Họa trung hoan - Chương 13 - 14
Chương 13
Ta nhận Ôn Diễn làm tiên sinh không phải là hứng thú nhất thời, từ sớm ta đã muốn tiếp cận Ôn Diễn để đào ra lai lịch của hắn, bây giờ cơ hội hiếm có lại xuất hiện ngay trước mắt, ta cần phải nắm bắt mới được. Ôn Diễn trở thành tiên sinh của ta, ít nhất mỗi ngày ta cũng có thể ở chung với Ôn Diễn là một canh giờ, ta không tin là không đào bới ra được thứ gì từ hắn.
Lúc rời khỏi tiểu xá của Ôn Diễn thì sắc trời đã tối. May mà tiểu xá Tùng Đào của ta cách nơi này không xa lắm, xe ngựa đi trên đường núi chỉ khoảng một khắc là đã tới. Ta vừa xuống xe ngựa thì Tiểu Sư Tử kêu meo meo chạy đến, dúi dúi vào ta lấy lòng.
Ta vuốt ve lớp lông xù của nó, trêu đùa với bộ móng yếu ớt của nó, ngay lúc này tâm tình của ta khá tốt.
Ta ôm Tiểu Sư Tử đi vào tiểu xá, ngồi trên nhuyễn y tiếp tục chơi đùa với Tiểu Sư Tử. Tiểu Sư Tử kêu trông rất là vui, khiến thị nữ xung quanh đều mỉm cười, Vân Vũ lại càng thiết tha ngắm nhìn Tiểu Sư Tử.
Nhưng so với bầu không khí lúc này, Liễu Dự lại có vẻ trầm mặc hơn.
Ta vuốt ve bộ lông mềm mại của Tiểu Sư Tử, nhìn Liễu Dự mấy lần.
Nếu là trước đây, chắc chắn Liễu Dự phải giống chú mèo trong lòng ta này, luôn nhìn ta không rời, nhưng hôm nay lại có chút quái lạ. Ta thoáng suy nghĩ, Liễu Dự có vẻ khác thường hình như là sau khi gặp Ôn Diễn.
Nhưng hôm nay nhìn Liễu Dự với Ôn Diễn, bọn hắn không có chút nào gọi là có quen biết trước cả.
Ta đưa Tiểu Sư Tử cho Vân Vũ, Tiểu Sư Tử kêu meo meo hai tiếng, Vân Vũ hân hoan, nhanh chóng ôm chặt lấy chú mèo nhỏ. Ta để Vân Vũ cùng với các thị nữ khác lui ra ngoài, trong phòng lúc này chỉ còn lại ta và Liễu Dự.
Một tay chống cằm, ta lười biếng nhìn Liễu Dự.
Sau một lúc lâu Liễu Dự mới phản ứng lại, “Sao nương tử nhìn ta như thế?”
Ta hỏi: “Ngươi đang nghĩ gì?”
Liễu Dự đáp: “Ta đang nghĩ những lời hôm nay nương tử nói.”
“Ồ?”
Liễu Dự nghiêm túc nói: “Trước đây nương tử từng nhắc đến hạt giống nào đó, mới đầu ta còn tưởng là nương tử nói đùa thôi, hôm nay nghe những lời của nương tử với Ôn Diễn, ta mới biết thì ra mình sinh ra từ hạt giống. Chẳng qua ta chưa từng nghe nói đến có hạt giống nào sinh ra người cả, cho nên ta nghĩ rốt cuộc bản thân mình có phải là người hay không.”
Hắn nhìn ta, nói tiếp: “Nhưng ta có máu có thịt, những gì con người có ta cũng có, ta quyết không thể nào không phải người được. Nếu ta là người, vậy thì nhất định không cần phải sinh ra từ hạt giống.”
Liễu Dự bỗng đến gần ta, hắn hỏi: “Nương tử, hạt giống đó là quốc sư đưa cho nàng?”
Ta gật đầu.
“Nhưng có ai tận mắt nhìn thấy ta sinh ra từ đất không?”
Ta suy nghĩ, hình như cũng chỉ có một mình Vân Vũ, thế là trả lời đúng sự thật.
Liễu Dự nhíu mày suy nghĩ, sau một lúc hắn hạ giọng nói: “Nương tử có từng nghĩ qua là Vân Vũ lừa nàng không?”
Sắc mặt ta lập tức đông cứng lại.
Ta nói: “Vân Vũ không có lý do gì để gạt ta.”
Liễu Dự nói: “Nương tử, nàng có tin rằng một hạt giống có thể sinh ra người không?”
