Hoa miêu miêu (Tập 1) - Chương 27 - Phần 1
Chương 27: Bích Thanh cầu hôn
Người thấy hổ thẹn là Oa Oa vẫn đang ở bên cạnh chăm sóc cho Tiếu Thiên, nửa bước cũng không rời, cứ thế cho đến khi trời tối, Tiếu Thiên mới tỉnh lại, quay đầu nhìn chúng tôi, bỗng nhiên khóc lóc rồi như cảm thấy hổ thẹn quay đầu đập vào vách hang, chân thì cào cào liên hồi, dường như đang muốn đào một cái lỗ để chui xuống vậy.
Oa Oa thì không ngừng giải thích: “Nô tỳ thực lòng không cố ý, nô tỳ cứ tưởng là một con chó thông thường, hơn nữa không biết cái vật đó là cái gì, nên mới sờ soạng một chút, chỉ là một chút thôi tuyệt đối không có sờ nhiều!”
Cô ta càng giải thích, Tiếu Thiên càng đập đầu vào vách hang mạnh hơn, nước mắt càng rơi nhiều hơn. Tôi ở bên cạnh cũng muốn cười.
Ngân Tử cũng cười một hồi, sau đó sắc mặt liền lạnh lùng trở lại, tiến tới hỏi: “Ngươi vì sao lại tới đây?”
Tiếu Thiên lúc này như tỉnh mộng, lau lau nước mắt, quay đầu lại đảo mắt một vòng nhìn ba người chúng tôi, sau đó hỏi lại: “Miêu Miêu cô nương sao lại tới đây?”
Quạ và chó trừng mắt nhìn nhau một hồi, không ngờ Tiếu Thiên mở miệng trước: “Miêu Miêu cô nương ba ngày trước mất tích, ngay sau đó Nhị Lang Thần Quân cũng phái ta xuống đây giúp đỡ tìm kiếm, không ngờ trong khi tìm kiếm liền bắt gặp một con yêu quái của Ma Giới đang thập thò ở quanh đây, ta liền tiến lên phía trước hỏi thăm, không ngờ tên yêu quái liền ra chiêu phóng lửa đốt cháy ta, cuối cùng giao chiến một trận làm cả hai cùng bị thương nặng… Sự việc phía sau… Là như vậy đó…”
“Là ngươi đã thua sao?” Tôi nói chen vào.
Sắc mặt Tiếu Thiên càng ửng đỏ, lắp bắp nói: “Võ… Võ công của ta vẫn còn thấp kém, nhưng cũng đã làm tên yêu quái đó bị thương ở cánh tay”.
“Sao ngươi lại tìm tới đây?” Ngân Tử đột nhiên hỏi lại, “Nơi đây thường không có yêu quái lẫn con người sinh sống, vì sao ngươi và tên yêu quái của Ma Giới đó lại xuất hiện ở gần đây?”
Tiếu Thiên cố gắng ngọ nguậy bò dậy, đưa mũi ngửi trong không trung, sau đó tiến tới trước mặt Ngân Tử nói: “Trên người ngươi có một mùi hoa nhẹ, giống với mùi ta ngửi được ở chỗ La Sát, nhưng vì các ngươi rời đi từ trên không trung, nên làm cho ta phải mất rất nhiều thời gian mới tìm được tới đây.”
“Mùi hoa?” Ngân Tử lập tức nâng tay áo lên ngửi ngửi vài lần, sắc mặt tỏ vẻ bối rối.
Tôi nói như quả quyết với Ngân Tử: “Đúng thực là có, ta cứ cảm thấy khói chịu vì ngửi phải. Trên người Oa Oa mùi dễ chịu hơn”.
Oa Oa cũng tiến lại gần ngửi ngửi rồi nói: “Không có, sao nô tỳ lại chẳng ngửi thấy mùi gì?”
