Một Đời Có Nhau - Chương 19

Chương 19

Vân Quỳnh thực sự ngã quỵ trước nỗi đau to lớn này. Hình ảnh Mạnh Kha và cô gái kia rạng rỡ đứng bên nhau trong một buổi lễ mà cô đã từng cùng với anh thề hứa đã làm cô không còn ảo tưởng về một tình yêu rất tuyệt vời mà Mạnh Kha mang lại cho cô.

Ông bà Quang thực sự bất lực trước nỗi đau của con gái mình, họ không biết phải làm gì để giúp con gái mình vượt qua được những ngày tháng khổ sở này. Họ đã hiểu rõ bộ mặt thật của Mạnh Kha, và họ đành phải im lặng nếu như không muốn gây một “ scandale ” trong giới doanh nghiệp.
Mở cuốn album ra coi lại, tim Vân Quỳnh lại thắt lại một nỗi đau khi nhìn những tấm hình chụp cô và Mạnh Kha bên nhau. Này là hình cô đang cùng anh trao nhẫn cưới. Kia là tấm hình cả hai đang cùng chào hai họ. Tất cả mọi tấm đều ghi lại nét mặt rạng rỡ của hai người, thế mà bây giờ, tất cả đều đã hết !
Vân Quỳnh càng nghĩ càng đau. Cô thật không sao chịu nổi khi nghĩ đến hình ảnh Mạnh Kha âu yếm bên người con gái khác. Rồi lại nghĩ đến những ngày sắp tới sẽ không bao giờ cô còn có Mạnh Kha bên mình, tâm trí Vân Quỳnh đã thực sự hongar loạn. Và trong một lúc quá đỗi tuyệt vọng, cô đã uống hết cả vỉ thuốc ngủ, để mong tìm cho mình một giấc ngủ bình an.
Buổi sáng, đợi mãi mà không thấy Vân Quỳnh xuống nhà , bà Quang vội đi lên lầu tìm cô. Suốt mấy ngày hôm trước, trông thấy con gái không được khỏe nên bà chỉ nghĩ là con gái đã bệnh mà thôi. Nhưng khi gõ cửa mãi không nghe Vân Quỳnh lên tiếng, bà mới nóng ruột xô nhẹ cửa phòng. Cũng may là Vân Quỳnh không khóa cửa nên bà mới vào được trong phòng. Nhìn con gái nằm nửa người trên giường, nửa người dưới gạch, bà hoảng hốt kêu ầm lên. Ông Quang cũng vội chạy lên. Ông đã nhận ran gay tình trạng của con gái. Thật nhanh, ông bảo bà :
- Bà xuống mở cửa xe nhanh lên. Tôi đưa con đến bệnh viện, kẻo không kịp.
Bà Quang không còn hồn vía. Bà nghe lời chồng chạy xuống lầu. Vừa chạy, hai chân bà vừa cuống cuồng quấn vào nhau. Chưa xuống hết cầu thang, bà đã nghe tiếng hỏi :
- Chuyện gì mà mợ hốt hoảng như vậy ?
Bà Quang nhìn xuống, trông thấy Thắng. Bà nhào tới bên anh như người đang chết đuối mà vớ được phao cứu hộ :
- Thắng ơi ! Vân Quỳnh . . .
Bà Quang nghẹn lời không nói được nữa, Thắng vội đỡ lấy bà, khi thấy bà vấp chân lảo đảo :
- Mợ, mợ ! Có chuyện gì thì từ từ nói. Mợ đừng có vội coi chừng té đó.
Bà Quang òa khóc :
- Nhưng mà phải nhanh lên, kẻo không kịp đó.
Bà Quang nói không đầu không đuôi khiến Thắng không hiểu gì. Anh cũng vội vã hỏi :
- Nhưng mà Vân Quỳnh làm sao ?
Bà Quang chưa kịp trả lời thì ông Quang đã ẵm Vân Quỳnh xuống đến nơi. Ông hét bà :
- Mở cửa xe chưa ?
Thắng vội nói :
- Cháu có xe đậu sắn ngoài cổng, để đi xe của cháu cho nhanh.
Ông Quang gật đầu, miệng ông nói nhưng chân ông vẫn sải những bước thật dài :
- Vậy thì nhanh lên !
Thắng ngồi vào tay lái. Ông Quang ôm Vân Quỳnh ngồi ở băng sau. Còn bà Quang cũng vội ngồi vào bên Thắng. Ông Quang thúc dục :
- Cháu chạy nhanh lên !
Tới bệnh viện, ông Quang đưa Vân Quỳnh vào phòng cấp cứu. Bà Quang cũng lúp xúp chạy theo. Thắng tìm chỗ đậu xe xong cũng nhanh chóng chạy vào theo mọi người. Đang đi, anh nghe có tiếng gọi tên mình khá to :
- Thắng ơi ! Có chuyện gì vậy ?
Ngừng chân, Thắng mừng rỡ khi thấy Toàn. Anh nói nhanh :
- May quá, gặp cậu đây rồi ! Mau vào phòng cấp cứu đi !
