Phong Vân- Quyển 2- Chương 07- P02- Thâm tình

“Lúc ta đến đây thì toàn thân cậu đã nóng như lửa thiêu, chỉ sợ nếu kéo dài thêm chút nữa cho dù không chết cũng biết thành mất trí, nhưng mà lúc ấy tiệm thuốc đã đóng cửa từ lâu, ngay cả ta cũng không có thuốc nào thay thế. Nhưng Tuyết Duyên cô nương bảo ta chớ lo, cô ấy có cách tìm được thuốc, sau đó nàng lại bất chấp mưa gió mang theo đơn thuốc đi ra ngoài…”

“Một lúc lâu sau, chẳng biết từ đâu ra mà cô ấy có thể mang thuốc về, ta thấy bộ y phục trắng của cô ấy lấm lem bùn đất thì biết ngay có chuyện gì rồi, nhưng cũng không kịp hỏi nhiều, lập tức đi sắc thuốc cho cậu uống ngay, chừng đó mới có thể giữ lại tính mạng cho cậu đấy.”

A Thiết chợt nghe trong lòng mình quặn thắt, hắn có thể tưởng tượng được tình cảnh của người con gái áo trắng ấy, đội gió đội mưa giữa đêm hôm lên núi tìm thuốc khổ sở thế nào. Tất cả những khổ sở ấy nàng chịu hết, chỉ vì người ở trong lòng nàng!

Hắn đột nhiên nhận ra, hóa ra Tuyết Duyên đã đợi hắn khổ sở như vậy, nhưng hắn lại phụ bạc nàng…

Nhưng không phải hắn một lòng vì nghĩ cho nàng mà muốn ép nàng phải bỏ đi hay sao? Cho dù biết nàng đối với hắn tốt cỡ nào thì cũng tuyệt không thể mềm lòng!

“Sau đó, cậu trải qua hai ngày điều dưỡng và uống thuốc, cuối cùng mới thoát khỏi quỷ môn quan, mà đến ngày thứ ba, Tuyết Duyên cô nương lại tới tìm ta, đưa cho ta một ít bạc.” Đương đại phu thấy A Thiết không nói gì thì lại tiếp tục nói.

“Nàng ư? Sao lại mang bạc đến?” A Thiết vốn dứt khoát giữ lòng cứng rắn nhưng vẫn không khỏi ngạc nhiên.

Đường đại phu đáp:

“Lúc đầu ta cũng không có để tâm, chỉ nhận bạc ấy, thầm nghĩ chừng này cũng bằng với phí khám bệnh bình thường của mình, cuối cùng đi một chuyến cũng chẳng đến nỗi tay không, chẳng ngờ được ngày hôm sau Tuyết Duyên cô nương lại đến nhà ta, lại mang bạc đến…

Ta bị lòng tham làm mờ mắt nên không từ chối mà nhận lấy. Nhưng đến ngày thứ ba, tức là hôm qua, nàng lại mang bạc đến cho ta. Tính ra thì đã hai lần rồi nên ta không dám nhận nữa, chỉ có điều Tuyết Duyên cô nương kiên quyết bắt ta nhận, bảo rằng đây là thỏa thuận giữa cô ấy và ta, ta không cần phải thương hại cô ấy, cô ấy muốn giữ chữ tín, bảo ta chỉ cần nhận lấy là được…”

A Thiết vẫn lặng lẽ đứng nghe, trong lòng thầm cân nhắc, vì sao Tuyết Duyên lại đến đưa bạc mỗi ngày? Nếu như bạc này quả thực là nàng đến Sưu Thần cung lấy thì chỉ cần mang đến Đường đại phu một lần là được rồi, cần gì ngày nào cũng đến đưa một ít như vậy?

A Thiết đột nhiên có dự cảm không lành, bèn hỏi:

“Đường đại phu, hôm nay ông nói rằng đã nhận quá nhiều tiền, tôi nghĩ rằng nhất định ông đã biết Tuyết Duyên kiếm bạc đó ở đâu rồi.”

