Phế Đô - Chương 23 - Part 2
Trang Chi Điệp tiếp chuyện vợ Uông Hy Miên một lúc lâu, vẫn chưa thấy mẹ và người giúp việc về anh liền chia tay ra về. Chị Miên không thể ra tiễn được, ôm con mèo bảo:
- Mi nên nhận người này là ai nhé!
Con mèo đã vui vẻ kêu lên một tiếng "meo", chị Miên lại bảo:
- Mi thay ta tiễn anh ấy ra về.
Con mèo nhảy khỏi lòng đi xuống gác, nhưng Trang Chi Điệp đã bế con mèo nói:
- Khỏi cần tiễn, hãy ở lại chăm nom bà chủ chu đáo nhé!
Mắt nhìn vợ Uông Hy Miên nhưng miệng thì hôn lên đầu con mèo, hôn một cái rất kêu.
Về đến nhà, Trang Chi Điệp đã kiệt sức. Ngưu Nguyệt Thanh đón chồng như đón xa giá nhà vua, chị mừng quýnh, vừa xem bài phóng sự trên báo, vừa bảo chồng vào buồng ngủ. Anh đã đi nằm, chợt nhớ ra một việc, chị đi vào bảo:
- Bạch Ngọc Châu vừa gọi điện đến lần thứ hai, bảo là không được chậm trễ nữa, muộn nhất cũng phải đến nhà Tư Mã Cung vào tối nay. Bây giờ anh cứ ngủ một giấc ngon lành, tối sẽ đi.
Trang Chi Điệp đi nằm nhưng chưa ngủ, trong đầu còn đang suy nghĩ cuộc sống tẻ lạnh của vợ Uông Hy Miên, cay đắng thay cho chị ấy.
Nhưng rồi lại chuyển sang suy nghĩ, mình và người đàn bà này tuy trong trắng, song lại có một sợi dây tình cảm không thể nói rõ thắt buộc, ngay đến mọc mụn ở lưng cũng gần như cùng một thời gian cùng một vị trí. Xét đến cùng, thì có duyên phận gì? Nghĩ như vậy tình cảm đã trở nên hưng phấn, liền mặc áo xuống giường, vừa hỏi Ngưu Nguyệt Thanh cảm thấy thế nào khi đọc bài phóng sự, vừa sai Liễu Nguyệt đun nước nóng, bảo gọi Mạnh Vân Phòng và Triệu Kinh Ngũ đến uống trà.
Anh liền lấy ở túi áo ra một cái hộp trông rất đẹp, nói:
- Em thử xem đây là trà gì, "Quân sơn Mao tiêm", chủ tịch thành phố biếu đấy!
Nói rồi pha vào trong cốc cho mình trước. Khi Ngưu Nguyệt Thanh lại nhìn, thì một nửa búp chè đã chìm trong cốc, một nửa còn nổi lên, đều là những búp non thon dài chưa nở song tất cả đều thẳng đứng, chẳng khác nào một cánh rừng thu gọn. Khi từng búp từng búp đã chìm xuống, thì trên mặt cốc đã bốc lên từng làn hơi mù xanh xanh trong màu trắng xoá, một mùi thơm dìu dịu thoang thoảng cả căn buồng. Ngưu Nguyệt Thanh nói:
- Em chưa thấy loại chè ngon thế này bao giờ.
Trang Chi Điệp nói:
- Em đi gọi điện thoại cho Mạnh Vân Phòng, Triệu Kinh Ngũ cả hai vợ chồng Chu Mẫn nữa, cùng đến nếm thử cho vui.
Liễu Nguyệt bảo:
- Em đã đọc một quyển sách kể rằng khi Hoắc Khứ Bệnh đánh nhau ở hành lang Hà Tây, Hoàng đế có thưởng ông một vò rượu, ông đổ rượu xuống một con suối để binh sĩ toàn quân đến uống, nơi đó về sau gọi là suối rượu. Chủ tịch thành phố biếu anh một gói trà, anh gọi người này người kia đến uống, thật chẳng bằng thả trà vài tháp nước của công ty nước máy để cả thành phố được biết ân tình của chủ tịch thành phố.
Trang Chi Điệp bảo:
- Em cười anh được yêu chiều mà giật mình phải không?
Liễu Nguyệt đáp:
- Vậy thì anh đừng coi thường em.
Ngưu Nguyệt Thanh nói:
- Gọi người đến uống trà thì cứ gọi bọn họ đến, đừng có gọi Đường Uyển Nhi làm gì, đàn bà thì có biết thưởng thức cái quái gì? Bảo em đến thưởng thức trà ngon, ngửi thì thơm uống vào thì chỉ thấy chát và đắng.
Trang Chi Điệp bảo:
- Em là người Quan Trung, uống trà chỉ để khỏi khát, cũng có thể nước ở Quan Trung có chất chua mặn, bỏ một ít trà vào là để át mùi nước thôi, mà ở phương Nam nước tốt, uống trà lại coi trọng thưởng thức mùi vị, Đường Uyển Nhi là người Đồng Quan, quê quán lại ở Thỉêm Nam, cô ấy biết thưởng thức đấy. Lần trước anh ở nhà A Xán, trà nhà cô ấy mua ở vườn chè Dương khâm Giang Tô, vị ngon lắm, uống vào ăn luôn cả bã chè, trước khi ra về còn bốc một dúm bỏ vào mồm nhai, mấy ngày vẫn còn mùi thơm trong miệng.
Liễu Nguyệt nói:
- Sao anh kém thế, ăn cả bã chè ư?
Trang Chi Điệp nói:
- Em là người Thỉêm Bắc, càng không hiểu rõ chuyện này. Em đọc nhiều sách đấy, em thử nói, tại sao trong sách cổ thường viết "ăn chè". Đó là người cổ xưa giã vụn chè ra hoà vào cháo ăn, hoặc là rắc vào cơm ăn. Thường ngày em chỉ là "thổi bò", nói bốc!
Liễu Nguyệt đáp:
- Vâng, chúng em đều là trâu bò bốc khoác, chỉ có những người tài giỏi như anh mới ăn chè, nhưng em thấy A Xán biết ăn chè như vậy, mà sao lại làm cái chuyện ấy cơ chứ?
Trang Chi Điệp hỏi:
- Em cũng biết A Xán à? Cô ấy làm chuyện gì vậy?
Liễu Nguyệt đáp:
- Chiều hôm qua chị ta đến, em rất lo người trong khu tập thể này biết chị ta là A Xán, sẽ đánh giá gia đình mình thế nào!
Trang Chi Điệp hỏi Ngưu Nguyệt Thanh:
- Hôm qua A Xán đến đây à? Cô ấy đến có việc gì?
Ngưu Nguyệt Thanh đáp:
- Cái con Liễu Nguyệt này hôi mồm, cũng ăn phải bả Mạnh Vân Phòng mất rồi, điều đáng nói thì nói, điều không đáng nói cũng cứ nói! A Xán có đến đây. Anh nói với em A Xán xinh lắm, xinh lắm, là người đàn bà khoang mắt xanh thế ư? Cô ấy bảo em gái bị điên, bệnh viện bảo không chữa được, đề nghị đưa vào bệnh viện tâm thần, cô ấy bảo anh đi thăm em gái cô ấy, hôm nay cô ấy đưa đi.
