Họa trung hoan - Chương 09 - 10
Chương 9
Ta không ngờ người đến xé thông báo là Yến Thanh, ta nghe thấy thế thì giật mình thất thần. Ta trầm ngâm chốc lát, cũng không nghĩ ra rốt cuộc thì Yến Thanh đến xé thông báo là có ý gì.
Liễu Dự cũng ngây ngốc nhìn ta nói: “Nương tử, người nàng đợi là Yến Thanh?”
Ta nói: “Không phải.”
Thần sắc Liễu Dự lập tức thả lỏng, trong nháy mắt vui sướng vô cùng. Ta không rảnh đi dò đoán tâm tư của Liễu Dự, trực tiếp nhìn sang tiểu tư nói: “Bây giờ hắn đang ở bên ngoài?”
Tiểu tư trả lời: “Bẩm công chúa, đúng vậy ạ.”
Yến Thanh luôn tự xưng là nhã sĩ, nấu rượu pha trà gì đó tất nhiên đều tinh thông, Bích Hoàn trong phủ cũng là do hắn chỉ bảo. Hắn có thể thắng Bích Hoàn là điều không thể nghi ngờ. Nhưng hôm nay hắn đến xé thông báo, ta không muốn thuận theo ý hắn.
Ta dặn dò: “Hôm nay ta không tiếp khách, bảo hắn về đi.”
Tiểu tư vâng một tiếng rồi vội vàng chạy ra ngoài. Không lâu sau, hắn lại trở lại, nói: “Bẩm công chúa, tiền phò mã nói công chúa không thể nói mà không giữ lời, y đã thắng Bích Hoàn thì cũng có tư cách xé thông báo. Đã xé thông báo, thì cũng nên đi gặp y.”
Ta cười lạnh trong lòng. Trước khi ta và Yến Thanh hòa ly, cả ngày hắn đều tìm cách tránh ta. Bây giờ hòa ly rồi, hắn lại tìm cách đến gặp ta bằng được. Cũng không biết có phải lúc trước hắn bị ta đánh đến ngu người rồi hay không nữa.
Ta lạnh nhạt nói: “Ta không muốn gặp là không muốn gặp, nói không giữ lời là như thế nào? Cứ dặn dò, không cần băn khoăn đến thân phận của Yến Thanh, ném hắn ra ngoài cho bổn công chúa.”
Tính khí của Yến Thanh ta biết, ta làm như thế, nhất định hắn sẽ không bám lấy ta nữa.
Tiểu tư vừa lui ra khỏi cửa, chuẩn bị rời đi thì Liễu Dự đột nhiên nói: “Chậm đã.” Hắn nhìn ta, “Nương tử không phải người nói không giữ lời, ta không thể để cho Yến Thanh xúc phạm thanh danh của nương tử như thế. Nương tử đã sắp xếp Bích Hoàn cô nương kiểm tra, không bằng cứ để ta kiểm tra nữa, để ta đi gặp Yến Thanh, nhất định có thể cho hắn biết khó mà lui.”
Đề nghị này của Liễu Dự không tệ, có người thay ta đuổi Yến Thanh, tất nhiên ta vô cùng vui thích, thế nên đáp ứng ý muốn của hắn.
Xem ra thì Liễu Dự cũng có chút làm nên cơm nên cháo, nhìn hắn ngày thường giả vờ ngớ ngẩn thế, đến lúc quan trọng vẫn có thể phát huy công dụng. Không đến hai khắc, ta biết Yến Thanh sẽ bỏ đi với cái mặt xám xịt.
Vân Vũ vô cùng phấn chấn, giống như con chim sẻ cứ líu ríu bên tai ta tán dương Liễu Dự không ngừng.
Lúc Liễu Dự trở về, cũng chẳng đòi công mà chỉ nghiêm túc nói nói với ta: “Nương tử, ta nói rồi, ta sẽ bảo vệ nàng, toàn bộ những người đến làm phiền nương tử, ta sẽ giúp nàng đuổi đi.”
