Tam sinh tam thế - Chẩm thượng thư - Phần IV - Chương 07 - Phần 2
02.
Chuyện trong thế gian, bất đắc dĩ nhất cũng chỉ là bốn chữ “giá như lúc đó”.
Trong đoạn hồi ức này của Mạch thiếu gia, “lúc đó” chính là ngày hai mươi bảy tháng tư của nhiều năm trước, Quất Nặc bị hành hình trên đài hành hình. “Giá như” chính là năm xưa, chàng đã đưa A Lan Nhược tới xem hành hình.
Trong thơ ca của người phàm trần khi ngâm vịnh về tháng tư, đều không tránh khỏi hàm chứa nỗi buồn ly biệt hoa đẹp lụi tàn, về sự ngăn cách giữa sự sống và cái chết, theo cách nói của Ti Mệnh, tháng tư chính là tháng chủ sát.
Phạn Âm Cốc mặc dù tách biệt rất xa với chốn hồng trần, nhưng tháng tư năm đó cũng bị bao trùm bởi một bầu không khí chết chóc. Đầu tiên là tông học xử quyết vị tiên sinh dạy chữ cho đại công chúa, sau đó trong vương cung cũng xử tử vài cung nô hầu cận của đại công chúa. Mấy ngày sau bản thân đại công chúa cũng bị đưa ra hỏi tội trên Linh Sơ đài.
Nàng ta gánh hai trọng tội, một là khi quân phạm thượng, hai là chưa lập gia thất mà tư thông với người khác.
Đại công chúa là cốt nhục của ai, những người trong tông thất biết được chuyện này mặc dù đều im lặng trong nhiều năm qua, lúc này rốt cuộc lại thầm dò đoán trong lòng, đây liệu có phải lại là một thủ đoạn của Thượng Quân không? Những người không biết, thì một mặt phẫn nộ vì đại công chúa không biết liêm sỉ, coi thường lễ giáo, một mặt lại chắp tay ca tụng sự nghiêm minh của Thượng Quân. Trong chuyện này Tương Lý Khuyết được cả tiếng và miếng.
Dù sao cũng là công chúa bị xử chém, dù không phải là chuyện vẻ vang gì, cũng cần ghi vào sử sách của tông thất. Để viết hay một chút lưu lại cho đời sau, viên Hình quan đã vò đầu bứt sạch cả chùm râu dê để suy nghĩ, dồn rất nhiều tâm huyết vào đó. Người đến xem hành hình cũng phải chú trọng, đều là những người thân thích trong tông thất; nơi hành hình cũng phải lựa chọn kỹ, là Linh Sơ đài phía trước thần cung; ngay cả đao phủ hành hình cũng cần chú trọng, là người được chọn ra từ trong số rất nhiều con cháu thế gia chuyên nghề đao phủ ba đời trở lên.
Buổi hành hình được chuẩn bị tỷ mỉ chu đáo như vậy, ngay cả Tây Hải và Cửu Trùng Thiên của bọn họ cũng không sánh kịp, Tô Mạch Diệp cho rằng thực là hiếm có, đến ngày hành hình, hồ hởi mang theo một túi hạt dưa, dẫn A Lan Nhược tới đài xem hành hình ngồi ngay ở hàng ghế đầu tiên.
Chàng đến đó với một tâm trạng hào hứng xem trò vui, còn sắc mặt của A Lan Nhược lại rất nghiêm nghị, trên tay cầm một cuốn kinh vãng sinh, giống như thực sự tới tiễn đưa người tỷ tỷ vốn bất hòa với mình đi nốt chặng đường cuối cùng.
Linh Sơ đài dùng để hành hình vốn là một đài cao để thần quan cầu phúc, lơ lửng trên không trung, phía sau có một tòa Thần điện nổi giữa lưng chừng không, cao hơn Linh Sơ đài một chút, vọng ra từng hồi từng hồi Phật âm, có vẻ phiêu diêu tiên cảnh, đó chính là Kỳ Nam thần cung.
