Cô vợ hồ ly ngốc nghếch - Chương 46 - 47

Chương 46: Vọng tưởng của Thái tử

“Ngài có biết nàng ấy là ai không?”

Suốt một ngày trời, xem xiếc, nghe hát kịch, muốn ăn thì ăn muốn chơi có chơi, Linh Nhi vui, Ngụy Di Phương cũng để mặc cho Minh Hạo đại gia được vui vẻ tiêu tiền, nhưng không cho phép niềm vui ấy kéo dài quá lâu, khi trời sập tối, quay về quán trọ, nàng ta chủ động sang gõ cửa phòng của Minh Hạo đại gia, phải nói cho rõ ràng.

“Nàng ta là Linh Nhi, không phải thế ư?”

“Đúng là muội ấy tên là Linh Nhi, một tháng trước, Kim Thượng ban bố sắc lệnh đại hôn, là lễ đại hôn của thành chủ thành

Phi Hồ Thu Hàn Nguyệt, tân nương của hắn, họ Bách tên Linh Nhi.”

Minh Hạo ngẩn người: “Bách Linh Nhi?”

Ngụy Di Phương tự rót trà cho mình, nhấp một ngụm, đáp:

“Luận về thân phận, ngài phải gọi nàng ta một tiếng thẩm thẩm.”

“Nàng nói thật chứ?”

“Tuyệt đối không dám dối nửa lời.” Minh Hạo trầm ngâm không nói gì.

“Thu Hàn Nguyệt nâng niu thê tử của hắn như bảo bối. Thái tử điện hạ bày tỏ lòng thành kính với thẩm thẩm, với trưởng bối thì không có gì là quá đáng. Nhưng xin dừng lại ở đấy thôi.” Nói đến đây, Ngụy Di Phương đứng dậy. “Di Phương cáo lui.”

Ngụy Di Phương cũng được coi là có chút hiểu biết về người được gọi là Thái tử điện hạ này. Đường tỷ của nàng ta từng là lựa chọn duy nhất cho ngôi thái tử phi, từ thuở thiếu thời đã vào cung với thân phận của công chúa, sau đó nảy sinh khúc mắc với thái tử, đường tỷ được gả cho người khác, trong thời gian ấy, thái tử và nhà họ Ngụy rất ít tiếp xúc gặp gỡ. Việc đường tỷ của nàng lấy người khác, từng khiến thái tử thất vọng, truy hận, u sầu và dùng quyền lực để khiến Ngụy gia rơi vào cục diện khó khăn, nhưng cuối cùng vẫn phải buông tay, tha cho Ngụy gia lần ấy, từ đó tới nay, đã trở thành bạn tốt của đường tỷ.

Một người như thế, nàng ta tin hắn là một người quân tử, quân tử không cướp vợ người khác, quân tử sẽ tác thành cho uyên ương.

“Minh Hạo ca ca đang làm gì?”

Minh Hạo, thái tử Thu Minh Hạo của Thiên Lũng hoàng triều đang ngồi bên bàn đá trong sân nghe tiếng động bèn ngước mắt lên, nhìn thấy tiểu mĩ nhân đang tắm mình trong ánh nắng ban mai thì bất giác mỉm cười: “Linh Nhi dậy rồi à?”

“Ừm, Linh Nhi dậy rồi, Linh Nhi nhớ ca ca, ngủ không ngon giấc.” Cái miệng nhỏ trề ra, Linh Nhi ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm xem vật mà hắn đang khắc dở trong tay. “Đây là cái gì?”

“Là Linh Nhi.” Thu Minh Hạo cầm con dao khắc nốt nhát cuối cùng, thổi hết bụi gỗ, quả nhiên trong tay hắn là một Linh Nhi bằng gỗ vô cùng sống động.

“Hả?” Linh Nhi kinh ngạc tròn mắt. “Tiểu tiểu tiểu Linh Nhi ư?”

“Cái gì mà ‘tiểu tiểu tiểu’?” Hắn không kìm được phì cười. Sau ngày hôm qua, hắn đã biết tính cách Linh Nhi có chút khác biệt với người thường, giọng hắn bỗng trở nên dịu dàng hơn, “Thích không?”

