Hoa miêu miêu (Tập 1) - Chương 28 - Phần 1
Chương 28: Đè ra ăn thịt
Mạc Lâm thu nhận Ngân Tử bởi anh ta chẳng còn nơi nào có thể đi, hơn nữa lại không muốn tới Huyền Thanh Cung. Mạc Lâm muốn biến anh ta trở thành một người tốt trong mắt mọi người.
Tiểu Lâm tổng quản cũng không quá ngạc nhiên khi biết về sự kiện hôn lễ, chỉ bình tĩnh, kiên định nói: “Về vấn đề hôn lễ, thần sớm đã có chuẩn bị, Thần Quân đại nhân hãy yên tâm.”
Bích Thanh Thần Quân dường như rất yên tâm với anh ta, nên sau đó chỉ cùng Hải Dương tập trung đi giải quyết nốt số công việc vẫn chưa hoàn thành, ngày nào cũng rất muộn mới về tới nhà. Hằng ngày vào lúc mặt trời dần khuất sau núi, tôi vừa chơi vừa đợi anh ta bên hồ nước có đầy cây hoa súng ở cửa chính. Mỗi khi nhìn thấy anh ta về tới nơi, tôi liền vui vẻ chạy tới nhào vào lòng, rồi kể cho anh ta nghe những sự việc đã xảy ra trong ngày.
Anh ta luôn mỉm cười lắng nghe, rồi cũng kể cho tôi nghe những điều thú vị ở bên ngoài.
Kể từ đó, Huyền Thanh Cung không ngừng náo nhiệt, có rất nhiều vị thần tiên mà tôi quen biết đang nhộn nhịp tới thăm và chúc mừng Bích Thanh Thần Quân.
Thành thực mà nói, tôi cũng không cảm thấy có gì khác biệt cho lắm, chỉ là nghe thấy bọn họ nói phu thê sẽ cùng sống trong một nhà với nhau, vậy chẳng phải tôi cứ thế cuốn chăn gối của mình đem tới phòng của Bích Thanh Thần Quân cùng nhau ngủ là được rồi sao? Trước đây cũng đã làm như vậy, lẽ nào từ sớm tôi đã thành thân với Bích Thanh Thần Quân?
Cẩm Văn rất cảm động trước câu trả lời thông minh của tôi, cảm động đến rơi nước mắt. Cô ta vừa cười vừa nói, đến đêm tân hôn Bích Thanh Thần Quân sẽ tự mình chỉ bảo cho tôi. Còn không ngừng căn dặn, dặn tôi đêm hôm đó phải nằm trên giường không được động đậy, bất luận Bích Thanh Thần Quân làm gì cũng không được cử động, tốt nhất là nên kêu lên vài tiếng ỏn ẻn, có thể tăng thêm sự thú vị.
Tôi liền ghi lại những lời căn dặn của cô ta vào một cuốn sổ nhỏ, cẩn thận học thuộc lòng để chuẩn bị đến lúc đó sẽ thử nghiệm.
Oa Oa cũng vì việc này mà được thăng chức, trở thành tì nữ cho phu nhân, làm cô ta ngày nào cũng cười tít cả mắt, rất ra dáng chỉ huy mọi người chuẩn bị phòng cho tân nương.
Nhưng cái gọi là phòng tân hôn cũng chỉ là cải tạo lại căn phòng của Bích Thanh Thần Quân cho to hơn, trang trí cho đẹp hơn mà thôi. Tiểu Lâm kiến nghị nên cải tạo một phòng ở bên cạnh cho tân vương phi, nhưng vấp phải sự phản đối của Bích Thanh Thần Quân. Anh ta còn thu hồi lại căn phòng cũ của tôi, nói sau khi kết hôn sẽ chỉ được ở cùng anh ta, ngoài ra không được ở nơi nào khác.
Tôi tỏ vẻ hài lòng với cách làm này, dẫu sao chiếc giường của anh ta cũng rất thoải mái, có thể quang minh chính đại nằm ườn trên chiếc giường đó mà không bị lôi dậy, thực là một việc vui thú.
