Hoa miêu miêu (Tập 1) - Chương 25 - Phần 2
Tôi liên tục gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau khi căn dặn tôi kĩ lưỡng Ngân Tử liền hóa thành quạ rồi vội vàng tung cánh bay đi. Anh ta dường như vẫn chưa yên tâm còn lượn vài vòng rồi một lần nữa dặn tôi: “Yến tiệc lần này không có cá, ngươi chớ có tới đó… Trước khi đến hãy tới kho tàng rồi đem cho ta vài viên đá quý to.”
“Được!” Sau khi nhận ra Ngân Tử không còn giận mình nữa, tôi liền thở phào nhẹ nhõm, rồi bắt đầu dự tính xem mình sẽ mang theo những thứ và đồ ăn nào khi xuống Hạ Giới chơi. Không biết có nên đem Oa Oa theo cùng không? Cô ấy luôn mong được xuống Hạ Giới chơi, lần trước không được đi cùng tôi xuống Long Cung cô ấy đã không nói gì, lần này đem theo cô ấy xuống Hạ Giới coi như là bù cho lần trước. Còn Cẩm Văn thì tuyệt đối không thể đem theo được, vì cô ta lần nào cũng lén bẩm báo sau lưng tôi.
Sau khi đã quyết định xong, tôi lập tức quay về Huyền Thanh Cung đi tìm Oa Oa. Tìm cả nửa ngày, cuối cùng cũng thấy Oa Oa đang nằm ườn ra trên một tảng đá cạnh hồ băng ở hoa viên phía đằng sau. Cô ta đang vừa hấp thụ dòng khí lạnh bốc lên từ hồ nước, vừa nhắm mắt nằm phơi nắng, bên cạnh còn để một chiếc đĩa to có rất nhiều mật ong ướp lạnh, khuôn mặt tỏ vẻ rất thư thái mãn nguyện.
Tôi liền chạy tới bên cạnh vỗ nhẹ vào vai cô ta, cô ta bị tôi làm cho giật mình đến nỗi nhảy cẫng lên, sau khi quay đầu lại nhìn thấy tôi mới an tâm nói: “Làm tôi cứ tưởng tổng quản Tiểu Lâm tới bắt tôi đi làm việc, sáng sớm hôm nay tỉ đã đi đâu vậy.”
“Ta đi tìm Ngân Tử”, tôi vui vẻ ngồi xuống bên cạnh Oa Oa, hỏi thăm dò, “Muội gần đây có buồn chán không?”
“Sao lại không buồn chán cơ chứ?” Oa Oa ngẩng lên, tỏ vẻ buồn chán cầm một viên đá ném xuống hồ, “Lúc đọc sách, mọi người đều nói Thiên Giới là một nơi tốt nhưng lại chẳng có ai nói đến sự buồn chán. Hằng ngày đều không biết mình nên làm gì, nên nghĩ gì, ngày cứ thế trôi, lâu dần cảm thấy thực khó chịu.” Sau đó cô ta nhìn tôi với một ánh mắt như oán giận trong lòng, “Lại còn có con mèo nào đó, mỗi lần đi chơi đều không thấy gọi muội.”
Tôi liếc mắt nhìn quanh tứ phía không thấy có ai, len lén hỏi: “Muội có muốn đi xuống Hạ Giới chơi không?”
“Có, đương nhiên là có!” Oa Oa mở to mắt kêu lên, sau đó lại gần tôi rồi khẽ hỏi: “Chẳng phải chúng ta không được phép xuống Hạ Giới sao?”
“Thì đi dạo chơi một hồi, chắc cũng không sao đâu.” Tôi vỗ ngực đảm bảo, “Chúng ta không gây rắc rối ở đó là được.”
“Nhưng… Nhưng Thần Quân đại nhân có đồng ý không?” Vẻ mặt Oa Oa rất hứng khởi, nhưng cũng có chút do dự, “Nếu như đại nhân đồng ý thì muội nhất định đi.”
Đi ra ngoài chơi mà không nói với Bích Thanh Thần Quân thật là không hay, tôi liền vội vàng chạy tới phòng anh ta tìm. Không ngờ Mạc Lâm tiên sinh cũng đang ở đó chơi cờ vây cùng Bích Thanh Thần Quân, hai người họ vẫn đang phân tài cao thấp.
