Linh hồn và quỷ dữ - Chương 15

Chương 15: CỤC CƯNG

Mong ước của một bảo mẫu được thỏa mãn: Một tâm hồn nằm ngoài khả năng cứu rỗi.

New York, 2062.

“OK, chúng tôi đã sẵn sàng ở New York. Tổng thống đang nghe chứ?”

“Mọi người ở đây cả rồi, Jack. Bắt đầu thôi.”

“Xuất sắc. Tôi đang ở đây cùng với các nhà điều hành khác của Tập đoàn Di truyền học Kaffa. Cùng ngồi trước cuộc gọi này là trợ lý của tôi, Nicola. Cô ấy sẽ ghi chép lại.” (Đi thẳng vào vấn đề đi, Jack).

“Để tôi đi thẳng vào vấn đề, thưa Ngài Tổng thống. Tôi tự hào báo cáo rằng chúng tôi đã thành công. Chúng tôi đã phát triển một cơ sở di truyền học có sức mạnh vô song, nó có thể chấm dứt hàng thập kỷ chiến tranh sinh học. Kể từ năm 2035 chưa có một khám phá nào quan trọng như thế này...”

“Chính xác thì vũ khí này có khả năng gì?”

“Thưa Tổng thống, đó là một mầm bệnh có thể phân biệt được những khác biệt nhỏ nhất về mặt di truyền giữa các tộc người.”

“Vậy là anh đang nói với tôi rằng chúng ta có thể thả nó vào dân chúng, và sẽ chỉ có một nhóm người nhất định bị hại.”

“Đó là điều tôi đang nói, thưa Ngài Tổng thống. Các phương pháp trước đây đã quá lạc hậu rồi.”

“Chi phí tốn bao nhiêu?” (Không nhiều hơn nửa tỷ, Jack).

“Không nhiều hơn nửa tỷ, thưa Ngài Tổng thống.”

“Và anh chắc chắn rằng nó hoàn toàn vô hại với những nhóm người không phải là mục tiêu của nó chứ?” (Chỉ nhắc đến những ảnh hưởng ngắn hạn thôi.) “Chỉ có ảnh hưởng trước mắt thôi. Ngoài ra, không có thiệt hại gì khác.”

***

Victoria hùng hổ bước qua khu hành lang của trường Marlowe, tay vác một chồng sách, ba lô quàng chặt sau lưng.

“Đi đâu mà nhanh thế hả con bé ma cà rồng?” Một thằng con trai gào lên trong khi mấy đứa trong đội cổ vũ đứng xung quanh cười ré lên.

Thường thì Victoria sẽ chỉ bước qua, không quan tâm đến bọn chúng vì quá tập trung vào những kế hoạch của riêng mình. Nhưng hôm nay nó chẳng có tâm trạng nào. Nó quay ngoắt lại và lao thẳng vào thằng con trai kia, khoan thật sâu vào trong óc cậu chàng, gian lận với toàn lực và tốc độ, đến mức trước khi nó cách đứa kia khoảng hai bàn chân thì cậu chàng đã quay vật lại và nôn ọe vào đứa bạn gái.

“Tởm quá!”

“Kinh quá!”

“Gớm quá đi!” Bọn con gái bắt đầu tản ra như một đám gà con hoảng hốt, và thằng con trai đứng đó, lau miệng và co rúm lại trước ánh mắt của Victoria.

“Chà, may cho mày là bọn chúng không có mặt ở nhà mày cách đây hai ngày đấy, Scott. Tao chắc chuyện này chả là gì so với cái chuyện xấu hổ đó.” Victoria quay lưng và tiếp tục bước đi, mặc dù có đến nửa trường đang nhìn nó như thể nó vừa mới dính vào một vụ giết người. Dĩ nhiên, nó không chạm vào Scott nên không ai có thể nói gì. Nhưng bằng cách nào đó mọi người đều biết. Hầu hết bọn chúng đều đã trải qua chuyện đó – chuyện Victoria gian lận. Tất cả bọn chúng đều biết rằng nó lạ lùng. Và nó không thể khác đi được.