Hương hoa núi thoảng bay trong gió, mây ngũ sắc bay trên bầu trời, Quất Nặc mặc bộ xiêm y màu trắng, đứng trên Linh Sơ đài, không giống với một tội phạm sắp bị hành hình, lại giống như một vũ cơ tuyệt sắc sắp hiến vũ trên vân đài, mặc dù tiều tụy vì phải gánh tội trên vai, nhưng thần sắc vẫn có vài phần phong độ của người trong vương tộc.
Trên đài xem hành hình, chư vị đã ngồi vào chỗ, hai hàng đao phủ đợi đến giờ khiêng ra cây đại đao dài bằng ba thân người, trong đao ẩn hiện tiếng gào thét của hổ dữ. Thanh đao này chính là thánh vật của Hình ty(*), lấy máu cổ tay của người bị hành hình để khai đao, thả hổ trán trắng hai cánh bảo vệ đao ra, nuốt gọn linh hồn máu thịt của người bị hành hình, đồng thời nhốt chặt linh hồn vào trong đao, bao nhiêu năm sau cũng không thể vãng sinh được. Dưới ngòi bút mặc dù cũng là hai chữ chém đầu, nhưng ở đây lại có điểm không giống với việc chặt đầu ở phàm giới.
(*) Nơi quản lý việc điều tra án, xử phạt.
Đại đao được dựng thẳng lên, trong thời khắc máu ở cổ tay của Quất Nặc được vẩy lên thân đao, gió nhẹ thổi xung quanh lập tức biến thành cuồng phong, tiếng hổ dữ gào thét liên hồi, trên thân đao sáng loáng hiện lên hình dáng mãnh hổ rõ nét. Mây đen kéo tới che kín ánh sáng mặt trời, cái đầu hổ hung dữ đã vùng vẫy thoát ra khỏi lưỡi đao, Quất Nặc mặt trắng bệch, lảo đảo như sắp ngã xuống, một tia sáng trắng lóe lên, tiếng lưỡi kiếm sắc nhọn chém vào không khí vang rõ bên tai.
Phía cuối của âm thanh đó, một thanh trường kiếm xuyên sâu bảy tấc vào đầu mãnh hổ, nhanh chóng ép hổ trán trắng vào trong thân đao.
Màn kịch anh hùng cứu mỹ nhân, dù diễn như thế nào, cũng đều là kịch hay, đều không sợ bị lỗi thời.
Bầu trời tối sầm, cuồng phong gào thét tứ phía, mãnh hổ bị thương thở dốc trong lưỡi đao. Sau làn mây gió biến sắc đó, lại thấy cánh cửa khép chặt của Kỳ Nam Thần Cung đột nhiên cót két mở ra.
Đôi cánh màu đen in bóng mờ nhạt trên Linh Sơ đài, vị Thần Quan Trưởng trẻ tuổi đứng trên đài cao, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng xa cách, đôi cánh phía sau lưng còn chưa kịp thu lại đã đứng chắn ngay trước mặt Quất Nặc đang run lẩy bẩy, nhìn về phía Thượng Quân trên đài xem hành hình, giọng nói rõ ràng mà kiềm chế: “Thần trước đây đã nghiên cứu hình thư (sách luật), tìm hiểu trong chương dùng thánh đao hành hình, nói rằng khi thánh đao đã xuất, nếu mãnh hổ trong đao bị khóa vào đao trước khi sinh hồn tách rời khỏi thân thể của người bị hành hình, thì đó là trời cao có đức hiếu sinh, bất luận người bị hành hình phạm tội nặng như thế nào, đều có thể miễn tội chết cho họ. Thượng Quân anh minh, không biết buổi xử tử hình của công chúa Quất Nặc ngày hôm nay có thể chiếu theo luật này để phán quyết không?”.
Anh hùng cứu mỹ nhân không hề lỗ mãng, có dũng có mưu, có tiến có lùi. Thượng Quân lạnh lùng gật đầu. Chế độ pháp lệnh trong hình thư là chế độ pháp lệnh do tổ tông đặt ra, những người làm chứng ngồi đây đều là người trong tông thất, trước mặt chư vị ái khanh, Thượng Quân đương nhiên không thể nói “không”.