Nếu là ngày thường, nhất định ta sẽ không để ý đến những lời này. Chẳng qua lúc này Liễu Dự đã thay ta đuổi Yến Thanh đi, coi như là có công, ta cũng không nên vô tình, thế là cười khan một tiếng.
Vân Vũ nói: “Từ trước đến nay công chúa thưởng phạt rõ ràng, lúc này phò mã gia đã lập được công, công chúa có muốn thưởng cho phò mã gia gì không?”
Ta trầm ngâm một lát rồi nói: “Trong phủ vừa mới có liễu uyển, đông ấm hè mát, cho phép Liễu Dự ở lại đó. Cấp cho hắn một thị nữ với tiểu tư, sau này nếu đổ bệnh, cũng có thể chăm sóc tốt.”
Ta để Liễu Dự ở lại liễu uyển chính là vì suy nghĩ cho thân thể của hắn, nhưng thị nữ với tiểu tư thì dùng để giám sát. Mặc kệ Liễu Dự đối với ta ra sao, từ trước đến nay ta đều cho rằng trên thế gian này không có người nào vô duyên vô cớ lại đối tốt với một người khác.
Rốt cuộc mục đích của Liễu Dự là gì? Ta cũng nên quan sát tạm thời đã.
Sau khi Liễu Dự vào ở trong liễu uyển, thị nữ với tiểu tư ta cấp cho hắn đêm nào cũng đến bẩm báo với ta Liễu Dự đã làm những gì. Dường như trong mắt Liễu Dự chỉ có một mình ta, theo như thị nữ với tiểu tư đến báo, những chuyện Liễu Dự làm hằng ngày đều có liên quan đến ta, như là tự mình xuống bếp học làm điểm tâm ở đầu bếp hòng làm ta vui. Chỉ tiếc tay nghề không tốt, dù có làm bao nhiêu sản phẩm cũng chẳng ra hình thù gì.
Ta nghe mà cười nhạt bỏ qua.
Mấy ngày sau, ta nhận được một tấm thiệp mời, là thiệp thọ yến của Mạnh thái phó. Ở Đại Vinh, Mạnh thái phó có thể nói là đức cao vọng trọng, lão làm sư hai đời đế vương, cũng từng dạy qua ta, thọ yến của hắn nhất định ta phải đi.
Ngày thọ yến của Mạnh phái thó, là ngày mồng mười tháng năm.
Từ lúc trước, Liễu Dự biết ta xuất môn thì sẽ tung hết ngón quyền bám lấy ta khiến ta không thể không đồng ý để hắn đi theo. Còn bây giờ, khi xuất môn ta dẫn theo thị nữ Vân Vũ bên người và tiểu tư Liễu Dự bên người, còn có biết bao nhiêu là thị vệ.
Lúc ta đến Mạnh phủ thì Mạnh thái phó đã ở bên ngoài phủ nghênh đón ta. Hiện giờ Mạnh thái phó đã qua tuổi cửu tuần*, nhưng tinh thần vẫn còn rất tốt, ta nhanh chóng xuống xe ngựa, tự mình đỡ Mạnh thái phó lên, nói: “Thái phó không cần đa lễ.”
(*: Tức là ngoài chín mươi.)
Dứt lời, ta vội vàng quét mắt nhìn đám quan chức đang quỳ xung quanh, quét được một lúc thì ánh mắt ta dừng lại, thì ra Yến Thanh cũng đến. Ta thản nhiên thu hồi ánh mắt, chậm rãi nói: “Tất cả mọi người đứng lên đi, hôm nay là thọ yến của thái phó, không cần để ý đến cấp bậc lễ nghĩa.”
Tất cả mọi người đứng lên, ta tự mình đỡ Mạnh thái phó vào phủ, nói nói cười cười với Mạnh thái phó. Liễu Dự và Vân Vũ luôn theo sát sau ta, ta biết xung quanh có không ít ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Liễu Dự và ta.
Lúc này Thừa Văn phái người đưa quà mừng tới, là một hoành phi được xe ngựa chở đến, bốn chứ to “Đế vương chi sư” với nét bút thiết họa ngân câu được đề ở phía trên. Mạnh thái phó cảm động đến rơi nước mắt, liên tục tạ chủ long ân.
