Oan Gia Tương Phùng - Ngoại Truyện 1

Ngoại truyện 1

“Một, hai, một, hai...” Trên sân vận động, các thành viên của câu lạc bộ Taekwondo đang luyện tập thể lực. Với thân hình cao ráo, thon thả, Giả Thược hết sức nổi bật giữa đám đông, đang tung tăng nhảy nhót không ngừng, mái tóc ngắn tung bay trong gió.

Đột nhiên, cô dừng lại, ánh mắt liếc quanh bốn phía, cái mũi thính nhạy khụt khịt, cảnh giác nhìn từng ngóc ngách.

Các sinh viên đi qua đi lại, sắc mặt ai cũng có vẻ vội vàng, nhưng lại không có người mà cô thầm đoán.

Chẳng lẽ cảm giác của cô là sai sao?

“Này em ơi, chạy tiếp đi nào!” Phía trước có đàn anh khóa trên cất tiếng gọi, tới lúc này Giả Thược mới cất bước đuổi theo, nhưng nét mặt vẫn có chút nghi hoặc.

Cô không ngờ lại cảm thấy có hơi thở của người đó ở quanh đây, chẳng lẽ là do thần kinh của cô quá nhạy cảm?

Sau khi bóng dáng cô dần chạy đi xa, người con trai vốn đứng dựa lưng vào gốc cây anh đào liền chậm rãi bước ra, nụ cười nở trên môi.

“Chân Lãng!” Nghe có tiếng gọi, anh liền ngoảnh đầu nhìn lại. Anh mặc áo sơ mi trắng, cắm thùng, trông hết sức gọn gàng, sạch sẽ.

Cô gái vừa lên tiếng mặc một chiếc váy dài, mái tóc đen nhánh buông xõa sau lưng, trông đầy vẻ nhu mỳ, ngoan ngoãn.

Nụ cười hòa nhã thường thấy hiện ra trên khuôn mặt, Chân Lãng khẽ gật đầu với đối phương: “Xin chào!”

Cô gái đó chậm rãi bước tới, chiếc váy dài múa lượn trong gió làm tôn lên thân hình thon thả nhưng lại không hề có vẻ hở hang chút nào, nụ cười trên khuôn mặt cô thì ngọt ngào mà e thẹn: “Bạn học cấp ba không dễ gì lại vào cùng một trường đại học, tôi đến đây để thăm đồng hương.”

Chân Lãng khẽ gật đầu, chậm rãi bước đi: “Tôi biết.”

Trong mắt cô gái đó thoáng qua một nét ngượng ngùng, cặp mắt long lanh, ngoảnh đầu qua nhìn chàng trai cao lớn bên cạnh: “Bạn biết ư?”

“Ừ!” Chân Lãng đáp. “Trên bảng danh sách trúng tuyển dán ở cổng trường, tên bạn ở ngay dưới tên tôi.”

Ánh mắt cô gái đó trở nên buồn bã: “Vậy à?”

Anh nhìn thấy vẻ hụt hẫng hiện lên trong mắt cô, nhưng cũng không nói gì thêm, vẻ hòa nhã mà xa cách có lúc còn đáng sợ hơn những lời cứng rắn.

“Chân Lãng, tôi có thể nhờ bạn một chuyện được không?” Bạch Vi bước đi bên cạnh Chân Lãng, lúng túng cúi đầu, dáng vẻ hết sức đáng thương.

Anh giơ cuốn sách trong tay lên, tỏ vẻ áy náy nói: “Xin lỗi, giáo sư còn đang đợi tôi, có chuyện gì thì để hôm khác nói nhé!”

Những lời định nói đành cố kìm lại, Bạch Vi khẽ gật đầu, lẳng lặng nhìn theo bóng anh đang dần khuất.

* * *

Trong ký túc xá nam, Chân Lãng gối đầu lên hai tay, nhắm mắt nghỉ ngơi, hưởng thụ những làn gió xuân ấm áp từ ngoài cửa sổ thổi vào, bên khóe miệng là nụ cười dìu dịu.

Thành giường bị gõ một cái không mạnh không nhẹ, Chân Lãng thoáng hé mắt rồi hơi nhướng mày theo thói quen.