- Nhưng mà có chuyện gì ?
- Vân Quỳnh có chuyện. Tôi cũng không biết là bị làm sao, chhir thấy con bé đang hôn mê.
- Vậy cậu đợi ở ngoài này nhé, để tôi vào trong đó xem sao !
Toàn khuất nhanh sau cánh cửa kiếng mờ của phòng cấp cứu. Thắng ngồi xuống chiếc ghế dài, nơi mà ông và bà Quang đang ngồi. Nhìn bà Quang đang gục đầu vào vai chồng khóc, còn ông thì lo lắng ra mặt, anh trấn an hai người :
- Cậu mợ cứ yên tâm, thằng Toàn bạn cháu là bác sĩ ở đây. Cháu đã nói với nó rồi
Ông Quang mừng rỡ hỏi ngay :
- Thế cậu ấy đâu rồi ?
Thắng chỉ tay :
- Nó vào phòng cấp cứu cùng Vân Quỳnh rồi.
Bà Quang thút thít :
- Tại sao con gái tôi lại dại dột như thế ? Không có thằng vô lại đó thì lại càng mừng chứ sao ?
Thắng cúi đầu :
- Cháu thật ân hận khi đã giới thiệu nó cho cậu . . .
Ông Quang lắc đầu :
- Cháu không có lỗi. Chính cậu cũng lầm con người nó mà. Nhưng mà cậu sẽ không tha cho nó đâu.
Bà Quang lo sợ nhìn chồng :
- Ông định sẽ làm gì ?
Ông Quang nắm tay vợ :
- Bà cứ yên tâm. Tôi sẽ không làm điều phạm pháp đâu. Tôi chẳng dại dột gì mà đánh đổi mình với cái thằng vô lại đó . Nhưng tôi sẽ có cách trị nó. Dù cho ý đò của nó có thành công thì người ta cũng coi nó như một thứ rác rưởi.
Thắng chợt lên tiếng :
- Cậu ạ! Cậu để nó cho cháu. Cháu sẽ nói chuyện phải trái với nó.
Ông Quang lắc đầu :
- Không cần phải nói đâu cháu ạ. Cậu biết cách giải quyết mà. Chỉ cần khi nào Vân Quỳnh khỏe lại, cháu thường xuyên đến an ủi nó, khích lệ tinh thần nó giúp cậu là được rồi.
Thắng gật đầu :
- Chuyện đó thì cậu cứ giao cho cháu. Trong chuyện nàu, cháu cũng có trách nhiệm mà. Chỉ cần Vân Quỳnh không sao là được rồi. Lần này, cháu sẽ bỏa vệ em chứ không để em phải lầm lẫn như thế đâu .
Nghe hai cậu cháu nhắc đến Vân Quỳnh, bà Quang lại nước mắt ngắn nước mắt dài :
- Sao mà lâu thế nhỉ ? Không biết con bé có làm sao không nữa ?
Ông Quang gắt lên :
- Làm sao là làm sao ? Bà chỉ được cái nói gở.
- Sao ông mắng tôi, thì cũng chỉ vì tôi lo cho con thôi mà.
Thắng vội can ông cậu của mình :
- Cậu à ! Chỉ tại mợ lo lắng quá thôi. Nhưng cậu mợ cứ yên tâm, Vân Quỳnh hiền lành như thế, cháu tin là em sẽ không sao đâu.
Như để trả lời cho câu nói của Thắng cánh cửa phòng cấp cứu lại được mở ra, và Toàn bước tới trước mặt mọi người . Thắng vội vã đứng lên, anh nói ngay :
- Vân Quỳnh sao rồi hở Toàn ?
Tháo khẩu trang xuống, Toàn tươi cười nhìn ba người :
- Khỏe rồi, Vân Quỳnh không sao. Chỉ tại tim cô ấy quá yếu nên hôn mê sâu như vậy thôi. Nhưng mà sáng mai thì cô ấy sẽ tỉnh lại đấy.
Bà Quang hỏi ngay :
- Tôi có thể vào thăm nó được không bác sĩ ?
Toàn gật đầu :
- Bác vào thăm cô ấy một chút rồi về nghỉ ngơi đi. Hôm nay, cháu trực cấp cứu nên sẽ chăm sóc cô ấy. Hai bác không phải ở lại đâu.
Ông bà Quang vào trong rồi , Toàn ngồi xuống bên cạnh Thắng. Anh hỏi :
- Sao lại để đến nông nỗi này ? Hôm trước thấy Vân Quỳnh cũng không sao cơ mà.
Thắng tỏ ra ân hận :
- Chỉ tại tôi thấy nó cứ nuối tiếc thằng Kha mãi, nên mới đưa nó đến đám hỏi của nó với cô gái kia. Không ngờ Vân Quỳnh bị sốc mạnh quá. Nó không chịu nổi lên mới hồ đồ như thế.
Toàn lắc đầu :
- Tôi thật không ngờ, thằng Kha lại tồi tệ như thế ? Gia đình bác Quang đã đối xử với nó như thế, Vân Quỳnh lại là một cô gái đẹp người đẹp nết. Thử hỏi nó còn ước muốn điều gì nữa ?
