Đơn Phương - Chương 03
Kì thi tốt nghiệp cấp hai năm ấy tôi làm bài không đạt như mong muốn, thiếu mất nửa điểm để vào Thăng Long. Khi nghe tin này, tất cả thầy cô bạn bè trong lớp đều chấn động, còn tôi suy sụp mất cả tuần. Học tài thi phận, đến cả bố mẹ cũng an ủi như vậy, chỉ mình tôi biết chẳng có gì gọi là "số phận" ở đây cả. Chỉ đơn giản là ngày thi đầu tiên kia, tôi đã không thể nào tập trung để làm bài cho tốt.
Đúng thế, tập trung làm sao được, khi mà ngồi cùng bàn với tôi hôm thi đầu tiên lại chính là người đã trở thành nỗi ám ảnh của tôi trong suốt bốn năm? Mặt mũi cậu ấy hốc hác, da tái xanh, đôi mắt đen láy đượm sâu một nỗi buồn khó tả. Khi ánh mắt chúng tôi vô tình chạm nhau ngoài cửa phòng thi, cả người Minh dường như cũng chết sững.
Chưa bao giờ tôi được thấy biểu cảm ngỡ ngàng đến mức ấy trên gương mặt cậu. Giữa hành lang ồn ào và chật chội, Minh đứng ngây ra tại chỗ, chằm chằm nhìn tôi như thể muốn xuyên thủng cả bức tường người dày đặc. Hai tay cậu buông thõng, và đôi mắt ngơ ngác cứ mở to, trân trối một hồi. Là chất vấn, hoài nghi, trách móc, hay thất vọng đây? Tôi không hiểu, cũng không dám hiểu, chỉ biết ôm chặt lấy bút thước vào trong ngực mình mà lùi dần về phía sau, mặt cũng cúi gằm xuống đất. Trong không khí ngột ngạt bởi những hồi hộp và lo lắng trước kì thi lớn, đầu óc tôi dần trở nên trống rỗng. Và tôi đã nghĩ là mình sẽ không thể tiếp tục đứng vững chân đôi chân mềm nhũn của mình nữa, nếu như ngay lúc ấy, Minh không lặng lẽ quay đi.
Suốt giờ thi hôm ấy, Minh không liếc sang phía tôi thêm một lần nào. Cậu chỉ trầm lặng làm bài, hết giờ thì đứng lên, mệt mỏi bước ra khỏi cửa.
Những ngày tiếp theo, chúng tôi vẫn nặng nề đối mặt nhau mà coi như không thấy, cho đến tận buổi thi cuối cùng.
Đó là một chiều hè oi bức. Nộp bài xong xuôi, tôi trở về chỗ lẳng lặng thu dọn bút thước của mình. Nhìn sang chỗ trống ở dãy bên mà lòng buồn rười rượi. Minh đã ra sớm khi thời gian vẫn còn rất nhiều, không biết cậu ấy có làm được bài không. Mấy buổi nay Minh đến và đi như một cái bóng. Lần nào lén liếc cậu tôi cũng thấy Minh chỉ đứng yên hay ngồi yên tại chỗ, không nói chuyện với ai, và mắt thì xa xăm nhìn ra ngoài khoảng sân rợp bóng. Cái ý nghĩ có thể đây chính là lần cuối cùng còn được gặp cậu khiến ngực tôi trào lên cảm giác mất mát. Nhưng rồi lại tự an ủi với lòng rằng, cũng đâu phải chuyện bất ngờ gì.
Mình sẽ quên cậu ấy. Nhanh thôi. Sẽ nhanh thôi!