Ta lắc đầu.
Thật sự ta không tin có hạt giống nào có thể trồng ra người cả, nha đầu Vân Vũ kia điên điên khùng khùng, thích nhất là xem mấy thứ thoại bản tiểu thuyết thượng vàng hạ cám trong hiệu sách, nên có thể đã vô tình đem hư ảo cùng với sự thật nhập làm một. Lúc trước ta chỉ cho là nàng lại xem mấy thứ hỗn tạp kia nên cũng không để ý. Khi ấy ta cho rằng Liễu Dự là người của Ôn Diễn, hạt giống này chỉ là sương khói, thế nên mới hăng hái muốn ‘chơi đùa’ với Ôn Diễn.
Nhưng giờ nhìn lại, Liễu Dự không có vẻ gì là liên quan đến Ôn Diễn.
Trong phòng cực kì yên tĩnh, Liễu Dự nhìn ta, không nói. ta nói: “Ngươi có nhớ ngươi xuất hiện thế nào trong phủ ta không?”
“Không nhớ rõ lắm.” Liễu Dự nói: “Ta vừa mở mắt ra đã nhớ mỗi mình nương tử, cùng với ý nghĩ mau chóng tìm được nương tử.”
Ta nhíu mày: “Trước kia ta không biết ngươi.”
Liễu Dự nói: “Nương tử, có phải nàng đã quên gì đó về ta không?”
Khóe miệng ta run rẩy.
Tuy thường ngày ta thường hay quên những việc cần làm, nhưng một người sống sờ sờ ra đó như Liễu Dự, dù có chặt đầu ta cũng không thể quên. Lại nói Liễu Dự là người Thanh Tây, ta cũng chưa từng đến Thanh Tây bao giờ. Vả lại Liễu Dự chưa từng xuất hiện ở trong phủ ta thì hắn cùng lắm cũng chỉ là một gã tú tài, ta không thể nào quen biết Liễu Dự được.
Liễu Dự đột nhiên nói: “Bây giờ có ba điểm nghi vấn, một là vì sao ta lại xuất hiện trong phủ nương tử; hai là vì sao Ôn tiên sinh lại phải đưa cho nàng hạt giống có thể sinh ra người; ba là vì sao ngoại trừ nương tử ra thì những chuyện trước kia ta hoàn toàn không nhớ rõ.”
Những lời này quả thật không sai, những nghi vấn trước mắt ta chính là mấy điểm này.
“Ôn tiên sinh quả thật khiến người ta phải kinh ngạc, hắn ta có quá nhiều thứ này nọ. Vả lại chỉ nhìn tướng mạo một cách đơn thuần, Ôn tiên sinh đã không giống người thường, hắn đưa nương tử viên hạt giống kia, cũng không biết là muốn đánh trúng tâm tư nào.” Liễu Dự nhìn ta nói: “Xem ra từ hôm nay, nếu nương tử muốn biết gì đó từ trên người Ôn tiên sinh, phỏng chừng rất khó, có lẽ nên bắt đầu từ tùy tùng của Ôn Diễn trước thì hay hơn.”
Liễu Dự vẫn làm bộ dáng nghiêm túc như cũ: “Lúc trước nàng nói ta là người của Ôn tiên sinh, nhưng ta căn bản chẳng biết gì về Ôn Diễn. Nương tử, nàng phải tin ta, ta tuyệt đối không hai lòng với nàng.”
Mạnh thái phó nói không sai, Liễu Dự là một người có tài, ông có đôi mắt có thể nhìn rõ người ta. Nếu Liễu Dự tham gia kì thi năm Hữu Bình đầu tiên, có lẽ Yến Thanh sẽ không phải là trạng nguyên.
Ta mỉm cười nói: “Ta biết.”
Ban đêm đi ngủ, ta ngẫm nghĩ lại những lời Liễu Dự nói. Từ những lời của hắn, ta tin hắn không phải là người của Ôn Diễn. Vốn ta cảm thấy Ôn Diễn với Liễu Dự là người cùng hội cùng bè, nhưng bây giờ ngược lại lại thành ra ta với Liễu Dự ngồi chung một thuyền.
Hiện giờ dường như toàn bộ những điểm đáng ngờ đều hướng về tiên sinh tân nhiệm của ta – Ôn Diễn.
Chỉ tiếc là bất luận ta nghĩ thế nào, cũng không nghĩ ra được nguyên cớ vì sao. Xem ra chỉ có thể làm theo lời Liễu Dự, cứ bắt đầu từ A Man trước.
