! Cơn đau như một loại thuốc giải rượu hiệu quả nhất, lập tức khiến Cố Thắng Nam dừng lại tất cả mọi hành động, chỉ còn biết cau mày nhăn nhó. Lộ Tấn thở hồng hộc nhìn gương mặt với hai má ửng hồng trước mắt, bỗng dưng sững lại. Không ngờ mình lại hơi muốn... hôn cô ta.
Lộ Tấn từ từ cúi xuống, hơi do dự. Anh ta mong sao người phụ nữ này tiếp tục bất chấp mọi thứ lao về phía mình như vừa rồi, nhưng lúc này cô lại không hề có bất cứ phản ứng gì. Cuối cùng, môi Lộ Tấn dừng lại cách môi cô không đến năm mi li mét, hai phe chính tà trong đầu đã đánh nhau túi bụi từ lâu.
Một âm thanh nói: Lộ Tấn, ngươi là chính nhân quân tử, không thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn...
“Leng keng, leng keng...”
Sau một trận chém giết, một âm thanh khác lại chiếm thế thượng phong: Đó là người phụ nữ này chủ động trước. Lộ Tấn, ngươi mau giúp cô ta đạt được mục đích. Hãy cho cô ta toại nguyện!
Lộ Tấn đang vô cùng khó xử, đột nhiên cô nàng lưu manh này bất ngờ phất cờ trở lại, giữ chắc cổ anh ta, hung ác đưa miệng tới. Hai bên giằng co quyết liệt, đầu lưỡi mang mùi rượu lành lạnh lại lướt tới. Không cần đấu tranh tư tưởng nữa mà chỉ cần im lặng đón nhận, Lộ Tấn thở phào nhẹ nhõm mà không nhận ra sự thay đổi của mình.
Thực hiện ý định thành công, Cố Thắng Nam lao vào Lộ Tấn, đắc ý hưởng thụ thành quả đi săn. Con mồi đáng thương cũng đang ảo não cảm nhận nơi nào đó trên người đang từ từ nóng lên, không ai còn nhớ rằng thực ra hai người bọn họ đang ở nơi công cộng.
Khi bàn tay Lộ Tấn không còn chịu sự khống chế, sắp luồn vào dưới lớp váy vướng víu nọ, đột nhiên sức nặng đang đè ở trên người anh ta bị một sức mạnh còn hung bạo hơn kéo đi.
Chỉ nghe rầm một tiếng, trán cô ả lưu manh đập chính xác vào chiếc chậu cảnh bên cạnh, sau đó cô ta ngã sấp, úp mặt xuống đất.
Cảm xúc chấm dứt đột ngột, Lộ Tấn bừng tỉnh, lập tức bật người từ sofa, đứng lên.
Hiển nhiên người ném Cố Thắng Nam đi giúp anh ta chính là người đàn ông mặc âu phục đang đứng trước mặt anh ta này. Xem ra người này cũng là khách mời đến dự tiệc rượu.
Trong lúc Lộ Tấn không biết mình nên cảm ơn người đàn ông này đã cứu mình hay nên tức giận hắn ta đã làm hỏng chuyện tốt của mình, người đàn ông lại chào anh ta trước: “Lộ tiên sinh, anh không sao chứ?”
Lộ Tấn kinh ngạc, lập tức thu ánh mắt hơi mất mát đang nhìn về phía nữ lưu manh lại, cảnh giác quan sát người này một chút: “Anh là?”
“Tôi là Trình Tử Khiêm. Chắc Lộ tiên sinh đã quên, trước đây chúng ta đã gặp nhau rồi.”
Trình Tử Khiêm? Lộ Tấn nhanh chóng nhớ lại, sau khi mua lại Tử Kinh, tập đoàn khách sạn đã phái Tổng giám đốc mới đến quản lý Tử Kinh, người đó chính là Trình Tử Khiêm.
