Hoa miêu miêu (Tập 1) - Chương 05 - Phần 2
Nhưng tôi kêu từ sáng tới tối, kêu khản cả giọng, khô cả cổ, cũng chẳng có ai để ý đến tôi... Càng không có người đến thăm tôi, hoặc cho tôi ăn.
Tôi đói... Bụng đang kêu, vốn là con mèo hoang tự do được nuông chiều làm sao có thể chịu được nỗi đau khắc nghiệt này.
Nhưng tôi không chùn bước đứng dậy, kiên quyết dùng cả thân lao ra cái cửa có dòng điện đó, dự định phá vỡ, lao ra khỏi cái hang.
Dòng ánh sáng màu xanh đó mấy lần đánh bật tôi ra, tôi nhất định không từ bỏ. Da đã bắt đầu bị bỏng, chảy chút máu tươi, thân thể bắt đầu tê buốt, từ từ mất đi tri giác. Rốt cuộc tôi không chịu nổi những đau đớn đó, bị đánh trở lại hình mèo.
“Meo woo...” Thân thể còn đau hơn bị thiêu, tôi nhìn bầu trời đầy sao, nằm bò trên đất không đứng dậy nổi, chỉ khàn giọng kêu lên, hi vọng có người đến cứu.
Hoặc là, nếu tôi có chết...
Khi đang mơ mơ hồ hồ, bên ngoài truyền đến những bước chân vội vàng, Bích Thanh Thần Quân chạy vội đến, nhìn thấy bộ dạng của tôi, dường như hết sức kinh hãi, vội vàng mở dòng điện màu xanh ấy ra, nhẹ nhàng bế tôi lên, trách móc: “Sao mà ngươi ngốc thế? Ương ngạnh như thế sẽ mất mạng đấy!”
“Meo meo... Đừng để tôi đói bụng.” Tiếng của tôi rất yếu ớt.
“Vậy ngươi cũng đừng làm những điều xằng bậy nữa nhé!” Tiếng của anh ta đầy lo lắng và hoảng loạn, “Ta chỉ muốn nhốt ngươi một hai ngày, để giáo huấn ngươi.”
“Tôi không cần bị nhốt...”
“Ngươi là con mèo ngốc!” Bích Thanh Thần Quân gầm lên.
“Tôi muốn về núi Lạc Anh...” Tôi đau buồn nói.
Bích Thanh Thần Quân đột nhiên im lặng, rất lâu sau anh ta mới nhẹ nhàng nói “Ngươi quay về cũng không có tác dụng gì...”
Tại sao? Tôi hoang mang nhìn mặt Bích Thanh Thần Quân, không hiểu anh ta nói ý đó là gì?
Anh ta không tiếp tục giải thích, mà ôm tôi đi như bay cùng Kì Lân, rất nhanh đã đến cái bệnh viện khủng khiếp của bác sỹ Mạc Lâm.
Nhìn cái nơi đáng sợ quen thuộc này, lập tức tôi sợ đến nỗi lông dựng đứng lên, vết thương làm tôi không kháng cự được, chỉ nhìn thấy Mạc Lâm cười ha ha đi đến trước mặt, ấn tôi lên bàn, lại dùng dây thừng quấn lại, rồi lại ép đông ép tây.
“Yo Yo, lông đùi của Tiểu Mao mi rất trắng rất mềm, ta gãi bụng cho mi nhé, chân cũng rất dễ thuơng...” Anh ta vừa cười ngớ ngẩn vừa thô tục sờ soạng người tôi, “Sao lại bị thương thế này? Có phải lại bị bắt nạt không? Hay là suy nghĩ bỏ Thần Quân sau này theo tôi?”
“Mạc Lâm khám bệnh đi. Đừng nói lung tung nữa!” Bích Thanh Thần Quân cáu giận mắng “Đừng để căn phòng này của ngươi ta cũng phá nốt đấy nhé.”
