Hoa miêu miêu (Tập 1) - Chương 18 - Phần 2
Anh ta vừa nói vừa tiếp tục tấn công Ngao Vân, Ngao Vân hơi đuối sức, quần áo ở trên người bị rách mấy miếng to, để lộ ra mấy vết thương, nhưng vẫn không chịu rút lui, liều mạng với Bích Thanh Thần Quân do bị thương tay trái nên tấn công càng mạnh thêm.
Tôi thấy bọn họ đánh nhau cảm thấy rất thích thú, tuy cảm thấy hai người đánh nhau rất dữ dội nên không dám liều mạng, thế là nhảy xuống đất cuộn tròn lại biến thành mèo, nhanh chóng nhảy qua cửa sổ trèo qua tường, chạy đến đường to, nhìn khách khứa chạy ra khỏi Tây Phương Lầu, quần áo xộc xệch cảm thấy rất mới lạ, quần áo bọn họ mặc rất ít, ít hơn cả tôi, có mấy cô gái thậm chí chỉ choàng một chiếc áo mỏng, ngay cả dây lưng áo cũng không buộc lại, để hở cả da thịt, đầu tóc rối tung, mặt mũi tím tái, trán đầy mồ hôi, ngồi nhìn trận động đất chỉ có ở Tây Phượng Lầu.
“Cơ nghiệp mà tôi xây dựng bao nhiêu năm…” Cốc Nhạn ma ma khóc chết đi sống lại bao nhiêu lần, mỗi lần tỉnh dậy lại khóc tiếp.
Hoa Dung đâu rồi? Tôi quay đầu nhìn khắp nơi, dường như tất cả mọi người đều chạy ra ngoài, ngược lại duy nhất chẳng thấy hình bóng cô ta đâu. Lẽ nào vẫn chưa ra ngoài? Trong phòng rất nguy hiểm, cô ta không biết võ công gì… Đang do dự có phải xông vào tìm cô ta không, đột nhiên nhìn thấy hình bóng của cô ta trong lớp bụi, đang kéo tiểu a hoàn ngất ngưởng chạy ra ngoài, đầu cô ta bị một hòn đá ta rơi vào, chảy rất nhiều máu.
Tôi chạy đến đấy, vòng tay ôm lấy cô ta kêu lên mấy tiếng “Meo meo.” Hoa Dung bất chấp tất cả ngồi trên đất, thở dài thườn thượt, bịt vết thương lại, lại xoa đầu tôi dịu dàng nói: “Mèo con ở đây nguy hiểm, tại sao không chạy đi?”
Tiểu a hoàn đi ra cùng với cô ta, hai chân mềm nhũn, quỳ trên mặt đất, khóc đến khàn cả giọng: “Hoa Dung tỉ tỉ mặt của chị rách rồi, lần này làm thế nào mới khỏi… Đều là do em không tốt liên lụy đến chị.”
“Không phải lỗi của em, lúc này tính mạng mới là quan trọng.” Hoa Dung xé một mảnh áo tự mình bịt vết thương, lại nhìn thấy Cốc Nhạn ma ma khóc ầm ĩ, vội vàng đi đến an ủi, “Ma ma người còn khỏe mới là tốt nhất, Tây Phượng Lầu phải xây lại cũng không phải là chuyện khó.”
“Ta từ nhỏ đã bị bán được nuôi dưỡng ở đây đến trưởng thành, sống ở đây gần ba mươi năm rồi, giống như nhà của mình, xây lại thì đợi đến khi nào…” Cốc Nhạn ma ma lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn Hoa Dung, lại the thé gào lên, “Mặt của ngươi làm sao thế?”
“Lúc bỏ chạy không cẩn thận bị ngã…” Hoa Dung nói nhỏ.
“Ai nha, chiêu bài chủ của ta, vết thương to như thế, hủy hoại hết nhan sắc rồi.” Cốc Nhạn ma ma sờ mặt Hoa Dung rất đau lòng.
“Xin lỗi…” Hoa Dung tỏ vẻ áy náy.
“Được rồi, được rồi…” Cốc Nhạn ma ma thở dài, “Sau này ngươi làm việc ở phía sau, miễn là đừng có dùng bộ mặt này để dọa khách.” Sau đó lại buồn phiền nói, “Sau này lại nuôi không một miệng ăn nữa.”
“Giao Giao đâu?” Hoa Dung đột nhiên hỏi.
Cốc Nhạn ma ma lúc này mới bừng tỉnh, lại hỏi: “Giao Giao đâu?”
