Một Đời Có Nhau - Chương 07
Chương 7
Bà Quang cứ nhìn mãi ra ngoài, bà đang nóng ruột không thể tưởng khi mà cô con gái cưng của bà sao mãi đến giờ này vẫn chưa về. Lúc chiều, khi ông Quang trở về một mình mà không có Vân Quỳnh bà đã thấy bực mình với chồng. Đã nói là hôm nay bà làm thức ăn bồi dưỡng cho hai cha con, thế mà ông ấy lại để cho con gái đi chơi với người khác chứ không cùng đi về.
Dạo này, biết công ty của ông đang có nhiều hợp đồng, công việc làm không hết khiến bà cũng mừng. Vì như thế, có nghĩa là công việc của ông đang phát triển. Nhưng nhìn chồng lo lắng cho công việc tới nỗi gầy rộc người đi, bà lại thấy xót xa trong lòng. Tuổi ông cũng đã lớn rồi, cần phải có thời gian nghỉ ngơi, nếu không thì cũng phải giảm bớt công việc, chứ có đâu mà lại them việc như thế này .
Bà Quang không biết làm cách gì để giúp chồng trong công việc, bà chỉ còn biết chăm sóc gia đình thật chu đáo, và chăm sóc bữa ăn cho chồng con thật chu đáo mà thôi. Ngay cả Vân Quỳnh, cô con gái cung của bà cũng nào có mạnh khỏe mấy đâu.
Thấy vợ cứ nhấp nha nhấp nhổm không yên, ông Quang đang ngồi đọc báo kế bên bà phải bỏ tờ báo xuống mà lên tiếng :
- Bà à ! Con nó đi chơi một lát sẽ về, có gì mà bà phải lo lắng chứ ?
Bà Quang lắc đầu :
- Làm sao mà tôi có thể không lo lắng khi mà con gái mình đi chơi với một người mà tôi chưa hề quen biết.
- Thì tôi đã nói vơi bà rồi, cậu này là kiến trúc sư trong công ty của tôi, và tôi biết là cậu ta rất tốt.
Bà Quang lại lắc đầu lần nữa :
- Tôi biết là ông nhận thấy cậu ta rất tốt, nhưng đó chỉ là nhận xét của ông về công việc thôi. Chứ còn con người thật của cậu ta thì ông làm sai có thể biết hết được ?
Ông Quang vẫn cố trấn an vợ :
- Cậu Kha này là bạn thân với thằng Thắng con chị Hai. Vì thế, tôi nghĩ là cậu ta không phải là người xấu đâu.
- Cậu ta là bạn của thằng Thắng hở? Vậy để tôi gọi điện hỏi nó coi sao?
Vừa nói, bà Quang vừa đứng lên định đi về chỗ để điện thoại . Nhưng ông Quang đã kịp níu tay vợ lại :
- Kìa bà ! Bà làm gì vậy? Tại sao lại phải hỏi thằng Thắng cho rắc rối thêm. Tụi nó đi chơi mới có mấy tiếng đồng hồ mà bà đã tìm kiếm, thì tôi e là không hay đâu . Cứ đợi một lát nữa coi sao.
Bà Quang nhăn mặt :
- Gần chín giờ rồi mà con nó chưa về, vậy mà ông vẫn cứ tin tưởng là sao vậy ? Đã có khi nào Vân Quỳnh đi chơi lâu như thế này đâu?
Ngay khi đó tiếng chuông vang cổng vang lên, ông Quang nói :
- Con Quỳnh về đó, bà còn lo nữa thôi?
Bà Quang mừng rỡ đứng lên:
- Con về rồi thì còn lo gì nữa ? Ông chỉ khéo hỏi thôi hà.
Ông Quang lườm bà :
- Bà chỉ lo hão huyền thôi. Nếu bữa nay con Quỳnh mà có chuyện gì thì chắc là tôi chết với bà quá. Nè, bà ngồi xuống đi, chị bếp ra mở cổng rồi thì nó sẽ vào ngay thôi mà. Bà còn nóng ruột làm chi vậy ?
Vừa khi đó, Quỳnh tung tăng bước vào. Nhìn nét mặt rạng rỡ và nụ cười tươi rói trên môi cô, ông Quang hỏi ngay:
- Đi chơi vui hả con gái ?
Quỳnh xà xuống giữa cha mẹ :
- Dạ vui lắm ba ơi .
Ông Quang liếc vợ một cái :
- Vậy mà mẹ con đang định lên đài truyền hình đăng thông báo tìm trẻ lạc đó.
Vân Quỳnh ngạc nhiên :
- Chi vậy mẹ ?
Bà Quang lườm chồng. Bà chưa kịp nói thì ông Quang nói tiếp :
- Thì để tìm con chứ làm chi ? Mẹ con nói là ba đã giao con cho kẻ ác, và mẹ sợ là con không về nữa nên phải đi tìm con đó chứ.
Vân Quỳnh cười giòn :
- Trời ơi! Mẹ lo làm chi. Ba nhờ anh Kha đưa con đi là ba đã tin tưởng anh ấy rồi chứ bộ. Mà mẹ có biết không ? Anh Kha đàng hoàng lắm, anh ấy đưa con đi chơi vui lắm.
