Sẽ để em yêu anh lần nữa (Tập 3) - Chương 33 - Phần 1
Chương 33
Ánh sáng mờ ảo
- Chị à, phải thi sao? - Minh Thùy tròn hai mắt nhìn Hiểu Đồng, miệng mím lại kinh ngạc để lộ hai cái cái lúm đồng tiền duyên dáng.
Hiểu Đồng gật đầu làm Minh Thùy nuốt nước bọt ớn lạnh. Sắc mặt Đình Ân bỗng tái xanh, hai tay run lên. Cô vẫn biết mình không xinh đẹp bằng Anh Kỳ, lại không nổi tiếng bằng cho nên cô chưa từng hy vọng việc có thể giành lại hợp đồng từ trong tay Anh Kỳ, chỉ có chút không cam lòng khi bỏ công sức ra nhiều thế mà bị lỡ mất.
Hiểu Đồng vội nắm lấy tay của Đình Ân siết nhẹ làm cô ngẩng đầu nhìn mình. Hiểu Đồng nhìn Đình Ân ánh mắt thiết tha thành khẩn nói:
- Đình Ân hãy tin mình.
Chính ánh mắt ấm áp và bàn tay mang hơi ấm của Hiểu Đồng làm trái tim e dè của Đình Ân bớt run sợ. Cô nhìn Hiểu Đồng ánh mắt kiên định gật đầu.
- Mình tin cậu.
Cả hai cùng nhìn nhau cười nhẹ, tình bạn của họ còn hơn tình chị em ruột thịt.
- Nếu nói là thiên thần, vậy thì bộ váy trắng lần trước chị Đình Ân đã đặt có dịp mặc rồi. Em phải giúp chị trang điểm thật đẹp cho giống với một thiên thần rồi. Chắc là Anh Kỳ cũng sẽ nhờ một nhà thiết kế nổi tiếng ở nước ngoài làm giúp cho cô ta một bộ rồi. - Minh Thùy lo lắng nói.
Hiểu Đồng ngồi im lặng không nói gì, vẻ mặt trầm tư suy nghĩ, linh tính bảo cho cô biết dường như họ sẽ gặp khó khăn. Một bộ váy mới với thời gian quá ngắn, khó có thể thực hiện. Nhưng mà...
Quả nhiên linh tính của Hiểu Đồng không sai, hai ngày sau cô được biết bộ váy được thiết kế riêng cho Đình Ân đã bị Anh Kỳ mua lại, bên nhà thiết kế mở lời xin lỗi và bồi thường số tiền đặt cọc của Đình Ân.
- Thiệt là quá đáng mà! - Minh Thùy tức giận la lên. - Bọn họ thật hèn hạ, dám ngang nhiên tước đoạt cái áo của người khác. Chị Đình Ân đã tốn bao nhiêu tâm tư cho chiếc váy lần này.
Đình Ân không nói gì, cô chỉ khẽ nhìn Hiểu Đồng buông một câu:
- Mình tin cậu.
Hiểu Đồng bèn gật đầu. Ngay lúc đó Thiên Minh và Thế Nam nghe tin thì cùng nhau chạy đến nhà Đình Ân.
- Nếu em không ngại, anh sẽ nhờ chị anh thiết kế giúp em một bộ váy khác. - Thế Nam nhìn Đình Ân nói.
- Phải đó, dù gì chị của Thế Nam cũng là một nhà thiết kế tên tuổi. Nhờ cô ấy giúp sẽ không thành vấn đề gì đâu. - Thiên Minh cũng gật đầu nói.
- Được, vậy thì nhờ chị anh giúp vậy. - Hiểu Đồng gật đầu đồng ý.
Cuộc chạy đua diễn ra trong bảy ngày tới đang đến gần. Điều không ngờ rằng chỉ là một cuộc thi nhỏ mà lại mời những người nổi tiếng làm giám khảo. Có bậc thầy thời trang Andre người Mỹ, siêu mẫu Việt Nam Như Lan, nhà thiết kế Robert Taylor người Anh, con dâu của ngài bộ trưởng. Nhiếp ảnh gia Tuấn Kiệt, nhà điêu khắc nổi tiếng châu Á - Nguyễn Hưng và phu nhân chủ tịch tập đoàn Nguyên Thành Phong - bà Mai Hoa.
