Chí Tôn Đào Phi - Quyển 1 - Chương 52_Phần 04

Chương 52.4

Edit: Hà Đoàn

Không khỏi càng thêm cẩn thận đánh giá vị công công trước mắt này ,ánh mắt híp lại bên trong ẩn chứa tia nghiền ngẫm  , hỏi: “Lời này của Tiết công công là có ý gì ? hay là có người dùng ta để uy hiếp Vương gia ?”

“Không không không, Vương phi hiểu lầm,nô tài chỉ là ví dụ một chút thôi ,cũng không có ý tứ gì khác .”

Lãnh Thanh Nghiên cũng không nói gì,  cứ đứng đó lẳng lặng nhìn hắn , trong ánh mắt kia lộ rõ vẻ không tin , nhìn Tiết công công trên trán như toát ra mồ hôi .

Lui về phía sau từng bước, ánh mắt dần dần khôi phục lại bình tĩnh, cười nói: “Vương phi trăm ngàn đừng hiểu lầm, có thể nói nô tài nhìn Vương gia lớn lên từ nhỏ, trước khi gặp được Vương phi , Vương gia đối với nữ tử đều không có hứng thú,Hoàng thượng trước kia cũng đã tứ hôn cho hắn nhiều lần nhưng Vương gia không chút do dự từ chối. Hiện tại Vương gia rốt cục cũng gặp nữ tử mà mình thực sự yêu thương,nô tài thật sự vì Vương gia mà cao hứng nhưng cũng có chút lo lắng !”

“Không biết công công vì sao lại lo lắng đâu ?”

“Này. . .”

“Công công dường như có chuyện gì khó nói hay sao ?”

“Đâu, không. . . Không có, chính là. . .” Cẩn thận nhìn nhìn chung quanh, thấy không có điều gì bất thường liền ghé sát vào Lãnh Thanh Nghiên , nhỏ giọng nói, “Vương gia tuy rằng thân phận tôn quý, trên tay quyền to , chính  vì vậy mà có một số người không thoải mái với Vương gia , nô tài chỉ hy vọng rằng mặc kệ là Vương gia làm ra chuyện tình gì  , Vương phi đều có thể thông cảm với Vương gia .”

Lãnh Thanh Nghiên khẽ nhíu đôi mi thanh tú , nhìn trong mắt Tiết công công hoàn toàn là vẻ mặt chân thành , mỉm cười gật gật đầu, thoáng thi lễ nói: “Đa tạ công công nhắc nhở .”

“Không dám nhận không dám nhận, Vương phi ngài quá khách khí.”

Lãnh Thanh Nghiên chỉ cười không nói , trong lòng cũng đã nhanh chóng xoay chuyển , tầm mắt không khỏi chuyển đến phía ngự thư phòng , nghe những lời này của Tiết công công , dường như đã xảy ra chuyện tình gì đó không tốt đối với bọn họ , lại liên tưởng tới chuyển xảy ra bên trong Phượng Nghi cung vừa rồi, ẩn ẩn cảm giác việc này có liên quan đến nàng .

Nhưng là, tuy rằng không có căn cứ gì để khẳng định , nhưng Lãnh Thanh Nghiên lại có một cảm giác vô cùng mãnh liệt, Thương Lang Hoàng tựa hồ vẫn luôn đứng về phía Thương Diễm Túc  , nếu quả thật có chuyện như vậy , thì hiện tại bên trong ngự thư phòng đang phát sinh chuyện gì đây ?

Thời điểm Lãnh Thanh Nghiên còn đang cố gắng suy nghĩ về mọi chuyện , cửa ngự thư phòng đang đóng chặt bỗng nhiên mở ra , sau đó là thân ảnh Thương Diễm Túc xuất hiện ở cửa , cả người đều tản ra lạnh lẽo hàn khí, như ám dạ đế vương, tao nhã mà lạnh như băng.

Tẩm mắt đảo qua trên người những ngự lâm quân câm như hến kia , sau đó dừng lại trên người Lãnh Thanh Nghiên , khi nhìn thấy nàng trong nháy mắt ,hàn khí trên người như xuất hiện một vết rách  , nhưng thời điểm nhìn thấy Tiết công công đứng bên cạnh Lãnh Thanh Nghiên , không khỏi nhíu mày lại .