Vì đang mải tập trung vào bàn cờ, phải sau nhiều tiếng kêu “meo meo” của tôi ở bên cạnh Bích Thanh Thần Quân mới nhận ra sự hiện diện của tôi, liền ân cần hỏi: “Việc sáng nay đi tìm Ngân Tử có thành công không?”
“Đã thành công!” Tôi vui vẻ trả lời, “Cách sư phụ chỉ dạy thật hữu dụng, Ngân Tử hẹn Miêu Miêu bảy ngày sau sẽ cùng xuống Hạ Giới chơi, cả Oa Oa cũng đi cùng, có được không?”
“Bảy ngày sau? Xuống Hạ Giới?” Bích Thanh Thần Quân liền bỏ quân cờ trong tay xuống, nhíu mày hỏi, “Chẳng phải trùng thời gian với tiệc Bách Hoa sao? Ta đã đồng ý đi dự tiệc còn định đem ngươi đi cùng nữa.”
“Đến lượt ngươi”, Mạc Lâm hạ một quân cờ xuống, rồi chìa tay nghịch nghịch đôi tai tôi, cười híp cả mắt lại nói, “Tiệc Bách Hoa không có món cá, ngay cả tới điệu múa hòa bình chắc con mèo của nhà ngươi cũng không thích. Đi cũng coi như không.”
Bích Thanh Thần Quân liếc nhìn bàn cờ một lượt, trầm tư trong giây lát rồi nói, “Xuống Hạ Giới có vẻ như là việc không được hay, ta sợ cô sẽ gặp chuyện phiền phức.”
Tôi thấy anh ta tỏ vẻ như không tán thành, liền vội vàng kéo kéo cánh tay anh ta ra vẻ làm nũng: “Trước đây ta đã ở dưới Hạ Giới, đã rất ngoan ngoãn tu dưỡng đủ một tháng, không gây nên rắc rối nào, hơn nữa ta thấy nhớ Ngưu Ma Vương ca ca.”
“Anh ta còn sợ ngươi sẽ mang theo ai đó khi quay về.” Mạc Lâm nở nụ cười chế giễu.
“Không tìm không tìm”, tôi lập tức giơ tay lên thề, “Miêu Miêu lần này xuống Hạ Giới là định tìm ca ca bọn họ chơi, tuyệt đối không đi tìm Soái Miêu, xin có Oa Oa với Ngân Tử làm chứng”.
Nét mặt Bích Thanh Thần Quân bỗng có chút ẩn hồng, anh ta úp úp mở mở một hồi rồi hỏi tiếp: “Ngươi thật có thể chỉ đi chơi rồi quay về trong một ngày sao?”
“Đồng ý cho Miêu Miêu đi”, Mạc Lâm hiếm khi đỡ lời giúp cho tôi, “Quản cô ta nghiêm như vậy, tiểu Miêu sớm muộn rồi sẽ ghét bỏ ngươi.”
“Được rồi.” Bích Thanh Thần Quân nói sau một hồi nghĩ ngợi, lại hỏi lần này chúng tôi xuống Hạ Giới bằng cách nào, đường nào, hỏi Ngân Tử thường ngày là người ra sao, cuối cùng cũng đồng ý với tôi, “Ngươi phải luôn giữ liên lạc với ta, khi làm một việc gì đó mà không chắc chắn đều phải hỏi ý kiến ta, nhất định không được rời Oa Oa nửa bước, đến khi trời tối ta sẽ tới đón.”
Khi được Bích Thanh Thần Quân dặn dò kĩ lưỡng, anh ta nói gì tôi cũng vui vẻ gật đầu đồng ý, sau đó vui vẻ chạy ra phía cửa. Khi chạy ra đến cửa bên tai bỗng nghe thấy tiếng cờ cùng tiếng cười nói lớn của Mạc Lâm: “Nước cờ này của ngươi thật là tồi, anh hùng không hối hận, không được ăn gian đâu đó!”
