Hoa miêu miêu (Tập 1) - Chương 08 - Phần 1

Chương 8: Mèo ăn trộm thuốc

“Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi…” Từ này thần kì như vậy sao? Tôi đọc nhiều lần rồi, cũng không thể giải thích nổi.

Trở về phòng mình, Oa Oa vẫn còn đang quét dọn, chân tay thoăn thoắt, rất chăm chú, dường như trong phòng không có hạt bụi nào, tôi cúi thấp đầu mon men đến, kéo gấu áo của cô ấy, sau khi do dự một lúc lâu, cuối cùng nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi.”

Oa Oa hình như rất ngạc nhiên, cô ta khua khua tay nói: “Miêu Miêu đại nhân người đang nói gì vậy, Oa Oa không dám nhận.”

“Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi!” Tôi vội vàng nói to mấy câu thần chú đã đọc nhiều lần. Sau đó cẩn thận nhìn vào mắt cô ấy nói, “Oa Oa đừng ghét Miêu Miêu được không?”

“Tôi… Tôi… Không có…” Dáng vẻ của Oa Oa hơi luống cuống, cô ấy đỏ mặt liên tục lắc đầu, sau đó đột nhiên gật đầu, “Ta… Thật ra không ghét ngươi… Chỉ là… Ngươi hơi mạnh tay, khiến cho ta sợ…”

“Thật sao?” Mắt tôi sáng lên, tai cũng vểnh lên.

Oa Oa gật mạnh đầu, sau một hồi do dự cô ta nói nhỏ, “Miêu Miêu đại nhân… Người sau này đừng chơi trò chơi với tôi được không? Tôi… sẽ bị thương.”

Tôi ngượng ngập: “Nhưng… Tôi nghĩ là cô thích chơi.”

“Tôi không thích chơi lăn lộn ở trên đất!” Oa Oa kêu lên “Ta chỉ sợ không chơi với ngươi thì ngươi sẽ đánh ta hoặc đi nói với…”

“Cái gì là nói với?” Tôi hỏi.

“Có thể là tôi nghĩ hơi nhiều…” Mặt Oa Oa hơi đỏ.

Tôi ve vẩy cái tai lại hỏi thêm lần nữa: “Oa Oa thích chơi trò gì?”

Oa Oa suy nghĩ rất lâu, ngại ngùng nói: “Bởi vì tôi là Hoa yêu, cho nên thích ngồi thừ ra dưới ánh nắng mặt trời, không thích cái gì cả…”

“Được! Lần sau tôi sẽ cùng cô chơi trò ngồi thừ người ra!”

“Ngồi thừ không phải là chơi…”

“Cái gì?”

“Thôi được rồi…”

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy nụ cười của Oa Oa, trên khuôn mặt của cô ấy vốn có hai lúm đồng tiền, còn có răng khểnh, cười rất ngọt ngào, khuôn mặt của cô ấy xinh đẹp hơn khi sợ hãi căng thẳng rất nhiều, đáng yêu đến nỗi khiến tôi… không kiềm chế được, cẩn thận lao lên quệt quệt mấy cái, cô ấy vuốt ve đầu tôi mấy cái phá ra cười khanh khách.

Đêm đến, hai chúng tôi mãi lâu vẫn chưa tắt đèn, nói chuyện liên hồi, tôi kể cho cô ta nghe rất nhiều chuyện của mình ở núi Lạc Anh, cảnh đẹp và cuộc sống tự do tự tại, có cả lịch sử uy phong của các loài vật, Oa Oa nghe rất ngưỡng mộ, liên tục bảo nếu có cơ hội sẽ xuống trần gian chơi.

Về điểm này, tôi tỏ thái độ nghi ngờ về thể chất yếu đuối của cô ấy, bất kì yêu quái nào cũng có thể giết hại cô ấy. Cô ấy sau khi nghe xong hơi uể oải, thế là tôi đồng ý làm tờ cam đoan cho cô ấy. Tiếp đến Oa Oa nói chuyện của cô ấy, cô ấy nói bản thân cô ấy đã dùng Tuyết Liên hoa mấy trăm năm trong hồ nước khoáng của Thiên Giới tu thành yêu tinh, vừa mới thành yêu được phái đến làm Đãi Nữ trong phủ Bích Thanh Thần Quân, cô ta rất cố gắng, nhưng cuối cùng lại phạm sai lầm, vẫn không được thăng chức, tu mà cũng khó tiến triển, đến hôm nay vẫn là tiểu yêu tinh không có phép thuật gì.