Trang Chi Điệp liền hỏi:
- Cô ấy còn nói gì nữa?
Ngưu Nguyệt Thanh đáp:
- Còn nói gì được nữa? Cô ấy đã kể lại chuyện giữa cô ấy với chủ nhiệm Vương. Cô ấy cũng gớm thật, còn gói cả miếng lưỡi của ông họ Vương kia trong giấy đem theo, gần như sắp khô thối rồi! Cô ấy bảo đã ly hôn với chồng.
Trang Chi Điệp liền hỏi:
- Ly hôn rồi ư? Ly hôn gì cái cô A Xán này? Sao em không đi thăm em gái cô ấy? Em an ủi cô ấy thế nào? Tại sao không giữ cô ấy ở nhà mình lâu hơn?
Ngưu Nguyệt Thanh đáp:
- Em đã đuổi cô ta đi.
Trang Chi Điệp hỏi:
- Cái gì? Em đuổi cô ấy đi ư?
Ngưu Nguyệt Thanh đáp:
- hiện giờ ở bên ngoài ai chả biết trong thành Tây Kinh có một người đàn bà đã cắn đứt lưỡi đàn ông. Cái lão chủ nhiệm Vương kia là con sói gái, đã bị cắn lưỡi, thì tránh sao khỏi hai người ôm hôn nhau, đã ôm hôn được nhau, thì ai biết còn có làm gì nữa? Nghe đâu còn có tin, báo là hai chị em tranh nhau một ông chủ nhiệm họ Vương, cô em tranh không nổi cô chị, đã hoá điên. Khi cô chị thông dâm với chủ nhiệm Vương, đã đòi người ta trả giá cao, người ta không cho, tức lên mới cắn mất lưỡi. Hạng đàn bà ấy, ngay đến chồng cũng nôn mửa mà căt đứt luôn. Cô ấy bảo anh đi thăm em gái cô ấy, anh có đi không? Nhà mình đông khách đến, giữ cô ấy ở lâu, gặp phải người lắm chuyện đi ra ngoài rêu rao, thì than danh nhà mình sẽ hay ho lắm đấy?
Trang Chi Điệp đanh mặt lại, thở hổn hển nói:
- Đừng nói nữa. Em luôn luôn nổi tiếng có tấm lòng từ thiện. Lần này em làm tốt đấy. Em đuổi cô ấy đi bằng cán chổi chứ? Tại sao em không dùng dao bầu hả? Cô ấy là người hư hỏng, không giết cô ấy đi thì làm sao tỏ rõ sự cao sang của em được?
Thấy chồng nói một thôi một hồi như thế, Ngưu Nguyệt Thanh uất lên bảo:
- Em đuổi cô ấy đi, thì anh còn giận em như thế phải không? Em cao sang hay không cao sang là ở chỗ làm những việc mất mặt anh chứ gì? Em làm thế là vì ai nào? Em có phải là con đàn bà độc ác không? Bao nhiêu năm nay, những người ăn mày đến cổng có người nào em không cho ăn uống. Trong nhà không có, thì em cũng ra phố mua cho họ cái bánh bao. Nhưng trong mắt em không chấp nhận loại đàn bà không đứng đắn này! Trong nhà này em không cho phép hạng người a bước vào làm bẩn nền nhà!
Trang Chi Điệp cười gằn một tiếng, đi vào phòng sách cầm bức tranh chữ của Cung Tịnh Nguyên đi ra, lại ho sù sụ, liền nhổ đờm xuống nền nhà và nói:
- Bẩn hết rồi, ai cũng bẩn cả, chỉ có em là sạch sẽ, thì em cứ sạch sẽ đi!
Nói xong kéo cửa đi liền, ngay đến đóng cửa cũng không. Ở trong phòng khách, Ngưu Nguyệt Thanh nói:
- Liễu Nguyệt này, em thấy cả rồi đó, trong con mắt anh ấy chị chẳng là gì nữa! Chị càng cố tình đón ý cho vừa lòng anh ấy, thì anh ấy càng chán ngán chị, theo em thì xét cho cùng đó là nguyên nhân nào? Đâu đâu anh ấy cũng nghĩ vì người khác, chỉ sợ tổn thương người này, oan uổng người kia, song hoàn toàn không quan tâm đến chị. Em bảo làm vợ vị danh nhân này khó khăn như thế ư?
Nói rồi chị cứ hu hu khóc nức nở
Trang Chi Điệp xuống gác, cưỡi xe máy "Mộc lan" phóng như điên trên đường phố. Sau trận mưa, bùn nước còn đọng trong ngõ nhỏ và trước các cửa hàng ở giữa phố lớn, người xe giẫm đạp nhiều đã khô từ lâu, tung lên một lớp bụi đất. Anh không thể tưởng tượng nổi hôm qua nước bùn còn ngập ngụa đường phố. A Xán làm thế nào tìm được đến nhà anh, một lòng một dạ mong được gặp anh, bảo anh đi thăm A Lan đáng thương, lại kể cho Ngưu Nguyệt Thanh nỗi khổ của mình, nhưng Ngưu Nguyệt Thanh đã xua đuổi cô ấy, cô ấy đi xuống nhà gác với trái tim tan nát như thế nào? Cô ấy đã khóc như thế nào về nói lại với cô em gái điên? Đầu anh hỗn loạn, anh hận Ngưu Nguyệt Thanh, hận thằng cha họ Vương mất dậy, hận chủ tịch uỷ ban thành phố, trưởng ban tuyên truyền và Hoàng Đức Phúc đã giữ anh ở lại viết bài. Chiếc "Mộc lan" cứ phóng thẳng đến đường Thượng Kiệm, anh mới chợt nhớ ra A Xán đã ly hôn với chồng, liệu còn ở căn nhà chật hẹp đó không? Hôm nay đưa em gái đến bệnh viện tâm thần, có lẽ vẫn còn ở bệnh viện chưa về đâu. Trang Chi Điệp quay xe lại phóng về phía bệnh viện tâm thần ở phía Nam thành phố. Quả nhiên, trên con đường mòn lầy lội mọc đầy cỏ dại ở hai bên nối từ ngoại ô đến bệnh viện, may mắn sao Trang Chi Điệp đã gặp A Xán đang trên đường về. Lúc đầu Trang Chi Điệp không chú ý, chỉ nhìn thấy ở bên đường có một người cứ cắm đầu cắm cổ đi. Khi nhìn chiếc "Mộc lan" chạy qua, nước bùn bắn té vào người ấy, anh quay đầu lại xin lỗi, mới phát hiện ra A Xán. Anh gọi lên một tiếng:
- A Xán!
Chiếc xe đỗ ngauy lại bên đường ngoài ba mét. A Xán ngẩng đầu lên nhìn anh, thẫn thờ ra một lúc đột nhiên lao tới khóc hu hu, xà vào lòng anh. Nước bùn trên người chị bám cả sang người anh. Nước mắt nước mũi chị đã làm ướt vạt áo anh. Anh nói:
- A Xán, A Xán! Anh đi vắng, anh đi vắng thật mà, vừa nãy mới được biết em đã đến tìm anh.