Tôi không nén được tiếng thở dài, khoác túi lên vai rồi dứt khoát xoay người bước ra khỏi cửa. Một vài bạn ở mấy phòng thi bên cạnh thấy tôi liền vẫy tay gọi lại, hồ hởi hỏi đáp án. Giữa những gương mặt tươi cười ríu rít ấy, tôi bỗng nhiên lại cảm thấy lạc lõng quá. Mới một năm trước thôi, tôi với Vân Anh vẫn còn hay rủ nhau đi lên phố mua tranh ảnh hình dán của bộ phim yêu thích. Mỗi buổi học thêm về đều lén trốn ra chợ ăn chè, có hôm hết tiền chỉ gọi mỗi một cốc cùng hai cái thìa, xẻ từng miếng ngô, miếng khoai chia nhau. Tiếng cười đùa dập dờn phủ kín cả một mảng kí ức ướt nhòe.
Thuở ấy, Vân Anh là người bạn thân duy nhất của tôi.
Duy nhất!
…
Trời đột nhiên nổi gió.
Thoáng một cái thôi, từng tia nắng cuối ngày đã tắt lịm. Gió mang hơi lạnh ào ào thổi từng cơn, báo hiệu một cơn dông lớn sắp sửa ập xuống. Lá khô và cát bụi dưới sân tan tác bay theo những bước chân vội vã của các cô cậu học sinh đang nhốn nháo chạy mưa.
Tôi ngao ngán nhìn lên những đám mây đen vần vũ trên bầu trời, nắm chặt quai túi xách trong tay và hòa mình vào dòng người ùn ùn đổ ra ngoài cổng. Buổi trưa, ba đã chở tôi đi thi rồi mới quay lại cơ quan làm việc nên giờ tôi phải tự đón xe buýt về nhà. Nhưng vừa ra tới đầu đường lớn, mắt tôi đã dán vào một cái bóng dong dỏng cao đang yên lặng tựa lưng vào bức tường bao bên ngoài cánh cửa sắt.
Ba lô khoác hờ hững trên vai, tay bỏ túi quần nhàn tản, chỉ có ánh mắt là cứ mãi nhìn về phía đám đông vừa mới bước ra tựa như đang cố gắng tìm kiếm một điều gì.
Tim tôi bỗng nhảy lên một cái thật mạnh.
Cậu ấy đang đợi ai?
Vân Anh chăng?
Không thể, nó thi ở một địa điểm khác.
Hay là một người bạn nào đó?
Nhưng Minh ra sớm như vậy, nếu muốn tìm bạn chỉ cần đến phòng thi của họ là được rồi, sao phải cất công ra tận ngoài cổng trường để đợi?
Có lẽ nào…
Cậu ấy đang chờ tôi?
…
Cho đến rất lâu sau, mỗi khi nhắc lại về những gì đã xảy ra vào buổi chiều mưa dông của ngày hè năm đó, tôi vẫn không khỏi cảm thấy nhói lòng. Một cô bé mới chỉ bước sang tuổi mười sáu thôi có thể nghĩ được những gì? Tôi cũng không rõ lắm, chỉ biết tâm trí mình khi ấy tràn ngập những lấn cấn khó tả, để đến khi vô tình bị ánh mắt đẹp đẽ kia bắt được rồi, lòng dạ tôi đã trở nên rối beng.
Minh vừa đứng thẳng người dậy, tay cũng bỏ khỏi túi quần. Tôi có cảm giác cậu ấy đang rẽ đám đông mà tiến về phía tôi. Bước chân mạnh mẽ, và thái độ kiên định đó khiến tôi bất giác hốt hoảng. Có tật thì giật mình mà. Nữa là thuở ấy, thứ tôi đang mang nặng trên vai không chỉ là chút "tật".
Một vài người bạn cùng lớp vừa đi qua đưa tay chào. Tôi lập tức xách túi chạy theo họ, ngay khi Minh chỉ còn cách tôi có vài bước chân.
Đến tận bây giờ tôi vẫn còn nhớ như in khoảnh khắc ấy, khoảnh khắc tôi cúi đầu bước nhanh qua trước mặt cậu. Trời tối sầm. Gió thổi tốc những tấm bạt che mái hiên của các căn nhà bên đường nghe phần phật. Vài tán cây gầy yếu cứ rạp xuống, xoắn xuýt vào nhau như sợ hãi trước cơn thịnh nộ của trời đất.