Sau đó cô ta hiếu kì nêu ra một vấn đề rất sâu xa: “Tôi nghe nói đàn ông ngủ với đàn bà sẽ có thai, ngươi hàng ngày đều ngủ với Thần Quân đại nhân không có thai sao?”

“Không phải.” Tôi nghĩ mãi cũng không ra đáp án, bởi vì tôi là mèo chứ không phải phụ nữ, phải ngủ với mèo đực mới có thai được.

“Thế làm thế nào mới có thai được?” Cô ta tò mò hỏi, “Tôi biết hai người ngủ chung với nhau thì sẽ có em bé, nhưng quá trình cụ thể mọi người lại không nói cho tôi…”

Lúc ở núi Lạc Anh, tôi thấy các con vật sinh con đều do tự nhiên mà sinh thôi, quá trình cụ thể cũng không rõ, nhưng tôi khẳng khái đảm bảo với Oa Oa, nhất định đi tìm Bích Thanh Thần Quân để làm rõ vấn đề này. Ngược lại Oa Oa tha thiết nắm chặt lấy tôi van xin: “Vấn đề này nếu để cho Bích Thanh Thần Quân biết, tôi sẽ bị đánh chết, tuyệt đối không được nói cho anh ta!”

Tôi thấy thái độ kiên quyết của cô ta, không biết làm sao cứ nắm lấy tai, quyết định thời gian tới sẽ hỏi Ngân Tử hoặc Ngao Vân…

Hai chúng tôi vẫn cứ cười cười nói nói đến nửa đêm, cuối cùng ngủ mất, không ngờ buổi sáng ngày hôm sau, Bích Thanh Thần Quân sai người đi tìm tôi đến thư phòng. Tôi ngáp dài ra, sống chết cũng không chịu dậy, Oa Oa ra sức hét lớn bên tai tôi, cuối cùng đầu tôi cũng tỉnh được một nửa, mơ mơ hồ hồ đi theo cô ấy ra cửa.

Đến thư phòng rồi, Bích Thanh Thần Quân cầm một hòn đá ở thư phòng ném vào tôi nói: “Ngươi cần phải được truyền thêm yêu lực, ta xem ngươi tu được đến đâu rồi?”

Tôi cầm lấy hòn đá trong suốt đấy, nghịch một tí, ngoan ngoãn nghe lời anh ta nói, không ngờ đột nhiên hòn đá phát ra ánh sáng chói mắt, từ màu xanh nhạt đến màu xanh đậm lại đến màu hồng, cuối cùng biến thành màu đỏ đậm, tôi ngạc nhiên nhìn màu sắc biến hóa, thích thú vô cùng, thế là ôm lấy không chịu trả lại cho Bích Thanh Thần Quân, anh ta cũng không giục tôi, chỉ chăm chăm nhìn vào mặt tôi, nhìn rất lâu mới nói: “Ngươi tu luyện đáng nhẽ đã thành yêu mấy nghìn năm trước rồi, không biết tại sao mà trình độ chỉ như yêu nhỏ thôi.”

Tôi không hiểu anh ta hỏi cái gì, chỉ lắc đầu tỏ vẻ không hiểu.

“Bỏ qua đi”. Cuối cùng Bích Thanh Thần Quân thở dài, anh ta cúi lưng xuống nhẹ nhàng nói với tôi: “Ta đưa ngươi đến Tiên Giới xem học đường Ấu Yêu được xây dựng như thế nào.”

“Cái gì là học đường?” Tôi tò mò hỏi.

Bích Thanh Thần Quân sau khi do dự một lát rồi nói: “Là nơi để ngươi học tri thức.”

“Không đi.” Tôi nghĩ đến đã không thích bèn cự tuyệt.

“Tuy ngươi là đồ đệ của ta, nhưng sở trường của ta là phép thuật chiến đấu, hơn nữa chưa đủ kinh nghiệm dạy đồ đệ, khó để dạy ngươi kiến thức ban đầu.” Bích Thanh Thần Quân khéo léo dẫn dắt từng bước.

Tôi bỏ hòn đá nhỏ ở trên tay vào trong lòng, sợ anh ta lấy lại, sau đó hỏi: “Ngươi không giải thích cho ta thế nào là đồ đệ? Đồ đệ phải làm những chuyện gì vậy?”

