12 Độ Ngọt - Chương 26
12 Độ Ngọt
Chương 26: Hôn cô ấy
Bà Vương Thục Trân đã ngồi lại xuống ghế nên ông Chân cũng không tiện đi thay nữa. Ông nhìn lướt sang con trai bên cạnh, thằng bé ăn mặc giản dị hơn cả ông, điều này đã khiến ông cảm thấy, thật ra ông cũng không đến nỗi nào.
“Khụ khụ, ăn cơm thôi, nhìn cái gì mà nhìn?” Ông Chân không phải chưa từng nhìn thấy dáng vẻ si mê của bà Vương Thục Trân, ngày thường bà si mê Trần Tuý trên ti vi thì thôi, thế mà ngay cả trước mặt người ta cũng không khác gì mấy.
“Trần Tuý đẹp trai, tôi thích nhìn đấy thì sao?” Bà Vương Thục Trân nói, rồi gắp một miếng sườn xào chua ngọt bỏ vào bát của Trần Tuý, “Nào, cháu nếm thử món sườn xào chua ngọt dì làm đi, Điềm Điềm nhà dì thường thích ăn món này nhất.”
“Cám ơn dì ạ.” Trần Tuý nếm thử một miếng dưới cái nhìn chằm chằm của bà, sau đó cười, tán thưởng: “Ngon lắm ạ, tay nghề của dì tốt hơn của cháu rất nhiều.”
Bà Vương Thục Trân nghe vậy, thì mắt càng sáng hơn: “Cháu còn biết nấu ăn hả?”
“Vâng.” Trần Tuý suy nghĩ một lúc, vẫn không nói đến chuyện của Trần Nhất Nhiên. Anh chưa nói, nhưng Chân Điềm đã nói tiếp, “Nhà anh ấy còn có một đứa nhỏ, nên anh ấy luôn cố gắng tự nấu ăn.”
Chân Điềm chêm vào câu nói này thì đôi mắt bà Vương Thục Trân mờ đi như chiếc đèn pin đột ngột hết điện: “Trần Tuý đã có con rồi sao?”
“Là cháu trai của cháu ạ.” Đã đến nước này nên Trần Tuý dứt khoát không giấu giếm nữa, dù sao sớm muộn gì anh cũng sẽ nói với bọn họ những chuyện này, “Bố mẹ thằng bé đã mất, nên thằng bé sống cùng với cháu.”
“À, ra vậy.” Bà Vương Thục Trân bừng tỉnh rồi gật đầu, “Vậy cũng khó khăn cho cháu quá.”
“Thiện Thiện rất nghe lời hiểu chuyện, không hề khiến người khác phải lo lắng.” Chân Điềm lại đứng ra nói giúp cho Trần Nhất Nhiên. Trần Tuý nhìn cô, nghĩ thầm thằng bé rất nghe lời hiểu chuyện thì cũng đúng, nhưng không hề khiến người khác phải lo lắng thì anh không quá tán thành.
Nhưng anh không nói gì cả.
Lần này bà Vương Thục Trân chưa kịp lên tiếng thì Chân Hi, người nãy giờ không nói chuyện đã ‘ồ’ lên, như thể vừa hiểu ra điều gì đó: “Có phải hôm qua mọi người cùng đi công viên chơi không?”
“Đúng vậy, sao thế?”
Chân Hi không đáp, anh chỉ nghĩ Chân Điềm có người mình thích và yêu đương với nhau, không ngờ ngay cả con trai cũng có luôn rồi?
Chân Điềm có thể không nhận ra, nhưng anh ta không dám đảm bảo rằng bố mẹ anh ta sẽ không có ý kiến gì. Nếu Chân Điềm thực sự ở bên MC Trần này thì nhất định phải cùng nhau nuôi nấng đứa cháu trai ấy. Làm cha mẹ, thương con gái của mình cũng là lẽ tự nhiên.
Không cần nói đến bố mẹ anh, ngay cả người làm anh như anh cũng đều có thành kiến.
