Cây Thuốc Phiện Thiên Đường - Chương 31-32
Chương 31: Tù nhân.
“Lộ Tịch Ngôn, anh yêu em…”
“Anh yêu em, Tịch Ngôn!”
Hai khuôn mặt không ngừng vụt qua trước mắt tôi, cứ thay nhau ẩn hiện như vậy.
“Lộ Tịch Ngôn, Lộ Tịch Ngôn….”
Đây là địa ngục, cũng là thiên đường, vừa có ma, lại có Phật!
Khi tôi mở mắt ra, ánh sáng bên ngoài khiến tôi choáng váng, theo bản năng dùng tay che mắt để dần thích ứng, không gian là một mảnh yên tĩnh lạnh lùng.
Sự trống trải khiến tôi cảm thấy sợ hãi.
Tôi vừa cử động nhẹ một cái toàn thân đã bắt đầu đau nhức, như cách nhắc nhở tàn nhẫn về đêm điên cuồng vừa qua, còn bị anh đoạt đi tôn nghiêm.
Tôi dồn toàn sức chống tay dậy, cuối cùng cũng ngồi dậy được.
Ngồi thẳng thân mình, tôi cảm giác được toàn thân nhớp nháp cùng với mùi nhục dục tanh hôi!
Tôi không để ý cơ thể đau nhức, lảo đảo chạy về phía phòng tắm, run run mở vòi sen, dòng nước ấm chảy xuống cơ thể lạnh băng của tôi càng làm cho lòng tôi thêm đau đớn.
Tôi bắt đầu không chống đỡ nổi nữa, dựa vào bức tường chậm rãi trượt xuống, dòng nước vẫn không ngừng chảy khắp người tôi, tôi cố gắng thở đều, cuối cùng lại biến thành tiếng khóc nức nở, một chút âm thanh trong miệng trào ra, càng lúc càng lớn, càng lúc càng vang xa…
Tôi dụi đầu vào hai đầu gối, khóc càng ngày càng lớn, tiếng khóc hòa với tiếng nước chảy khiến sự lạnh lẽo trong căn phòng bắt đầu trở nên thê lương.
Cho đến khi nước lạnh ngắt, cơ thể bị tôi dùng sức chà xát mà nổi ban đỏ khiến chính tôi cũng thấy sợ hãi, tôi mới chịu mặc quần áo hôm qua để trong phòng tắm vào người, đờ đẫn đi ra ngoài.
Trong phòng còn một người nữa, chính là cô gái mang vẻ mặt ngây ngô kia.
Lúc này, khuôn mặt non nớt của cô ta lại lộ ra vẻ thâm trầm khó hiểu.
Tôi cười buồn bã, thì ra, người ngây ngô chính là tôi.
“Anh ta đâu?” Tôi không thể cứ đứng im chịu trói như vậy được.
“Buổi chiều lão đại họp xong sẽ về đây.” Cô ta trả lời một cách rập khuôn, giọng nói không còn sự nhiệt tình của ngày hôm qua mà chỉ có sự lạnh lùng.
Tôi ngồi xuống không nói câu nào, biết rõ cô ra cũng chỉ trả lời đến thế là cùng, hỏi nhiều cũng sẽ chẳng biết thêm điều gì, bây giờ tôi không phải đang là con rối trong tay Nghiêm Diệu hay sao, bây giờ, tôi còn có lợi thế gì, đứng trên lập trường nào mà chống lại anh? Là tôi suy nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi, lại đi xem nhẹ ác ma hung ác là anh.
Mà tiếp theo, tôi có khả năng sẽ mất đi thứ mà năm năm nay cố gắng giữ gìn – Tự do!
Tôi ngồi trong phòng dưới sự giám sát của cô gái kia, im lặng một lúc cũng đến chiều tối, cuối cùng người mà tôi đợi cũng trở về.
“Tôi mất tích không lý do, phía cảnh sát nhất định sẽ phái người đi tìm tôi!” Tôi chỉ có khả năng đoán chuyện này, đây cũng là con đường duy nhất của tôi.
Nghiêm Diệu thoải mái cởi cúc áo ở cổ tay, đưa mắt nhìn tôi, giống như đã biết trước được tôi sẽ nói thế này, anh trả lời một cách rõ ràng rành mạch “Tôi có cách khiến em bị điều đi công tác tất nhiên cũng sẽ có cách khiến cho em biến mất sạch sẽ!”
