Les - Vòng Tay Không Đàn Ông - Chương 21

Sau buổi nói chuyện với cô giáo Yên Thảo, Hoàng Châu đã lấy lại bình tĩnh rất nhiều. Điều làm cho Hoàng Châu rất biết ơn là cô giáo không hề tỏ thái độ lên án, xua đuổi hay giễu cợt dọa nạt gì đối với Hoàng Châu, mà ngược lại, cô quan tâm một cách hiểu biết và thông cảm. Quả thật niềm tin của Hoàng Châu đặt vào cô không sai chút nào.

Cô Yên Thảo đã phân tích rất kỷ cho Châu nhìn lại toàn bộ mối quan hệ với Hoàng Yến từ trước đến nay và làm sao để giữ cho tình bạn ấy được trong sáng trọn vẹn, Yến là người bạn rất tốt với Châu, theo cô, Châu đừng làm gì để tình bạn ấy bị tổn thương bởi những chuyện không đâu như vừa qua. Thà rằng Yến cũng có một vài biểu hiện tình cảm, giả như có, này kia với Châu thì lại là chuyện khác. Đằng này Yến hoàn toàn vô tư trong một tình bạn đúng nghĩa, vậy tạo sao Châu không thấy điều đó và lại định làm hỏng nó?

Theo cô, tình cảm thân thiết đặc biệt với một người bạn thì chẳng có gì là xấu, và nếu như nó có thân hơn một ty tý nào nữa thì cũng phải hiểu rằng đó chỉ là tình bạn. Một Một khi có yếu tố đồng tính xen vào sẽ bị trả giá ngay. Có thể đổ vỡ tất cả, bởi người bạn kia không dễ dàng gì chấp nhận, nhất là khi người bạn ấy là người bình thường. Cô Yên Thảo dịu dàng cho Châu biết, cô chấp nhận trong cuộc đời này có một thứ tình cảm đặc biệt được gọi là tình cảm đồng tính, bất kể nam – gay hay nữ - les. Chúng ta sẽ chẳng trốn tránh được bản thân chúng ta nếu thật sự nó vốn là như vậy, xem ra cuối cùng rồi cái gì của thượng đế thì phải trả về Thượng đế, chuyện đồng tính cũng vậy. Những khát khao thật sự nằm chìm trong bản thân và là bản chất của con người thì sẽ chẳng trốn tránh được đâu.

Hoàng Châu thấy cô Yên Thảo thở dài nhè nhẹ.

Cô giải thích rất rõ ràng mọi chuyện, Hoàng Châu thấy sao mà cô lại hiểu mình đến thế. Cô bảo, thật ra trong cuộc đời này sống thuận chiều, sống thuận như tự nhiên, sống theo số đông thì, cuối cùng vẫn là giải pháp tốt nhất, dù chưa phải là đúng đối với những bậc tu hành, hiền triết cao siêu hay đơn giản hơn là với cộng đồng đồng tính chẳng hạn. Thế nhưng chúng ta đành phải chấp nhận, bởi cuộc sống vốn là như vậy.

Ta là ai, về đâu, làm gì, sẽ mãi mãi là câu hỏi bí ẩn mà loài người đã và đang tìm lời giải đáp. Sống cô đơn lạc loài với những người xung quanh chúng ta xem ra là đau khổ chứ chẳng sung sướng gì, vì thế, hãy suy nghĩ kỷ, thật kỷ trước khi quyết định nhận dạng bản thân mình là ai, là người đồng tính hay là một người bình thường. Tại sao không là người bình, sống như một người bình thường mà cứ phải cho rằng mình là người đồng tính nếu như điều ấy không hẳn là như vậy trong ta. Trong cuộc đời này, xét cho cùng đồng tính cũng chỉ là chuyện nhỏ trong rất nhiều điều mà chúng ta phải sống, làm việc và còn là bổn phận lẫn trách nhiệm với cuộc đời này nữa. Đã và đang có một số người đồng tính nào đó lấy chuyện giới tính của mình ra để mà phô trương gào thét, để mà sống buông thả và cho rằng đấy là cách chứng minh cụ thể, hùng hồn về sức mạnh giới tính của bản thân, còn nếu không thì lại ủ ê sầu não, sụốt ngày rên rỉ trách móc gia đình, bạn bè không hiểu biết thông cảm, xã hội không quan tâm… thật ra tất cả đó chỉ là sự bao biện mà thôi.