“Người trực tiếp dạy ngươi các phép thuật, phải gọi là sư phụ, người được thụ giáo gọi là đệ tử.” Bích Thanh Thần Quân chau mày, cố gắng giải thích cho tôi, “Sau này ngươi phải tôn sư trọng đạo, nghe lời ta, còn có học sinh sự sư, và có phu huynh tri ân, cho nên phải gọi sư phụ.”

Tôi suy nghĩ một lát, lập tức quyết định: “Ta không muốn là đồ đệ của ngươi!”

Sắc mặt của Bích Thanh Thần Quân trong chớp mắt đã thay đổi đến khó coi, anh ta mắng: “Thế ngươi muốn làm cái gì?”

“Miêu Miêu muốn làm con vật yêu quý!” Tôi vui vẻ nói to.

Bích Thanh Thần Quân như hóa đá, rất lâu sau anh ta mới sực tỉnh lại “Con vật yêu quý?”

“Con vật yêu quý rất tuyệt, hàng ngày người ta cho tôi ăn cho tôi uống, sau đó đưa tôi đi chơi, rất vui! Còn yêu quý tôi chăm sóc tôi! Vì thế tôi muốn làm con vật yêu quý không muốn làm đồ đệ!” Tôi đắc ý nói.

“Hoang đường!” Bích Thanh Thần Quân nổi giận, quay mặt lại lén cười.

Tôi cụp tai lại và nói lần nữa “Miêu Miêu muốn làm con vật yêu quý của người…”

Bích Thanh Thần Quân lập tức đổi sắc mặt, ho mấy tiếng nghiêm khắc nói với tôi: “Ngươi có thể chọn làm đồ đệ hay bị đánh vào mông.”

“Meo…” Tôi oán giận hét lên, sau đó sờ vào cái mông bị đánh đau chưa khỏi, chìm đắm trong nỗi buồn, cảm thấy thấm thía hành vi dùng bạo lực để trấn áp thật vô liêm sỉ! Oán giận anh ta, tôi tính thay đổi quyết định đáng ghét này.

Ngược lại anh ta nhếch mép cười nhạt, sau đó giơ bàn tay to đùng lên, huơ huơ trước mặt tôi mấy cái “Gọi cái gì thế?”

“Sư phụ…” Tôi không có khí phách để thỏa hiệp, mất mặt nhà mèo.

Sau khi quyết định xong vấn đề xưng hô, anh ta nói với tôi: “Ngươi đến học đường có thể làm quen một số yêu tinh tương tự, nói không chừng có thể kết bạn.”

Tôi hỏi anh ta cái gì là bạn bè, có phải là thích đối phương, đối phương thích tôi thì có thể xem là bạn bè sao? Bích Thanh Thần Quân gật đầu, tôi hỏi tiếp: “Thế ngài và tôi là bạn bè sao?”

Thần sắc của anh ta thêm một lần nữa sửng sốt, sau đó nói từng câu từng chữ: “Chúng ta là sư phụ đệ tử…”

Tôi ghét bỏ liếc anh ta: “Sư phụ đệ tử thì không được làm bạn bè sao? Tôi và Oa Oa cũng thích nhau, cho nên tôi và Oa Oa cũng là bạn bè!”

“Các ngươi làm lành rồi à?” Bích Thanh Thần Quân đột nhiên hỏi, “Làm thế nào vậy?”

“Phải thích người khác, người khác mới thích ngươi.” Tôi đắc ý nói cho anh ta câu thần chú “xin lỗi” và mẹo mà Tiểu Lâm nói với tôi, không ngờ anh ta lại suy tư, không lâu sau đó vỗ vỗ lên đầu tôi sau đó đi ra cửa. Tôi vừa ngủ vừa đợi anh ta rất lâu không thấy anh ta quay lại, quyết định chạy đến phòng Cẩm Văn thăm cô ta.

Cả Huyền Thanh Cung thì Cẩm Văn là một con cá, tìm cô ta không khó, ngửi thấy mùi, tôi nhanh chóng đến nhà bếp, nghe thấy tiếng của Cẩm Văn, thế là vội vàng đẩy cửa bước vào. Cẩm Văn không ngẩng đầu lên mà nói: “Hôm nay trong người không khỏe, không dậy được, gọi người khác làm cơm.”

“Meo… không phải tìm người nấu cơm.” Tôi trả lời luôn.