Cơ thể tôi bắt đầu run lẩy bẩy, khiến cho tôi bị điều đi công tác?
Nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của tôi, Nghiêm Diệu quay hẳn sang đối diện với tôi, khoé miệng đầy tà ý khẽ nhếch lên “Lộ Tịch Ngôn, tiền là một thứ rất kỳ diệu, nó có thể huỷ diệt tất cả, cũng có thể đem đến cho em tất cả!!!”
“Nghiêm Diệu… Anh rốt cuộc muốn thế nào? Không phải anh muốn báo thù sao? Tội gì phải ép buộc những người khác?”
“Ah, đúng là bị em nhìn ra… Không phải là tôi muốn báo thù sao ư?” Trào phúng nhìn tôi, Nghiêm Diệu vỗ vỗ vào vị trí bên người anh “Lại đây!”
Tôi đứng im bất động, gắt gao cắn môi “Nghiêm Diệu, tôi đến chết cũng sẽ không chịu khuất phục anh!”
Nghiêm Diệu cười khinh miệt, những đường nét hoàn hảo trên gương mặt anh lúc này toát lên vẻ dữ tợn, lời nói nửa thật nửa giả “Vậy em chết đi thì sao?”
Tôi nhíu mi nhìn anh.
“Tôi sẽ cho em kết quả như em mong muốn, ngày mai, trên thế giới này sẽ không còn người tên “Lộ Tịch Ngôn” nữa!”
Nhìn thấy phản ứng của tôi, Nghiêm Diệu từ từ đi đến nắm lấy tay của tôi, tôi ra sức giằng tay lại “Nghiêm Diệu, anh có ý gì?”
“Vẫn không hiểu sao? Ngày mai, bạn trai đáng thương của em sẽ nhận được tin em bỏ mạng thì tai nạn giao thông, em nói xem, cậu ta có phải sẽ đau thương đến chết!”
Tôi trợn tròn mắt, bất khả tư nghị nhìn người đàn ông trước mặt, lúc này, trên mặt anh là sự điên cuồng hiếm thấy, khiến cho ngũ quan anh vặn vẹo và trở nên dữ tợn, ánh mắt như muốn xuyên thấu tâm can tôi.
“Điên rồi… Điên rồi, anh điên rồi!” Tôi chỉ muốn giãy khỏi bàn tay anh, nhưng lại bị anh càng nắm chặt hơn.
“Em im đi cho tôi!”
“Đồ điên, đồ điên!” Tôi ra sức đánh vào người trước mặt, oán cũng có mà hận cũng có, toàn bộ đều trút hết sức lực lên cánh tay, đau tận ruột gan “Nghiêm Diệu… Tôi hận anh, tôi hận anh!!!!”
Vì sao, vì sao lại đối với tôi như vậy, vì sao?
“Tất cả mọi chuyện này là do em gieo gió gặt bão, Lộ Tịch Ngôn!” Nắm lấy bàn tay đang đánh lung tung của tôi, Nghiêm Diệu dùng một tay bóp chặt cằm tôi “Nếu em nóng lòng như vậy, từ bây giờ có thể ở bên cạnh tôi xem trò hay này!” Nói hết câu, anh vung tay một cái khiến tôi ngã xuống nền nhà.
Nghiêm Diệu từ trên cao nhìn xuống cơ thể chật vật của tôi “Nếu em lại chọc giận tôi, kết cục so với lúc này còn thảm hại hơn, em nên biết bây giờ em có rất nhiều điểm yếu…!”
Tất cả mọi chuyện lại trở về giống như trước đây, chỉ khác là Nghiêm Diệu của năm năm trước không máu lạnh như con người anh bây giờ, anh lúc này giống như một sát thủ chỉ biết dùng thù hận để huỷ diệt tất cả, những cái bẫy anh giăng ra cho chúng tôi đều vì hai chữ trả thù. Những người dính dáng đến chuyện năm đó đều không ai thoát khỏi, thậm chí những người không liên quan anh cũng không muốn bỏ qua.