Trong một nhà hàng sang trọng, một phụ nữ xinh đẹp mặt chiếc váy màu đen ôm sát người đang trò chuyện với bậc thầy thời trang Andre.
(Tiếng Anh)
- Thầy! Lâu quá không gặp thầy, trông thầy vẫn phong độ như xưa! - Người phụ nữ nở nụ cười ngọt ngào nhìn người đàn ông có mái tóc hoa râm trên đầu.
- Con bé này lâu quá không gặp, không ngờ em vẫn dẻo miệng như thế.
Cả hai người đang trò chuyện vui vẻ, ôn lại những chuyện cũ thì từ xa có một chàng trai và hai cô gái cùng tiến lại gần họ.
- Xin chào! Thật trùng hợp.
Thấy mặt ba người họ thì cô gái bỗng đứng dậy giới thiệu:
- Đây là em trai của em. Còn đây là hai người bạn của cậu ấy.
- Xin chào! - Ông Andre tươi cười chào.
- Không phiền nếu chúng tôi ngồi cùng chứ? - Thế Nam lịch sự hỏi.
- Tất nhiên là không. - Ông Andre nhún vai chìa tay về ghế trống lịch sự mời.
- Thật ngại quá, tôi từng nghe danh tiếng của ngài. Nhưng trông ngài bên ngoài còn phong độ hơn trong hình rất nhiều! - Đình Ân khen ngợi.
- Đúng là phong độ hơn trong hình. - Hiểu Đồng tỏ vẻ tán đồng. - Đến ngay chúng tôi là người tổ chức cuộc thi này mà còn không nhận ra ngài nữa là... Sao ngài lại đến sớm vậy?
- Tôi rất thích Việt Nam. Trước đây tôi vẫn thường đến đây, tôi thích những nét truyền thống và phong tục nơi đây. Nhân chuyến này tôi muốn đi tham quan lần nữa.
- Ồ! Nếu như ngài không ngại, tôi tình nguyện hướng dẫn ngài. - Hiểu Đồng chớp lấy cơ hội trước mặt.
- Được, đi cùng cô gái xinh đẹp như cô thì còn gì bằng. - Andre cười trả lời.
***
Mấy ngày sau đó, Hiểu Đồng gác bỏ mọi công việc xin nghỉ phép đưa ông Andre đi tham quan khắp mọi nơi. Cô đã tìm hiểu cặn kẽ từng nơi trước khi đến, do đó dễ dàng trong việc hướng dẫn ngài Andre. Cô thấy ngài Andre đặc biệt thích hội họa cho nên dẫn ngài tham quan những khu trưng bày triển lãm. Khi nhìn thấy một bức tranh, ngài Andre đứng lại nhìn có vẻ thích thú. Hiểu Đồng chăm chú nhìn bức tranh nhưng cô không nhận ra bức tranh đó có điểm nào gây thích thú cho ông ấy đến vậy.
Đồng thời cô cũng đưa bé Đường đến chơi với bé Bảo, cháu trai ngài bộ trưởng. Hai đứa bé vốn thích chơi với nhau. Trong lúc trò chuyện với mẹ bé Bảo, Hiểu Đồng chỉ làm như vô tình nhắc đến Đình Ân là bạn thân của mình.
***
Sau bao nhiêu ngày khổ sở đeo đuổi nhưng vẫn bị Minh Thùy lạnh nhạt, Quốc Bảo ôm đầu khổ sở tự mắng chính mình, tại sao lại phải khổ sở đi yêu một cô gái như thế trong khi còn biết bao cô gái xinh đẹp xung quanh. Sau khi Minh Thùy tuyên bố thà yêu chó yêu mèo chứ không yêu cậu. Vừa cảm thấy mất mặt vừa cảm thấy tự ái, cậu tự nhủ sẽ không thèm để ý đến Minh Thùy nữa. Quyết đẩy lùi hình bóng Minh Thùy ra khỏi đầu, cậu bèn cặp kè với một cô người mẫu mới vào nghề khá là xinh đẹp.