Ngay khi Victoria lao thẳng vào cuộc họp ban cán sự lớp, nó nhìn thấy thứ gì đó màu đen di chuyển ở hành lang bên hông. Nó dừng lại hé nhìn, phần nào đoán được mình sẽ tìm thấy thứ gì. Madame Vileroy bước ra, cao và đẹp như tranh như mọi khi, bước đi với vẻ vô cùng tự tin làm người ta nghĩ rằng mụ có thể dựng cả ngôi trường lên chỉ với một cái hất tóc. Victoria không ngạc nhiên. Gần đây, Madame Vileroy xuất hiện trong rất nhiều hoạt động của nó, và Victoria thích thế. Như thể giờ nó là cục cưng của mụ. Không phải Belle là người nhận được toàn bộ sự quan tâm. Không phải Valentin chiếm được tất cả tình yêu thương của mụ. Là Victoria, và điều đó làm nó hơn cả thỏa mãn. Một ngày nào đó, Victoria sẽ cho Madame Vileroy thấy rằng nó xứng đáng. Một ngày nào đó, nó sẽ chứng minh mình là người xuất sắc nhất. Và rồi có lẽ mụ bảo mẫu sẽ chia sẻ với nó toàn bộ những bí mật của mụ. Khi Victoria đã trở nên đầy quyền lực, nó sẽ xứng đáng theo chân mụ bảo mẫu.

“Đi đâu mà vội thế, con yêu?”

“Con đi họp ban cán sự.”

“Hmm...” Vileroy ậm ừ bằng một giọng chán chường, thờ ơ.

“Chà, con phải đi. Con là chủ tịch Hội học sinh mà, cô nhớ không?”

“Phải, ta cho rằng lý do người ta muốn trở thành chủ tịch Hội học sinh trường trung học là vì quyền lực của cái chức đó. Nào, nói ta nghe xem, con yêu, cuộc chiến chống lại việc tăng giá máy bán hàng tự động đến đâu rồi?”

“Tất cả chúng ta đều phải có điểm nào đó để khởi đầu chứ.”

“Phải, nhưng những gì có thể lấy được từ cái chức chủ tịch Hội học sinh thì con đã lấy cả rồi. Hiểu chưa?”

“Vâng.”

“Con gái ngoan. Nào, ta có một chuyện quan trọng hơn nhiều cho con làm đây.” Victoria chồm tới, phớt lờ những đứa học sinh đi ngang qua đang trố mắt nghe lén.

“OK”.

“Tối qua ta lại nghe Bicé lầm bầm.” Victoria nhún vai.

“Khi nó ẩn náu… Ta cần biết nó làm gì. Ta cần nó dừng lại.”

“Cô muốn con làm gì với chuyện đó?”

“Không gì nhiều. Chỉ nói chuyện với nó. Tìm hiểu vài điều.” Madame Vileroy có vẻ trầm ngâm, như thể mụ đang cố giải đáp một câu đố rầy rà.

“Tại sao cô không hỏi Belle?” Victoria thăm dò, “Belle là em gái của nó.” Nó muốn nghe Madame Vileroy nói rằng nó giỏi hơn, rằng Belle sẽ phá hỏng mọi chuyện. Nó muốn nghe mụ nói rằng Belle chẳng là gì so với nó. Rằng Victoria là đứa tài giỏi nhất, rằng Victoria có tiềm năng nhất, rằng Victoria sẽ làm được những điều vĩ đại. “Bởi vì Belle đang bận.” Vai Victoria sụm xuống.

“Và bởi vì con có thể làm việc này có trách nhiệm hơn.” Victoria lao vào cái bẫy như một chú cá vàng chết đói. Nó đang định hỏi phải tìm hiểu chuyện gì thì Madame Vileroy đã lại lên tiếng.

“Cố tìm hiểu xem giờ nó có thể nói được bao nhiêu thứ tiếng.”

“Con nghĩ cô đã biết những chuyện như thế.”

“Chỉ cần cho ta biết con số.”

***

Đôi khi Madame Vileroy cuốc bộ xuyên qua thành phố một mình. Mụ ngồi trong phòng thay đồ và lắng nghe bọn con gái trong những buồng xung quanh gieo những cảm giác tự ghê tởm bản thân hay kiêu căng vào đầu chúng. Đôi khi mụ đi bộ qua những con phố không an ninh, để lại một loạt những vụ trộm, bạo lực và hận thù nho nhỏ theo bước chân mình. Hay mụ sẽ nán lại các khu dân cư và thả một nắm sâu bướm qua mỗi ô cửa sổ, dùng chúng để gieo sự nghi ngờ giữa những đôi vợ chồng, sự ghen tuông giữa các chị em, sự hận thù giữa anh chị em ruột thịt. Một ngày, sau khi thả sáu con sâu bướm vào sáu ô cửa sổ khác nhau, mụ thấy bà Spencer bước ra khỏi tòa nhà xa hoa chiếm hết cả con phố.