Làm vậy để làm gì? Đừng quên rằng chúng ta đang sống trong một thế giới mà cần nhất là tình yêu thương giữa con người với con người với nhau, đó mới là quan trọng nhất. Sống có trách nhiệm với gia đình, bạn bè, với xã hội và phải biết yêu quí, trân trọng bản thân mình bằng sức mạnh trí tuệ tỏa sáng và khát vọng vươn lên làm việc có ích chính là cách chứng minh hùng hồn nhất với xã hội là rằng, chúng ta là con người và dù có là người đồng tính, chứ không phải đổ lỗi cho xã hội cho mọi người để làm những điều này kia chẳng hay ho gì và rồi tiếp tục biện hiện cho đều ấy, làm như thế thì chính những người đồng tính càng làm cho xã hội và mọi người thêm hiểu sai về mình, xa lánh lẫn xua đuổi, đó là điều rất đáng tiếc, vậy tai sao những người đồng tính không chịu hiểu điều đó. Hãy hiên ngang ngẩng cao đầu mà sống, tự tin vào chính bản thân mình và hãy chứng minh mình qua những công việc thật sự có ích cho cộng đồng.

- Em hiểu điều cô nói không?

Nghe cô giáo hỏi, Hoàng Châu gật đầu nhè nhẹ.

- Dạ, em hiểu.

- Tình cảm của em với Hoàng Yến, cô thấy rất tốt. Tình bạn thương quý nhau không phải dễ có, song đôi khi quá yêu quý nên dễ ngộ nhận về tình bạn ấy là thế này thế kia, đúng không?

- Dạ… thưa cô….

- Gì vậy?

- Em phục cô quá!

Nhìn đôi mắt sáng long lanh đầy vẻ ngưỡng mộ của Hoàng Châu nhìn mình, Yên Thảo tủm tỉm cười.

- Tại sao?

- Cô mạnh mẽ, thông minh và nghị lực, lại đẹp nữa - Hoàng Châu thỏ thẻ - Em mơ sau này ra đời làm việc giống được một phần như cô là mãn nguyện rồi.

Cô Yên Thảo bật cười. Nàng vúôt tóc học trò và hỏi:

- Tại sao chỉ là một phần thôi, sao không nghĩ rằng em phải hơn cô, vượt qua cô chứ?

Hoàng Châu lắc đầu.

- Đối với em cô là số một. Con gái bọn em trong trường này đứa nào cũng chỉ mong được như cô thôi.

Được như mình ư, mà thật ra là mình đã làm được những gì nhỉ, Yên Thảo thầm nghĩ và tự hỏi, tất cả những hình ảnh năm tháng cuộc sống phấn đấu học tập và làm việc bỗng như mây mờ kéo qua trước mắt và cả những nổi buồn cô đơn của năm tháng giá lạnh cũng chợt ập đến.

Sợ không giữ nổi bình tĩnh và muốn quay về đề tài đang nói dang dở với Hoàng Châu, Yên Thảo lắc nhẹ đầu và nói.

- Đừng vội kết luận điều gì về bản thân mình cả em ạ - Kéo cô học trò nhỏ lại gần, nhìn vào mắt Châu, nàng thì thầm như nói với chính mình – Đừng bao giờ kết luận vội vã chuyện gì cả. Tình cảm thật hay giả không quan trọng, bởi nếu là sự thật thì trước sau gì một ngày nào đó nó cũng sẽ đến cho dù ta cố chối bỏ nó. Sẽ đến… còn thì hãy sống như mọi người đi em ạ. Điều quý giá nhất trong cuộc đời này là sống thật, hãy sống thật với chính bản thân mình…

Yên Thảo buôn lửng câu nói và đứng dậy đến bên cửa sổ đăm đăm nhìn ra ngoài trời, có cảm giác như những câu nói về sau ướp đầy nước mắt.

Trước thái độ hơn bất bình thường của cô giáo, Hoàng Châu chẳng hiểu sao cả. Cô bé ngẩng người một lát rồi đứng dậy xin phép ra về, Yên Thảo gật đầu, không tiễn.

