Đơn Phương - Chương 17

Một tiếng động lớn từ đâu bỗng gióng lên, dội thẳng vào mic.

Tôi thấy Minh sững người lại, nhìn chằm chằm xuống thứ mình đang ôm trong lòng. Mọi âm thanh nãy giờ vẫn khuấy đảo không trung cũng đột ngột tắt phụt. Không tiếng đàn. Không tiếng hát. Không tiếng reo hò cổ vũ. Sự im lặng đến nghẹt thở đồng loạt bao trùm lên sân khấu lớn, đổ dồn vào Minh cùng dây đàn đã đứt tung trên tay cậu.

Sự im lặng đạt tới đỉnh điểm, rồi một lần nữa lại vỡ òa.

Chưa bao giờ tôi được nghe tràng pháo tay nào dữ dội đến như thế. Có lẽ màn thăng hoa đầy bất ngờ này đã kích thích tất thảy sự hứng khởi của khán giả bên dưới. Nếu như MC không ra kịp, hẳn không ít người đã tràn lên sân khấu để bày tỏ sự phấn khích của mình rồi.

Tôi vội vã quệt nước mắt, lui khỏi phòng thay đồ. Chỉ một thoáng nữa thôi, nơi này sẽ lại đông nghịt người, mà tôi thì không muốn ai nhìn thấy mình trong bộ dạng này cả.

Dưới sân, các bạn học sinh bắt đầu dọn dẹp ra về. Không biết Việt đang ở đâu nhỉ? Liệu cậu có xem màn biểu diễn vừa rồi của Minh không? Việt sẽ nghĩ thế nào? Sẽ lo lắng và chạy khắp nơi tìm tôi, hay là cố ý tránh đi và để lại không gian riêng cho tôi hít thở, như lần gặp Vân Anh ấy?

Tôi đút tay vào túi áo khoác, còn chân cứ bước lang thang vô định trước những suy tư chồng chất trong đầu. Minh và Việt, một người đã vì tôi mà đau khổ, và một người cũng đã vì tôi mà đau khổ. Rốt cuộc thì trong mớ bòng bong này, tôi phải làm gì thì mới là tốt nhất?

Bao nhiêu lần, tôi đã định sẽ buông xuống. Tôi muốn bỏ chạy. Tôi muốn quay trở lại làm một con nhộng được bao bọc kĩ trong cái kén của chính mình. Chẳng phải dù có lựa chọn hay không thì cả ba cũng đều đã tổn thương rồi hay sao? Vậy thì tôi còn phải lựa chọn làm gì? Còn phải tự tay khắc thêm một nỗi đau vào tim mình cũng như tim hai người bọn họ làm gì?

Tôi muốn từ chối sự lựa chọn này! Không đến với Minh. Mà cũng chẳng ở cạnh Việt. Như vậy có được không?! Rồi học hành, rồi thi cử, rồi tốt nghiệp, chúng tôi sẽ chẳng gặp lại nhau nữa. Những tình cảm này theo thời gian rồi cũng sẽ phôi phai đi. Biết đâu ba năm sau, năm năm sau, mười năm sau, khi nhìn lại mỗi người đều có thể ồ lên một câu rằng, ra là mình cũng từng có một thời như thế…

“Nếu anh gặp em từ đầu, có lẽ đã không ai qua bể dâu…” (1)

Phải. Nếu như tôi hiểu được nỗi lòng của Minh sớm hơn thì tốt rồi.

Nếu như tôi gặp Việt sớm hơn thì tốt rồi.

Nếu như ba chúng tôi không gặp nhau tại cùng một thời điểm như thế này, thì tốt quá rồi…!



Một cơn gió ẩm ướt cuối xuân khẽ tạt qua, một thoáng đã làm dịu hẳn đi sự bức bối vẫn giăng kín đầu tôi nãy giờ. Khẽ rùng mình một cái, tôi rẽ vội vào chỗ khuất sau dãy nhà ngang chắn trước nhà thể chất.

Tôi sợ tổn thương, sợ phải đau khổ nên đã chọn cách chạy trốn suốt từng ấy năm. Và bây giờ, lại định tiếp tục như vậy?

Không thể…!

