Phong Vân- Quyển 2- Chương 02- P01- Thiên y vô phùng
Vẻ đẹp của nàng không giống một người sống mà tựa như yêu mị, một con xà yêu màu trắng tu luyện ngàn năm.
Khói trắng tràn ngập khắp nơi, đôi mắt xinh đẹp tuyệt trần của nàng vẫn đang nhắm lại, chứng tỏ nàng còn đang tập trung tinh thần, giống như một tuyệt thế cao thủ đang khổ luyện võ công, lại giống như một yêu quái đang tu luyện…
Tu luyện?
Bỗng dưng nàng buông thong hai bàn tay đang chắp trước ngực xuống, không luyện nữa, u uẩn nói:
“Một ngày mà tưởng như ngàn năm, sao mà buồn quá, ta chẳng thể nào tu luyện tiếp được nữa.”
Đó vốn là một lời oán than nhưng thanh âm của nàng lại dịu dàng quá đỗi, khiến cho tiếng than ấy trở nên bình thản và mệt mỏi, tựa như chính nàng qua bao nhiêu năm tháng vẫn bình thản vậy, như thể vốn đã chịu sự khống chế của người khác, không thể tự chủ.
Lời vừa thốt ra, vầng sáng mờ ảo phút chốc biến mất, khói trắng ngập tràn khắp nơi cũng dần dần tản hết, chỉ thấy trong làn khói trắng đang tan, một thiếu phụ áo xanh đã đứng bên cạnh nàng tự lúc nào.
Chiếc mặt nạ nhiều màu che khuất gương mặt thiếu phụ cũng mờ mờ hiện lên trong bóng đêm.
“Chữ buồn ấy, với thân phận của cô thì không nên nói đâu, vì sao cô lại thấy buồn?”
Đôi mày liễu của thiếu nữ áo trắng khẽ nhíu lại, đáp:
“Thần mẫu, lúc nào ta cũng tự hỏi vì sao mình không giống với những người khác, chỉ vậy thôi ta cũng đã cảm thấy rất buồn.”
Thần mẫu ư? Lại là Thần mẫu ấy sao?
Chỉ nghe Thần mẫu che mặt nói:
“Thế sao? Cô thấy mình có gì khác với người khác?”
“Ngày nào ta cũng phải tu luyện.”
“Với thân phận của cô thì tu luyện mỗi ngày là việc cần làm, hơn nữa lại càng giúp cô chóng đạt tới cảnh giới cao nhất.”
“Không sai, tu luyện quả thực có thể đưa ta tới cảnh giới cao nhất, nhưng ai mà biết được nếu cứ tu luyện như vậy thì cuối cùng sẽ thành cái gì? Vươn tới cảnh giới cao nhất rồi thì sẽ được gì?”
“…” Lúc này ngay cả Thần mẫu cũng không biết trả lời ra sao. Đúng thế, cứ tu luyện mãi thế thì có lợi gì đây, vươn tới cảnh giới cao nhất vì cái gì?”
Cũng giống như cao thủ võ lâm, cả đời đấu sinh đấu tử rốt cuộc cũng chỉ vì cái hư danh “Thiên hạ đệ nhất”, nhưng trở thành Thiên hạ đệ nhất rồi thì thế nào? Có thể ôm cái danh hão ấy xuống ba thước đất mà nằm chung hay chăng?
Hết thảy đều là hư ảo, cuối cùng cũng thành xương trắng vùi dưới đất sâu cả mà thôi.
Ngay cả thiếu nữ áo trắng lẫn Thần mẫu miệng nói nào là “Tu luyện” rồi thì “Cảnh giới tối cao” cũng không ngoại lệ.
Thần mẫu im lặng không đáp, thiếu nữ áo trắng buông một tiếng than nhẹ, như xót thương cho chính mình.
“Nỗi đau lớn nhất của ta chính là cô độc.” Thanh âm thê lương đến vô cùng.
“Cô không nên cảm thấy cô độc, bao năm qua, ta vẫn coi cô như con gái ruột của mình vậy.”