Đặc biệt có một hôm, sau khi anh nhận được một cuộc điện thoại, tính tình trở nên vui vẻ khác thường, đêm đó lúc chúng tôi ở trên xe, cả đêm đi đường, cho đến khi nhìn rõ khung cảnh nơi đây. Tôi mới hiểu được, chúng tôi đã trở về Thị.
Những chuyện sau đó đều như tôi đoán trước, sau khi sắp xếp cho tôi ở một khách sạn, Nghiêm Diệu liền đi ra ngoài, chỉ để lại cô gái kia ở bên cạnh tôi.
Tôi biết rất rõ Nghiêm Diệu trở lại Thị chỉ có một nguyên nhân, là vì anh trai của anh: Nghiêm Dịch.
Vài năm trở lại đây, Nghiêm Dịch bặt vô âm tín, năm đó lúc anh ta gặp chuyện không may kia, sản nghiệp của Nghiêm gia bị niêm phong, vốn lưu động bị đóng băng, Nghiêm Diệu cũng vì chuyện của Nghiêm Dịch mà ký cam kết đặc biệt, bản thân anh rời đi với hai bàn tay trắng. Như lời Hạ Khiên Dục nói trước đây, chúng tôi không thể nào biết được cuộc sống của họ năm năm này, nhưng thứ duy nhất tôi có thể khẳng định là tình cảm giữa hai anh em Nghiêm Diệu không hề kém hơn năm đó, chính bởi vì thế, nếu bây giờ Nghiêm Dịch xảy ra chuyện gì, nhất định sẽ khiến cả Thị long trời lở đất.
Tôi không biết mình làm cách nào để vượt qua mấy tiếng lo lắng dài đằng đẵng này, lúc tôi sắp ngủ thiếp đi lại nghe được âm thanh mở cửa, ngay sau đó cơ thể đã bị lật lại đầy thô lỗ, cơ thể nóng rực của anh ép chặt xuống người tôi. Đây chính là thứ gọi là nhục dục cực điểm cần được giải thoát.
Đây không phải là lần đầu tiên, từ khi bị Nghiêm Diệu giam lỏng đến nay đây không phải lần đầu tiên bị anh đem ra làm vật phát tiết.
Dĩ nhiên chết lặng, tôi thờ ơ tuỳ anh đùa nghịch cơ thể tôi, tôi ép linh hồn tôi lẩn sâu trốn tránh anh, không cần biết cảm giác là gì, cũng không cần đến cảm giác ấy.
Từ đầu đến cuối tôi không hề nhắm mắt lại, chỉ lạnh lùng nhìn thẳng anh, đờ đẫn nhìn khuôn mặt biểu hiện sự cuồng loạn, điên cuồng thăm dò cơ thể tôi.
Nhưng hôm nay Nghiêm Diệu không giống những lần trước, mỗi lần anh cũng chỉ hung hăng đối diện với tôi, ánh mắt không hề có chút ấm áp, nhưng lúc này, anh lạnh lùng nhìn tôi hồi lâu, bỗng nhiên giống như bất lực đành ôm lấy cơ thể tôi, cả thân mình bị anh ép chặt xuống lớp đệm dưới thân, mấy lần tôi còn không hít thở nổi. Bàn tay lạnh lẽo của Nghiêm Diệu nắm lấy mắt cá chân của tôi, hai tay tôi bị anh dùng một bàn tay giữ chặt sau lưng, tay kia lại từ mắt cá chân tiến lên cởi bỏ lớp quần áo cuối cùng của tôi.
Quần áo rơi xuống, không còn gì ngăn cản nữa anh liền tiến vào, tôi khóc nức nở, bởi vì thân dưới bị vật nóng bỏng của anh khiến cho đau đớn. Trong cổ họng chỉ có âm thanh mơ hồ thoát ra.
Anh dừng lại một chút, chưa được mấy giây lại tiếp tục đi vào, càng lúc càng nhanh, cùng với tiếng gầm nhẹ, anh đi vào nơi sâu nhất trong cơ thể tôi, cơ thể anh không ngừng tiến lên, càng ngày càng nhanh hơn…
“Tại sao là em, tại sao lại là em???” Cùng với tiếng thở dốc, một giọng nam trầm thấp rơi vào tai tôi, tôi nghe câu được câu không.