Nhưng hổ trán trắng hai cánh từ khi được sinh ra, luôn nổi tiếng là vô cùng cố chấp, một khi đã xuất đao, không uống đủ máu của người bị hành hình tuyệt đối sẽ không để yên, mặc dù tổ tông có pháp chế miễn tội, đồng thời số vụ cướp pháp trường khi đang xét xử cũng không ít, nhưng hàng nghìn hàng vạn năm qua, chưa có ai thật sự có thể thoát khỏi hai hàm răng sắc nhọn của hổ trán trắng. Nếu nói vừa rồi thanh kiếm sắc của vị anh hùng đã đẩy lùi nó được một chút, nhưng con hổ này lại không vô dụng đến thế, nó sẽ nhanh chóng lấy lại sức lực rồi tiếp tục giãy giụa thoát ra khỏi thanh đao.
Vị anh hùng có dũng có mưu này liệu có thể cứu được mỹ nhân trở về, còn phải xem thời vận thế nào.
Gió lạnh ào ào, Thần Quan Trưởng áo đen khẽ phất ống tay áo, thanh kiếm sắc đã bay trở lại trong tay, hổ trán trắng lại một lần nữa nhảy ra khỏi đao, Quất Nặc sững người đờ đẫn, bị đẩy lùi vào một góc, trên khán đài Thượng Quân trầm mặc vuốt râu, chư vị ngồi xung quanh lại hăng hái phấn khích theo dõi trận quyết đấu trên đài hành hình.
Trận đấu giữa chàng thanh niên và mãnh hổ diễn ra trong thế giằng co, ánh kiếm sắc lạnh đôi cánh tung bay, cả hai bên đều bị thương, khó phân cao thấp, trận đấu quả là đặc sắc và cũng rất hấp dẫn. Nhưng hổ trán trắng sinh ra từ tà khí, hình dáng con hổ chỉ là một hình ảnh biến hóa ra mà thôi, vết thương trên người nó không quá nghiêm trọng như bề ngoài, so với nó, vị thần quan kia lại kém hơn một bậc, nhưng trong từng chiêu thức vẫn vô cùng phong độ khí phách, không hề để mất khí thế cao quý của Kỳ Nam thần cung.
A Lan Nhược nghiêng người dựa vào thành ghế, nói với sư phụ: “Vừa phải dùng đao kiếm ứng phó với con súc sinh trán trắng này lại phải dồn sức để tìm cách nhốt nó lại, một mình Trầm Diệp đơn thương độc mã quyết đấu như vậy, không tránh khỏi có chút khó khăn”.
Tô Mạch Diệp xoay chén trà, mỉm cười: “Không phải là không có cách, hổ trán trắng thích uống máu, nếu Quất Nặc chịu chủ động để con súc sinh đó uống một nửa số máu, Trầm Diệp lại dùng toàn bộ linh lực nhốt nó, chắc còn giành được một hai phần cơ hội sống sót. Chỉ có điều Quất Nặc lại đang hoài thai, mất đi một nửa số máu, e rằng khó giữ được tính mạng”. Hững hờ gõ vào miệng cốc, nói: “Ngươi và Quất Nặc cùng một mẹ sinh ra, đương nhiên máu cũng giống nhau, chỉ có điều nếu ngươi động lòng thương muốn giúp đỡ bọn họ, theo ta thì hãy thôi đi, vì thứ nhất sẽ đắc tội với phụ thân ngươi, khiến ngài không vui, thứ hai vị thần quan đại nhân trên đài kia luôn kiêng kỵ vì ngươi lớn lên trong hang rắn, e rằng cũng không muốn nhận ân huệ này của ngươi”.
A Lan Nhược gật đầu mỉm cười, chợt hiểu ra: “Ồ? Thì ra làm chuyện này còn khiến phụ thân không vui? Vậy thật sự là không thể không làm rồi”.
Tô Mạch Diệp còn chưa kịp đưa tay ngăn lại, đôi cánh trắng như tuyết đột nhiên giang rộng, trong chớp mắt đã bay về phía Linh Sơ đài mù mịt mây đen. Tô Mạch Diệp sững người ngồi trên ghế, khi định thần lại thậm chí còn có ý định đập đầu vào miếng đậu phụ mà tự sát.