Đường đại phu cúi đầu thở dài nói”

“Đúng thế! Ngày hôm qua ta đã biết. Nghe nói…” Đường đại phu chừng muốn nói lại thôi.

A Thiết hỏi dồn:

“Đường đại phu, xin ông cứ nói…”

Đường đại phu rốt cuộc hít một hơi, nói:

“Được rồi! A Thiết, ta nghĩ cậu cũng có quyền được biết, nghe nói Tuyết Duyên cô nương vì cậu mà đến làm việc ở Ỷ Hồng lâu.”

Ỷ Hồng lâu ư? Trời ơi! Thật là sét đánh ngang tai! A Thiết vừa nghe thấy ba chữ này thì lập tức sững người, sắc mặt trở nên trắng bệch.

Ỷ Hồng lâu là một kỹ viện lớn ở Tây Hồ! Tuyết Duyên thì có thể có việc gì để làm ở đó? Nàng vì hắn mà làm vậy, sao hắn có thể đảm đương nổi đây?

Tuyết Duyên…

Đường đại phu lại nói:

“Cho nên, ta giữ số bạc này thì chẳng thể ăn ngon ngủ yên được, ta cũng không cần tiền công khám bệnh đâu, A Thiết à, hy vọng cậu có thể giao số bạc lại cho Tuyết Duyên cô nướng…” Dứt lời, Đường đại phu lại đưa túi bạc cho A Thiết, nhưng hắn không nhận lấy.

“Tuyết Duyên!” A Thiết kêu lớn một tiếng rồi mặc kệ Đường đại phu đứng đó, hắn điên cuồng xô cửa xông ra ngoài.

Đơn giản bởi vì tình cảm dành cho Tuyết Duyên bấy lâu nay chôn ở đáy lòng nay như núi lửa phun trào, cái bộ ý chí sắt đá mà hắn vẫn làm ra vẻ cuối cùng cũng không còn giữ được nữa, hắn rất hối hận vì đã quá tàn nhẫn với nàng như vậy! Hắn vốn cho rằng làm thế là tốt cho nàng, kỳ thực như vậy nàng lại càng không tốt!

Tình một khi đã tới thì không ai có thể ngăn được! Khi hắn nhận ra mình là người hạnh phúc nhất thiên hạ rồi, liệu có phải quá trễ?

Ỷ Hồng Lâu là một tòa lầu cao ba tầng khá nổi bật ở Tây hồ, một năm bốn mùa, từ sáng đến đêm, lại từ đêm đến sáng, hai dãy đèn lồng đỏ treo cao vẫn luôn sáng theo bước khách ra vào.

Ỷ Hồng lâu chẳng bao giờ vắng khách mà bao giờ cũng đông đúc, khách khứa ra vào không lúc nào ngớt. Đời là thế, chỉ cần có nam nhân chịu bỏ tiền ra thì ắt có nữ nhân chịu bán.

Chỉ có điều, hôm nay Ỷ Hồng lâu lại có một vị khách đặc biệt không mời mà đến, một vị khách không biết đang tìm gì, chỉ thấy đôi mắt mờ mịt vô định. Người này chính là A Thiết!

Sau khi đi vào Ỷ Hồng lâu rồi, A Thiết lại bỗng dưng cảm thấy bồn chồn không yên.

Chỉ thấy trong trên sảnh đường rộng lớn như thế, đâu cũng thấy những trai thanh gái lịch, cười nói đẩy đưa, mà những cô gái kia ăn mặc phục sức lại càng lộng lẫy gấp bội, khiến cho người ta cảm thấy lóa mắt, còn A Thiết thì chỉ cảm thấy hoa mắt không nhìn được gì.

Lúc này, có một thiếu phụ phương phi trát phấn đầy mặt tiến tới, đon đả nói:

“Hì hì, quan nhân tới đây tìm mỹ nhân có phải chăng?...”