“Phụ nữ lại đi sàm sỡ đàn ông, bây giờ thói đời đúng là...” Trình Tử Khiêm liếc nhìn nữ lưu manh, lắc lắc đầu không nói gì nữa.
Việc Trình Tử Khiêm làm có coi là một lần anh hùng cứu mỹ nhân biến tướng hay không? Lộ Tấn không có thời gian suy nghĩ vấn đề này, anh ta nhìn theo ánh mắt Trình Tử Khiêm, thấy Cố Thắng Nam đã nằm yên tại chỗ hồi lâu không hề nhúc nhích. Trong lòng bỗng dưng thấy lo lắng, Lộ Tấn vội đi tới nâng cô dậy.
Trán cô bị sứt, chảy một chút máu. Lộ Tấn vỗ vỗ vào mặt cô: “Này! Tỉnh lại đi!”
Trả lời Lộ Tấn là tiếng nôn khan gián đoạn phát ra từ miệng người phụ nữ này.
Sự lo lắng của Lộ Tấn đã bị tiếng nôn khan của cô đánh bay. Anh ta nghiến răng nghiến lợi nói dằn từng tiếng: “Nếu cô dám nôn vào người tôi nữa, tôi sẽ ném thẳng cô xuống dưới lầu!”
Cô đột nhiên ngừng nôn như có kỳ tích.
Nội dung trao đổi vô cùng kỳ lạ giữa hai người này khiến Trình Tử Khiêm trợn mắt, nói: “Hai người... biết nhau à?”
Lộ Tấn không có tâm trí đâu trả lời Trình Tử Khiêm, anh ta bế thốc người phụ nữ này lên, sau đó lập tức chạy ra ngoài, để lại Trình Tử Khiêm đứng như trời trồng đưa mắt nhìn theo.
Đây là một giấc mơ rất dài, rất giày vò con người. Nụ hôn ướt át, hơi thở gấp gáp, cọ sát nóng bỏng, tất cả dần hòa quyện với nhau trong mơ, cuối cùng hóa thành một câu: “Tôi không đến bệnh viện, tôi phải đến... khách sạn...” Tôi phải đến... khách sạn...
Giọng nói trong mơ này làm Cố Thắng Nam bừng tỉnh.
Vừa tỉnh lại, còn chưa kịp mở mắt, Cố Thắng Nam đã cảm thấy trán mình rất đau.
Đưa tay sờ trán, cô phát hiện trán mình đã được băng lại. Cô bị thương rồi? Tại sao bị thương? Cố Thắng Nam không có bất cứ manh mối gì.
Cô ngửi thấy mùi thuốc sát trùng đặc trưng của bệnh viện, cô nghe thấy y tá nói: “Người bệnh giường số 0031...” Cô nghe thấy tiếng bước chân, tiếng bước chân của đàn ông, tiếng bước chân đang đi về phía giường cô nằm...
Ai? Lộ Tấn? Anh ta đến làm gì? Rốt cuộc mình có hôn được anh ta không? Vô số câu hỏi nối tiếp nhau hiện lên trong đầu Cố Thắng Nam, cô do dự hồi lâu mới mở mắt ra. Đưa mắt nhìn quanh một lượt, cô lập tức phát hiện người đàn ông đó đang đứng bên cửa sổ, quay lưng về phía cô.
Quả thật như lời cô bạn từng trải Từ Chiêu Đệ nói, trong số những người châu Á, dáng người của gã Lộ khó tính này tuyệt đối là số một, số hai, chỉ tùy ý đứng ở đó, lưng ra lưng, chân ra chân, đường nét bả vai đẹp như 007...
Không đúng! Mặc dù người đàn ông này cũng cao ráo chân dài, nhưng hình như bả vai không đẹp bằng Lộ khó tính...
Cố Thắng Nam đang nghi hoặc cau mày, người nọ đã khoan thai xoay người lại: “Tỉnh rồi à?” Một gương mặt hoàn toàn xa lạ!