Nào ngờ tiếng chuông điện thoại reo lên, bài nhạc cậu cài đặt riêng cho người đó. Quốc Bảo vui mừng đến phát khóc vội vàng nhấc máy, đây là lần đầu tiên Minh Thùy gọi điện cho cậu. Nhưng cậu cố tình làm ra vẻ hờ hững nói:
“Có chuyện gì?”
“Cho anh hai mươi phút để đến... Nếu anh không đến thì sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi.” - Nói xong Minh Thùy liền cúp máy, chẳng để Quốc Bảo một giây quyết định nào.
Quốc Bảo vội vàng nhìn đồng hồ trên tay, sau đó quăng ngay cô bạn gái đang cặp kè chạy như bay ra chỗ để xe. Cậu chăm chú chạy đến độ không có lấy một giây để nhìn đồng hồ. Hộc tốc chạy vào quán, vừa hay thấy Minh Thùy vẫn còn ngồi ở một góc bàn, cậu thoáng mừng rỡ.
Cố chấn chỉnh lại vóc dáng của mình, cậu tỏ ra ung dung bình thản bước đến, hơi thở dồn dập bị kìm hãm, nhưng cậu quên mất mấy giọt mồ hôi trên trán mình.
- Chẳng phải bảo anh phiền phức không muốn gặp mặt hay sao? - Cậu giả vờ hỏi khi ngồi xuống ghế đối diện với Minh Thùy. - Hay là con gái các em thích tỏ ra thanh cao khi được theo đuổi, còn khi người ta bỏ cuộc thì thấy tiếc mà muốn níu kéo.
- Nếu anh suy nghĩ như vậy thì biến được rồi đó! - Minh Thùy nghinh mặt nói.
Quốc Bảo tức lắm, chưa có ai dám nói với cậu bằng cái giọng điệu đó. Nhưng mà tại sao qua giọng điệu của Minh Thùy cậu đều thấy thích. Quốc Bảo đau đầu nghĩ: ”Không lẽ mình có vấn đề về thần kinh. Đúng là biến thái.”
- Vậy gọi anh đến làm gì? - Quốc Bảo rầu rĩ hỏi:
- Cho anh cơ hội làm bạn trai của em. - Minh Thùy đột nhiên cười tươi, nụ cười rạng rỡ để lộ chiếc răng khểnh có duyên của mình. - Nếu anh giúp em một việc.
- Việc gì? Anh bằng lòng... - Quốc Bảo nhận lời tức khắc.
***
Cuối cùng thì bộ váy của Đình Ân cũng xong, Đình Ân mặc vào vô cùng xinh đẹp, trang điểm rất giống một thiên thần nhưng Hiểu Đồng lại cảm thấy có điều gì không ổn lắm. Thành phần ban giám khảo là điều cô không ngờ nhất dường như khá bất lợi cho họ, nhưng cô lại không muốn Đình Ân lo lắng nên chỉ có thể giấu trong lòng. Ông Andre thì cô chưa rõ tâm tư nhưng cô nhất định sẽ làm ông chọn Đình Ân. Người quyết định duy nhất chính là bà Mai Hoa. Bằng mọi giá cô phải giúp Đình Ân hòa với Anh Kỳ.
Nước cờ cô đã đánh ra, nhưng đối phương vẫn chưa có bất cứ động tĩnh nào. Hiểu Đồng đành phải lấy tĩnh chế động, chờ đợi cho đối phương đến tìm mình.
Quả nhiên trước ngày thi một ngày, chiếc xe của bà Mai Hoa đã dừng lại trước cửa nhà cô. Vẫn là một người đàn ông bận đồ vest đen sang trọng và lịch sự cúi chào cô, mời cô đến gặp nữ chủ nhân bên trong xe. Hiểu Đồng không chần chừ bước đến mở cửa xe, nhanh chóng ngồi vào trong. Không đợi bà Mai Hoa lên tiếng cô đã lên tiếng trước:
- Bà đến muộn hơn tôi nghĩ.