Oa Oa rất hồ hởi sung sướng khi biết mình cũng sẽ được xuống Hạ Giới chơi lần này. Rõ ràng còn tới mấy ngày nữa mới đi mà bây giờ cô ta đã bắt đầu thu xếp đồ đạc rồi, nhét hết những thứ linh tinh vào một cái túi, còn không ngừng nói: “Năm đó khi tu dưỡng ở trần gian, muội phải làm một con a hoàn, bị những người trong gia đình giàu có đó quản rất nghiêm, muội đã phải sống rất khổ cực, chưa bao giờ có cơ hội được đi ra ngoài, hơn nữa còn bị mấy tên thiếu gia háo sắc trêu ghẹo, thật là tức muốn chết. Cuối cùng lần này cũng có một cơ hội tốt, muội phải đi chơi cho thật đã mới được.”
Cẩm Văn ở bên cạnh nhìn Oa Oa với ánh mắt coi thường, nói: “Việc nhỏ như vậy cũng làm muội vui thế sao, muội thật là nhỏ nhen. Có điều khi hai người đi vắng, ta thực là được nhàn hạ quá đi.”
Trong lúc Oa Oa phản bác lại mình, Cẩm Văn ôm bụng cười rồi chạy tới nhà bếp chuẩn bị bữa tối. Tôi cùng Tiểu Lâm tới khi giữ đồ quý báu kiếm vài viên đá quý lấp lánh rồi bỏ vào trong hộp gấm, chuẩn bị mang tặng Ngân Tử.
Sau bảy ngày, cảnh bận rộn náo nhiệt để chuẩn bị cho chuyến đi cuối cùng đã kết thúc. Bích Thanh Thần Quân cũng vài lần ghé qua xem xét tình hình, bảo đảm đồ đạc chúng tôi mang theo không bị bỏ sót, còn bắt chúng tôi chuẩn bị vài món quà đem tặng Ngưu Ma Vương ca ca và La Sát tẩu tẩu, nói đó là việc lễ nghĩa phải làm. Anh ta còn viết một bức thư dặn dò việc Thiên Đình đã điều tra ra được những việc hai người bọn họ đã từng làm trước kia, vì chưa phạm vào trọng tội nên vẫn chưa xét tới, nhưng những việc xằng bậy mà Hồng Hài Nhi làm đã gây tai tiếng lên Thiên Đình, hai người hãy dạy dỗ con cái cho tốt. Nếu không may gây ra họa lớn thì cũng đừng trách anh ta vì việc công mà đắc tội.
Tôi đem món quà lễ nghĩa và bức thư giao cho Oa Oa cất giữ cẩn thận. Trước lúc khởi hành, hai người bọn tôi còn sắp xếp lại một lần nữa bảy tám túi đồ, sau khi giảm xuống chỉ còn lại ba túi, thì mới yên tâm đi ngủ.
Đêm hôm đó, Oa Oa nửa tỉnh nửa mê liên tục hỏi một tràng: “Cuộc sống của yêu quái dưới Hạ Giới có tốt không? Cuộc sống của bọn họ trong rừng thế nào? Điệu múa lần trước khi tu dưỡng ở trần gian không biết còn được nhìn thấy không? Những hộ nông dân đó vụ này cày cấy ra sao? Trong sách nói Hoàng Đế thường hay sống trong các cung điện hào nhoáng, cung điện có đẹp hơn so với thiên cung không?”
Hỏi đi hỏi lại, hai người bọn tôi mơ mơ màng màng ngủ lúc nào không hay, khi đến rạng sáng mới phát hiện ra đã ngủ quá mất một canh giờ, liền vội vàng chạy đi rửa mặt, khoác vội túi đồ lên, cũng không màng đến việc đã được căn dặn không để cho ai nhìn thấy, vội vàng chạy như bay thẳng tới rừng Tầm Nguyệt.
Đến khi cánh rừng Tầm Nguyệt rộng lớn xanh biếc hiện ra trước mắt, phía bìa rừng nơi sườn núi là một biển mây vô tận, đó có lẽ là nơi dẫn xuống Hạ Giới. Ngân Tử đang đứng đó với vẻ mặt lo lắng, đến nỗi trên trán đầm đìa mồ hôi, khi nhìn thấy tôi, liền vội vàng chạy tới tóm lấy tay tôi hỏi: “Trên đường tới đây có gặp phải phiền phức nào không?”
