VHKB, Quyển 04, Chương 11

Trịnh Xá vội lật cuốn sách Anubis ra tới trang mà có ma pháp cần sử dụng đưa tới trước mặt Tề Đằng Nhất, gã chuyên gia giám định này xoa nhẹ từng văn tự cổ đại trên đó rồi đọc lên ngữ âm của chúng. Mà Trịnh Xá chỉ đành tập trung toàn bộ lực chú ý để nhớ kỹ những ngữ âm văn tự Ai Cập cổ này. Hơn mười giây sau, rốt cục Tề Đằng Nhất đã đọc xong hết những ngữ âm văn tự cổ này. Mà tên tiểu hòa thượng lại cũng không có đuổi theo trong màn sương mù này, có lẽ là bởi vì hắn cũng không am hiểu cận chiến. Trái lại Trịnh Xá cảm thấy tiểu hòa thượng đó tựa hồ đã trở lại trên tầng hai.

-… Ta chính là một tên trộm mộ, những báu vật cổ đại đó, nền văn hóa Trung Quốc cổ đại rực rỡ của chúng ta, không thua bất luận nền văn minh của quốc gia nào, ta muốn đem những nền văn hóa rực rỡ này đều tái hiện cho hậu thế…. Nhưng Bọn họ lại lừa ta, đem toàn bộ những di vật văn hóa đó bán cho nước ngoài. Hu hu, nhưng ta không phải là quân bán nước….

Thanh âm của Tề Đằng Nhất càng ngày càng nhỏ, khi nói xong mấy câu cuối, hắn đã lẳng lặng rũ người xuống, dòng máu nóng chỗ trái tim đó cũng dần ngừng phun chảy, mà cương châm cắm ở trên ngực hắn càng là tự động trồi ra, chậm rãi trôi nổi lềnh bềnh trở lại trong màn sương mù dầy đặc.

"Thị vệ Tử vong, nghe theo triệu hoán của ta tái hiện lại đi….!"

Trịnh Xá buông thi thể của Tề Đằng Nhất xuống, hắn nghiến răng bưng cuốn sách Anubis trên tay, trong miệng bắt đầu không ngừng niệm ra những ngữ âm mà Tề Đằng Nhất vừa đọc cho hắn. Theo sự giảm thiểu của năng lượng huyết tộc trong người, những mảnh nhỏ xác ướp và cát vụn bắt đầu dung hợp cùng nhau trên mặt đất, tiếp theo khối dung hợp này bắt đầu biến hình thành lớn. Vài giây sau, bốn cái chiến sĩ xác ướp toàn thân là khung xương, tay cầm loan đao cùng tấm chắn, xuất hiện trước mặt Trịnh Xá. Trịnh Xá vừa vung tay lên về phía màn sương mù dầy đặc, bốn chiến sĩ xác ướp này nhảy vọt về phía màn sương mù với tốc độ và động tác vô cùng quỷ dị. Tiếp theo từ trong sương mù truyền đến một tràng âm thanh hỗn loạn.

-Chiêm Lam, ngươi ôm Tề Đằng Nhất đi ra ngoài đi, nhớ kỹ đừng để bọn O’Conneil rời xa….

Trịnh Xá hít sâu một hơi, nắm chặt chủy thủ trong tay rồi thì thào nói.

Chiêm Lam đáng lẽ còn muốn nói cái gì đó, thế nhưng khi nàng trông thấy sắc mặt xanh mét của Trịnh Xá, bất đắc dĩ chỉ có thể ôm thi thể của Tề Đằng Nhất chạy đi ra phía ngoài viện bảo tàng. Khi thân ảnh của nàng vừa mới biến mất sau chỗ ngoặt thì một tiếng sói tru từ đài triển lãm bên kia vọng ra.

Gã người sói cao gần ba thước từ trong đống giấy gỗ vụn đứng lên. Trên móng vuốt của hắn đang giơ lên Triệu Anh Không vết thương đầy người. Cả người cô bé này đều là vết dao, đặc biệt là chỗ vai cơ hồ bị nghiến đứt phân nửa, tay trái đã chỉ có thể vô lực rủ xuống. Có điều sinh mệnh lực của nàng xem ra còn rất ngoan cường, ánh mắt suy yếu vô thần vẫn cố liếc về phía Trịnh Xá.