A Lan Nhược rất thích xiêm y màu đỏ, trong một ngày không tốt lành như hôm nay nàng cũng vẫn mặc y phục toàn màu đỏ, nhưng dung mạo lại lạnh lùng, người khác mặc màu đỏ thì toát lên vẻ vui tươi phấn khởi, còn nàng mặc màu đỏ lại toát lên vẻ lạnh lẽo. Nhưng, cho dù lạnh lẽo, màu sắc này cũng khá bắt mắt. Khi tung cánh bay trên không trung, ngay cả vị thần quan còn đang tranh đấu quyết liệt với con hổ trán trắng cũng phân tâm đưa mắt nhìn nàng một cái.
Theo kịch bản dưới phàm giới, trong thời khắc nguy hiểm như thế này, khi tuyệt sắc giai nhân cùng công tử nho nhã nhìn nhau như vậy, chắc chắn sẽ nảy sinh vài phần tình ý, từ đó về sau sẽ có mối liên hệ vấn vương. Nhưng đáng tiếc là màn kịch lần này lại không phải là một màn kịch bình thường, khi vị công tử ngước nhìn giai nhân, nàng đang giương cung tên, ánh mắt trầm lặng như nước nhìn hổ hai cánh trán trắng đang trong cơn cuồng nộ. Hai mũi tên lao vút đi, đâm trúng vào đôi mắt của con hổ trán trắng trong cơn cuồng phong, con mãnh hổ đau đớn rống lên một tiếng, trong phút chốc đã bị mất phương hướng tấn công. Tuy nhiên, đây là một con hổ không một loại binh khí nào có thể giết chết được, hành động này chẳng qua cũng chỉ là để tranh thủ thời gian trước khi tìm ra cách mà thôi.
Cuồng phong khiến người ta nhìn không rõ, tiếng hổ gầm vang lên từng hồi, thiếu nữ lơ lửng giữa không trung cách mặt đất vài thước, cúi người nhìn vị thần quan áo đen, áp sát chàng ta: “Nàng ta đã phản bội lại huynh, huynh lại vẫn muốn cứu nàng ta?”.
Vẻ lạnh lùng trời sinh hiện lên trên khuôn mặt thần quan, chàng hơi cau mày: “Nàng ấy là vợ chưa cưới của ta, là muội muội cùng ta lớn lên từ nhỏ, dù đã phạm sai lầm, có một cơ hội sống sót, tại sao lại không cứu?”.
Thiếu nữ sững người lại, nụ cười nở trong ánh mắt: “Huynh nói thật hay”, khe khẽ nói: “Huynh còn nhớ chứ? Mặc dù không cùng lớn lên như huynh và Quất Nặc, ta cũng là muội muội của huynh, hồi nhỏ huynh từng nói ta rất bẩn thỉu, được loài rắn nuôi lớn, gặm cây cỏ mục, thứ chảy trong cơ thể ta không sạch sẽ. Ta từng tặng huynh quà sinh nhật, bị huynh vứt đi”.
Vị Thần Quan Trưởng trẻ tuổi trầm lặng trong giây lát: “Ta còn nhớ ngươi, Tương Lý A Lan Nhược”.
Khóe môi của thiếu nữ cong lên, bỗng ghé sát vành tai chàng: “Ta đoán, huynh vẫn chưa tìm được cách để nhốt hổ trán trắng vào lại thanh đao?”.
Cuối cùng con mãnh hổ dường như cũng đã thích ứng được với cơn đau đớn khi bị mù mắt, biết cách nghe âm thanh để phân biệt phương hướng, nó gầm lên một tiếng, tạt móng vuốt sắc nhọn về phía hai người. Chàng thanh niên ôm lấy thiếu nữ đang lơ lửng lưng chừng không vội vàng lùi lại mấy bước, vừa mới đứng vững lại thấy giữa những ngón tay thiếu nữ đột ngột biến ra một lưỡi dao gãy, nàng giơ tay lên, thuận thế đan tay vào tay trái của chàng, lưỡi dao đồng thời đâm rách lòng bàn tay của hai người, máu tươi trào ra.