“Không có.” Tôi vừa cười vừa vẫy tay ra hiệu, rồi kéo Oa Oa lại nói, “Chào tỉ tỉ, tỉ trông thật xinh đẹp”.
Bộ dạng Ngân Tử lập tức tỏ ra hết sức tức giận, anh ta hầm hầm tóm lấy đuôi rồi lôi ra phía sau một gốc cây to, kéo tai tôi lên hỏi: “Sao lại thêm một người nữa tới? Cô ta tới đây làm gì?”
“Đau quá.” Tôi vội vàng gạt tay Ngân Tử ra, xoa xoa cái đuôi của mình rồi sầu não nói, “Oa Oa từ lâu đã muốn được xuống Hạ Giới chơi, nên lần này ta đã đem muội ấy theo.”
“Ngươi thật là tự mình tìm phiền phức!” Ngân Tử tức giận giậm chân, lấy tay cốc vào đầu tôi một cái như trách móc, “Đúng là ngốc không thể cứu được!”
Tôi cũng không hiểu anh ta tức giận vì điều gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn cúi đầu chịu nghe lời. Mắng một thôi một hồi rồi cũng nguôi ngoai, Ngân Tử liền lấy tay kéo chiếc chuông trên cổ tôi lại, xoa xoa vài cái, rồi lại giơ cao cái chuông lên, không biết là để làm gì nữa, sau đó chầm chậm nói: “Đằng nào cũng đã vậy rồi, tất cả cùng nhau xuống Hạ Giới thôi.”
Oa Oa vẫn đứng chờ ở đó một hồi khá lâu, tỏ vẻ ngại ngùng hỏi: “Sao vị tỉ tỉ này lại không vui như vậy, có phải là do muội đã làm sai điều gì không?”
“Ngươi hãy nhìn lại cho kĩ, còn một lần nữa gọi ta là tỉ tỉ ta sẽ ném ngươi rơi xuống dưới đó!” Ngân Tử liếc nhìn Oa Oa một cái, sau đó hóa trở lại nguyên hình là một con quạ, dang rộng đôi cánh, rồi bực dọc nói với tôi: “Mau lên đi”.
Oa Oa như bừng tỉnh nhận ra sai lầm của mình, liên tục nói: “Xin lỗi tiểu muội Ngân Tử, ta không cố ý gọi ngươi là tỉ tỉ…”
Con quạ trắng lảo đảo như sắp ngã ra đất, tôi không nhịn nổi ôm bụng cười to, “Meo woo”.
Từng đám mây liên tục vụt qua sau lưng, đôi cánh trắng tinh của Ngân Tử đang vỗ trong không trung như rất vội. Từ phía dưới bay lên cao rất khó, nhưng từ trên cao lượn xuống dưới thì có vẻ lại dễ hơn nhiều. Ngân Tử đang chầm chậm lợi dụng sức gió để lượn xuống phía dưới.
Ở phía trên lưng, Oa Oa sau khi đã hiểu rõ đầu đuôi sự việc liền trèo lên phía cổ Ngân Tử rồi tỏ vẻ như đang muốn tạ lỗi với anh ta. Oa Oa hết gọi Ngân Tử là ca ca rồi tới thúc thúc, nhưng vẫn không nhận được một câu chấp nhận thứ lỗi từ Ngân Tử. Trong khóe mắt hiện lên những tia đỏ, Oa Oa vội vàng níu lấy tôi như cầu cứu giúp đỡ.
Khi tôi trèo qua định nói giúp Oa Oa thì Ngân Tử bỗng mở lời: “Đừng nói nữa, ta đang cố dằn lòng để không ném cô ta xuống phía dưới…”
Oa Oa lập tức biểu hiện như muốn lập công chuộc tội, sẽ không phạm thêm một sai lầm nào nữa.
Rất nhanh chúng tôi đã xuống đến Hạ Giới, cùng lúc phát hiện ra Oa Oa khá giỏi y thuật, còn biết cả pháp thuật để trị thương, có thể chữa được những vết thương thông thường.