Từng giọt mưa đầu tiên lộp bộp rơi xuống. Người đi đường gấp gáp tìm chỗ trú, còn tôi thì nhảy vội lên xe.
Riêng Minh vẫn đứng đó.
Qua những vệt nước mưa đang tới tấp táp vào cửa kính xe buýt, tôi không sao thấy rõ được khuôn mặt cậu. Giữa đám người đang nháo nhào vì cơn dông bất chợt, cái bóng áo trắng lẻ loi của cậu ấy dần nhòa đi, rồi biến mất. Một giây sau đó, tôi như phát điên, cứ lấy ống tay áo của mình chùi đi chùi lại ô cửa trước mặt một cách tuyệt vọng.
Mọi thứ đã kết thúc rồi.
Tôi, Vân Anh, Minh, cùng thời niên thiếu vô tư đẹp đẽ ấy, tất cả đều như những giọt nước đang lăn dài trên ô kính, chỉ có thể bất lực nhìn nó trôi đi, mà không sao ngăn lại được.
Cơn dông bất chợt trong ngày cuối cùng của thời cấp hai đã cuốn theo tình bạn lẫn tình cảm đầu đời của tôi đi mất rồi.
***
Tối hôm đó, tôi thu mình trong phòng, mân mê mảnh giấy mình nhận được trong tay cả buổi.
Mẩu giấy có vẻ như được xé vội từ sổ tay của Minh, vẫn thơm, nhưng các nét mực trên đó đã ướt nhòe, loang lổ đến mức không tài nào nhìn rõ được chữ gì nữa cả. Tựa như nó đã bị đánh rơi, và trôi theo một cơn mưa vô tình nào đó.
Không phải mưa đâu. Là nước mắt đấy...
Hôm bế giảng tôi đã không ra gặp Minh, mà chui vào nhà vệ sinh khóc một trận.
Khóc xong, lại tự cười vào cái sự vui mừng đến ngốc nghếch của mình khi vừa nhận được lời hẹn. Hẹn tôi ra ư? Để nói cái gì? Vừa chia tay Vân Anh xong, ngoài việc tìm tôi để nhờ tư vấn, nhờ giúp đỡ, nhờ nối lại, thì còn có thể là gì nữa?
Có khi nào tệ hơn, là Minh thậm chí đã định nhờ tôi chuyển mảnh giấy ấy cho Vân Anh không? Thời gian gần đây, các cuộc họp cán bộ lớp này đều do mình Vân Anh đi dự mà. Hôm đó, chỉ là đột xuất mà tôi xuất hiện, và cũng đột xuất mà xin về sớm. Phải rồi, người cậu ấy thích là Vân Anh. Nếu không phải Vân Anh, thì cũng là Quyên. Nếu không phải Quyên, thì cũng là bất kì bạn gái nào khác.
Là bất cứ ai khác. Chỉ trừ tôi!
Cái ý nghĩ Minh từ đầu đến cuối đều không một lần để tâm đến tôi, đến tình cảm của tôi, đến cảm nhận của tôi khiến nơi nào đó trong ngực liền thắt lại. Tôi chỉ biết ôm chặt đau khổ một mình, không hỏi cậu, cũng không ra sân bóng. Điều duy nhất tôi có thể làm được khi ấy là giả vờ. Giả vờ không nhận được mảnh giấy. Giả vờ không biết chuyện gì cả.
Cũng giống như hôm nay, tôi đã giả vờ không nhìn thấy vẻ đau khổ trong ánh mắt của cậu.
Sự đố kị khiến tôi hả hê khi thấy hai người ấy không quay lại với nhau.
Nhưng… tại sao tôi vẫn cảm thấy đau lòng như thế?
Nếu như ngày đó tôi đã tới gặp cậu, thậm chí đưa thẳng mảnh giấy ấy cho Vân Anh, thì sao? Liệu bọn họ có làm lành với nhau không? Liệu Minh có trở nên ủ rũ đến vậy không?