Mạc Lâm lui tới cũng nhiều hơn, mà lần nào cũng tìm Cẩm Văn rồi cùng nhau ra ngoài, một lần tôi tò mò hỏi bọn họ ra ngoài làm gì? Mạc Lâm liền nhìn Bích Thanh Thần Quân một cách gian xảo rồi nói nhỏ có một số loại thuốc cần phải điều chế.
Tôi còn chưa kịp hỏi là cần điều chế loại thuốc gì thì rất nhanh Mạc Lâm đã bị Bích Thanh Thần Quân ném ra ngoài cửa, còn ra lệnh trước khi hôn lễ diễn ra cấm không được trở lại.
Mạc Lâm vốn dĩ đã không màng tới lời nói của anh ta, vẫn cứ lui tới, dường như đã coi Huyền Thanh Cung như là nhà mình vậy. Vì anh ta cũng thường xuyên đem theo Ngân Tử tới, nên sau đó tôi cũng không còn giận anh ta nữa.
Ngân Tử không ngừng chê bai đồ đạc để chuẩn bị cho hôn lễ, anh ta không ngừng yêu cầu Tiểu Lâm phải chuẩn bị hôn lễ cho to đẹp hơn nữa, còn tham gia giúp đỡ các kế hoạch chuẩn bị hôn lễ, nói làm như vậy thì tôi mới đẹp mặt.
Bích Thanh Thần Quân rất tán đồng ý kiến của Ngân Tử, còn đích thân vào kho tìm những vật báu vật hiếm thấy để tặng tôi làm sính lễ, có điều tôi cũng không thích những thứ không ăn không cắn được đó, mà chỉ không ngừng kiến nghị bọn họ hãy dùng xe để chở cá khô tới làm sính lễ, nhưng liền bị cự tuyệt một cách nhanh chóng. Sau đó tôi liền đem toàn bộ số đồ sính lễ này mang vứt vào trong phòng của anh ta, bởi với tôi có hay không có chỗ sính lễ này cũng chẳng khác gì nhau.
Việc làm này của tôi được tổng quản Tiểu Lâm khen ngợi hết lời, còn nói Bích Thanh Thần Quân lấy tôi thật là tiện lợi, có thể tiết kiệm được toàn bộ đồ sính lễ, của hồi môn… Đều là đồ của mình, cũng chẳng cần thiết phải tặng đi tặng lại…
Nhưng tôi lại cảm thấy kết hôn thật là phức tạp, phức tạp đến nỗi làm tôi cảm thấy có chút hối hận. Mặc dù không dùng tới sính lễ hay của hồi môn, nhưng tổng quản Tiểu Lâm cũng đã cho vận chuyển tới Huyền Thanh Cung rất nhiều đồ đạc vật dụng để chuẩn bị cho hôn lễ, còn ép tôi phải xem qua từng thứ một. Từ chuyện lễ phục được dệt bởi những áng mây, cho tới sợi dây chuyền được làm từ ánh bình minh, những gì cần có đều phải có, thậm chí còn có cả một chiếc mũ phượng bằng vàng kim trên có khảm ngọc rất đẹp nặng tới hơn mười cân, nghe nói là để cho tôi đội trong hôn lễ. Đội chiếc mũ to nặng như vậy lên đầu thì thật là ép đôi tai tôi muốn chết mất, lại còn không nghe thấy gì phía bên ngoài, đúng là một dụng cụ tra tấn đáng sợ.
