Phồn Chi (Tập 1) - Chương 07 phần 4

Họ không nghĩ tới hắn, hắn cũng không nhớ nhung họ. Ở xa nhau như vậy cũng không có gì là không tốt. Ba mươi năm sống trên đời, kí ức về gia đình hiếm hoi như mưa rào lúc hạn. Ngoại trừ ông bà nội thật lòng chăm lo cho hắn thì tính ra cũng chỉ có kẻ ngốc Vương Tranh mà thôi.

Nhiều lần Lý Thiên Dương đã từng nghĩ, nếu hắn không quen Vương Tranh, thì tình yêu giữa hắn và Vu Thư Triệt có thể lâu dài chút. Nhưng sự thật là hắn đã gặp Vương Tranh rồi nên nảy sinh ra sự so sánh giữa hai người. Vì vậy hắn hiểu Vu Thư Triệt không phải người thích hợp để hắn sống chung cả đời. Và ngược lại, bởi sự xuất hiện của Vu Thư Triệt, hắn biết được lúc Vương Tranh đi theo hắn, đã phải khổ sở buồn rầu bao nhiêu.

Chỉ cần nghĩ tới đứa trẻ mà hắn cướp trên tay gia đình bình yên nọ, nhưng chưa một lần đối đãi cậu tử tế, thì liền đau lòng.

Lý Thiên Dương gọi điện thoại cho gã Hầu, nói hắn còn phải ở thành phố G vài ngày nữa, nếu được thì cho hắn mượn xe đi lại ít hôm.

Gã Hầu vốn rộng rãi, vui vẻ đáp, Nhà chỉ còn mỗi chiếc Mazada, nếu chú mày cần thì sang mà lấy.

Lý Thiên Dương cũng không kén cá chọn canh, nói cảm ơn rối rít. Hôm sau, tài xế nhà gã Hầu chạy xe sang, trao cho hắn chìa khóa.

Xe đã đổ đầy xăng, xem chừng thì vẫn còn mới, kiểu dáng cũng được, động cơ chạy ổn. Lý Thiên Dương cũng chỉ cần loại xe phổ thông này để hỗ trợ đi lại mà thôi. Hắn tặng cho anh tài xế gói thuốc lá nhập, rồi ngồi vào xe, nhấn ga, chạy đi.

Lý Thiên Dương nhớ đường rất giỏi, mới vài ngày đã thuộc đường đi nước bước. Xe đi vào đường lớn dần tăng tốc, qua hai con phố dài, rẽ sang phải là chạy thẳng tới cửa bệnh viện.

Hắn đậu xe ngoài cổng, hạ kính xe xuống, châm thuốc hút, dằn nén rít một hơi.

Hắn đang chờ Vương Tranh.

Sớm đã biết có một cô gái luôn bên cạnh Vương Tranh, từ đại học cho tới nay. Vài ngày trước, cô gái đó còn giả vờ làm bạn gái của cậu. Bây giờ cô ta đang bị bệnh. Lý Thiên Dương vừa nhìn sơ đã biết, cô ta sống không còn lâu nữa.

Sau đó nhờ người thăm hỏi, biết được tên cô gái là Vu Huyên.

Hóa ra cô ta là Vu Huyên.

Trước đây đã từng nghe Vương Tranh nhắc qua, là bạn thân nhất của cậu. Mới đầu, Lý Thiên Dương không mấy yên tâm, thậm chí còn phản cảm với cô. Trong ấn tượng của hắn, đại học luôn đầy rẫy mấy cô chủ động làm quen với những cậu chàng đồng tính, nhằm thỏa mãn lòng hiếu kì của họ. Theo hắn thấy, những người dùng thái độ nhiệt tình thăm dò đời sống riêng tư của người đồng tính thì còn đáng ghét gấp bội mấy kẻ luôn thích khinh thị. Vì vậy, lúc Vương Tranh khoe mình có một cô bạn thân, hắn vô cùng phản đối. Nhưng Vương Tranh bạn bè rất ít, đa phần chỉ là bạn học, bạn thật sự thì không có. Nhiều lúc, hắn thấy Vương Tranh rất cô đơn, nên cũng không ngăn cản chuyện cậu lui tới với cô bạn đó.