Chàng thanh niên hơi sửng sốt, hai người gần như dùng bản năng để né tránh đòn tấn công của mãnh hổ, mười ngón tay vẫn nắm chặt vào nhau, trong lúc di chuyển, thiếu nữ nhìn thẳng vào mắt chàng, thần thái thản nhiên, mỉm cười nói: “Nghe nói máu của thần quan có thể làm sạch những thứ ô uế, hôm nay nhờ ân trạch của thần quan đại nhân, không biết máu của ta có sạch sẽ hơn không?”.
Máu của hai người hòa vào nhau, ngoằn ngoèo chảy xuống theo lòng bàn tay, mùi máu tanh lan tỏa trong không trung, thần sắc của chàng thanh niên không rõ ràng nhưng chàng cũng không hề rút tay lại: “Chọc giận ta là có ý gì? Ngươi không phải là người kỳ kèo những chuyện như thế trong những lúc thế này”.
Thiếu nữ đưa mắt nhìn xung quanh, hờ hững đáp: “Sống uổng phí bao nhiêu năm như vậy, ta cũng không biết rằng hóa ra ta không phải là loại người này”. Liếc thấy lúc này hai người đã né tránh tới gần cây trường đao dựng đứng, nàng nghiêm mặt, đưa tay đẩy chàng thanh niên ra theo chiều gió, giang cánh lao thẳng về phía thanh trường đao. Chàng thanh niên cũng giang cánh nhanh chóng đuổi theo, nhưng lại bị hồng quang đột ngột bộc phát ra từ thân đao cản lại.
Bên trong hồng quang, bàn tay phải vừa bị cứa rách ban nãy của thiếu nữ nắm chặt lấy lưỡi đao của thánh đao, vết thương cũ lại thêm vết thương mới, máu tươi không ngừng chảy vào thân đao. Hổ trán trắng bỗng ngừng tấn công, khẽ thỏa mãn gầm lên một tiếng. Sắc mặt của thiếu nữ trở nên trắng bợt, khuôn mặt lại hiện lên vẻ trêu chọc, hướng về phía con mãnh hổ đột nhiên trở nên ngoan ngoãn, nói: “Ngoan nào, chỗ máu này đã đủ cho ngươi uống một thời gian rồi, ham chơi cũng phải có chừng mực, mau quay về đi”. Mãnh hổ lắc đầu vẫy đuôi, quả nhiên dần dần biến vào trong thân đao, vì trong máu đó có lẫn máu gột rửa mọi ô uế của thần quan, linh lực tràn trề, vừa nhập vào thân đao liền bị phong ấn.
Hồng quang tan biến, khói đen bao quanh thân đao khi mãnh hổ tấn công cũng biến mất, cây thánh đao dựng đứng dường như bị mất điểm tựa, đổ ập xuống.
Quất Nặc lảo đảo nấp phía sau lưng Trầm Diệp, Trầm Diệp đưa mắt nhìn cây trường đao nằm trên đất, A Lan Nhược từ phía sau cây đao đi ra trước mặt, loạng choạng một bước, rồi lại gượng đứng thẳng như không có chuyện gì xảy ra, tiện tay xé rách một bên tay áo, băng bó tạm bàn tay phải bị thương sâu tới tận xương, thắt nút lại.
Chư vị trên khán đài nhặt lại đống cằm vừa rớt xuống vì quá kinh ngạc, xem ra quả thực có rất nhiều điều muốn dốc bầu tâm sự về biến cố đặc sắc này, nhưng là thần tử, cần chú ý hai chữ hiếu thuận, không thể không chú ý tới cơn thịnh nộ của Thượng Quân, đành kìm nén lòng nhiệt tình này.
Bề ngoài Thượng Quân có vẻ cao thâm khó dò, nhưng trong lòng ngài chắc sắp giận điên lên rồi. Ngài đã muốn giết Quất Nặc từ lâu, cuối cùng cũng được như ý nguyện, tình cờ Trầm Diệp lại tới cướp pháp trường. Chắc ngài đã đặt nhiều hy vọng vào hổ trán trắng, mong nó cũng giết luôn cả Trầm Diệp, chức Thần Quan Trưởng thay Cửu Trùng Thiên giám sát Thượng Quân, bản tính Trầm Diệp lại quá kiêu ngạo và cương trực, cũng là một cái gai trong tim ngài, ai ngờ giữa đường lại xuất hiện thêm một A Lan Nhược, đúng là xui xẻo.