Tôi không muốn đeo thứ đáng sợ đó lên đầu, bèn kiến nghị thay bằng mấy bông hoa, liền nhận được một cái nhìn khinh thường của mọi người, đặc biệt là Ngân Tử, anh ta mắng: “Mèo ngu ngốc! Đó là chiếc mũ khảm ngọc rất quý báu! Bên trên có viên ngọc thất sắc là báu vật toàn thiên hạ! Khi xuất giá mà đội chiếc mũ này thì mới nói lên được tấm lòng của Bích Thanh Thần Quân đối với nàng! Sau này địa vị ở Thiên Giới của nàng mới được coi trọng, cuộc sống mới tốt hơn được!” Sau khi mắng tôi anh ta còn tỏ vẻ như tiếc nuối nói “Thực là một viên ngọc quý… Nếu đó là tôi thì tốt biết mấy…”
Tôi lập tức tỏ vẻ rộng lòng nói đến lúc đó sẽ đem chiếc mũ cực hình tặng cho anh ta đội? Nghe thấy vậy Ngân Tử liền tức giận gõ mấy cái lên đầu tôi, nguây nguẩy khước từ món quà này. Quay người lại rồi lấy chiếc khăn tay nhỏ ra, Ngân Tử cẩn thận lau chùi viên ngọc quý trên chiếc mũ phượng, ánh mắt rất si mê…
Tôi ngồi trên chiếc ghế bành nhìn mọi người bận rộn, đột nhiên nhớ tới một vấn đề, bèn hỏi Ngân Tử: “Ngươi không quay về chỗ Băng Hoàn Tiên Tử sao? Ta cảm thấy cô ta rất thích ngươi.”
“Không quay về.” Đôi tay đang lau chùi viên ngọc của Ngân Tử bỗng dừng lại trong giây lát, rồi khuôn mặt bỗng tỏ vẻ bực mình nói, “Ta không muốn ở cùng cô ta.”
“Vì sao?” Tôi tò mò hỏi.
Ngân Tử ngẫm nghĩ một hồi rồi hỏi lại: “Nàng có thể sống cùng Tiếu Thiên không?”
“Không thể! Một ngày cũng không thể!” Tôi lập tức trả lời.
“Ta cũng không thể sống cùng với người đàn bà đó, quá mệt quá khổ cực, rất buồn chán nữa.”
Tôi gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
“Hơn nữa… Cô ta dạo gần đây hình như không ở Đoạn Cốc nữa, không biết là đã đi đâu…” Sau một hồi lui chùi ngọc quý, Ngân Tử bỗng nhiên tỏ vẻ do dự khi nhìn thấy tôi đang mở to mắt nhìn về phía anh ta, còn xua xua tay tỏ vẻ sốt ruột nói, “Dẫu sao… Cô ta cũng là tự mình giúp ta, đợi khi cô ta quay lại ta xin lỗi là được rồi, không lẽ vì ơn cứu mạng mà ta phải trao thân gửi phận cho cô ta sao”.
Nhưng lời xin lỗi của Ngân Tử không thành, Băng Hoàn Tiên Tử không bao giờ có thể quay về Đoạn Cốc được nữa. Nghe nói cô ta tới núi Linh Sơn nằm giáp ranh giữa Thiên Giới và Ma Giới để tìm Tuyết Tiên Thảo hi vọng có thể thay đổi diện mạo của mình. Nhưng không may đã mất mạng do trượt chân xuống dòng nham thạch đỏ lửa trong lòng núi. Bích Thanh Thần Quân cũng phái người đi tìm, nhưng đến thi thể cũng không tìm được.
Ngày cô ta chết, toàn bộ hoa loa kèn trên khắp các cánh đồng cũng tàn rụi theo, dường như để khóc thương vị thần tiên này.
Khi tin này truyền tới, Ngân Tử ngoài mặt cố tỏ vẻ không liên quan gì tới mình, nhưng tôi lại cảm thấy anh ta dường như đã thay đổi. Không còn vui vẻ cười đùa tự nhiên như trước, dường như đang có một điều gì đó đang ngăn cản anh ta. Nhưng khi tôi hỏi tới vấn đề này thì anh ta vẫn cố sống cố chết nói vì thời tiết trên Thiên Giới không hợp với bản thân, nên cảm thấy hơi khó chịu trong người. Chờ sau khi hôn lễ ở Huyền Thanh Cung diễn ra xong, anh ta sẽ chịu khó học y thuật ở chỗ Mạc Lâm. Sau khi học thành sẽ kiếm bộn tiền.