Ôn Diễn nhận lời mỗi ngày dạy ta một canh giờ, địa điểm chính là tiểu xá Ôn Diễn ở. Sáng sớm ngày hôm sau ta đã tỉnh giấc, sau khi rửa mặt chải đầu xong liền gọi Vân Vũ lập tức chuẩn bị xe.
Trước khi đi, Vân Vũ nhìn Tiểu Sư Tử tha thiết không thôi. Ta thầm nghĩ tiểu xá của Ôn Diễn không lớn, có thêm Vân Vũ đi sẽ khó khăn hơn, chi bằng cứ không đi. Thế là ta bèn nói: “Vân Vũ, ngươi không cần đi với ta, ở lại tiểu xá Tùng Đào này là được rồi.”
Vân Vũ vui vẻ đáp một tiếng.
Lúc ta lên xe ngựa, Liễu Dự cũng lên theo.
Hắn giương mắt nhìn ta nói: “Nương tử, ta cũng phải đi.”
Ta đang do dự thì hắn nghiêm túc nói: “Nương tử học vẽ cùng Ôn tiên sinh thì nhất định A Man sẽ không ở bên quấy rầy. Đến lúc đó, nói không chừng ta có thể moi ra được một vài thứ hữu ích.”
Ta suy nghĩ cặn kẽ, cảm thấy lời Liễu Dự nói cũng có ý, thế là đồng ý với hắn.
Lúc ta xuống xe ngựa thì bắt gặp A Man. Bởi vì hôm qua ta hại công tử nhà hắn mặt cắt không còn chút máu mà sắc mặt của hắn đã đen hơn cả trời đêm, nhưng hôm nay nhìn lại thì đã hiền hơn rất nhiều, thấy ta còn trưng ra một nụ cười rất tươi: “Công chúa điện hạ, xin mời đi bên này.”
Ta đi theo A Man vào sau rừng cây nhỏ, liếc mắt với Liễu Dự.
Ta híp mắt hỏi han: “A Man, hôm nay Ôn tiên sinh đã khá hơn chút nào chưa?”
A Man dừng bước, hắn nói: “Đa tạ công chúa quan tâm, công tử nhà ta đã khỏe hơn rồi.”
Lời đáp này không có gì là không ổn, chỉ là ta có thể nhìn ra ý bảo vệ trong đó. Số lần ta gặp A Man không ít, tính tình của hắn thế nào thì đại khái ta cũng hiểu được. Khôn khéo như thế này, biết cấp bậc lễ nghĩa như thế này, đây không phải là A Man bên người Ôn Diễn. Xem ra đêm qua đích thị Ôn Diễn đã dạy bảo A Man một phen nên sáng nay hắn mới giả vờ hiền lành với ta.
Ta lại nói: “A Man, ngươi nói ta xem, thường ngày Ôn tiên sinh có kiêng kị gì không?”
A Man im lặng không nói.
Ta nói: “Đây không phải là chuyện lớn gì, nhưng nếu ngươi nói khác cho ta, nhỡ ta không cẩn thận phạm vào kiêng kị của Ôn tiên sinh, đến lúc đó có lẽ sẽ khiến y không thoải mái.”
Liễu Dự cũng nói: “Chẳng lẽ Ôn tiên sinh có bí mật nào khó nói?”
A Man quay đầu lại, “Không có! Các người không được nói bậy! Công tử nhà ta chẳng có bí mật khó nói nào cả.”
Ta cười nói: “Thế vì sao ngươi không chịu nói cho ta biết thường ngày Ôn tiên sinh kiêng kị cái gì?”
A Man cắn môi, nói: “Công tử nhà ta ngoại trừ việc kiêng ăn đồ mặn thì chẳng kiêng kị gì nữa cả.”
Lời này vừa nghe cũng biết là đang gạt ta, rõ ràng Ôn Diễn còn không gần nữ sắc nữa.
Trong đầu ta buông tiếng thở dài, A Man này cũng chẳng dễ dàng mở miệng, xem ra cách chân tướng sự việc còn rất xa, xa đến mức không chạm thấu. Sau đó, trên đường đi ta vừa đấm vừa xoa, chỉ tiếc A Man miệng vẫn kín như bình.
Sau khi ra khỏi cánh rừng, A Man không hề dẫn ta đi nữa, trực tiếp chỉ vào căn nhà gỗ nói: “Công chúa điện hạ, công tử nhà ta ở trong phòng chờ người.” Dứt lời, hắn vội vàng rời khỏi tầm mắt ta, bộ dạng như sợ ta ăn thịt hắn vậy.