“Mũi ngươi không thích, mũi của chó (mèo) mới là thính nhất!” Tôi và Tiếu Thiên mở miệng nói cùng lúc, lại cùng nhìn nhau. Anh ta lập tức cúi đầu tỏ vẻ ngượng ngùng, tôi vội vàng nói lớn như muốn nhấn mạnh, “Tuyệt đối là mũi mèo thính nhất”.
Nét mặt Ngân Tử càng biến sắc hơn, sau hồi lâu ngẫm nghĩ, liền hoài nghi hỏi: “Sao Nhị Lang Thần Quân lại phái ngươi đi tìm Miêu Miêu? Lẽ nào người tốt lại đang thấy bất an?”
“Ai là người tốt đang bất an!” Tiếu Thiên bỗng chồm dậy, vừa cắn răng chịu đau do các vết thương trên người rách ra vừa lớn tiếng chửi, “Đây đã là lần thứ hai rồi! Ngươi bôi xấu ta thì được! Nhưng không được phép bôi xấu sư phụ ta! Sư phụ ta là một trượng phu đội trời đạp đất! Còn chửi sư phụ ta một lần nữa dù có bỏ mạng ta cũng quyết giết chết ngươi!”
“Cái gì mà trượng phu? Thế tất cả những món nợ mà sư phụ ngươi gây ra cho Miêu Miêu thì sao?” Ngân Tử cười nói một cách lạnh lùng, “Thần tiên trên Thiên Giới chẳng có được một người nào tốt đẹp!”
Tiếu Thiên trợn mắt nhìn Ngân Tử, tỏ vẻ hung dữ nói: “Ngươi thử nói lại một lần nữa xem!”
Oa Oa ở bên cạnh vội vàng khuyên ngăn: “Mọi người đừng cãi lộn nữa, có gì từ từ nói, cũng chẳng còn trẻ con nữa…”
“Khoan đã, Nhị Lang Thần Quân đã gây ra món nợ gì cho ta?” Nghe thấy câu chuyện đang nói về bản thân mình làm tôi không thể không hỏi lại.
Ngân Tử vô cùng ngạc nhiên khi nghe thấy câu hỏi này của tôi, anh ta liền trừng mắt nhìn tôi như một con ngốc, hồi lâu sau nói: “Việc Nhị Lang Thần Quân bắt nạt nàng cách đây ba trăm năm nàng quên rồi sao?”
Tôi gãi gãi tai tỏ vẻ không nhớ ra điều gì.
“Là… Là cái ngày nàng bị mất trí nhớ rồi biến thành một người ngớ ngẩn đó…” Ngân Tử lắp bắp nói, “Nàng nói Nhị Lang Thần Quân ức hiếp nàng…”
Ôm lấy hai vai mình, tôi cố gắng nhớ lại.
“Hôm đó nàng không thể mặc trang phục… Còn không thể đứng dậy đi lại… Tranh giành món gà nướng với Ngưu Ma Vương…” Ngân Tử dẫn giải từng bước một.
Gà nướng? Tôi nhớ ra rồi, hôm đó hình như tôi rất đói bụng, còn đánh nhau một trận với một con chó nữa.
Tiếu Thiên tỏ vẻ ngượng nghịu, lấy móng vuốt khều khều cát trên nền đất, khẽ nói: “Hôm đó là lần đầu tiên ta và nàng gặp nhau… Nàng… Nàng lúc đó không mặc trang phục còn ôm lấy ta… Vậy nên ta… Ta muốn đền đáp…”
“Hóa ra là cái đồ chó thối nhà ngươi!” Tôi liền đứng dậy chỉ vào Tiếu Thiên chửi mắng: “Hôm đó là ngươi chửi ta là đồ yêu quái! Sau đó còn muốn đánh nhau với ta, nhưng cuối cùng lại bị trừng trị để rồi phải trốn vào rừng thoát thân!”