“… Muốn tặng cho Linh Nhi sao?”

“Nếu Linh Nhi thích, thì tặng cho Linh Nhi.”

“Linh Nhi thích.”

Trên thế giới này lại có người biểu đạt niềm yêu thích của mình thẳng thắn rõ ràng tới như thế, mọi việc đều hết sức chân thành, trong suốt như một viên thủy tinh không lẫn tạp chất… Thu Minh Hạo cúi đầu nhìn vào khuôn mặt nhỏ của nàng, nhìn rất lâu không sao rời được mắt.

“… Minh Hạo ca ca, Linh Nhi thích mà, không cho Linh Nhi sao?” Linh Nhi nhìn chằm chằm vào “Tiểu tiểu tiểu Linh Nhi”, hỏi rất khẽ.

Hắn bừng tỉnh, khẽ cười: “Vốn là làm cho nàng mà, cầm lấy đi.”

Linh Nhi vui vẻ reo lên: “Cảm ơn Minh Hạo ca ca.”

Đứng bên cạnh là Ngụy Di Phương, nàng ta cùng dậy với Linh Nhi, cùng ra khỏi phòng với nàng và đứng đó quan sát rất lâu, chỉ cảm thấy đầu óc hỗn loạn không thể lý giải nổi.

Một nam hai nữ trở thành bạn đồng hành, bắt đầu chuyến ngao du của mình.

Ngụy Di Phương không hỏi thái tử điện hạ vì sao lại rời kinh thành, một mình ngao du giang hồ, bởi vì việc đó chẳng liên quan gì tới nàng ta. Nhưng tâm tư tình cảm của thái tử điện hạ dành cho Linh Nhi, nàng ta không thể không hỏi, mấy lần đã hỏi thẳng, và lần nào cũng chẳng có được câu trả lời thỏa đáng. Nhiều lần nàng ta lén quan sát ánh mắt của thái tử khi nhìn Linh Nhi, không có chút vẩn đục nào, nhưng sự sủng ái của thái tử, thì không thể vô duyên vô cớ… Haizz, đau đầu, đau đầu quá! Thế này gọi là gì? Tự cầm đá đập vào chân mình đúng không? Sớm biết thế này, nàng ta dụ dỗ vợ người khác bỏ nhà đi làm gì?

Khi nàng ta ảo não mượn trà giải sầu, thì có người lại chẳng có mắt mà sán đến góp vui.

“Hai vị mĩ nhân, gia gia nhà chúng tôi có ý mời hai vị đến phủ làm khách, xin hãy nể mặt.”

Không phải nghi ngờ gì nữa, kẻ sán tới ấy, miệng cười nịnh bợ, cúi mình, rõ ràng là lũ tiểu nhân chuyên thay chủ đi làm mấy việc cướp nam chiếm nữ, cả đời chẳng làm được việc gì ra hồn. “Cút!” Ngụy Di Phương đang buồn chán lại không biết tâm sự cùng ai.

“Haizz, lại là một mĩ nhân chua ngoa đanh đá, rất hợp khẩu vị của đại ca, còn nàng kia nhìn có vẻ ngoan hiền, để dành cho bổn…” Một tiếng rống lên như tiếng lợn bị chọc tiết, trên mu bàn tay của kẻ vô lại thò về phía Linh Nhi kia mọc lên một chiếc đũa, chiếc đũa đó đâm xiên từ mu bàn tay sang lòng bàn tay, phối hợp với tiếng rú rít của chủ nhân bàn tay, chiếc đũa khẽ rung rung lên.

Đám tùy tùng gào rú xông lên, Ngụy Di Phương được thể tìm cách trút bỏ ấm ức trong lòng, dùng lũ tiểu nhân ấy làm bao cát, đấm đá sảng khoái.

“Minh Hạo ca ca, Ngụy tỷ tỷ đang đánh người?” Được Thu Minh Hạo bảo vệ kéo ra một góc, Linh Nhi nhón gót chân, nhìn qua vai người đàn ông, kinh ngạc hỏi.