A Thiết không trả lời bà ta, tiếp tục đi về phía trước. Bà ta thấy vẻ mặt không lấy gì làm vui vẻ của hắn thì khẽ gắt một tiếng rồi tránh sang một bên, làm bộ tươi cười đon đả đón những người khách khác mới tiến vào cửa.

A Thiết đứng chính giữa đại sảnh, ngước mắt lướt qua những cô gái cười nói lả lơi mời mọc đang đứng dựa lan can trên hai tầng lầu, các nàng thi nhau liếc mắt đưa tình, buông lời đưa đẩy, nhưng trong đó lại không hề có bóng dáng Tuyết Duyên…

Tuyết Duyên đang ở đâu? Chẳng lẽ nào nàng đang ở…?

Một ý nghĩ thoáng qua, trong lòng A Thiết đột nhiên như có lửa đốt, thì ra hắn quan tâm nàng đến thế!

Đúng vậy! Hắn rất quan tâm tới nàng! Cho dù nàng đã dấn thân vào chốn lả lơi ong bướm này thì có sao chứ? Hắn tuyệt đối không so đo tính toán, chỉ cần tìm được nàng về là đủ rồi. Lúc hắn không cần nàng, hắn khe khắt cay nghiệt với nàng thì nàng vẫn một lòng kiên trì đợi hắn, nàng quả thực là một người con gái tốt! A Thiết nhìn lại lần nữa những người trong đại sảnh, nhưng hắn chỉ thấy một vùng mờ ảo những gương mặt không rõ, nhưng mà… Rồi lúc tìm nàng giữa muôn người ấy, hắn đột nhiên quay đầu lại…


Ở góc xa nơi ánh đèn le lói, một bóng trắng đang từ từ bước ra khỏi hậu viện.

Là nàng ư?

Tuyết Duyên?

A Thiết cảm thấy trong lòng mừng rỡ vô hạn, giống như nhặt được túi bạc vậy, thừa lúc mụ tú bà kia không để ý, hắn cũng đi theo nàng ra phía hậu viên.

Ỷ Hồng lâu kỳ thực cũng chẳng khác gì một tên ngụy quân tử, bề ngoài thì xa hoa lộng lẫy nhưng hậu viên thì ô uế hôi hám không thể chịu được.

Hết thảy rác rưởi, đồ ăn thừa đều bị vứt ra hậu viên, cho nên ở đây không những bẩn mà còn hôi thối vô cùng. Những chỗ nãy chỉ thích hợp cho những kẻ hèn kém rẻ mạt làm việc mà thôi, mà lúc này lại có một bóng trắng nhỏ nhắn đang bưng một chậu lớn đầy những chén đĩa, ly tách, đồ ăn thừa tới khoảng đất trống trong hậu viên, khẽ xắn ống tay áo lên rồi mặc kệ khung cảnh gớm ghiếc xung quanh, nàng bắt đầu rửa từng chiếc một.

Xung quanh hôi hám đến không ai muốn lại gần nhưng người này lại dường như không hề để ý, bởi vì việc nàng đang làm chính là vì người trong lòng mình, chỉ cần người ấy có thể sống khỏe mạnh thì chút khổ sở này đối với nàng có đáng gì.

Cho dù sau này hắn có coi nàng như người xa lạ thì nàng cũng sẽ không oán hận nửa câu.

Nàng chính là Tuyết Duyên!

Nàng không làm những việc mà A Thiết tưởng tượng, chỉ có điều những việc nặng nhọc mà nàng đang làm thì ngay cả đám kỹ nữ cũng không muốn đụng tới!

Chén đĩa ly tách trong chậu nhiều vô cùng, cảm giác như cho dù Tuyết Duyên có cố gắng đến thế nào đi nữa, có rửa đến mồ hôi đầm đìa thì vẫn không thể nào xong được. Nhưng nàng biết rằng mình nhất định phải rửa bằng hết trước lúc hoàng hôn, sau đó còn phải về nhà nấu cháo để A Thiết không nghi ngờ. Nàng không muốn hắn biết những việc mình làm vì hắn, để hắn không phải gánh thêm áp lực tâm lý.