“Meo.” Bích Thanh Thần Quân và Lam Vũ Thần Nữ cùng dặn dò từ trước, không được biến thành mèo trước mặt mọi người, tôi vội vàng đi qua, dùng đuôi quét lên người bọn họ, chứng tỏ mình đang ở đây.
Đáng tiếc dường như bọn họ không hiểu, trong lúc tinh thần đang hoảng sợ: “Hình như cô ta vẫn đang tiếp khách, đối tượng mà cô ta tiếp cũng chưa ra phải không? Trận động đất này tại sao lại kì cục thế nhỉ? Hình như có người đánh nhau, không biết sao lại xảy ra chuyện quỷ quái này?”
Tôi ngẩng đầu nhìn, rõ ràng là Bích Thanh Thần Quân và Ngao Vân vẫn đang tung chưởng trên không trung, sao mà cái đám người này dường như không nhìn thấy… Không phải là dùng phương pháp tàng hình chứ?
“Không được! Tôi phải vào cứu cô ấy.” Cốc Nhạn ma ma phủi bụi trên người, “Thiếu một chiêu trò cũng được nhưng thiếu một người thì tôi làm sao mà sống được.”
Các cô gái ở bên lập tức lao lên kéo lấy bà ta đồng loạt kêu: “Ma ma bà đừng vào! Bà xảy ra chuyện chúng tôi sau này là sao mà sống được!”
Vừa lôi vừa kéo, tôi nhìn thấy Tây Phượng Lầu đã sắp đổ hoàn toàn rồi, cảm thấy hai cái tên kia đánh nhau cũng đủ rồi? Thế là vội vàng nhảy lên mái nhà kêu to lên mấy tiếng, thu hút sự chú ý của bọn họ.
Bích Thanh Thần Quân nguôi giận, anh ta lấy kiếm dí vào cổ Ngao Vân nhảy đến trước mặt tôi, nhìn khắp nơi, dường như tỉnh mộng, trong mắt ánh lên một nỗi buồn, hấp háy môi, ngược lại không nói được gì cả. Ngao Vân cũng dừng tay, cũng nhảy xuống, giận dữ nhìn Bích Thanh Thần Quân nói: “Ngươi không phải nổi tiếng yêu thương nhân loại sao? Ngươi không phải không làm bị thương người khác sao? Tại sao hôm nay lại làm bị thương nhiều người thế?”
“Hôm nay kết thúc cuộc chiến ở đây.” Bích Thanh Thần Quân một tay ôm lấy tôi, sử dụng phép thuật, biến tất cả vôi vữa và tường cứng chắc lại, cái cây mây từ từ dài ra, chặn đứng Tây Phượng Lầu đang lung lay sắp đổ, sau đó đi vào bên trong, “Đi xem phía trong còn có người nào không?”
“Nói không chừng là mái nhà đè chết mấy người.” Ngao Vân cười gian ác và bước theo anh ta, “Cần giúp đỡ không?”
“Tùy.”
“Tôi hỏi Miêu Miêu, không phải hỏi anh.”
“Meo.” Tôi nằm trong lòng Bích Thanh Thần Quân, vội vàng thò đầu ra “Trên mặt của Hoa Dung bị đá rơi vào rách rồi, máu chảy rất nhiều, Cốc Nhạn ma ma nói cô ấy bị hủy hoại nhan sắc rồi, ngươi giúp cô ta đi, Hoa Dung là người tốt, cô ta vì cứu người mới bị thương!”
Sắc mặt Bích Thanh Thần Quân càng thêm buồn bã bất an, anh ta vừa xem xét các phòng vừa nói: “Ta mang cô ấy về Thiên Giới trị liệu, sẽ phục hồi diện mạo như xưa.”
“Thế thì tốt! Sư phụ là người tốt.” Tôi vui vẻ cọ cọ vào người anh ta, Ngao Vân cười nhạt nói: “Thuốc quý trong thiên hạ đều ở Long Cung, lẽ nào ít hơn Thiên Giới sao? Huống hồ người trần gian không được tùy ý lên Thiên Giới, không bằng tôi đưa cô ấy về Long Cung trị liệu, sau này không cần phải làm nghề bán rẻ nụ cười này, làm một vị thủy thần nhỏ ở trong hồ cá không tốt sao?”
“Được! Ngao Vân cũng là người tốt!” Tôi rất muốn sang đấy cọ cọ mấy cái, đáng tiếc Bích Thanh Thần Quân ôm quá chặt không chịu thả ra.
Ngao Vân làm mặt quỷ cười đùa tí tớn với tôi sau lưng anh ta, làm mấy tư thế tay biểu thị bản thân mình tốt hơn Bích Thanh Thần Quân.