Tất nhiên Trần Tuý cũng đã sớm nghĩ đến điều này, nhưng đây là một vấn đề không có cách né tránh. Trên bàn ăn bỗng yên tĩnh đi, bà Vương Thục Trân lại múc một thìa canh đậu hũ Ma Bà cho vào bát của Trần Tuý: “Đây cũng là một món sở trường của dì, cháu có thể nếm thử.”
“Vâng, cảm ơn dì ạ.” Trần Tuý cười với bà, bà Vương Thục Trân vô thức che ngực mình, cảm thấy con nai đang ngủ say trong lòng lại bắt đầu thức tỉnh.
“Mọi người cũng đừng ngồi ngây ra chứ, ăn cơm đi ạ.” Chân Điềm thấy mọi người đều không động đũa thì lên tiếng.
Mọi người lập tức tích cực hưởng ứng lời kêu gọi của cô, cuối cùng bàn ăn cũng ấm áp trở lại. Bà Vương Thục Trân vừa ăn vừa hỏi Trần Tuý: “Cháu với Điềm Điềm nhà dì học cùng trường cấp ba sao?”
“Vâng, cháu trên cô ấy hai khoá, lúc cô ấy học lớp Mười thì cháu học lớp Mười Hai ạ.”
“Ồ, vậy sao dì chưa bao giờ nghe Điềm Điềm nhắc đến chuyện này vậy.” Bà Vương Thục Trân nhìn Chân Điềm, cười nhưng trong lòng lại không cười.
Chân Điềm xới cơm trong bát rồi không nói gì, đương nhiên cô sẽ không tìm mẹ để nói về chàng trai mà cô có tình ý rồi.
Trần Tuý nhìn Chân Điềm rồi cười nói: “Có lẽ là do cháu không có gì đáng nói ạ.”
“Không phải vậy đâu!” Không đợi bà Vương Thục Trân phản bác thì Chân Điềm là lên tiếng, cô nhìn bà Vương Thục Trân rồi nói: “Đâu phải chuyện gì con cũng phải nói với mẹ chứ.”
Chân Hi trầm ngâm nhìn cô, rồi lại nhìn Trần Tuý bên cạnh.
Chẳng lẽ hai người này còn yêu sớm nữa sao? Thế mà người làm anh như anh không hề phát hiện ra!
“Khụ.” Ông Chân ho khan một tiếng, ý bảo đã đến lúc cho ông hỏi, “Tiểu Trần làm việc ở đài truyền hình, bình thường bận rộn lắm không?”
Chân Điềm giật khoé miệng, biến thành Tiểu Trần nhanh dữ vậy?
Trần Tuý nói: “Công việc ở đài truyền hình tương đối bận ạ, nhưng vẫn có thể lo cho cuộc sống.”
“Nhưng cháu còn phải chăm sóc cháu trai nữa nên hẳn là không có thời gian đúng không?” Thật ra ông muốn hỏi là, không có thời gian chăm sóc Điềm Điềm của bọn họ đúng không? Nhưng mà hôm nay Chân Điềm đưa người về, mà cũng không nói là bạn trai nó, còn mẹ nó kích động hết nửa ngày, khiến cho đây giống như là buổi gặp người hâm mộ vậy.
Chân Điềm nói: “Bố, bố quan tâm chuyện công ty chưa đủ ạ, mà còn muốn quan tâm chuyện người ta yêu đương nữa?”
Ông Chân lúc này mới tin câu nói sinh con gái nó đều hướng ra ngoài, ông còn chưa nói gì mà con bé đã bắt đầu che chở cho người ta rồi, “Bố hỏi một chút thì sao? Bố hỏi thôi cũng không được à?”
Chân Điềm còn muốn nói nhưng Trần Tuý đã đè tay cô lại rồi lên tiếng, “Cháu trai của cháu năm nay tám tuổi, về cơ bản đã biết cách tự chăm sóc mình. Cũng không cần phải lo lắng về học lực, thành tích của thằng bé rất tốt.”
Chân Điềm rất sợ Trần Tuý sẽ bị thiệt nên nhanh chóng phụ hoạ với anh: “Đúng vậy, Thiện Thiện rất thông minh! Còn lợi hại hơn cả Chân Hi nữa!”