Tiếu Thiên vội vàng biện giải: “Nàng quả thực là yêu quái…”
“Hình như đúng vậy…” Tôi đành ngồi xuống, thở dài một tiếng rồi nói, “Được rồi, đại miêu rất rộng lượng, không so đo tính toán với nhà ngươi nữa.”
“Đợi đã!” Ngân Tử túm lấy tai tôi rồi nói lớn, “Hai người giải thích rõ hơn một chút cho ta hiểu sự việc ngày hôm đó đi! Chẳng phải nàng nói Nhị Lang Thần Quân bức ép, hung bạo với nàng sao?! Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì”
Thế là sau đó Tiếu Thiên liền kể lại sự việc xảy ra ngày hôm đó, còn giải thích rõ ràng cho chúng tôi hiểu. Thực ra tôi thấy mình cũng không hoàn toàn sai… Nhớ rằng hình như bị con chó đó phục kích rồi tôi mới cắn lại…
Tiếu Thiên tiếp tục giải thích với chúng tôi lí do anh ta tới đây, là tại vì Bích Thanh Thần Quân ba ngày trước khi mất liên lạc với tôi liền sốt ruột như muốn phát điên lên, không ngủ không nghỉ đi tìm tôi khắp nơi. Làm cho chim muông ở cả Ma Giới lẫn trần gian đều sợ hãi mà trốn chạy, cơn thịnh nộ lan tỏa khắp nơi. Làm cho ngay cả những người bạn cùng chiến đấu trước đây nhìn thấy cũng không yên tâm, liền cùng phái thuộc hạ đi khắp nơi để giúp đỡ tìm kiếm.
“Dĩ nhiên… Bản thân ta cũng vì lo lắng cho nàng nên mới tham gia tìm kiếm, tuy rằng Miêu Miêu cô nương đối với ta vô tình, nhưng ta không thể đối với nàng vô nghĩa được…” Nói tới đây, Tiếu Thiên có chút buồn bã.
Oa Oa ở bên cạnh an ủi anh ta: “Không có gì, Tiếu Thiên đại nhân là người tốt! Miêu Miêu mới là một con mèo ngốc, từ trước tới giờ đều không hiểu được việc người khác tốt với mình, ngài vẫn chưa phải là người bi thảm nhất. Tỉ ấy sớm đã chẳng coi trọng lòng tốt của Mạc Lâm Tiên Nhân ra gì… Mà không chỉ là một hai lần”. Oa Oa nói xong còn lườm tôi một cái, làm tôi cảm thấy hơi chột dạ, chỉ cúi đầu xuống đất, không dám ngẩng lên nhìn con chó đang ở trước mặt.
Ngân Tử không màng tới chúng tôi, chán chường ngồi xuống, không ngừng tự ngửi tay áo mình, miệng lẩm nhẩm tự nói: “Mùi hoa… Ta phải tới gặp để nói chuyện với con mụ đàn bà đáng ghét đó, cô ta đã không tin tưởng ta ngay từ đầu.”
“Ngươi nên quay về cúi đầu nhận tội với Bích Thanh Thần Quân.” Tiếu Thiên đột nhiên nói với Ngân Tử, “Hoặc có lẽ sẽ phải chết một cách khổ sở.”
“Tội gì? Ta làm gì có tội gì?” Ngân Tử cười lạnh lùng, “Là hắn ta cướp đồ của ta.”
“Miêu Miêu không phải loại vật phẩm chỉ thuộc về ngươi.” Tiếu Thiên tiếp tục khuyên bảo, “Bích Thanh Thần Quân tìm Miêu Miêu tưởng như muốn phát điên lên rồi, còn hạ lệnh cho toàn bộ thiên binh thiên tướng đang truy tìm, gặp ngươi ở đâu là giết ngay lập tức. Đáng tiếc ta lại đang bị thương, nếu không cũng sẽ chém chết cái đồ mẹ mìn vô liêm sỉ như ngươi.”