Rời khỏi khu chung cư nhà cô giáo, Hoàng Châu thấy trong lòng nhẹ nhõm. Ít nhất bây giờ Châu cũng hiểu mình hơn, để biết mà ứng xử, điều chỉnh thái độ. Chứ thời gian qua Châucứ thấy như mình đang sống trong một năm sương mù tình cảm dày đặc bí ẩn làm cho cô bé lúng túng không phân định nổi và không biết phải xử sự làm sao. Nhiều lúc Châu muốn phát điên lên được, bây giờ thì Châu có thể hiểu rồi.

Đồng tính không xấu nhưng cũng đừng vội vã lo lắng hay khẳng định gì về mình qua cảm giác, cảm xúc, những hờn ghen hay là những biểu hiện bất thường nào đó xảy ra trong mình. Hãy bình tình, thận trọng quan sát, đánh giá nó, nếu cần thì nên có sự tư vấn của những người lớn tuổi, của những chuyên gia giàu kinh nghiệmgiúp nhận biết bản thân mình. Bởi chẳng có thể nói là sung sướng đâu nếu thật sự ta là người đồng tính. Điều bất hạnh, không hẳn, nhưng cũng không hẳn là hạnh phúc hay sung sướng một khi ta chợt nhận ra, ta là kẻ lạc lõng trong xã hội này.

- Làm gì mà bồ đứng thần người ra thế kia.

Có tiếng Hoàng Yến léo nhéo phía sau lưng làm Châu giật mình quay lại, cười ngượng nghiụ

- À…

Thấy Hoàng Châu đang lúng túng, Yến cười nheo mắt tinh nghịch.

- Lại cảm ai rồi chứ gì, tui nghi bồ quá.

- Không có đâu …

Nhìn khuôn mặt đỏ lựng của bạn định phân bua, không muốn để Châu bí, Yến xua tay:

- Thôi lẹ lên, đến giờ rồi mà sao bồ vẫn còn đứng ngẩn ra vậy. Thay đồ lẹ lên kẻo đến trễm chúng nó lại la cho bây giờ!

Hôm nay Châu và Yến đi dự sinh nhật một đứ bạn gái thân trong hội chơi với nghau từ hồi cấp 3.

Chấm những giọt kem nền màu da đều khắp gương mặt, Hoàng Châu tự cười khúc khích khi thấy mặt mình giống như mọc đầy mụn. Tiếp theo cô dùng ngón tay trỏ vừa xóa vừa miệt nhẹ những giọt kem, làm mỏng đều thành một lớp mịn màng. Phớt thêm một lớp phấn hồng nhẹ lên gò má, hơi xếch về phía thái dương, rồi cô nghiêng trái, nghiêng phải trong gương, và gật đầu hài lòng với nước da lúc này trở nên trắng mịn tự nhiên. Cầm chiếc nhíp, Châu cẩn thận tỉa bớt vài cọng lông mày cho gọn, rồi chọn loại mascara trong, quét từ đầu chân mi đến ngọn. Cô dùng cọ quét nhẹ màu xanh biển lên mí mắt trên trước khi trải đều cho nhạt dần về phía đuôi, chấm thêm một chút phấn màu xà cừ sát phần xương lông mày và kẻ một đường sát mi thật mảnh kéo dài, cô bé khoái chí vì nhìn thấy đôi mắt của mình có vẻ to và bí hiểm hơn. Rất giống những nữ minh tinh màn bạc mà Châu vẫn thường xem trong các tờ tạp chí. Sau một hồi loay hoay lượng lự giữa mấy cây son môi mắc tiền và màu sắc khác nhau, cuối cùng Hoàng Châu chọn loại son hồng cam Rosy Orange cho trẻ trung có điểm thêm chút son bóng Color Gloss để cho cặo môi quyến rũ.

Ngần ngừ trước một tủ quần áo, tới lui ngắm nghía mãi, ướm thử liên tục cái áo này, váy kia, cuối cùng thì Châu cũng chọn được một bộ ưng ý.

Rồi cô đeo lên cổ sợi dây pha lê với những hạt đá màu xanh mắt mèo trong vắt nhìn thật sang trọng và tinh nghịch nổi bật trên chiếc váy trắng cắt xéo hai lớp, thân sau dài hơn thân trước với những điểm nhấn là những đường viền màu đen, nhìn rất trẻ trung, hiện đại.