Hai hàng lông mày nhíu chặt của Cố Thắng Nam vẫn không thể nào giãn ra được. Cô quyết định tạm thời án binh bất động.
“Xin lỗi, tôi không biết cô là bạn gái của Lộ tiên sinh, cho nên... Tóm lại, thực sự xin lỗi vì đã làm cô bị thương.”
Bạn gái của Lộ tiên sinh? Hại cô bị thương? Anh ta nói tiếng phổ thông nhưng Cố Thắng Nam phát hiện, mình không nghe hiểu một câu nào. Ngàn vạn dấu hỏi cuối cùng chỉ hóa thành một câu: “Anh là?”
“Trình Tử Khiêm.”
Cố Thắng Nam suy nghĩ một lát, khẳng định một cách chắc chắn mình chưa bao giờ nghe thấy tên anh ta. “Vậy...” Bây giờ Cố Thắng Nam bắt đầu thấy sợ khi nhắc tới cái tên này: “Lộ tiên sinh đâu?”
Lộ tiên sinh đâu?
Lộ tiên sinh đang đen mặt ngồi trong phòng bệnh khoa ngoại cho bác sĩ bó bột.
Khi chạy tới với vẻ mệt mỏi phong trần, vội vã đẩy cửa phòng bệnh ra, cậu trợ lý của Lộ Tấn lập tức sửng sốt. Nhìn chiếc nẹp cố định trên tay phải Lộ Tấn, lại nhìn thạch cao trên chân trái anh ta, cậu trợ lý do dự hồi lâu, sau đó hết sức thận trọng bước tới một bước.
Ánh mắt Lộ Tấn lập tức đã quét tới.
Cậu trợ lý bị Lộ Tấn nhìn, chột dạ nuốt nước bọt.
“Tối qua ở đâu?” Âm thanh của Lộ Tấn thấp đến mức đáng sợ: “Vì sao điện thoại không liên lạc được?” Cậu trợ lý xấu hổ nhìn qua chỗ khác.
Lộ Tấn quan sát cậu ta một lượt, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng đã nhanh chóng khóa chết chiếc sơ mi nhăn nhúm trên người và chiếc cà vạt đeo lệch trên cổ trợ lý. Cậu ta lập tức nhận ra, vội vàng chỉnh lại chiếc cà vạt xiên xẹo cho ngay ngắn lại.
“Tôi... Tôi...” Theo bản năng, cậu trợ lý muốn bịa ra một lý do để lấp liếm nhưng dưới ánh mắt sắc sảo của Lộ Tấn, cậu ta chỉ còn nước làm bộ ân cần hỏi thăm ông chủ của mình: “Lộ tiên sinh, tại sao thoáng cái ngài đã bị thương nặng như vậy?”
Lộ Tấn ngẩn ra, sau đó lập tức nheo mắt, nhìn về phía cậu trợ lý với vẻ đe dọa.
Đây là cuộc so đấu ánh mắt của người đàn ông. Ánh mắt đe dọa của Lộ Tấn quan sát kĩ cậu trợ lý từ đầu đến chân, đồng thời ánh mắt hết sức thận trọng của trợ lý cũng quanh quẩn trên người Lộ Tấn. Nhưng đồng thời, ánh mắt hai người đều dừng lại...
Lộ Tấn nhìn thấy vết son trên cổ áo trợ lý.
Trợ lý nhìn thấy vết hôn trên cổ Lộ Tấn.
Lộ Tấn nhìn thấy dấu răng trên cằm trợ lý.
Trợ lý nhìn thấy vết cào trên cánh tay Lộ Tấn.
Hai bên đang yên lặng, điện thoại di động của cậu trợ lý chợt báo có tin nhắn: “Anh xứng đáng có được người bạn tình Trung Quốc này. Sau này chúng ta sẽ còn gặp lại: Ký tên: Celine Từ...”