“Cuối cùng ai là người vô liêm sỉ?” Ngân Tử rít lên chói tai, “Khi ta và Miêu Miêu đang cùng nhau chung sống tốt đẹp ở núi Lạc Anh, hắn ta chỉ tùy tiện một câu nói liền cướp Miêu Miêu đi.”
“Nhưng ngươi cũng không nên dùng cái thủ đoạn bỉ ổi như thế này chứ! Miêu Miêu cô nương thực ra không muốn rời xa Bích Thanh Thần Quân! Hai người họ rất tâm đầu ý hợp, ngươi việc gì phải làm khó dễ họ?” Tiếu Thiên khuyên nhủ.
“Cái gì mà tâm đầu ý hợp? Hắn ta đường đường là chiến tướng số một của Thiên Giới, lại là một vị tiên có chức hàm cao! Lẽ nào vẫn lấy Miêu Miêu – một con miêu quái rất bình thường, làm vợ trước sự chế giễu của bàn dân thiên hạ? Dù có muốn đi chăng nữa cũng chỉ lấy về làm thê thiếp mà thôi, chẳng phải sau này sẽ làm Miêu Miêu phải đau khổ sao!” Ngân Tử đưa tay lên che mặt, dường như đang rất đau khổ, “Ta không thể… Ta không thể để nàng phạm phải sai lầm này, nàng là bảo bối của ta! Là bảo bối quý giá nhất của ta! Không phải thứ để người khác chà đạp lên!”
“Ngân Tử… Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì nữa…” Nghe bọn họ nói tôi thực sự có chút không hiểu, liền vội kéo Ngân Tử lại hỏi, “Vì sao sư phụ muốn lấy ta làm thê thiếp? Vì sao ta sẽ đau khổ? Vì sao anh ta muốn giết ngươi? Vì sao ngươi lại đau khổ như vậy? Vì sao…?”
Mười vạn lần vì sao đã không hỏi tiếp bởi vì tôi nhìn thấy Ngân Tử đang rơi lệ, trong lòng cuối cùng cũng hiểu ra được điều gì đó.
“Ngươi lừa ta? Có đúng không?” Tôi cẩn thận hỏi.
Ngân Tử bỗng dưng ngồi xuống, tự gục đầu vào chân mình, dường như không muốn nhìn ai nữa, miệng không ngừng nói: “Ta xin lỗi… Miêu Miêu, ta xin lỗi…”
Tôi liền tiến tới nắm lấy vạt áo của anh ta, trong đầu chỉ là một mớ hỗn độn, toàn thân bỗng nhiên như chẳng có chút sức lực nào, không biết nên nói gì lúc này.
Bên ngoài hang tiếng gió rít bỗng nổi lên, bông tuyết cứ đung đưa theo gió rơi xuống, trời càng lúc như càng lạnh hơn. Bỗng có tiếng bước chân đi trên tuyết vọng lại từ đằng xa, không thể đoán được đó là ai nhưng qua tiếng bước chân có thể đoán được người này đang có chút do dự.
Tôi có chút kì vọng xen lẫn hồi hộp nhìn ra phía cửa hang, tim mỗi lúc đập nhanh hơn, hi vọng được nhìn thấy người mình mong muốn. Ngân Tử liền ôm chặt lấy tôi, mặt như cắt không còn hột máu nào, Oa Oa và Tiếu Thiên thì mím chặt môi đứng bên cạnh không nói lời nào.
Hiện ra trước mắt chúng tôi lúc này là một người đi đôi ủng gấm màu đen bên trên có thêu những bông hoa ngũ sắc, trên người mặc một chiếc váy đen, chiếc trâm gỗ tinh xảo cài trên đầu càng làm cho ngũ quan không thể nhầm lẫn với người thường được.
Ngân Tử dường như thở mạnh ra một tiếng, nắm lấy tay tôi thật chặt, nhìn về hướng người đang bước tới nói: “Băng Hoàn, có phải ngươi yểm truy hồn hương vào người ta không?”