Hình như nàng vừa cọ rửa lại vừa đang suy nghĩ đến chuyện gì đó nên chẳng để ý xung quanh, bởi vậy nàng không hề phát hiện một bóng người đang đứng ở phía xa len lén nhìn nàng làm việc, gương mặt người ấy lúc này đã tái nhợt như không còn chút máu.

Tuyết Duyên suy nghĩ một hồi, cuối cùng ngừng lại, móc ra một ít bạc vụn đếm thử, nàng lẩm bẩm suy tính:

“Làm sao bây giờ nhỉ? Chỉ được có nhiêu đây, chắc là phải cố gắng thêm một thời gian nữa rồi…”

Hóa ra nàng đang suy nghĩ xem làm thế nào kiếm đủ tiền trả nợ tiền khám bệnh cho A Thiết!

Đang suy nghĩ xuất thần, đột nhiên nàng phát hiện một bóng đầu người in trên mặt đất.

Ai đó? Nàng ngạc nhiên với sự xuất thần của mình, có người tới sau lưng mà không hề nhận ra, nàng cuống vội vàng lật đật quay người lại!

Vừa nhìn thấy, tim nàng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực!

Người sau lưng nàng chính là A Thiết mà nàng vẫn sớm mong chiều nhớ!

A Thiết đang yên lặng nhìn nàng, vẻ mặt xám như tro tàn, mà vẻ mặt chết lặng ấy của hắn là bởi vì thấy nàng vì hắn mà làm bao nhiêu việc nặng nhọc ở cái nơi bẩn thỉu như thế, hắn không biết cảm kích thế nào cho hết!

Thế nhưng từ trước đến giờ hắn đều đối xử với nàng rất lạnh lùng, cho nên vẻ mặt xám như tro tàn của hắn lại làm nàng hiểu lầm, hiểu lầm hoàn toàn!

“A Thiết…” Nàng cứ nghĩ rằng A Thiết lại muốn nổi giận lần nữa, lại muốn ném bạc của nàng đi, huống hồ nàng đã để hắn hình thấy mình trong hoàn cảnh này, trong cảm giác mặc cảm tự ti, xấu hổ vô cùng, nàng vội vàng nắm chặt số bạc trong tay rồi lao nhanh về phía đại sảnh!

A Thiết vốn định nói chuyện tử tế với nàng, không thể ngờ được nàng lại vội vàng bỏ chạy như thế, bèn cấp tốc đuổi theo sát. Hai người vừa chạy tới đại sảnh, A Thiết đã bắt được cánh tay nắm bạc của nàng, đang muốn mở miệng giải thích:

“Tuyết Duyên…”

Nhưng nàng lại cho rằng hắn đang muốn vứt bạc của nàng lần nữa, vội vàng nói:

“Không! A Thiết! Cầu xin huynh! Đừng đem vứt…chỗ bạc này đi!”

Lời tuy nói thế nhưng hai người vẫn cứ dùng dằng đưa qua đẩy lại, nàng bất cẩn buông lỏng tay một chút khiến những vụn bạc lạch cà lạch cạch rơi vương vãi trên mặt đất, trái tim nàng lại vỡ tan ra như những mảnh thủy tinh.

Những khách nhân lẫn kỹ nữ trong đại sảnh đều không hẹn mà cùng quay lại nhìn hai người, nhưng thấy Tuyết Duyên đã chật vật quỳ xuống cúi tìm những vụn bạc, miệng giải thích:

“A Thiết, số bạc này đều là do muội cực khổ đánh đổi mồ hôi và máu để có được, cầu xin huynh đấy, đừng có…đuổi muội đi nữa, xin huynh cho muội…một cơ hội…được sống một lần nữa, cho dù…rất ngắn ngủi mà thôi…”

Thanh âm của nàng cố ra vẻ cứng rắng nhưng nước mắt đã lưng tròng, chỉ vì hàng trăm ánh mắt đang chằm chằm nhìn nàng nhặt bạc, lại còn những tiếc cười nhạo khúc khích xung quanh, dù cho bọn họ vốn chẳng biết là đang có chuyện gì xảy ra!