Liễu Dự nói nói với ta: “Nương tử, A Man giao cho ta, nàng cứ yên tâm học vẽ đi.”
Ta đáp “được”.
Sau khi ta vào nhà gỗ, việc đầu tiên làm là đưa mắt nhìn Ôn Diễn. Hắn như từ sớm đã biết ta đến đây, ánh mắt vẫn luôn hàm chứa ý cười, hắn chỉ vào chiếc bàn nói, “Ta đã pha Bích Loa Xuân rồi, công chúa đường xa đến đây có lẽ cũng khát rồi.”
Ta đối với chén trà Bích Loa Xuân của Ôn Diễn chính là yêu đến độ không thể yêu được nữa, vừa nghe hắn nói như thế, ta tất nhiên không chút khách khí, ngồi xuống ghế bưng Bích Loa Xuân lên, từ từ hớp mấy ngụm.
Trong phút chốc ta cảm thấy tinh thần sảng khoái, ta cười nói: “Bích Loa Xuân của tiên sinh thật không ai bằng. Tiên sinh cũng không cần phải câu nệ giáo điều, ta đã nhận ngươi làm tiên sinh của ta, ta sẽ là đệ tử của ngươi, tiên sinh cứ gọi tên ta đi.”
Ôn Diễn cười nhẹ: “Cấp bậc lễ nghĩa cũng phải nên có, công chúa mặc dù là đệ tử của ta, nhưng trước sau vẫn là công chúa của thiên hạ này. Công chúa gọi ta một tiếng tiên sinh đã là vinh hạnh đặc biệt cho ta rồi.”
Ta thấy thế cũng biết Ôn Diễn không muốn thay đổi xưng hô, mà cũng chẳng sao, dù sao ta cũng chỉ là thuận miệng nói ra thôi.
“Tiên sinh, bao giờ thì bắt đậu dạy ta vẽ tranh đây?”
Ôn Diễn nói: “Tùy công chúa.”
Ta đảo mắt: “Ừm, một khắc sau bắt đầu, ổn
không?”
Ôn Diễn gật đầu.
Ta lại nếm Bích Loa Xuân, ánh mắt quét một vòng trong căn nhà gỗ này. Hôm qua không có thời gian để xem xét tỉ mỉ, hôm nay nhìn lại, quả thật Ôn Diễn rất biết thưởng thức. Bên ngoài nhìn vào chẳng qua chỉ là một căn nhà gỗ đơn giản, nhưng bố trí bên trong vô cùng tinh xảo. Ta nhìn vài lần, chợt phát hiện ra Ôn Diễn là một người cẩn thận, giống như lúc này dưới mông ta là một chiếc nệm êm, hôm qua lúc đến đây không có.
Ta nhìn đi nhìn lại, cuối cùng ánh mắt quay về trên người Ôn Diễn, dường như Ôn Diễn một mực nhìn ta, ánh mắt không hề thay đổi.
Ta chợt thấy không tự nhiên lắm, bèn cười khan một tiếng, nói: “Bài trí trong phòng tiên sinh rất tao nhã.”
Ôn Diễn cười nói: “Nếu công chúa thích, thì
đợi sau khi ta rời đi sẽ giao lại cho công chúa.”
Ta sửng sốt: “Rời đi?”
Ôn Diễn nói: “Ta đến kinh thành cũng chỉ là hứng thú nhất thời,
được bệ hạ quan tâm lại càng ngoài dự đoán. Kinh thành phồn hoa ta đã được
chứng kiến, qua mấy tháng nữa ta sẽ rời đi. Mặc dù kinh thành rất tốt, nhưng dù
sao ở đây cũng không phải là quê hương của ta.”
Ta thật sự chưa bao giờ nghĩ đến là Ôn Diễn sẽ rời khỏi kinh thành. Ta cho rằng một kẻ có thể dễ dàng đi lên vị trí quốc sư, tiếp đó sẽ nên đi làm mấy chuyện to lớn gì đó, ít nhất cũng phải đợi hai mươi ba mươi năm, nhưng mấy tháng sau Ôn Diễn đã muốn rời đi.
Giây phút này tâm tình ta không được tốt lắm.