Ta tự mình trình lễ vật lên, chính là một núi san hô trong suốt cao cỡ nửa người màu tím, ta là tục nhân, không thích văn chương thi hoa, chỉ yêu mấy thứ lấp la lấp lánh. Mạnh thái phó dạy ta mấy năm, đối với tính tình của ta cũng biết, thế nên chỉ cười cười, sai người cẩn thận đặt san hô.
Chờ sau khi mọi người ngồi xuống, thọ yến của Mạnh thái phó cũng bắt đầu.
Quá trình của buổi tiệc cũng như bình thường, ăn uống thưởng thức. Mạnh thái phó kính ta ngồi ở làm thượng khách, ta ngồi ở vị trí gần chủ nhà nhất, ta nhìn lướt xung quanh, thọ yến lần này mời không ít các quan chức, chỉ tiếc Ôn Diễn vẫn chưa đến.
Yến Thanh
không e dè ngẩng mặt lên nhìn ta, ta miễn cưỡng đưa mắt quét qua hắn, rồi bảo
Vân Vũ rót rượu. Liễu Dự khuyên ta nên uống ít, ta liếc mắt nhìn hắn, hắn nhỏ
giọng nói: “Nương tử, rượu hại thân.”
Ta híp mắt lại, “Liễu Dự, có phải ngươi đã quên gì rồi không?”
Liễu Dự thẳng thắn nhận sai, “Ta sai rồi.”
“Ừm? Sai chỗ nào?”
Liễu Dự nói: “Sai ở chỗ là ta đã đồng ý với nương… khụ, với công chúa sẽ không gọi bậy khi ở bên ngoài...”
Ta lại liếc hắn một cái, “Còn kêu bậy nữa ta sẽ ném ngươi ra ngoài.”
Liễu Dự rất nghe lời, quả nhiên không còn gọi “nương tử” nữa. Ta lại nhàn nhã uống rượu, tửu lượng của ta rất tốt, uống đến sảng khoái. Nhưng khiến ta bực mình chính là ánh mắt của Yến Thanh, lúc nào cũng dán lên người ta, muốn ta xem như không thấy không được.
Cuối cùng, vì bất đắc dĩ, ta giương mắt trừng hắn một cái.
Yến Thanh giật mình ngây ra một lúc, tiếp đó trong hai mắt tràn đầy ý cười.
Ta chỉ cảm thấy hắn thật sự chẳng hiểu ra làm sao cả.
Sau khi ăn xong thọ yến, Mạnh thái phó dẫn mọi người đến đài mà lão mới xây trong phủ đệ để thưởng ca vũ. Ta cũng không biết Yến Thanh rốt cuộc là muốn gì, hẳn là sau khi bọn ta hòa ly thì nên cách nhau ra xa xa tí. Không ngờ hắn lại làm ngược lại, ngay cả lúc ngồi cũng muốn ngồi gần ta.
Có vẻ như Yến Thanh muốn nói gì đó với ta, nhưng lại bị khí thế của Vân Vũ chắn tầm mắt hắn, Liễu Dự cũng không cam chịu khi bị rớt phía sau, giống như tường đồng vách sắt chắn vững vàng ở phía sau ta.
Thế là ta yên tâm xem ca vũ.
Nhưng nhìn qua đám ca vũ này rồi thì ta lại phiền lòng, ta thật sự là không ngờ có thể nhìn thấy tình địch Đỗ Tịch Tịch trước kia trong thọ yến của Mạnh thái phó. Nàng ở trên đài ôm tì bà, hát điệu dân gian của Giang Nam một cách du du dương dương.
Ánh mắt của ả ta như có như không cứ lướt qua ta, hình như có ảo giác, ta có thể cảm nhận được cái sự đắc ý mơ hồ đâu đó trong mắt ả.
Ta ung dung thản nhiên tiếp tục thưởng ca thưởng vũ, chuyện Đỗ Tịch Tịch đến hát điệu dân gian cũng chẳng có liên quan gì, ả vốn là ca cơ mà, nhưng không khéo không phải là cái sai của ả, nhưng dám thị uy với ta thì không được. Nếu đây không phải thọ yến của Mạnh thái phó, chắc chắn lúc này ta sẽ xông lên hủy luôn cái đài ả đang ngồi.