Xoay mấy vòng trước gương, Hoàng Châu rất ưng ý khi nhìn mình, đẹp rồi! Và chính lúc ấy Châu chợt nhớ, đây là chiếc váy ngắn của dì Kiều Thu khi đi công tác bên Anh mua về cho. Chuyến đi ấy rất vội vã vì công việc, thế nhưng dì vẫn tranh thủ thời gian trống giữa hai cuộc họp để đi tìm mua cho cô bé chiếc váy ngắn này làm quà.

Hoàng Châu chợt thấy hối hận vì thái độ xử sự của mình vừa qua đối với dì, vẫn biết rằng dì rất thương mình, việc đối xử vừa rồi chẳng qua dì quá thươngvà sốc trước những lời tâm sự thật của cô bé thôi, chứ chẳng phải ghết bỏ. Mà thật ra phản ứng ấy của dì cũng rất tự nhiên bởi Châu chẳng hình dung ra nổi ba má mình sẽ phản ứng như thế nào nếu biết câu chuyện này. Ai chứ một người nghiêm nghị như má chắc chỉ có nước la trời đất, bởi chắc chắn má chẳng thể nào trên đời này lại có cái chuyện yêu đương gì mà dị kỳ như vậy và sẵn sàng phết cho Châu vài roi vì cái chuyện lăng nhăng vớ vấn không đâu ấy. Trong nhà cả mấy anh em, ai cũng sợ má chứ có sợ ba đâu. Còn ba, thể nào ba cũng sẽ gỡ cặp kính xuống và chăm chú nhìn đứa con gái cưng, lắc đầu lia lịa với câu hỏi, lại bày trò gì nữa đây hả con gái cưng của ba. Hoàng Châu thoáng đỏ mặt, kể mình cũng lạ thiệt, tại sao lại có chuyện thương bạn gái của mình chứ, nhất người ấy là Yến. Nếu nó mà biết chuyện này thì chắc nó sẽ hét to lên đến mấy cây số. Cái miệng Yến vốn to lại lanh chanh suốt ngày thì không chừng cả trường lại biết chuyện… Chắc lúc ấy có nước Châu bỏ trường, nghỉ học quá.

Và cô bé muốn nói xin lỗi với dì. Từ mấy hôm nay cô bé vẫn chưa chịu liên lạc với dì Kiều Thu bởi Châu vẫn còn bị ấm ức bởi cái tát tai của dì, dù rằng cô Yên Thảo đã giải thích là hôm đó có lẽ là do dì Kiều Thu bị sốc khi nghe Châu kể chuyện tình cảm của mình. Theo cô trong trường hợp đấy thì ít ai giữ được tụ chủ của bản thân, nhất là đối với người mà mình rất thương hiểu. Hoàng Châu hiểu nhưng mà vẫn thấy tưng tức, tại sao dì lại có thể làm như vậy đối với Châu.

- Alô…

Dường như chờ sẵn, từ phía bên kia tiếng dì Kiều Thu vang lên ngay

- Dì đây, Châu hả con.

- Vâng, con …. Châu đây dì ơi.

- Ừ… tốt quá.

Châu ngạc nhiên không hiểu chữ tốt quá của dì Thu có ý nghĩa gì. Cô bé ấp úng.

- Dì ơi…

- Ừ, dì dây – Tiếng Kiều Thu ngọt ngào.

- Cho con xin lỗi dì về chuyện hôm trước.

- Không sao… hôm đó dì cũng nóng quá.

- Dạ… con biết, nhưng mà dì cho con xin lỗi.

- Nghe con xin lỗi thế dì vui lắm Châu à, con gặp cô Thảo chưa?

Sao dì biết nhỉ, hay là cô Thảo điện thoại cho dì.

- Dạ con gặp rồi….

- Tốt chứ con?

Lại một lần nữa Châu chẳng hiểu câu hỏi tốt của dì Kiều Thu có ý nghĩ gì, tuy nhiên cô bé vẫn trả lời rằng rất tốt. Nghe rõ tiếng thở phào trong điện thoại của dì Kiều Thu, cô bé biết rằng chắc dì rất mừng mà thật ra Châu cũng chẳng hiểu cô Yên Thảo đã nói chuyện gì với dì và dì mừng về chuyện gì. Chuyện tình cảm lăng nhăng giữa Châu và Yến chăng, cho vui ấy mà, giờ thì Châu đã hiểu quá rồi, Yến vẫn là bạn thân của Châu, vậy thôi.

- Thôi thế này nghe, bây giờ dì đang bận tiếp khách làm việc, ngày mai dì và con gặp nhau được không?