“Dữ quá, dữ quá, mèo con ngươi suy nghĩ đi nhé, thúc thúc luôn dang tay mở rộng đón mèo con!” Mạc Lâm không sợ sự uy hiếp của anh ta tí nào, vẫn cười đùa cợt nhả, giống như dùng đồ hộp để dụ dỗ bán cho biến thái.
Bị trói trên bàn tôi nghiêm túc suy nghĩ về sự khác biệt của thủ đoạn khủng bố giữa Bích Thanh Thần Quân và anh ta, lại nhìn anh ta rút mấy cây kim bạc trong túi ra, lập tức lắc đầu dứt khoát, cự tuyệt “ý tốt” của anh ta.
Ở bên cạnh Bích Thanh Thần Quân hình như có cảm giác bớt căng thẳng hơn.
Hoặc là phục thù sự cự tuyệt của tôi, trong một khoảnh khắc tôi lại bị biến thành con nhím, ước chừng sau một tuần hương, Mạc Lâm mới rút những cái kim đó ra, cắt đi những lông bị cháy của tôi, lấy một ít vải xô bắt đầu băng bó những vết thương của tôi, anh ta rõ ràng đã quấn tôi lại thành xác ướp mèo, rồi lại làm một con bươm bướm to to trên đầu của tôi mới mãn nguyện gật gật đầu: “Trong vòng ba ngày đừng để cô ta cử động mạnh, thì sẽ không sao đâu.”
Sau đó Bích Thanh Thãn Quân cởi trói cho tôi, tôi lại được tự do, duỗi duỗi móng lại duỗi duỗi đùi, vừa định cúi ra sau để liếm vết thương của chân sau, nhưng lại bị dải băng làm cho khó xoay người, không kìm được đau kêu lên “Meo meo”.
“Đừng để cô ấy liếm vào vết thương!” Mạc Lâm ngăn chặn hành động đó của tôi, anh ta suy nghĩ một hồi lâu, không biết đi đâu tìm được miếng thiếc mỏng sáng bóng, làm thành cái mũ hình phễu đội lên cho tôi, làm cho cái đầu tôi được gói gọn trong đó, nhìn rất lố bịch.
“Tôi không cần cái này!” Tôi mở miệng để phản đối, “Khó chịu!”
“Vậy ngươi mới không động vào những vết thương của mình đúng không?” Bích Thanh Thần Quân như muốn bật cười nhìn tôi, lại dùng tay chạm vào cái băng quấn trên đầu tôi, lại gõ gõ vào miếng tôn lố bịch, rốt ruộc không nhịn được quay người cười.
Ngay lập tức tôi cảm thấy phẩm giá của tôi đã bị làm nhục… Đáng ghét! Nên biết loài mèo thà bị giết nhưng không thể bị làm nhục! Tôi đứng dậy chuẩn bị biến thành hình người, dùng móng cào cho cái tên đầu xỏ đang cười lăn cười bò kia. Mặt của Mạc Lâm sẽ vẽ thêm mấy bộ râu nữa.
Không nghĩ là Bích Thanh Thần Quân đã điểm vào chỗ nào trên người của tôi, một điểm huyệt ma thuật, toàn thân tôi mềm nhũn, lập tức nằm bò xuống, làm thế nào cũng không biến lại hình người.
Căm tức nhìn hai người đàn ông khốn nạn mang con mèo lương thiện ra làm trò cười, tôi tức đến nỗi nói không nên lời, Bích Thanh Thần Quân không thèm để ý đến ánh mắt căm tức của tôi, anh ta bê thẳng tôi lên, ôm vào trong lòng, chào tạm biệt Mạc Lâm nhanh chóng bỏ đi.
Mạc Lâm đứng nhìn bóng dáng chúng tôi xa dần, đôi mắt đẫm nước mắt vẫy vẫy tay, nhìn rất đau khổ, nhưng tôi dám chắc nước mắt đó chắc chắn do cười mà ra.
Hai tên này còn đáng ghét hơn loài chó! Nhất định phải báo thù! Đó là tiếng kêu phát ra từ đáy lòng khi tôi đang phải đội cái mũ thiếc và mặc bộ trang phục xác ướp.