Vừa nãy ta uống hơi nhiều rượu, lúc này trong đầu một luồng khí nóng xuất hiện, dưới sự trợ giúp của rượu dần dần bốc lên. Ta sai Vân Vũ đi lấy quạt tròn đến quạt cho ta, không ngờ không tìm thấy quạt tròn, may mà Liễu Dự có đem theo quạt giấy, thế là đưa cho Vân Vũ.
Vân Vũ mở quạt giấy ra, quạt mát từng cái từng cái cho ta.
Mạnh thái phó ngồi bên trái ta, bình thường lão thỉnh thoảng nói với ta đôi ba câu, nhưng đối với cái điệu nhạc của Đỗ Tịch Tịch, lão lại không nói cái gì. Tuổi tác của Mạnh thái phó đã cao, đối với chuyện của hậu bối, hơn phân nửa là chẳng biết gì. Chỉ là người phụ trách bố trí bài hát trong Mạnh phủ đúng là không có mắt nhìn, biết chuyện ta với Yến Thanh và Đỗ Tịch Tịch, tuy nói không phải cả kinh thành đều biết, nhưng phần lớn kẻ làm quan đều biết. Biết rõ công chúa ta đây sẽ đến, lại còn để Đỗ Tịch Tịch đến hát, thật sự là chẳng có mắt nhìn.
Lúc này Đỗ Tịch Tịch đã hát xong một ca khúc, nhưng lại không thấy ai lên tiếng. Ta biết là mọi người đều đang băn khoăn ta, ta cười híp mắt nói với Mạnh thái phó: “Thái phó, ca cơ trên đài này hát cũng bình thường thôi, trong phủ ta có một thị nữ hát điệu dân gian Giang Nam rất hay, ngày khác mời nàng đến hát cho người nghe.”
Ta biết ta nói những lời này ra, đảm bảo sau này sẽ không còn người nào dám tìm Đỗ Tịch Tịch đến hát nữa.
Mạnh thái phó cũng chẳng để ý đến không khí khác thường lúc này, chỉ nói: “Tạ ơn ý tốt của công chúa.” Ta nghĩ biểu tình của Yến Thanh giờ này chắc sẽ rất khó coi, vừa định đi ngắm nghía một chút thì Mạnh thái phó đột nhiên nói: “Công chúa, quạt giấy này có thể để cho lão phu xem qua được không?”
Ta sửng sốt, lập tức để Vân Vũ đem quạt giấy đưa tới trong tay Mạnh thái phó.
Mạnh thái phó mở quạt giấy ra, lập tức hai mắt phát sáng. Ta đang giật mình không thôi thì Mạnh thái phó lại sờ lên quạt giấy, bộ dạng ra vẻ yêu thích không thôi.
Ta nghi hoặc nói: “Thái phó, có phải có gì không ổn?”
Mạnh thái phó vuốt chòm râu trắng bệch của mình, cười tươi hớn hở nói: “Không biết thơ trên quạt giấy này là ai đề?”
Ta đưa mắt nhìn Liễu Dự, Liễu Dự gật đầu với ta, ta liền nói: “Chính là gã sai vặt trong phủ ta đề.”
Mạnh thái phó kinh ngạc, lão nói: “Nhân tài trong phủ công chúa đúng là xuất hiện nhiều, ngay cả một tiểu tư cũng có tài văn chương như thế. Nếu tham gia thi cử, công danh đích thị không cần nói.”
Ta lại đưa mắt nhìn Liễu Dự, lúc này nghi hoặc trong đầu càng nhiều.
Sau khi thọ yến kết thúc, ta trở về phủ. Đối với chuyện Mạnh thái phó khen ngợi Liễu Dự, Vân Vũ vô cùng cao hứng, còn Liễu Dự lại chẳng có biểu hiện gì, ngược lại cười nói nói với ta: “Ta biết nương tử thích người có tài viết văn, hôm nay Mạnh thái phó khen ta như thế, nương tử có thể yêu thích ta một chút không?”
