Chí Tôn Đào Phi - Quyển 1 - Chương 26

Chương 26: # Biến mất

Edit: Hà Đoàn

Lãnh Thanh Nghiên cùng cửu Vương gia cũng  theo sát phía sau tiến vào bên trong lăng mộ của Lưu hoàng hậu, lại phát hiện nơi đó đã  biến thành một mớ hỗ độn,Thương Diễm Túc cùng Thương Diễm Hách hai người đứng ở  bên cạnh quan tài , quan tài cũng đã bị mở ra , lộ ra linh cữu bên trong cũng đã bị mở ra , mà ở  bên cạnh quan tài ,  trên đất toàn là mảnh vụn.

Thương Diễm Trạch đứng ở lối vào,  trừng to mắt nhìn cảnh tượng không dám tin trước mặt, quay đầu nhìn lại Cửu Vương gia, có chút gian nan nói: “Cha, này. . .”

Cửu Vương gia vẫy tay ngăn lại lời nói của Thương Diễm Trạch , ánh mắt yên lặng,  nhìn bàn tay nắm chặt thành quan tài đã bị phá nát ,  tay đầy máu tươi Thương  Diễm Túc, trầm giọng hỏi: “Túc nhi,  đã xảy ra chuyện gì ? Ngươi điên rồi  phải không ?”

Thương Diễm Túc vẫn như cũ  cúi dầu gắt gao nhìn chằm chằm vào bên trong quan tài , cả người đều bao phủ  bởi một tầng sát khí nồng đậm ,  bàn tay đầy máu nắm chặt ,  cả người vì cố kìm nén mà run rẩy . Đối với  lời nói của Cửu vương gia cũng để ngoài tai,  dường như không thể nghe thấy điều gì .

Mà sau khi nghe thấy lời nói của Cửu vương gia, Thương Diễm Hách  đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt  đã đỏ hồng , nhìn Cửu Vương gia nhẹ giọng kêu,  thanh âm kia ,nói không lên lời  khàn khàn: “Cửu hoàng thúc.”

Thấy thế, trong lòng Cửu Vương gia   căng thẳng, vội vàng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Mẫu hậu không. . . Không thấy.”

Nghe xong những lời này của Thương Diễm Hách ,  nháy mắt trong hoàng lăng yên lặng như tờ  , bao gồm Lãnh Thanh Nghiên cả ba người ở bên trong đều đem tầm mắt chuyển đến chiếc quan tài đã bị phá hư , hoàng hậu, không thấy?

Cửu Vương gia  giật mình một cái liền thanh tỉnh lại , vội vàng  tiến nhanh lên phía trước , “Không có khả năng! Hoàng tẩu làm sao  lại có thể . . .”

Tất cả mọi lời nói đều ngưng bặt lại , Cửu Vương gia  đã đi đến phía trước của quan tài , cúi đầu nhìn lại,  ngoại trừ vật phẩm được chôn cùng ,  nhưng lại không có thi thể của hoàng hậu ?

“Đây. . .  đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì ?”

Lãnh Thanh Nghiên cùng Thương Diễm Trạch  liếc mắt nhìn nhau một cái , tuy rằng cũng rất ngạc nhiên, nhưng cũng không có đi lên phía trước, chính là cùng im lặng đứng ở một bên ,  cho dù kia có là quan tài không ,  cũng không phải người nào cũng có thể tùy tiện đến xem .

Thương Diễm Túc chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt kia đã hoàn toàn biến thành màu vàng ,vài sợi tóc bay bay dù không có gió ,  mái tóc lại xuât hiện một vài tia màu bạc ,  cả người giống như sát thần tu la trong địa ngục ,  khiến người ta chỉ cần liếc nhìn một cái thôi từ đáy lòng sẽ sinh sợ hãi .

Thương Diễm Hách quá sợ hãi, ngay cả Thương Diễm Trạch cũng thay đổi sắc mặt, không khỏi đi lên phía trước  vài bước.

Thậm chí quên luôn cả việc không thấy thân xác mẫu thân lúc này , Thương Diễm Hách lập tức bổ nhào  đến trước mặt  Thương Diễm Túc  , gắt gao cầm lấy tay Thương Diễm Túc , nói: “Thất ca, huynh  đừng như vậy, huynh  bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút a! Thất ca, ca ca!”