“Là ngươi?” Cẩm Văn ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt tôi hơi cảnh giác, “Ngươi đến làm gì thế?”

Tôi thấy mắt của cô ấy đỏ và ngân ngấn nước mắt, cẩn thận giơ tay ra lau, tiếp tục thành thật nói: “Cẩm Văn, xin lỗi.”

Cẩm Văn ngạc nhiên, đột nhiên cô ta phá ra cười: “Ngươi có gì mà phải xin lỗi ta? Là bản thân ta không tự lượng sức muốn trèo cao, muốn gần Thần Quân!”

“Cẩm Văn! Xin lỗi.” Tôi lại nói lần nữa, sau đó mở to mắt nói, “Tuy Miêu Miêu rất ngốc, nhưng ngươi đừng ghét ta được không?”

“Được thôi, ngươi đi lấy Tiên Đơn của Thái Thượng Lão Quân cho ta! Thì ta không ghét ngươi!” Cẩm Văn cười nhạt nói.

“Được!” Tôi không suy nghĩ đã đồng ý.

Cẩm Văn thấy tôi nhanh chóng đồng ý, quá kinh ngạc, cô ta lắp bắp nói: “Ngươi có biết… Tiên Đơn rất quý không? Chỉ có vị tiên trên mới có…”

“Sư phụ có không?” Tôi quay đầu lại hỏi: “Tôi đi hỏi anh ta xem.”

“Nhưng… Nhưng… Rất quý… Không biết ngài ấy có cho không…” Cẩm Văn đột nhiên do dự, ánh mắt đầy vẻ chờ đợi.

“Sư phụ rất thương tôi, chắc chắn cho!” Tôi tự tin vỗ ngực, phóng nhanh đến phòng của Bích Thanh Thần Quân.

Sắp hoàng hôn rồi, cuối cùng anh ta cũng quay về. Trên mặt dường như có nụ cười, thấy tôi nhìn ngó khắp nơi trong phòng, cũng không tức giận, trực tiếp đi đến ôm tôi lên đi tới bàn học: “Nào, tiếp tục luyện chữ.”

Tôi vội vàng nhảy ra khỏi lòng anh ta, giơ tay ra nói: “Tôi cần Tiên Đơn của Thái Thượng Lão Quân, cho tôi đi!”

“Làm sao ngươi biết thứ đấy?” Anh ta quá ngạc nhiên, “Cần để làm gì?”

“Cho Cẩm Văn.” Tôi thật thà trả lời.

“Không được.” Bích Thanh Thần Quân xua xua tay nói, “Tiên Đơn ba nghìn năm mới luyện được một mẻ, có thể khiến cho người chết sống lại, chữa khỏi bách bệnh, trong tay ta cũng chỉ còn lại hai viên, là bảo bối để phòng thân, không được tùy tiện cho người khác.”

Tôi vội vàng bám lấy anh ta, quấy nhiễu một lúc lâu, anh ta thở dài nói: “Cẩm Văn là người Long Cung phái đến, nhân phẩm hơi phong lưu, nhiều tai tiếng, sợ không có ý tốt, bây giờ còn lợi dụng sự không hiểu biết của ngươi để lấy Tiên Đơn, ta càng không cho ngươi.”

Thực tại không có biện pháp gì để anh ta mở miệng, tôi bất lực quay lại nói cho Cẩm Văn lời của anh ta, Cẩm Văn rất bình tĩnh, cô ta lạnh nhạt nói: “Tôi cũng nghĩ không được, lúc đầu tôi định dựa vào một vị thần tiên, sau đó dụ dỗ lấy Tiên Đơn, kết quả vẫn rất khó.”

“Tiên Đơn dùng để làm gì?” Tôi không hiểu “Ăn ngon à?”

“Con mèo ngốc…” Trong mắt Cẩm Văn không có vẻ căm giận như trước đây, chỉ có sự bất lực vô cùng, “Tiểu Nhàn là muội muội của ta, từ một trăm hai mươi ba năm trước bị Diệu Dương chiến binh ma quỷ lừa rơi vào bẫy, người bị thương nặng, linh khí ban đầu bị rách, tôi mời bao nhiêu thầy thuốc giỏi, cũng không thể chữa khỏi hoàn toàn, nhìn cô ấy hàng ngày kêu la đau đớn… Tim tôi đau như bị dao cứa…”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3