Hơn ai hết, tôi hiểu rằng cuộc đời này vốn chẳng có hai từ “nếu như”! Đã xảy ra là đã xảy ra, đã bỏ lỡ là đã bỏ lỡ. Chẳng một phép màu nào có thể giúp tôi làm cho thời gian quay ngược trở lại, để tìm nhặt những gì mình đã đánh rơi ấy, để một lần nữa có cơ hội được ủ ấp nó không chỉ bằng đôi tay mà còn bằng cả trái tim mình.

Con ngài một khi đã xé kén chui ra, yếu ớt đến đâu cũng vẫn phải học cách đập cánh. Dù đau đớn thế nào, tôi cũng phải lựa chọn thôi. Sẽ thật dễ dàng nếu vứt bỏ lại mọi thứ, nhưng còn hai người bọn họ thì sao? Có đáng cho những đau khổ mà cả Minh và Việt đều đã âm thầm chịu đựng không, khi mà đổi lại chỉ nhận được một hành động vô trách nhiệm như vậy?!

Không ai biết thế nào mới là đúng. Tôi cũng không biết. Chỉ có thể dốc sức ra mà bù đắp. Một ngày nào đó, mọi thứ rồi cũng sẽ qua thôi…

Tôi rút hai bàn tay lạnh ngắt khỏi túi áo, xoa xoa vào nhau để kiếm chút hơi ấm ít ỏi. Còn chưa kịp xoay người rời khỏi chỗ đó, thì một cái bóng cao gầy đã choán hết tầm mắt tôi. Cuốn theo gió là một mùi hương thoang thoảng.

Tôi sững người kinh ngạc.

Minh…?

***​
Trong những cơn gió se sắt lạnh buổi tối ngày hôm đó, sau những dày vò âm ỉ bấy lâu, hai chúng tôi lại đối mặt nhau. Tình cờ.

Minh có vẻ cũng bất ngờ trước cuộc gặp gỡ này. Cậu khoác trên mình một chiếc áo gió mỏng, lưng vẫn đeo bao da đựng đàn màu đen đầy lãng tử. Nhưng giờ quanh cậu không còn cảm giác buồn thảm đến thê lương như trên sân khấu vừa rồi nữa. Thế vào đó là cái vẻ trầm lặng lành lạnh thường ngày.

Cả tôi với Minh đều đứng trân trước mặt nhau, chẳng thể lập tức tìm ra ngay một phản ứng nào dù là nhỏ nhất. Cái góc tranh tối tranh sáng vắng vẻ khiến tôi nhớ lại buổi đêm giao thừa nào, đôi bàn tay cũng vô thức mà nắm lại thật chặt. Bên tai văng vẳng những tiếng bập bùng…

“Em chưa từng hỏi anh một câu
Rằng vì sao trái tim anh cứ phải luôn đóng chặt?
Và đến giờ thì em đừng hỏi anh điều ấy nhé,
Anh sợ rằng mình sẽ chẳng che giấu nổi nữa đâu…” (2)


Minh là người phá vỡ tình huống gượng gạo này trước tiên. Tôi thấy cậu nhoẻn miệng cười, vẫn nụ cười lạnh nhạt có đôi chút mỉa mai ấy. Rồi cậu chậm rãi quay người.

“Anh không muốn để em ra đi đâu,
Nhưng càng không thể níu kéo em ở lại.
Trói buộc em bên anh ư? Không thể!
Khi em đã có nơi mình nên thuộc về…” (2)


- Minh!

Cuối cùng, tôi cũng tìm được giọng nói của mình. Nếu như trước sau gì cũng phải quyết định, chi bằng…

- Cậu… có thể nghe tớ nói mấy câu không?

Tôi vấp váp nói, thật nhanh. Không rõ vì sợ rằng Minh sẽ đi mất, hay sợ rằng khoảnh khắc can đảm hiếm hoi của mình, không biết đến lúc nào sẽ lụi…?

Minh khẽ dừng bước. Ở cái góc tranh tối tranh sáng này, bóng lưng cậu lại bị chiếc guitar cồng kềnh lấp đi một nửa, chỉ còn thấp thoáng chút quạnh quẽ trong đêm.

- Tớ xin lỗi! – Tôi cúi đầu, giọng cũng bất giác mà run rẩy. – Tớ đã không đến chỗ hẹn ngày hôm đó, và cũng không nghĩ rằng mảnh giấy đó là dành cho mình. Để cậu phải đợi đến tận khuya như vậy, tớ thực sự xin lỗi!