Cửu Vương gia  cũng bước nhanh tới bên cạnh  Thương Diễm Túc , thân thủ áp chế bờ vai của hắn, nói: “Túc nhi, mau tỉnh lại, chẳng lẽ ngươi  muốn hủy toàn bộ Hoàng Lăng hay sao?”

Lãnh Thanh Nghiên vẻ mặt dại ra nhìn  Thương Diễm Túc dường như đã biến thành một người khác ,  ngơ ngác  hỏi: “Hắn làm sao vậy? Vì sao  lại biến thành bộ dạng như vậy ?”

Ngân phát kim đồng,  như sát thần tu la ,  khiến người ta nhịn không được từ đáy lòng nổi lên từng đợt hàn ý , lạnh lùng, thị huyết, tàn bạo,  nhưng lại tôn quí mà tao nhã ,  không tự giác mà đem mọi sự chú ý đều tập trung đến trên người hắn ,  cho dù có là vực sâu không đáy , thì phản kháng cũng vô ích .

Lãnh Thanh Nghiên đột nhiên rùng mình một cái,  giật mình tỉnh lại nàng vẻ  mặt kinh hãi nhìn Thương Diễm Túc, vừa rồi là chuyện gì xảy ra?  Tại sao nàng lại có thể sinh ra ý tưởng như vậy được ? Thật giống như,  như bị nhiếp hồn thuật vậy ,  tất cả đều không tự chủ được .

Thương Diễm Trạch  đi đến phía trước mặt nàng , quay đầu  lại  khẩn trương nói: “Thất tẩu, đừng nhìn  vào mắt thất ca.. .” Khẽ  hạ ánh mắt, nhìn Lãnh Thanh Nghiên giống như là nhìn thấy  chuyện bình thường vậy , sau một lúc lâu mới khẽ  hỏi: “Thất tẩu,  tẩu không sao chứ ?”

Sửng sốt một chút, tầm mắt lại một lần nữa chuyển dời đến trên người Thương Diễm Túc  ,  phát hiện sợi tóc của hắn càng ngày càng đổi thành màu ngân quang ,  cả một đầu tóc màu đen dường như sắp biến thành màu  bạc .

Thương Diễm Trạch cũng  cũng đem tầm mắt chuyển đến trên người Thương Diễm Túc  , trầm giọng nói: “ Lần  trước thất ca biến thành cái bộ dạng này chính là mười năm trước vào ngày mất của hoàng hậu nương nương , ngày đó, toàn bộ hoàng cung gần như bị huynh  ấy biến thành phế tích , chết không biết bao nhiêu người.  Nếu không phải thời điểm đó thất ca còn nhỏ, chỉ sợ hậu quả sẽ càng thêm nghiêm trọng.”

“Nói cách khác, lúc này đây hậu quả sẽ so với lúc trước càng thêm nghiêm trọng ?”

“A!”

“ Làm như thế nào mới có thể làm cho hắn tỉnh lại ?”

“Không biết,  có lẽ phải đợi cho huynh ấy phát tiết đủ ,thì  sẽ tỉnh lại đi?  Lần trước cũng là như vậy.”

Phát tiết đủ? Lãnh Thanh Nghiên gắt gao nhíu mày,  bình thường hắn  cũng đã đủ khủng bố,  với tình trạng hiện tại thì so với bình thường càng đáng sợ , đợi cho hắn phát tiết đủ, muốn tới khi nào?  Không biết hậu quả sẽ nghiêm trọng đến mức nào ?

“Chẳng lẽ ngươi muốn hủy toàn bộ Hoàng lăng sao ?”

Bên tai không khỏi  vang lên lời nói của Cửu  Vương gia  vừa rồi , nhìn bộ dáng củaThương Diễm Túc  , Lãnh Thanh Nghiên có loại dự cảm,  nếu thật sự cứ để hắn phát tiết như vậy , chỉ sợ bị hủy  đi không chỉ có Hoàng Lăng.

Hôm nay,  còn chính là ngày sinh của Thương Lang Hoàng , mà  quan trọng hơn là , tối hôm nay sẽ là đêm trăng tròn.

Ánh mắt híp lại , nhìn   Thương Diễm Túc ánh mắt trở nên có chút tối tăm.

