Airhead 1 - chương 17
MƯỜI BẢY
Nhưng mình đã không có cơ hội để nói những điều mình muốn nói với ông Stark.
Bởi vì ngay khi vừa bước chân ra khỏi thang máy vào văn phòng trụ sở chính của tập đoàn Stark, mình lập tức bị bao vây bởi một nhóm thợ trang điểm, thợ làm tóc và trợ lý phục trang… Chị Kelly giật lấy con Cosabella trên tay mình và hứa sẽ chăm sóc nó cẩn thận trong khi mình làm việc. Nghi lắm!
Mới đầu mình còn không nhận thức được chuyện gì đang xảy ra cơ. Chỉ biết là đang bị một đám người lạ mặt ùa tới, người thì “xới tung” mái tóc của mình lên: “Em yêu, chuyện gì đã xảy ra với mái tóc em thế này? Không lẽ thuốc hấp tóc đã hết hàng… trên toàn Manhattan này rồi sao?”. Người thì dí sát mặt mình săm soi: “Xem nào… từ bao giờ cô thích để mặt mộc thế này thế?”. Và người còn lại không ngừng xuýt xoa cho m
ấy móng tay tội nghiệp của mình: “Công nhận, tệ như những gì Kelly tả. Ai đó lấy cho tôi mấy cái dũa móng tay ra đây!” – họ vừa đẩy mình đi dọc hành lang vừa làm tất cả những việc đó, cùng một lúc.
Nhưng phải đến khi mình đã yên vị trong phòng chụp hình, những lời than vãn và chì chiết mới thực sự nổ ra. Bắt đầu là Norman, chuyên gia làm tóc, càu nhàu về kỹ năng chăm sóc tóc của mình (“OK, em bị ngã, đầu va xuống sàn mất trí nhớ… Và đột nhiên quên luôn cả cách dưỡng tóc thế nào cho đúng sao?”). Tiếp đến là Denise, chuyên gia chăm sóc da, tá hỏa khi vừa nhìn thấy da mặt mình (“Cái gì thế này, mấy hộp tẩy da chết anh đưa cho em hồi tháng trước đâu rồi? Em phải sử dụng nó hằng ngày thì mới hiệu quả được chứ, em yêu”) và không thể không nhắc tới chị làm móng cho mình, Doreen (“Ôi không! Chúa ơi! Tại sao em nỡ đối xử với móng tay của mình thế này? Tại sao? Tại sao? Tại sao”). Mình vẫn cắn răng nhẫn nhịn chịu đựng những lời nhiếc móc đó, chỉ tới khi anh Norman thô bạo giật mạnh tóc mình ra đằng sau, mình mới phải hét toáng lên vì đau.
“Ôi, cô bé cũng biết đau cơ à?” – anh ta vội cúi xuống giả vờ thăm hỏi.
“Vâng, rất đau là đằng khác” – nói rồi mình nắm lấy tay anh ta cho sờ vào vết sẹo chạy dọc hộp sọ của mình.
Từ sau đó anh ta không còn dài miệng chê bai, tỉa tót mình nữa… và làm tóc cho mình cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Không hiểu anh Norman có nói gì với những người khác không – chắc là có – bởi vì từ đấy về sau không còn thấy ai mở miệng xiên xỏ hay mỉa mai mình nữa. Họ cũng bắt đầu nhẹ nhàng giải thích cho mình nghe những việc họ đang làm. Ví dụ như anh Denise, chuyên gia trang điểm, nhắc đi nhắc lại cho mình nghe về tầm quan trọng của việc rửa mặt hằng tối và mỗi sáng, và cách dùng chất làm se lỗ chân lông trên da mặt. Sau đó, nếu thấy da bị bong thì phải thoa thêm kem giữ ẩm… những thứ mà cả đời mình chưa bao giờ bị bong, mà lúc nào cũng bóng nhẫy vì lắm dầu.
Và giờ thì mình lại đang sở hữu một làn da khô.
Kế đó, anh Norman khuyên mình không nên gội đầu hằng ngày… vì anh ấy sẽ dễ tạo kiểu và làm tóc hơn nếu mình chỉ gội 2-3 lần/tuần. Anh ấy thậm chí còn đưa cho một thứ bột gì đó để rắc lên tóc mỗi sáng và dùng lược chải thật đều… hình như để tóc trông không bị nhờn.