“Là đang đánh người.”

“… Đánh người không đúng, Linh Nhi đánh người, ca ca giận Linh Nhi, không chơi với Linh Nhi nữa.”

Minh Hạo đã biết “ca ca” mà Linh Nhi thường nhắc đến là Thu Hàn Nguyệt, cười đáp: “Người đáng đánh thì phải đánh, Linh Nhi đánh người, Minh Hạo ca ca tuyệt đối sẽ không giận Linh Nhi đâu.”

“Người đó cố ý tiếp cận ca ca, muốn cùng Linh Nhi sống với ca ca, Linh Nhi không muốn, liền đánh nàng ta… nhưng nàng ta rất đau, khóc hu hu, Linh Nhi làm sai rồi… Linh Nhi rất nhớ ca ca… hu hu…”

“… Haizz?” Sao đang nói tự dưng lại khóc rồi? Thu Minh Hạo quay đầu nhìn từng giọt nước mắt trong vắt chảy xuống, cười chẳng được khóc chẳng xong. “Linh Nhi ở ngoài một thời gian rồi, chơi đã vui đủ chưa?”

“Ừm, vui… Hu hu… nhớ ca ca…”

“Nếu thấy vui, thì hãy quên những chuyện không vui đi. Nếu hắn nhớ nàng, đương nhiên sẽ đi tìm nàng.”

“… Ca ca sẽ đi tìm Linh Nhi chứ?” Linh Nhi bỗng dưng nín khóc, đôi mắt ướt ngước lên nhìn.

“Nếu hắn nhớ nàng, sẽ đến tìm nàng.” Thu Minh Hạo giơ tay lên lau nước mắt trên đôi lông mi dài của nàng, đáp.

Hắn không nói thật, hắn biết mình lúc này không được quang minh lỗi lạc cho lắm, bỗng dưng lại hy vọng vị vương thúc kia là kẻ vô lại lật lọng, thích trêu hoa ghẹo nguyệt, để hắn có lý do giành bông hoa đào tươi thắm này về làm của riêng. Haizz, ai bảo phụ nữ hẹp hòi, đàn ông đôi khi cũng chẳng rộng lượng gì hơn.

“Ca ca nhất định nhất định rất nhớ rất nhớ Linh Nhi, ca ca nhất định nhất định nhất định sẽ đến tìm Linh Nhi!”

“… Linh Nhi khẳng định như thế?”

“Ừm, Linh Nhi khẳng định như vậy như vậy như vậy!”

Khóe miệng Thu Minh Hạo nhếch lên cười, “Được, vậy chúng ta đánh cược, nếu trong vòng ba ngày nữa mà hắn xuất hiện trước mặt Linh Nhi, thì Minh Hạo ca ca sẽ trả Linh Nhi cho hắn, thế nào?” Hàn Nguyệt vương thúc, sau ba ngày, tiểu tân nương của ngài sẽ thuộc về cháu trai, thế nào?

“… Hả?” Linh Nhi chớp mắt khó hiểu.

Phía bên kia, đánh đấm hăng say. Đám tiểu nhân đó không địch lại được Ngụy Di Phương, nhưng rồng lớn cũng không bắt nạt được rắn nhà, đang ở địa bàn của chúng nên chỉ hô một tiếng là chúng tập hợp được rất nhiều người, dùng chiến thuật biển người để giành chiến thắng.

Ngụy Di Phương rõ ràng không phải là rồng thường.

Nếu không có Thu Minh Hạo, nàng ta sẽ không chiến đấu, mà sớm đã dùng cách khác để khiến đám tiểu nhân kia phải chịu đau chịu khổ mà mình vẫn chuồn êm, nhưng nếu đã có người thay nàng ta bảo vệ Linh Nhi, bản thân nàng ta chẳng phải lo nghĩ gì, bèn dùng đám người này để luyện chân luyện tay, mỗi lần xuất chiêu tấn công đều đả thông huyệt đạo khắp người đối phương, kẻ trúng cước không tê dại nửa người thì cũng đau nhức toàn thân, đang lúc hăng say, thì trong đám người tới chi viện lại có kẻ nhận ra nàng, “Quái thủ quan âm! Cô gái này là quái thủ quan âm!”