Khi hai người ngồi an tọa trên bộ sofa tuyệt đẹp của căn biệt thự của nhà họ Triệu, bà Mai Hoa vẫn dáng vẻ sang trọng, cao quý ngồi ngay ngắn nhìn cô. Bàn tay bà đeo một chiếc nhẫn ngọc trai trông rất quý phái, những ngón tay được chăm chút tỉ mỉ trông chẳng khác nào bàn tay thiếu nữ.
Bà đặt tách trà xuống mặt bàn rất khẽ không để vang ra một tiếng động nào. Bà đưa ánh mắt sắc bén nhìn Hiểu Đồng nói:
- Không ngờ cô lại biết tôi sẽ đến tìm cô.
- Cũng không khó đoán lắm! - Hiểu Đồng nhếch môi cười, ánh mắt khinh miệt.
- Vậy cô nói xem, tôi tìm cô để làm gì? - Bà Mai Hoa nhẹ nhàng đan hai tay đặt trên đầu gối bắt chéo cười như không cười hỏi.
- Để uy hiếp. - Hiểu Đồng thẳng thừng đáp.
- Vậy cô nghĩ sao?
- Tôi chẳng nghĩ gì cả. - Hiểu Đồng đáp, ánh mắt nhìn bà Mai Hoa vẻ khiêu khích.
Một thoáng qua, bà Mai Hoa bỗng run nhẹ trước ánh mắt đó. Một ánh mắt khó dò, vừa trong suốt lại vừa ẩn chứa rất nhiều thứ. Bà đã gặp hàng ngàn người nhưng chưa từng gặp ai có ánh mắt như thế. Ánh mắt nếu nhìn bình thường sẽ không thấy gì nhưng nếu nhìn kỹ sẽ khiến người ta sợ hãi.
- Xem ra cô không biết sợ thì phải?
- Bà sai rồi, chỉ vì trải qua quá nhiều nỗi sợ nên tôi đã biết cách bình thản đón nhận nó mà thôi.
- Cô có thể đón nhận nó, còn bạn cô thì sao? - Bà Mai Hoa bắt đầu bày tỏ sự uy hiếp của bà đối với Hiểu Đồng.
- Cho nên tôi mới đợi bà đến ra điều kiện. - Hiểu Đồng không những không sợ hãi mà còn tỏ ý khinh thường.
Đối với sắc mặt quá ư bình thản của Hiểu Đồng, bà Mai Hoa có phần e dè. Nhưng một người từng trải như bà đâu dễ dàng để cho một cô gái mới lớn uy hiếp như thế.
- Tránh xa hai đứa con của tôi, rời khỏi công ty. Tôi sẽ để bạn của cô làm người mẫu đại diện không những sản phẩm lần này mà còn những sản phẩm sau này.
- Một điều kiện thật béo bở nhưng mà tôi từ chối.
Bà Mai Hoa lập tức nhổm người ngồi thẳng lưng nhìn Hiểu Đồng. Nhưng cô chậm rãi uống trà rồi từ tốn nói:
- Thứ nhất, không phải là tôi bám lấy hai con của bà mà là họ tìm đến tôi. Thứ hai, bây giờ tôi không còn là người của công ty bà mà là người đại diện cho tập đoàn Vĩnh Phát. Thứ ba, Đình Ân thật sự tài giỏi, cô ấy có thể tự đứng trên đôi chân của mình mà không cần dựa dẫm vào ai. Cuộc thi lần này cô ấy sẽ dùng hết khả năng của mình để chiến thắng.
- Cho dù cô ấy có tài năng thế nào, thì chỉ cần cái phẩy tay của tôi cô ấy cũng không bao giờ giành được phần thắng đâu. Chẳng những vậy, cô ấy mãi mãi không thể nào bước chân được vào làng giải trí dù chỉ một giây.
“Rầm...”
Tiếng vỗ bàn thật mạnh khiến bà Mai Hoa giật bắn mình. Bà đưa mắt nhìn Hiểu Đồng thì bắt gặp đôi mắt đỏ như ánh lửa của cô đang nhìn bà như muốn thiêu đốt. Ngay sau đó, cả thân người phía trên của Hiểu Đồng gần như đổ về phía bà, cô nghiến răng nói:
- Để tôi nói cho bà biết. Tôi không còn là một cô bé dễ dàng bị bà uy hiếp. Mễ Hiểu Đồng năm xưa đã chết từ khi bà hại chết mẹ của tôi. Bà có biết chính bà, chính là bà đã hại chết mẹ của tôi. Bà có biết mẹ tôi trước khi chết ra sao không? Khi bà ngủ, có bao giờ bà mơ thấy mẹ tôi không?