Chị Doreen làm móng thì bôi một lớp keo-nhanh-khô lên móng tay mới được dũa ngắn lại của mình và sơn màu đen bóng: “Giờ em cắn thử xem. Cứ thử đi”.
Mình ngập ngừng đưa tay lên cắn và xém chút nữa thì gãy cả cái răng.
“Từ nay đố em cắn móng tay được nữa” – chị cười hả hê trước thành quả của mình – “khi mà vẫn còn bôi lớp keo này. Cứ 2 lần/tháng, tới chỗ chị để sơn thêm vào những chỗ móng tay mới mọc nhé”.
Họ thậm chí còn đè ngửa mình ra, tra lấy tra để thuốc nhỏ mắt cho mình để mau hết đỏ (hậu quả của việc khóc lóc trên xe ô tô ban nãy). Mọi người đều cố gắng nghĩ ra những điều mà họ nghĩ là mình có thể quên để cập nhật lại kiến thức cho mình, ví dụ như da của mình cực kỳ nhạy cảm nên không thể đi tẩy lông được (èo, mà dù da của mình có không nhạy cảm thì cũng đừng hòng mình chịu đi tẩy wax nhá) vì thế mình phải dùng dao cạo để loại bỏ những phần không cần thiết (kể cả ở vị trí bikini). Đã thế anh Norman còn tửng từng tưng khuyên mình rõ to trước mặt mọi người: “Mỗi lần cạo em nhớ phải dùng DAO CẠO MỚI TINH đấy nhé” – làm mình không còn cái lỗ nẻ nào để chui nữa. Nhưng dù sao lời nhắn nhủ của anh ý cũng cực kỳ hữu ích, nhất là khi mình sẵp phải chụp hình áo tắm cho tờ SI rồi. Có người còn cẩn thận nhắc mình nên tránh đồ đóng hộp chế biết sẵn bởi nó sẽ làm tăng kích thích trào ngược dạ dày (cái này không cần dặn mình cũng biết). Mình còn biết thêm một câu chuyện khá thú vị mà chắc chắn Frida rất thích nghe; Brandon và mình (tức Nikki) đã hoàn toàn chia tay trước khi xảy ra tai nạn bởi vì mình đã chán ngán cảnh anh ta lượn lờ với Misha sau lưng mình (thật may họ kể cho mình nghe chuyện này khi Bradon không có mặt trong phòng. Tuy nhiên hình như không một ai biết rằng cũng đang lượn lờ sau lưng Brandon với gã bạn trai của cô bạn cùng nhà (ơn Chúa!).
Những chuyện này khiến cho thời gian trôi qua khá nhanh và mình gần như không phát hiện ra lông mi của mình đã được uốn cong, tóc của mình đã được duỗi thẳng và 10 đầu ngón chân đã được sơn đen cho tiệp màu với màu móng tay.
“OK, giờ thay quần áo nữa là xong.” – Vậy là hết phần việc của êkíp trang điểm và làm tóc rồi. Mình nhanh chóng được dẫn tới phòng thay đồ nơi có ba cô gái nhỏ nhắn (chắc phải thấp hơn mình 30 phân là ít) đang đứng đợi sẵn để cởi đồ cho mình (mà không cần chờ tới sự đồng ý của mình) và giúp mình mặc những món đồ mà bản thân mình cũng không biết phải mặc NHƯ THẾ NÀO. Nói gì thì nói, cũng may có họ ở đấy giúp chứ không một mình mình đúng là không hiểu sẽ xoay xở thế nào.
Sau đó, một trong ba người sẽ dùng máy ảnh lấy ngay chụp thử một bức và mang ra ngoài cho đạo diễn hình ảnh xem qua rồi quay trở lại thông báo mặc bộ đó hay thay bộ khác. Thay tới thay lui một hồi cuối cùng họ cũng chốt được cái váy trắng, cổ khoét sâu tới mức không thể sâu hơn và đôi giày cao gót xám bạc. Mình được dắt ra khỏi phòng thay đồ và đi qua một cái hành lang dài, trải thảm đỏ cực kỳ sang trọng. Mọi người đi qua đều phải ngước nhìn mình (vốn đã cao, giờ thêm đôi giày cao gót nữa khiến mình càng trở lên lênh khênh như đi cà kheo), một số thậm chí còn vẫy tay chào: “Chào em, Nikki”. Buồn cười nhất là khi mình mỉm cười giơ tay chào lại, mấy người đó đều tỏ ra rất sốc. Xem ra cô nàng Nikki Howard trước giờ không được thân thiện với mọi người cho lắm thì phải.