Rõ ràng là lúc nghe thấy Ôn Diễn rời đi ta nên vui mừng mới đúng, nhưng hắn lại có thể nói một cách nhẹ nhàng như thế, làm cho ta mơ hồ cảm thấy có chút mất mát. Giống như hai quân đang đối chiến, quân ta chí khí tràn đầy, muốn tiêu dịch tướng quân địch thất bại thảm hại, kết quả là quân địch nói rằng, cuộc chiến này, từ đầu đến giờ bọn ta chưa từng muốn đánh với các ngươi.
Chương 14
Miệng Ôn Diễn liên tục đóng mở, nhưng đến một câu ta cũng không nghe lọt.
Ta cũng không biết tại sao, từ sau khi Ôn Diễn nói hắn phải rời khỏi đây, ta bắt đầu cảm thấy không thoải mái. Nhưng chính ta cũng không hiểu là cảm giác này từ đâu mà đến.
Bỗng dưng, Ôn Diễn đặt bút vẽ xuống, không nói một lời nào nhìn ta.
Cuối cùng ta cũng lấy lại tinh thần, kéo ra một nụ cười nói: “Tiên sinh, sao không nói tiếp?”
Tròng mắt Ôn Diễn lóe lên tia khác thường, trên mặt Ôn Diễn không còn vẻ dịu dàng nữa, nhớ lại vừa nãy ta mất hồn lâu như thế, trong lòng không khỏi cảm thấy căng thẳng.
Ta ho nhẹ một tiếng, chủ động nhận lỗi: “Tiên sinh, vừa rồi ta không cẩn thận mà thất thần.”
Ôn Diễn mở miệng nói: “Hôm nay nhìn công chúa
có vẻ không tập trung cho lắm, vẽ tranh là phải coi trọng chữ tâm, nếu lúc này
công chúa không để ý, cho dù ta có nói nhiều hơn nữa thì cũng uổng công mà
thôi.”
Nói xong, tay Ôn Diễn đặt lên bánh xe, hắn quay xe lăn, đi vòng
qua người ta.
Ta nghĩ là Ôn Diễn đang giận ta, trong lòng không khỏi nôn nóng, nhanh chóng nắm lấy tay Ôn Diễn: “Tiên sinh, từ giờ trở đi ta sẽ học chăm chỉ.”
Ôn Diễn chậm rãi đưa mắt, đầu tiên ánh mắt hắn dừng trên cánh tay ta, rồi sau đó chậm rãi di chuyển lên trên. Thấy trong ánh mắt của hắn có vẻ khác thường, ta mới phát hiện ra là lúc này ta đang nắm chặt tay Ôn Diễn.
Ôn Diễn nói: “Xin công chúa đợi một lát, ta đi lấy vài thứ.”
Ta ngượng ngùng buông tay ra.
Căn nhà gỗ của Ôn Diễn, một mình ta ngồi trên nhuyễn y, hai má nóng bừng lên. Ta nghĩ hôm nay quả nhiên không thích hợp, ngày thường ta không thích đụng chạm với nam tử, một khi đã đụng thì trong lòng chắc chắn không thoải mái, mà vừa nãy trong lúc vô ý ta lại nắm lấy tay Ôn Diễn, thậm chí còn cảm thấy tay hắn như được hơi ấm ở lồng ngực ấp ủ.
Khi Ôn Diễn quay lại, trong lòng hắn là một quả trứng gà.
Ta hơi kinh ngạc, Ôn Diễn nói: “Nếu công chúa không tĩnh tâm được, thì trước hết ta cũng chỉ có thể để công chúa tĩnh tâm đã.” Hắn đem trứng gà trong lòng đặt lên bên, rồi cười nói: “Hôm nay ta giao cho công chúa phải vẽ năm trăm quả trứng gà.”
Ta lập tức hoa mắt.
Ôn Diễn nói tiếp: “Vạn vật thế gian này đều giống hệt nhau, nếu công chúa nhắm hai mắt mà có thể vẽ trứng gà giống như thật, thì tương lai không lâu sau công chúa nhất định có thể trò hỏi hơn thầy.”
Ta lặp lại nói: “Năm trăm quả?”
Ôn Diễn nghiêm túc nói: “Đúng thế, hơn nữa phải là năm trăm quả trứng giống nhau, không được có sai khác nhỏ nào.”
Ta đã nhận Ôn Diễn là tiên sinh, như vậy thì yêu cầu của tiên sinh ta phải tuân theo. Đành vậy thôi, ta cắn chặt răng, nói: “Được”. Bởi vì trước đây ta cũng từng học vẽ, tuy không quá am hiểu, nhưng cũng có nền tảng. Chỉ là năm trăm quả trứng gà thôi mà, sẽ không làm khó được ta đâu.