Anh đưa tay lau nước mắt cho A Xán, A Xán lùi lại mới bước, thôi khóc, song móc chiếc gương ra soi mái tóc rối bung và búi lại tử tế, lau lau mặt rồi hỏi:
- Anh đã biết chuyện của em rồi chứ?
Trang Chi Điệp đáp:
- Biết rồi!
A Xán lại khóc. Trang Chi Điệp quay đầu xe máy, bảo chị ngồi yên, đi thăm A Lan. Nhưng A Xán bảo không cần nữa, nơi ấy không phải chỗ ngồi lâu cho người bình thường, chị ngồi một lúc gần như cũng sắp bị tâm thần, hơn nữa A Lan mới vào, bác sĩ cũng không cho ra gặp. Trang Chi Điệp im lặng ngước nhìn trời cao, trong lòng đau đớn không sao nói ra được, lại cho quay đầu xe rồi bảo:
- A Xán ơi, anh dẫn em đến một chỗ ta nói chuyện nhé
A Xán hỏi:
- Anh không chê em hả?
Trang Chi Điệp trả lời:
- Chê em thì anh đã không đến.
A Xán liền ngồi lên gác ba xe máy, chiếc "Mộc lan" nổ máy rồi chị mới nói:
- Anh không đến, hôm nay em lại đến nhà anh. Vợ anh có chửi em, mắng em thì em cũng phải gặp được anh! Anh định đưa em đến đâu? Anh phải đưa em đến một chỗ không có ai, em chỉ cần hai người ở bên nhau, em sẽ có chuyện nói với anh!
Bây giờ đến lượt Trang Chi Điệp khóc, nước mắt giàn giụa, gió phả vào mặt vù vù, đã thổi khô nước mắt cũ, song những giọt nước mắt mới cứ tiếp tục tuôn ra. Anh không quay đầu lại, cũng không đưa tay gạt nước mắt. Anh cảm thấy trên mặt anh đã có những khe lõm do nước mắt xối chảy tạo ra, sâu như cái khe lõm do dây gầu cọ sát tạo ra ở bệ giếng.
Hai người đã đến Nhà Cầu khuyết. Trang Chi Điệp hỏi tỉ mỉ quá trình sự việc, liền trách không nên báo thù chủ nhiệm Vương bằng phương thức như vậy sau khi Lan bị điên. A Xán bảo anh, chị vốn không nghĩ đến việc làm như vậy, lúc đầu chị đi tìm uỷ ban khu chủ quản các văn phòng đường phố, nhưng chính quyền khu vực lại bảo, bây giờ là thời đại gì rồi, về mặt tổ chức còn quy các chuyện loại này vào chủ trương đường lối hay sao? Huống hồ việc này không có ai đứng ra làm chứng cớ, chỉ nghe một bên nx như vậy thì bên kia sẽ nói như thế nào, tổ chức nên kết luận sao đây? Chính quyền khu còn nói, ông chủ nhiệm Vương này là chủ nhiệm văn phòng đường phố tháo vát trong khu vực, có năng lực làm việc, càng nổi bật hơn là việc ông đã phát trỉên nhiều xí nghiệp tập thể và cá thể kinh doanh, chính vì có hiệu quả tốt, ông ấy mới hăng hái tích cực xây dựng nhà vệ sinh công cộng cho khu vực này. Bây giờ rất nhiều người đến kiện lãnh đạo, không kiện tham ô hối lộ thì kiện quan hệ trai gái. Trước đây đã kiểm tra mấy vụ, cuối cùng thì sao nào, biết xử lý ai nhỉ? Muốn cái cách mở cửa, thì quan niệm về đạo đức, quan niệm về giá trị trước kia đều đã thay đổi. Nhiều việc trước kia cho là tuyệt đối không cho phép làm, thì bây giờ lại được khẳng định, hoặc không coi là gì hết. Trong này cũng có nhiều chuyện vu váo để rút bài học này, là lãnh đạo cấp trên phải khéo nắm tình hình toàn diện, việc cần uốn nắn xử lý, đương nhiên sẽ uốn nắn xử lý, việc cần bảo vệ cũng phải bảo vệ. Chính quyền khu vực thậm chí còn nói, về chuyện giữa A Lan và chủ nhiệm Vương, rút cuộc là thế nào, tổ chức có thể tìm hiểu, nhưng điều đáng để hoài nghì là A Lan liệu có phải là người tình là bồ bịch gì của chủ nhiệm Vương không? Bây giờ đang mốt bồ bịch và người tình mà, bởi vì A Lan cũng chẳng còn bé bỏng, đã là người nên biết suy nghĩ rồi, việc này lại xảy ra ở phòng làm việc của chủ nhiệm Vương, không phải ở buồng riêng của A Lan! A Xáng nghe chính quyền khu vực nói vậy, đã nản lòng, mờ mịt, cảm thấy kiện cáo lên trên không còn hy vọng nữa, nên đã tự đi xử lý trong trạng thái căm phẫn. Nhưng trả thù thằng đểu giả này bằng cách nào? Chị là đàn bà, là đàn bà cũng phải dùng cách đáng thương của đàn bà. Trang Chi Điệp nghĩ đến nỗi buồn khổ trong vụ kiện mà mình đang bị cuốn vào, lấy trái tim so sánh với trái tim, đã thở than cho A Xán một cách sâu sắc, nhưng anh vẫn trách A Xán không kịp thời đến tìm anh. Anh nói:
- Sự việc đã xảy ra như vậy, mình nên nghĩ lại xem bước tới đây nên làm thế nào thì hơn. Thằng cha họ Vương kia, tuy sẽ mất một phần tín nhiệm, song chưa chắc đã ảnh hưởng đến việc tiếp tục làm quan của hắn ta, không ở văn phòng này được nữa, thì có thể điều đến một văn phòng đường phố khác, vẫn là một chủ nhiệm. Nghe nói hiện giờ hắn ta ngược lại đang gieo rắc phao tin nhảm nhí, nói xấu em và A Lan, làm cho hai chị em phải chịu oan uổng, em nên kiện lên thành phố. Đây là một tranh chữ của Cung Tịnh Nguyên anh đem đến, khi cần sẽ biếu người hữu quan, anh cũng sẽ đi tìm chủ tịch thành phố, xét đến cùng, chủ tịch thành phố cũng còn nghe lời anh.
A Xán nói:
- Thôi anh ạ, em chẳng còn hơi sức nữa đâu. Là một người đàn bà bình thường, em không đủ sức bảo vệ em gái trong cái thành phố này, nhưng em đã dốc toàn bộ sức lực của mình. Bây giờ rơi vào bước con đàn bà hư hỏng, nhất là bị vợ anh xem thường tại nhà anh, em càng hết tự tin. Em mệt rồi, quả thật mệt lắm rồi. Em còn làm thế nào nữa, cho dù làm cho thằng cha Vương kia bị bãi chức, bị giam cầm, thì liệu có bù l.ai những mất mát của em và A Lan không? Dù sao thì em cũng đã trút được cơn tức giận. Em chủ động cắt đứt quan hệ vợ chồng với Mục Gia Nhân, anh ta là con người không có tài cán giỏi giang bao nhiêu, có một điểm tốt là anh ấy thật thà. Sống với nhau, từ lâu em cũng không nhiệt tình say sưa mấy. Bây giờ xảy ra chuyện này, em cũng không để ảnh hưởng đến anh ta. Bây giờ đi đến đâu em cũng nói anh ta đưa ra chuyện ly hôn, mục đích của em là để anh ấy tỏ rõ chí khí là một trang nam nhi, một người đàn ông trước mặt mọi người. Hôm nay được gặp anh, điều này em không dám nghĩ đến, nhưng anh đã đến tìm em, có thiên thần phù hộ lại gặp anh trên đường, em cảm ơn anh biết chừng nào về điều đó! Bây giờ em chỉ có một yêu cầu, em cầu xin anh đừng chê cười em. Nếu anh còn lbằng lòng, em muốn cởi trần truồng ngủ với anh một giấc, ngủ một giấc thản nhiên không lo sợ. Anh có thể để em đẻ cho anh một đứa con không?