Tiết công công khom người đứng ở tại chỗ, trên mặt biểu tình lạnh nhạt, hành lễ nói: “Nô tài tham kiến Vương gia.”

Trong mắt Thương Diễm Túc hiện lên tia cảnh cáo , sau đó bước nhanh tới trước mặt Lãnh Thanh Nghiên , rất là tự nhiên ôm lấy vong eo nhỏ nhắn của nàng , nhẹ giọng nói: “Chúng ta trở về đi.”

“Ừm.” Khẽ vuốt cằm, Lãnh Thanh Nghiên cũng không có hỏi nhiều , chính là liếc mắt nhìn Tiết công công một cái đầy thâm ý , sau đó đi theo Thương Diễm Túc ra khỏi cung .

Một đường yên tĩnh, hai người ai cũng đều không có nói một câu , Thương Diễm Túc nhíu mày không biết đang suy nghĩ cái gì, mà Lãnh Thanh Nghiên cũng đang nhíu mày trầm tư , ngẫu nhiên lại quay đầu liếc nhìn hắn một cái , trong mắt hiện ra tia tìm tòi nghiên cứu.

Trên lưng đột nhiên bị ôm chặt , Thương Diễm Túc cúi đầu nhìn nàng, hỏi: “Sao lại dùng ánh mắt như vậy nhìn ta ?”

Thanh âm của hắn vang lên khiến Lãnh Thanh Nghiên sửng sốt một chút , sau đó mới nói nói: “Không có gì,chính là có điểm tò mò ngươi cùng với phụ hoàng nói cái gì , hình như tâm tình không được tốt.”

Ánh mắt buồn bã, rất nhanh khóe miệng lại hiện lên mỉm cười, nói: “Chỉ là một số việc khẩn cấp mà thôi .”

“Thật sự?”

Thương Diễm Túc không có trả lời, chỉ đứng đó nhìn nàng , đột nhiên khẽ nở nụ cười, nói: “Nghiên nhi khi nào thì cảm thấy hứng thú đối với chuyện của ta như vậy ?”

Lời này của hắn khiến Lãnh Thanh Nghiên không thể mở miệng , đem tầm mắt chuyển đến phía trước , im lặng đi đường, không hề để ý tới người này nữa , cho dù nàng biết hắn nói như vậy chỉ là để chuyển đề tài, nhưng nàng cũng không có hỏi tiếp cái gì .

Hai người trong lúc đó lại lâm vào trầm mặc , Thương Diễm Túc cúi đầu nhìn nàng , thần sắc phức tạp, cuối cùng lại chỉ có thể than nhẹ một tiếng  , đột nhiên đưa tay đem nàng ôm lên , trong tiếng kinh hô của Lãnh Thanh Nghiên mà bay vút ra ngoài .

Trên đường thỉnh thoảng có ngự lâm quân tiến lên ngăn cản , nhưng hắn lại làm như không thấy , thậm chí khiến cho hắn phân tâm cũng không thể , cứ như vậy trực tiếp xông ra ngoài  , khiến cho hoàng cung có một trận náo động nho nhỏ .

“Thương Diễm Túc, ngươi điên rồi?”

“Thì tính sao?”

Mộc gia hậu viện, Mộc Thiên Dao cẩn thận mở cửa ra , muốn từ nơi này đi ra ngoài, nhưng khi vừa mới mở cửa , liền thấy một thân ảnh màu đen đứng đó , không khỏi hoảng sợ.

Đợi đến khi thấy rõ người nọ , mới nhẹ nhàng mà thở ra  , bất mãn nói: “Tam ca, tại sao ngươi lại đứng chỗ này ? Hù chết người ta!”

Mộc Ngâm Thần mặt không chút thay đổi nhìn nàng, lạnh lùng hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”

Hừ lạnh một tiếng, nói: “Ta chẳng qua là muốn đi ra ngoài đi lại một chút thôi , cũng không có muốn đi chỗ nào , hơn nữa, ta muốn đi nơi nào chẳng lẽ còn phải báo với tam ca ngươi một tiếng hay sao ?”