Sự việc tới bước này, phải xử trí như thế nào, chư vị lúc này đương nhiên phải đợi mệnh lệnh của Thượng Quân. Thượng Quân sắc mặt lạnh lùng, uy nghiêm nhìn về phía đài hành hình, đưa ra một kết luận đã được suy nghĩ nung nấu rất kỹ. Quất Nặc công chúa mặc dù đã thoát được tội chết, nhưng không thể miễn tội sống, phạt bị đuổi ra khỏi tông thất, phế xuống thành thường dân, vĩnh viễn không được vào Vương đô. Thần Quan Trưởng Trầm Diệp cứu người mặc dù không vi phạm tổ pháp nhưng lại vì tình riêng, mang trọng trách giám sát nhưng lại phá bỏ nguyên tắc vì tình riêng, làm nhục thánh chức, ngay ngày hôm nay sẽ bẩm báo với Cửu Thiên, đuổi hắn ra khỏi Kỳ Nam thần cung, cũng bị giáng xuống thành dân thường, vĩnh viễn không được vào Vương đô. Về phần A Lan Nhược, thân là một công chúa mà đại náo pháp trường giữa thanh thiên bạch nhật, làm mất thể thống, phạt tước bổng lộc phản tỉnh lỗi lầm của bản thân.
Thượng Quân suy nghĩ rất chu toàn, nếu một ngày nào đó trong hoàng cung mất đi một vị công chúa hoặc Thần Quan Trưởng trong thần cung chết đi, quả thực là một chuyện kinh thiên động địa. Nhưng trong bộ tộc có hai thường dân chết không rõ ràng cũng chẳng phải là chuyện gì to tát.
Không chết đã là may mắn lắm rồi, Quất Nặc quỳ bái trong tư cách là công chúa lần cuối cùng, Trầm Diệp cụp mắt xuống, khuôn mặt không chút biểu cảm, còn A Lan Nhược lại ngước nhìn Thượng Quân, khuôn mặt hiện lên vẻ nghịch ngợm: “Hôm nay con gái vì tình nghĩa tỷ muội đã anh dũng như vậy, vốn còn mong được một lời tán thưởng của phụ quân, mức phạt tước bổng lộc này thật vô lý”. Không đợi Thượng Quân buông một tiếng “hỗn xược”, lại nói: “Còn về Thần Quan Trưởng đại nhân, mấy ngày trước Tức Trạch gửi cho con gái một phong thư, trong thư nhờ Thần Quan Trưởng đại nhân làm một tấm gương lưu ly, đợi khi nào tiên sứ Cửu Thiên vào trong cốc sẽ nhờ ngài ấy mang về trời làm quà sinh nhật cho thái tử điện hạ. Nói ra cũng là do chàng ta chẳng ra gì, lúc trước lên trời diện kiến thánh nhan, đã khoe khoang vài câu về bản lĩnh chế tạo gương của Trầm Diệp đại nhân với thái tử điện hạ, không ngờ rằng từ đó thái tử điện hạ đã để tâm tới chuyện này”. Làm bộ bất đắc dĩ, nói: “Tức Trạch dặn con mời Trầm Diệp đại nhân vào trong phủ để chuyên tâm chế tác gương, nhưng lần này phụ quân lại ra lệnh cho chàng ta vĩnh viễn không được vào Vương đô, thánh chỉ của phụ quân đương nhiên là rất uy nghiêm, không thể vi phạm, nhưng lời dặn dò của phu quân cũng không thể làm trái, vì vậy con cũng có chút nghi hoặc, có phải rời phủ đệ ra ngoài Vương đô sẽ tốt hơn? Còn nghi hoặc rằng chi phí chuyển phủ đệ lấy từ đâu mới phải?”.
Thượng Quân day trán, nói: “Tức Trạch ái khanh quả thực đã gửi thư về ư? Bức thư ở đâu?”.