Đến tận lúc này Minh mới quay người lại. Đôi mắt sâu thẳm ấy lần đầu tiên nhìn thẳng vào mắt tôi, không chút e ngại. Vẫn hai tay thả túi quần nhàn tản, cậu từng bước, rồi lại từng bước tiến lại gần. Minh không cười, cũng không cau mày nhăn trán. Khoảng cách mỗi lúc một thu hẹp, đến mức tôi phải gồng lên mới giữ được bản thân không vì thế mà lùi xuống, hay bỏ chạy.

- Chỉ có vậy thôi?

Minh đột nhiên lên tiếng khiến tôi không khỏi ngơ ngác.

- Tôi hỏi. - Minh cúi người. Khoảng cách giữa hai chúng tôi lúc này có lẽ không quá ba mươi xăng-ti-mét. – Mai thực sự gọi tôi lại chỉ để nói mấy lời nhạt nhẽo ấy?

- Ơ…!

Tôi đáp lại câu hỏi của Minh bằng một vẻ lúng túng đến cực điểm. Còn Minh lại cười. Nhưng không phải là nụ cười kiêu kì vẫn luôn in đậm trong tâm trí tôi thuở trước, càng không phải cái nét nhếch miệng giễu cợt hôm nào. Nó mong manh và yếu ớt, khiến tôi cảm giác chỉ một tác động nhỏ thôi cũng đủ để vỡ ra…

- Tôi biết là Mai hiểu. Hiểu rất rõ tôi đang mong đợi điều gì, đúng không?

Đã bao nhiêu lâu rồi tôi không đối mặt và nói chuyện trực tiếp với Minh như bây giờ nhỉ?

Không. Không có khái niệm “bao lâu”. Vì chính xác là chúng tôi không hề và chưa từng nói với nhau quá một câu tử tế.

Để rồi lần đầu tiên, lại là trong hoàn cảnh này…

Khuôn mặt của người con trai tôi đã mang theo vào trong từng giấc ngủ, mỗi lúc một gần lại.

Đôi mày thẳng tắp đầy kiêu hãnh. Đôi mắt đen thẳm như bầu trời đêm. Từng đường nét, từng điệu bộ, từng cử chỉ của cậu đều được tôi khắc thật sâu vào tận đáy lòng. Và giờ chúng đều đang treo lơ lửng trước mắt. Chỉ cần khẽ đưa tay ra, là bắt được ngay thôi.

Minh thích tôi.

Dù cậu ấy không hề nói ra điều đó, nhưng ngay lúc này đây, từ ánh mắt cho tới khóe môi, cơ thể và biểu cảm, tất cả như đều dốc sức thổ lộ điều ấy. Không thể phủ nhận được rằng, trong khoảnh khắc tôi đã bị làm cho cảm động.

Giá như cách đây một năm, Minh dùng thái độ này để đối mặt với tôi. Không. Phải là giá như tôi đã đủ can đảm để nhìn vào mắt cậu ấy một lần, tha thiết và thành thật.

Nhưng…!

***​
- Mai!

Một tiếng gọi giật giọng chen thẳng vào giữa tôi và Minh, khiến tôi hoảng hồn quay phắt lại.

Tại khúc ngoặt hướng về phía nhà thể chất, Phương đã đứng ở đó từ lúc nào. Hai tay buông thõng, nó trân trân nhìn tôi. Vẻ mặt không rõ là tức giận hay kinh ngạc.

- Cậu đang làm gì thế, Mai?!

Đến tận lúc này tôi mới nhận ra là mình đang ở gần Minh quá mức cần thiết rồi. Tôi lúng túng lùi về phía sau vài bước, lắc đầu quầy quậy:

- Không làm gì cả. Bọn tớ chỉ đang nói chút chuyện thôi!

Phương hầm hầm bước đến, chẳng nói chẳng rằng cầm lấy khuỷu tay tôi lôi đi, sau khi quẳng lại một câu lạnh lùng:

- Lớp trưởng! Nếu không có việc gì thì bọn tớ đi trước.