Thắng trầm ngâm :
- Từ trước đến giờ mình vẫn quý nó vì nó là một thằng có ý chí. Khi thấy nó và Vân quỳnh yêu nhau, mình đã rất mừng cho gia đình ông cậu mình vì nghĩ là nó trung hậu. Không ngờ, tham vọng của nó quá lớn, Vân Quỳnh không đáp ứng nổi cho nó.
- Gia đình bác Quang cũng đâu phải lòa nghèo khó gì, nếu không nói là quá giàu nữa là khác. Nó cưới Vân Quỳnh thì tất cả mọi thứ đều thuộc về tay nó cơ mà.
- Nhưng gia sản của ông cậu tôi không bằng của ông tổng giám đốc ngân hàng. Lại thêm một chuyến đi du học cùng cô con gái duy nhất của ông ta thì hấp dẫn gấp bội lần cơ.
- Té ra, từ trước đến nay mình đều lầm nó. Cũng may là chưa đám cưới, chứ lấy nhau rồi mà nó cứ chèo cao mãi như thế này thì Vân Quỳnh còn khổ tới đâu.
Thấy Toàn có vẻ quan tâm tới Vân Quỳnh, Thắng tò mò nhìn bạn :
- Cậu có vẻ quý Vân QUỳnh nhỉ ?
Câu hỏi của Thắng không ngờ làm toàn đỏ mặt. Anh đập vào vai bạn :
- Cậu lại nghĩ lệch lạc gì nữa đây? Chỉ là tôi thấy cô ấy hiền hậu và yếu đuối quá nên mới quan tâm thôi mà.
Thắng gật gù
- Thì ra là vậy ? Chỉ là sự quan tâm của bác sĩ dành cho bệnh nhân thôi, phải không? Vậy cũng tốt, tôi sẽ nói cậu tôi nhờ cậu làm bác sĩ riêng để chăm sóc cho em gái tôi. Cậu hiểu biết chuyện của nó như thế thì sẽ giúp nó cũng dễ hơn.
Toàn lắc đầu :
- Cậu đừng có hy vọng nhanh quá như vậy. Tôi sẽ giúp Vân Quỳnh, nhưng tất cả cũng là do cô ấy tự đứng lên mà thôi.
- Tôi hiểu. Nhưng nếu cậu nhận lời giúp cho Vân Quỳnh thì tôi thấy yên tâm hơn.
- Tôi sẽ cố gắng hết sức mình, cậu cứ yên tâm.
Ông bà Quang đã trở ra ngoài, Toàn đứng lên :
- Hai bác thấy rồi đó, Vân Quỳnh đã ổn rồi. Chỉ cần để cô ấy nằm dưỡng sức vài ba bữa là khỏe thôi.
- Thế chừng nào gia đình mới được nuôi bệnh thường xuyên ?
Toàn trả lời câu hỏi của ông Quang :
- Từ giờ đến chiều thì cháu sẽ làm giấy tờ chuyển Vân Quỳnh lên khoa nội, khi đó thì gia đình mới được thăm nuôi. Chứ còn bây giờ để cô ấy ở đây cho dễ theo dõi, sợ có biến chứng gì không thôi, chứ nếu không thì cũng ổn rồi.
Bà Quang buồn rầu :
- Tôi chỉ sợ là khi em nó tỉnh lại không có người than bên cạnh, nó lại nghĩ quẩn nữa thì khổ.
Thắng nắm tay bà Quang :
- Đã có toàn nó túc trực ở đây rồi mợ ạ. Mợ không phải lo nữa đâu. Để cháu đưa cậu mợ về nghỉ ngơi một chút. Đầu giờ chiều mình lại vào là được rồi.
Toàn gật đầu :
- Thắng nói phải đó, hai bác cứ yên tâm về đi. Chiều nay, Vân Quỳnh sẽ lên phòng bệnh, khi đó có Thắng và cháu rồi.
Bà Quang đành phải miễn cưỡng ra về. Nhưng bà vẫn không yên tâm nên với lại dặn Toàn :
- Nhờ bác sĩ để ý chăm sóc Vân Quỳnh giúp chúng tôi.
Toàn gật đầu với ông bà Quang rồi trở vào phòng cấp cứu. Đến bên giương của Vân Quỳnh, anh lặng lẽ ngắm nhìn cô đang say ngủ mà thấy xót xa. Một cô gái vui vẻ yêu đời mà lại đến nông nỗi như thế này ư ? Nhìn gương mặt xanh mướt của cô, anh càng thấy tức giận với Mạnh Kha. Giá như lúc này thằng bạn anh có mặt tại đây, chắc chắn là anh sẽ đấm vào mặt anh ta mấy cái cho hả cơn giận của mình.
Kéo chiếc dây truyền dịch của Vân Quỳnh cho ngay lại, Toàn kéo chiếc ghế lại sát bên giường cô. Anh ngồi đó, đợi cô tỉnh lại với một tâm trạng bồn chồn như đang đợi người thân của mình.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3