“Nicola, có phải cô đó không?” Vileroy mỉm cười, và bà Spencer tặng cho mụ một cái ôm lạnh nhạt. Con gái bà ta đã khiến bà ta bội thực với những câu chuyện về việc Belle và Victoria đã làm cho nó khổ sở như thế nào, và bà ta chẳng có tâm trạng nào để làm bạn với người đàn bà mà bà ta cho là chịu trách nhiệm trước sự đau khổ của đứa con gái yêu quý.

“Cô đang làm gì ở khu này thế?”

“Thăm một người bạn,” Madame Vileroy trả lời.

“Tôi có biết không?”

“Có lẽ không.”

“Chà, Nicola. Tôi thấy mẹ con cô đã quen với cuộc sống trong thành phố lớn này rồi.” Bà Spencer cười nửa miệng, “Khác xa với đồng quê nước Pháp, nhỉ?” Madame Vileroy chẳng cần phải xù lên trước thách thức này, mụ chỉ đơn giản gật đầu.

“Mấy cô con gái của cô sao rồi? Tôi nghe nói Belle đang hẹn hò với Thomas Goodman-Brown của chúng tôi.”

“Thật sao? Tôi gần như không theo kịp.”

“Cô không theo kịp tình hình của chính con gái mình sao?”

“Giám sát quá chặt sẽ rất có hại cho sự phát triển của một cô gái trẻ. Tôi chắc là chị biết điều này.”

“Chà, đó không phải là cách tôi nuôi dạy con gái tôi.”

“Có lẽ nếu như chị cho con bé có một chút tự do...”

“Để làm gì? Nuôi lông nách và ngủ với bọn hooligan à?”

“Hmm... Không, nhưng tôi hiểu rằng Thomas đã rủ con gái chị đi chơi trước.”

“Điều đó không đúng.”

“Đúng thế đấy. Cô bé tội nghiệp. Quá ít kinh nghiệm. Nó đã để cậu ta lọt qua kẽ tay.” Bà Spencer thốt lên một tiếng cười, “Thật ra cô đang nói đến điều gì?”

“Bạn thân mến, tôi chỉ nghĩ chị nên dành thêm chút thời gian cho bản thân mình. Trông chị rất mệt mỏi. Sự lo lắng và việc dõi theo cô con gái không tốt cho chị. Những gì nó cần là không gian. Rất nhiều không gian để giải quyết những vấn đề nho nhỏ của chính nó ở trường. Nó biết nó muốn gì và làm thế nào để đạt được. Thêm một chút quan tâm nữa từ chị thì con bé sẽ trở thành một bà cô già khép kín và cáu kỉnh vì bị buộc chặt vào váy mẹ.” Tay bà Spencer vung lên chặn ngực, “Này, tôi không bao giờ!” Bà ta há hốc miệng.

“Ồ, thôi nào, bạn thân mến,” Madame Vileroy nở nụ cười điệu đà, “cả hai ta đều biết chị là thế.” Bà Spencer choáng váng - một phần do cái thực tế là Madame Vileroy có gan nói ra những điều như thế, một phần từ cái hình ảnh mà mụ đã gieo vào đầu bà ta. Bà ta định đáp trả, nhưng điều gì đó ở Nicola Vileroy làm bà ta dừng lại, điều gì đó trong ánh mắt buồn bực và khinh khỉnh kia vẫn khiến bà ta khao khát sự bầu bạn của Vileroy. Điều gì đó làm bà Spencer không muốn trả miếng. Vì vậy bà ta co rúm người lại, nói vội câu tạm biệt rồi bỏ chạy, những lời của Madame Vileroy vẫn bám chặt trong đầu, chúng bò trườn dưới da bà ta như những con bọ dưới kính hiển vi, làm hỏng và phá hủy bà ta.