Trang Chi Điệp ôm chặt A Xán. Hai cặp mắt nhìn nhau, hai cặp mắt đều nước mắt lưng tròng. Hai người cùng ôm nhau, ai cũng ôm thật chặt, nước mắt và nước bọt cùng nuốt vào khi hôn nhau, trong cổ họng phát ra những tiếng ừng ực. Lúc này A Xán gỡ ra cười bảo:
- Chúng mình không ai khóc nữa nhé, đừng khóc nữa, ta hãy vui vẻ sung sướng sống bên nhau. Anh chờ em một chút, em sẽ làm đẹp một lần nữa cho anh.
Nói xong, A Xán đi vào buồng tắm, mở vòi nước tắm rửa, đánh răng, chải đầu, sau đó ngồi trước gương lấy bút kẻ lông mày ở trong túi xách ra, cẩn thận vẽ lông mày và xoa son phấn. Trang Chi Điệp bước đến xem. A Xán không đồng ý, chị đóng cửa thật chặt. Chờ lâu lắm, A Xán mới bước ra, trần truồng như nhộng, nét mặt ngời ngời, tuyệt vời kiều diễm. Trang Chi Điệp bước tới định ôm chị. Chị bảo:
- Để em múa cho anh xem, em được xếp thứ ba trong hội diễn văn nghệ nghiệp dư của đơn vị.
Nói rồi, chị vung tay nhấc chân bắt đầu nhảy múa, hết sức cố gắng phô diễn từng bộ phận của cơ thể. Sau đó đột nhiên sà tới như một con bướm (tác giả cắt đi chín trăm chín mươi lăm chữ). Trong thời gian rất lâu, rất lâu, hai người ai cũng đốt cháy lên một niềm đam mê khác của con người. Họ quên hết mọi đau khổ và buồn phiền, thể nghiệm những ngôn ngữ miêu tả trong tất cả các loại sách cổ đỉên, đồng thời nói ra những ngôn ngữ ấy. Sau đó mặc kệ mọi tiếng động, trong cảm giác, thì đây không phải ở trên giường, không phải ở nhà gác, mà là một quả bom nguyên tử đã tung họ lên tận trời cao và nổ tan tành trên tầng mây, là ở trên đỉnh Hoa Sơn chót vót lúc mặt trời mọc, nhìn ánh sáng Phật xuất hiện trong biển mây mênh mang của khe sâu thăm thẳm mà rún người nhảy thẳng xuống, cứ nhảy thẳng xuống. Mọi động tác của người nước ngoài đã từng nhìn thấy trong băng hình, tất cả mọi động tác của người thời cổ đã từng đọc trong "Kinh tố nữ", thậm chí còn học những động tác lang sói hổ báo, của chó lợn trâu dê đều được làm thử, đều được áp dụng, lại còn tự sáng chế ra hình thức mới khác hẳn, hai người dường như cùng một lúc lên tới đỉnh cao, lên tới cao trào.
A Xán hỏi:
- Anh bảo đứa con này nên là đứa trẻ như thế nào?
Trang Chi Điệp đáp:
- Chắc chắn xinh đẹp như em.
A Xán nói:
- Em muốn nó giống anh cơ!
Hai người lại ôm choàng nhau, (tác giả cắt đi hai trăm mười một chữ)
Khi họ sắp sửa chia tay, thì màn đêm đã buông xuống. A Xán bảo:
- Em cám ơn anh lần cuối cùng.
Trang Chi Điệp hỏi:
- Lần cuối cùng ư?
A Xán trả lời:
- Vâng, lần cuối cùng, em không bao giờ đến tìm anh. Anh cũng đừng nghĩ từ nay về sau em sống thế nào nữa. Anh đồng ý với em, hoàn toàn quên em đi! Em không thể để ai biết anh quen biết em, em phải giữ cho anh trong trắng!
Trang Chi Điệp nói:
- Không thể được, anh sẽ đi tìm em. Hoàn cảnh em như thế, anh mặc kệ, anh phải đi tìm em.
A Xán cười đáp:
- Anh nhìn ngoài cửa sổ kia kìa, trời đã tối thế rồi!
Trang Chi Điệp ngoái cổ nhìn, ngoài cửa sổ quả thật đã tối đen như mực, ở nơi xa xăm, một ngôi sao đang lấp lánh. Anh hỏi:
- Ngôi sao kia ở mãi tận bên núi Chung Nam em nhỉ?
Anh quay đầu lại, thì trên mặt A Xán đã có một vệt máu. Trong tay chị đang cầm cái cặp tóc trên đầu, chiếc cặp tóc nhuộm hồng màu đỏ. Trang Chi Điệp ngạc nhiên, tới mức đổ xô đến nhìn vết thương kia, nhưng A Xán đã chộp luôn lọ mực trên bàn đổ ra tay, rồi úp lên nửa mặt, nửa khuôn mặt còn lại vẫn đang cười. Chị bảo:
- Vết thương đã khỏi, có lẽ có sẹo , nếu không có sẹo thì mực này sẽ thấm vào bên trong không bao giờ phai nữa. Em đã từng xinh đẹp, em phải xấu xí đi thôi. Anh khỏi cần đến tìm em nữa, cho dù anh có đến, em cũng không gặp đâu, em sẽ phớt tỉnh anh!
Trang Chi Điệp ngồi thừ trên nền nhà, mắt trợn tròn nhìn A Xán ra mở cửa. Cửa đã mở, một chân đã bước ra khỏi ngưỡng cửa. Trang Chi Điệp nhổm dậy định kéo lại, song A Xán đã ấn anh ngồi xuống và nói:
- Anh cứ ngồi yên, anh sẽ nhìn em đi thôi. Nếu anh còn định viết thư cho ông tổng biên tập Chung Duy Hiền thì xin anh thông cảm, em không chuyển cho anh đâu. Em sẽ gửi thư cho chị cả em bảo chị ấy, anh cứ trực tiếp gởi cho chị ấy theo địa chỉ cũ là được. em mang con của anh đi đây, đứa con này là của anh, một ngày nào đó anh sẽ nhìn thấy con anh. Anh khóc ư? Lẽ nào anh không để em ra đi một cách vui vẻ hả anh?
Nói rồi, A Xán quay người đi, chị bước xuống từng bậc cầu thang lại kêu lên một tiếng cạch. Trang Chi Điệp nghe thấy có tất cả bảy mươi tám tiếng cạch.