Dường như  cảm giác được cái gì, Thương Diễm Trạch đột nhiên quay đầu  nhìn về phía Lãnh Thanh Nghiên,  thời điểm nhìn thấy biểu tình trên mặt nàng ,  sau lưng hắn đột nhiên cảm thấy lạnh cả người ,  bất ngờ cảm thấy có một loại cảm giác quen thuộc , giống như có chuyenj gì sắp xảy ra ,  so với sự nổi điên của thất ca dường như còn khủng bố hơn .

Lãnh Thanh Nghiên lạnh lùng nhìn  người từ nãy đến giờ vẫn đứng nguyên tại chỗ không có di động ,  hơi thở trên người phát ra càng ngày càng khiến người ta hít thở không thông , đột nhiên  hướng về phía hắn vọt tới .

“Phanh!”

Một tiếng nổ, Lãnh Thanh Nghiên  một quyền đánh đúng mặt  Thương Diễm Túc  , động tác này của nàng khiến cho tất cả mọi người có mặt tại đó đều ngừng lại động tác , ngậm miệng lại, chỉ còn lại có vẻ mặt khiếp sợ nhìn nàng.

“Thương Diễm Túc,  ngươi là tên ngu ngốc ?  chẳng lẽ ngươi nghĩ ngươi làm như vậy có thể giải quyết được sự tình gì sao ?  Ngươi tốt nhất đem mọi người đều giết sạch đi , như vậy cam đoan về sau  sẽ không có bất kì kẻ nào dám đến gây sự với ngươi , cùng ngươi đối nghịch, ngươi cũng  không cần phải tìm lại di thể của mẫu hậu ngươi !”

“Không biết  là ai đã chộm đi di thể của mẫu hậu ngươi , cũng không biết  mẫu hậu ngươi hiện tại ở địa phương nào , có phải  chịu đựng tra tấn gì không . Nói không chừng đâu,  người đã chộm đi di thể của mẫu hậu ngươi hận người thấu xương , cho dù nàng đã chết cũng không muốn buông tha nàng đâu .”

“A,  dùng roi đánh ? Thiên đao vạn quả? Nghiền xương thành tro? Hoặc là,  cũng có thể là đem thi hài của mẫu hậu ngươi làm thành tiêu bản ,  để cho trăm ngàn  người đến xem xét , nghe nói,  bộ dạng hoàng hậu nương nương phi thường xinh đẹp đâu .”

Lãnh Thanh Nghiên từ từ nói  từng câu từng chữ , ngữ khí không nhanh không chậm, đầy nhịp điệu, biểu tình bình tĩnh an bình, còn mang theo   mỉm cười nhạt nhẽo ,  dường như đang nói đến thời tiết hôm nay thật tốt a linh tinh không có gì quan trọng , chính là  nội dung của lời nói , cũng  khiến cho Cửu Vương gia cùng Thương Diễm Hách đứng bên cạnh đều thay đổi sắc mặt.

Thương Diễm Trạch  chớp chớp mắt , nhìn Lãnh Thanh Nghiên trong ánh mắt  mang theo suy tư,  tại sao bộ dạng này của thất tẩu lại cảm thấy vô cùng quen thuộc , thậm chí  còn khiến hắn cảm giác thật thân thiết đâu?

Thương Diễm Túc chậm rãi quay  mặt lại nhìn nàng ,  hơi thở lạnh lùng chậm dãi thu lại ,  một vài sợi tóc bắt đầu khôi phục lại màu đen,  chính là cặp mắt vẫn màu vàng như cũ  , nhưng so với sự lạnh như băng không hề có nhân tính vừa rồi ,  màu vạng hiện tại cũng có điểm nhu hòa cùng yếu ớt hơn .

“Thất ca?” Thương Diễm Hách  sững sờ  nhìn Thương Diễm Túc dường như đã khôi phục thần trí , sau đó đem tầm mắt chuyển dời đến người đối diện với Thương Diễm Túc  ,Lãnh Thanh Nghiên  , vẻ mặt không dám tin, nhẹ nhàng như vậy  cũng có thể khiến thất ca bình tĩnh trở lại ? Chỉ cần đánh  một quyền có thể khiến huynh ấy tỉnh táo lại ?

Trong mắt Cửu Vương gia  lóe ra chút gì đó kì dị , mà phía sau , từ bên ngoài truyền đến một trận ồn ào tiếng bước chân, Cửu Vương gia sắc mặt khẽ biến, vội vàng lắc mình  một cái liền biến mất khỏi bên trong Hoàng Lăng.