Băng Hoàn Tiên Tử gật đầu, khi nhìn thấy hình ảnh hai chúng tôi đang tựa vào nhau, đôi mắt cô ta hằn lên những tia lửa giận dữ: “Ngươi quả nhiên là bỏ trốn theo con mèo này.”
“Tiên Tử nguôi giận…” Oa Oa vội mở miệng nói, “Bọn nô tì… Bọn nô tì không phải là bỏ trốn, chỉ là xuống Hạ Giới chơi mà thôi.”
Tiếu Thiên ở bên cạnh cũng giúp sức giải thích: “Làm gì có chuyện ba người cùng nhau bỏ trốn vì tình?”
“Vì sao?! Đây là vì sao?!” Băng Hoàn Tiên Tử không thèm để ý đến hai người bọn họ, chỉ hướng sự phẫn nộ vào Ngân Tử hỏi, “Ta cứu sống ngươi từ Hạ Giới mang về, còn biến ngươi từ một tên tiểu yêu tầm thường một bước được bước chân lên Thiên Giới, cớ vì sao lại phản bội ta?”
“Giáo dưỡng giáo dưỡng, ngươi lúc nào cũng chỉ nghĩ đến mỗi việc giáo dưỡng…” Sắc mặt Ngân Tử đã có phần hồng hào trở lại, nhưng nét mặt lại tỏ ra coi thường, “Có cái gì mà phản bội với không phản bội? Hơn nữa ta lại không cầu cứu ngươi cứu sống ta, Thiên Giới lại càng không phải nơi ta yêu thích, bây giờ chỉ là ta không thích sống ở đó nữa mà thôi”.
“Lẽ nào thường ngày ngươi khen ngợi, ngoan ngoãn phục tùng ta là giả dối sao? Ngươi rõ ràng… Rõ ràng nói sẽ đối xử tốt với ta!” Giọng nói the thé hết sức phẫn nộ của Băng Hoàn Tiên Tử vang lên trong hang.
“Ngươi chắc cũng từng đọc được trong sách cái hành động gọi là nịnh nọt này của ta chứ?” Ngân Tử nhún vai, “Lời nói của đàn ông thì không đáng tin.”
Băng Hoàn Tiên Tử càng lúc càng giận dữ: “Suy cho cùng thì ngươi có điều gì không vừa lòng với ta?”
“Ta không thích đọc quá nhiều sách, không thích ngày ngày thổi sáo gảy đàn, không thích mặc trang phục quá diêm dúa, không thích uống mật ong, cũng không thích hàng ngày phải chơi cùng đám con gái ở trong hoa viên.” Ngân Tử bấm bấm ngón tay chỉ mỗi kiểu một ngón, còn tỏ vẻ như “bừng tỉnh” ngẩng đầu nói với cô ta, “Đúng rồi, ta thích nhất cái cảm giác thô tục của ngươi khi nghĩ tới tiền và đá quý”.
“Những điều này ngươi đều có thể nói với ta! Vì sao ngươi không nói?” Băng Hoàn Tiên Tử tiến lên phía trước vài bước lấy tay gạt tôi sang một bên. Quay sang thấy Ngân Tử nhẹ gật đầu tôi liền như hiểu ý đứng sang bên cạnh chờ đợi.
“Nói ra có tác dụng không? Ngươi chỉ biết ra lệnh cho người khác phải thay đổi, phải học tập.” Ngân Tử lắc lắc đầu, “Huống hồ ta lại không thích ngươi, ở bên cạnh ngươi cảm thấy thật là mệt mỏi.”
“Ngươi không thích ta… Ngươi không thích ta…” Lời nói của Băng Hoàn Tiên Tử bắt đầu có chút bất mãn, cô ta bỗng nhiên thẳng thừng chỉ tay vào tôi rồi nghiêm nghị hỏi, “Người mà ngươi thích là cô ta?”