Trang Chi Điệp tiếp chuyện vợ Uông Hy Miên một lúc lâu, vẫn chưa thấy mẹ và người giúp việc về anh liền chia tay ra về. Chị Miên không thể ra tiễn được, ôm con mèo bảo:
- Mi nên nhận người này là ai nhé!
Con mèo đã vui vẻ kêu lên một tiếng "meo", chị Miên lại bảo:
- Mi thay ta tiễn anh ấy ra về.
Con mèo nhảy khỏi lòng đi xuống gác, nhưng Trang Chi Điệp đã bế con mèo nói:
- Khỏi cần tiễn, hãy ở lại chăm nom bà chủ chu đáo nhé!
Mắt nhìn vợ Uông Hy Miên nhưng miệng thì hôn lên đầu con mèo, hôn một cái rất kêu.
Về đến nhà, Trang Chi Điệp đã kiệt sức. Ngưu Nguyệt Thanh đón chồng như đón xa giá nhà vua, chị mừng quýnh, vừa xem bài phóng sự trên báo, vừa bảo chồng vào buồng ngủ. Anh đã đi nằm, chợt nhớ ra một việc, chị đi vào bảo:
- Bạch Ngọc Châu vừa gọi điện đến lần thứ hai, bảo là không được chậm trễ nữa, muộn nhất cũng phải đến nhà Tư Mã Cung vào tối nay. Bây giờ anh cứ ngủ một giấc ngon lành, tối sẽ đi.
Trang Chi Điệp đi nằm nhưng chưa ngủ, trong đầu còn đang suy nghĩ cuộc sống tẻ lạnh của vợ Uông Hy Miên, cay đắng thay cho chị ấy.
Nhưng rồi lại chuyển sang suy nghĩ, mình và người đàn bà này tuy trong trắng, song lại có một sợi dây tình cảm không thể nói rõ thắt buộc, ngay đến mọc mụn ở lưng cũng gần như cùng một thời gian cùng một vị trí. Xét đến cùng, thì có duyên phận gì? Nghĩ như vậy tình cảm đã trở nên hưng phấn, liền mặc áo xuống giường, vừa hỏi Ngưu Nguyệt Thanh cảm thấy thế nào khi đọc bài phóng sự, vừa sai Liễu Nguyệt đun nước nóng, bảo gọi Mạnh Vân Phòng và Triệu Kinh Ngũ đến uống trà.
Anh liền lấy ở túi áo ra một cái hộp trông rất đẹp, nói:
- Em thử xem đây là trà gì, "Quân sơn Mao tiêm", chủ tịch thành phố biếu đấy!
Nói rồi pha vào trong cốc cho mình trước. Khi Ngưu Nguyệt Thanh lại nhìn, thì một nửa búp chè đã chìm trong cốc, một nửa còn nổi lên, đều là những búp non thon dài chưa nở song tất cả đều thẳng đứng, chẳng khác nào một cánh rừng thu gọn. Khi từng búp từng búp đã chìm xuống, thì trên mặt cốc đã bốc lên từng làn hơi mù xanh xanh trong màu trắng xoá, một mùi thơm dìu dịu thoang thoảng cả căn buồng. Ngưu Nguyệt Thanh nói:
- Em chưa thấy loại chè ngon thế này bao giờ.
Trang Chi Điệp nói:
- Em đi gọi điện thoại cho Mạnh Vân Phòng, Triệu Kinh Ngũ cả hai vợ chồng Chu Mẫn nữa, cùng đến nếm thử cho vui.
Liễu Nguyệt bảo:
- Em đã đọc một quyển sách kể rằng khi Hoắc Khứ Bệnh đánh nhau ở hành lang Hà Tây, Hoàng đế có thưởng ông một vò rượu, ông đổ rượu xuống một con suối để binh sĩ toàn quân đến uống, nơi đó về sau gọi là suối rượu. Chủ tịch thành phố biếu anh một gói trà, anh gọi người này người kia đến uống, thật chẳng bằng thả trà vài tháp nước của công ty nước máy để cả thành phố được biết ân tình của chủ tịch thành phố.
Trang Chi Điệp bảo:
- Em cười anh được yêu chiều mà giật mình phải không?
Liễu Nguyệt đáp:
- Vậy thì anh đừng coi thường em.
Ngưu Nguyệt Thanh nói:
- Gọi người đến uống trà thì cứ gọi bọn họ đến, đừng có gọi Đường Uyển Nhi làm gì, đàn bà thì có biết thưởng thức cái quái gì? Bảo em đến thưởng thức trà ngon, ngửi thì thơm uống vào thì chỉ thấy chát và đắng.
Trang Chi Điệp bảo:
- Em là người Quan Trung, uống trà chỉ để khỏi khát, cũng có thể nước ở Quan Trung có chất chua mặn, bỏ một ít trà vào là để át mùi nước thôi, mà ở phương Nam nước tốt, uống trà lại coi trọng thưởng thức mùi vị, Đường Uyển Nhi là người Đồng Quan, quê quán lại ở Thỉêm Nam, cô ấy biết thưởng thức đấy. Lần trước anh ở nhà A Xán, trà nhà cô ấy mua ở vườn chè Dương khâm Giang Tô, vị ngon lắm, uống vào ăn luôn cả bã chè, trước khi ra về còn bốc một dúm bỏ vào mồm nhai, mấy ngày vẫn còn mùi thơm trong miệng.
Liễu Nguyệt nói:
- Sao anh kém thế, ăn cả bã chè ư?
Trang Chi Điệp nói:
- Em là người Thỉêm Bắc, càng không hiểu rõ chuyện này. Em đọc nhiều sách đấy, em thử nói, tại sao trong sách cổ thường viết "ăn chè". Đó là người cổ xưa giã vụn chè ra hoà vào cháo ăn, hoặc là rắc vào cơm ăn. Thường ngày em chỉ là "thổi bò", nói bốc!
Liễu Nguyệt đáp:
- Vâng, chúng em đều là trâu bò bốc khoác, chỉ có những người tài giỏi như anh mới ăn chè, nhưng em thấy A Xán biết ăn chè như vậy, mà sao lại làm cái chuyện ấy cơ chứ?
Trang Chi Điệp hỏi:
- Em cũng biết A Xán à? Cô ấy làm chuyện gì vậy?
Liễu Nguyệt đáp:
- Chiều hôm qua chị ta đến, em rất lo người trong khu tập thể này biết chị ta là A Xán, sẽ đánh giá gia đình mình thế nào!
Trang Chi Điệp hỏi Ngưu Nguyệt Thanh:
- Hôm qua A Xán đến đây à? Cô ấy đến có việc gì?
Ngưu Nguyệt Thanh đáp:
- Cái con Liễu Nguyệt này hôi mồm, cũng ăn phải bả Mạnh Vân Phòng mất rồi, điều đáng nói thì nói, điều không đáng nói cũng cứ nói! A Xán có đến đây. Anh nói với em A Xán xinh lắm, xinh lắm, là người đàn bà khoang mắt xanh thế ư? Cô ấy bảo em gái bị điên, bệnh viện bảo không chữa được, đề nghị đưa vào bệnh viện tâm thần, cô ấy bảo anh đi thăm em gái cô ấy, hôm nay cô ấy đưa đi.