Ta hít sâu một hơi, chỉnh lại tư thế ngồi, nhấc bút lên bắt đầu vẽ trứng.
Không thể không nói, Ôn Diễn để ta vẽ trứng gà quả thật khiến ta phải tĩnh tâm nhiều. Ta đây chỉ mới vẽ bức thứ nhất mà đã bắt đầu hết sức chăm chú, mãn tâm mãn nhãn vẽ một quả trứng gà màu vàng tròn vo vo khoảng ba thước.
Trứng gà trứng gà trứng gà…
Ta cũng không biết ta đã vẽ được bao lâu rồi, ta chỉ biết là khi ta vẽ tranh thì tròng mắt mình cũng sắp biến thành trứng gà đến độ ta không chịu nổi nữa rồi. Cổ có chút đau nhức, cổ tay cũng run run, thắt lưng đau ê ẩm tê dại.
Ta lén lút giương mắt lên nhìn Ôn Diễn.
Hắn ngồi trước thư án cách ta khoảng một thước, đầu hơi cúi, trâm gỗ chỉ cài có một nửa, vài lọn tóc rũ xuống trên bả vai, bộ dáng rất tuấn lãng. Ta thầm nghĩ, một người mặt mày như ngọc thế này thì nên đội mũ ngọc mới phải.
Lúc này Ôn Diễn cũng đưa mắt lên, đón nhận ánh mắt ta, trong lòng ta chợt giật mình.
Hắn nhẹ nhàng nói: “Công chúa vẽ tranh xong rồi?”
Ta cúi đầu
nói: “Mới xong một nửa.”
Hắn tiếp: “Dục tốc tắc bất đạt1, công chúa cứ thong
thả.”
(1 Dục tốc tắc bất đạt 欲速则不达:: Nóng vội thì không thành công.)
Ta đáp một tiếng rồi gác bút xuống, đi đến bên cạnh Ôn Diễn, tò mò nói: “Tiên sinh đang vẽ gì vậy?” Vừa rồi trông thấy Ôn Diễn chăm chú vẽ tranh, cũng không biết hắn đang vẽ gì. Ta đối với bức họa của Ôn Diễn rất là hứng thú, bức chân dung trước kia của hắn đã khiến ta cảm nhận sâu sắc về sự cao siêu, bức tranh núi Vu Ngọc hôm qua lại càng làm cho ta rung động mãnh liệt.
“Vẽ mây.”
Ta hăng hái tràn trề đưa đầu sang nhìn, vốn tưởng rằng sẽ thấy lại một tác phẩm kinh hoàng đời người, không ngờ chỉ là một bức tranh bình thường.
ta thất vọng.
“Trời xanh quang đãng, sao tiên sinh lại vẽ một đám mây đen lớn như vậy?”
Lúc này Ôn Diễn vung bút lên, chỉ với mấy nét sổ ít ỏi, mưa to như trút nước đã nhảy lên trên giấy. ta nói: “Chẳng lẽ tâm tình tiên sinh không tốt?”
Ôn Diễn hạ bút xuống, từ từ nói: “Thiên cơ bất khả tiết lộ.”
Da mặt của ta bắt đầu co giật.
Ôn Diễn cười cười nói: “Công chúa, để ta nhìn bức họa của người.”
Ta nghe thế, trong lòng khó tránh khỏi chút không yên. kì thật trứng gà mới nhìn thì vẽ rất dễ, nhưng muốn vẽ năm trăm bức giống nhau như đúc thì thật là khó khăn. Ta cân nhắc một phen, nói: “Tiên sinh, không bằng cứ chờ ta vẽ xong năm trăm bức rồi đưa cho ngươi xem hết cũng được.”
Ôn Diễn nói: “Cho ta xem.”
Ta thở dài, đáp một tiếng rồi đưa tranh vẽ qua. Lúc này, trong đầu ta đã định là sẽ bị Ôn Diễn giảng lí lẽ đạo lí, đã chuẩn bị tâm lý bức tranh của mình nhất định là không lọt nổi vào mắt Ôn Diễn.
Nhưng ta cũng không ngờ đến là sẽ không lọt vào nổi mắt Ôn Diễn như thế, Ôn Diễn chỉ nhìn thoáng qua, rồi lập tức đem hai trăm năm mươi quả trứng của ta xé hết.
Hắn nói: “Vẽ lại.”
“Ngươi…”
Ôn Diễn ngước mặt lên nói: “Công chúa đã nhận ta làm tiên sinh, chẳng lẽ không nên nghe theo lời ta?”