- Dạ chiều mai ạ.

- Ờ sau buổi làm dì qua đón con nghe.

- Dạ.

- Chỉ mình con thôi.

- Dạ.

- Châu nè… dì có món quà đặc biệt cho con, đẹp lắm, bảo đảm con sẽ thích ngay.

- Vậy hả dì.

- Châu ôi… dì thương con nhiều lắm.

Trước khi bỏ máy điện thoại xuống, băn khoăn băn khoăn bởi câu nói yêu thương của dì Kiều Thu mà hình như còn có tiếng khóc trong đó. Không biết mình có nghe lầm không nhỉ, rõ ràng có tiếng khóc của ai đó trong máy điện thoại, không lẽ là của dì Kiều Thu, cô bé ngồi thần ra nghĩ ngợi.

Có tiếng đập cửa thình thình của Hoàng Yến lẫn tiếng rên rỉ, bồ ơi ngủ trong đó à, sao lâu quá vậy, hay là không đi nữa. Rồi khuôn mặt cau có của Yến ló vào, Châu lúng túng:

- Cho Châu xin lỗi vì vừa có điện thoại của dì Kiều Thu gọi qua nên ….

- Bồ nói chuyện hay ngủ quên mà lâu dữ vậy hả?

Nhìn Yến đang dỗi, Châu thanh minh.

- Không… tại Châu chọn đồ hơi lâu, với lại có điện thoại thiệt mà.

- Thôi không đi nữa.

Hoàng Yến ngồi phịch xuống giường, nhăn nhó, đây là lần đầu tiên mà Châu trang điểm không có Yến bên cạnh. Xưa nay mỗi khi chọn đồ đi chơi đâu đó thì hai đứa vẫn trang điểm cho nhau. Vốn biết tính Châu, mỗi khi làm đẹp là rất lâu nên Yến cứ phải bên cạnh nhắc chừng. Lần đầu tiên hôm nay Châu không chịu để cho Yến vào trang điểm cho mình mà vào buồng riêng rồi khóa cửa lại, Yến rất ngạc nhiên trước thái độ có vẻ bất thường của bạn nhưng cô bé không hỏi mà chỉ biết ngồi bên ngoài chờ. Nhìn kim đồng hồ nhảy mà Yến thót tim, đã mấy lần tính gọi nhắc chừng Châu nhưng lại thôi, cho đến khi không chịu nổi cô bé đành đến đập cửa. Châu dạo này càng ngày càng kỳ cục, Yến chẳng sao hiểu nổi bạn mình.

- Yến à…. Cho Châu xin lỗi mà.

Im lặng.

- Yến… Tiếng Châu bắt đầu có nước mắt, Yến quay qua nhìn. Chà hôm nay Châu khác quá, đẹp đến không ngờ, hèn gì tý cô nưong chui tuốt trong buồng loay hoay một mình là vì vậy.

Nhìn bạn thấy tồi tội, Yến thấy hết giận ngau.

Tính Yến vậy mà, anh Hai ở nhà vẫn nói, cái con Yến nhà mình đố giận ai được nửa tiếng. Ba khen, người tốt nên vậy, nghe khoái quá.

Bật cười, Yến đứng dậy và khoát vai Châu, ghé mũi rà lên tóc, hít hà.

- Ô, hôm nay “cưng” vừa đẹp vừa thơm!

Vòng tay ôm của Yến bỗng làm cho Châu thấy bủn rủn toàn thân. Một thoáng chóang váng mất tự chủ nhưng trong đầu cô bé bỗng vang lên những lời nói nghiêm khắc của cô Yên Thảo , và cô bé hiểu rằng mọi việc đều có giới hạn của nó nếu như không muốn mất tất cả.

Hoàng Châu xô Yến ra.

- Bồ làm hư hết đồ của tui bây giờ.

Hoàng Yến cười khanh khách.

- Thế nào tối nay bồ cũng làm cho bọn con trai nhìn lồi mắt hết cho mà xem.

Quên ngay cơn giận, Yến vô tư líu lo chạy ra trước, lấy xe. Nhìn theo bạn, bỗng một giọt nước mắt thóang trào qua khóe mi, Châu hiểu rằng, Yến luôn luôn là một người bạn gái tốt, và múôn giữ được tình bạn ấy thì phải biết trân trọng giữ gìn nó. Nhưng mà suy cho cùng Châu cũng có gì đâu nhỉ, cô bé chùi nhanh giọt nước mắt vì sợ hoen phấn và mỉm cười chạy theo Yến.