Sau đó cô đứng thẳng người dậy rồi cười lớn:
- Bà nghĩ bà còn có khả năng uy hiếp được tôi sao? Tôi sẽ không để bà hại bất cứ người thân nào của tôi nữa. Nếu bà dám hại họ, tôi sẽ cho bà nếm mùi mất người thân là như thế nào. Tôi chẳng những cướp đi hai đứa con trai trên tay bà. Mà cả người chồng mà bà tôn trọng cũng sẽ bị tôi cướp đi.
- Cô... cô... - Bà Mai Hoa tức giận nói không nên lời, bà nhớ đến nét mặt đau đớn của bà Cẩm Du khi ngã xuống, làm tim bà run sợ. Bà khẽ nhắm mắt hít một hơi thật sâu trấn tĩnh nói, chưa bao giờ bà chịu sự uy hiếp đến thế. - Cô nghĩ mình đủ tư cách để gặp ông ấy sao?
Hiểu Đồng lại thêm một lần nữa cười lớn.
- Tôi nói cho bà biết, chỉ với ba chữ “Mễ Hiểu Đồng” tôi có thể làm cho Triệu Vĩnh Nguyên đích thân đến tìm tôi. Bà chẳng phải nói rằng tôi rất giống mẹ tôi sao. Ông ấy sẽ nghĩ sao khi mà chính bà đã hại chết mẹ tôi hả?
Hiểu Đồng từ một người bị uy hiếp chuyển thành người đi uy hiếp chỉ trong vài giây ngắn ngủi.
- Bà có biết tôi hận bà đã gây ra cái chết cho mẹ tôi biết bao nhiêu hay không? Nhưng vì Vĩnh Thành, tôi đã từng có một thoáng suy nghĩ bỏ qua tất cả mọi chuyện. Nhưng qua lần này, tôi nghĩ rằng nếu như tôi tiếp tục nhẫn nhịn, người thân của tôi sẽ tiếp tục bị bà làm tổn thương. Tôi nghĩ tôi đã nói xong rồi.
Hiểu Đồng quay lưng nhưng cô không bước đi luôn mà đứng lại nói:
- Nếu như ngày mai, bà bỏ phiếu chống lại bạn tôi, tôi sẽ đi tìm Triệu Vĩnh Nguyên.
Câu uy hiếp cuối cùng của Hiểu Đồng làm bà Mai Hoa chấn động. Bà biết rằng ván cờ này bà không thể thắng.
Ngày thi cuối cùng cũng đã bắt đầu, mọi người đều lo lắng, chỉ có Hiểu Đồng là bình tĩnh. Cô chậm rãi thu xếp mọi việc, hướng dẫn mọi người làm việc đâu vào đó. Để chắc ăn cô còn đi đến chào ngài Andre và chị Quỳnh - con dâu ngài bộ trưởng, chị cũng là chủ một tiệm thời trang có tiếng trong thành phố, tham dự rất nhiều show trình diễn, là người nổi tiếng trong ngành.
Rồi lại được thông báo rằng bà Mai Hoa do không được khỏe nên rút lui khỏi thành phần ban giám khảo. Hiểu Đồng khẽ cười thầm, nếu bà Mai Hoa rút lui sẽ có lợi cho Đình Ân.
Còn hai tiếng nữa mới bắt đầu cuộc thi, Đình Ân và Minh Thùy đang trong tâm trạng thấp thỏm không yên. Ngay lúc đó, Hiểu Đồng nhận được cuộc gọi của Thiên Minh. Mấy hôm nay cậu đang dùng quan hệ của mình thăm dò phía siêu mẫu Như Lan xem cô ta sẽ bầu chọn ai. Khi biết cô ta là bà con của nhà Quốc Bảo, đành nhờ Minh Thùy chiêu dụ Quốc Bảo để cậu về bỏ nhỏ với chị mình. Dường như Như Lan cũng đã đồng ý nhận lời giúp đỡ Đình Ân vì dù sao cũng từng quen biết nhau qua các bữa tiệc. Nhưng nào ngờ hôm nay cậu nhận được tin, Như Lan thay đổi quyết định, dường như cô đang nghiêng về phía Anh Kỳ mà việc này liên quan đến một thế lực phía sau.