Tôi cũng cười hì hì, ngược lại đột nhiên Bích Thanh Thần Quân hỏi: “Căn phòng phía trước có hơi thở của người sống.”
Thế là mọi người cùng nhau chạy đến, nhìn thấy một người đàn ông lõa thể nằm ở trên giường, trên đầu có một cục u, có lẽ là cái gì đó va vào bị ngất. Bích Thanh Thần Quân đi lên phía trước, kéo cái ga giường xuống che lên người anh ta, kiểm tra hơi thở, nói là không sao, chỉ bị va đập rồi ngất xỉu. Anh ta đọc thần chú, phái mấy con tiểu quỷ đến, khiêng anh ta ra ngoài.
Tôi vẫn trố mắt nhìn bóng dáng người đàn ông bị đưa đi, trong lòng như bị điện giật làm cho quay cuồng, vô số nghi vấn kèm theo những kí ức xuất hiện trong đầu, quấn lấy mèo tôi.
Cái thứ nằm ở dưới eo trên đùi của anh ta vừa xấu vừa khó coi… Là cái gì nhỉ? Hình như là con rùa…
Hình như trước đây tôi đã nhìn thấy loại rùa này một lần rồi, còn đập nó rồi…
Tại sao có rùa nhỉ? Hay là mỗi người đều có rùa? Nhưng tôi không có… Thế… Bích Thanh Thần Quân và Ngao Vân có rùa không nhỉ?
Tôi bám theo và ngẩng đầu lên, đảo mắt vào hai ánh mắt đối diện nhau, mắt của hai người đàn ông có rất nhiều hoa lửa trong đó, sau đó ánh mắt từ từ di chuyển xuống… Di chuyển xuống… Sau đó dừng lại, lặng lẽ giơ móng ra tiếp cận nó, suy nghĩ có cần cởi quần áo xem tận mắt đáp án của vấn đề này.
Đồng thời trong lòng bắt đầu lo lắng cầu khấn, hi vọng bọn họ đừng có rùa… Tôi lén lút giơ móng ra, một tấc, hai tấc, ba tấc, bốn tấc… Di chuyển lên phía trước từng tí một, do dự là có cần tuột quần ra không.
Bích Thanh Thần Quân đột nhiên mở miệng hỏi: “Miêu Miêu, ngươi đang làm gì thế?”
Tôi giật nảy cả mình, vội vàng thu móng vuốt về, nhìn anh ta với ánh mắt vô tội, tỏ vẻ bản thân mình không làm gì cả.
Nhưng con rùa loại động vật này, rốt cuộc đáng hỏi thăm sức khỏe hay không đáng hỏi thăm sức khỏe? Các loại suy nghĩ này cứ luẩn quẩn trong đầu tôi, cuối cùng tôi quyết định hay là cứ thẳng thắn đề xuất với bọn họ: “Trên người các ngươi có rùa không?”
“Rùa?” Ngao Vân nheo mắt nhìn tôi, cười hì hì: “Có, có rất nhiều rùa, đáng tiếc là không mang theo bên mình, sau khi về nhà với ta, ngươi cần bao nhiêu con đều có.”
Khóe mắt của tôi giật giật một lúc, cự tuyệt ý tốt của anh ta, lại quay đầu chờ đợi nhìn Bích Thanh Thần Quân, anh ta hơi ngượng nói: “Không có, nhưng nếu ngươi cần, ta có thể đi tìm.”
“Không cần tìm không cần tìm.” Tôi hài lòng khua vuốt, rất vui vì Bích Thanh Thần Quân không có rùa, lại ngấm ngầm liếc Ngao Vân, nhìn anh ta có vẻ hơi kì lạ.
Trong lòng nặng trĩu, sau khi lục soát và xác nhận không có vật sống trong căn phòng, Bích Thanh mang theo tôi cùng làm phép tàng hình, cùng rời khỏi Tây Phượng Lầu, lúc này, căn phòng bị phép thuật làm cho cố định chắc chắn bây giờ đổ ầm ầm xuống đất, người bị thương không có nhiều, hơn nữa đại bộ phận chỉ bị thương nhẹ như xước da, không sao cả.
Cốc Nhạn ma ma đột nhiên lao vào trong, và đẩy những người ở bên cạnh vào khiêng đá cứu viện, trong miệng hét: “Giao Giao, cây hái ra tiền của tôi, ngươi đang ở đâu? Nhanh nhanh trả lời ta!”
Bích Thanh Thần Quân ra mệnh lệnh bắt tôi ngồi trên mái nhà không được chạy lung tung, sau đó biến thành người đi xuống nói với bà ta: “Miêu Miêu là đồ đệ nhà tôi, cơn động đất vừa nãy, tôi đã cứu được cô ta mang về rồi, xin bà không cần tiếp tục đào bới cứu viện nữa.”