Thiếu nữ nhẹ nhàng quay đầu, ngưng mắt nhìn lớp mặt nạ của Thần mẫu, chậm rãi nói:
“Ta biết, vì bà được gọi là Thần mẫu, nên việc bà coi ta là con gái, che chở ta là trách nhiệm của bà. Nhưng ta cũng biết rằng bà có rất nhiều điều không nói ra được, bà chưa bao giờ nói những điều mình thực sự nghĩ trong lòng với ta cả, bà cũng chưa bao giờ cho ta được thấy gương mặt thật phía sau tấm mặt nạ này…”
Thần mẫu áy náy nói:
“Ta rất xin lỗi, nhưng đây là…”
Thiếu nữ áo trắng không để nàng nói hết câu đã ngắt lời:
“Đây là…quy củ mà Thần đã đặt ra, có phải không?”
Thần? Trên đời này thực sự có thần sao?
Ai là thần?
Thiếu nữ nói tiếp:
“Cũng giống như mảnh lụa trắng trên mặt ta, từ trước tới nay không bao giờ được mở ra trước mặt người khác, tuyệt đối không để cho bất cứ ai nhìn thấy gương mặt của mình, đây cũng là quy củ của Thần phải không?”
“Cô hiểu được là tốt.”
Trong mắt của thiếu nữ áo trắng tràn ngập vẻ đau thương, nàng chậm rãi nói:
“Nhưng ta đã quá chán ghét những quy củ lẫn cái vận mệnh được Thần sắp đặt này, chán ghét cả kiếp sống tu luyện kiểu này…”
Thần mẫu nghe vậy thì giật mình, xoay người nói:
“Đừng ngốc như thế, tu luyện rồi thì ít nhất cô cũng có thể tự bảo vệ mình.”
“Có lẽ vậy chăng…” Thiếu nữ áo trắng nghi ngờ nói.
“Tu luyện chắc chắn là có thể khiến ta càng ngày càng mạnh, còn khiến cho ta có thể tự bảo vệ mình, chính là…”
“Cho dù là người hay quỷ, dù mạnh cỡ nào đi nữa thì tâm nguyện lớn nhất cả đời của một nữ nhân chẳng phải là hy vọng có thể tìm thấy một nam nhân dám làm bất cứ chuyện gì vì mình, cả đời yêu thương chăm sóc cho mình hay sao?”
Không thể ngờ được nàng lại có trí thông minh thoát tục như thế!
Nhìn ánh mắt đẹp tràn đầy khát khao của nàng, nghe những lời thì thầm như mộng của nàng, Thần mẫu mới bừng tỉnh, thở dài nói:
“Có lẽ…cô nói không sai. Chỉ có điều…trên thế gian này làm gì có nam nhân nào tình nguyện làm mọi chuyện vì nữ nhân, nam nhân bây giờ đều là thứ không ra gì, đa tình bạc bẽo, không có kẻ nào đáng để nữ nhân một lòng vì hắn cả đâu.”
“Thần mẫu, bà nói vậy là quá võ đoán rồi…”
“Thế sao? Vậy cô thử đưa ra một ví dụ để thuyết phục ta xem?” Thần mẫu bình tĩnh hỏi.
Thiếu nữ áo trắng cúi đầu nói:
“Ít nhất thì trong số những người ta gặp, còn có hắn…”
“Hắn? Hắn là ai?” Thần mẫu kinh ngạc hỏi.
Đôi má thiếu nữ đỏ ửng lên, nàng đáp:
“Chính là người chúng ta gặp năm năm trước…”
Thần mẫu nghe vậy ngạc nhiên, nói:
“Năm năm trước, hóa ra…hóa ra trước nay cô chưa bao giờ quên hắn, chưa bao giờ quên Bộ Kinh Vân sao?”
“Hắn làm những chuyện đỉnh thiên lập địa như vậy, quả thực là một người rất khó để người ta quên!” Thiếu nữ áo trắng đáp.