Lâm Tử Thần chống tay vào thành giường ở tầng trên, cúi đầu nhìn xuống, cười vẻ trêu chọc, nháy mắt với Chân Lãng: “Nghe nói hôm nay cậu ở cùng với hoa khôi khoa Trung văn.”

Cặp mắt vừa hé ra kia liền uể oải khép lại, tỏ ý rằng mình không có hứng thú với một vấn đề ngu ngốc như thế.

Nụ cười của Lâm Tử Thần vừa thần bí mà lại vừa có vẻ gợi đòn: “Cưa được hoa khôi mà không nói với bạn bè, chẳng lẽ cậu sợ bọn tôi chọc gậy bánh xe hay sao?”

“Hừ...” Chân Lãng thản nhiên lắc đầu. “Chẳng qua là vô tình gặp nhau trên đường rồi nói chuyện đôi câu thôi, không đen tối như các cậu nghĩ đâu.”

“Vậy sao?” Lâm Tử Thần đưa ngón tay ra trước mặt anh, rồi huýt sáo với vẻ đầy phóng khoáng. “Cậu cho rằng tôi lại đi tin vào mấy lời đồn vớ vẩn chắc? Nếu nhân vật chính không thừa nhận, tôi lại thèm tới hỏi cậu sao?”

Cặp mắt đang khép hờ đó rốt cuộc đã chịu mở ra, lông mày hơi cau lại: “Cô ấy nói sao?”

“Công tác bảo mật của cậu thật không tệ đấy!” Lâm Tử Thần kéo chiếc ghế bên cạnh tới, rồi vắt chân ngồi xuống, tựa cằm vào ghế. “Nếu không phải Bạch Vi chính miệng thừa nhận trước mặt mọi người rằng cậu là bạn trai cô ấy, bọn tôi lại chẳng bị giấu giếm suốt hay sao?”

Người nằm trên giường hơi cau mày một chút, đôi mắt đã hoàn toàn tỉnh táo trở lại: “Trước mặt mọi người ư?”

“Tất nhiên rồi...” Lâm Tử Thần còn đang định nói tiếp, chợt có tiếng gõ cửa rất nhẹ, một bóng dáng nhu mỳ đứng ngay bên cánh cửa vốn đang mở rộng.

“Tôi có thể tìm Chân Lãng một chút không?”

Lâm Tử Thần ném qua phía Chân Lãng một ánh mắt đầy ý vị, rồi nhảy bật dậy: “Tôi đi ăn chút đồ đây, hai tiếng nữa sẽ quay lại.”

Khi đi sát qua Bạch Vi, anh có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt cô đã ửng hồng, cúi đầu thật thấp.

Chân Lãng chậm rãi đứng dậy, bóng dáng cao lớn chắn hết ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ, căn phòng lập tức trở nên tối tăm, lạnh lẽo. Rồi anh cầm chén trà trên bàn lên nhấp một ngụm, hơi nước từ chén trà bốc lên khiến cặp mắt dưới hai hàng mi cụp xuống của anh trở nên mơ hồ, khó có thể nhìn ra được điều gì trong đó.

“Xin lỗi!...” Bạch Vi đan hai tay vào nhau, ấp úng nói. “Tôi không cố ý, gần đây có một anh lớp trên cứ theo đuổi tôi, tôi cảm thấy rất phiền mà không biết phải từ chối thế nào. Vừa khéo hôm nay khi đi cùng với bạn thì bị anh ta nhìn thấy, anh ta hỏi bạn có phải là bạn trai của tôi không, tôi muốn thoát khỏi sự quấy rối của anh ta nên đã thừa nhận.”

“Vậy à?” Chân Lãng chỉ đáp lại bằng hai từ hờ hững, nét mặt không biến đổi.

Vẻ căng thẳng trên khuôn mặt Bạch Vi dần giảm bớt, trong đôi mắt vừa ngước lên thấp thoáng niềm hy vọng: “Nếu bạn ngại, tôi sẽ đi giải thích rõ ràng chuyện này, nhưng...”

Cô dừng lại không nói tiếp, cặp mắt nhìn Chân Lãng tràn đầy vẻ dịu dàng, không kìm được bước về phía trước thêm một bước.

Chân Lãng chỉ ngồi đó uống trà, hết sức lặng lẽ, dường như không nghe thấy gì.