Trên mặt Chân Hi đầy dấu chấm hỏi, cũng không nên quá thiên vị như thế chứ? Anh còn thua kém một đứa trẻ tám tuổi sao? Anh là anh trai của nó mà!
“Cháu trai của Trần Tuý nhất định cũng thông minh tài giỏi đẹp trai như cậu của nó vậy.” Bà Vương Thục Trân mù quáng nói.
Chân Hi và ông Chân đều không lên tiếng.
Ăn trưa xong, bà Vương Thục Trân giữ Trần Tuý ngồi lại một lúc, bà đi gọt trái cây cho anh, hơn nữa còn kéo Chân Điềm vào bếp giúp bà.
“Con nói thật cho mẹ nghe, cuối cùng con với Trần Tuý là thế nào.” Bởi vì nhà bếp là dạng mở nên bà Vương Thục Trân không thể nói to, nhưng con dao trên tay bà cứ đang gọt ‘rột rột’, cắt quả táo làm hai phần.
Chân Điềm bất giác mím môi, cô cảm thấy bà Vương Thục Trân không phải đang gọt táo mà như đang gọt cô vậy.
“Có chuyện gì vậy ạ?”
Bà Vương Thục Trân liếc cô: “Con vẫn giả ngu với mẹ à? Đừng nói với mẹ là con không có tình ý với Trần Tuý, biểu hiện của con trên bàn cơm lúc nãy, người mù cũng có thể nhận ra.”
Chân Điềm: “…”
Không phải đâu, cô làm gì thể hiện rõ như thế? Có phải anh ấy cũng nhận ra cái gì rồi không?
“Chẳng phải mẹ nói nếu con có bản lĩnh thì đưa người về nhà sao? Bây giờ con đã đưa về rồi đó, sao mẹ lại nói nhiều như vậy chứ?” Chân Điềm quyết định giả ngu đến cùng.
Bà Vương Thục Trân cười nhạo: “Đưa về nhà thì có bản lĩnh gì? Có bản lĩnh thì biến thằng bé thành con rể của mẹ đi.”
Chân Điềm: “…”
Quả nhiên con người càng ngày càng tham lam hơn!
“Trái cây này cắt xong rồi đúng không ạ? Vậy con mang ra đây.” Chân Điềm bưng đĩa trái cây trên bàn rồi chạy ra ngoài.
“Mọi người ăn trái cây đi ạ.” Cô đặt đĩa hoa quả lên bàn trà trong phòng khách rồi cười với bọn họ “Mọi người đang nói chuyện gì thế, trông vui quá vậy?”
Chân Hi ở bên cạnh cười lạnh, sau đó cầm một miếng táo cho vào miệng: “Yên tâm đi, không có bắt nạt đàn anh của em đâu.”
“Cái gì chứ? Em đâu có nói mọi người đang bắt nạt anh ấy đâu!” Chân Điềm cố ý tăng âm lượng, cố gắng che giấu sự xấu hổ của mình. Dường như Trần Tuý nhận ra suy nghĩ của cô thì đứng ra giải vây giúp, “Mọi người đang nói đến chương trình mới của anh.”
Bà Vương Thục Trân đang bưng đĩa trái cây đi ra thì nghe thấy câu này, bà ngạc nhiên hỏi: “Hả, Trần Tuý sắp có chương trình mới sao?”
“Ừ, là thay thế cho chương trình toạ đàm của ông Trịnh.” Câu này là ông Chân nói, bà Vương Thục Trân nghe xong là hiểu ngay. Ông Chân không xem ti vi nhiều, nhưng Trịnh Duy Quốc đã hoạt động trên truyền hình hơn ba mười năm rồi nên chắc chắn rất ít người mới không biết đến ông ấy thôi.
Ông Chân cũng theo dõi các chương trình của ông ấy, lại còn đánh giá rất cao. Nhưng mấy năm gần đây, chương trình mà Trịnh Duy Quốc chủ trì càng lúc càng ít hơn.