Da mặt ta lại run rẩy, không đáp lời hắn.
Trong lòng ta trăm mối tơ vò không có lời giải, nếu Liễu Dự có tài như vậy, vì sao không đi thi thố mà lại ở trong phủ công chúa ta chịu thiệt? Rốt cuộc Liễu Dự và Ôn Diễn có quan hệ như thế nào?
Ta nghĩ cả đêm vẫn chẳng nghĩ ra nguyên do vì sao. Hôm sau, Ngô Tung lại nói nói với ta: “Công chúa, lão nô hành sự bất lực, hổ thẹn với sự chờ mong của công chúa. Lão nô đã tra xét mười ngày, chỉ có thể tra ra quê quán Liễu Dự là ở Thanh Tây, chính là tú tài ở năm Hữu Bình đầu tiên.”
Ta sửng sốt.
Năm Hữu Bình đầu tiên? Là cái năm Yến Thanh thi Trạng Nguyên?
Chương 10
Liễu Dự là tú tài năm Hữu Bình đầu tiên, lúc trước Mạnh thái phó cũng có nói nếu Liễu Dự đi thi thì chắc chắn sẽ có công danh. Nhưng một năm kia vì sao Liễu Dự lại không đi học?
Ta nghĩ hoài không ra, lập tức phái người tiếp tục điều tra. Lúc này điều tra kết quả đến rất nhanh, kì thi tuyển năm Hữu Bình đầu tiên, Liễu Dự không hề tham gia. Còn vì sao lại không tham gia, thì không cách nào biết được.
Ta suy đi nghĩ lại, vẫn không nghĩ ra nguyên nhân, ta bắt lấy Liễu Dự để hỏi, thế nhưng hắn lại còn tỏ vẻ nghi hoặc còn hơn cả ta. Ta sai người đưa xấp đề thi khoa cử năm nay cho Liễu Dự làm, rồi lại để Lễ bộ phê duyệt chấm điểm, Lễ bộ Thị lang khen ngợi không thôi, tài năng của người này không thua kém Trạng nguyên lang.
Ta lại phái người đi tìm không ít đặc sản Thanh Tây đem về, trộn lẫn đầy đủ các loại vào trong mỹ thực, rồi để Liễu Dự nếm thử. Cuối cùng, ta làm như vô ý lấy đặc sản Thanh Tây ra hỏi: “Liễu Dự, ngươi có biết những mỹ thực này được chế biến ở đâu không?”
Liễu Dự lại nếm thử qua rồi chậm rãi nói: “Món điểm tâm này vô cùng ngọt, đoán là được làm từ vùng Hoa Tây, hình như chỉ có người Hoa Tây mới thích những món điểm tâm ngọt đến thế này.”
Thanh Tây chính xác thuộc vùng Hoa Tây, Liễu Dự này thật là thông minh.
Ta lại hỏi: “Cụ thể là ở chỗ nào?”
Liễu Dự lắc đầu nói: “Cụ thể ở đâu thì ta không đoán ra, vùng Hoa Tây thích đồ ăn ngọt cũng là do ta đọc sách mà biết, trong phần quy định không nói rõ là ở chỗ nào của Hoa Tây.”
Xem ra ngay cả quê quán của bản thân mình Liễu Dự cũng đã quên, lúc trước Chu đại phu có nói Liễu Dự đã trải qua tổn thương nghiêm trọng, chẳng lẽ vì Liễu Dự bị trọng thương nên đã quên những chuyện trước kia? Nhưng nếu thật sự là thế, vậy thì ta và Liễu Dự trước đó chưa từng chạm mặt nhau, làm sao hắn lại có thể đối với ta thắm thiết như thế?
Cái nghi vấn này cứ vòng tới vòng lui, cuối cùng vẫn vòng trở lại điểm này.