Gã người sói To lớn ngửa đầu điên cuồng tru lên, hắn bỗng nhiên ném mạnh Triệu Anh Không về phía Trịnh Xá. Ngay khi Trịnh Xá đưa tay không tiếp Triệu Anh Không, đồng thời gã người sói này đạp mạnh chân một cái hùng hổ nhào về phía Trịnh Xá. Đao giải phẫu thủy tinh trên móng vuốt phảng phất như là muốn xuyên qua Triệu Anh Không. Trịnh Xá bất đắc dĩ chỉ có thể ôm lấy Triệu Anh Không, tiếp theo xoay ngược thân thể lại, dùng lưng chặn đao giải phẫu. Lực lượng to lớn không chỉ đem đao giải phẫu xuyên qua thân thể hắn, mà còn đẩy hắn bắn mạnh về phía bức tường trước mặt. Rầm một tiếng, bức tường dày đó không ngờ bị húc thủng, gã người sói to lớn đã đẩy theo Trịnh Xá trực tiếp xuyên qua viện bảo tàng ra đường phố bên ngoài.

Móng vuốt của gã người sói trực tiếp cắm xuyên vào lưng bên trái của Trịnh Xá. Hắn điên cuồng tru rống nâng Trịnh Xá lên, móng vuốt kia đồng thời giơ lên chộp về phía cổ Trịnh Xá. Mà hiện tại Trịnh Xá căn bản là ngay cả cơ hội phản kháng đều không có, khóe mắt hắn còn trông thấy đám người tiểu hòa thượng đang từ trong màn sương mù chạy ra. Một loại tâm tình tuyệt vọng chầm chậm lan tới tận sâu trong đáy lòng Trịnh Xá, lần này thực sự đã là không có đường lui rồi….

"Đoàng!"

Một viên đạn với tốc độ kinh nhân đột ngột phá không bay tới. Từ phía lá phổi bên phải của gã người sói trực tiếp xuyên ngang qua toàn bộ ngực của hắn, tiếp theo hung hăng bắn về phía một bức tường khác viện bảo tàng, uy lực to lớn đó không dừng lại chút nào, mà bắn cho bức tường này vỡ tung. Uy lực to lớn của phát đạn này, chính là uy lực khủng bố của súng ngắm ion…

 

Chương 11: Chống theo dõi (P1)

Người dịch: phongholongvan

Biên dịch + biên tập: anubis1603

Lồng ngực của tên người sói khổng lồ bị đạn súng ngắm ion xuyên thấu, lực bắn kinh khủng làm hắn té lộn nhào. Lúc hắn vừa nhổm dậy thì Trịnh Xá cùng Triệu Anh Không hai người ngay lập tức lộn vòng ra thật xa. Đang đứng tại lỗ hổng vách tường đàng kia, tiểu hòa thượng lập tức kêu lên:

-Tản ra đi! Mẹ kiếp, bọn họ có tay súng bắn tỉa! Mandavya! Sử dụng lưới phòng hộ!

Vừa dứt lời, tiểu hòa thượng giơ hai tay phất về hướng tên người sói khổng lồ cùng Trịnh Xá và Triệu Anh Không.

Trên đỉnh đầu tiểu hòa thượng, rắn hổ mang hai đầu khổng lồ lại xuất hiện. Cái đầu trước kia bị Trịnh Xá đánh sụm phân nửa cũng đã khôi phục hoàn hảo. Hai mắt tiểu hòa thượng đột nhiên biến thành một mảng mờ mịt, lúc này đây con rắn hổ mang hai đầu đều ngóc cả hai cái đầu lên, một đầu hướng về phía tên người sói khổng lồ mà táp, còn đầu kia thì cắn về phía Trịnh Xá cùng Triệu Anh Không hai người.

Mắt thấy một đầu rắn khổng lồ sắp đớp được hai người Trịnh Xá, thì bất thình lình một tiếng nổ to vang lên. Một viên đạn linh loại của súng ngắm ion kích trúng vào cái đầu rắn khổng lồ đó. Giữa lúc đó một lớp chắn phòng hộ hơi trong suốt chặn lại viên đạn nọ. Bất quá viên đạn súng ngắm ion có uy lực thật sự là quá mức kinh khủng, cơ hồ chỉ bị cản lại trong nháy mắt mà thôi, tầng phòng hộ nhất thời tựa như thủy tinh vỡ nát thành từng mảnh nhỏ bay tứ tán mất tích. Viên đạn bắn tỉa cuối cùng cũng găm vào bên trong cái đầu rắn khổng lồ.