Ý thức của tôi càng ngày càng trở nên mơ hồ, giống như những lần trước cùng với anh, cắn chặt môi đến mức bật máu, ánh mắt khô cạn không thể khóc được nữa, chỉ có mồ hôi lạnh trên trán lặng lẽ rơi. Đau đớn, cuối cùng tôi cảm thấy như không thể hít thở nổi nữa…
Chương 32: Sự xuất hiện của cô ta.
Khi tôi tỉnh lại là lúc ngoài cửa phòng vẫn còn tiếng nói chuyện, tiếng bước chân đi lại đầy lo lắng. Thân dưới truyền đến sự đau đớn khó tả, mí mắt nặng không thể mở ra được. Tôi đành nằm yên một chỗ, ngay sau đó cửa mở ra, phần đệm bên cạnh lập tức lõm xuống, một bàn tay vỗ về vầng trán, tay kia ôm lấy thân thể cũng đang bị sức nóng dày vò.
Tôi nhắm mắt lại nên không nhìn thấy biểu tình trên khuôn mặt anh, tôi cũng không muốn biết.
“Tôi gọi bác sĩ vào khám cho em! Bên dưới…” Trong không gian truyền đến âm thanh có chút chần chừ, âm điệu nặng nề như khó nói.
Tôi không nói gì, cơ thể vẫn nằm trên giường, vừa cử động nhẹ một cái, thân dưới đã đau đớn như bị xé rách. Tôi biết tình trạng của mình tồi tệ thế nào nhưng vẫn cố chấp cắn răng không chịu thỏa hiệp với anh.
Trên đỉnh đầu tôi là một mảnh trầm mặc, một lát sau, dường như không còn nghe thấy hơi thở của anh nữa, anh đứng lên, tôi lại nghe thấy tiếng mở cửa, bên ngoài có một người đàn ông hơi lùn. Giọng nói của ông ta hình như tôi đã từng nghe, tôi lại cảm thấy mơ màng rồi thiếp đi lúc nào không hay….
Một lần nữa tỉnh lại, thấy mình đang được anh ôm trong lòng, tay chân đều bị anh chế ngự, không thể động đậy được, cả cơ thể như lọt thỏm trong vòng tay lớn của anh.
Trán tôi đã bớt nóng, đầu cũng không còn đau như trước, trong không khí có mùi thuốc mỡ hơi nồng, tôi cảm thấy hơi lạnh, thân dưới cũng cảm thấy mát lạnh.
“Muốn uống nước sao?” Người đang ôm tôi hơi cử động, giọng nói có vẻ khàn khàn, ngay sau đó đã đưa cốc nước đến bên miệng tôi, đồng thời bật đèn đầu giường, ánh sáng mờ ảo vừa vặn chiếu lên khuôn mặt anh tuấn của Nghiêm Diệu, lúc này, trong mắt anh là ánh sáng ấm áp mà tôi từng rất quen thuộc.
Tôi yên lặng uống một ngụm nước, cổ họng cũng dịu đi không ít, định mở miệng, nhưng lại không nói được gì, chỉ có tiếng khàn khàn không thành tiếng.
“Em vẫn đang sốt, mới hạ nhiệt một chút, lúc này đừng nói gì cả!” Nghiêm Diệu đem cốc nước đặt sang một bên, vỗ về trán tôi một lần nữa, một lát sau anh mới xuống giường đi vào phòng tắm, lúc anh mở cửa đi ra, trong phòng tắm đã toả ra hơi nóng của nước.
“Bác sĩ nói em tỉnh thì phải tắm!” Cuối cùng anh đến ôm lấy tôi, tôi muốn giãy giụa, cơ thể lại không thể phản kháng được sức mạnh của anh, căn bản là sứ không chọi được kính.
Rời khỏi chăn bông ấm áp, cả người tiếp xúc với không khí lạnh tôi mới phát hiện ra đúng là mình không hề mặc gì, mắt đối mắt nóng bỏng, tay anh lại càng xiết chặt tôi hơn.
Cơ thể bất ngờ được đặt vào làn nước ấm, tôi không nhịn được thoải mái mà than thở một tiếng, hơi nước lượn lờ trong không gian, vừa vặn lộ ra bờ vai cứng rắn của Nghiêm Diệu trước mặt tôi. Tôi giật mình, giống như tôi đang nhìn nhầm vậy, đây chính là gương mặt giống như trong trí nhớ của tôi, cặp mắt này từng tràn đầy yêu thương và sủng nịnh như vậy. Chỉ có ấm áp tột cùng, không có sự lạnh lẽo.