Trên đường về nhà, tất cả nô tỳ thị vệ khi gặp tôi đều bịt miệng rút lui ra, còn lại những kẻ đứng bên cạnh không được rút lui thì khuôn mặt đang dần đỏ, thở hổn hển, hình như đang phải chịu cái điều đau đớn nhất.
Bích Thanh Thần Quân không đưa tôi về phòng, mà đưa tôi đến phòng anh ta, đặt tôi xuống chiếc giường êm ái răn đe: “Ba ngày này ta phải trông chừng ngươi, tuyệt đối không được chạy nhảy làm rách vết thương.”
Tôi không thèm để ý đến tên khốn nạn đó, đau đớn nấp vào góc chăn, thử liếm lại lông, không biết bao nhiêu lần đều bị cái mũ cản trở, không làm thế nào đạt được mục đích, cái cảm giác đó thật khó chịu.
Bích Thanh Thần Quân thấy tình hình vậy, giọng điệu dịu xuống, anh ta đến bên cạnh tôi cố gắng nói dịu dàng nhất “Chịu đựng nhé, ba ngày sẽ trôi qua nhanh thôi.”
“Người chịu đựng không phải là ngươi.” Tôi thì thầm oán trách.
“Ta cũng đã từng chịu đựng qua rồi.” Bích Thanh Thần Quân nghe thấy tôi oán trách, anh ta liền cởi giầy ngồi lên giường, dựa đầu vào gối, nhẹ nhàng kéo tôi lại bên cạnh và nói, “Nhưng có đau thế nào cũng phải cố chịu đựng.”
“Khi nào? Đau nhiều không?” Tôi mở to mắt hỏi, trong lòng không tin con người dũng mãnh như anh ta thế sao có thể bị thương được.
“Rất lâu rồi, không nhớ nữa.” Bích Thanh Thần Quân nhẹ nhàng nói, “Khi đó toàn bộ xương cốt bị vỡ vụn ra, gân cũng bị rút lại, kì thực không thể cử động được.”
“Lừa mèo! Bị thương nặng như vậy làm sao mà sống nổi!”
Anh ta mỉm cười: “Khi đó có người nói với tôi rằng, Đức Phật Tây Phương có cách chữa trị, có thể chữa được tất cả đau đớn, cho nên ta quyết tâm từng tấc từng tấc một trèo về hướng tây, trèo tròn năm trăm năm, cơ bắp của ta trở nên rất cường tráng, học được cách hành động không cần gân và xương cốt, nhưng lại không gặp được Đức Phật.”
Tôi nghe truyện cảm thấy rất mơ hồ, không kìm được hỏi: “Thế cái người lừa ông, ông có tìm anh ta tính sổ không?”
“Sau đó, ta mới biết cái người đó chính là Đức Phật, ông ta gặp ta khi ta đã dùng chính nghị lực của mình đứng dậy, đã cho ta tiên khí, bỏ đi xương cốt, biến thành thân thể người, trở thành thần quân bảo vệ, cai quản thế giới quỷ, vậy mà thấm thoắt đã mấy nghìn năm rồi đó.”
Tôi vẫn không tin, véo lên người anh ta mấy cái, muốn kiểm tra xem, không nghĩ rằng lại phát hiện ra anh ta không có gân, trong lòng kinh hoàng, ngẩng đầu nhìn anh ta trong góc tối đôi mắt dần chuyển thành màu xanh đậm, dự định tìm sự gian dối trong đó. Nhưng không có, đôi mắt của anh ta sạch sẽ không có tạp chất gì cả, không biết tại sao lại làm trái tim tôi dâng lên một cảm giác đau đớn, tôi leo lên người anh ta, giẫm trên ngực, cúi đầu liếm mặt anh ta và nói “Bích Thanh Thần Quân không đau, Miêu Miêu cũng không đau đâu...”
“Miêu Miêu, cái mũ thiếc của ngươi... Chạm vào ta khó chịu quá.” Anh ta nhăn nhó nói.