- Phương, đợi đã! Tớ…

Tôi hớt hải lay lay Phương. Mãi mới có quyết tâm và cơ hội để dứt điểm mọi chuyện. Chẳng nhẽ lại cứ để nó trôi qua như thế này?

- Việt đang tìm cậu! – Phương gắt. – Và cậu thì lại trốn vào đây, bên cạnh một người khác? Cuối cùng là cậu muốn thế nào đây? Hả?

Nó hất tay tôi xuống, thật mạnh. Dường như Phương đã không còn giữ nổi bình tĩnh nữa. Tóc nó rối tung lên vì gió, và sự giận dữ thì tràn qua đến từng đường nét nhỏ nhất trên khuôn mặt.

- Tớ chỉ muốn…

- Quay về với anh chàng đẹp trai đa tài đó? Hay là lén lút bắt cá hai tay?

Phương tiếp tục gắt lên. Nó bặm môi nhìn tôi một hồi, như đang cố kiềm chế lửa giận không bùng lên dữ dội. Tôi chỉ biết im bặt, mãi mới có thể mở miệng ra yếu ớt thanh minh.

- Tớ… thực sự không có ý đó.

- Không có ý đó? Nếu tớ không tình cờ bắt gặp, chẳng phải hai người đã hôn nhau rồi sao? Nếu không bị tớ phá đám, hẳn cậu với Minh đã có một buổi tối mùa xuân lãng mạn rồi nhỉ? Thế còn Việt? Việt mới là bạn trai cậu đấy! Trong lúc ấy, cậu có một giây nào nghĩ đến Việt hay không?!

Tôi mở to mắt ra nhìn Phương. Hai tay đang nắm chặt bên hông cũng tê cứng đến không còn cảm giác. Tôi nuốt khan một tiếng, cố áp chế cái dự cảm mơ hồ ngày nào đang cựa mình trỗi dậy.

Chẳng lẽ…?

- Xin lỗi! Lúc nãy là tớ nói dối đấy! Việt không hề tìm cậu, và cũng bảo tớ đừng tìm.

Phương cười. Nhưng cứ như sắp khóc.

- Tớ không muốn Việt phải đau khổ như vậy! Lúc cậu đứng trên lầu nhìn Minh, thì Việt cũng đứng trong một góc khác nhìn cậu đấy! Cậu có biết không? Cậu trải qua những cung bậc cảm xúc gì, thì Việt cũng trải qua đủ từng ấy! Nhưng trước sau Việt vẫn không một lời than thở, vẫn một mực im lặng chỉ vì không muốn gây thêm áp lực cho cậu, muốn cậu có thời gian để sắp xếp lại trái tim của mình. Tất cả những gì cậu ấy làm, đều là nghĩ cho cậu! Vậy mà… cậu thì sao? Cậu lợi dụng lòng tốt của cậu ấy! Cậu nhân danh cái gì để hết lần này đến lần khác làm tổn thương Việt?

Tôi như một đứa trẻ đang chịu sự trách phạt, cứ cúi gằm mặt xuống trước những lời chỉ trích của Phương. Đầu óc cũng đặc quánh lại. Từng lời, rồi lại từng lời cứ đan vào nhau như một cái lưới, mỗi lúc một xiết chặt lấy tôi. Không thở nổi, cũng không phản kháng nổi.

Phương quay người lại. Một làn gió lạnh bỗng thổi qua, hất tung mái tóc ngắn mềm mại quanh cổ nó. Qua những lọn tóc lòa xòa ấy, tôi nhìn thấy khuôn mặt đầy bi thương của Phương, vừa tiếc nuối, lại thêm phần đau khổ.

- Đúng là tớ đã nhầm rồi… Đáng lẽ tớ không nên từ bỏ Việt dễ dàng, càng không nên để cậu ấy đến với cậu như thế!



Tôi đứng nhìn theo bóng Phương dần khuất dạng.

Đã gần hết mùa xuân rồi mà.

Tại sao tôi lại cảm thấy, như mùa đông chỉ vừa mới sang thôi…?

------------

(1) Lời bài hát "Tuyết rơi mùa hè" của tác giả Trần Lê Quỳnh.
(2) Lời dịch mình tự chế vào dựa trên bài hát gốc "Goodbye" do Air Supply trình bày. Xin các fan của bài hát cũng như ban nhạc vô cùng thông cảm.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3