***

Vào thứ ba sau cuộc thi golf, Belle lại chịu đựng một lần tắm rửa đau đớn nữa. Madame Vileroy không có nhiều quy tắc trong nhà. Nó có thể ra ngoài lúc nào nó muốn. Không có giờ giới nghiêm. Không hạn chế. Tối hôm đó Belle sẽ có một buổi hẹn với Thomas. Cậu chàng đã phải thương lượng với ông bố cả tiếng đồng hồ trước khi được phép đi chơi vào một buổi tối trong tuần. Bố Thomas không trở thành ông chủ nhà băng hàng đầu của thành phố bằng cách thua trong những cuộc thương lượng với lũ nhóc mười lăm tuổi. Khi cuộc thương lượng kết thúc, Thomas đã phải từ bỏ kỳ nghỉ hè sắp tới để tham gia thực tập ở văn phòng bố nó, ngồi chịu đựng một bài diễn thuyết về tài chính hiện đại, và ghi tên vào một lớp tiếng Nhật trong Kinh doanh.

Ra khỏi phòng, Belle gặp phải Madame Vileroy đang ngồi ở phòng sinh hoạt chung. “Hãy cẩn thận...”, mụ ngọt ngào nói. “Đừng quá gắn bó với thằng bé. Và đừng quên ngày Chủ nhật.”

“Mọi chuyện với Thomas đều rất tuyệt. Anh ấy yêu con.”

“Không. Nó nghĩ con xinh đẹp.”

“Phải rồi. Sao cũng được.”

“Nhưng thật ra là không phải, vì đó không phải là khuôn mặt của con. Nó nghĩ ta xinh đẹp.”

“Phải, con biết.” Belle thấy bực mình vì lời nhắc nhở đó.

Christian bước vào cùng với Bicé, đúng lúc nghe câu đó, “Khuôn mặt của Belle trông đâu tệ lắm. Belle và Bicé có một gương mặt ưa nhìn.” Bicé mỉm cười, vỗ vào tay Christian.

Madame Vileroy phớt lờ và nói, “Có lẽ Christian có ý gì đó. Thế nào nếu chúng ta dừng liệu pháp này lại và xem xem Thomas thích cô nàng Belle thực sự ra sao?” Belle rùng mình. Nó biết rằng những đứa còn lại nghĩ nó hết sức rỗng tuếch và rằng Bicé thấy phản ứng của nó và cảm thấy bị sỉ nhục, nhưng nó không kìm lại được. Nó cần Madame Vileroy, và nó không thể từ bỏ lúc này. Lần gần đây nhất bên nhau, Thomas đã đứng thật gần. Cậu chàng đã nghịch tóc nó và nắm tay nó, giống như bao lần trước. Nhưng tại sao Thomas chưa bao giờ thử hôn nó? Liệu có phải Thomas vẫn có thể ngửi thấy cái mùi đó? Liệu có phải chuyện tắm rửa của nó vẫn chưa đủ? Có phải Thomas sợ đến gần nó? Thomas có vẻ như đã vượt qua tất cả những giai đoạn thông thường. Cậu chàng có vẻ quá nghiện...

“Con là đứa con gái ngoan, Belle. Con sẽ đưa nó về đây vào Chủ nhật tới, và rồi chúng ta sẽ có khoảng thời gian vui vẻ bên nhau”

“OK,” Belle thì thào.

“Đừng buồn thế. Những đứa con gái khác cũng không dựa vào những đặc điểm bẩm sinh. Chúng đều có những thủ đoạn trong tay cả. Thủ đoạn của con chẳng qua là hiệu quả hơn thôi.” Belle bước ra và đóng sập cửa lại. Nó có thể tận hưởng đêm nay với Thomas, bởi vì sau Chủ nhật nó không chắc mọi chuyện sẽ vẫn như cũ nữa. Hai ngày vừa rồi Belle sống trong cảm giác tội lỗi, bám rịt lấy Thomas. Nó đã dừng chơi trò cách biệt vì nó nhận ra Thomas không chơi trò gì cả. Thomas thích nó, và đôi khi Belle nghĩ rằng lý do không phải vì chuyện tắm rửa của nó. Nó đã chuyển từ không thể cưỡng lại sang dửng dưng, hi vọng rằng hiệu quả của lần tắm rửa này có thể chỉ thoang thoảng để nó và Thomas có thể vượt qua điều gì đó có thực giữa hai đứa. Nhưng nó không thể ngăn Thomas khỏi hành động theo kiểu hoang tưởng và bồn chồn như đám bạn còn lại của nó.