Trong lòng ta không mấy vui vẻ, phản bác nói: “Đệ tử quả thật nên nghe theo lời tiên sinh, nhưng tiên sinh cũng chưa từng nói cho ta biết, rốt cuộc là ta vẽ không tốt ở chỗ nào?” Ta nhặt lên một ít mảnh giấy vụn, chỉ vào trứng gà trên bàn, cả giận nói: “Rõ ràng vẽ rất giống.”
“Lúc trước ta nói là phải năm trăm bức giống nhau như một.”
Ôn Diễn nhặt hai mảnh giấy lên, “Công chúa cho rằng hai bức tranh này giống nhau?”
Ta đưa mắt, cãi bướng: “Không khác nhau lắm.”
Ôn Diễn sầm mặt: “Nếu công chúa đã muốn học vẽ, thì phải thật sự nghiêm túc. Tốt xấu của việc vẽ tranh, chính là từ những lỗi nhỏ đó, nếu công chúa không nghĩ thông suốt, cho dù học vài chục năm nữa cũng chỉ là hiểu sơ sơ, chỉ vẽ được những bức họa hạng ba. Hơn nữa thái độ này của công chúa, cho dù là hạng ba cũng chưa chắc có thể xưng.”
Nói nặng lời như thế, ta nghe mà bóc khói. Mặt ta lập tức đen lại, “Ôn Diễn!”
Hắn lạnh nhạt nói: “Nếu công chúa điện hạ chịu không nổi, xin hãy tìm cao minh khác.”
Ta chau mày, trong đầu chỉ cảm thấy tức giận đang lan tràn. Trong cơn tức giận, ta đập mạnh tay xuống bàn, quay người rời đi. Ra khỏi căn nhà gỗ, ta thấy Liễu Dự dựa vào cây nói cười với A Man.
Ta bước đến, mặt không chút thay đổi nói: “Chúng ta về.”
Liễu Dự ngoan ngoãn đáp: “Được”, điều này làm cho tức giận trong lòng ta giảm xuống. A Man nhìn ta một cái, không nói gì, xoay người dẫn ta ra khỏi rừng cây.
Đi được một quãng đường ngắn, Liễu Dự nhỏ giọng hỏi ta nói: “Nương tử, nàng vừa cãi nhau với Ôn tiên sinh sao?”
Ta trầm mặc không nói lời nào.
A Man từ nãy giờ im lặng không nói gì đột nhiên lên tiếng: “Cho đến bây giờ công tử nhà ta chưa bao giờ cãi nhau với người khác.”
Ta hừ một tiếng.
Sau khi A Man tiễn chúng ta ra khỏi cánh rừng, hắn bỗng dưng nói nói với ta: “Công chúa điện hạ quả nhiên có bản lĩnh, có thể khiến công tử nhà ta nổi giận, công chúa điện hạ chính là người đầu tiên.”
Dứt lời, A Man không quay đầu lại đi thẳng vào rừng cây.
Ta nghĩ thầm, có thể khiến ta tức giận đến thế, Ôn Diễn cũng là người thứ nhất, bản lĩnh của hắn thật không nhỏ.
Ta lên xe ngựa, Liễu Dự im lặng ngồi đối diện với ta, ánh mắt hắn vẫn cứ như cũ len lén nhìn ta. Chẳng qua bây giờ ta không có tâm tư để suy tính với Liễu Dự, ta quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, trong đầu trống rỗng chẳng có gì.
Liễu Dự nói: “Dường như đây là lần đầu tiên ta thấy nương tử tức giận đến vậy.”
Ta quay đầu lại, miễn cưỡng nói: “Ngươi cũng chỉ mới biết ta có nửa tháng.”
“Nương tử cũng biết Ôn tiên sinh chưa lâu.”
Ta híp mắt, “Ngươi muốn nói cái gì.”
Nét đau khổ hiện lên trên mặt Liễu Dự, hắn nói: “Ta cũng muốn nương tử nổi giận với ta. Ta biết nương tử là kiểu người gì, bình thường nương tử nhìn hiền lành tùy tiện, trên thực tế là bởi vì không quan tâm đến chúng. Nương tử tức giận với Ôn tiên sinh, chính xác là vì Ôn tiên sinh ở trong lòng nương tử.”
Ta nói: “Đừng nói bậy.”
Bỗng nhiên, ở chân trời nổi lên tiếng sấm, trong lòng ta thất kinh, vén rèm nhìn ra bên ngoài. Mới vừa rồi vẫn là trời xanh mây trắng, nhưng chỉ trong chớp mắt đã biến thành mây đen cuồn cuộn.