Vì kinh ngạc, vì sợ hãi, nên tiếng hét đó mọi người đều nghe thấy, lập tức truyền tới tai của hai người đang sóng vai đi trên phố.

“Quái thủ quan âm… Ngụy Di Phương?” Trên khuôn mặt đáng yêu thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc. “Tam sư huynh, phía trước có người đang hét gọi quái thủ quan âm phải không?”

Người kia gật đầu: “Ta không chỉ nghe thấy, mà còn nhìn thấy, kẻ vừa ném người vừa rồi, chính là nàng ta.”

Chương 47: Ác đạo lại xuất hiện

Hai vị không ngờ lại được gặp Ngụy Di Phương, chính là Nguyên Dã và Mạch Tịch Xuân. Gặp lại bạn cũ ở nơi đất khách quê người vốn là một việc tốt lành, đầu tiên hai người bọn họ còn hào hứng giơ đao ra tương trợ, đánh lui đám người ô hợp thấy sắc nảy lòng tham kia, nhưng khi nhìn thấy người đồng hành của Ngụy Di Phương là Linh Nhi, thì sắc mặt đều tối lại.

“… Sao nàng ta lại ở đây?”

Khi cả đoàn người nghênh ngang phi nước đại vào tới quán trọ, Nguyên Dã và Mạch Tịch Xuân mới kéo Ngụy Di Phương ra góc vắng, hỏi.

“Ta thấy nàng cưỡi cùng một ngựa với nàng ta, lại còn tỏ ra vô cùng săn sóc, nàng tốt với nàng ta như thế từ bao giờ?” Mạch Tịch Xuân truy hỏi.

“Hai người đang nói Linh Nhi sao?” Ngụy Di Phương nhìn sắc mặt của họ, lông mày cau lại. “Hai người nói với giọng ấy là giọng gì? Linh Nhi đã đắc tội với hai người sao?”

Nguyên, Mạch đưa mắt nhìn nhau, ngập ngừng định nói lại thôi.

“Ta nhớ ra rồi, ngày đại hôn của Thu Hàn Nguyệt, hai người có giao tình thân thiết với hắn như thế tại sao lại không tới tham dự?” Bọn họ có nỗi khổ không thể nói ra, Mạch Tịch Xuân ảo não, xua tay: “Tóm lại nàng gần gũi nàng ta ít thôi!”

“Dựa vào cái gì chứ?” Ngụy Di Phương nổi giận, “Ngươi dám dùng giọng đó để nói về Linh Nhi nữa, bổn cô nương sẽ tuyệt giao với ngươi!”

“Nàng______”

“Ta làm sao?”

“Nàng thực là… hai người… nàng căn bản không hiểu rõ tình hình…”

“Tình hình gì? Tình hình thế nào? Có liên quan gì tới Linh Nhi? Một tiểu mĩ nhân ngây thơ thuần khiết như thế, có chỗ nào không phải khiến hai người phải dùng những lời lẽ như vậy?”

“Bọn ta đã từng thề trước mặt Thu Hàn Nguyệt, không tiết lộ bất cứ điều gì ra ngoài, nhưng…” Đôi lông mày rậm và đen của Nguyên Dã chau lại, đáp. “Ngụy cô nương đừng nên gần gũi với nàng ta quá thì hơn.”

“Hai người sao ăn nói giống hệt nhau, rất khó thuyết phục ta. Cho dù Linh Nhi có bí mật gì để hai người biết được, thì Ngụy Di Phương ta vẫn luôn tin vào cảm giác của mình. Ta thích Linh Nhi, sẽ tốt với Linh Nhi, ai dám ngăn chứ?”

Mạch Tịch Xuân cáu loạn lên: “Nàng thật là ngoan cố!”

“Chi bằng hai người hãy cho ta biết, Linh Nhi có làm hại ta không? Làm hại Thu Hàn Nguyệt không? Làm hại người khác không?”