“Nhị ca có lệnh, không để cho ngươi xuất môn nửa bước .”

Mộc Thiên Dao sắc mặt khẽ biến, trong mắt xuất hiện vẻ lo lắng , hung hăng nói: “Còn không phải là vì dã nha đầu chết tiệt kia hay sao , không nghĩ tới nhị ca vì nàng mà ngay cả muội muội của mình cũng không thèm để ý tới !”

Mộc Ngâm Thần ánh mắt khẽ biến, trong mắt hiện lên một tia lãnh liệt , đi lên từng bước đến trước mặt Mộc Thiên Dao chắn lại cửa đi của nàng  , nói: “Trở về.”

“Ta không!”

“Vậy ngươi cho rằng ngươi có thể đi qua ta mà ra khỏi nơi này được hay sao ?”

“Ngươi. . .” Mộc Thiên Dao có chút kiêng kị nhìn hắn, trên mặt tràn đầy vẻ không kiên nhẫn, xoay người muốn vòng qua một lối khác , nhưng cũng đã bị Mộc Ngâm Thần nhanh trước một bước chặn lại , không khỏi càng thêm tức giận , nói, “Mộc Ngâm Thần, ngươi tránh ra cho bổn tiểu thư  , ngươi chẳng qua chỉ là con của một tiểu thiếp , thế nhưng cũng dám cản đường đi của bổn tiểu thư hay sao ?”

Mộc Ngâm Thần nắm chặt lấy bàn tay , hơi thở vốn đã lạnh như băng giờ đây càng thêm đáng sợ , nhìn Mộc Thiên Dao trong ánh mắt lại tản mát ra sát khí.

Mộc Thiên Dao thấy hắn đột nhiên phát ra lạnh như băng  vô cùng sợ hãi , vội vàng lui lại phía sau  mấy bước, đề phòng nhìn hắn nói: “Ngươi. . . Ngươi muốn làm gì? Ta là Mộc gia đại tiểu thư , ngươi chỉ là con của tiểu thiếp sinh ra cho dù có là ca ca của ta  , thì cũng không có tư cách đến quản ta !”

” Vậy ta có tư cách quản ngươi hay không ?”

“Nhị ca?”

Đột nhiên xoay người,  chỉ thấy Mộc Ngâm Phong luôn luôn ôn hòa lúc này trên mặt cũng không có nửa ý cười , khẽ cau mày lạnh lùng nhìn nàng, thậm chí còn mang theo điểm chán ghét.

“Ngươi muốn ra ngoài làm gì ?”

Đối mặt với Mộc Ngâm Phong, tính tình kiêu ngạo của Mộc Thiên Dao thu lại rất nhiều, mà đối với câu hỏi của hắn , chỉ là than thở nói nói : “Không có muốn làm cái gì a, suốt ngày đều ở trong nhà , cũng sắp bị buồn mà chết .”

Mộc Ngâm Phong lạnh lùng nhìn nàng, không nói thêm gì, bởi vì biết cho dù mình có nói nhiều thêm ,nàng ta cũng sẽ không có nghe . Nàng sớm đã dưỡng thành thói quen hất mặt sai khiến người khác , từ nhỏ đến lớn không ai quản nàng, ai cũng để tùy ý nàng?Có lẽ cũng vì như vậy ,mới có thể khiến cho nàng không hiểu chuyện thế nào là nặng nhẹ đi .

“Trở về!”

“Nhị ca?”

“Ta nói, trở về!”

Đã  không còn có thể để tùy nàng nữa rồi ,nói cách khác chỉ sợ toàn bộ Mộc gia đều sẽ bị hủy vì nàng mà thôi , hơn nữa, nếu không phải nàng cùng người ngoài bỏ trốn , Thanh Nghiên cũng sẽ không phải gả cho Thương Diễm Túc ?

Dù sao nàng cũng có chút e ngại Mộc Ngâm Phong, Mộc Thiên Dao tuy có rất nhiều bất mãn cùng không muốn , nhưng vẫn ngoan ngoãn quay trở lại bên trong Mộc phủ ,ở góc khuất không ai nhìn thấy  ,trong mắt nổi lên oán hận cùng độc ác.