Nhưng có một lần, cô gái đó tới công ty tìm hắn, nói toàn những lời kì quái. Lý Thiên Dương không để tâm nghe, nên chẳng nhớ cô ta nói gì. Chỉ nhớ mang máng đâu, hình như dặn hắn phải đối xử tốt với Vương Tranh một chút, bằng không sẽ hối hận. Khi đó hắn đang xem tài liệu, chán ghét nghĩ, lẽ nào bọn trẻ bây giờ ngây thơ vậy sao, không biết thế nào là tôn trọng chuyện riêng tư của người khác?

Sau đấy, hắn không muốn phải mất thời gian với cô gái trông lôi thôi lếch thếch đang ở trước mặt hắn nữa, bèn khó chịu nói: “Vương Tranh than vãn gì với cô hả?”

“Không.” Cô gái có chút bối rối. “Vương Tranh luôn nói là anh rất tốt.”

“Cô nghĩ Vương Tranh đang nói dối, cô cho rằng bạn mình là kẻ nhu nhược, bất lực, cố chịu ức hiếp rồi phải nhân nhượng mong đổi lấy bình an sao?”

“Ý tôi không phải vậy. Tôi muốn nói, nếu anh còn như vậy nữa thì sau này…”

“Được rồi, chúng ta dừng lại ở đây đi. Vu Huyên phải không? Tôi biết là cô thật lòng xem Vương Tranh là bạn, nhưng tốt nhất cô nên hiểu, chuyện giữa chúng tôi, người ngoài như cô xen vào không thấy buồn cười lắm sao? Ngại quá, tôi còn việc phải làm, cô về giùm cho.”

Cuộc nói chuyện kết thúc không mấy thoải mái. Nhưng cô gái trước khi đi, vẫn không cam lòng ngoảnh lại: “Nếu anh muốn anh và cậu ấy có thể suôn sẻ về sau, thì hãy cách xa người đàn ông có nốt ruồi trong lòng bàn tay.”

Lý Thiên Dương không mấy để ý lời cô. Nghe ra thật buồn cười, mỗi ngày hắn bận bịu, gặp gỡ nhiều người như vậy, ai lại dư đâu thời gian mà đi để ý xem người nào có hay không có nốt ruồi trên bàn tay cơ chứ?

Mãi cho đến nhiều năm sau, gặp lại Vu Huyên, hắn mới nhớ tới câu nói hôm nào của cô. Quả thật trong lòng bàn tay phải của Vu Thư Triệt có một nốt ruồi, nhưng lại không rõ lắm, nếu không phải là người gần gũi thì sẽ không để ý thấy.

Nháy mắt, Lý Thiên Dương bất chợt tin vào cái gọi là số mệnh, nhưng cẩn thận ngẫm lại thì thấy thật điên rồ.

Dù Vu Huyên đã lên tiếng cảnh báo, nhưng thật ra chuyện lại không liên quan tới nốt ruồi hay Vu Thư Triệt gì cả. Tự hắn biết, chiếu theo tâm tính khi đó, hắn và Vương Tranh chia tay chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Mấu chốt ở chỗ, thời điểm đó, hắn không muốn bên ai dài lâu.

Vì không nghĩ tới, nên cũng không tính đối phương vào trong kế hoạch tương lai. Chuyện chẳng qua chỉ là nhất thời, không muốn cùng ai trải qua hôm qua, chẳng nguyện bên ai bước tới ngày mai.

Vì vậy, hắn không để ý người khác đã làm những gì cho hắn, không quan tâm những thứ trước mắt phải vất vả bao nhiêu mới có được. Và hơn hết, là không lo nghĩ giữa hai người có phát sinh vấn đề hay không. Không nghĩ sẽ không thấy nguy cơ, cũng sẽ không hoảng loạn.

