12 Độ Ngọt - Chương 43
12 Độ Ngọt
Chương 43: Đầm rồng hang hổ
Bài đăng Weibo của Trần Tuý vẫn giữ nguyên phong cách lạnh lùng của anh, chẳng qua bây giờ mọi người chẳng còn tâm tư đâu mà để ý đến sự lạnh lùng đó nữa, toàn bộ sự chú ý của họ đã đặt hết lên câu đầu tiên của anh.
Trần Tuý đã có bạn gái rồi???
Mặc dù Trần Tuý không phải là minh tinh nhưng tin tức này đối với những người hâm mộ của anh thật sự là kinh thiên động địa.
“Ngay cả Trần Tuý cũng có người yêu rồi, tại sao tôi cứ yêu thích ai là người đó liền công khai tình cảm vậy???”
“Chị gái bình luận lầu một ơi, chị có thể thích sang idol nhà em chút không? [haha]”
“Chị gái bình luận lầu một, xin chị ‘di tình biệt luyến’, tha cho Tuý nhà chúng tôi đi [che mặt]”
“Đừng hỏi bạn gái của Trần Tuý là ai nữa, chính là tôi đây [doge]”
“Chỉ có tôi muốn @Biên kịch Thư Toàn à? [ăn dưa]”
Thư Toàn không cần bọn họ tag tên đã được người trợ lý của mình nói cho nghe về sự việc trên weibo của Trần Tuý. Cô ta có ý với Trần Tuý là thật, nhưng nếu anh ta đã có bạn gái vậy thì không cần phải nhắc đến nữa.
“Chị Toàn, chuyện này chị định xử lý thế nào ạ?” Trợ lý thấy Trần Tuý bên kia đã trực tiếp nói ra cả chuyện có bạn gái rồi, nếu Thư Toàn còn không nói gì thì thật sự không hay cho lắm.
Thư Toàn đọc các bình luận trên weibo rồi cười nói: “Cướp bạn trai của người khác- chị không làm chuyện mất phong độ như vậy, nếu như anh ta đã lên tiếng làm rõ rồi, chúng ta cũng làm rõ đi.”
Cô ta thực sự có hay bị truyền ra scandal với các nam diễn viên, nhưng đó thực sự là chuyện đôi bên nguyện ý, ai cũng có được thứ mà mình cần. Nếu như Trần Tuý đã có bạn gái rồi, vậy cũng không cần thiết phải lãng phí thời gian với anh nữa.
“Em giúp chị đăng một bài đi, nói chị chỉ tìm anh ta để lấy tư liệu, không có ý gì khác, mong mọi người quan tâm đến tiết mục sau này.”
“Vâng ạ.” Trợ lý đáp ứng, bắt đầu viết bài thông báo.
Hai đương sự đều đăng weibo làm rõ sự việc nên việc này cũng nhanh chóng chìm xuống, giờ mọi người đều không còn quan tâm Trần Tuý và Thư Toàn có gì với nhau nữa mà bắt đầu thảo luận vấn đề bạn gái của Trần Tuý là ai.
Trần Tuý không có ý định nói chuyện về Chân Điềm lên mạng mà Chân Điềm cũng không hề có ý muốn lên mạng nhận danh phận đó. Cư dân mạng không tìm được gì ở weibo của Trần Tuý, liền trực tiếp chạy tới weibo của Trần Nhất Nhiên để hỏi.
Trần Tuý đã dặn trước Trần Nhất Nhiên về việc này, không được đưa thông tin của Chân Điềm lên mạng. Trần Nhất Nhiên cũng kín miệng như bưng. Chẳng qua cư dân mạng quá nhiệt tình, nó đành phải đăng một bài trả lời bọn họ.
Mỗi ngày một tốt: Cảm ơn mọi người đã quan tâm đến mợ của tôi [doge], liên quan đến mợ, trước mắt chỉ có thể nói với mọi người: Mợ của tôi vô cùng ngọt ngào; mợ của tôi cũng vô cùng xinh đẹp; tôi yêu mợ tôi; đương nhiên người cậu tôi yêu nhất cũng là mợ tôi [doge]”
Quần chúng ăn dưa: …..
Không nói đến Trần Tuý khoe bạn gái mình trên Weibo, ngay cả cháu trai anh cũng khoe khoang mợ mình rồi!
Chân Điềm sau khi đọc được bài đăng của Trần Nhất Nhiên liền quyết định lần sau gặp mặt sẽ mua cho thẳng bé một túi đồ ăn vặt thật lớn.