A Lan Nhược không đổi sắc mặt, nói: “Quả thật có thư gửi về, nhưng hiện giờ con không mang theo bức thư bên mình, tuy nhiên, khi thư tới, sư phụ đại nhân cũng có mặt ở đó”, liếc mắt nhìn phía bên cạnh Thượng Quân: “Mẫu phi cũng vừa hay tới thăm con, họ đều nhìn thấy. Bởi vì trong thư còn nhắc tới việc con cần chuẩn bị một vài nguyên liệu để chế tạo gương lưu ly, con không hiểu lắm, còn đưa bức thư cho sư phụ nhờ người chỉ giáo vài câu”.
Ánh mắt nảy lửa của Thượng Quân nhìn về phía Tô Mạch Diệp, Mạch thiếu gia xui xẻo giật giật khóe miệng, gật gật đầu: “Đúng vậy, nhưng ta không phải là người của tộc Tỷ Dực Điểu, có một số nguyên liệu cũng không hiểu lắm, liền đưa bức thư đó cho Quân Hậu nhờ người xem giúp”.
Quân Hậu nóng lòng muốn cứu cháu trai, cũng gật đầu.
Thượng Quân trầm tư suy nghĩ hồi lâu, phán rằng để bảo toàn quốc khố, A Lan Nhược không phải di dời phủ đệ, Trầm Diệp thân mang tội danh vào phủ đệ của A Lan Nhược để chế tạo gương, chưa chế tạo xong tuyệt đối không được ra ngoài, sau khi hoàn thành phải lập tức rời khỏi Vương đô.
Chuyện này đã kết thúc như vậy.
Đám thị vệ khoan dung, chưa áp giải Quất Nặc đi ngay, để nàng ta quỳ dưới đất giúp Trầm Diệp băng bó vết thương. Trên Linh Sơ đài trống trải, thiếu nữ áo đỏ không hề có ý định rời đi, sắc mặt trắng nhợt vì mất quá nhiều máu, nhưng lại thong dong rảo bước lại gần, nửa ngồi xuống trước mặt đôi uyên ương trắc trở, nhìn thẳng vào mắt của Quất Nặc.
Hồi lâu, bật một tràng cười giễu cợt đầy lạnh lùng: “Đúng là một cặp phu thê chưa cưới vừa đáng thương vừa đáng kính. Có điều, bắt đầu từ ngày hôm nay, hai người chẳng còn quan hệ gì nữa rồi, hãy nhớ tránh xa huynh ấy ra một chút”. Đặt bàn tay phải bị thương lên vai Trầm Diệp: “Huynh là do ta cứu, thì huynh là của ta”.
Quất Nặc giàn giụa nước mắt, cất giọng thù hận: “Trầm Diệp không phải của ngươi, ta biết rằng giờ đây ta không xứng với chàng, nhưng ngươi cũng không xứng”.
Linh Sơ đài cao lớn hùng vĩ trên cao, sau một trận gió, vài đám mây bồng bềnh tụ lại bên đài, thiếu nữ áo đỏ dường như đang rất vui vẻ, rảo bước đến bên đường biên của Linh Sơ đài, luồn tay vào trong mây: “Những chuyện phiêu diêu bất định trên thế gian rất nhiều, vạn sự tùy tâm, nếu không thể tùy tâm thì tùy duyên phận, nếu không tùy theo duyên phận được bèn tùy thời thế. Ngươi xem, thời thế như hiện nay là thế nào?”.
Trong ánh mắt vốn bình thản lạnh lùng của thần quan, có thứ gì đó dần dần đông đặc lại, giống như băng giá lạnh lẽo.
Trà nguội, câu chuyện cũng dừng, có thể thấy mỗi lần nhớ lại chuyện của A Lan Nhược, Mạch thiếu gia lại thêm một lần đau khổ.