Trang Chi Điệp liền hỏi:
- Cô ấy còn nói gì nữa?
Ngưu Nguyệt Thanh đáp:
- Còn nói gì được nữa? Cô ấy đã kể lại chuyện giữa cô ấy với chủ nhiệm Vương. Cô ấy cũng gớm thật, còn gói cả miếng lưỡi của ông họ Vương kia trong giấy đem theo, gần như sắp khô thối rồi! Cô ấy bảo đã ly hôn với chồng.
Trang Chi Điệp liền hỏi:
- Ly hôn rồi ư? Ly hôn gì cái cô A Xán này? Sao em không đi thăm em gái cô ấy? Em an ủi cô ấy thế nào? Tại sao không giữ cô ấy ở nhà mình lâu hơn?
Ngưu Nguyệt Thanh đáp:
- Em đã đuổi cô ta đi.
Trang Chi Điệp hỏi:
- Cái gì? Em đuổi cô ấy đi ư?
Ngưu Nguyệt Thanh đáp:
- hiện giờ ở bên ngoài ai chả biết trong thành Tây Kinh có một người đàn bà đã cắn đứt lưỡi đàn ông. Cái lão chủ nhiệm Vương kia là con sói gái, đã bị cắn lưỡi, thì tránh sao khỏi hai người ôm hôn nhau, đã ôm hôn được nhau, thì ai biết còn có làm gì nữa? Nghe đâu còn có tin, báo là hai chị em tranh nhau một ông chủ nhiệm họ Vương, cô em tranh không nổi cô chị, đã hoá điên. Khi cô chị thông dâm với chủ nhiệm Vương, đã đòi người ta trả giá cao, người ta không cho, tức lên mới cắn mất lưỡi. Hạng đàn bà ấy, ngay đến chồng cũng nôn mửa mà căt đứt luôn. Cô ấy bảo anh đi thăm em gái cô ấy, anh có đi không? Nhà mình đông khách đến, giữ cô ấy ở lâu, gặp phải người lắm chuyện đi ra ngoài rêu rao, thì than danh nhà mình sẽ hay ho lắm đấy?
Trang Chi Điệp đanh mặt lại, thở hổn hển nói:
- Đừng nói nữa. Em luôn luôn nổi tiếng có tấm lòng từ thiện. Lần này em làm tốt đấy. Em đuổi cô ấy đi bằng cán chổi chứ? Tại sao em không dùng dao bầu hả? Cô ấy là người hư hỏng, không giết cô ấy đi thì làm sao tỏ rõ sự cao sang của em được?
Thấy chồng nói một thôi một hồi như thế, Ngưu Nguyệt Thanh uất lên bảo:
- Em đuổi cô ấy đi, thì anh còn giận em như thế phải không? Em cao sang hay không cao sang là ở chỗ làm những việc mất mặt anh chứ gì? Em làm thế là vì ai nào? Em có phải là con đàn bà độc ác không? Bao nhiêu năm nay, những người ăn mày đến cổng có người nào em không cho ăn uống. Trong nhà không có, thì em cũng ra phố mua cho họ cái bánh bao. Nhưng trong mắt em không chấp nhận loại đàn bà không đứng đắn này! Trong nhà này em không cho phép hạng người a bước vào làm bẩn nền nhà!
Trang Chi Điệp cười gằn một tiếng, đi vào phòng sách cầm bức tranh chữ của Cung Tịnh Nguyên đi ra, lại ho sù sụ, liền nhổ đờm xuống nền nhà và nói:
- Bẩn hết rồi, ai cũng bẩn cả, chỉ có em là sạch sẽ, thì em cứ sạch sẽ đi!
Nói xong kéo cửa đi liền, ngay đến đóng cửa cũng không. Ở trong phòng khách, Ngưu Nguyệt Thanh nói:
- Liễu Nguyệt này, em thấy cả rồi đó, trong con mắt anh ấy chị chẳng là gì nữa! Chị càng cố tình đón ý cho vừa lòng anh ấy, thì anh ấy càng chán ngán chị, theo em thì xét cho cùng đó là nguyên nhân nào? Đâu đâu anh ấy cũng nghĩ vì người khác, chỉ sợ tổn thương người này, oan uổng người kia, song hoàn toàn không quan tâm đến chị. Em bảo làm vợ vị danh nhân này khó khăn như thế ư?
Nói rồi chị cứ hu hu khóc nức nở
Trang Chi Điệp xuống gác, cưỡi xe máy "Mộc lan" phóng như điên trên đường phố. Sau trận mưa, bùn nước còn đọng trong ngõ nhỏ và trước các cửa hàng ở giữa phố lớn, người xe giẫm đạp nhiều đã khô từ lâu, tung lên một lớp bụi đất. Anh không thể tưởng tượng nổi hôm qua nước bùn còn ngập ngụa đường phố. A Xán làm thế nào tìm được đến nhà anh, một lòng một dạ mong được gặp anh, bảo anh đi thăm A Lan đáng thương, lại kể cho Ngưu Nguyệt Thanh nỗi khổ của mình, nhưng Ngưu Nguyệt Thanh đã xua đuổi cô ấy, cô ấy đi xuống nhà gác với trái tim tan nát như thế nào? Cô ấy đã khóc như thế nào về nói lại với cô em gái điên? Đầu anh hỗn loạn, anh hận Ngưu Nguyệt Thanh, hận thằng cha họ Vương mất dậy, hận chủ tịch uỷ ban thành phố, trưởng ban tuyên truyền và Hoàng Đức Phúc đã giữ anh ở lại viết bài. Chiếc "Mộc lan" cứ phóng thẳng đến đường Thượng Kiệm, anh mới chợt nhớ ra A Xán đã ly hôn với chồng, liệu còn ở căn nhà chật hẹp đó không? Hôm nay đưa em gái đến bệnh viện tâm thần, có lẽ vẫn còn ở bệnh viện chưa về đâu. Trang Chi Điệp quay xe lại phóng về phía bệnh viện tâm thần ở phía Nam thành phố. Quả nhiên, trên con đường mòn lầy lội mọc đầy cỏ dại ở hai bên nối từ ngoại ô đến bệnh viện, may mắn sao Trang Chi Điệp đã gặp A Xán đang trên đường về. Lúc đầu Trang Chi Điệp không chú ý, chỉ nhìn thấy ở bên đường có một người cứ cắm đầu cắm cổ đi. Khi nhìn chiếc "Mộc lan" chạy qua, nước bùn bắn té vào người ấy, anh quay đầu lại xin lỗi, mới phát hiện ra A Xán. Anh gọi lên một tiếng:
- A Xán!
Chiếc xe đỗ ngauy lại bên đường ngoài ba mét. A Xán ngẩng đầu lên nhìn anh, thẫn thờ ra một lúc đột nhiên lao tới khóc hu hu, xà vào lòng anh. Nước bùn trên người chị bám cả sang người anh. Nước mắt nước mũi chị đã làm ướt vạt áo anh. Anh nói:
- A Xán, A Xán! Anh đi vắng, anh đi vắng thật mà, vừa nãy mới được biết em đã đến tìm anh.