Bà Quang cau mặt :
- Thật đúng là cha nào con nấy, mới gặp mà đã tin người ta rồi hay sao vây ? Mẹ lo là lo cho cho con, lỡ mà có chuyện gì thì biết kêu ai bây giờ .
Vân Quỳnh níu tay mẹ, cô nũng nịu :
- Mẹ ơi ! Mẹ đừng có lo nhiều như vậy, mau già lắm đó ! Anh Kha là bạn thân với anh Thắng. Như thế thì anh Thắng biết rõ là người tốt mới giới thiệu vào làm cho ba chứ. Với lại, anh Kha làm việc với ba cả năm trời rồi, lẽ nào ba lại không biết tính anh ấy.
Ông Quang hỏi :
- Thế hôm nay hai đứa đi đâu mà giờ này mới về ?
Vân Quỳnh quay xang cha, cô ríu rít kể :
- Anh Kha đưa con ra một tiệm ăn ở ngoại ô đó ba, trên đường đi Thủ Đức đó. Ở đó có một tiệm ăn thật là hay, cứ như là ở thôn quê vậy đó.
- Thế nhưng họ bán thứ gì ?
- Thì họ bán thức ăn và nước uống thôi chứ có gì khác đâu ba. Nhưng mà tiệm này bán cơm bình dân chứ không làm mấy món cầu kỳ như ở tiệm ăn lớn đâu,
- Vậy con gái kể cho ba nghe coi con đã ăn gì tối nay ?
- Thì anh Kha gọi canh chua cá lóc, mắm chưng và đặc biệt là món tôm lụi mà lần đầu tiên con mới được ăn đó ba. Ông Quang gật đầu :
- Món đó thì tuyện vời rồi, nhất là mấy ổng nhậu thì mê lắm. Vậy con và cậu Kha có uống bia không ?
Vân Quỳnh lắc đầu :
- Làm gì có, ba! Tụi con uống nước dừa, mà là dừa vừa mới hái tức thì trên cây xuống nên nước nó ngọt ghê lắm, ba ơi.
Bà Quang chen vào câu chuyện của con gái và chồng :
- Vậy là con mê cái tiệm ăn đó rồi, phải không ?
Vân Quỳnh vô tư gật đầu :
- Dạ, tiệm ăn này ngon lắm . Có dịp là con đi nữa.
Bà Quang nói dỗi :
- Vậy thì ngày nào con cũng tới đó ăn đi , mẹ cho tiền nè.
Vân Quỳnh ngẩn ra nhìn mẹ. Bà nói như thế là có ý gì vậy nhỉ ?
- Mẹ con giận rồi đó Quỳnh !
- Vân Quỳnh ngơ ngác nhìn cha mẹ :
- Con có làm gì đâu mà nẹ giận hở mẹ ?
Bà Quang quay đi không nói, ông Quang vẫn cười :
- Ai bảo con cứ ca tụng cái tiệm ăn chết tiệt nào đó, mà con không nhớ là mẹ con nấu ăn rất tuyệt vời hay sao ?
Vân Quỳnh ngẩn người ra một thoáng. Rồi như chợt hiểu cô ôm mẹ nũng nịu :
- Mẹ ơi ! làm sao con quên được món ăn của mẹ nấu .Nhưng tại hôm nay con được tới một tiệm ăn có hơi đặc biệt hơn những tiệm ăn mà mình đã từng ăn, nên con có khen ngợi hơi quá lời một chút. Mẹ đừng có giận con nữa mà .
Được cả chồng và con xoa dịu tự ái, bà Quang đã hết giận. Bà quay lại dí ngón trỏ lên trán Vân Quỳnh :
- Tưởng đâu con thích những nơi đó thì mẹ cho con tới ăn luôn, mẹ khỏi lo làm món ăn cho con nữa. Mà con còn muốn ăn them gì không, để mẹ xuống hâm lại cho con ăn ?
Vân Quỳnh lắc đầu :
- Không cần đâu mẹ ạ. Con no ghê lắm rồi. Tại vì không khí đồng quê mát mẻ, khung cảnh lại thơ mộng nên con vui quá ăn hoài – Máng chiếc túi xách lên vai, cô đứng lên – Con thấy hơi mệt, con lên ngủ trước nh mẹ ?
Bà Quang gật đầu:
- Vậy con lên tắm rửa rồi ngủ sớm đi, mai còn phải thức sớm đi học đó.
- Dạ thưa mẹ, con đi.
Nhìn theo Vân Quỳnh nhảy trên những bật thang, bà Quang quay sang hỏi chồng :
- Ông có thấy con gái mình thay đổi không ?
Ông Quang ngạc nhiên:
- Tôi thấy vẫn vậy chứ có gì thay đổi đâu nào ?
Bà Quang nhìn chồng với bằng ánh mắt chê trách:
- Vì vậy mới nói , đàn ông chỉ lo những chuyện gì đâu chú có để ý gì đến những chuyện trong nhà. Riêng tôi thì tôi đâu cần gì chú ý đến những chuyện đó khi mà tôi dã có một bà nội tướng tuyệt vời như thế này.
Bà Quang lườm chồng:
- Thôi đi ông đừng có mà nịnh tôi. Tôi không dễ nghe theo những lời đường mật của ông nữa đâu. Còn Quỳnh là con gái chung của chúng mình, tôi nghĩ là ông cũng phải có trách nhiệm để ý đến con gái chứ.