Thế là tôi quyết định từ nay về sau sẽ lấy lòng Mạc Lâm, không những không đánh anh ta, mà vài lần còn ngoan ngoãn để cho anh ta nghịch ngợm miếng thịt dưới bàn chân mình, chỉ mong anh ta sẽ không bắt nạt Ngân Tử…
Đối lập với sự vắng vẻ ở hang Đoạn Cốc là sự ồn ào náo nhiệt ở Huyền Thanh Cung đến nỗi làm tôi mấy đêm mất ngủ, suýt chút nữa chẳng còn muốn kết hôn. Khiến cho tổng quản Tiểu Lâm phải sai Cẩm Văn đi chuẩn bị nhiều món hải sản ngon để dỗ dành tôi.
Lễ cưới chỉ còn một tháng nữa sẽ diễn ra, Bích Thanh Thần Quân lúc này cũng đang bận rộn viết viết điều gì đó lên những tờ giấy được dát vàng. Sau đó sai Oa Oa sắp xếp thành từng phần một, rồi lại sai bọn thị nữ mang đi phân phát cho mọi người. Nghe đâu những mảnh giấy đó gọi là thiếp cưới.
Nghĩa huynh của tôi là Ngưu Ma Vương mặc dù cũng nhận được thiếp cưới nhưng lại không thể lên Thiên Giới tham dự hôn lễ. Bởi đang “chiến tranh lạnh” với La Sát, hơn nữa phép tắc trên Thiên Giới rất nghiêm, một người thường ngày hay làm những việc bất chính như anh ta sẽ có phần băn khoăn lo lắng, nên sẽ không dám đối diện với Bích Thanh Thần Quân cùng những vị tiên khác.
Dưới sự khẩn cầu của tôi, Lạc Lạc và Kiếm Nam cũng được đưa tới Huyền Thanh Cung. Do tôi là đồ đệ của Bích Thanh Thần Quân nên hai người họ được coi là đồ đệ của đồ đệ, cũng là học trò của học trò. Tôi nhìn thấy rõ sự biến sắc trên nét mặt sư phụ khi hai người bọn họ cúi lạy trước mặt. Sau đó Oa Oa còn hiếu kỳ hỏi Kiếm Nam: “Sư phụ, người thành thân với sư tổ, sau này xưng hô và vai vế sẽ như thế nào?”
Nét mặt Bích Thanh Thần Quân càng lúc càng biến sắc hơn, đến một người thông minh như Kiếm Nam cũng không nghĩ ra được cách xưng hô. Sư tổ bèn ép đuổi bọn họ ra khỏi sư môn, đổi thành môn đệ của Mạc Lâm, tạm thời cho làm thị nữ và thị đồng của Huyền Thanh Cung…
Mạc Lâm hết sức không hài lòng kháng nghị: “Đừng có cái gì cũng đem thải cho ta!”
Bích Thanh Thần Quân chỉ cười rồi nói đúng hai chữ: “Cẩm Văn.”
Mạc Lâm lập tức không nói thêm lời nào nữa.
Đối với tôi, xưng hô sư phụ hay không phải sư phụ chẳng quan trọng, chỉ thấy kể từ khi được lên Thiên Giới thì Lạc Lạc và Kiếm Nam đều vui vẻ ra mặt, cũng không có gì bất mãn trong lòng. Mặc cho bọn họ an bài thế nào đi nữa, miễn sao hằng ngày được cùng nhau vui chơi.
Trong khi bọn tôi cứ thế chơi đùa thì ngày cưới ngày một gần hơn, trường tư thục Thành Yêu cũng đã bắt đầu nhập học.