Bên ngoài hành lang không ngừng có những tiếng bước chân đi qua đi lại, thỉnh thoảng còn có những tiếng bàn bạc xôn xao cùng với vài tiếng cười khanh khách. Khi nghe thấy những âm thanh này, người nào đó vốn nhạy cảm lại càng trở nên thấp thỏm, bất an.

Đây là ký túc xá nam, cô đã phải do dự rất lâu rồi mới dám bước vào, khi đó những người xung quanh đều nhìn cô bằng ánh mắt hết sức mờ ám. Vậy mà lúc này Chân Lãng lại không nói gì cả, trong lòng cô không khỏi cảm thấy không vui.

“Bạn không nói gì sao?” Sự chờ đợi dài đằng đẵng khiến cô càng lúc càng thêm bất an, những âm thanh hỗn tạp ngoài cửa đối với cô mà nói hệt như một sự chế giễu. “Bạn có thể tỏ thái độ gì không?”

Chân Lãng đặt chén trà trong tay xuống, hai tay đút vào túi quần, chậm rãi tựa người lên chiếc bàn trước mặt: “Không phải bạn nói sẽ đi giải thích rõ ràng mọi chuyện sao? Tôi còn có thể nói gì nữa chứ?”

Lập tức, trong đôi mắt cô tràn đầy vẻ ngạc nhiên và chấn động, cô ngây người trước mặt anh suốt một hồi lâu mà không nói được lời nào.

Chân Lãng khẽ cười: “Bạn muốn nói với tôi cuộc gặp hồi trưa chỉ là ngẫu nhiên sao? Vậy tôi đã đứng dưới gốc cây suốt mười lăm phút đồng hồ, bạn cũng một mực đứng ở đó chưa từng rời đi, chẳng lẽ thật sự chỉ để tới chào tôi một tiếng? Nếu bạn muốn từ chối một người theo đuổi, tôi tin là một lời nói thẳng nhã nhặn còn dễ khiến người ta tiếp nhận hơn là một lời nói dối rất nhiều. Còn nếu bạn chỉ muốn tìm một tấm lá chắn, tôi nghĩ bên cạnh bạn hắn là có rất nhiều người vui lòng hiến thân, huống chi...” Đôi mắt trong veo của anh như có thể nhìn thấu trái tim người ta, khiến cô gái ở phía đối diện cúi gằm mặt. “Với phong cách của bạn, nếu thật sự muốn từ chối một người theo đuổi, chắc hẳn sẽ lựa chọn cách thích hợp nhất, chứ không phải là thừa nhận mối quan hệ với một người con trai khác ở trước mặt bao nhiêu người như vậy. Nếu tôi đúng là bạn trai của bạn, tất nhiên sẽ rất hưng phấn, nhưng cả bạn và tôi đều hiểu, chúng ta không hề có mối quan hệ này.”

“Vậy...” Khuôn mặt đang cúi gằm của Bạch Vi đột ngột ngẩng lên. “Bạn có thể làm bạn trai của tôi không?”

Cô hít sâu một hơi, cơ thể bất giác trở nên cứng đờ. Câu nói này dường như đã lấy đi toàn bộ sự can đảm của cô.

Từ ngày vào học cấp ba, cô vẫn luôn lấy làm kiêu hãnh vì thành tích học tập đặc biệt xuất sắc của mình, nhưng khi bảng thành tích của toàn trường được công bố, lần đầu tiên cô đã phải chịu thất bại. Nhìn cái tên ở ngay phía trên mình, trong trái tim cô đã bắt đầu khắc ghi hai chữ đó.

Từ không phục tới khâm phục, từ ngầm quan sát tới xiêu lòng, đến bản thân cô cũng không biết từ lúc nào mình lại bắt đầu quyết tâm thi vào cùng một trường đại học với anh. Nhưng từ ngày nhập học đến nay cũng đã gần được một năm rồi, vậy mà giấc mơ của cô mãi vẫn chưa thành hiện thực.

Đây là cách thử an toàn nhất mà cô phải mất thời gian mấy tháng mới nghĩ ra được, thế nhưng chỉ sau vài câu hỏi của anh, tất cả đã trở nên vô cùng tồi tệ. Lúc này cô chẳng còn tâm trạng đâu mà để ý tới sự e thẹn hay kiêu hãnh nữa, không kìm được cất tiếng hỏi anh.