Nghẹn ngào hạ mí mắt. Có phải lúc con người ta yếu ớt đều dễ dàng trở nên buồn khổ?
Tôi muốn cười, nhưng thế nào cũng không thể mở miệng cười được, trước mặt tôi, Nghiêm Diệu ngồi thẳng người, có chút do dự nhìn tôi, nửa ngày sau mới hỏi “Chỗ đó… vẫn còn đau sao?” Trong mắt anh bất ngờ hiện lên sự suy sụp.
Tôi rùng mình một cái, khó xử lắc đầu, Nghiêm Diệu nhìn xuống phía dưới, tôi không được tự nhiên liền thu chân, không dám nhìn vào mắt anh.
“Đợi tắm xong bôi thuốc thêm một lần nữa là được!”
Bôi thuốc thêm một lần nữa? Tôi nhíu mi, ý của anh là vừa rồi… Tại sao tôi không có một chút ấn tượng nào?
Tôi nhanh chóng hiểu được, hoá ra Nghiêm Diệu không hề bắt ép tôi là vì lúc này tôi đang ốm, thì ra tôi ốm anh cũng lo lắng.
Lạnh quá! Nước bắt đầu lạnh dần, trong cơ thể tôi lại trở nên lạnh lẽo, tôi không tự giác cuộn chặt người lại, Nghiêm Diệu cảm nhận được việc đó, anh với tay lấy khăn tắm, quấn quanh cơ thể tôi rồi ôm tôi trở về giường, giường dùng loại gỗ xa xỉ, thêm một lớp đệm lông càng thêm ấm áp.
Cơ thể tôi thoải mái hơn một chút, hồi phục một ít sức lực, tôi muốn rời khỏi vòng tay anh, Nghiêm Diệu lại nhanh chóng ôm lấy tôi. Hơi thở tinh tế phả vào trán tôi một cách đều đặn.
Tôi bỗng nhiên muốn cười. Tội gì anh phải tra tấn tôi như thế, nếu muốn giết, nếu hận thì tại sao không giết tôi đi để hả giận, cứ lặp lại quá trình này khiến tôi cảm thấy sợ hãi, bởi vì người bị liên lụy không chỉ có mình tôi.
“Phải ở lại Thị sao?” Tôi bị anh ôm, liền đem câu hỏi nhiều ngày nay vẫn thắc mắc, không chỉ vì tôi cần câu trả lời mà quan trọng hơn tôi cần phải tìm cách để xoa dịu sự sợ hãi, để kiềm chế sự rung động trong lòng, tôi cũng biết có một cách duy nhất khiến chúng tôi thoát khỏi tình trạng này, chỉ có điều, sau đó cũng tôi lại giương cung bạt kiếm, chĩa mũi súng vào nhau.
Quả nhiên, vòng tay đang ôm tôi của Nghiêm Diệu tăng thêm một chút lực, nói ra một câu đầy bất đắc dĩ “Có phải em không nên nhắc đến chuyện này?”
“Ở trước mặt anh mọi người vẫn luôn kiêng dè không nhắc đến đúng không?”
“Đúng!” Câu trả lời của Nghiêm Diệu có chút tức giận “Mọi chuyện như em mong muốn, chúng tôi đến cái tử địa này rất ngốc nghếch đúng không, nhưng em sẽ không đoán được vì sao chúng tôi lại trở lại nơi này…”
Thì ra là đúng “Tôi đây có cần phải cầu nguyện không? Hy vọng cho Nghiêm Dịch không gặp phải chuyện không may?”
“Lộ Tịch Ngôn!”
Chuông điện thoại bàn đột nhiên vang lên, âm thanh bén nhọn phá tan không khí tĩnh lặng trong phòng, Nghiêm Diệu buông tôi rồi đi ra ngoài, rõ ràng cuộc điện thoại này đã cứu tôi, khiến cho Nghiêm Diệu không có thời gian tức giận với tôi nữa, tuy rằng tôi cũng không coi đây là sự giải thoát.
Tôi tình nguyện khiến anh tức giận, như vậy mới khiến tôi xả hận, cũng tốt hơn chuyện bị anh tra tấn như vậy.