Chỉ nghe bên ngoài roi vụt chan chát, xe ngựa chạy với tốc độ nhanh hơn. May mà cho đến lúc ta trở lại Tùng Đào tiểu xá thì mưa mới bắt đầu rơi, ta đứng dưới mái hiên nhìn lên bức rèm mưa, bức họa hôm nay của Ôn Diễn bỗng nhảy ra trước mắt ta.
Ta nhất thời sửng sốt.
Chẳng lẽ Ôn Diễn quả nhiên là thần toán tử? Hay chỉ là lần này gặp may? Ta thầm nghĩ, vẫn cứ là vế sau có lý hơn. Bây giờ chính là mùa mưa, trời mưa cũng là chuyện thường.
Ước chừng qua khoảng một canh giờ, tức giận trong ta lúc này cũng sắp tiêu tan hết.
Ta tỉnh táo nghĩ ngợi, cảm thấy ta không cần phải nổi giận với Ôn Diễn. Hắn dám nói nặng lời với ta đã hiếm thấy rồi, thế gian này cũng chẳng mấy người dám làm thế với ta, ta nên khen ngợi hắn mới phải. Huống hồ, Ôn Diễn đã là tiên sinh của ta, hắn làm tròn phận sự của mình như vậy ta cũng nên vui mừng. Trước kia thái phó tiên sinh dạy ta, ngoại trừ thái phó ra, mọi người ai cũng đều sợ ta, thế nên kĩ năng vẽ tranh của ta mới có thể mười năm như một ngày. Lại nói, ta nhận Ôn Diễn làm thầy ngoài việc học vẽ ra còn có mục đích khác.
Nghĩ như thế, khuôn mặt xám xịt của ta lập tức giãn ra, vui tươi hớn hở chơi đùa với Tiểu Sư Tử một hồi, sau đó sai hạ nhân chuẩn bị trứng gà luộc cho bữa tối. Bởi vì cái gọi là tính toán trước mới thành kì sự, trứng chim cũng cùng một đạo lý, để ta ăn nhiều lần, nhìn nhiều lần, nhớ nhiều lần, vẽ nhiều lần, ta cũng có thể có ‘lòng’ trứng chim. Ôn Diễn muốn làm nghiêm sư, ta cũng có thể làm cao đồ, nghĩ đến lúc ta vẽ năm trăm quả trứng chim giống hệt nhau, Ôn Diễn chắc chắn sẽ kinh ngạc ra mặt, trong lòng ta đầy ắp chờ mong.
(Nói qua đoạn trên, như phía trên bạn Ôn chân què muốn chị Ninh vẽ trứng để tĩnh tâm, thế nên lòng trứng chim của chị ý chính là sự tĩnh tâm tập trung cao độ đó; nghiêm sư là thầy giáo nghiêm khắc, cao đồ là học sinh giỏi.)
Sau khi dùng bữa tối, ta phủ phục trước bàn án, tĩnh tâm vẽ trứng.
Cho đến tận đêm khuya, khi cả người đau nhức thì ta mới ngừng lại. Ta đứng lên, chuẩn bị thả lỏng gân cốt. Không ngờ vừa ngẩng đầu đã thấy Liễu Dự im lặng ngồi trên ghế đẩu bên kia.
Ta kinh ngạc nói: “Ngươi đến đây lúc nào?”
Liễu Dự nói một cách thê lương: “Lúc nương tử bắt đầu vẽ ta đã có mặt ở đây rồi.”
Chính ta cũng chẳng để ý đến điều này, lúc ấy trong mắt ta chỉ toàn là trứng gà, làm sao để tâm đến Liễu Dự nổi. Ta hỏi: “Sao ngươi chưa đi ngủ?”
“Nương tử chưa ngủ, ta cũng không muốn ngủ.” Dừng lại, hắn nói tiếp:
“Ta còn có vài lời muốn nói với nương tử.”
Ta đưa mắt liếc hắn một cái, “Có chuyện gì thì cứ nói thẳng.”
Liễu Dự mím môi nói: “Hôm nay ta đã moi ra từ miệng A Man một chút chuyện.”
Nhất thời tinh thần ta lập tức tỉnh táo hẳn, “Hả? Chuyện gì?”
“A Man nói mấy năm trước từng ở trên núi này trông thấy ta.”
“Mấy năm trước? Là năm nào?”
Liễu Dự nói: “Năm Hữu Bình đầu tiên.”