Cốc Nhạn ma ma quan sát anh ta từ trên xuống dưới, xem những lời anh ta nói không ra gì: “Ai biết ngươi nói thật hay nói dối, nhìn dáng vẻ này có thể giẫm đạp lên đệ tử, có phải đã bán cô ta đi rồi không? Cẩn thận ta báo quan xử lí ngươi!”
“Tôi không nói dối.” Bích Thanh Thần Quân đối diện với Đại nương hung hãn như thế, hình như hơi luống cuống, đành phải phí sức giải thích, “Cô ấy cũng là người phi phàm, người tu thành tiên, chỉ là do một số chuyện nào đó mà chạy xuống nhân gian, do tính tình hơi ngốc nghếch cho nên mới vào Tây Phượng Lầu, hôm nay bị tôi tìm thấy, nên phải mang cô ấy rời khỏi đây.”
“Ai da, nói như thế thì ngươi cũng là tiên sao?” Cốc Nhạn ma ma quan sát anh ta từ trên xuống dưới cười nói.
“Đúng vậy.” Bích Thanh Thần Quân vòng tay lại xuống giọng nói, “Xin đừng tìm cô ta nữa.”
“Tôi vốn là Vương Mẫu nương nương.” Cốc Nhạn ma ma đột nhiên kêu lên giận dữ giống như hổ cái, cô ta co chân lên gào, “Lừa người trên phố cũng cần có chiêu bài sao! Xem bói bốc quẻ, xem bán tiên! Tùy ngươi chọn đi! Nhanh trả Giao Giao cô nương cho ta! Nếu không thì gặp nhau trên quan phủ!”
Bích Thanh Thần Quân chau mày nói: “Không được thất lễ với Vương Mẫu nương nương.”
“Giả vờ làm thần làm quỷ cũng phải có trình độ.” Cốc Nhạn ma ma hung dữ nói.
“Ta không nói dối.” Bích Thanh Thần Quân giải thích.
“Đồ rắm thối.” Cốc Nhạn ma ma không thèm để ý.
“Tôi có thể bồi thường cho bà.” Bích Thanh Thần Quân không muốn kéo dài việc này.
“Tôi chỉ cần người.” Cốc Nhạn ma ma không nhượng bộ.
Lúc này Ngao Vân cũng biến lại thành người, anh ta cười bò lăn bò càng ở bên cạnh, mặt mày hớn hở, dường như đang nói Bích Thanh Thần Quân cũng có ngày hôm nay.
Không ngờ Cốc Nhạn ma ma vừa nhìn thấy anh ta, vội vàng thân thiết đi lại bên cạnh nói: “Ai da, là Long đại gia, vừa nãy không phải ngài ở cùng với Giao Giao cô nương sao? Rốt cuộc cô ta bây giờ đang ở đâu?”
Ngao Vân lập tức nhìn Bích Thanh Thần Quân với ánh mắt hiểm ác: “Giao Giao cô nương bị đứa bán hoa bán đi rồi, không biết là đã rơi vào chốn nào, và không biết gặp phải chuyện xấu gì nữa.”
“Ngươi!”
Bích Thanh Thần Quân tức giận đến nỗi tay sờ lên kiếm mấy lần, sau khi hít sâu mấy cái mới miễn cưỡng thả tay ra, sau đó niệm thần chú, cái chuông ở trên cổ của tôi đột nhiên vang lên, giọng nói của anh ta vọng lại từ trong chuông, “Miêu Miêu ngươi biến thành người qua đây một lát.” Nhận được lệnh đang nhìn thấy sự việc náo nhiệt ấy, tôi nhanh chóng biến thành người nhảy xuống đất, nhanh chóng lao xuống đứng bên cạnh Bích Thanh Thần Quân và ôm lấy cánh tay anh ta. Cốc Nhạn ma ma há hốc mồm nhìn, bà ta vội vàng hỏi tôi: “Tên này giống tên giang hồ lừa đảo là sư phụ của ngươi sao, thật là sư phụ của ngươi sao?” Tôi liên tục gật đầu, “Miêu Miêu thích sư phụ!”
Bích Thanh Thần Quân trở lại bình thường, anh ta xoa xoa đầu tôi, lại kéo ga giường và cái vỏ chăn trên người tôi chặt một chút, lại nói với Cốc Nhạn ma ma: “Ta có thể đưa cô ấy đi được chưa?”