Ban đêm đi ngủ ta nhìn bức họa của Ôn Diễn trên vách đá, chợt nhớ tới toàn bộ nghi vấn hiện nay dường như là đều chỉ phát sinh sau khi Ôn Diễn cho ta hạt giống phò mã kia. Xét cho cùng, vấn đề không phải xuất hiện ở trên người Liễu Dự, mà là Ôn Diễn.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, ta quyết định phải động thủ ngay với Ôn Diễn. Nhưng ra tay với Ôn Diễn thì có chút khó khăn, đầu tiên chính là ta không tìm thấy hắn, tiếp nữa là sợ Ôn Diễn và Liễu Dự khác nhau, ta có thể tính kế với Liễu Dự, nhưng cái người Ôn Diễn này, chỉ sợ ta còn chưa kịp tính kế hắn thì đã trúng phải kế của hắn rồi.
Ta đang lo không biết phải đến gần Ôn Diễn thế nào, không ngờ lúc ta dùng cơm trưa thì Ôn Diễn lại chủ động đến cửa.
Lúc ấy, ta đang ở trong sảnh không yên lòng dùng bữa, mấy món ăn cứ nhạt như nước ốc, cũng không biết là mình ăn phải cái gì mà trong mắt đâu đâu cũng toàn bóng hình Ôn Diễn. Lúc ta suýt nữa bị mắc xương cá thì chợt có đứa đầy tớ vội vàng tiến vào bẩm báo, “Công chúa, có người xé thông báo.”
Bởi vì đã có kinh nghiệm lần trước, ta cũng không lấy làm vui mừng lắm, chỉ nhổ khúc xương cá ra, miễn cưỡng hỏi: “Yến Thanh lại tới sao?”
Tên đầy tớ nói: “Bẩm công chúa, không phải là Yến Thượng thư. Tiểu nhân cũng không biết người đó là ai, người đó chỉ nói hắn là A Man…”
Ta vừa nghe, nghĩ thầm A Man không phải là tùy tùng bên người Ôn Diễn sao? Sắc mặt ta lập tức vui vẻ, tinh thần tỉnh táo, ngắt lời của đứa đầy tớ, vội vàng nói: “Còn không mau mau mời hắn vào.”
Liễu Dự tò mò hỏi: “Nương tử, cái người A Man kia chính là người mà nàng muốn đợi?”
Trong lòng ta vô cùng phấn chấn nên liền gật đầu ngay tắp lự.
Liễu Dự lại hỏi: “Là nam hay nữ?”
Ta nói: “Nam.”
Liễu Dự biến sắc, hắn nói: “Nương tử nàng thích hắn sao?”
Ta liếc mắt nhìn hắn, “Không phải.”
Thần sắc Liễu Dự dịu lại, hắn cười cười nói: “Ta biết nương tử sẽ không thích người như vậy.”
Ta nghe thấy thế thì vô cùng hứng thú, hỏi: “Ồ, vậy ngươi cảm thấy ta thích người như thế nào?”
Liễu Dự không chút do dự nói: “Là người giống như ta.”
Da mặt ta giật giật mấy cái, không đáp lại Liễu Dự. Lúc này gã đầy tớ cũng đã quay lại, nhưng phía sau lại không thấy bóng người của A Man, ta lấy làm kinh ngạc hỏi: “A Man đâu?”
Hắn ta chán nản nói: “Bẩm công chúa, sau khi tiểu nhân rời khỏi đây, A Man công tử cũng chẳng thấy đâu, chỉ để lại tấm thiệp này.”
Ta nhận lấy tấm thiệp, vừa nhìn mà không khỏi mừng rỡ.
Ôn Diễn mời ta đến Thúy Minh sơn trang thưởng trà.
Thúy Minh sơn trang nằm ở ngoại ô kinh thành, trang chủ Minh Hàn lúc còn trẻ chính là một hiệp sĩ giang hồ oai phong, sau khi lấy vợ liền quy ẩn giang hồ, mua đất mua vườn ở vùng ngoại ô kinh thành, dựng lên Thúy Minh sơn trang ngày hôm nay.