Chỉ còn lại Mộc Ngâm Phong cùng Mộc Ngâm Thần  , hai huynh đệ đối diện nhìn nhau , Mộc Ngâm Phong có chút xin lỗi nhìn hắn, nói: “Tam đệ, ngươi cũng biết từ trước tới nay Thiên Dao vẫn như vậy ,lời của nàng ngươi cũng không cần phải để trong lòng .”

Mộc Ngâm Thần chỉ lạnh lùng nhìn phương hướng mà Mộc Thiên Dao vừa rời đi liếc mắt một cái , cái gì cũng đều không có nói , sau đó xoay người rời đi , rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt của Mộc Ngâm Phong .

Thấy thế, trên mặt Mộc Ngâm Phong xuất hiện một tia lo lắng , khẽ thở dài một tiếng sau đó xoay người đi vào Mộc phủ.

Một thân ảnh màu xanh  trên nóc nhà đối diện Mộc phủ bay vút đi ,mà bên trong tầng hầm một hiệu thuốc trong kinh thành  , một nam tử hồng y yêu diễm nằm nghiêng người trên nhuyễn tháp ,ánh mắt híp lại giống như đang suy nghĩ điều gì đó  ,lại giống như đang chờ đợi điều gì đó

Một lúc lâu sau ,một nữ tử mặc quần áo lụa xanh xuất hiện  trước cửa tầng ngầm,rất nhanh đã đi đến trước mặt hắn .

Chậm dãi mở mắt nhìn nữ tử trước mặt , hỏi: “ Như thế nào?”

Bộ  dáng này cũng khiến cho mọi nữ tử phải điên cuồng,nhưng vị nữ tử áo xanh chỉ nhíu mày  , lắc mình đi đến trước nhuyễn tháp đá bay hắn ra ngoài .

“Phanh!” Một tiếng nam tử kia liền rơi xuống đất ,đầu óc choáng váng  , chậm rì rì ngồi dậy ,chỉ vào nữ tử áo xanh đứng bên cạnh  nhuyễn tháp quát : “Lớn mật,một đường chủ nho nhỏ như ngươi mà dám vô lễ với bản môn chủ  , ngươi chán sống?”

Nữ tử áo xanh ánh mắt phát lạnh , nhẹ giọng kêu: “Diệp Trần Nhiên.”

Hồng y nam tử, cũng chính là Diệp Trần Nhiên rùng mình một cái, vội vàng nhảy lên từ trên mặt đất ,tiến đến trước mặt nàng , vẻ mặt tươi cười hỏi: “Tử Tiêm đại nhân có gì phân phó?”

Nhàn nhạt liếc nhìn hắn một cái ,từ trên nhuyễn tháp ngồi dậy  , nói: “Sao lại có thể như vậy , giết Mộc Thiên Dao!”

Tươi cười trên mặt, nhíu mày nhìn Tử Tiêm, nói: “Ngươi có biết, Thanh Nghiên không thích giết người.”

“Ta biết, cho nên ta mới nói với ngươi .”

Kéo kéo khóe miệng , bất mãn nói: “Ngươi có ý gì ? Chẳng lẽ ngươi muốn ta đi giết người ? Ta là đại phu a , sẽ không giết người!”

Khinh thường nhìn hắn một cái, khóe miệng khẽ nhếch , nói: “Ta chỉ là báo với ngươi một tiếng mà thôi ,giết hay không là tùy ngươi  ,bất quá phải cẩn thận không nàng ta sẽ làm ra chuyện tình thương tổn đến Thanh Nghiên.”

Nghe vậy, trên người Diệp Trần Nhiên bỗng tản mát ra sát khí lạnh như băng , khiến cho Tử Tiêm đứng bên cạnh nhịn không được phải lui lại phía sau vài bước, mà Diệp Trần Nhiên cũng đã khôi phục lại vẻ mặt tươi cười như cũ , đung đưa đầu cười tủm tỉm nói: “Bản môn chủ sẽ không giết người .”

Nhìn thấy nụ cười của Diệp Trần Nhiên, Tử Tiêm đột nhiên cảm thấy lạnh cả người...