Nghiêm Diệu lại đi, nhưng tôi không thể quên được biểu hiện của anh trước khi rời đi, lúc nhận điện thoại bàn, Nghiêm Diệu lại gắt gao nhìn chiếc di động đang rung mạnh trên bàn. Động tác của anh cũng trở nên cứng ngắc.
Trong mắt anh là sự trống rỗng và tuyệt vọng, nhìn thấy anh lúc đó, trái tim tôi như bị ai đó một đao đâm thẳng.
Sau đó anh vội vàng mở cửa phòng, gió lạnh lập tức tiến vào bên trong, sau đó cánh cửa lại lập tức đóng sầm lại.
Cùng với tiếng sập cửa, cơ thể tôi trở nên mềm nhũn, lúc này trong lòng tôi đã sáng tỏ, có lẽ đây chính là hậu quả của tối hôm qua.
Nghĩ đến điều này, tim tôi như chùng xuống, chìm sâu vào nơi mà tôi không thể với đến nữa. Chìm sâu vào vực sâu không đáy.
Tôi vẫn chờ đợi trong lo âu, đến sáng hôm sau Nghiêm Diệu vẫn không quay lại. Tôi thật sự không thể tưởng tượng được, nếu Nghiêm Dịch gặp chuyện gì không may, với sự điên cuồng hiện tại không biết Nghiêm Diệu sẽ làm ra chuyện gì.
Tôi thật sự rất sợ hãi, sự sợ hãi như hòa vào không khí vờn quanh cơ thể tôi.
Mỗi một lần hít thở đều cảm thấy kinh hoàng.
Buổi chiều hôm đó, trong phòng cuối cùng cũng có mùi vị con người.
Người này tôi từng gặp qua, còn để lại ấn tượng sâu sắc. Tôi không thể nào quên được lần Nghiêm Diệu bắt cóc Tiểu Đao, khi đi vào biệt thự của anh, cô ta chạy về phía tôi cùng với tiếng khóc và biểu hiện kinh ngạc khi nhìn thấy tôi lúc ấy.
Lúc trước, tôi không biết vì sao cô gái xinh đẹp này lại biết tôi, nhưng lúc này, khi có thời gian để nhớ lại, tôi mới nhận ra cô ta.
“Nếu cô muốn rời khỏi đây thì tôi có thể giúp cô!” Cô ấy dường như rất vội vã, cũng có thể đơn giản là không muốn phí lời với tôi, trực tiếp nói một câu súc tích.
“Cô đảm bảo sẽ không phí công vô ích?” Tôi cũng không có hứng thú về quan hệ giữa cô ta với Nghiêm Diệu, tôi chỉ để ý mình có thể chạy thoát hay không mà thôi.
Cô ta nhìn tôi nở nụ cười, ánh mắt nhìn tôi lúc này đã khác xưa “Tôi chỉ biết nếu cô hợp tác với tôi thì còn có cơ hội, nếu không phải tôi, tỷ lệ cô trốn thoát được bằng chính là bằng không!”
Tôi trầm mặc hồi lâu, cô ta nói rất đúng, tôi lúc này đúng là không còn con đường khác để lựa chọn nữa.
Có lẽ đó là một cơ hội, cơ hội cuối cùng của tôi.
Vì thế tôi nhìn thằng vào mắt cô ta “Được, tôi sẽ biến mất khỏi Nghiêm Diệu như cô mong muốn!”
Cô ta cười khẽ, ánh mắt đánh giá tôi từ trên xuống dưới, không giống vẻ lạnh lùng lúc ban đầu liền nói “Có lẽ, sau này tôi cần phải tìm hiểu cô nhiều hơn!”
Tôi cười nhạo một tiếng “Nếu có cơ hội, cô cứ từ từ tìm hiểu tôi!”
Cô ta gật đầu cười nhạt “Chính là hai ngày này, đây là cơ hội cuối cùng của cô!” Cô ta xoay người nhanh chóng rời đi trước khi bị phát hiện.
Trong đầu tôi chợt loé lên một ý liền gọi cô ta lại, có chút vội vàng “Đợi một chút, tôi còn muốn cô giúp tôi một việc!”
Cô ta dừng lại, xoay người, đôi mắt màu rám nắng thâm thuý chậm rãi ngước nhìn tôi…..