Nụ cười dần trở nên rạng rỡ trên khuôn mặt tuấn tú của anh, những đường nét từ từ biến hóa ấy khiến thời gian như chậm lại, khiến trái tim cô chỉ trong một thời gian ngắn đã phải trải qua không biết bao nhiêu vòng luân hồi.

Khi nụ cười đó đạt đến cực hạn của sự quyến rũ, một giọng nam nhẹ nhàng mà hòa nhã vang lên trong căn phòng: “Không.”

Chỉ có một từ cộc lốc, đi kèm một với nét mặt hờ hững vô cùng, đã lạnh lùng đánh nát trái tim cô.

Bạch Vi ngây người đờ đẫn, cô không thể tưởng tượng được, tại sao khi nói ra cái chữ vô tình đó, nét mặt anh vẫn có thể tỏ ra hòa nhã đến vậy.

“Bạn...” Cô rốt cuộc cũng không thể nói ra nốt những lời van nài níu kéo, bởi vì trong đôi mắt kia của anh là một vẻ xa cách và lạnh lùng, ở gần nhau như vậy, nhưng cô lại cảm thấy khoảng cách giữa mình và anh thật quá xa xôi.

“Đi giải thích rõ ràng những chuyện cần giải thích đi!” Chân Lãng khẽ lắc đầu. “Bạn là một cô gái tốt, đừng lấy danh dự của bản thân ra làm trò đùa!”

Bạch Vi lùi dần từng bước về phía sau, không muốn nghe thêm những lời vô tình đó nữa. Rồi cô xoay người chạy đi như bay, để lại một bóng lưng yếu đuối khiến người ta thổn thức.

Chân Lãng không đuổi theo, thản nhiên thu ánh mắt về, rồi lại uể oải rót thêm cho mình một chén trà nữa, đi tới bên cửa sổ nhìn về phía xa. Tầm nhìn ở nơi này rất tốt, có thể nhìn thấy rõ sân vận động ở đằng xa, các thành viên của câu lạc bộ Taekwondo vẫn đang hăng hái luyện tập thể lực.

Khẽ nhấp một ngụm trà, nụ cười của anh lúc này cũng ấm áp như nước trà trong chén vậy.

* * *

Bạch Vi phát hiện, Chân Lãng không hề vội vã giải thích điều gì, mà những lời đồn về tình cảm giữa cô và anh thì như nấm mọc sau mưa, lan truyền tới từng ngóc ngách nhỏ của trường với một tốc độ nhanh đến mức khó ai tin được.

Hoa khôi tao nhã của khoa Trung văn, tài tử kín tiếng của khoa Y dược, đó là một sự kết hợp khiến rất nhiều người phải bất ngờ nhưng cũng hoàn toàn hợp lý, tuy đã làm tổn thương đến trái tim của vô số người, nhưng ai cũng phải công nhận rằng đó là một cặp đôi hoàn hảo.

Trong lòng Bạch Vi lại một lần nữa bùng lên hy vọng, bên cạnh thỉnh thoảng lại có những tin tức nói với cô, Chân Lãng chưa từng tiết lộ bất cứ điều gì với những người tới hỏi thăm về chuyện này, thái độ ấy cứ tựa như là đang ngầm thừa nhận.

Có lẽ hôm đó Chân Lãng chỉ giận mình tự tiện nói chuyện này ra trước mặt bao nhiêu người, cho nên mới có thái độ như vậy, chứ thực ra không hề ghét bỏ gì mình.

Hoặc cũng có thể là do sự ảnh hưởng của bao nhiêu lời tán tụng, cho nên anh đã thay đổi suy nghĩ ban đầu, dù sao đàn ông cũng coi trọng chuyện thể diện hơn phụ nữ.

Hay là anh đang đợi mình tỏ ra gần gũi hơn, nói ra những lời như vậy chỉ là để thử thách mình?

Khi hạt giống của niềm hy vọng được trồng xuống, sự khát khao sẽ tưới tắm cho nó nảy mầm và trưởng thành. Bạch Vi buông bỏ mọi sự kiêu hãnh của bản thân, trên đường Chân Lãng đi học về, bên dưới tòa nhà ký túc xá nam, trong thư viện của nhà trường, chỉ cần là nơi có thể nhìn thấy Chân Lãng, cô đều thường xuyên xuất hiện.