Tôi giật nảy mình lùi lại phía sau vài bước, Ngân Tử thì lại khẳng định chắc như đinh đóng cột: “Đúng là ta thích Miêu Miêu.”
“Con mèo này tính nết thì thô lỗ, đầu óc lại đần độn! Đã gây ra không biết là bao nhiêu tai tiếng trên Thiên Giới, đều bị mọi người lôi ra tán chuyện phiếm sau mỗi bữa ăn, cuối cùng là cô ta có gì tốt chứ? Bích Thanh Thần Quân cũng tốt, Ngao Vân cũng tốt, con chó ngốc ở bên cạnh kia cũng tốt, còn cả ngươi nữa! Con mèo này có ma lực gì mà lại có thể làm cho các người như một lũ ngốc hết vậy!” Băng Hoàn Tiên Tử tiếp tục chỉ vào mũi tôi hỏi, hai mắt cô ta đã bắt đầu nhỏ lệ, “Có phải vì cô ta xinh đẹp… Nên không cần phải cố gắng gì cả cũng đạt được tất cả? Làm tất cả các người mê như điếu đổ?”
“Không phải như vậy!” Tiếu Thiên ngượng đỏ mặt, vội vàng giải thích, “Miêu Miêu cô nương… Thực ra lòng dạ rất đơn giản, mặc dù nói chuyện có hơi thẳng tính nhưng vẫn rất đáng yêu.” Sau đó còn cúi đầu khẽ nói, “Là tại một mình ta ngốc nghếch làm phiền Miêu Miêu… không phải lỗi của nàng ấy…”
Oa Oa cũng thấy hơi tức giận: “Băng Hoàn Tiên Tử, Miêu Miêu nhà chúng tôi mặc dù có hơi ngốc, nhưng cũng không ăn nói khó nghe như cô.”
“Vậy thì là vì sao?” Băng Hoàn Tiên Tử vẫn cố chấp, “Các ngươi chỉ là vì thấy cô ta đáng yêu nên cho rằng những điều sai trái cô ta làm là đúng!”
“Miêu Miêu đúng là rất đáng yêu!” Không hiểu tại sao cô ta cứ bàn tán về chủ đề này, tôi liền đưa ra dẫn chứng những lời khen ngợi thường ngày mà mọi người dành cho mình, còn vẫy vẫy đuôi ra vẻ đắc ý, “Sư phụ từng nói Miêu Miêu là con mèo hay miêu quái đáng yêu nhất thiên hạ! Lời sư phụ nói mãi mãi đúng!”
“Câm miệng! Ngươi… Ngươi đúng là không biết xấu hổ…” Băng Hoàn Tiên Tử liếc nhìn tôi một cách giận dữ, cô ta tức đến nỗi toàn thân run run lên.
Ngân Tử nở một nụ cười châm biếm rồi nói: “Suy cho cùng thì vẫn còn dễ nhìn hơn cái vẻ mặt ghen tị của ngươi.”
“Đúng rồi… Đúng rồi… Ta xấu!” Hai hàng lệ bỗng từ khóe mắt Băng Hoàn Tiên Tử trào ra, cô ta nghẹn ngào nói, “Khi sinh ra ta đã không được xinh đẹp! Thiên Giới lại có biết bao nhiêu là mỹ nhân tiên nữ, duy chỉ có ta là trông khó nhìn! Thế nên bất luận ta có làm gì đi nữa thì cũng chẳng có ai thèm chú ý đến ta! Bất luận ta có nỗ lực học tập rèn luyện muốn dùng tài nghệ của mình để bù đắp lại cho sắc đẹp! Cũng chẳng có ai thèm để ý tới ta! Điều này thật bất công!”
“Tình cảm thì có liên quan gì đến công bằng chứ? Thích hay không thích một ai đó đâu phải do công bằng quyết định?” Ngân Tử nói một cách lạnh nhạt.