Nghe nói tính nết của vị trang chủ này rất kì quái, bởi vậy rất ít có người lui tới với hắn. Nghe nói trong Thúy Minh sơn trang có một rừng hoa đào, mỗi một mùa xuân đến, cánh hoa đào nhẹ nhàng tung bay khắp mười dặm, y hệt tiên cảnh chốn trần gian. Chẳng qua từ xưa đến nay, triều đình và giang hồ ít khi lui tới, triều đình mặc kệ chuyện giang hồ, giang hồ cũng mặc kệ chuyện triều đình. Mà ta vốn là người hoàng gia, Minh Hàn trang chủ lại là kẻ giang hồ, cho dù Thúy Minh sơn trang có đẹp đến mấy, ta cũng không đi.
Kỳ thật trước đấy ta cũng không hiểu vì sao triều đình với giang hồ lại có tuyến phân cắt rõ ràng như thế, nhưng sau này khi trưởng thành, xem qua các thư quyển trong Tàng thư các, mới biết được nguyên nhân hậu quả.
Năm đó thiên hạ chia làm hai, cao tổ hoàng đế cùng Minh Tú Vương tranh giành thiên hạ, Minh Tú Vương vốn xuất thân là giang hồ, trong giang hồ hết sức có tiếng tăm, nhưng hai người giằng co qua lại cũng chẳng được gì, về sau Minh Tú Vương không muốn tranh giành nữa, thế là cùng cao tổ hoàng đế lập ra ước định. Từ nay về sau Minh Tú Vương quy ẩn giang hồ, cao tổ hoàng đế với đời sau của người không được quấy nhiễu giang hồ, giang hồ cũng chắc chắn sẽ không can thiệp chuyện triều chính. Cao tổ hoàng đế lập tức đáp ứng, vì thế mới có cái quy định bất thành văn ngày hôm nay.
Còn bây giờ, Ôn Diễn mời ta đi thưởng trà, ta đã lấy làm kinh ngạc. Lại còn mời ta đến Thúy Minh sơn trang, ta lại còn kinh ngạc hơn.
Lúc ấy ta đã để Ngô Tung đi thăm dò Liễu Dự, tốt xấu cũng có chút manh mối. Nhưng khi ta để Ngô Tung đi điều tra Ôn Diễn thì lại chẳng tìm được manh mối nào. Ta chỉ cảm thấy trong lòng có sự cảnh giác mơ hồ, thế là để người trong phủ ngầm đi điều tra.
Nhưng kết quả cũng giống như Ngô Tung dò la.
Cái người Ôn Diễn này, thần bí đến kì cục.
Lúc ấy Liễu Dự bước đến, dường như muốn xem thiệp mời trong tay ta. Ta nhìn hắn, nghĩ thầm ta đã không tra ra quan hệ giữa Ôn Diễn và Liễu Dự, thôi thì cứ dứt khoát để hai người bọn họ chạm mặt, lúc ấy có thể từ vẻ mặt của Liễu Dự mà phát giác ra dấu vết gì đó.
Nghĩ như thế, ta lại cố tình nghiêng người, để cho Liễu Dự thấy rõ hơn.
Chờ đến khi Liễu Dự thu hồi ánh mắt thì ta nhướn mày nhìn hắn, chỉ thấy hắn nhíu mày lại, dường như suy nghĩ gì đó, qua một lúc lâu mới do dự hỏi ta nói: “Cái người trong bức họa mà nương tử dán trên vách trong phòng tên là… Ôn Diễn?”
“Ồ? Ngươi có quen sao?”
Liễu Dự cười khổ một tiếng, nói: “Mỗi lần nương tử nhắc đến ai đó thì ánh mắt đều có sự khác nhau. Vừa rồi nương tử nàng nhìn thấy thiệp mời này thì ánh mắt cực kì giống với cái đêm nàng ở trong phòng nhìn người trong bức họa.”
Liễu Dự nghiêm túc nhìn ta, “Nương tử, người này ngàn ngàn vạn vạn lần không thể thích được.”
Ta cau mày nói: “Con mắt nào của ngươi thấy ta thích hắn?”
Liễu Dự im lặng không lên tiếng.
Ta bỗng dưng thấy Liễu Dự chẳng ra làm sao cả, cứ chút chút là lại gán ghép lung tung. Ta bây giờ chẳng thiết nhắc đến chuyện tình cảm yêu đương gì cả, thân phận của Ôn Diễn so với Liễu Dự càng không rõ, so ra ta với Vân Vũ ở chung nhau còn có khả năng hơn.