Việc đưa Trần Nhất Nhiên đi gặp người nhà Chân Điềm đã được định ra khá lâu rồi, cuối cùng cũng đến ngày nghỉ phép của Trần Tuý. Điền Sâm sắp xếp ngày nghỉ vào cuối tuần cho anh, thứ bảy còn có thể đốc thúc Trần Nhất Nhiên hoàn thành bài tập, ngày hôm sau liền có thể đưa thằng bé ra ngoài chơi.
Rất hoàn hảo.
Trần Tuý sau khi xác nhận được thời gian nghỉ liền thuê một biệt thự ở ven biển, sau đó chuẩn bị đầy đủ đồ đạc, dụng cụ nướng. Làm xong anh gửi thời gian và địa điểm cho Chân Điềm.
Thành phố A có một tiểu khu ở ven biển, các biệt thự cho thuê đã được xây dựng lên không ít, các toà biệt thự đều có ba tầng trở lên, bên trong có phòng tập gym, hồ bơi, sân vườn rộng rãi, khách đến du lịch đều không cần chuẩn bị gì cả mà vẫn có thể hưởng thụ những đãi ngộ phục vụ tốt nhất.
Đương nhiên tiền thuê những biệt thự này cũng không hề rẻ, Chân Điềm thấy Trần Tuý thuê một toà liền nghĩ muốn chia sẻ tiền thuê với anh.
Chân Điềm: Học trưởng, chi phí buổi du lịch hôm đó, chúng ta mỗi người một nửa nhé, không thể để mình anh trả hết được.
Trần Tuý: Cũng không hết bao nhiêu, anh trả là lẽ đương nhiên, em với mọi người cứ đúng hẹn tới là được rồi.
Chân Điềm: [che mặt] Nhưng anh với Thiện Thiện cũng chỉ có hai người, còn lại đều là người nhà em, làm sao có thể để mình anh trả được.
Trần Tuý: Em nói như vậy hình như coi anh với Trần Nhất Nhiên là người ngoài, không phải người nhà của em vậy. ☹
Chân Điềm:…. Em không có ý đó! Em chỉ cảm thấy đã là bọn Chân Hi muốn hẹn gặp anh, tốt nhất là để bọn họ trả tiền đi!
Mấy người anh họ này người nào cũng là người có tiền, dựa vào cái gì mà muốn bắt nạt anh!
Trần Tuý: Họ muốn gặp anh căn bản là muốn khảo nghiệm anh, em đừng tước đoạt cơ hội biểu hiện của anh nữa!
Chân Điềm: [che mặt] vậy được rồi, tiệc nướng cần phải mua đồ ăn nữa, giao cho em đi.
Chân Điềm: Anh hỏi Thiện Thiện xem nó muốn ăn gì, em đi mua.
Trần Tuý: Được, anh sẽ liệt kê thực đơn cho em, chúng ta mỗi người chuẩn bị một phần.
Chân Điềm: Vâng
Trần Tuý: Đúng rồi, Chu Kha Dã có hẹn gặp em nữa không?
Chân Điềm: …
Chuyển chủ đề cũng nhanh quá nhỉ!
Chân Điềm: Vốn định hẹn vào tuần này nhưng chúng ta đã định sẽ đi picnic rồi nên hẹn vào tuần sau.
Trần Tuý: Ồ *
Ồ là ý gì? Cô lúc trước thật sự không có phát hiện ra Trần Tuý là một hũ giấm to như vậy đó.
Hai người bàn bạc xong những chuyện liên quan tới chuyến picnic này, Chân Điềm liền nói với người nhà. Người kich động nhất chính là bà Vương Thục Trân, bà đã bắt đầu suy nghĩ xem có nên đi làm một bộ móng đặc biệt cho chuyến đi này hay không.
Ông Chân ngoài mặt không nói gì nhưng trong lòng cũng rất để ý đến chuyện này, chẳng qua cách thức quan tâm của hai người không giống nhau mà thôi. Lúc làm việc, ông gọi Chân Hi đến phòng làm việc của mình, lén lút mở một cuộc họp nhỏ với anh.
“Chuyến đi cuối tuần này con nhất định phải nắm chắc cơ hội khảo nghiệm thật tốt tên tiểu tử Trần Tuý này cho bố, bảo cả bọn Chân Diệp cùng để ý nữa!” Ông Chân ngữ khí trầm trọng nhắc nhở Chân Hi.