Ngay sau đó tôi và Ngân Tử được vinh dự chứng kiến một màn kịch đẹp mắt, đó là màn Phật Tổ Quan Âm tái thế, phổ độ chúng sinh cho toàn bộ động thực vật nơi đây.
Đó là vào lúc chuẩn bị cho bữa trưa, đã lâu không được ăn thịt nướng, tôi theo thói quen cũ liền đi bắt một con thỏ mang về cho Ngân Tử nướng. Kết quả, Oa Oa khi nhìn thấy con thỏ đó liền rơi nước mắt, miệng không ngừng lẩm nhẩm: “Con thỏ thật đáng thương, con thỏ thật đáng thương, để tỉ tỉ trị thương cho ngươi, ngươi hãy mau mau trở về rừng, đừng để người ta ăn thịt mình.”
Thế là “bữa trưa” của chúng tôi sau khi được trị thương đã trốn đi mất.
Tôi thấy biểu hiện thương hại con thỏ của Oa Oa, trong lòng cũng không nỡ ra tay, sau lại đi bắt một con gà rừng mang về để nướng. Không ngờ rằng Oa Oa lại rưng rưng nước mắt, nhân lúc chúng tôi không chú ý, liền thả con gà về rừng. Sau đó còn nói: “Hạ dao mổ xuống, lập tức thành chánh quả.”
Chúng tôi phải ăn chay để thành chánh quả sao!
Ngân Tử không nhịn được nữa, liền sai tôi đi bắt một con sói về đây, nghĩ rằng vẻ ngoài dữ tợn của con sói đó chắc sẽ không có vấn đề. Thế nhưng Oa Oa vẫn chữa khỏi vết thương trên chân con sói đó, sau đó ôm lấy chân tôi cầu xin: “Con sói này nhìn chúng ta với ánh mắt rất đáng thương, giống như đang muốn cầu xin điều gì vậy. Chắc hẳn các con nó đang chờ nó mang thức ăn về tổ, giết nó đi thật là tạo nghiệp chướng!”
Tôi không có cơm ăn mới là nghiệp chướng!
Cuối cùng tôi cũng không chịu nổi nữa, bèn đi bắt một con chuột mang về, xem xem cô ta sẽ nói sao. Nhưng rồi đến con chuột đó cô ta cũng thả mất, còn nói con chuột đó có đôi mắt thật xinh xắn, tại làm sao có thể giết hại nó được cơ chứ.
Tôi tức giận giậm chân vài cái… Sau cùng Ngân Tử cũng không nhịn được liền hỏi: “Vậy thường ngày Miêu Miêu ăn cá trên Thiên Giới, sao không thấy ngươi phóng sinh chúng?”
Không ngờ Oa Oa trả lời: “Những con cá đó toàn thân đều có vảy, trông chúng thật đáng sợ…”
Tôi không còn nói được gì nữa, sau đó đành phải bỏ lương khô và cá ra để giải quyết vấn đề bữa trưa. Ngân Tử lại kiến nghị đi vào thị trấn tìm một ít quần áo và đồ dùng, cả ba lại nhắm hướng thị trấn đi tiếp. Với số tiền lớn mang theo từ Huyền Thanh Cung, trên đường đi vào thị trấn Oa Oa đã hào phóng ban tặng cho vô số người nghèo khó, lại còn phóng sinh không biết bao nhiêu lần, với số tiền đó thật có thể xây được đến chín trăm chín mươi chín cái tháp Phật, rồi lại kéo tôi đi mua đồ ăn vặt, chơi trò nặn tượng đất… Còn Ngân Tử chỉ lặng lẽ ôm mấy túi xách to nhỏ bước đi phía trước, không hào hứng đếm xỉa đến, thỉnh thoảng không thấy chúng tôi đâu lại cao giọng gọi tìm.
Kiểu ra sức khoe khoang sự giàu có như hai cô nương chúng tôi cũng gây ra không ít phiền phức, nhiều tên tiểu lưu manh cũng muốn tìm tới để cướp đoạt, nhưng tôi chỉ mới đánh vài ba chiêu đã phải bỏ chạy. Hơn nữa, những tên lưu manh định bắt nạt “ba cô nương” chúng tôi đó còn bị Ngân Tử tức giận đạp cho gẫy mấy cái xương liền.