Thần mẫu đồng cảm nói:
“Không sai, hắn bề ngoài dù lạnh lùng nhưng lại khiến cho người ta khó mà quên được, hơn nữa sau năm năm, bây giờ chắc hẳn hắn cũng đã trở thành một nam nhân xuất sắc.”
Phải chăng? Thần mẫu dung từ “xuất sắc” để nói về một nam nhân, thế cũng đủ thấy hắn bất phàm ra sao.
Thiếu nữ áo trắng gật đầu nói.
“Ừm, và cũng là một nam nhân đáng để yêu.”
Vừa nghe thấy một chữ “yêu”, Thần mẫu chợt giật mình, lạnh lùng nói:
“Cho dù hắn có đáng để yêu đến thế nào đi nữa thì đó cũng không phải chuyện của cô.”
“Sao?” Thiếu nữ thoáng liếc sang nhìn Thần mẫu, chờ bà giải thích.
Thần mẫu bình tĩnh tuyên bố:
“Cô tuyệt đối không thể phá hỏng quy củ của Thần, phá hỏng vận mệnh đã được an bài của mình!”
Lại là Thần nữa sao? Thiếu nữ áo trắng hỏi lại:
“Nếu như…ta nhất định muốn thì sao?”
Thần mẫu cười lạnh, nói:
“Cô sẽ không thành công, cũng sẽ không tìm ra hắn đâu, bởi vì ta đã động tay động chân một chút rồi.”
Lời này vừa thốt, thiếu nữ áo trắng xoay mình ngẩn ra, ngạc nhiên hỏi:
“Bà…đã làm gì? À, ta đã hiểu rồi.” Nàng đến bây giờ mới bừng tỉnh, thở hắt ra, nói:
“Thảo nào…ta lại tìm thấy hai “hắn”.
Thần mẫu cũng không ngạc nhiên, lạnh nhạt hỏi:
“Cô sớm đã tìm thấy hắn à? Hà, đáng tiếc là cô vĩnh viễn sẽ không thể tìm ra ai là hắn, bởi vì ta đã dùng tuyệt kỹ đắc ý nhất của mình Thiên Y Vô Phùng lên bọn họ.”
“Thiên y vô phùng?” Thiếu nữ áo trắng cả kinh, tựa hồ nàng cũng biết Thiên Y Vô Phùng là cái gì.
“Đúng vậy, năm năm trước sau khi chũng ta đưa hắn để trong rừng hoang, ra nhìn ra cái vẻ quyến luyến trong mắt cô, ta sớm biết cô không thể quên được hắn, biết cô nhất định sẽ dùng trăm phương ngàn kế để đi tìm hắn…” Thần mẫu nói tiếp.
“Vì thế ta bèn tìm một thiếu niên khác cũng mất trí nhớ, thừa lúc y hôn mê liền gắn một chiếc mặt nạ Thiên Y Vô Phùng giống hệt gương mặt Bộ Kinh Vân lên mặt y, rồi lại bố trí cho hai người bọn hộ “vô tình” gặp nhau, cô cũng biết chỗ đặc biệt của Thiên Y Vô Phùng rồi phải không?”
“Ta biết, Thiên Y Vô Phùng là mặt nạ độc môn của bà, tinh xảo hơn nhiều so với loại mặt nạ của người trong giang hồ, một khi đã gắn lên mặt thì không thể nào tìm ra được, cho dù cái người mang Thiên Y Vô Phùng kia có rửa mặt cả ngày cũng chẳng thể nào thấy được gương mặt thật của mình lộ ra khỏi mặt nạ, hơn nữa cũng không thể tháo ra được.” Thiếu nữ áo trắng thở dài nói.
“Không sai, trừ khi bị chất độc phá hủy, nếu không thì chỉ có ta mới biết cách cởi bỏ Thiên Y Vô Phùng, nó còn một điểm đặc biệt chính là những đường nét hoa văn trên mặt nạ cũng sẽ không ngừng biến đổi theo người mang khi lớn lên hoặc già đi.”