“Chính vì sợ nàng ta làm hại hai người!”

“Linh Nhi sẽ hại người sao?” Ngụy Di Phương cười bằng mũi, “Ta thà tin rằng ngươi sẽ tu tâm dưỡng tính, kiêng khem giữ mình còn hơn là tin vào điều đó.”

“Nàng…” Mạch Tịch Xuân tức tới tái xanh cả mặt.

Nguyên Dã kéo nàng ta lại, “Ngụy cô nương, cô nương nên biết tại hạ không phải là người ăn gian nói dối.”

Đúng vậy. Mạch Tịch Xuân nói thì nàng ta có thể không tin, nhưng Nguyên Dã trung hậu thẳng thắn hiền lành như cục đất, trước nay thà để người phụ mình chứ không bao giờ phụ người, vì tính cách này mà khiến nương tử Băng Sơn của hắn rất không vui, nghe hắn nói vậy, bất giác Ngụy Di Phương cũng sinh nghi ngờ.

“Những gì hai người biết, Thu Hàn Nguyệt có biết không?” Hai người họ gật đầu.

“Được, ta sẽ đích thân hỏi Thu Hàn Nguyệt. Nhưng, nếu hai người dám đối xử không tốt với Linh Nhi trước mặt ta, đừng trách bổn cô nương không khách khí.” Nàng quay người bỏ đi.

Mạch Tịch Xuân tức tới mức đứng giậm chân bình bịch, chửi bậy.

“Đệ còn không mau đi theo đi?” Nguyên Dã hỏi.

“Không đi theo thì làm thế nào? Ngộ nhỡ con yêu…” Hắn buồn bực im miệng, nhấc chân đuổi theo.

“Không cùng đường nên cũng không dám làm phiền, hai vị còn có việc phải làm, xin từ biệt ở đây.” Hôm sau lên đường, Ngụy Di Phương thẳng thắn đuổi Nguyên Dã và Mạch Tịch Xuân.

Nguyên Dã tính tình ôn hòa, bình thản đáp: “Công việc sớm đã làm xong rồi, gặp được bạn cũ ở nơi đất khách quê người, nên muốn đồng hành một đoạn.”

“Bổn cô nương chỉ muốn du sơn ngoạn thủy với Linh Nhi, không có ý đồng hành với người khác.”

“Người này không phải người sao?” Mạch Tịch Xuân lạnh mặt, nhìn người đàn ông nãy giờ vẫn đứng bên mỉm cười.

“Tại hạ là người, nếu là hàng giả sẽ cho đổi lại.” Thu Minh Hạo khum tay, “Tại hạ Minh Hạo, mong được chỉ giáo.”

Niệm tình giữa bọn họ cũng có chút quen biết qua lại, Ngụy Di Phương không muốn tên họ Mạch kia phải chết vì cái mồm: “Vị này là người nhà của Thu Hàn Nguyệt, ngươi tốt nhất nên đối với ngài ấy khách khí một chút.”

Người nhà của Thu Hàn Nguyệt, chắc là người trong hoàng tộc? Mạch Tịch Xuân nhớ ra xuất thân cao quý của Ngụy Di Phương, lại nghĩ đến sự khác biệt về thân phận của hai người, càng thêm buồn phiền. “Đường rộng thênh thang, nàng đi được, không cho ta đi sao, nàng đi đường nàng, quan tâm tới người khác làm gì?” “… Tùy ngươi!” Ngụy Di Phương chẳng thèm để ý, quay đầu đi. “Linh Nhi, chúng ta lên ngựa…” Linh Nhi đâu rồi?

Thu Minh Hạo chỉ về phía trước: “Ở đằng kia.”

Phía trước có một đám tang đang đi qua, tiểu nha đầu thấy tò mò, nên ra xem náo nhiệt.

Ngụy Di Phương ném dây cương cho Mạch Tịch Xuân, vội vàng đuổi theo.