Hình ảnh một người con trai đứng chết lặng nhìn theo tôi giữa màn mưa lớn cứ đảo qua đảo lại, hung hăng rạch vào sự ích kỉ trong lòng tôi đến rỉ máu.
Tại sao tôi lại không thể thêm một lần tự dối lòng để bình thản chúc phúc cho họ được?
Đó là người bạn thân thiết nhất của tôi.
Và đó cũng là người con trai tôi yêu quý nhất cơ mà…?
…
Mưa tạnh rồi, tôi quyết định đạp xe qua nhà Vân Anh ngay trong đêm. Chỉ cách nhau một con phố nhỏ thôi, nhưng chưa bao giờ tôi cảm thấy quãng đường tới đó lại xa xôi đến như thế. Tôi gò lưng đạp, đạp, đạp. Chỉ với một ước muốn duy nhất, là mình sẽ không nhụt chí mà vòng về giữa chừng.
Vân Anh mở cửa đón tôi trong bộ đồ ngủ nhàu nhĩ. Từ cái ngày Vân Anh mang đôi mắt sưng húp kia bước vào lớp, có vẻ như nụ cười của nó đã bị đánh rơi ở đâu đó mất rồi…
- Vân Anh. Minh có chuyện cần nói với bà đấy. Liên lạc với cậu ấy đi.
- Sao bà biết?
- Cậu ấy nhờ tôi hẹn bà ra sân bóng hôm bế giảng, nhưng tôi… đã quên mất không chuyển lời. Thật xin lỗi!
Trong tích tắc, mắt Vân Anh liền sáng lên, tràn đầy kinh ngạc. Còn tôi cũng vì thế, lại càng cảm thấy mất mát. Và rồi chẳng biết phải làm sao ngoài việc nhảy lên xe, đạp vội đi.
Cho đến tận cùng, tôi vẫn không có đủ can đảm để thú nhận mình đã đố kị. Càng không đủ can đảm để chứng kiến hai người ấy tiếp tục bên nhau.
Dù có là một câu chuyện cổ tích đi chăng nữa, cũng chẳng thể có cái kết hạnh phúc chung cho tất cả mọi người…
Chỉ là nước mắt của ai đã được đem ra để đổi lấy nụ cười cho ai mà thôi…
Trái tim không lành lặn của tôi dường như đã lại thêm một lần, vỡ nát.
***
Năm đó, mùa hè mưa rất nhiều. Trời đất sụt sùi liên miên trong những cơn bão cuối mùa dai dẳng. Tôi đón tuổi mười sáu bằng việc xách cặp đến Trần Nhân Tông nhận lớp học hè. Nghĩ cũng buồn, chưa bao giờ tôi lại nghĩ là mình sẽ rớt, lại còn là người duy nhất trong lớp rớt nữa. Mọi người đều đỗ cao: Thăng Long, Kim Liên, Việt Đức, Trần Phú… nên hôm tập trung, tôi không gặp một gương mặt thân quen nào trong số mười lớp đang xếp hàng chật kín cả một khoảnh sân này cả.
Chỉ duy nhất một người, đến tận lúc lấy xe ra về tôi mới nhìn thấy.
Cậu ấy… cũng rớt nguyện vọng một như tôi?
Minh?
Sau hôm đó, tôi không còn liên lạc với Vân Anh nữa. Nghe đâu nó đỗ Trần Phú, vậy cũng mừng. Đợt đó, mọi người đều lo nó để chuyện tình cảm ảnh hưởng đến học hành, nhất là trong tháng nước rút đầy cam go. Nhưng xem ra, người thực sự suy sụp phải là Minh kìa.
Không biết Vân Anh đã gặp Minh chưa nhỉ? Bọn họ đã làm lành với nhau chưa nhỉ? Đã nối lại tình cảm chưa?