Chân Hi hẹn gặp Trần Tuý vốn dĩ là muốn xem xem anh rốt cuộc là người như thế nào, chẳng qua anh có chút không rõ: “Sao bố không tự mình ra tay đi? Bố là bố của Chân Điềm, bố làm khó anh ta chẳng phải càng danh ngôn chính thuận hơn bọn con sao?”
Ông Chân thở dài một tiếng nói với Chân Hi: “Con tưởng bố không muốn à? Từ sau khi nó nói chuyện yêu đương với Điềm Điềm, bố làm gì có cơ hội gặp mặt nó, mẹ con ngược lại lại tự mình chạy đến đài truyền hình xem chương trình của nó rồi, trở về còn khen nó tới mức hoa bay đầy trời. Bây giờ bà ấy với Điềm Điềm đều là fan não tàn của nó rồi, một lòng trung thành không đổi, bố nghĩ lần đi picnic này nhất định phải khảo nghiệm Trần Tuý thật tốt!”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó hôm qua mẹ con còn nói với bố, nếu như bố muốn làm khó Trần Tuý, bà ấy liền làm khó bố!”
Chân Hi: ….
“Vốn dĩ ấn tượng của bố với Trần Tuý cũng không tồi, nhưng hiện tại nó đã nổi tiếng rồi, một hồi thì “con ngoài giá thú”, một hồi lại tin yêu đương lá cải, con gặp mặt nó, nhất định không được bỏ qua đâu đấy.” Ông Chân tha thiết nhắc nhở.
Chân Hi suy nghĩ một lát rồi nói: “Vậy phu nhân Vương Thục Trân có khi nào cũng sẽ không bỏ qua cho con?”
Ông Chân đáp: “Con sợ cái gì, cùng lắm là sau khi kết hôn thì dọn ra ngoài mà ở.”
Chân Hi: ….
Anh hoài nghi đây mới chính là mục đích thực sự của ông!
“Con sẽ thương lượng việc này với Chân Diệp.” Chân Hi ném lại câu này sau đó rời khỏi phòng làm việc của ông Chân.
Dưới sự chờ mong không giống nhau của mọi người, cuối cùng cũng tới chủ nhật.
Trần Tuý sớm đã chở theo Trần Nhất Nhiên đến nhà Chân Điềm đón người. Chuyến đi picnic này Chân Điềm đã sớm lên kế hoạch đầy đủ rồi. Ngoài một nhà bốn người bọn họ với Trần Tuý và Thiện Thiện còn có Chân Diệp cùng hai người anh họ nữa, tất cả là chín người, lái bốn chiếc xe.
Trên đường đến nhà Chân Điềm, Trần Nhất Nhiên hiếm khi thấy khẩn trương: “Cậu ơi, cháu mặc thế này có đáng yêu không?”
Vì muốn tạo ấn tượng tốt với bố mẹ của Chân Điềm, hôm nay Trần Nhất Nhiên đặc biệt sửa soạn cho bản thân mình một bộ dáng thật ngoan ngoãn. Thời gian để nó chuẩn bị ra ngoài còn lâu hơn cả phụ nữ, Trần Tuý sợ nhỡ thời gian liền trực tiếp xách nó lên xe.
“Cháu có muốn thắt thêm cái nơ nữa không? Như vậy càng đáng yêu hơn đấy.”
Trần Tuý nói: “Ăn mặc đáng yêu còn không bằng lát nữa cháu biểu hiện đáng yêu còn hơn.”
Trần Nhất Nhiên tự biết hôm nay thân mang trọng trách, ngoài việc nói chuyện thật tốt với bố mẹ của chị Điềm Điềm còn phải đối phó với bốn ông anh trai của cô ấy- nghĩ tới bốn ông anh trai này, Trần Nhất Nhiên cảm thấy nên lau mồ hôi thay Trần Tuý.
“Cậu ơi, hôm nay chờ đợi chúng ta chính là đầm rồng hang hổ, lát nữa cậu ngàn vạn lẫn đừng để bị tuột xích nha!”
Trần Tuý:…
Câu này phải là anh nói với nó mới đúng!
Đây là lần đầu tiên Trần Nhất Nhiên đến nhà của Chân Điềm, sau khi nó thấy cậu mình lái xe vào một khu biệt thự, tâm trạng của nó càng xuống dốc: “Cậu ơi, Chị Điềm Điềm đúng là con gái nhà giàu, cháu cảm thấy hôm nay cậu xong đời rồi.”