Không liếm nữa, tôi trố mắt nhìn, tức giận nhảy xuống “Đáng ghét! Chết tiệt! Không bao giờ cảm thông với tên khốn này nữa!”
Bích Thanh Thần Quân đột nhiên cười to, cười rất lâu mãi không dừng.
Tức giận, tôi nằm sang bên cạnh, ôm cái đuôi của mình không thèm để ý anh ta, anh ta lại túm lấy kéo tôi lại bên cạnh, giữ chặt nhất định không bỏ tay ra, sau đó từ từ đi vào giấc ngủ. Tôi mở to mắt áp sát qua, nhìn thấy cặp lông mi dài của anh ta, hơi thở nhẹ nhàng rung rung, nhìn ngó một hồi... Tôi cũng cuộn thành vòng tròn, áp sát vào cánh tay anh ta từ từ đi vào giấc ngủ.
Không biết ngủ bao lâu, mơ hồ tỉnh lại, Bích Thanh Thần Quân đang nằm đọc sách ở bên cạnh. Tôi rướn người ngáp một cái, đang định nhảy xuống giường, không nghĩ rằng toàn thân cứng đờ, xương thịt đau nhức căng cứng, mới nhớ ra bản thân vẫn đang ở trạng thái xác ướp.
Bích Thanh Thần Quân thấy tôi tỉnh dậy, đặt sách sang bên cạnh, bế tôi lên giường nói: “Không phải ngươi làm loạn để được ngủ trên chiếc giường này sao? Bây giờ ta phê chuẩn ngươi ngủ ở đây, không được phép xuống.”
“Nhưng mà...” Tôi cụp đuôi đi sang bên cạnh, ngoan ngoãn ngồi đó, lại dùng đôi mắt đáng thương nhìn anh ta nói, “Ta muốn ăn cơm.”
Đúng lúc đó, phía ngoài Tiểu Lâm cung kính nói “Thần Quân đại nhân, tôi đã chuẩn bị xong cơm tối rồi”
Tôi vui sướng lại nhảy từ trên giường xuống, vừa kêu vừa làm ầm: “Tôi muốn ăn tôi muốn ăn!”
Bích Thanh Thần Quân thở dài, đi lại bế tôi lên, đặt lên giá sách nói với người phía ngoài “Bảo họ đưa thức ăn đến đây của Miêu Miêu cũng mang đến đây.”
Không bao lâu, đám nô tỳ mang cá vào, tôi nhìn thấy Cẩm Văn, món thực phẩm dự trữ của tôi cũng trong đó, trang điểm rất đẹp, thường thì trong thế giới thần tiên không có người xấu, nhưng diện mạo của cô ta ngay cả người đẹp cũng phải liếc nhìn với ánh mắt ganh tị, toàn thân phảng phất mùi cá, làm cho tôi cảm thấy cô ấy thật tuyệt mỹ.
Cẩm Văn đi đến trước mặt tôi, đặt chiếc khay trên tay xuống, lấy lòng nói với tôi: “Đây là con cá ngọc trai quý hiếm ở Đông Hải, xin Thần Quân và Miêu Miêu thưởng thức.”
Hương vị của cá dường như ngon hơn bao giờ hết, bụng tôi từ sớm đã đói cồn cào vội vàng lao đến ăn như hổ đói, những người đứng bên cạnh nhìn thấy, quay đầu đi cười khúc khích, nhưng lại sợ Bích Thanh Thần Quân ở bên cạnh nên không dám thốt ra.
Bích Thanh Thần Quân gắp mấy miếng rau quả từ từ thưởng thức, ăn mấy miếng cháo quả ngân hạnh đột nhiên gật gật đầu nói “Hôm nay đổi đầu bếp phải không?”
Cẩm Văn lại bước lên trước, đôi mắt long lanh nhìn Bích Thanh Thần Quân nói: “Nô tỳ giỏi nấu ăn, cho nên hôm nay giúp nhà bếp làm một số món ăn phụ, không biết có hợp khẩu vị của Thần Quân.”