Nhưng cũng khó trách cô ta, cứ xem cái cách người ta chọc ngoáy và “hành hạ” mái tóc, khuôn mặt, cơ thể cô ta thì rõ.
Đi mãi tới căn phòng có cánh cửa lớn đề dòng chữ bạc ROBERT STARK. Cuối cùng thì mình cũng tới được văn phòng của ông Stark.
Có điều nó không hề yên ả và tĩnh lặng như mình nghĩ, ngược lại, nó hỗn loạn và ồn ào như một bãi chiến trường… bởi mọi người đang khẩn trương chuẩn bị cho buổi chụp hình mà. Các đường dây điện đan chéo nhau trên tấm thảm trải sàn, bóng đen hồ quang dựng lên khắp phòng, làm cả căn phòng nóng lên tới cả chục độ. Chạy qua chạy lại trong phong là mấy anh chàng áo phông đen, quần bò mài cùng mấy cô gái buộc tóc đuôi ngưa, mắt đeo kính đen thời trang, tay cầm cốc latte đang tất bật chuẩn bị các khâu cuối cùng cho buổi chụp. Một tấm vải lớn được giăng lên, che kín khung cửa sổ bằng kính sao từ sàn nhà lên tới trần. Chắc họ sẽ ghép phông toàn cảnh Manhattan lên đó.
Chễm chệ ở chính giữa căn phòng lchiếc bàn gỗ gụ khổng lồ, và người đang ngồi oai nghiêm đằng sau nó chính là ngài chủ tịch đáng kính của Stark Enterprises, ông Robert Stark, trong chiếc áo sơ mi trắng hở cổ lịch lãm. Đứng đằng sau ông ta là cậu con trai, cũng đang mặc sơ mi trắng, cổ mở hững hờ đầy khiêu khích. Cả hai bố con đều có làn da rám nắng khỏe mạnh (mà theo như lời anh Denise thì cũng là nhờ vào bình xịt làm nâu da cả thôi, chứ chẳng ai phơi nắng mà nâu bóng và đều được như thế đâu. Đến mình cũng bị họ lột ra xịt lên toàn thân để da lúc nào cũng săn chắc và bóng bẩy. Đúng là không có chỗ cho sự ngượng ngùng và e thẹn trong công việc người mẫu này!) và trông cực kỳ phong độ dưới ánh đèn hồ quang. Tuy nhiên, nét mặt ông Robert Stark đang tỏ rõ vẻ sốt ruột còn cậu con trai thì mặt dài như cái bơm.
Mình đang tính bước tới giới thiệu bản thân và xin phép nói chuyện riêng với ông Stark – bởi mình hy vọng sau khi tiếp xúc và nói chuyện với mình, ông ta sẽ cân nhắc lại việc bắt bố mẹ mình trả 2 triệu đôla nếu mình không tuân thủ đúng các hợp đồng đã ký của Nikki với tập đoàn Stark. Và nếu được thì mình cũng muốn hỏi tại sao ông ấy lại tặng cho Nikki cái máy tính đã bị gài phần mềm theo dõi bàn phím như thế.
Nhưng còn chưa kịp bước được bước nào về phía ông Stark mình đã bị ai đó kéo giật lại và ôm một cái rõ chặt.
“Ôi em đây rồi!” – tiếng một người phụ nữ teo lên mừng rỡ – “Chúa ơi, không thể tin được đã bao lâu rồi chị em mình không gặp nhau. Chị đã rất muốn tới bệnh viện thăm em nhưng họ chỉ cho phép người nhà bệnh nhân được vào thăm thôi. Mặc dù chị đã nói với họ rằng chị là người đại diện của em chứ không phải người ngoài! Chị chính là gia đình của em! Thế mà vẫn không được. Quay ra cho chị ngắm cái nào”.
Đó là một phụ nữ trung niên, dáng người mảnh khảnh, mặc chiếc váy màu kem và mái tóc nhuộm màu hạt dẻ. Chị ta dang rộng hai tay mình ra rồi săm soi rất kỹ từ đầu tới chân.
“Quá xinh đẹp! Vẫn như mọi khi!” – chị ta trầm trồ thốt lên – “Không thể hoàn hảo hơn! Ô mà em không hề nhớ chị là ai đúng không? Cú ngã đó của em có vẻ cay đắng gớm nhỉ”.