Cái tin này gây sốc cho Hiểu Đồng vô cùng. Cô thật không ngờ con cáo già đó lại gian xảo như vậy. Bà ta vì lời đe dọa của cô mà rút lui nhưng lại kích động người khác. Con cáo già đó lại dùng thế lực và tiền bạc của mình để lôi kéo họ về phía Anh Kỳ. Một cơn giận bùng lên khiến toàn thân cô run rẩy.
Hiểu Đồng hít một hơi cố trấn tĩnh và suy nghĩ, ngài Andre qua mấy ngày tiếp xúc, cô không nghĩ ông ta lại là người dễ bị mua chuộc bằng tiền. Còn chị Quỳnh với cô giao tình rất tốt, lại là con dâu ngài bộ trưởng, chắc chắn bà ta không dám đắc tội. Con bài còn lại của cô là Tuấn Kiệt, anh và cô đã cá cược, cô đã thắng, lá phiếu của anh chắc chắn sẽ nghiêng về phía Đình Ân. Chỉ còn lại sáu người trong thành phần ban giám khảo. Cô chỉ có hai lá phiếu bảo đảm, nhất định phải có được lá phiếu của ngài Andre, nhưng bằng cách nào...
Nghĩ vậy, Hiểu Đồng ra khỏi phòng chờ của Đình Ân, cô không muốn thấy tâm trạng lo lắng của mình ảnh hưởng đến Đình Ân. Không để ý cô va vào một chàng trai đang đi đến khiến cô suýt chút ngã ra sau, may mắn thay người đó đã kéo cô lại kịp thời. Định thần nhìn lại thì đó là Quốc Bảo. Cô vội vàng nắm lấy áo Quốc Bảo kéo đến một góc thì thầm vào tai cậu rồi vội vã đi tìm ngài Andre.
Tuấn Kiệt đang ngồi trong phòng nghỉ xem lại số hình ảnh mà cậu vừa mới rửa thì có tiếng mở cửa. Cậu cứ nghĩ là Hiểu Đồng, nào ngờ người đó là Anh Kỳ. Nét mặt đang tươi vui của cậu bỗng biến mất.
- Ngọn gió nào thổi em đích thân đến tìm anh vậy? - Tuấn Kiệt châm biếm hỏi.
- Vì em muốn chiến thắng. - Anh Kỳ trả lời không chút do dự.
- Haiz! Em nghĩ tôi là ai vậy? Là người thích thì em gọi đến, không thích thì em đá đi à? Năm xưa em tiếp cận tôi, nhờ tôi giúp em lên đỉnh vinh quang, sau đó bị em đá một cách thảm thương. Em nghĩ bây giờ tôi vẫn còn tiếp tục để em lợi dụng sao? - Tuấn Kiệt bật cười chua xót nói.
- Năm xưa là em có lỗi, nhưng vì lúc đó em nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại Vĩnh Phong nữa cho nên mới quen anh. Nhưng em đã gặp lại anh ấy, anh ấy chính là mối tình đầu của em, em mãi mãi không quên được anh ấy.
- Vậy thì cô cứ tìm hắn mà nhờ giúp đỡ. - Tuấn Kiệt bực tức gắt lên.
- Em và anh ấy đã chia tay rồi. - Anh Kỳ nghẹn ngào nói. - Anh ấy không yêu em. Em đã hối hận, hối hận năm xưa đã chia tay anh.
Tuấn Kiệt bỗng khựng lại trước lời nói của Anh Kỳ. Trái tim mềm yếu của cậu lại run lên lần nữa trước những giọt nước mắt của Anh Kỳ. Còn đang bất động thì cậu đã cảm nhận được một hơi ấm áp sát lồng ngực mình, bàn tay Anh Kỳ vòng ôm lấy cậu.