“Ngụy tỷ tỷ, những người này đang làm gì thế?” Vừa thổi vừa gõ, lại có khóc có gọi, những hình nhân bằng giấy nhiều màu sắc, đang làm gì thế?

“Đưa tang.”

“Thế nào gọi là đưa tang?”

“Là nghi thức dành cho người chết, đi lần này là kết thúc hành trình trên dương thế, từ nay về sau, cát bụi lại trở về với cát bụi.” Suốt dọc đường đi, cái miệng nhỏ của Linh Nhi hỏi không ngừng, Ngụy Di Phương đã quen với vai trò giải đáp, ai bảo nàng dụ dỗ vợ người ta.

“Là ai chết thế?”

“Là người nằm trong quan tài.”

“… Không đúng!”

“Không đúng?”

“Người đứng dưới cái ô lớn kia nói với Linh Nhi, hắn chết rồi.”

Ngụy Di Phương nhìn theo hướng tay Linh Nhi chỉ, đúng là có một cái ô lớn, theo phong tục của địa phương, cái ô ấy gọi là “An hồn ô”, do trưởng tử của người chết cầm. “Người cầm ô nói với muội bao giờ?”

“Là lão gia gia râu dài đứng dưới ô nói với Linh Nhi.”

… Cầm ô là một thanh niên trẻ tuổi, khỏe mạnh, tiểu ngốc nghếch này đang vờ vịt ngây thơ gì thế? Ngụy Di Phương bẹo mũi Linh Nhi: “Tiểu ngốc nghếch, bình thường gọi người ta là ca ca tỷ tỷ thôi, sao lại tự động coi người ta như bậc trưởng bối thế…”

“Yêu nghiệt, dám đến đây, xem ta bắt ngươi!”

Khi một luồng gió mạnh áp tới, Ngụy Di Phương túm lấy gáy của Linh Nhi chạy giật lùi, nhanh chân đá bay vật tấn công kia.

Nàng nhìn kĩ lại, thấy đạo nhân áo xám giơ tay đón lấy cây phất trần, không kìm được buột miệng mắng: “Lão đạo kia, tự dưng tấn công bà cô, không muốn sống nữa hả?”

Đạo nhân áo xám nhìn nàng từ đầu tới chân một lượt, lắc đầu đáp: “Thí chủ là người phàm trần mong hãy tránh sang một bên, để bần đạo diệt trừ yêu nghiệt.”

“Yêu nghiệt?” Ngụy Di Phương cau mày, “Ở đâu ra cái gọi là yêu nghiệt? Chỉ có yêu đạo ngươi công khai hành hung bổn cô nương ấy.”

“Bần đạo không nói chơi, yêu nghiệt đứng sau lưng thí chủ.”

Phía sau? Phía sau chẳng phải là Linh Nhi sao? Cơ thể nhỏ xíu đang dính chặt lấy lưng nàng, run lẩy bẩy, rõ ràng là sợ hãi tột cùng.

“Vớ vẩn!” Hành tẩu giang hồ đều là những vị anh hùng có ân báo ân, có oán trả oán, ăn uống nhồm nhoàm, nhai thịt uống rượu, lớn tiếng chửi mắng thoải mái. Ngụy Di Phương cũng không ngoại lệ. “Vừa rồi ngươi hành động vô cớ, khiến muội muội của bổn cô nương sợ hãi, nhân lúc bổn cô nương không thèm chấp, mau cút!”

Tùy Trần sầm mặt xuống. “Nữ thí chủ ăn nói ngỗ ngược hỗn hào bần đạo cũng không muốn đôi co, phiền thí chủ tránh ra, đừng trợ giúp cho yêu nghiệt.”

“Ngụy tỷ tỷ, hắn ta… là người từng đánh Linh Nhi… rất đau… cứu Linh Nhi…” Linh Nhi nhận ra đạo nhân trước mặt, là ác đạo Tùy Trần đã từng đánh nàng và Xuân Miên tỷ tỷ chảy máu, là người xấu, đại xấu xa…

Ngụy Di Phương nghe vậy, càng thêm giận, giữ chặt tiểu nha đầu đang run lẩy bẩy, hất cằm ngước mắt nhìn: “Lão đạo, bổn cô nương không chấp ngươi, mau cút cho nhanh, nếu không…”

“Di Phương!” Mạch Tịch Xuân đuổi tới nơi, nắm chặt bàn tay nàng đang giơ cao. “Đừng lỗ mãng.”