Cái suy nghĩ thành thân thì sẽ không phải tới trường học của tôi đã bị Bích Thanh Thần Quân dập tắt. Anh ta nói kể từ khi đi học, nhận thức của tôi đã có chiều hướng tốt lên rất nhiều, còn gián tiếp tạo nên một mối nhân duyên tốt đẹp. Vậy nên ngoài mấy ngày tổ chức lễ cưới ra, tôi đều phải ngoan ngoãn đi học… Dẫu sao cố gắng một năm nữa thôi là có thể tốt nghiệp rồi.
Vậy là sau đó tôi đành bịn rịn cáo biệt Bích Thanh Thần Quân để quay lại trường học. Khi vừa tới nơi tôi đã bị toàn bộ bạn học vây chặt quanh mình, lũ nữ nhi thì nhao nhao hỏi làm sao tôi có thể quyến rũ được một vị quan tiên như vậy, nói tôi hãy truyền thụ lại cho chúng vài chiêu học tập. Lũ nam nhi thì hỏi bộ hạ của Bích Thanh Thần Quân có tuyển người không? Chúng muốn gia nhập hàng ngũ thiên binh thiên tướng có khó không? Lại cầu xin tôi sẽ nói giúp vài lời.
Tôi cố gắng suy nghĩ một hồi lâu sau đó nói với lũ nữ nhi, dẫu có việc gì đi nữa thì hãy nhào vào lòng Bích Thanh Thần Quân, lăn đi lăn lại trên đất làm nũng, hoặc cọ cọ vào mặt anh ta, hôn lên môi, kêu lên vài tiếng meo meo, tất cả đều là những cách có hiệu quả.
Kết quả làm chúng đỏ mặt kinh ngạc, ngày thứ hai khi Bích Thanh Thần Quân tới đón tôi, liền phải vội đỡ lấy vài cô bé vô tình vấp ngã dúi dụi vào lòng mình… Anh ta cảm thấy không hiểu ra sao cả, tôi lại hoài nghi những thị nữ phụ trách quét dọn ở trường tư thục Thành Yêu thật lười biếng, thế nên mới có nhiều sỏi làm người ta vấp ngã như vậy.
Còn việc gia nhập thiên binh thiên tướng tôi cũng giúp các nam nhi hỏi, Bích Thanh Thần Quân nói: “Thân thể khỏe mạnh, không sợ khổ không sợ chết, có thể nghe theo lệnh người chỉ huy thì đều có thể gia nhập. Về mặt võ nghệ tuy không yêu cầu quá cao, nhưng nếu tử trận sẽ đầu thai lại từ đầu, việc tu dưỡng từ trước cũng sẽ vì thế mà mất đi, xin hãy thận trọng suy xét.”
Câu nói này đã xua tan đi suy nghĩ tòng quân của nhiều người.
Sau bốn ngày nhập học thì Thiếu Chúng và Tiểu Tử mới cùng nhau tới, tôi gần như không nhận ra diện mạo của Thiếu Chúng. Mới có nửa năm không gặp mà trông cậu ta như cao lớn hơn, dường như cao cũng ngang với Bích Thanh Thần Quân, dáng người rắn rỏi hơn, vẻ con nít lúc trước cũng đã trở nên tuấn kiệt, nhưng sự hung ác trong đôi mắt thì vẫn y nguyên, nước da nhợt nhạt đi nhiều, tổng thể nom rất khó lại gần. Thiếu Chúng và Tiểu Tử đứng cạnh nhau trông rất thân mật. Hàn Kính nói trông họ thật giống một ông lão biến thái đang thân mật với một cô thiếu nữ.
Hàn Kính trông cũng lớn hơn nhiều, khuôn mặt bầu bĩnh lúc trước giờ đây đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp, mái tóc trắng muốt dài chấm gót chân, trên trán có một chấm châu sa màu đỏ càng làm tăng thêm sự huyền bí. Thế nhưng lời nói thì vẫn y nguyên lúc trước, chưa bao giờ biết nói điều hay lẽ phải.