Nàng không thể rơi lệ trước mặt người khác được! Nàng phải kiên cường! nàng chỉ muốn nhặt lại số bạc mà mình đã vất vả kiếm được một cách quang minh chính đại mà thôi!

A Thiết cứ đứng sững nhìn người con gái mặc bộ y phục trắng lấm lem vết bẩn, nhìn đôi tay làm bao việc nặng rửa ly chén đến mức trắng bệch, tim của hắn nghe nhói đau biết mấy!

Hắn vẫn luôn đánh giá cao vẻ đẹp dung mạo của nàng nhưng lại đánh giá thấp ý chí của nàng, lại còn đánh giá thấp tình cảm của nàng dành cho hắn!

Hắn không ngờ nàng lưu lạc đến tận đây, chợt nghe sống mũi cay cay, trong lòng hắn cảm thấy xúc động khó nói nên lời, hắn muốn bước lên ôm chặt lấy người con gái đáng thương chưa từng được cảm nhận một chút ấm áp của nhân gian này, hắn muốn lấy giọng dịu dàng nhất để nói với nàng một câu:

Ta thích nàng.

Thế nhưng, ngay lúc A Thiết muốn bước tới ôm lấy nàng thì cũng là lúc Tuyết Duyên đã nhặt bạc xong, nàng không dám nhìn A Thiết nữa, chỉ cúi đầu rất thấp, nói:

“A Thiết, muội…biết là mình…sai rồi, nếu huynh muốn trách mắng gì muội…thì cứ đợi đến tối về nhà…hãy mắng muội…”

Dứt lời, cũng không để cho A Thiết có cơ hội nói thêm, nàng ngại ngùng không dám nhìn những người trong sảnh, vội vã đi ra hậu viên.

Lần này A Thiết không đuổi theo nữa, hắn chỉ ngây ngốc nhìn theo bóng lưng nhỏ bé cô độc của nàng, trong lòng thầm hạ một quyết định.

Nhà A Thiết hôm nay dù chưa đến giờ cơm tối nhưng từ sớm khói bếp đã bốc lên từng đợt.

Đó là bởi vì A Thiết đã quyết định từ nay về sau sẽ không say sưa nữa, hắn phải làm một nam nhân tốt.

Nam nhân của nàng!

Vì thế, chiều nay hắn đi chợ mua rau thịt về, hắn muốn nấu một nồi canh cho nàng

Canh chứa đựng những tình cảm ấm áp của nhân gian, nếu không phải vì yêu thương một người, có ai muốn ở nhà suốt ngày mòn mỏi chờ đợi một vó ngựa đường dài? Già trẻ gái trai trong thiên hạ chẳng phải mỗi ngày trở về nhà đều vì mong được uống một ngụm canh nóng đó sao?

Huống hồ chỗ rau thịt này là mua bằng toàn bộ số tiền A Thiết có, tiền rượu!

Chỉ có điều hắn không quan tâm, tối nay hắn nhất định phải đợi nàng về!

Hắn muốn tặng nàng một niềm vui bất ngờ, hắn sẽ chờ lúc nàng về nhà, đầu tiên sẽ giả vờ làm bộ lạnh lùng không nhìn không nói với nàng như trước kia, sau đó ngay lúc nàng nản lòng thoái chí, hắn sẽ bất ngờ bước tới ôm chặt lấy nàng, nói cái câu mà trưa nay hắn định nói ở Ỷ Hồng lâu:

Tuyết Duyên, ta thích nàng!

Đúng vậy! Chỉ cần nói câu này xong thì mối tình của hắn và nàng coi như chính thức bắt đầu, chỉ cần nói những lời này…

Cho dù sau này kết cục của nàng là phải chết thì hắn cũng sẽ chết theo cùng nàng!