“Bạch Vi.” Trong một buổi chiều nóng nực, tiếng ve sầu râm ran khiến người ta cảm thấy thấp thỏm, bất an, giọng nói của người đứng dưới gốc cây vẫn hết sức nhẹ nhàng, chiếc áo sơ mi trắng tinh không hề dính chút mồ hôi: “Đừng vì tôi mà phí nhiều công sức không cần thiết như thế, hãy bỏ cuộc đi!”

Cô nữ sinh cúi gằm mặt, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Chẳng lẽ anh thật sự không thích em chút nào sao?”

Chân Lãng cười gượng nói: “Bạch Vi, lần trước tôi đã nói rất rõ ràng rồi, tôi vẫn luôn hy vọng bạn có thể đi giải thích rõ ràng mọi chuyện.”

Đôi mắt xinh đẹp của Bạch Vi đã ngân ngấn nước mắt, dường như sắp khóc đến nơi: “Là do em không tốt sao?”

Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng, gần như không thể nghe ra sự chỉ trích nào trong đó: “Bạn rất tốt, thật đấy!”

“Vậy anh...”

“Trên thế gian này có rất nhiều thứ tốt, tôi không thể có tất cả mọi thứ được, đây là điều không thể miễn cưỡng, đúng không nào?” Giọng nói nhẹ nhàng ấy dường như vẫn đang nghĩ cách thuyết phục cô.

“Em không muốn chia tay.” Cô khẽ gào lên bằng giọng quật cường, hoàn toàn chẳng còn vẻ điềm đạm tao nhã của ngày trước.

“Chúng ta vốn chưa từng nắm tay nhau bao giờ.” Chân Lãng khẽ lắc đầu, thở dài một tiếng, rồi cất bước đi về phía ký túc xá nam. “Xin lỗi, tôi nghĩ sau này bạn không nên thường xuyên tới đây như vậy.”

“Anh đã thích người khác rồi, đúng không?”

Chân Lãng khẽ gật đầu, không hề giấu giếm: “Đúng.”

“Vậy em sẽ nói là anh có mới nới cũ.” Cô đột nhiên dằn lòng, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện rõ vẻ quyết tâm. “Đã mấy tháng trôi qua rồi, tất cả mọi người đều cho rằng em là bạn gái của anh, em sẽ không giải thích điều gì cả. Nếu anh cứ nhất quyết như vậy, anh sẽ trở thành một người đùa bỡn tình cảm của con gái, còn cô gái mà anh thích sẽ trở thành kẻ phá đám tình cảm của người khác.”

Chân Lãng thoáng dừng lại, nhưng cũng chẳng buồn ngoảnh đầu về phía sau: “Tùy bạn thôi, tôi chỉ khuyên bạn một câu, danh dự của con gái rất đáng quý, đừng nên lấy ra làm trò đùa!”

Cuộc nói chuyện giữa hai người đến đây là kết thúc, những giọt nước mắt lã chã của cô nữ sinh không thể níu kéo bóng dáng cao lớn kia. Nhìn Chân Lãng đang dần đi xa, Bạch Vi lẳng lặng cắn chặt môi, trên mặt hiện rõ vẻ quyết tâm.

* * *

Trong thời gian nghỉ hè, Giả Thược có một cuộc thi đấu cấp trường cần tham gia, nên quyết định ở lại tập luyện chứ không về nhà. Chân Lãng thì cũng vì phải viết báo cáo thí nghiệm y học nên không thể về nhà được.

Một ngày nóng nực, Chân Lãng cầm chén trà trong tay đứng bên cửa sổ, nhìn về phía xa. Trên sân vận động, các thành viên ở lại tập luyện của câu lạc bộ Taekwondo ai nấy đều mồ hôi đầm đìa, mỗi bước chân đều nặng nề, chỉ có người chạy đầu tiên là tràn đầy sức sống. Ánh mặt trời nóng bỏng không những không làm bớt sự nhiệt tình của cô, ngược lại còn khiến cô có thêm mấy phần sức mạnh.