Đáng ghét nhất là việc cô ta mới nhìn thấy tôi đã nói: “Miêu Miêu, chúc mừng chuyện đại sự của tỉ, nhưng sao da mặt tỉ lai đen sì sì như vậy? Tỉ gặp chuyện không vui sao.”
Tôi vội vã mượn Cẩm Văn tấm gương nhỏ, rồi cẩn thận soi lên mặt, nhưng có soi thế nào đi nữa cũng không phát hiện ra chỗ nào đen.
“Ấn đường có màu đen nghĩa là tử khí.” Hàn Kính nghiêm túc nói, “Nội trong ba tháng ắt có đại nạn.”
Bách Tài thấy tôi lo lắng, liền bỏ quyển sách xuống, lén nói bên tai tôi: “Đừng tin, cô ta chỉ toàn nói khoác, lần trước cũng nói đệ có đại nạn, kết quả là đệ đi trên đường không cẩn thận vấp ngã, đánh rơi mất bao đựng tiền…”
Hàn Kính tỏ vẻ không thích, nói: “Đó là do vận ngươi tốt, tránh được kiếp nạn, làm sao gặp vận may mãi được như vậy?”
“Dẫu sao Hàn Kính tỉ tỉ coi bói cho cũng có phần đúng”, Tiểu Tử cũng nói thêm vào: “Lần trước nói ta sẽ có rất nhiều hoa đào, làm ta vui mừng cả ngày hôm đó, ai ngờ chỉ là Đào Hoa Tiên Tử tặng ta một bình hoa có cắm một cành hoa đào thật là chán chết.”
“Cái gì mà hoa đào? Muội vẫn mong chờ cái gì mà hoa đào?” Thiếu Chúng ở bên cạnh nghe thấy liền phẫn nộ, tóm lấy tai Tiểu Tử, “Còn dám đào hoa, lão tử… lão tử sẽ đem toàn bộ hoa đào của muội ra băm nát ninh nhừ lên!”
“Còn véo tai ta, muội sẽ đá huynh rồi đi tìm hoa đào đó!” Tiểu Tử cũng không cam chịu yếu thế hơn.
“Có mà hoa đào nát sẽ tìm đến muội!”
“Đúng rồi, huynh chính là cành đào nát nhừ đó đó!”
Hai người họ cãi lộn một trận long trời lở đất giống như trước kia, làm tôi rất nhanh quên đi lời tiên đoán không mấy vui vẻ của Hàn Kính, hòa vào nô đùa cùng mọi người. Sau đó không quên mời bọn họ tới tham dự hôn lễ của mình.
Bọn họ cũng vui vẻ nhận lời mời, chỉ có Bách Tài sau đó len lén hỏi xem tiền mừng đám cưới là bao nhiêu…
Ngoài phòng tân hôn ra, Bích Thanh Thần Quân còn làm cho tôi một cái bồn tắm rất to ở phòng bên cạnh, nước suối nóng đặt được dẫn về từ cách đây hơn trăm dặm, bồn tắm được làm từ bạch ngọc, nước không quá sâu, để một người sợ nước lạnh như tôi có thể tắm được.
Mèo rất ưa sạch sẽ, nhưng sau khi biến thành người tôi lại không thể liếm lông của mình, nên tôi rất thích chiếc bồn tắm này, có thể cởi bỏ toàn bộ trang phục rồi ngâm mình trong bồn, rất ấm áp, dễ chịu. Vậy nên khi mới xây xong bồn tắm là tôi lập tức chạy tới để ngâm mình trong đó, sau khi ngâm xong có thể tùy ý khoác trang phục lên người rồi đi tới phòng tân hôn ở bên cạnh, sau đó nhảy đi nhảy lại trên chiếc giường mới được đưa tới, rồi lại lăn lộn một hồi, sau khi đã cảm thấy rất dễ chịu rồi mới chìm vào giấc ngủ.
Cẩm Văn và Oa Oa không ngăn cản những hành vi này của tôi, ngược lại còn không rõ vì sao mỉm cười rồi chạy không ngoài.