“À” – mình khẽ liếc qua vai chị ta, lén nhìn về phía ông Robert Stark. Hình như ông ta đang phàn nàn với cô trợ lý về mấy cái măng-sét trên tay áo sơ mi cứ hơi tí là tuột ra – “Chị là Rebecca, người đại diện của em đúng không?”.
“Chính xác, chính xác!” – chị ta lại nhào tới ôm chầm lấy mình – “Rebecca Lowell! Ơn Chúa em không sao là tốt rồi. Nếu có chuyện gì xảy ra với em… thật không biết chị sẽ phải
“Thì chị cứ quay lại cái công viên bỏ hoang ở vùng núi Ozarks và tìm xem có phát hiện thêm được em nào khác đang sống bần hàn, cơ cực không” – một anh mặc quần da bó sát, để ria mép lập tức lên tiếng nhắc đểu.
“Ăn nói vớ vẩn” – chị Rebecca phẩy tay bỏ qua sau đó quay sang cười giả lả với mình – “Chị biết mấy chuyện vừa qua thật quá sức đối với em nhưng em vốn sinh ra đã được trời phú cho vẻ đẹp tự nhiên này rồi. Chị tin là em sẽ sớm bắt nhịp trở lại với công việc hằng ngày của mình. À, nói tới mới nhớ… vụ SI mời em làm người mẫu cho số báo sắp tới ý… Lúc chị nghe được tin, tim chị… ôi nói chung là chị mừng rớt nước mắt!”.
“Lui ra nào chị Rebecca!” – cái anh ria mép kia cấm cảu gắt lên – “Cô ấy đến rồi, giờ chúng tôi phải bắt tay ngay vào việc đây”.
“Ờ, ờ xin lỗi nhé, Raul” – tay chị Rebecca vẫn chưa chịu buông mình ra – “Tại cứ nghĩ lại cái cú ngã ngày hôm đó tôi cứ tưởng cô ấy đã chết rồi cơ…”
Hô hô không hiểu bà Rebecca này sẽ phản ứng ra sao nếu mình nói cho bà ý biết là khách hàng của bà ta, Nikki Howard thực sự đã chết ngủm củ tỏi. Mặc dù trên giấy tờ hoặc theo luật pháp của Bang New York thì chưa.
“Được rồi, em sẽ để ý tới cô ấy giùm chị, chị Bec” – anh chàng có tên Raul kia kéo vội tay mình đi – “Chúng ta từng cộng tác với nhau vài lần rồi, Nikki ạ nhưng anh biết giờ em chẳng hề nhớ anh là ai. Hơi bị đau lòng đấy nhưng chắc anh sẽ sớm vượt qua thôi. Thôi, không nói chuyện này nữa. Nào, ngồi lên bàn đi… đúng rồi, chỗ đó. Để anh Pete thử lại ánh sáng…”.
Mình ngoan ngoãn ngồi ghé mông ngồi lên cái bàn to đùng làm bằng gỗ gụ kia – sau khi đi kiểm tra lại xem có bị hở hang chỗ nào không nhưng xem ra cái váy kiệm vải này không kín đáo được như mình mong muốn. Mình đặc biệt không yên tâm với cái chỗ xẻ trước ngực…
“Đúng rồi, đúng rồi” – anh Raul nói to, hình như anh ấy cũng để ý thấy việc mình đang loay hoay chỉnh lại cái váy – “Đừng để ý đến chuyện đó, bọn anh nhìn mãi rồi. Nào, giờ thì lăn người qua, dựng chân lên – chống khuỷu tay lên, tay chống cằm – Norman đâu, tóc!”. Anh Norman từ đâu chạy vụt tới sửa sang lại tóc cho mình, trong khi anh Raul tiếp tục gò mình vào cái tư thế khó chịu – thậm chí là đau đớn – trên bàn. “Đúng, như thế tốt hơn rồi. OK, được rồi, xin mời các quý ông vào vị trí nào”.
Mình chẳng biết chuyện gì đang diễn ra đằng sau mình d còn mải tập trung giữ nguyên cái tư thế như tra tấn này. Hình như hai bố con anh Brandon chỉ có mỗi việc đứng vào vị trí cũ lúc nãy là xong bởi chẳng thấy anh Raul phải sửa tư thế cho họ gì cả, mà chỉ hô to: “Tốt, tốt. Chụp vài bức thử trước nào”.