Về phần nó, Belle làm tất cả để có thể ở gần Thomas, nó ngày càng khó thể hiện mình là một đứa lẳng lơ hơn và điều đó làm Madame Vileroy ghê tởm. Ở Marlowe, giờ mọi người đều biết rằng nó và Thomas là một đôi. Bọn chúng thích buôn dưa lê về đứa con gái xinh đẹp mới đến đã nhào xuống và cướp mất Thomas ngay dưới mũi Lucy Spencer. Lucy thì ở trong tình trạng phủ nhận, thích nghĩ Belle chỉ là một hương-vị-của-tháng hơn. Cô nàng đang tập trung sự căm ghét dành cho toàn thể gia đình nhà Faust lên Victoria - tính đến lúc này.

Belle đến hộp đêm SoHo, Thomas đã ngồi sẵn ở một bàn gần cửa sổ. Giờ ban ngày đang trở nên dài hơn, và trời mới chỉ bắt đầu nhá nhem tối. Mùa xuân luôn là mùa Belle thích. Nhưng có điều gì đó ở New York làm nó ít thích mùa xuân hơn trước đây. Mùa xuân ở đây không có nhiều hoa, không khí chẳng trong lành cũng chẳng chứa nhiều điều lạ lẫm. Nó giống như những thứ cặn bã cuối cùng của mùa đông còn sót lại hơn. Băng màu vàng tan chảy. Không khí lành lạnh. Nhưng bằng cách nào đó, Thomas đã chọn được một con phố không làm Belle thất vọng. Có ít chậu hoa nở trên các khung cửa sổ. Hai cửa hàng với những tấm bảng hiệu lỗi thời treo lệch sang mái hiên; một trong hai cửa hàng có bức tranh vẽ một con chim. Những quán cà phê và nhà hàng có một sức quyến rũ làm cho mọi bữa ăn đều đem lại cảm giác như bữa ăn nhẹ trưa chủ nhật. “Đây là một nhà hàng dễ thương,” Belle nói trong lúc nhìn quanh. Nó phẩy tay đuổi đi một con sâu bướm cứ bay vòng vòng quanh mặt nó khi nó ngồi xuống.

“Anh không nghĩ Madame Vileroy sẽ cho em đi chơi. Bà ấy trông thực sự nghiêm khắc.”

“Ừ...”, Belle lơ đãng nói. Nó đỏ mặt khi Thomas nắm lấy tay nó.

“Chà, dù sao thì bà ấy cũng thực sự cho em đi chơi. Và bà ấy cho em mời anh đến ăn tối vào chủ nhật nữa,” Thomas nói. Belle cảm thấy một cục nghẹn khổng lồ trong cổ họng. Nó uống một ngụm nước và mỉm cười yếu ớt.

Thomas tiếp tục, “Thế bà ấy thích gì?” Cậu chàng hỏi, chồm người về phía trước như thể Belle sẽ nói cho nó nghe một bí mật.

“Anh biết đấy… như mọi bảo mẫu khác.”

“À, phải, dĩ nhiên rồi… một bảo mẫu tiêu biểu.” Thomas chuyển sang kiểu âm điệu Anh khinh khỉnh nghe rất điêu, làm Belle nhớ tới cách Victoria thường nói trước khi cô nàng đổi giọng, “Thế còn đầy tớ trai của em thì sao? Anh ta có tiêu biểu không?” Belle nhăn mặt bật cười.

“Em cười dễ thương lắm,” Thomas nói lại bằng giọng bình thường. Nụ cười của Belle nhạt đi khi nó lại nghĩ về ngày chủ nhật.

“Con bọ này làm phiền em à?”, Thomas vừa hỏi vừa vẫy tay xua một con sâu bướm gần đó. “Có lẽ bọn mình nên chuyển chỗ.”

“Em OK mà,” Belle nói, nó không muốn Thomas thả tay nó ra.

“Có chuyện gì thế?”, Thomas hỏi và nhìn vào gương mặt buồn buồn của Belle.

“Ồ, chỉ là Vileroy… Thật ngu ngốc… Em ghét bà ấy.”