Không lâu sau, Bích Thanh Thần Quân bỗng làm tôi tỉnh giấc, hơi thở anh ta có phần gấp gáp, tim đập cũng nhanh hơn. Tôi nghĩ sẽ lại bị ném ra ngoài cửa, chỉ đành đứng dậy, tỏ vẻ đáng thương nhìn anh ta, sau đó biến thành hình dạng mèo, uốn éo kêu lên vài tiếng, bò tới góc giường, cố gắng nhường cho anh ta một chỗ rộng rãi để dễ ngủ hơn.
Không ngờ lần này Bích Thanh Thần Quân lại giận dữ tóm lấy đuôi tôi, nói như ra lệnh: “Biến về hình dạng người.”
“Meo woo?” Tôi nhìn anh ta khó hiểu, “Thường ngày chẳng phải biến thành hình dạng mèo mới cho ngủ hay sao?”
“Hôm nay không giống trước kia.” Bích Thanh Thần Quân như đang nhẫn nại điều gì đó, “Danh phận đã định, ta đã… không phải lo lắng...”
Thế là tôi liền biến thành hình dạng con người, bò qua hôn anh ta mấy cái.
Anh ta cũng lập tức ôm lấy tôi ngã ra giường, do dự trong giây lát, rồi hung bạo hôn lại tôi, hôn từ tóc xuống đến môi, kiểu hôn này có chút khác biệt so với trước đây, dường như rất nóng bỏng, cảm giác như đang nếm thử mùi vị thức ăn vậy…
Lẽ nào thịt tôi rất ngon? Nước miếng như mắc nghẹn trong cổ họng, tôi mở to mắt nhìn anh ta, không biết tiếp theo sẽ phải đối mặt với điều gì.
Không ngờ rằng Bích Thanh Thần Quân liền cởi bỏ áo choàng đang mặc ra, bế tôi đặt lên trên đùi, do dự hỏi: “Ta có thể… chạm vào nàng không?”
Hôn thì đã hôn rồi, còn phải hỏi những câu như vậy sao? Tôi bèn gật gật đầu, ngay trong giây phút cúi đầu xuống, liền nhìn thấy bên trên bộ ngực cường tráng đằng sau chiếc áo đã mở ra, có một vết sẹo dài màu đỏ vắt ngang từ trái sang, trông rất chướng mắt.
Tôi cảm thấy rạo rực, nhanh chóng lột bỏ toàn bộ áo của anh ta ra, để lộ phần nước da trắng bóc, bên dưới phần bụng anh ta nổi lên những múi thịt màu xanh như những con rắn đang xếp cạnh nhau, đó có lẽ là những vết tích kiêu hãnh mà mỗi con vật sau khi tu dưỡng thành yêu quái còn giữ lại được. Phía bên cạnh những con rắn đó, chiếm giữ phần lớn toàn bộ cơ thể là những vết sẹo cũ mới chồng chéo lên nhau, nông sâu dọc ngang đan xen chằng chịt, trông thật rất đáng sợ nhưng cũng rất gợi cảm.
Đây là lần đầu tiên được nhìn thấy cơ thể anh ta, tôi đưa ngón tay ra nhẹ nhàng sờ nhẹ lên những vết thương, bỗng một cảm giác lạnh lẽo xuất hiện trên đầu ngón tay, nó khiến tôi cảm thấy xót xa.
“Vì sao lại như vậy…” Tôi khẽ hỏi.
“Vì sao…”, Bích Thanh Thần Quân tỏ vẻ lo lắng trả lời, “Việc giao chiến ở bên ngoài không tránh khỏi thương tích, vì ta là một bậc trượng phu, cũng không chú ý đến mấy chuyện vặt vãnh này, vậy nên cũng chẳng uống thuốc hay chữa trị những vết sẹo này, hẳn là trông cơ thể ta rất gớm ghiếc, nên làm nàng sợ hãi?”