Trong lúc anh thợ chụp hình, Gwen bấm máy tanh tách để thử phim, mình nhủ thầm trong bụng “Cũng không kinh dị như mình nghĩ”. Tại sao Lulu lại cười lăn lộn như thế khi nghe thấy mình nói làm người mẫu không có gì là khó nhỉ? Cá nhân mình thấy không khó… chỉ hơi đau cổ một chút thôi và mascara rơi vào mắt hơi khó chịu. Và…
“Nikki, Nikki” – anh Raul kêu lên – “Đừng làm vẻ mặt như thể em đang phải chịu đựng đau đớn như thế chứ? Anh biết, em đang mỏi cổ và đau nhức xương cốt, em yêu, nhưng cố gắng đừng có nghĩ về nó. Hãy nghĩ về những điều vui vẻ một chút, OK? Nào, lại nào…”
Sao lại thế! Rõ ràng mình đang cười! Họ không hiểu là mình đang cười? Hay không nhìn thấy?
“Ôi giời, không cần vui vẻ cỡ đó, Nikki ạ” – anh Raul thở dài – “Đây không phải là buổi chụp hình chân dung làm kỷ yếu. Thả lỏng khuôn miệng ra một chút. Denise, tô thêm chút son bóng cho cô ấy cái. Đúng rồi. Đúng rồi. OK, lại nhé…”.
Sau đó anh Raul và mọi người tụm lại quanh mấy bức ảnh vừa chụp và bàn luận. Nhân cơ hội đó mình nhảy vội xuống khỏi bàn, le te định tiến tới bắt chuyện với ông Stark.
“Nikki, em yêu” – tiếng bà Rebecca ngọt như mía lùi từ đằng sau cái giá đèn – “Em định đi đâu thế?”.
“Ừm” – mình chỉ tay về phía phòng thay đồ – “Em đi thay đồ”.
“Buổi chụp hình đã xong đâu” – Brandon nhếch mép cười khẩy – “Nó thậm chí còn chưa bắt đầu kìa”.
“Nhưng…” – mình ú ớ nhìn về phía xấp ảnh vừa chụp khi nãy đang nằm vung vãi trên mặt đất.
“Là chụp thử thôi” – Brandon nói – “Giời ạ. Cô bị sao thế? Ngồi sau xe máy của cái thằng ăn bám đó lâu quá nên bị gió chui vào tai à?”.
Mình tức tím mặt, quay sang nguýt anh ta một cái rõ dài: “Xin lỗi anh, Gabriel Luna là một ca sỹ kiêm nhạc sỹ tài năng và chăm chỉ, chứ không phải là một thằng ăn bám… như ai đó đâu nhé…”
Brandon vênh mặt lên huênh hoang: “Này, xin lỗi nhá, t giờ cũng có trong tay vài hợp đồng sản xuất đĩa hát rồi nhá… còn chưa kể tôi đang sắp sửa phát hành album cua riêng mình”.
Ờ, bằng tiền của bố anh chứ gì – mình nghĩ thầm trong bụng. Tất nhiên mình không dám nói huỵch toẹt ra điều đó trước mặt bố anh ta. Mặc dù ông ấy đang bện kiểm tra hòm thư trên con điên thoại không dây không-phải-mang-nhãn-Stark (mà là BlackBerry), chưa chắc đã nghe thấy nhưng cứ nên thận trọng lời nói cũng vẫn hơn. Biết đâu ông ấy đang giả vờ nghe lén thì sao.
“Hai đứa, thôi không chí chóe nữa!” – chị Rebecca nhảy vào can – “Anh Raul sẽ cho em biết khi nào có thể nghỉ, Nikki ạ”.
Giờ thì mình đã hiểu vì sao Lulu lại phá lên cười khi nghe mình nói công việc người mẫu không có gì là khó.
Đúng là không hề dễ chút nào!
Trừ phi bạn cho rằng chẳng có gì là khó khi lúc nào cũng phải tươi cười và nghĩ về những điều vui vẻ trong khi cơ thể bị gò vào những tư thế chẳng-hề-dễ-chịu-gì, đồng thời không được là hỏng lớp phấn son hay để lộ nội y trong khi phải khoác lên người toàn những bộ đồ kiệm vải và đôi guốc cao tới cả chục phân, và quan trọng nhất là không được phân tâm để mắt tới người đang đứng bên cạnh mình, dù người đó có là bạn trai cũ đi chăng nữa.
Ai chứ mình thì thấy công việc này chẳng khác gì hành xác.
Hơn nữa đây là lần đầu tiên mình làm người mẫu mà lại là trong cơ thể của một người khác.