Nếu như tất cả đều ngăn trở hai người, hắn cũng không sợ, chỉ cần đoạn tình này có thể bắt đầu thì kết cục ra sao cũng mặc kệ!

Đã biết khổ sở còn dài, chi bằng quý trọng từng khoảnh khắc.

Có lẽ chuyện của hắn và nàng sẽ bị tương lai nhiều gánh nặng bủa vây mà không thành, nhưng lúc này đây, trời cao đất rộng chỉ có hắn và nàng như tâm nguyện của nàng, để hai kẻ bất chấp hậu quả này được một lần thực sự sống!

Nghĩ tới đây, trên gương mặt A Thiết hiện lên một nụ cười ấm áp, hắn cẩn thận khuấy đều nồi canh mang theo hết thảy tâm ý của mình, chậm rãi múc một ngụm đưa lên miệng nếm thử, thấy mùi vị cũng không tệ lắm.

Mùi canh thơm xông vào mũi, động tới lòng người.

Hắn sẽ tặng nàng một niềm vui bất ngờ! Cho dù tình cảm trong lòng còn chưa nói ra nhưng khoảnh khắc vui vẻ đã rất gần…

Sau khi làm xong hết toàn bộ những công việc nặng nề ấy, Tuyết Duyên không trở về nhà ngay mà cứ bước đi vô định trên đường.

Bởi vì nàng cảm thấy sợ.

Chuyện của nàng đã bị A Thiết phát hiện, nàng biết lúc về nhà hắn nhất định sẽ càng tỏ ra lạnh lùng với nàng hơn, nàng không dám đối mặt với hắn!

Nàng không rõ vì sao mỗi khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của A Thiết thì đều thấy không vui chút nào.

Có đôi lần nàng thực sự muốn buông xuôi, trở về đáy Tây hồ quạnh quẽ kia để tiếp tục cuộc đời tu luyện bất tử của mình. Thế nhưng mỗi lần ở bên cạnh hắn thì nàng lại không thể nào rời xa hắn được.

Bóng đêm càng lúc càng đậm, hoàng hôn chỉ thoáng chốc đã qua đi nhanh chóng, gió đêm càng lúc càng lạnh, Tuyết Duyên vòng tay ôm lấy thân thể gầy yếu của mình, y phục mỏng manh tung bay trong gió, bóng dáng lẻ loi xiêu vẹo khẽ run rẩy giữa gió đêm…

Nàng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, thầm nghĩ: Trời đã tối như vậy, có lẽ A Thiết cũng đã hết giận rồi. Hay là bây giờ về nhà đi…

Nhưng nàng còn chưa vào đến nhà đã phát hiện A Thiết đang ngồi lặng lẽ trên bờ rào ngoài cửa từ lúc nào, cúi đầu rất hờ hững.

Tuyết Duyên cảm thấy không ổn, nhất định là hắn đang tức giận, mỗi khi hắn giận đều luôn tỏ vẻ lạnh lùng vô cảm như thế.

Nàng bước tới bên cạnh hắn, áy náy nhỏ giọng nói:

“A Thiết, muội…xin lỗi, là…muội đã giấu huynh…tới Ỷ Hồng lâu làm việc…”

A Thiết không nghe cũng không đáp, có phải vì hắn muốn mang đến cho nàng niềm vui bất ngờ lớn hơn?

Tuyết Duyên thấy hắn không nói gì, trong lòng càng cảm thấy khó chịu, liền nhẹ nhàng đặt tay lên vai hắn nói:

“A Thiết, xin huynh…tha lỗi cho muội…”

Nàng rõ ràng không làm sai gì cả, vậy mà còn đi xin hắn tha lỗi, chừng đó cũng đủ biết nàng thích hắn đến mức nào!

Chỉ có điều A Thiết vẫn không trả lời, hắn định tới bao giờ mới chịu nói với nàng những điều hắn toan tính từ đầu?