Thần Quân chưa nói gì, thì tôi hét lên: “Món cá hôm nay đặc biệt rất ngon! Cẩm Văn, cô rất giỏi!”
“Ngươi ăn gì mà nhai nhồm nhoàm đầy mồm thế, chẳng có phép tắc gì cả.” Bích Thanh Thần Quân chau mày, bảo người hầu mang khăn tay đến lau miệng cho tôi, rồi lại quay đầu nhìn Cẩm Văn, nhìn đến nỗi cả mặt cô ta ửng hồng, sau đó nhẹ nhàng nói, “Tay nghề nấu ăn tốt vậy, sau này vào bếp nấu ăn cho Miêu Miêu. Còn ta, không lưu tâm đến các món ăn, cho nên sau này không cần hao tâm nữa.”
“Hay quá hay quá!” Tôi càng lúc càng thích thức ăn dự trữ Cẩm Văn thông minh giỏi giang này, vui quá kêu lên một tiếng, “Sau này Cẩm Văn ở bên cạnh ta là được rồi, ngày ngày làm cá cho ta ăn.”
Sắc mặt của Cẩm Văn lại chuyển trắng bệch, cô ta mấp máy môi định nói gì đó nhưng không nói nên lời, cuối cùng hậm hực cáo từ đi ra.
Bích Thanh Thần Quân nhìn dáng cô ta đi khuất, mới nói với Tiểu Lâm: “Người con gái này hình như có mưu đồ và tâm kế gì đó, sau này đừng để cô ta tiếp cận ta, để ý xem cô ta có hành động ngờ vực nào không.”
Tiểu Lâm nhận mệnh lệnh rồi lui ra.
Ăn uống no say xong tôi lại nhớ ra một việc, vội vàng kéo tay áo Thần Quân hỏi: “Cẩm Văn không thể đến đây nữa, vì ta phải về núi Lạc Anh, ngươi đã hứa khi nào ta hết đau đầu thì được về, bây giờ ta không bị đau nữa rồi.”
“Này...” Bích Thanh Thần Quân có chút bối rối sờ đầu của tôi nói “Cơ thể ngươi vẫn còn bị thương, mà ngươi đã là đồ đệ của ta rồi, hay là đừng về thì tốt hơn.”
“Ngươi nói lời không giữ lời!” Tôi tức giận mếu máo.
“Ta cho ngươi rất nhiều cá, ngươi đừng về Lạc Anh Sơn được không?” Bích Thanh Thần Quân ngần ngại một lúc sau hỏi.
Đây là một sự cám dỗ rất lớn, làm cho tôi do dự, nhưng nghĩ đến khuôn mặt tức giận của con quạ, lập tức lại lo lắng, vội vàng gào lên: “Tôi phải về nhà, ra ngoài lâu lắm rồi, Ngân Tử sẽ tức giận.”
“Ngân Tử? Đó là con quạ à?” Bích Thanh Thần Quân hỏi.
Tôi đắc ý nói: “Đúng rồi! Ta không ở bên anh ta sẽ bị yêu quái bắt nạt đấy, hắn đánh nhau kém lắm.”
Bích Thanh Thần Quân thở dài nói: “Ta nghĩ anh ta không còn ở đó nữa rồi.”
“Tại sao?” Tôi không hiểu.
Bích Thanh Thần Quân do dự một lát rồi nói: “Lạc Anh Sơn bị một trận động đất, núi bị san bằng rồi, ta đi lục soát một vòng cũng không thấy con quạ đó đâu.”
“Ngươi nói láo!” Tôi gào lên “Ngân Tử không bỏ ta đâu, anh ta nhất định sẽ đợi ta!”
“Ta không lừa ngươi.”
“Ngươi lừa ta!”
Bích Thanh Thần Quân thấy tôi khăng khăng, sau khi thấy tôi lăn lộn dưới đất, rốt cuộc cũng đành nói nếu như trong vòng ba ngày, các vết thương khỏi, thì sẽ đưa tôi về Lạc Anh để xem.