Hàng chục từ “chưa” cứ liên tiếp hiện ra, nhưng tôi chỉ im lặng, kiên quyết không mở miệng hỏi ai lấy một lời.
Ngay từ đầu trong câu chuyện của bọn họ, tôi đã chỉ là một kẻ thứ ba thừa thãi. Lòng tự tôn không cho phép tôi tiếp tục góp mặt vào mối quan hệ của hai người ấy nữa, dù chỉ trong vai một kẻ qua đường. Nhưng hơn tất cả, tôi sợ mình sẽ lại tiếp tục thích Minh. Tôi sợ cảm giác bị từ chối thêm một lần nữa, hoặc là, tổn thương thêm một lần nữa.
Cứ thế, chúng tôi đi lướt qua nhau như hai người xa lạ. Lần này, mặt Minh lạnh như băng, đến một chút gợn trong đáy mắt hay khóe môi cũng không có.
Tôi biết mà.
Minh từng là tất cả đối với tôi.
Nhưng tôi, hoàn toàn chẳng là gì với cậu ấy…!
Thế rồi trường mới, bạn mới, một núi bài tập và kì kiểm tra chất lượng đầu năm dần khiến tôi nguôi ngoai bớt nỗi buồn thi cử lẫn tình cảm. Chẳng có gì để trông chờ hay kì vọng, tôi lại vùi mình vào học hành, hay dè dặt gật đầu trước những lời chào hỏi làm quen từ vài người bạn ngồi xung quanh. Xa Vân Anh, tôi không còn ai thân thiết nữa. Và cũng không nghĩ mình có thể thân thiết với một ai như đã từng với Vân Anh nữa.
Mùa hạ dần trôi qua. Tôi bắt đầu quen với con đường đến trường xa xôi phải đi chậm lại bởi bao nhiêu ngã rẽ. Quen với những dãy hành lang dài tít tắp mà mỗi khi nhìn vào lại vô thức gợi lên chút dáng dấp của ngôi trường cấp hai tôi đã từng học. Quen với bờ hồ Hai Bà lộng gió nằm ngay trước cổng rợp bóng phượng vĩ và bằng lăng đã dần tàn. Và quen cả với chuỗi ngày lên lớp mà không thấy bóng dáng Minh hay Vân Anh. Có chút trống trải. Mà cũng nhẹ nhõm…
Nhưng chính vào thời khắc tôi đã nghĩ thông suốt, rằng mình nên quên hết mọi chuyện đi để bắt đầu một cuộc sống mới thì một lần nữa, tôi lại bị cuốn vào trong mớ bòng bong kia. Rối đến mức đi hết gần nửa đời người rồi vẫn còn chưa gỡ nổi…
Trong kì thi xếp lớp vào 10 năm đó, cả tôi và Minh đều đỗ vào lớp chọn ban A, lớp 10C. Không những vậy trong buổi bốc thăm chia tổ và chỗ ngồi, chẳng phải ai khác mà chính bàn tay của hai đứa tôi, tình cờ làm sao, lại bắt được cùng một cặp.
- Em thưa cô, có thể xếp em lên trên được không ạ? Mắt em hơi kém!
Tôi đột ngột đứng thẳng dậy, cánh tay giơ lên vẫn còn hơi run run. Cả lớp vừa ổn định chỗ ngồi xong liền trố mắt nhìn xuống. Chỉ có Minh, người đang ngồi cùng bàn với tôi hiện giờ là vẫn thản nhiên, đến một cái liếc cũng không có.
Tôi không biết là mình nên đau, hay nên mừng bây giờ?
Đau vì Minh đã chẳng thèm để tâm với tôi.
Và mừng, cũng bởi vì điều ấy…
Cô giáo chủ nhiệm ngẫm nghĩ một hồi rồi cũng chuyển tôi lên bàn trên, ngồi ngay trước mặt Minh.
Và đó cũng là lý do khiến cho suốt năm học ấy, tôi đã không quay xuống dưới, dù chỉ một lần...