Không phải hắn không biết tình cảm Vương Tranh dành cho hắn tràn ngập bao bất an lo lắng, nhưng hắn không muốn đi xác định hay cứu chữa, thậm chí còn vin vào đó mà tự đắc, vì lợi ích bản thân dựng lên màn che chắn.

Đây rõ ràng là đang khinh khi người khác. Sau này bình tĩnh nghĩ lại, chỉ thấy xấu hổ vô chừng.

Chia tay Vương Tranh xong, hắn lại bắt đầu tự vấn, nhiều khi còn cãi nhau với Vu Thư Triệt, không muốn quay về nhìn tủ rượu ngoại chất chồng của gã, hắn lái xe về lại nhà cũ. Giữa một mảnh trống trải, lặng lẽ suy tưởng, thật ra hắn muốn cái gì? Tại sao ở nơi ấm áp dường ấy, lại có thể để lộ ra diện mạo ti tiện của mình? Lẽ nào như người ta nói, ăn no liền sinh chuyện, chuyện xảy ra rồi lại hay là vẫn còn đói lắm.

Lý Thiên Dương tự giễu, bây giờ đúng là quay cuồng đến mức không kịp nuốt miếng cơm. Vu Thư Triệt không nấu ăn, nếu có liền nhất định khoa trương tới hù người, bày chén đĩa ra hết cả bếp và kết quả là nấu ra những món hắn chẳng biết tên. Nhờ phúc của Vu Thư Triệt, hắn biết hóa ra nước ngoài có tới những mười loại tiêu hột.

Nhưng vấn đề ở chỗ, hắn là người Trung Quốc, quen với cơm trắng cháo hoa, bánh ngô rau luộc. Những món ăn bình thường đó mang tới sự ấm áp và ngon miệng mà món gan ngỗng béo mấy ngàn tệ cũng không so được.

Hai người hiếm khi nấu ăn ở nhà, toàn ra ngoài ăn, hoặc đặt người ta đưa tới. Mỗi lần về nhà đều không có cơm ngọt canh lành nóng hổi đón chờ. Vu Thư Triệt còn bận hơn hắn. Bình thường đều ăn ở công ty. Lý Thiên Dương chịu không nổi, nhiều lần đề nghị mướn người giúp việc, nhưng chưa nói xong lại bị Vu Thư Triệt bác bỏ.

Lí do là vì gã không thích để người lạ xen vào không gian riêng tư.

Chậm rãi, Lý Thiên Dương phát hiện, hắn nhớ mùi vị món canh Vương Tranh vẫn nấu biết bao. Những món ăn bình thường đó chẳng đẹp mắt bằng món u món Pháp, nhưng không cho quá nhiều bột ngọt, lại còn có vị ngọt ngọt đắng đắng của dược liệu, ngọt thanh của mứt táo. Hương thơm ngào ngạt của vị trái cây, hương nồng đậm của các loại thịt dậy lên bao tình quan hoài.

Chẳng phải dễ để nấu ra được hương vị như vậy.

Hắn biết, hắn thật sự rất nhớ Vương Tranh.

Song chuyện đã tan hoang thế này, nhớ nhung Vương Tranh thì được gì?

Hắn và Vu Thư Triệt toàn đụng phải chuyện không vui, đa số thời gian đều là cãi vã, tan hợp vài lần cũng không giải quyết rõ ràng được, còn dây dưa thêm nữa lại phiền lụy lẫn nhau. Cuối cùng, hắn dứt khoát cắt đứt một lần cho xong. Sau đó một năm, Vu Thư Triệt lại tỏ ý muốn làm lại từ đầu, nhưng Lý Thiên Dương luôn quanh co nói cho qua. Hắn mệt rồi.