Đúng như lời Hoàng Yến đoán, cây đinh của buổi sinh nhật hôm ấy là Châu. Mọi ánh mắt ngưỡng mộ bỗng dồn hết về Châu chứ không phải về người bạn gái kia. Kể cũng dỡ, Châu tự trách mình.

Sau tiệc, bạn trai của cô bạn này có nhã ý mời mọi người đến vũ trường do gia đình kinh doanh, vũ trường Phương Đông. Đây là một vũ trường nhỏ, lịch sự, khách đa phần là người lớn tuổi, trí thức tìm đến, không quậy như mấy nơi khác.

Cả bọn reo ầm lên. Như thường lệ, Yến chở Châu. Cô bé ý tứ ngồi xa bạn một chút và không ôm eo bạn như thường lệ. Tại sao không bám vô tui, khéo té nha. Hư bộ đồ điệu mất. Tiếng Yến lào phào trong gió, Châu ư hữ trả lời mà chẳng nghe được gì cả, tốt thôi.

 

Hoàng Châu lắc đầu từ chối lời mời nhảy của mấy người bạn liền, đến khi Yến lại kèo nài, thôi thì hai đứa mình nhảy với nhau vậy, Châu cũng từ chối. Chán cô bạn gái của mình lên cơn bất thường, Yến bỏ ra sàn nhảy với mấy người bạn khác. Có tiếng nói, chảnh quá, Châu bỏ ngoài tai, cô bé muốn ngồi yên một mình yên tĩnh trong khi Yến đã nhảy với ai đó rồi.

Đang đung đưa trên chiếc ghế quay, đầu lúc lắc theo điệu nhạc và nhìn mọi người nhảy thì bất ngờ Châu nghe có tiếng ai gọi nhỏ.

- Châu!

- Ơ… Châu quay đầu lại và nhận ra đó là Cường, em trai song sinh của Hoàng Yến.

Cường cũng đến đây à, trước ánh mắt dò hỏi của cô bé, Cường cười cười, gãi tai, giải thích.

- Cường và mấy người bạn cũng vừa đến đây. Châu đến lâu chưa?

- Cũng vừa mới đến, hôm nay, Châu đi dự sinh nhật của người bạn – Châu chỉ tay ra sàn - Yến kìa.

Cường nhăn mặt.

- Kệ bà ấy.

Châu bật cười thấy vui vui.

Sài Gòn chẳng rộng và cũng chẳng chật thế mà cả năm nay Châu chưa gặp người em trai của Yến lấy một lần. Trước kia thảng qua năm thì mười họa Châu có gặp Cường, nhưng là chào hỏi sơ qua rồi đi, Cường lúc ấy không để lại ấn tượng gì trong Châu trừ hình ảnh một gã thanh niên cao, ốm lẳng nhẳng, mặt đầy mụn. Nay bất ngờ gặp lại, Châu không ngờ Cường lại cao lớn bảnh trai đến như vậy, nhìn rất gentlemen và rất … ơ… Thì thỉnh thoảng Châu cũng nghe Yến hãnh diện khoe về cậu em trai của mình, thậm chí có lần Yến còn cười cười hỏi Châu có thích làm em dâu mình không. Còn lâu, tui mà làm em dâu bồ thì chết sướng hơn. Yến cười hăng hắc, thằng Cường nhà tui bây giờ khác xưa nhiều lắm rồi, bồ đã nói vậy thì mai mốt lỡ có gặp thì đừng có mà hối hận nha. Hoàng Châu tý nữa bật cười khi nhớ đến chuyện ấy và thoáng đỏ mặt.

Còn Cường thì quả là bất ngờ khi gặp Châu ở đây, chàng trai hoàn tòan không ngờ người bạn gái thân của chị gái mình lại đẹp đến vậy, Lộng lẫy đến choáng ngợp. Chẳng bù cho bà chị mình, lách chách như con chim chích.