“Mọi người cố lên, chạy thêm mấy vòng nữa nào!” Chỉ trong vòng mấy tháng ngắn ngủi cô đã trở thành trung tâm của câu lạc bộ, đang chỉ huy các đàn anh khóa trên. Khi chạy ngang qua một tòa nhà nào đó, ánh mắt cô vô thức tìm đến vị trí của một căn phòng, rồi bất giác để lộ ra vẻ khinh miệt.

“Rầm...” Cửa đột nhiên bị người ta đẩy mạnh ra từ bên ngoài, Lâm Tử Thần lấy từ trong chiếc túi nylon ra một lon bia vứt cho anh: “Trời nóng thế này mà cậu còn uống trà được, tài thật đấy!”

Chân Lãng mỉm cười giật nắp bia, ngẩng đầu uống một ngụm. Còn Lâm Tử Thần thì ngồi vắt vẻo trên ghế, cũng lấy một lon bia khác ra, uống một ngụm thật lớn.

“Cậu cũng kiêu thật đấy, bạn gái đội nắng đến đây muốn giặt quần áo giúp cậu, cho dù cậu không nỡ để người ta vất vả thì cũng không nên lập tức đuổi người ta đi như thế chứ.” Lâm Tử Thần khẽ lắc đầu, tỏ vẻ hết sức coi thường người nào đó. “Tin tức đã lan ra khắp toàn trường rồi, cậu tìm được một cô bạn gái ngoan ngoãn, nết na như thế, bao nhiêu người hâm mộ còn chẳng được đấy.”

Khóe miệng Chân Lãng hơi nhếch lên, nét cười trong ánh mắt đã trở nên lạnh lẽo: “Vậy sao?”

Trong thời gian anh không về nhà, Bạch Vi cũng ở lại đây, và số lần đến chỗ anh càng thêm dày đặc.

Lâm Tử Thần khẽ nhún vai, không muốn tiếp tục dây dưa đến vấn đề này nữa, ghé sát đến chỗ anh nói với giọng thần bí vô cùng: “Chân Lãng, cậu có quen cô gái nào tên là Giả Thược không? Nghe nói cô ấy và cậu là bạn học hồi cấp hai, cấp ba.”

Bàn tay đang cầm lon bia của anh đột nhiên bóp chặt, nhưng vẻ mặt thì vẫn bình tĩnh như thường: “Có chuyện gì?”

“Tớ muốn theo đuổi cô ấy.” Lâm Tử Thần không hề giấu giếm, nói với giọng hết sức kiên định.

“Bọn cậu gặp nhau bao giờ chưa?” Chân Lãng hơi bất ngờ, không, phải là hết sức bất ngờ.

Lâm Tử Thần khoan thai gật đầu: “Cũng tiếp xúc được một thời gian rồi, tớ cảm thấy một cô gái như vậy đúng là quá hiếm có, không muốn ỷ lại vào đàn ông, cũng không lấy tiền bạc của đàn ông làm tiêu chuẩn đánh giá điều gì, có tư tưởng tự lập, tự cường, tự chủ. Cậu biết đấy, tớ không thích một cô gái quá õng ẹo. Thôi nói đi, có giúp tớ không đây?”

“Bảo tớ phải giúp sao?” Chân Lãng bật cười, rồi rất nhanh sau đó đã gật đầu. “Cậu muốn tớ giúp thế nào nào?”

Lâm Tử Thần khẽ thúc cùi chỏ vào người Chân Lãng một cái, rồi nháy nháy mắt bảo: “Chỉ cần lấy tư cách bạn học cũ mà hẹn cô ấy ra ngoài thôi, phần còn lại cứ để tự tớ lo.”

“Tháng sau là sinh nhật của cô ấy.” Chân Lãng thản nhiên nhắc nhở.

Cặp mắt Lâm Tử Thần lập tức sáng ngời: “Cô ấy thích một món quá sinh nhật như thế nào vậy?”

Nhóc con thích cái gì ư, tất nhiên là thích đánh người rồi, nhưng liệu cậu ta có dám chiều lòng nhóc con không đây?

Chân Lãng uống thêm một ngụm bia, đằng sau nụ cười rạng rỡ thấp thoáng một nét xảo quyệt: “Cô ấy có một tình cảm đặc biệt với bánh kem bơ, có thể nói là rất đặc biệt, vô cùng đặc biệt.”

Đêm nay, xin được đặt cho một dấu chấm hết cho tất cả những lời nói dối.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3