- Anh biết không, em rất luyến tiếc những ngày chúng ta bên nhau. Khi em biết Vĩnh Phong không yêu em, em mới thấy mình thật ngốc nghếch. Em nhận ra rằng trên thế gian này không có ai tốt với em hơn anh. Chúng ta bắt đầu lại được không anh? - Anh Kỳ dịu dàng nói.
Tuấn Kiệt bị lời nói của Anh Kỳ làm rung động. Cậu yêu cô, sẵn sàng tha thứ cho cô chỉ cần cô về bên cậu. Nhưng lời hứa với Hiểu Đồng thì sao? Còn đang mải đấu tranh thì cậu đã thấy Anh Kỳ vòng tay ra sau cổ cậu, áp đôi môi quyến rũ lên môi cậu, cuồng nhiệt quấn lấy cậu, không để cho cậu thêm giây phút suy nghĩ nào nữa.
- Em không muốn thua, anh giúp em được không? - Sau khi rời nhau ra, Anh Kỳ liền thỏ thẻ bên tai Tuấn Kiệt. Cậu đã bị tình yêu nhấn chìm lý trí, cậu nhắm mắt khẽ gật đầu.
Khi Anh Kỳ rời đi thì Tuấn Kiệt mới phát giác phía bên kia cánh cửa có một bóng người đang đứng dựa tường nét mặt trầm tư. Cậu thoáng giật mình rồi sau đó ngượng ngập cúi đầu nói:
- Xin lỗi em, Hiểu Đồng!
Hiểu Đồng khẽ nhắm mắt thở dài một hơi. Sau đó cô mở mắt nhìn vẻ mặt bối rối và ăn năn của Tuấn Kiệt nói:
- Em không trách anh.
- Nhưng mà...
- Không sao, dù không có anh giúp, em vẫn có thể làm Đình Ân chiến thắng, ít ra là tỷ số hòa.
Nói rồi Hiểu Đồng quay lưng đi, ý định tìm ngài Andre cũng bỏ dở. Ngay sau đó, Minh Thùy hớt hải chạy đến nói:
- Bộ váy của chị Đình Ân đã biến mất rồi.
- Sao lại mất? - Hiểu Đồng kinh ngạc hỏi.
- Em và chị Đình Ân căng thẳng quá nên cùng nhau đi toilet, nào ngờ khi quay lại thì bộ váy biến mất tiêu. - Minh Thùy giải thích với bộ mặt xanh mét.
- Được rồi, bây giờ em đi nói với Thiên Minh cho người đi tìm và lấy lại bộ váy về! - Hiểu Đồng bình tĩnh nói.
- Em chỉ e là khi lấy lại thì bộ váy đã không còn nguyên vẹn nữa. - Minh Thùy lo lắng nói.
Hiểu Đồng cũng biết điều này chứ, nhưng cô cũng không biết phải làm gì vào lúc này. Ván cờ của cô đã bị ăn sạch sẽ, chỉ cần một bước nữa thì cô sẽ thua. Ngay lúc đó, Quốc Bảo lại đến mang theo một tin không tốt nữa:
- Chị ta không mặc chiếc áo đã cướp của Đình Ân mà mặc bộ váy của nhà thiết kế Robert Taylor, cũng là giám khảo lần này. Không lí nào ông ta lại chấm điểm cho người mặc bộ váy của mình thua cuộc.
Thì ra việc giành lấy bộ váy của Đình Ân chỉ là chiến thuật tung hỏa mù. Mục đích của cô ta là không muốn Hiểu Đồng dò ra được bộ váy của cô ta mặc trong đêm thi. “Thiên thần đen - thiên thần bí hiểm - vẻ đẹp bí hiểm”, thật đúng là thông minh. Hiểu Đồng thấy toàn thân đuối sức. Cô từ từ bước đi trong im lặng, Minh Thùy và Quốc Bảo thấy cô như vậy cũng không làm phiền.
Hiểu Đồng bước đến một chỗ vắng từ từ khuỵu người xuống. Cô thua rồi. Thua rồi.
Cô đã hứa với Đình Ân là sẽ giúp cô ấy giành chiến thắng nhưng mà kết cục lại như thế này. Cô không còn mặt mũi nào nhìn Đình Ân.