Vân Vũ mới rồi còn lo lắng trở thành đối tượng ‘lau gương’ (1) bỗng nhiên mở miệng nói: “Công chúa, Minh Hàn trang chủ của Thúy Minh sơn trang không phải người trên giang hồ sao? Nếu công chúa muốn đi, chỉ sợ lại có nhiều lời ong tiếng ve về công chúa.”
(1 Thời Trung Quốc cổ đại, đồng tính nữ đc gọi là lau gương 磨镜, hiểu vầy đc rồi, còn cụ thể thì search baidu ha:”>)
Ta gấp thiệp lại, chậm rãi nói: “Lời ong tiếng ve cũng chỉ là phù vân mà thôi. Bổn công chúa bị người ta phàn nàn nhiều năm như thế cũng thành quen rồi. Lại nói, Minh Hàn trang chủ đã sớm rút khỏi giang hồ, làm sao còn được gọi là người giang hồ? Hơn nữa lần này ta đến Thúy Minh sơn trang cũng không dính líu gì đến chuyện trong giang hồ, không phiền đến giang hồ, ta chỉ cùng với quốc sư đi thưởng trà thưởng cảnh mà thôi. Vân Vũ, em lo lắng quá rồi đấy.”
Vân Vũ nói: “Chẳng lẽ quốc sư là người trong giang hồ? Bằng không làm sao lại mời công chúa đến Thúy Minh sơn trang?”
Ta lắc đầu, “Cũng không phải, Ôn Diễn không phải là người trong giang hồ. Hắn đã là quốc sư, khẳng định không có khả năng là người trong giang hồ. Nếu đúng là vậy, bệ hạ cũng sẽ không để hắn vào triều làm quan đâu.” Sau cùng, ta ngáp một cái, nói: “Định là ngày kia, Vân Vũ em mau chuẩn bị thu xếp đi. Sắp đến hè rồi, mùa xuân năm nay ta cũng chưa ra ngoài đạp thanh, thật là lãng phí một cảnh xuân như thế này. Đợi ta với Ôn Diễn thưởng trà xong, chúng ta đi đâu đó đạp thanh.”
Vân Vũ nghe thấy thế thì rất là cao hứng: “Công chúa, chúng ta ở lại bên ngoài mấy ngày?”
Ta “Ưm” một tiếng, “Ước chừng khoảng hai ba ngày thôi, nhưng mà cũng để xem tình hình đã, dù sao gần đây cũng không có chuyện để làm, ở lại bên ngoài lâu tí cũng không phải chuyện không thể.”
Vân Vũ nhắy mắt mấy cái, “Công chúa, không phải ở ngoại ô có một khu ốc xá sao? Không phải trong ốc xá có suối nước nóng sao? Mấy ngày nay công chúa đã lao tâm tổn lực rồi, đi ngâm mình trong suối nước nóng, có thể giảm bớt mệt mỏi đấy ạ.”
Ta thầm nghĩ, có lẽ ý của Vân Vũ là ám chỉ Tiểu Sư Tử ta nuôi trong ốc xá. Tiểu Sư Tử không phải là sư tử, nó chỉ là một con mèo nhỏ, năm ngoái từng có một thời gian ta ở lại ốc xá này, có một chú mèo chạy vào đây trốn, ta cực kì yêu thích động vật lông xù, lúc ấy thích quá nên liền đem chú mèo đó hóa trang thành con sư tử. Mà mèo con đó cũng thật là biết điều, kêu meo meo không ngừng, chọc mọi người cười liên tục. Nhất là Vân Vũ, lại càng yêu mến không nỡ buông tay.
Ta cười nói: “Cũng tốt, sau khi đạp thanh sẽ đến tiểu xá Tùng Đào ở mấy ngày.”
Vân Vũ cực kì kích động nói: “Phò mã gia cũng có thể đi sao?”
Liễu Dự cũng mở miệng nói: “Nương tử, ta có thể đi cùng nàng sao?”
Ta chính là đang chờ Liễu Dự nói lời này, ta cười híp mắt nói: “Có thể.”