Tiếu Thiên cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý khi nghe thấy câu nói này, sau đó nhìn tôi với một ánh mắt buồn bã. Ánh mắt này thực sự làm tôi thấy không thoải mái.
“Nhưng… Ta thích chàng…” Băng Hoàn Tiên Tử không ngừng lau nước mắt, “Lần đầu gặp gỡ, chàng đang nằm trên thảm cỏ và mặc bộ trang phục trắng tinh. Lúc đó dù rằng khắp người đang bị thương nhưng chàng vẫn mỉm cười nhìn ta, ta đã thích chàng từ đó…”
Ngân Tử nói: “Vậy ta chỉ có thể nói xin lỗi.”
“Nếu như… Nếu như ta có thể xinh đẹp được như con mèo này! Mọi người có phải ai cũng thích ta không? Chàng có phải cũng thích ta?” Băng Hoàn Tiên Tử lại rít lên, “Các người là một lũ khốn nạn trông mặt bắt hình dong!”
“Lẽ nào ngươi không phải?” Ngân Tử liền đứng dậy, tiến lại gần cô ta quan sát một lượt từ đầu tới chân, rồi chỉ vào bản thân hỏi lại, “Nếu như khuôn mặt ta không như vậy, ngươi có cứu ta không? Nếu như khuôn mặt ta không như vậy, ngươi có thích một người thô tục như ta không? Đừng tự dối lừa mình nữa! Người luôn thích để ý và so bì diện mạo bề ngoài chính là ngươi! Người hay trông mặt bắt hình dong cũng chính là ngươi!”
Sắc mặt Băng Hoàn Tiên Tử bỗng trắng bệch ra như một tờ giấy, một hồi lâu sau mới ngẩng đầu lên, lau hết nước mắt, khuôn mặt lại trở nên lạnh lùng cao ngạo như trước: “Ngân Tử, ngươi có biết những việc là ngu xuẩn này của ngươi sẽ phải gánh chịu hậu quả như thế nào không?”
“Ngu xuẩn hay không tự ta biết.”
“Bích Thanh Thần Quân đã hạ lệnh truy sát ngươi! Lúc này chỉ có ta là người có thể cứu được ngươi!”
“Ồ?”
“Nếu như ngươi quay về cùng ta, thề sau này sẽ không rời khỏi Đoạn Cốc nữa! Ta sẽ giúp ngươi! Nếu không ngươi hãy chờ mà lên trảm yêu đài hoặc đối mặt với thanh bảo kiếm của Bích Thanh Thần Quân.” Băng Hoàn Tiên Tử nói rất kiên quyết.
“Không cần.” Ngân Tử đi về ngồi xuống chỗ cũ.
“Ngươi thực sự không sợ chết?” Lời nói của Băng Hoàn Tiên Tử có chút hoang mang, “Có truy hồn hương ở đây, bất luận lúc nào ta cũng có thể tìm thấy tung tích của ngươi!”
Ngân Tử cười nói: “Khi làm việc này ta đã có chuẩn bị sẵn cho thất bại rồi.”
“Nếu… Nếu ngươi nhất định không chịu quay về…” Băng Hoàn Tiên Tử nghiến răng nói như uy hiếp, “Ta sẽ báo cho Bích Thanh Thần Quân và những thiên binh thiên tướng muốn lập công với hắn tới đây giết ngươi.”
Ngân Tử nói như không hề có chuyện gì: “Xin mời.”
Băng Hoàn Tiên Tử một lần nữa đe dọa: “Ta… Ta thực sự sẽ để cho bọn họ giết ngươi!”
“Biết rồi, ngươi đi nói với chúng đi.”
Băng Hoàn Tiên Tử phẫn nộ giậm chân chạy ra phía ngoài hang, chạy được vài bước, bỗng trong gió tuyết lại quay đầu hỏi như van xin: “Ngươi thực sự không hối hận?”