“Anh xin lỗi. Em nói rằng bà ấy đã nhận nuôi em, đúng không?” Thomas nói một cách thận trọng, “Ý anh là, em trông rất giống bà ấy...”

“Ừ, bọn em là… ừm… trẻ mồ côi. Madame Vileroy tìm thấy bọn em từ khi bọn em còn bé tí.”

“Chuyện gì đã xảy ra với bố mẹ em?”, Thomas hỏi với vẻ hứng thú rõ ràng, mắt nó mở to hơn.

“Bọn em không chắc nữa. Nhưng chúng ta có thể nói về chuyện khác không?”

“Chắc rồi.” Thomas không kìm được mà hỏi thêm một câu nữa, “Nhưng làm thế nào mà tất cả bọn em lại bằng tuổi nhau?” Đột nhiên Belle nhận ra chân Thomas đang gõ nhẹ một cách bồn chồn, và bụng nó chùng xuống.

“À, bọn em không có quan hệ gì với nhau cả. Bà ấy nhận nuôi bọn em… ừm… từng đứa một.” Ngay lúc đó, Belle bỗng có cảm giác thôi thúc muốn kể với Thomas điều gì đó có thật, “Bicé và em là chị em sinh đôi.”

“Không thể nào! Anh nghĩ Bicé đã đùa khi cô ấy nói thế vào đêm diễn kịch. Cô ấy chẳng có gì giống...” Thomas khựng lại vì Belle trông hơi có vẻ bị xúc phạm.

“Bọn em là chị em.” Belle nói ngắn gọn.

“Ừ.” Thomas hắng giọng, “Anh chỉ có ý là… cô ấy trông khác hẳn em.”

“Bọn em có đôi mắt giống nhau.” Belle nói. “Em biết không, anh có nhận thấy điều đó.”

“Thật chứ?” Belle hỏi, mặt nó đầy nghi ngờ.

“Ừ, đôi mắt là điểm mà anh thích nhất ở em.” Thomas rì rầm.

“Cảm ơn anh,” Belle chầm chậm nói. Thomas không biết rằng đây là lời khen đầu tiên mà nó thực sự trao cho Belle. Tất cả những lời khen khác không thực sự dành cho cô bé.

***

Trong suốt thời gian còn lại của buổi tối, Belle giữ cho cuộc nói chuyện chỉ về Thomas. Thomas có thể nói hàng giờ liền trong lúc vô thức nghịch ngón tay của Belle. Belle gần như không cắt ngang lời Thomas, vì sợ rằng cậu ta có thể sẽ dừng lại. Belle không muốn nói về gia đình nó, nhưng Thomas lại nhắc đến Victoria.

“Em biết không, chị em của em thực sự là một đối thủ đáng gờm. Cô ấy coi cuộc thi hùng biện này thực sự nghiêm túc.” Belle không muốn nói chuyện về cuộc thi. Nhưng nó cũng khẽ gật đầu.

“Anh không lo đâu.” Thomas mỉm cười.

“Tại sao?” Belle hỏi đùa.

“Bởi vì… anh có một vũ khí bí mật.” Thomas ngồi thẳng dậy trên ghế. Nó chồm tới gần hơn mặc dù ghế của nó đã được kéo sát ghế Belle rồi. Đột nhiên vẻ lãng mạn trong giọng Thomas biến mất, và tâm trí của nó ở một nơi nào đó khác.

“Chủ đề là quyền sở hữu trí tuệ so với quyền được sống. Liệu có hợp đạo lý không khi những công ty nhỏ ở Ấn Độ ăn cắp công nghệ để sản xuất các loại thuốc đã đăng ký bản quyền rồi bán chúng một cách rẻ mạt cho những bệnh nhân không có khả năng chi trả cho mức giá cao ngất của những công ty dược lớn”.

Belle bị tấn công không kịp phòng ngự, nó cười khúc khích.

“Có gì buồn cười đến thế?” Thomas hỏi và thả ngón tay của Belle ra. Ôi trời, Belle nghĩ, các ngón tay của nó đột nhiên cảm thấy lạnh.

“Anh quá hứng thú trước một đề tài buồn chán như thế! Em gần như không hiểu một nửa những gì anh vừa nói.”

“Không buồn chán chút nào! Nó là về sự sống và cái chết đấy.”

“OK, xin lỗi, anh nói tiếp đi. Em nghe đây.”