Đến thành phố G lần này, chưa từng nghĩ là sẽ gặp lại Vương Tranh. Tâm hồn mệt mỏi của Lý Thiên Dương bỗng hồi sinh, trỗi lên nỗi khát cầu vô bờ. Hắn ngẫm, đây có lẽ là ông trời ban cho hắn cơ hội thứ hai.

Nhưng Vương Tranh đã không còn là Vương Tranh trước kia.

Quả thật, so với ngày trước, Vương Tranh đã thành thục hơn rất nhiều, cũng mạnh mẽ kiên quyết hơn, nhưng đồng thời lại lắm phiền muộn. Song không thể phủ nhận, bây giờ cậu còn khiến người khác để tâm hơn. Đây không phải là lí do Lý Thiên Dương kiên quyết theo đuổi lại Vương Tranh cho bằng được. Nếu hôm đó, hắn không bước vào nhà cậu, thì lòng cố chấp đó cũng chỉ dừng ở mức độ nào đó thôi, chỉ là hắn đã vào rồi, vừa nhìn thấy bầu không khí ấm cúng quen thuộc lại xúc động muốn trào nước mắt.

Rồi ý nghĩ ban đầu bỗng chốc biến thành chấp niệm.

Sao lại ngu ngốc đến thế? Xoay một vòng lớn, thứ muốn có vốn ở ngay trước mặt. Người nên yêu, nên quan tâm, nên ra sức giữ gìn sát ngay bên cạnh, cớ gì còn không thấy được? Bình thường cố sống cố chết đi làm kiếm tiền là vì cái gì? Không phải vì muốn xây dựng một mái ấm hiền hòa đầy những tinh tươm dịu dàng đó sao?

Lý Thiên Dương trời sinh là đồng tính, sớm không trông mong gì chuyện con cái, nhưng ngoài chuyện đó ra thì hắn cũng là con người, hơn hết là một người đàn ông Trung Quốc truyền thống. Hắn chẳng cách nào không sợ hãi cô độc, cũng không thể không khao khát sự dịu dàng.

Cớ gì lại ra nông nỗi này?

Hắn đã đến bệnh viện thăm Vu Huyên, tin là cô gái có năng lực khác người, lại còn có sức ảnh hưởng với Vương Tranh, nếu nói chuyện với cô ta thì chắc là cũng tốt. Trong cuộc hội thoại, hắn hỏi thẳng Vu Huyên vấn đề giữ trong lòng bấy lâu. Nếu bảo là hắn hỏi han cô gái bệnh tình nguy kịch, chi bằng nói đúng hơn là hắn đang xác nhận nghi vấn trong lòng lâu nay.

“Chẳng có nhiều tại sao thế đâu, lí do rất đơn giản, ở trong đây, không phải chỉ có duy nhất một tiếng nói.” Vu Huyên chỉ vào trái tim mình, hào hứng khi thấy hắn khốn khổ. “Cũng giống như ở chợ nông sản, tất cả tiểu thương đều giao hàng, anh muốn mua cái gì phải tự cố mà đi tìm, lắng nghe, quan sát. Chẳng phải dễ đâu.”

Lý Thiên Dương cau mày. “Cô nói thẳng ra đi. Tôi không phải Vương Tranh, không quen ám chỉ như thế.”

“Còn thiếu những gì, đang muốn bao nhiêu, dục vọng sâu hay cạn, hiểu chưa?” Vu Huyên hiếm khi lại tốt bụng giải thích: “Một một khát khao trong lòng con người đều đang cật lực kêu gào muốn được thỏa mãn, được ưu tiên. Nhưng anh lại chẳng thể đi thực hiện hết thảy, với lại cũng không có khả năng đó. Vậy anh phải làm gì bây giờ? Dù sao cũng phải chọn một thứ, nếu không lại mua phải một xe cà thối mà cứ tưởng là hàng thượng phẩm về nhà.”

Lý Thiên Dương đanh mặt. “Cô đang châm chọc tôi!”