“… Cháu không thể nói câu nào khích lệ tinh thần chút được sao?” Thực ra trong lòng Trần Tuý cũng khá khẩn trương, anh nới lỏng cổ áo của mình rồi nói với Trần Nhất Nhiên, “Đợi lát nữa gặp người nhà của Chân Điềm rồi, nhớ phải chào hỏi rõ ràng đó nhé.”
“Cậu yên tâm đi, cháu vốn dẻo miệng mà.”
Ặc, đúng vậy.
Chân Điềm và bà Vương Thục Trân đã đứng đợi sẵn ở cửa, đợi Trần Tuý đến. Khi xe của Trần Tuý vừa tiến vào tầm mắt, Chân Điềm liền nhìn thấy: “Học trưởng tới rồi, mẹ, bố và các anh đã dặn dò xong chưa?”
Hôm nay cả Chân Hi là có tất cả bốn người anh trai, đừng tưởng cô không biết bọn họ nghĩ gì! Cô không quản được họ nhưng không có nghĩa là bà Vương Thực Trân sẽ ngồi không, xem bọn họ có lật được nóc nhà này không.
Bà Vương Thục Trân mặc một chiếc váy mới nhìn về hướng xe của Trần Tuý: “Mẹ đều đã nhắc nhở hết rồi, bố con chắc chắn không dám làm loạn, nhưng bốn tên tiểu tử kia chưa chắc đã nghe lời mẹ. Nhưng mà chúng nó cũng không dám làm gì quá đáng đâu, nếu dám doạ Trần Tuý chạy mất, chúng nó cũng không đền nổi.”
Có câu này của bà Vương Thục Trân, Chân Điềm liền thả lỏng tâm trạng, hôm nay một mình học trưởng đối mặt với bốn người bọn họ, địch đông ta ít, nhất định phải lôi kéo viện trợ bên ngoài mới được.
“Phía trước chính là mẹ của Chân Điềm, lúc xuống xe nhớ chào bà.” Trước khi đỗ xe Trần Tuý nhắc Trần Nhất Nhiên một câu, nó đáp: “Cứ để con lo!”
Sau khi xe dừng hẳn, Trần Nhất Nhiên bước xuống xe trước, nó chạy tới trước mặt Chân Điềm, cho cô một cái ôm thật mạnh: “Chào chị Điềm Điềm!”
“Chào Thiện Thiện!” Chân Điềm xoa xoa đầu nó hỏi: “Bài tập đã làm xong chưa?”
“Xong rồi ạ!”
“Ngoan lắm!”
Trần Nhất Nhiên nghiêng đầu nhìn bà Vương Thục Trần, tò mò hỏi Chân Điềm: “Chị Điềm Điềm, đây là chị gái của chị sao? Nhìn xinh đẹp hệt như chị vậy!”
Trần Tuý vừa xuống xe nghe được câu này: …
Trần Nhất Nhiên được lắm! Anh bỗng nhiên tràn đầy tự tin đối với ngày hôm nay.
Bà Vương Thục Trân che miệng, đôi mắt đầy ý cười không thể che dấu: “Đây là cháu trai của Trần Tuý phải không? Cái miệng ngọt quá cơ!”
….haha. Lông mày Chân Điềm khẽ giật giật hai cái, cười giới thiệu với Trần Nhất Nhiên: “Đây là mẹ chị, em có thể gọi là bà.”
Đến đây thì bà Vương Thục Trân không vui rồi: “Tại sao con là chị mà mẹ lại là bà? Bối phận này không phải là loạn rồi sao?”
Trần Nhất Nhiên nói với bà: “Đúng vậy ạ! Cho dù có là bà, thì cũng là bà xinh đẹp!”
Bà Vương Thục Trân sờ đầu nó cười tới mức không thể khép miệng: “Tiểu bảo bối ngoan quá!”
Chân Điềm:…
“Cháu chào dì, để mọi người đợi lâu rồi ạ!” Trần Tuý đi tới trước mặt Bà Vương Thục Trân chào hỏi. Bà Vương Thục Trân cười đáp: “Không lâu không lâu, cháu vừa lái xe tới có muốn vào trong ngồi nghỉ chút không?”
Trần Tuý đáp: “Cháu không sao, chúng ta vẫn nên xuất phát sớm thôi, nướng đồ ăn cũng mất khá nhiều thời gian.”
“Được, vậy dì vào trong gọi mọi người ra, các con đợi ở đây nhé.” Bà Vương Thục Trân nói xong liền vui vẻ bước vào trong nhà.