“Chà, bố anh làm trong lĩnh vực tài chính, đúng không?”

“Ừ, em nghĩ là em đã có nghe về ông.” Belle đùa.

“Bố cho anh gặp một người bạn của bố, ông này chuyên về luật trong lĩnh vực này. Ông ấy thực sự nổi tiếng. Anh đã lấy được một số quan điểm và dữ liệu tuyệt vời từ ông ta từ cả hai mặt của vấn đề. Những tranh luận của ông ấy thực sự mới mẻ và ấn tượng. Vì thế anh đang cực kỳ háo hức.”

“Sao lại thế?”

“Bởi vì hầu hết mọi người chuẩn bị cho hùng biện bằng cách cắt xén những trích dẫn từ các bài báo. Bởi vì đó là những nguồn công khai, nên ai đối đầu với anh cũng có thể tìm thấy những nguồn tương tự và chuẩn bị cho phần phản biện. Nhưng nếu như anh có những trích dẫn và dữ liệu riêng, và nếu như anh đưa ra những lập luận mà họ ít nắm rõ, thì họ sẽ khó bác bỏ những lập luận của anh hơn nhiều.”

“Em ấn tượng rồi đấy.”

“Cảm ơn em.” Thomas rạng rỡ, “Anh đang cố gắng chuẩn bị như một luật sư thực thụ… để thực tập.”

“Ý anh là gì, thực tập?”

“Đừng nói với ai nhé. Ý anh là, anh vẫn chưa nói với bố đâu, nhưng anh nghĩ anh muốn trở thành luật sư.”

“Không phải bố anh muốn anh làm với ông trong lĩnh vực tài chính hay gì đó sao?”

“Ừ, ông muốn thế. Và có lẽ sau này anh cũng làm vậy. Nhưng anh muốn làm một số việc về quyền con người trước, như bạn của bố, ông Yamin làm ở Thổ Nhĩ Kỳ ấy.

Và anh chỉ muốn tìm đúng thời điểm để nói với bố.”

“Oa!”

“Oa cái gì?”

“Anh thực sự là một người tốt, đúng không? Anh thực sự quan tâm đến tất cả những thứ đó, chuyện bố anh cảm thấy thế nào, và làm những việc tốt cho người khác.” Thomas đỏ mặt và đảo tròn mắt, “Ừ, anh là một vị thánh.”

***

Buổi tối dần trôi qua, Thomas và Belle ngày càng mê mải chuyện trò. Hai đứa chuyển sang những chủ đề khác và hầu như không nhận ra thời gian trôi qua, mọi người đã rời khỏi nhà hàng. Belle cảm thấy như thể nó đã biết Thomas nhiều năm rồi, và nó đã yêu Thomas cả đời. Thế nhưng sau nhiều tuần như thế, Thomas vẫn không có nỗ lực nào để hôn nó. Trong lúc hai đứa tán gẫu, một con sâu bướm bay vòng vòng quanh ngọn nến duy nhất trên bàn. Giữa câu chuyện, như thể được triệu tập bởi một lực lượng bên ngoài nào đó, con sâu bướm nhô lên khỏi bàn, rồi zic zắc bay lên, và lao thẳng ra khỏi chiếc cửa kiểu Pháp.

***

Victoria hầu như bị che khuất hoàn toàn bởi đám mây côn trùng vây xung quanh nó như một con quỷ bụi. Nó không còn sợ bọn chúng nữa, giờ chúng đã là bạn. Đúng như Madame Vileroy tiên đoán trước, với nó chúng đã trở thành gia đình. Còn hơn cả gia đình - chúng là tai và mắt của nó. Thế nhưng vì lý do nào đó, mỗi lần nó đến thăm chúng, chúng càng lúc càng chạm vào nó một cách cục cằn, bừa bãi hơn. Vì lý do nào dó, những trải nghiệm ngày càng trở nên tệ hơn, để chuyện đó luôn đáng sợ giống như lần đầu tiên. Một vài lần khi Victoria nhìn lên, nó nghĩ là nó nhìn thấy có những con côn trùng khác lẫn vào với bọn sâu bướm. Có phải nó đã thấy một con ong không? Kia có phải ruồi không? Dù thế nào thì cũng có cái gì đó đem lại cảm giác thô ráp hơn những con sâu bướm lông mềm mại mà nó đã cảm thấy trước đây. Những vết xước trên mặt và cổ là minh chứng cho hàng giờ đồng hồ nó đã lắng nghe, nhưng không lúc nào thấy đủ.