Tuyết Duyên bèn bước tới gần hắn hơn, ngây ngốc nhìn hắn, khẽ gọi một lần nữa:

“A Thiết…”

Khoảng cách giữa hắn và nàng gần đến như thế, chỉ cần hắn xích tới một chút, hắn sẽ ôm nàng thật chặt, hôn nàng thật sâu…

Đúng vậy! A Thiết bống nhiên nghiêng tới ôm nàng thật chặt, phải chăng hắn muốn cho nàng thấy tình cảm của mình ngay?

Tuyết Duyên không ngờ A Thiết trước nay lạnh lùng với nàng lại đột nhiên biến thành nhiệt tình như thế, nhất thời cảm thấy vừa mừng vừa lo, tâm thần rung động, gò má chợt ửng đỏ lên. Cho dù nàng không biết rõ vì sao A Thiết lại đột nhiên có thái độ khác thường như vậy nhưng chỉ cần như thế là nàng đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi…

Hạnh phúc dường như đã thực sự đến với nàng, nàng quả thực cảm thấy khó tin, nhưng lại không thể không tin, đôi môi của A Thiết đã chạm đến chiếc cổ trắng ngần của nàng…

Nàng cảm thấy toàn thân như mềm nhũn ra, sau đó nàng bất ngờ phát hiện ra một chuyện.

Môi của A Thiết không phải đang hôn lên cổ nàng!

Mà là cắn!

Vết cắn của dã thú!

Tuyết Duyên thầm kinh hoảng, vội vàng vận nội lực toàn thân hộ thể, bất ngờ đáng văng A Thiết ra xa, kêu lớn:

“Ngươi không phải A Thiết! Ngươi là ai?”

Người trước mặt không trả lời, chỉ trừng trừng nhìn nàng cười quỷ dị, khóe miệng rỉ ra một đường tơ máu. Nếu không phải Tuyết Duyên có Di Thiên Thần quyết hộ thể, nếu nàng không kịp thời hất văng hắn ra thì e rằng đã bị cắn nát cổ họng rồi!

Nàng cũng không để ý đến dấu răng rớm máu trên cổ mình, bởi vì người trước mặt giống A Thiết như đúc, Tuyết Duyên bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng cực kỳ kinh khủng, nàng vô cùng khiếp sợ hỏi:

“Ngươi…là A Hắc? Trời ơi, Đại Thần quan đã cho ngươi ăn cái gì vậy?”

A Hắc không đáp tiếng nào, chỉ dùng hành động trả lời!

“Vèo”một tiếng, A Hắc hệt như một con báo đen vồ thẳng về phía Tuyết Duyên, thân hình nhanh như chớp, cái nhanh ấy đã vượt xa tốc độc con người.

“Ngươi ăn Thú hoàn sao?” Nàng vẫn vô cùng kinh hãi hỏi, đồng thời thân hình khẽ lắc, nhẹ nhàng tránh khỏi thế tấn công của A Hắc, có thể thấy A Hắc dù rất nhanh như nàng còn nhanh hơn, nhanh hơn gấp bội!

Thú hoàn? Thú hoàn là cái gì? Người bình thường ăn vào thì sẽ biến thành thế nào? Cho dù Tuyết Duyên có tuyệt thế thần công như thế nhưng sự đáng sợ của Thú hoàn cũng khiến nàng phải vô cùng sợ hãi như thế sao?

A Hắc đánh vào khoảng không thì cũng không tiếp tục tấn công nữa mà thuận thế lao về phía trước chạy đi. Nhìn thấy người đệ đệ mà A Thiết trông ngóng bao lâu nay xuất hiện, làm sao Tuyết Duyên có thể để A Hắc đi dễ dàng như vậy được, nàng không nói lời nào, nhanh như chớp đuổi theo!

Nhưng mới đuổi tới nửa đường thì trong lòng nàng chợt dâng lên một ý nghĩ đáng sợ.

“Không xong! Trúng kế rồi! A Thiết huynh ấy…”

Trời ơi!

 


Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3