Không bao lâu sau, ông Chân cùng với bốn vị anh trai của Chân Điềm cuồn cuộn đi ra. Ông Chân rút kinh nghiệm lần trước, đặc biệt mặc một thân y phục nghiêm chỉnh, Chân HI bốn người bọn họ lại mặc khá thoải mái, ông Chân lại thành ra lạc quẻ không giống ai.
“Tiểu bảo bối, đây là ông, còn đây là các chú.” Bà Vương Thục Trân kéo Trần Nhất Nhiên lại giới thiệu với nó, Trần Nhất Nhiên ngọt ngào chào ông Chân một câu: “Cháu chào ông ạ”
“À chào…chào cháu.” Ông Chân bị nó chào tới mức vui vẻ nhưng vẫn cố giữ vẻ bề ngoài của một trưởng bối nghiêm khắc.
“Chào các chú ạ.” Trần Nhất Nhiên lại chào bốn người Chân Hi.
Chân Hi cúi đầu nhìn thằng bé, nhìn có vẻ thông minh khôn khéo, nhanh như vậy mà đã dỗ bà Vương Thục Trân quay quanh nó rồi, xem ra đã có tới hai cái
“Chào anh bạn nhỏ.” Chân Hi cười nói với nó, ánh mắt lại nhìn về hướng Trần Tuý ở phía sau.
Trần Tuý hôm nay cũng mặc một bộ đồ khá thoải mái, cảm giác thân thiết hơn nhiều so với hình ảnh trên tivi. Cởi bỏ âu phục, anh vẫn có một bộ dáng xuất chúng như vậy, Chân Điềm có thể thích anh ta, cũng có thể nói là tinh mắt rồi.
Anh cùng Chân Diệp trao đổi ánh mắt, miệng cong lên một nụ cười thân thiết: “Giới thiệu với mọi người, đây chính là bạn trai của Chân Điềm, MC của đài ABA, Trần Tuý.”
Ánh mắt của ba người còn lại lần lượt rơi trên người Trần Tuý. Chân Điềm đứng bên cạnh cũng thấy áp lực tựa như núi. Cũng may Trần Tuý vẫn chống đỡ được ánh mắt của bọn họ, cười gật đầu mở miệng đáp: “Chào các anh, tôi là Trần Tuý.”
Anh vừa mở miệng, giọng nói từ tính mê hoặc, bốn người anh khẽ nhướng mày, cũng cười cười chào hỏi lại.
Chân Điềm bước lên một bước, định ngăn lại ánh mắt bắn về phía Trần Tuý của bốn người họ, lúc này một vài tiếng sủa bỗng vang lên, là Pudding ở phía sau đang chạy tới.
Trần Nhất Nhiên nhìn thấy chú chó nhỏ, hai mắt liền sáng lên: “Oa, là một con chó con!”
Chân Điềm ôm Pudding lên, đưa tới trước mặt nó trêu: “Nó tên là Pudding, có muốn sờ nó không? Pudding rất ngoan.”
“Được ạ.” Trần Nhất Nhiên duỗi tay ra vuốt ve Pudding hai cái, Pudding thoải mái lăn lộn trong vòng tay của Chân Điềm, thích ý sủa lên hai tiếng.
“Chúng ta đều đi hết, Pudding phải làm sao? Hay là đưa nó đi cùng đi.” Chân Điềm nói như vậy vì thật sự không yên tâm về Pudding, hơn nữa cô còn có chút chủ ý khác. Một em bé đáng yêu cùng với chú chỏ nhỏ dễ thương, có thể giúp học trưởng giảm thiểu không ít sát thương đi!
“Được, vậy ai mang nó?” Bà Vương Thục Trân hỏi.
Trần Nhất Nhiên đáp: “Cháu có thể chơi cùng với chó con không?”
“Được chứ.” Bà Vương Thục Trân cười hiền hậu, “tiểu bảo bối thích động vật nhỏ chính là một bảo bối thiện lương.”
…Trần Nhất Nhiên đơn giản là có mưu kế. Trần Tuý trong lòng cảm khái một câu rồi nói: “Vậy để Pudding ở trên xe cháu đi.”
“Con cũng muốn ngồi xe của học trưởng!” Chân Điềm giơ tay.
Trần Tuý cười nhìn cô: “Được”
“Vậy Trần Tuý chở Chân Điềm, Pudding và tiểu bảo bối, mẹ với ông Chân một xe, các con bốn người một xe.”
Bà Vương Thục Trân an bài xong, chín người bốn chiếc xe cuối cùng cũng khởi hành cuồn cuộn xuất phát tới bãi biển.