Thiếu nữ áo trắng thở dài nói:
“Bởi vậy hai người ta tìm thấy thì có một người mang Thiên Y Vô Phùng, cho dù là đang mang mặt nạ y cũng không biết được.”
“Cô cuối cùng cũng hiểu được rồi à? Cho nên dù cô có đi tìm hắn thì cũng không có cách nào tìm được, thế thì yêu thế nào?”
“Ta…chỉ có một chút không rõ.”
“Không rõ cái gì?”
“Bà đã phải dùng trăm phương ngàn kế ngăn cản ta đi tìm hắn, vậy sao không đem giết quách hắn đi cho xong, cho ta tắt hẳn hy vọng luôn?”
Thần mẫu ngạc nhiên, không ngờ nàng lại hỏi đến vấn đề này, đáp:
“Ta có mục đích của mình, không cần phải nói cho cô biết.”
Thiếu nữ áo trắng than nhẹ:
“Chỉ có điều, dù bà có mục đích gì đi nữa, Thần mẫu, bà vẫn sai rồi…”
“Hả?”
“Gương mặt thì có thể giống được, nhưng khí chất và tính cách thì không thể nào mô phỏng được. Thiếu niên mất trí nhớ mà bà tìm được để cho mang Thiên Y Vô Phùng có thể có gương mặt giống hắn nhưng tính cách và khí chất của y tin rằng không thể nào giống hắn được.
“Ý của cô là…”
Thiếu nữ áo trắng nói:
“Chỉ cần ta ở cùng bọn nọ thì chỉ cần một thời gian là có thể tìm ra đâu là hắn chân chính.”
“Cô muốn rời khỏi nơi này sao? Không! Ta tuyệt đối không cho phép cô phá hỏng quy củ của Thần, tự ý bỏ đi đâu!” Thần mẫu nói xong quắc mắt một cái, muốn chụp ta thiếu nữ áo trắng lại nhưng thân hình nàng chợt nhoáng lên, nhẹ nhàng lách qua, Thần mẫu lại vung trảo ngược lại, thiếu nữ áo trắng tiện tay vung chưởng lên, chỉ nghe “phốc phốc phốc” mấy tiếng, hai người đều bay về hai phía.
Thần mẫu kinh ngạc nói:
“Không ngờ…đạo hạnh của cô đã tới mức này, xem ra không hề kém ta, trước giờ ta vẫn xem nhẹ cô rồi.”
Thiếu nữ áo trắng có chút áy náy, nói:
“Thần mẫu, chúng ta vốn tình như mẹ con, ta không hề muốn giao thủ với bà, chỉ là…”
“Chỉ là vì hắn?” Thần mẫu lạnh lùng hỏi.
Thiếu nữ áo trắng không trả lời, bỗng nhiên ngẩng đầu, dứt khoát kéo tấm khăn che mặt xuống, để lại trong bóng tối.
Nàng vốn không được phép kéo khăn che mặt xuống trước mặt người khác, nhưng nàng vẫn gỡ bỏ.
Tấm sa trắng bay phiêu đãng trong bóng đêm u ám, tựa như mối tình mờ mịt vô cùng mà nàng sắp trải qua kia.
“Cô dám phản bội Thần vì hắn sao?” Thần mẫu hoảng sợ thấp giọng mắng.
Chỉ thấy nàng đáp lại rất dịu dàng nhưng kiên định dị thường:
“Thần mẫu, cảm ơn bà đã nuôi nấng ta bao nhiêu năm qua, nhưng ta không thể nào cứ tiếp tục tu luyện, hoài phí cả đời để rồi chờ chết, ta chỉ mong có thể đi tìm giấc mộng trong long mình, hắn là một người không thể bỏ qua, cũng là cơ hội duy nhất của ta…”
“Đã sinh ra trên đời này, ta không muốn phải sống như thế này đâu. Thần mẫu, xin bà đừng để cho Thần biết, cho ta được một lần sống thực sự, ta chỉ cần một khoảng thời gian rất ngắn mà thôi.”
“Bộ Kinh Vân thực sự là giấc mộng của cô sao?”