“Vừa nãy tôi nghe Tiểu Trần nói sức khỏe ông Trịnh không tốt nên có thể sẽ về hưu.” Ông Chân thì thào nói: “Thời gian không tha cho một ai, nháy mắt chúng ta đều già cả rồi.”
Ông vốn có ý kiến về việc con gái yêu đương sớm, nhưng bây giờ ông chợt nhận ra thời gian mình ở cạnh con đã không nhiều nữa.
Có thể ở bên Chân Điềm cả đời, không phải là người làm cha mẹ như bọn họ.
“Tự dưng cảm thán như thế làm gì.” Bà Vương Thục Trân đặt trái cây xuống rồi ngồi lên ghế. “Đây chẳng phải là điều tốt cho Trịnh Duy Quốc à. Cả đời bận rộn, cũng nên nghỉ ngơi hưởng phúc rồi. Hơn nữa, Trần Tuý còn có chương trình mới để thăng tiến.”
Ông Chân hiểu ra, trọng điểm của bà là chương trình mới của Tiểu Trần.
Cả nhà ăn trái cây và trò chuyện một lúc, cuối cùng bà Vương Thục Trân cũng chịu thả Trần Tuý về nhà.
“Chân Điềm, con đi tiễn người ta đi.” Bà dặn dò như vậy.
“Vâng.” Chân Điềm đi theo Trần Tuý ra ngoài, ngăn Pudding đang muốn đi theo lại trong nhà.
Xe của Trần Tuý dừng trước vườn hoa, Chân Điềm theo anh lên xe rồi thắt dây an toàn. Trần Tuý nhìn cô một cái, cong môi, sau đó quay đầu khởi động xe.
Chân Điềm không cảm thấy cách mình tiễn người có gì không ổn, cô còn nói chuyện với Trần Tuý: “Xin lỗi anh, bố mẹ em có thể có chút hiểu lầm nên đã hỏi anh nhiều cái không hay.”
Trần Tuý nhíu mày, làm bộ như không hiểu, “Hiểu lầm? Hiểu lầm cái gì?”
“À…” Chân Điềm vô thức nghịch dây an toàn, “Hình như bố mẹ hiểu lầm em đang yêu đương, sau đó còn tưởng rằng anh là bạn trai của em.”
“À, ra vậy.” Trần Tuý bình thản nói, không thể nhận ra bất kỳ cảm xúc nào.
Chân Điềm gật đầu nói: “Nếu bọn họ đã nói điều gì khiến anh không vui, anh cũng đừng để trong lòng nhé, bọn họ không cố ý đâu.”
“Ừ.” Trần Tuý đáp rồi chậm rãi lái xe ra khỏi khu biệt thự nơi Chân Điềm ở. “Nếu như, anh nói đó không phải là hiểu lầm thì sao?”
“Gì cơ?”Lần này Chân Điềm không kịp phản ứng.
“Nếu như chuyện của chúng ta không phải là hiểu lầm thì sao?” Trần Tuý đánh lái vào lề đường, từ từ dừng lại.
Chân Điềm cau mày, giống như đang suy nghĩ một vấn đề nan giải. Nhưng chỉ có cô mới biết, lúc này trái tim mình đang đập nhanh ra sao.
“Không phải là hiểu lầm, vậy thì là gì?” Cô nghe thấy chính mình hỏi vậy.
Trần Tuý nhìn cô với ánh mắt như thể Chân Điềm là một loại bia mạnh nhất, chỉ cần một ánh nhìn đã khiến người ta say đắm.
Bầu không khí trong xe bỗng trở nên tĩnh lặng, nhất thời dường như chỉ có tiếng hít thở của hai người. Trần Tuý cởi dây an toàn ra, chậm rãi nghiêng người, khẽ mở miệng: “Là cái này.” Cùng với ba chữ mang theo hàm ý mơ hồ đáp xuống một nụ hôn dịu dàng.
Chu Linh từng nói với Chân Điềm, khoảnh khắc đầu tiên một người đàn ông thích một người phụ nữ chính là muốn hôn cô ấy.
Trần Tuý đối với Chân Điềm cũng là như thế.