Anh đưa tay lau nước mắt cho A Xán, A Xán lùi lại mới bước, thôi khóc, song móc chiếc gương ra soi mái tóc rối bung và búi lại tử tế, lau lau mặt rồi hỏi:
- Anh đã biết chuyện của em rồi chứ?
Trang Chi Điệp đáp:
- Biết rồi!
A Xán lại khóc. Trang Chi Điệp quay đầu xe máy, bảo chị ngồi yên, đi thăm A Lan. Nhưng A Xán bảo không cần nữa, nơi ấy không phải chỗ ngồi lâu cho người bình thường, chị ngồi một lúc gần như cũng sắp bị tâm thần, hơn nữa A Lan mới vào, bác sĩ cũng không cho ra gặp. Trang Chi Điệp im lặng ngước nhìn trời cao, trong lòng đau đớn không sao nói ra được, lại cho quay đầu xe rồi bảo:
- A Xán ơi, anh dẫn em đến một chỗ ta nói chuyện nhé
A Xán hỏi:
- Anh không chê em hả?
Trang Chi Điệp trả lời:
- Chê em thì anh đã không đến.
A Xán liền ngồi lên gác ba xe máy, chiếc "Mộc lan" nổ máy rồi chị mới nói:
- Anh không đến, hôm nay em lại đến nhà anh. Vợ anh có chửi em, mắng em thì em cũng phải gặp được anh! Anh định đưa em đến đâu? Anh phải đưa em đến một chỗ không có ai, em chỉ cần hai người ở bên nhau, em sẽ có chuyện nói với anh!
Bây giờ đến lượt Trang Chi Điệp khóc, nước mắt giàn giụa, gió phả vào mặt vù vù, đã thổi khô nước mắt cũ, song những giọt nước mắt mới cứ tiếp tục tuôn ra. Anh không quay đầu lại, cũng không đưa tay gạt nước mắt. Anh cảm thấy trên mặt anh đã có những khe lõm do nước mắt xối chảy tạo ra, sâu như cái khe lõm do dây gầu cọ sát tạo ra ở bệ giếng.
Hai người đã đến Nhà Cầu khuyết. Trang Chi Điệp hỏi tỉ mỉ quá trình sự việc, liền trách không nên báo thù chủ nhiệm Vương bằng phương thức như vậy sau khi Lan bị điên. A Xán bảo anh, chị vốn không nghĩ đến việc làm như vậy, lúc đầu chị đi tìm uỷ ban khu chủ quản các văn phòng đường phố, nhưng chính quyền khu vực lại bảo, bây giờ là thời đại gì rồi, về mặt tổ chức còn quy các chuyện loại này vào chủ trương đường lối hay sao? Huống hồ việc này không có ai đứng ra làm chứng cớ, chỉ nghe một bên nx như vậy thì bên kia sẽ nói như thế nào, tổ chức nên kết luận sao đây? Chính quyền khu còn nói, ông chủ nhiệm Vương này là chủ nhiệm văn phòng đường phố tháo vát trong khu vực, có năng lực làm việc, càng nổi bật hơn là việc ông đã phát trỉên nhiều xí nghiệp tập thể và cá thể kinh doanh, chính vì có hiệu quả tốt, ông ấy mới hăng hái tích cực xây dựng nhà vệ sinh công cộng cho khu vực này. Bây giờ rất nhiều người đến kiện lãnh đạo, không kiện tham ô hối lộ thì kiện quan hệ trai gái. Trước đây đã kiểm tra mấy vụ, cuối cùng thì sao nào, biết xử lý ai nhỉ? Muốn cái cách mở cửa, thì quan niệm về đạo đức, quan niệm về giá trị trước kia đều đã thay đổi. Nhiều việc trước kia cho là tuyệt đối không cho phép làm, thì bây giờ lại được khẳng định, hoặc không coi là gì hết. Trong này cũng có nhiều chuyện vu váo để rút bài học này, là lãnh đạo cấp trên phải khéo nắm tình hình toàn diện, việc cần uốn nắn xử lý, đương nhiên sẽ uốn nắn xử lý, việc cần bảo vệ cũng phải bảo vệ. Chính quyền khu vực thậm chí còn nói, về chuyện giữa A Lan và chủ nhiệm Vương, rút cuộc là thế nào, tổ chức có thể tìm hiểu, nhưng điều đáng để hoài nghì là A Lan liệu có phải là người tình là bồ bịch gì của chủ nhiệm Vương không? Bây giờ đang mốt bồ bịch và người tình mà, bởi vì A Lan cũng chẳng còn bé bỏng, đã là người nên biết suy nghĩ rồi, việc này lại xảy ra ở phòng làm việc của chủ nhiệm Vương, không phải ở buồng riêng của A Lan! A Xáng nghe chính quyền khu vực nói vậy, đã nản lòng, mờ mịt, cảm thấy kiện cáo lên trên không còn hy vọng nữa, nên đã tự đi xử lý trong trạng thái căm phẫn. Nhưng trả thù thằng đểu giả này bằng cách nào? Chị là đàn bà, là đàn bà cũng phải dùng cách đáng thương của đàn bà. Trang Chi Điệp nghĩ đến nỗi buồn khổ trong vụ kiện mà mình đang bị cuốn vào, lấy trái tim so sánh với trái tim, đã thở than cho A Xán một cách sâu sắc, nhưng anh vẫn trách A Xán không kịp thời đến tìm anh. Anh nói:
- Sự việc đã xảy ra như vậy, mình nên nghĩ lại xem bước tới đây nên làm thế nào thì hơn. Thằng cha họ Vương kia, tuy sẽ mất một phần tín nhiệm, song chưa chắc đã ảnh hưởng đến việc tiếp tục làm quan của hắn ta, không ở văn phòng này được nữa, thì có thể điều đến một văn phòng đường phố khác, vẫn là một chủ nhiệm. Nghe nói hiện giờ hắn ta ngược lại đang gieo rắc phao tin nhảm nhí, nói xấu em và A Lan, làm cho hai chị em phải chịu oan uổng, em nên kiện lên thành phố. Đây là một tranh chữ của Cung Tịnh Nguyên anh đem đến, khi cần sẽ biếu người hữu quan, anh cũng sẽ đi tìm chủ tịch thành phố, xét đến cùng, chủ tịch thành phố cũng còn nghe lời anh.
A Xán nói:
- Thôi anh ạ, em chẳng còn hơi sức nữa đâu. Là một người đàn bà bình thường, em không đủ sức bảo vệ em gái trong cái thành phố này, nhưng em đã dốc toàn bộ sức lực của mình. Bây giờ rơi vào bước con đàn bà hư hỏng, nhất là bị vợ anh xem thường tại nhà anh, em càng hết tự tin. Em mệt rồi, quả thật mệt lắm rồi. Em còn làm thế nào nữa, cho dù làm cho thằng cha Vương kia bị bãi chức, bị giam cầm, thì liệu có bù l.ai những mất mát của em và A Lan không? Dù sao thì em cũng đã trút được cơn tức giận. Em chủ động cắt đứt quan hệ vợ chồng với Mục Gia Nhân, anh ta là con người không có tài cán giỏi giang bao nhiêu, có một điểm tốt là anh ấy thật thà. Sống với nhau, từ lâu em cũng không nhiệt tình say sưa mấy. Bây giờ xảy ra chuyện này, em cũng không để ảnh hưởng đến anh ta. Bây giờ đi đến đâu em cũng nói anh ta đưa ra chuyện ly hôn, mục đích của em là để anh ấy tỏ rõ chí khí là một trang nam nhi, một người đàn ông trước mặt mọi người. Hôm nay được gặp anh, điều này em không dám nghĩ đến, nhưng anh đã đến tìm em, có thiên thần phù hộ lại gặp anh trên đường, em cảm ơn anh biết chừng nào về điều đó! Bây giờ em chỉ có một yêu cầu, em cầu xin anh đừng chê cười em. Nếu anh còn lbằng lòng, em muốn cởi trần truồng ngủ với anh một giấc, ngủ một giấc thản nhiên không lo sợ. Anh có thể để em đẻ cho anh một đứa con không?