“Đúng thế! Ta chỉ cầu mong có thể được sống tự do trong một chút mà thôi, sau đó nhất định sẽ tự trở về tiếp tục an phận tu luyện!”
Chỉ cầu mong kiếp này có thể thực sự sống một lần, phải đâu là đòi hỏi quá đáng? Thần mẫu lẽ nào lại không đồng ý?
Thần mẫu bình tĩnh nhìn bóng dáng của nàng, tựa như nhìn thấy bóng dáng của một “Nàng” nào khác, một bi kịch của “Nàng” lại sắp tái diễn.
Thật lâu sau, bà mới bùi ngùi thở dài một tiếng, nói:
“Ái tình như bóng trăng đáy nước, như hoa trong gương, khi ở bên thì ấm áp, qua rồi lại chẳng biết thật giả thế nào, muốn “nắm tay cho tới bạc đầu” thì thực là vọng tưởng. Cô nhất định sẽ hối hận, ôi…”
Cuối cùng, Thần mẫu không nói gì nữa, dần dần biến mất trong màn đêm…
Biết rõ bi kịch sắp tái diễn, sao Thần mẫu còn để cho nàng đi? Bởi vì bà ta không còn thương nàng? Hay bởi vì trong long bà ta thật sự cho rằng, hy vọng được sống thực sự một lần cũng là đúng?
Thiếu nữ áo trắng nhìn theo bóng dáng Thần mẫu rời đi, trong mắt thấp thoáng ánh lệ, nàng buồn bã nói:
“Thần mẫu, cảm ơn…Người…”
Dứt lời, nàng cũng lập tức biến mất trong bóng tối.
Nàng cuối cùng đã đi, nhưng liệu nàng có thể tìm ra ai là Bộ Kinh Vân?
Nàng dùng cách gì để tìm ra?
Ngay lúc Thần mẫu và Nàng biến mất, hai bóng người thần bí xuất hiện từ trong bóng tối u ám.
Chỉ thấy hai người này khoác trường bào dài quét đất, trên mặt không mang mặt nạ hay khăn che mặt gì nhưng lại khiến người ta không thể nào nhìn rõ bộ dáng họ rốt cuộc thế nào.
Bởi vì trên mặt họ đều được vẽ chằng chịt những vệt màu khác nhau, khiến cho người ta hoa cả mắt, không thể nào nhìn ra được gương mặt thật sự, thậm chí chẳng biết ngũ quan của họ có nằm đúng vị trí hay không nữa.
“Ta nghe thấy rồi.” Kẻ thần bí dẫn đầu nói.
“Ta cũng nghe thấy.” Kẻ thần bí còn lại cũng phụ họa.
“Thần mẫu và Nàng đạo hạnh mặc dù cao nhưng quá bất cẩn, lại còn xem thường bản lĩnh nghe lén của chúng ta rồi.”
“Không ngờ…với thân phận tôn quý như Nàng mà cũng dám cả gan muốn lừa Thần, vụng trộm đi tìm gã phàm phu tục tử này.”
“Đại Thần quan, chúng ta đã biết được việc này, có lẽ nên lập tức trở về báo cho Thần biết chăng?”
Thần quan?
Theo tên mà nói, bọn họ phải chăng là cùng một nhóm với Thần mẫu?
Sự tình càng lúc càng phức tạp, trên đời còn có bao nhiêu người như vậy nữa?
Đại Thần quan nói:
“Vốn nên thế, chỉ có điều, Nhị Thần quan à, Thần liệu có tin lời một phía của chúng ta chăng?”
Hóa ra người nhỏ bé kia được gọi là Nhị Thần quan, Nhị Thần quan ngạc nhiên nhìn Đại Thần quan.
Đại Thần quan cười nói:
“Không phải sợ, ta chợt nghĩ ra một biện pháp để lập công đây.”
Nhị Thần quan hỏi:
“Hả? Đại Thần quan có phương pháp gì?”
Đại Thần quan không nói, chỉ cười quỷ dị.