Phía bên này, mấy người trong đội tang lễ cũng đi ra, tới trước mặt đạo nhân, nói: “Đạo trưởng, giờ lành để hạ thổ mà ngài xem cho đã sắp đến, tại sao ngài lại dừng ở đây?”

“Yêu nghiệt hiện thân, bần đạo không thể để nó thoát, giờ lành đã đến, hãy theo lời ta mà an táng cho người chết, không cần có mặt bần đạo cũng được.”

“Yêu nghiệt? Yêu nghiệt ở đâu?” Mấy người bọn họ cũng thấy hoảng sợ.

“Có bần đạo ở đây, không cho phép yêu nghiệt hoành hành, mong các thí chủ hãy mau mau rời khỏi nơi này.”

“Được được, đạo trưởng hãy ở lại thu phục yêu nghiệt, chúng tôi đi… mau, mau, đi thôi!”

Đoàn đưa tang nhanh chóng rời đi, không lâu sau đã rẽ sang con phố khác, người trên đường đứng xem náo nhiệt cũng rời đi theo đám tang, bỗng dưng không khí trở nên tĩnh lặng.

Ánh mắt Tùy Trần khóa chặt lấy vạt váy lụa màu hồng phấn qua vai Ngụy Di Phương, nói: “Bần đạo đã có lời khuyên can, nữ thí chủ u mê không tỉnh, chi bằng hãy nhìn rõ chân tướng. Yêu nghiệt, mau hiện nguyên hình!” Phất trần trong tay lại bay đến phía Ngụy Di Phương với tốc độ rất nhanh, nhắm vào đỉnh đầu của Linh Nhi, ngón trỏ tay trái hắn đặt dưới cằm, môi lẩm bẩm.

“Á!” Linh Nhi ôm đầu kêu đau, nhưng chỉ trong một thời gian ngắn đã khôi phục lại bình thường, trừ thấy sợ ra, không còn thấy đau nữa. “Hả?” Đến Linh Nhi cũng thấy lạ: “Lần này không đau.”

Tùy Trần thất kinh. Vừa rồi, hắn có cảm giác hai luồng sức mạnh bảo vệ bên trái bên phải cho yêu nghiệt, khiến những lời niệm chú trong miệng hắn không thể phát tác.

“Yêu nghiệt, ngươi có thể chống đỡ tới bao giờ?” Hắn bước nhanh về phía trước, định kéo Linh Nhi ra khỏi lưng Ngụy Di Phương, nhưng bàn tay bỗng cứng đờ.

“Ngươi danh là người xuất gia, nhưng lại làm trò đê tiện phải không?” Ngụy Di Phương điểm huyệt “thủ tam lý” của hắn, cười.

“Buông ra…”

Chỗ quái của “quái thủ quan âm” chính là lực ở tay vừa đủ, điểm vào huyệt đạo của người khác không bao giờ chệch, mỗi lần xuất chiêu đều trúng đích, mỗi lần đều rất tàn nhẫn, đạo nhân Tùy Trần trong tay nàng ta, bị nàng ta bấm huyệt, đau đớn tới mức túa mồ hôi.

“Di Phương, nàng thả người ra trước đi, đừng hại người vô tội!” Mạch Tịch Xuân khuyên.

“Cái gì mà vô tội?” Nàng nhấc chân đá vào đầu gối đạo nhân. “Tên dâm đạo này muốn hại Linh Nhi!”

Tùy Trần mượn cú đá này mà giành lại được tự do, không để lỡ thêm phút giây nào nữa, lấy hai lá bùa từ trong ống tay áo ra, khi đó có hai tiểu đồng lăn từ dưới đất tới.

“Giữ chặt phàm nhân!”

Hai tiểu đồng công kích Ngụy Di Phương.