Mới liếc qua, khung cảnh xung quanh Victoria có thể quen thuộc - như một phiên bản hỏng của một thứ gì đó bình thường. Đứng im ở đó, trong đám mây, với hai tay chĩa lên trời, mắt nhắm lại, xoay vòng quanh, nó trông như một cô bé đang nhảy múa trong một cơn mưa cánh hoa hay dưới làn mưa. Nó xoay tròn cánh tay, tạo nên những đợt sóng trong biển côn trùng. Chúng di chuyển cùng nó, tách ra để làm thành đường nhưng không hề đánh mất sự bao bọc xung quanh cơ thể Victoria. Thi thoảng nó đứng trên đầu ngón chân, như thể chúng sẽ nhấc nó lên và đưa nó bay quanh phòng trên những đôi cánh bé tí xíu. Sẽ đẹp đến chừng nào nếu như chúng không quá xám xịt, quá dày… quá rối loạn như thế. Đó sẽ là một cảnh tượng đẹp, nếu như có thể quên đi được thực chất đó là gì.

Tâm trí Victoria đã đóng lại. Nó ở trong tình trạng thả lỏng hoàn toàn khi tiếp nhận tất cả những gì bọn sâu bướm nói. Nó không nhìn thấy ba con nhỏ xíu bay qua cửa sổ để tham gia cùng hàng triệu anh chị em. Như một giọt mực màu xanh được nhỏ vào trong một cốc nước sạch, thông tin của chúng được gieo rắc thông qua mê cung côn trùng trong tích tắc. Thông tin đó nhanh chóng tìm đường đến tâm trí mở của Victoria, cùng với hàng tá những mẩu tin lý thú khác từ khắp nơi trong thành phố. Ngay lúc đó, Victoria thôi xoay tròn. Khoảnh khắc thả lỏng của nó biến mất; giờ nó đang chú tâm theo dõi. Nó đứng thẳng người, các thớ thịt căng cứng, tâm trí báo động, tiếp nhận tất cả những gì mà đội quân do thám của nó báo lại. Belle đang hẹn hò với Thomas. Thomas có một vũ khí bí mật. Thomas có một nguồn tài liệu mà nó không biết đến. Nó cẩn thận lắng nghe bọn sâu bướm thuật lại tất cả những gì chúng biết từ cuộc đối thoại giữa Thomas và Belle, “Nói thêm, nói thêm đi.” Victoria nói thành lời. Nhưng không còn gì khác nữa. Thomas không kể cho Belle nội dung thực sự của cuộc nói chuyện giữa mình với vị luật sư về bằng sáng chế.

Victoria đứng trên đầu ngón chân, căng cứng như một cục đá, tay duỗi ra phía sau như tượng Victory có cánh, nghển lên để nghe nhiều hơn nữa. Thêm vài tiếng đồng hồ nữa trôi qua nhưng nó không có thêm thông tin gì cả. Tối hôm đó Thomas không làm bất kỳ việc gì liên quan đến hùng biện; cậu ta không có thêm cuộc nói chuyện nào với ông bố về hùng biện; cậu ta thậm chí còn không ghi chép gì. Victoria rơi xuống sàn nhà, trông thảm bại. Con bé Belle ngu ngốc và cơn cảm nắng lố bịch của nó. Không có đứa nào phải làm việc khổ cực như thế này. Belle không xứng đáng được Vileroy quan tâm quá nhiều đến thế khi chẳng làm gì cả. Không sao, nó nghĩ. Mình vẫn là cục cưng. Đến chủ nhật mình sẽ có được tất cả các thông tin mình cần từ Thomas. Bọn sâu bướm theo nó xuống sàn nhà. Nó đứng dậy, đặt hai tay lên tai như thể sắp sửa hét lên, và rồi chạy ra khỏi phòng. Bọn sâu bướm tiếp tục quây lấy nhau, tạo thành một cơn lốc xoáy nơi Victoria đứng một giây trước đó. Tiếng gầm từ những đôi cánh của chúng đinh tai nhức óc, và Victoria vẫn còn có thể nghe thấy lời nói bay qua bay lại khi nó chạy xuống hành lang.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3