Sau khi đã chuẩn bị xong xuôi, khi biết tôi định tới thăm Ngưu Ma Vương, Ngân Tử liền nhíu mày nói không hay cho lắm. Tôi nói Bích Thanh Thần Quân có quà tặng Ngưu Ma Vương, Ngân Tử liền ngây người nhìn tôi một cách kinh ngạc, giống như tôi là một con ngốc vậy, một hồi sau nói: “Lần này ngươi xuống Hạ Giới anh ta cũng biết?”
Tôi liên tục gật đầu.
“Cái gì ngươi cũng nói với anh ta?” Ngân Tử lại hỏi tiếp.
Tôi tiếp tục thành thật gật đầu: “Anh ta nói trời tối là ta phải quay về, nên chúng ta nên nhanh lên một chút!”
“Đợi đã”, Ngân Tử vò đầu bứt tai dường như đang rất khổ não, rồi tóm lấy tôi hỏi, “Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta chỉ hẹn ngươi xuống Hạ Giới chơi một ngày thôi?”
“Không phải thế sao? Lẽ nào là hai ngày?” Tôi mở to mắt.
“Ngươi thật đúng là ngốc! Sao lại nghe lời anh ta như vậy chứ! Ngươi đúng là bị cái lũ trên Thiên Giới đồng hóa mất rồi sao?” Không hiểu sao Ngân Tử lại tức giận như vậy, sau khi suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên lại nở nụ cười, “Thôi được rồi, ta nhất định sẽ làm cho mọi thứ quay trở về quỹ đạo của nó, còn bây giờ hãy cứ tới Hỏa Diệm Sơn như ngươi nói.”
Tôi không hiểu lời anh ta nói, trong lòng cũng có chút bất an.
Ngân Tử… chắc không lừa dối ta đâu nhỉ, tuyệt đối không.
Quẳng những ưu tư trong lòng sang một bên, tôi liền kéo Oa Oa đang đứng ở bên cạnh khen ngợi một con chó to nhảy lên lưng quạ trắng, quạ trắng lại tung cánh nhằm hướng tây bay tới Hoa Diệm Sơn.
Trước đây Hỏa Diêm Sơn nổi tiếng là ngọn núi thuần khiết vì có rất nhiều sỏi đá, mặt đất chỉ tương đối nóng, còn giờ đây Hỏa Diệm Sơn thực sự giống một ngọn núi đang bốc cháy. Một luồng khí nóng nực đã phả lên mặt lên người chúng tôi khi còn chưa kịp bay tới chân núi, mặt đất thì nóng như đứng trên một cái bếp lò, Hỏa Diệm Sơn đã không còn là một ngọn núi non xanh nước biếc, cảnh tượng thật sự khác xa so với trước đây.
Vì sao lại như vậy? Tôi có chút kinh ngạc, hơi nóng bốc lên làm cho người sợ nóng như Oa Oa cảm thấy khó chịu, Ngân Tử ở phía bên cạnh liền giải thích: “Lò luyện linh đan của Thái Thượng Lão Quân lại đổ rồi, mồi lửa còn rơi tới đây, bọn họ không chịu đi dập lửa, chỉ có La Sát là thích thú vì điều này thôi.”
Trong lúc Ngân Tử còn đang nói, bỗng có tiếng khóc lóc vọng ra từ phía trong núi, còn có cả tiếng cười đùa của một đám trẻ con nữa, trong đó có một giọng nói rất sắc bén: “Nhà ngươi đến một câu nói cũng không dám nói, chỉ biết ở đó mà khóc lóc! Có gan thì tới tìm thân mẫu của ta mà tố cáo, sao không có gan mà lớn tiếng kêu cứu đi! Ông nội ngươi vẫn chờ ngươi khóc to lên! Xem ai sẽ tới cứu ngươi!”
Sau đó lại có một trận cười lớn vang lên, sự náo nhiệt này đã kích thích sự tò mò trong tôi, bèn kéo theo Ngân Tử bọn họ chạy tới đó.