Cảnh tượng này, khiến người xem có phần chấn động. Nhưng từ xưa tới nay, dù là quỷ hay thần, Ngụy Di Phương cũng chẳng tha nếu phạm vào nàng, tay một kẻ chân một kẻ, nàng đá bay tiểu đồng ra, sau đó thấy đối phương lại lăn xả vào mình, hoàn toàn không do dự mà xuất chiêu tấn công.

“Mạch Tịch Xuân, ném mồi lửa cho ta!” Biến ra từ giấy, thì nàng sẽ dùng lửa để hạ.

Mạch Tịch Xuân sắc mặt phức tạp, thò tay vào trong người, mò được đồ châm lửa.

“Ném tới đây… đồ tạp mao cẩu đạo, dừng tay!” Quay lại thấy đạo nhân đang tiến về phía Linh Nhi, còn nàng bị hai tiểu đồng kẹp chặt, “Họ Mạch kia, mau cứu Linh Nhi!”

Mạch Tịch Xuân có phần do dự: Nếu nàng ta có làm sao, Hàn Nguyệt chắc sẽ giận sẽ trách, nhưng vì mạng sống sau này của Hàn Nguyệt…

“… Ca ca, đại ca, cứu Linh Nhi! Người xấu đánh Linh Nhi!” Linh Nhi nhấc chân bỏ chạy.

Tùy Trần chạy đuổi theo, lấy ra đạo linh phù đệ ngũ do chính hắn tu luyện thành nhưng chưa có cơ hội dùng, hắn thường khoe khoang, có linh phù của hắn, thì cho dù là yêu hồ nghìn năm, cũng phải bị thu phục.

“Á á…” Linh Nhi vấp ngã, linh phù nhân cơ hội đó mà bị hắn ốp vào đỉnh đầu.

Tùy Trần cười nhạt: “Yêu nghiệt chịu chết đi…” Nhưng nụ cười bỗng đông cứng lại. Hắn thấy trên đỉnh đầu yêu nghiệt, phía dưới linh phù, có một làn khói xanh luồn vào, chống đỡ lực của linh phù cho Linh Nhi.

“Kẻ nào phá hoại linh phù diệt yêu của bần đạo!”

Thiếu niên anh tuấn đỡ Linh Nhi đứng dậy, đáp: “Ta...”

“Ngươi là… vật đó là…” Tùy Trần bắt đầu nhận ra: “Vật của Vu tộc?”

Thu Minh Hạo nhướng mày, “Ngươi cũng có mắt đấy.”

“Ngươi cho rằng cái vật nhỏ xíu đó sẽ làm khó được bần đạo ư?” Linh phù đệ ngũ đạo này, tập trung tinh hoa của đất trời, dồn mọi tâm huyết của hắn mà thành, có khả năng hô phong hoán vũ, làm sao lại thua vật đó của Vu tộc?

“Bần đạo không có ý đối địch với Vu tộc, mong thí chủ đừng ra tay bảo vệ yêu nghiệt.”

“Không được.”

“Không biết tự lượng sức mình, đừng trách bần đạo không nhắc nhở!” Tùy Trần có cảm giác ý chí của người này kiên cường phi thường, không thể thuyết phục, hắn phi thân lên không trung, tìm cách để hạ linh phù.

Thu Minh Hạo giơ tay che đỉnh đầu Linh Nhi, còn một tay phất về phía đạo nhân.

Tay trái Tùy Trần lại vứt ra hai bùa chú bằng giấy nữa, hóa thành tiểu đồng, thay hắn chống đỡ sự công kích của Thu Minh Hạo, năm ngón tay phải xòe rộng, hướng về phía Linh Nhi mà niệm, cùng lúc đó hét lên: “Yêu nghiệt, hôm nay ngươi nhất định phải chết!”

“Theo ta thấy, là ngươi phải chết thì có.” Một bóng người, lặng lẽ xuất hiện sau lưng đạo nhân, người đến, tiếng đến, kiếm cũng đến, hoàn toàn không do dự mà đâm thẳng vào lưng hắn…

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3