“Hiểu ra được vậy đúng là cũng lạ nha.” Vu Huyên hí hửng bật cười. “Tôi nhớ mình từng nhắc nhở anh rồi.”

Lý Thiên Dương nghĩ nghĩ, sau đó gật gật đầu. “Quả nhiên là cô có dị năng.”

Vu Huyên nhún vai. “Nếu có khả năng đó đã không nằm chờ chết thế này. Lại nói chuyện khi nãy, trong hoàn cảnh ồn ào đó, thứ mà nội tâm anh thật sự muốn cũng chỉ như khoai tây lấm bùn của ông lão nông dân ngồi yên lặng trong khu chợ kia thôi, xung quanh toàn là rau quả tươi ngon, làm sao mà anh chú ý tới nó nhỉ? Đợi đến lúc anh đi mua một xe rau củ khác về nhà, mùa đông đến, ngay cả một chút lương thực qua mùa đông anh cũng chẳng dự trữ nổi.”

Lý Thiên Dương lắc đầu. “Tôi tới không phải để nghe cô nói những chuyện đó, mà mong cô hãy khuyên bảo Tiểu Tranh, tôi thực sự yêu cậu ấy, lần này nhất định tôi sẽ đối tốt với cậu ấy, hãy nói với cậu ấy cho tôi… một cơ hội nữa.”

“Tôi sắp chết, không rảnh xen vào chuyện người khác.” Vu Huyên khinh bỉ.

Lý Thiên Dương bước tới một bước, mỉm cười và nói: “Tiểu Tranh không tin tôi, nhưng cô thì cũng đừng vậy. Tôi nói thật. Chẳng phải cô có năng lực dự đoán đó sao? Cô nhìn đi, tôi là tương lai của Tiểu Tranh. Hơn nữa, dù bây giờ cậu ấy không chịu tha thứ cho tôi, nhưng cũng không có nghĩa là trong lòng không có tôi.”

“Buồn cười, anh gây nghiệt lẽ nào người khác không được hận anh?” Vu Huyên nổi giận, vơ cái cốc gần đấy lên. “Anh còn nói nhảm nữa thì đừng trách tôi không khách sáo.”

“Vu Huyên, tôi chỉ muốn tốt cho cậu ấy thôi, cô nên giúp tôi. Ai thắt nút thì người đó gỡ. Là tôi làm tổn thương cậu ấy thì cũng nên là tôi tới chữa lành. Tôi thề với cô, tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Vu Huyên đanh mặt cả buổi, sau cùng bỏ cốc nước xuống, nghiến răng nói: “Đưa tay cho tôi.”

“Cái gì?”

“Chìa tay của anh ra, bớt nói nhảm đi!”

Lý Thiên Dương vươn tay ra, Vu Huyên đặt tay cô lên, nhắm mắt lại, nhíu mày một lúc rồi mở mắt ra, nhìn hắn đầy hoang mang.

“Thế nào?”

“Tôi…” Vu Huyên muốn nói lại thôi.

“Sao? Tiểu Tranh tha thứ cho tôi?” Lý Thiên Dương đắc chí.

“Không. Tôi chẳng thấy gì hết.” Vu Huyên mệt mỏi nhắm mắt. Có lẽ anh nói đúng, anh và Vương Tranh có thể tái hợp, ai biết được, nhưng nếu mà vậy thì tôi không cam lòng. Tiểu Tranh xứng đáng tìm được người tốt hơn.”

“Một lần sai không có nghĩa suốt đời sai. Chẳng phải biết lỗi sửa lỗi là điều rất tốt đấy sao?”

Vu Huyên trừng mắt liếc hắn, chợt cười váng lên. “Đừng có nói nhảm với tôi. Tôi nhìn không được kết cục của anh với Tiểu Tranh, nhưng tôi lại thấy rõ chuyện anh với một người khác đấy. Anh ta sẽ tìm được anh nhanh thôi, người trong lòng bàn tay có nốt ruồi ấy, hơn nữa còn đang rất giận dữ đó.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3