Phượng Cửu biết ý, thay cho Mạch thiếu gia một chén trà mới, đợi sau khi chàng ta bình tâm lại, khéo léo đưa ra nghi vấn trong lòng mình: “Thứ gọi là tình cảm này, giống như như cây Tử Mẫu ở trên trời, một cây có thể sinh ra trăm quả, ta cũng tự biết rằng mỗi tình cảm đều không giống nhau. Nhưng A Lan Nhược lúc này đã được gả cho Tức Trạch, lại nảy sinh tình cảm với Trầm Diệp, liệu có chút gì đó không thỏa đáng?”. Gần đây nàng tiếp xúc với Tức Trạch nhiều hơn một chút, tự thấy có thể coi như một người quen, khó tránh khỏi việc bênh vực cho chàng ta.
Mạch thiếu gia nói: “Nàng ấy và Tức Trạch nói là phu thê không bằng nói là một đôi bạn vong niên. Những địa tiên như Tỷ Dực Điểu này, theo cách chúng ta nhìn nhận thì đời sống quá ngắn ngủi, thật yếu ớt biết bao, dường như càng chìm đắm trong việc hưởng lạc hơn, nhưng Tức Trạch lại còn vô dục vô cầu hơn một số thần tiên ngoài cốc kia, ngài ấy đối với A Lan Nhược, càng xứng với cái danh sư phụ hơn ta”.
Phượng Cửu yên lặng hồi lâu, nói: “Ngài đang nói tới vị Tức Trạch thần quân - người mà... ngày trước có dây dưa với Quất Nặc và Thường Đệ, mấy ngày gần đây không hiểu sao lại đối rất tốt với ta... đó ư?”.
Mạch thiếu gia ho một tiếng, nói: “Chuyện này ấy à, nơi đây được tái tạo lại, chắc là đã có chút sai sót, chưa biết chừng đã làm tính cách của thần quân thay đổi ít nhiều cũng nên, khụ, trước đây… trước đây Tức Trạch thần quân quả thực là người vô dục vô cầu nhất”.
Phượng Cửu đã kiềm chế không hỏi Mạch thiếu gia liệu có cách nào để khiến thần quân quay trở lại tính cách như trước đây không, chuyển chủ đề sang một chuyện khác mà nàng còn hiếu kỳ hơn: “A Lan Nhược và Trầm Diệp sau này đã có khá nhiều vương vấn với nhau, hồi đó nàng ấy đã cứu chàng ta, có phải chàng ta đã thích nàng ấy không?”.
Tô Mạch Diệp nhìn ra ngoài cửa sổ: “Bộ tộc Tỷ Dực Điểu rất coi trọng hai chữ trinh tiết, Khuynh Họa phu nhân có hai đời chồng, Trầm Diệp thực ra rất không tán đồng, trong ba chị em nhà họ, chỉ có một mình Quất Nặc thỉnh thoảng mới lọt vào mắt xanh của hắn ta, sau khi Khuynh Họa cải giá, sinh hạ A Lan Nhược và Thường Đệ cho Thượng Quân, hắn ta đều không mấy coi trọng, đặc biệt là A Lan Nhược, nàng đứng đầu trong danh sách những người mà hắn ta coi thường nhất”.
Phượng Cửu ngạc nhiên nói: “Nhưng nàng ấy đã cứu chàng ta, đây chẳng phải là một đại ân cần đem thân mình ra báo đáp sao?”.
Mạch thiếu gia lạnh lùng nói: “Trầm Diệp lạnh lùng kiêu ngạo, trong mắt hắn ta, trước kia hắn ta coi thường A Lan Nhược, đã sỉ nhục nàng, nàng đưa hắn ta vào phủ giống như muốn có một món đồ chơi, chẳng qua chỉ là muốn giam cầm để báo thù hắn ta mà thôi, nói rằng hắn ta vì cảm kích mà thích nàng, chi bằng nói rằng lúc đó thực ra hắn ta có chút hận nàng”. Hồi lâu, lại nói: “Đôi khi ta lại nhớ tới câu nói đó của A Lan Nhược, cho dù là tiên hay là người, đều cần tùy tâm tùy duyên tùy thế, nàng đã hiểu thấu câu nói này, nhưng trái tim của nàng có lẽ đã thuộc về Trầm Diệp, duyên phận và thời thế, lại không ở phía Trầm Diệp”.
Những câu nói đó khiến Phượng Cửu thở dài.