Trang Chi Điệp ôm chặt A Xán. Hai cặp mắt nhìn nhau, hai cặp mắt đều nước mắt lưng tròng. Hai người cùng ôm nhau, ai cũng ôm thật chặt, nước mắt và nước bọt cùng nuốt vào khi hôn nhau, trong cổ họng phát ra những tiếng ừng ực. Lúc này A Xán gỡ ra cười bảo:
- Chúng mình không ai khóc nữa nhé, đừng khóc nữa, ta hãy vui vẻ sung sướng sống bên nhau. Anh chờ em một chút, em sẽ làm đẹp một lần nữa cho anh.
Nói xong, A Xán đi vào buồng tắm, mở vòi nước tắm rửa, đánh răng, chải đầu, sau đó ngồi trước gương lấy bút kẻ lông mày ở trong túi xách ra, cẩn thận vẽ lông mày và xoa son phấn. Trang Chi Điệp bước đến xem. A Xán không đồng ý, chị đóng cửa thật chặt. Chờ lâu lắm, A Xán mới bước ra, trần truồng như nhộng, nét mặt ngời ngời, tuyệt vời kiều diễm. Trang Chi Điệp bước tới định ôm chị. Chị bảo:
- Để em múa cho anh xem, em được xếp thứ ba trong hội diễn văn nghệ nghiệp dư của đơn vị.
Nói rồi, chị vung tay nhấc chân bắt đầu nhảy múa, hết sức cố gắng phô diễn từng bộ phận của cơ thể. Sau đó đột nhiên sà tới như một con bướm (tác giả cắt đi chín trăm chín mươi lăm chữ). Trong thời gian rất lâu, rất lâu, hai người ai cũng đốt cháy lên một niềm đam mê khác của con người. Họ quên hết mọi đau khổ và buồn phiền, thể nghiệm những ngôn ngữ miêu tả trong tất cả các loại sách cổ đỉên, đồng thời nói ra những ngôn ngữ ấy. Sau đó mặc kệ mọi tiếng động, trong cảm giác, thì đây không phải ở trên giường, không phải ở nhà gác, mà là một quả bom nguyên tử đã tung họ lên tận trời cao và nổ tan tành trên tầng mây, là ở trên đỉnh Hoa Sơn chót vót lúc mặt trời mọc, nhìn ánh sáng Phật xuất hiện trong biển mây mênh mang của khe sâu thăm thẳm mà rún người nhảy thẳng xuống, cứ nhảy thẳng xuống. Mọi động tác của người nước ngoài đã từng nhìn thấy trong băng hình, tất cả mọi động tác của người thời cổ đã từng đọc trong "Kinh tố nữ", thậm chí còn học những động tác lang sói hổ báo, của chó lợn trâu dê đều được làm thử, đều được áp dụng, lại còn tự sáng chế ra hình thức mới khác hẳn, hai người dường như cùng một lúc lên tới đỉnh cao, lên tới cao trào.
A Xán hỏi:
- Anh bảo đứa con này nên là đứa trẻ như thế nào?
Trang Chi Điệp đáp:
- Chắc chắn xinh đẹp như em.
A Xán nói:
- Em muốn nó giống anh cơ!
Hai người lại ôm choàng nhau, (tác giả cắt đi hai trăm mười một chữ)
Khi họ sắp sửa chia tay, thì màn đêm đã buông xuống. A Xán bảo:
- Em cám ơn anh lần cuối cùng.
Trang Chi Điệp hỏi:
- Lần cuối cùng ư?
A Xán trả lời:
- Vâng, lần cuối cùng, em không bao giờ đến tìm anh. Anh cũng đừng nghĩ từ nay về sau em sống thế nào nữa. Anh đồng ý với em, hoàn toàn quên em đi! Em không thể để ai biết anh quen biết em, em phải giữ cho anh trong trắng!
Trang Chi Điệp nói:
- Không thể được, anh sẽ đi tìm em. Hoàn cảnh em như thế, anh mặc kệ, anh phải đi tìm em.
A Xán cười đáp:
- Anh nhìn ngoài cửa sổ kia kìa, trời đã tối thế rồi!
Trang Chi Điệp ngoái cổ nhìn, ngoài cửa sổ quả thật đã tối đen như mực, ở nơi xa xăm, một ngôi sao đang lấp lánh. Anh hỏi:
- Ngôi sao kia ở mãi tận bên núi Chung Nam em nhỉ?
Anh quay đầu lại, thì trên mặt A Xán đã có một vệt máu. Trong tay chị đang cầm cái cặp tóc trên đầu, chiếc cặp tóc nhuộm hồng màu đỏ. Trang Chi Điệp ngạc nhiên, tới mức đổ xô đến nhìn vết thương kia, nhưng A Xán đã chộp luôn lọ mực trên bàn đổ ra tay, rồi úp lên nửa mặt, nửa khuôn mặt còn lại vẫn đang cười. Chị bảo:
- Vết thương đã khỏi, có lẽ có sẹo , nếu không có sẹo thì mực này sẽ thấm vào bên trong không bao giờ phai nữa. Em đã từng xinh đẹp, em phải xấu xí đi thôi. Anh khỏi cần đến tìm em nữa, cho dù anh có đến, em cũng không gặp đâu, em sẽ phớt tỉnh anh!
Trang Chi Điệp ngồi thừ trên nền nhà, mắt trợn tròn nhìn A Xán ra mở cửa. Cửa đã mở, một chân đã bước ra khỏi ngưỡng cửa. Trang Chi Điệp nhổm dậy định kéo lại, song A Xán đã ấn anh ngồi xuống và nói:
- Anh cứ ngồi yên, anh sẽ nhìn em đi thôi. Nếu anh còn định viết thư cho ông tổng biên tập Chung Duy Hiền thì xin anh thông cảm, em không chuyển cho anh đâu. Em sẽ gửi thư cho chị cả em bảo chị ấy, anh cứ trực tiếp gởi cho chị ấy theo địa chỉ cũ là được. em mang con của anh đi đây, đứa con này là của anh, một ngày nào đó anh sẽ nhìn thấy con anh. Anh khóc ư? Lẽ nào anh không để em ra đi một cách vui vẻ hả anh?
Nói rồi, A Xán quay người đi, chị bước xuống từng bậc cầu thang lại kêu lên một tiếng cạch. Trang Chi Điệp nghe thấy có tất cả bảy mươi tám tiếng cạch.