Làm mấy chai bia với đám bạn rồi cả bọn hùn tiền rủ nhau đến vũ trường này, cũng tính nhảy nhót cho vui chút đỉnh chứ sinh viên làm gì có nhiều tiền mà chơi bơi. Ngồi phía bên kia, cả bọn Cường đều há hốc mồm khi phát hiện phía bên này có một cô bé rất đẹp, đang ngồi một mình. Mấy cậu thi nhau sẵn sàng cá bao chầu này bao chầu kia nếu dám đến làm quen, nhưng cả bọn chỉ là một lũ quânn tử võ mồm, nhát hơn cáy. Duy nhất Cường dám cá mấy chầu cà fê ăn sáng với cả bọn, bí mật của Cường chính là phát hiện ra trên sàn nhảy có bà chị gái song sinh với mình đang cười tít mắt nhảy với ai đó. Và Cường biết một điều rằng, nếu chị mình ở đâu thì gần như một trăn phần trăm sẽ có người bạn thân cùng đi, đó là Hoàng Châu. Quả thật lúc nãy từ xa ngắm nghía mãi thì Cường cũng đã ngờ ngợ rằng đó là Châu, nhưng, cũng như Châu, chàng trai cũng không ngờ Châu xinh đẹp đến vậy. Trái tim đập rộn rã, Cường liều lĩnh tiến đến làm quen và khi đến gần thì Cường nắm chắc là mình thắng cá độ, tuy nhiên chàng trai tự hỏi, nếu quả là Châu thật thì mình làm gì tiếp theo nhỉ.

Khi Hoàng Yến quay về bàn thì từ xa đã ngớ người khi phát hiện thằng Tí Tò em trai của mình đang ngồi cạnh Châu và cả hai đang trò chuyện. Cứ nhìn vẻ mặt e lệ của Châu thỉnh thoảng lại mỉm cười thì Yến bíêt chắc là Châu đang vui lắm. Khi Hoàng Châu đứng dậy đi ra ngoài nghe điện thọai và Cường quay lại thì phát hiện ra bà chị gái của mình đang chống nạnh đứng lù lù sau lưng.

- Chị Hai.

Xíu nữa Yến té xỉu. Trời ơi có đến hơn hai mươi mấy năm thằng em trai to xác và cứng đầu, có bao giờ nó chịu kêu Yến bằng chị đâu. Nhỏ thì kêu trong trỏng, Yến ơi Yến à, lớn thì cứ bà bà tui tui, nhiều lúc tức muốn ói máu với nó. Thế mà nay lần đầu tiên nó kêu Yến bằng chị Hai với một giọng nói ngọt ngào như đường phèn, thử hỏi làm sao Yến không ngạc nhiên cho được.

Nhìn Hoàng Yến đang trố mắt nhìn mình, Cường mĩm cười.

- Em mới vô thì thấy có chị ở đây.

Bóng Hoàng Châu thấp thoáng phía cửa, đi vào, Yến đã hiểu hết.

Cô bé tiến đến gần Cường và lợi dụng bóng tối nhập nhoạng trong vũ trường, bất ngờ Yến thò tay nhéo mạnh tai Cường á, Cường rên lên vì đau nhưng không dám la lớn.

Hoàng Yến cười hí hí, khoái trá trước ánh mắt căm hờn của thằng em trai.

- Em “dzui” nhe, chị Hai qua bàn khác vậy.

- Ủa Yến đâu nhỉ - Châu ngó dáo dát quanh quất, Cường vừa xoa tay vừa ấm ức trả lời – Lúc nảy bả có quay lại đây, nhưng hình như lại đi đâu đó rồi.

Nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Cường, Châu ngẩn người hỏi.

- Cường không sao chứ?

Nghe Châu hỏi, Cường vội nhe răng cười trả lời.

- Không có gì… ủa, lúc nãy Cường nói chuyện Châu đến đâu rồi nhỉ.

Hôm đó Yến ngồi bàn khac và sau đó từ giã đám bạn ra về trước, cô bé làm mọi người ngạc nhiên, thế nhưng trong lòng Yến thấy rất vui vì nghĩ đến chuyện Châu và Cường quen nhau. Khoái làm sao khi nhìn vẻ mặt nhăn nhó của thằng em trai khi bị mình nhéo tai mà không dám kêu. Cho chừa, cho chừa, Yến lẩm bẩm mãi khi về đến nhà, đến nỗi khi Cô Út ra mở cửa còn nghe, ngạc nhiên hỏi, chuyện gì vậy con, Yến cười híc híc không nói, chui tọt vào buồng. Cô Út nhìn theo, lắc đầu.

Thiệt là, con gái lớn rồi mà còn vậy đó

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3