“Đợi đã.” Cốc Nhạn ma ma kêu lên, “Ngươi nói cô ấy là đồ đệ của ngươi nhưng ngươi cũng không thể nói mang cô ấy đi là mang cô ấy đi được, ta mua cô ấy tốn rất nhiều tiền, ngươi phải bồi thường cho ta!”
“Cô ta không phải hàng hóa để mua bán.”
Bích Thanh Thần Quân không vui.
Cốc Nhạn ma ma cười nhạt một tiếng, lấy ra từ trong người một tờ giấy, giơ trước mặt anh ta, “Nhìn cho rõ này, phía trên có dấu tay của cô ta, tôi bỏ năm trăm lượng để mua cô ấy, ta không thể để cho cô ta về không được.”
Ngao Vân cũng không vui, anh ta chặn Cốc Nhạn ma ma lại nói, “Không phải ngươi vừa nhận của ta ba vạn lượng và minh châu sao?”
“Đó là chuyện ngươi tình nguyện cho ta! Không phải ta cướp của ngươi.” Cốc Nhạn ma ma dùng quạt che mặt khóc rống lên: “Huống hồ bây giờ Tây Phượng Lầu của ta bị sập, xây lại tốn rất nhiều tiền, các ngươi không được bắt nạt ta, ba mươi năm tích lũy đã bị hủy hoại trong một phút…” Tiếng khóc của bà ta càng lúc càng to, càng lúc càng thê thảm, Bích Thanh Thần Quân đỏ mặt, quay đầu nhìn Tây Phượng Lầu bị anh ta đánh cho tan hoang, cuối cùng thở dài, lấy ra viên ngọc màu xanh rất to ở bên hông đưa cho Cốc Nhạn ma ma: “Viên ngọc này là dị vật để ở trong nước, lập tức đóng băng, đổi lấy con mèo ngốc này tương đương với với giá tiền của đồ đệ ngốc.”
Cốc Nhạn ma ma bán tín bán nghi đón lấy viên ngọc màu xanh, lại sai tiểu a hoàn để vào bồn nước, thử nghiệm xem, quả nhiên nổi lên một lớp băng mỏng, và dần dần đông lại, mặt tươi như hoa, vội vàng bóc lớp băng cầm lấy viên ngọc ra, đút vào trong người nói: “Vậy thì ngươi mang Giao Giao cô nương đi đi.” Hoa Dung nhìn Bích Thanh Thần Quân bỏ đi vội vàng đi lên phía trước nói với bà ta: “Như thế thì không được.” Cốc Nhạn ma ma cười nhạt nói: “Cái đồ đàn ông này, đối với con gái phải trả một mớ tiền to để đạt được, thì luôn luôn đáng quý, không được xem thường, ngươi sống ô hợp lâu như thế, vẫn không hiểu đạo lí này sao?”
Ngao Vân tiến lên trước nói: “Nếu ta muốn mua Hoa Dung cô nương, thì phải trả bao nhiêu tiền vậy?”
Cốc Nhạn ma ma nhìn anh ta mấy lượt, sau đó cười nói: “Cô ấy bị hủy hoại dung nhan trở thành người xấu xí, đại gia cũng cần sao, tuỳ ngài cho bao nhiêu cũng được.”
Thế là Ngao Vân kéo bà ta đến bên cạnh từ từ đàm phán giá cả, gọi Hoa Dung hỏi mấy lần, xác định suy nghĩ của cô ta, những lời tiếp theo tôi không nghe rõ được, bởi vì tôi đã bị Bích Thanh Thần Quân tóm lấy bay đi mấy trăm dặm, anh ta không biết đi đâu tìm quần áo để tôi mặc, sau đó bắt đầu lời giáo huấn.
Lời giáo huấn lập đi lập lại chỉ bốn câu: “Tu hành thất bại không sao, bán thân kiếm tiền không được, sau này phải nghe lời sư phụ, làm việc gì cũng phải bàn bạc trước.”
Anh ta liên tục ép sát tôi vào lưng, đến khi mặt trời lặn, vẫn bắt tôi đọc thuộc làu làu không hơn không kém một chữ, mới cưỡi mây bay đi, trước lúc đi, nhẹ nhàng đút mấy con cá khô cho tôi, tôi vừa ăn cá, mắt nhìn anh ta bỏ đi, đột nhiên nghĩ đến công việc của mình ở Tây Phượng Lầu, mới kiếm được mười sáu đồng xu của bà Tống, còn thiếu chín trăm chín mươi lăm, hay là chín trăm chín mươi sáu đồng tiền.
Làm thế nào bây giờ, mặt trời đỏ rực chiếu lên người tôi, lá cây ở trên cành từ từ vọng lại, lông ở trên người tung bay trong gió…