Phía sau tiểu hòa thượng có hai nữ nhân, một người là mỹ nữ đang nhắm mắt lại tên Shinai, còn người kia thì mang mạng che mặt kiểu Ả Rập, cả người nàng run lên một chút, rồi nói:

-Đội trưởng, không ngăn cản được viên đạn nọ, uy lực của nó rất lớn…

Hai mắt tiểu hòa thượng vẫn như cũ mờ mịt vô thần, hắn cũng không quay đầu lại mà nói:

-Không sai, uy lực đó quá kinh khủng, ngay cả ta cũng nhìn không thấy đường đạn… Hẳn là thuộc về vũ khí siêu khoa học kĩ thuật, không nghĩ tới đội Trung Châu còn có nhân tài sử dụng súng bắn tỉa siêu khoa học kĩ thuật như vậy a, hừm… Cũng may là lồng phòng hộ của ngươi toàn lực cản lại mới có thể giảm bớt uy lực đó khoảng chừng 50%. Mà như vậy là đủ rồi.

Khi tiểu hòa thượng đang nói chuyện thì một cái đầu rắn đã ngoạm tên người sói khổng lồ kéo về bên trong viện bảo tàng, mà cái đầu rắn kia sau khi bị đạn linh loại bắn tỉa đánh trúng, thì cái đầu rắn khổng lồ đó đã bị đánh tan một phần ba, vẫn còn đang lung lay lắc lắc nên cũng không có biện pháp tiếp tục đớp tới phía hai người Trịnh Xá. Ước chừng bảy tám giây sau, bất thình lình lại một tiếng ầm vang thật lớn. Lần này không còn lồng phòng hộ ngăn cản đạn linh loại súng ngắm ion nữa nên uy lực to lớn kia trong nháy mắt đã đánh nát bấy toàn bộ cái đầu rắn.

-Bảy giây… thời gian nạp đạn là bảy giây. Shinai, tiến vào hệ thống tinh thần của ta, đem tất cả toàn bộ những chỗ ta thấy hết thảy đều truyền cho Ranma… Ranma, nhớ kĩ, ngươi chỉ có thời gian không tới bảy giây để nhắm vào hắn kể cả thời gian công kích nữa. Nếu như thất bại thì có thể chỉ cần một mình tên bắn tỉa này cũng đủ giết hết mọi người chúng ta. Nhớ kĩ, tính mạng của ta hoàn toàn giao vào tay ngươi!

Hai mắt tiểu hòa thượng vô thần nhìn về phía nam nhân đang đứng chung chỗ với hai nữ nhân kia. Đây là một tên thanh niên anh tuấn tóc nâu, làn da ngăm ngăm đen. Rõ ràng là dân Ấn Độ. Sau khi hắn nghe vậy thì liên tục gật đầu, trên tay lại càng nắm chặt một cây cương châm trắng như tuyết. Chính là cây cương châm này lúc trước giết chết Tề Đằng Nhất.

“Đi!”

Tiểu hòa thượng yên lặng tính thời gian, Hắn thấy Trịnh Xá nỗ lực đứng lên từ dưới đất liền phất tay lên, cái đầu rắn khổng lồ kia một lần nữa hướng về phía hai người Trịnh Xá mà đớp. Lúc đầu rắn sắp cắn được mục tiêu thì đạn linh loại ion lại ập đến một lần nữa. Do không có lồng phòng hộ bảo vệ nên đầu rắn khổng lồ đã bị trực tiếp bắn cho nổ nát. Mà đồng thời lúc tiếng súng vang lên, tiểu hòa thượng đạp mạnh chân một cái, vọt mạnh ra ngoài từ trong viện bảo tàng. Tiếp theo hắn không ngừng xoay tít và nhìn về bốn phía.

“Một!”

“Hai!”

“Ba!”

“Bốn!”

“Năm!”

“Sáu!”

-… Thấy được rồi! Ranma!

Tiểu hòa thượng nhìn về phía một tòa cao ốc hướng đông, miệng thét lớn.

Tên thanh niên anh tuấn tóc nâu kia nhắm hai mắt lại. Ngay lúc tiểu hòa thượng gầm lên thì hắn phóng ra thật mạnh cương châm đang cầm trong tay. Sau khi cây cương châm này được phóng ra thì nó biến mất không thấy tung tích. Cùng lúc đó, tại tòa nhà cao tầng hướng đông nọ vang lên một tiếng súng. Một viên đạn súng ngắm ion bắt tới với tốc độ kinh khủng kích trúng vai trái tiểu hòa thượng, cách trái tim tiểu hòa thượng tính ra chỉ có khoảng cách một phân. Mặc dù vậy, uy lực khổng lồ vẫn tiện đứt cánh tay trái tiểu hòa thượng, thổi bay hắn ra xa mấy thước rồi chân hắn mới trụ lại được. Còn Trịnh Xá đã ôm Triệu Anh Không biến mất không thấy tung tích từ sớm.

Tên thanh niên anh tuấn tóc nâu một tay vừa nắm lại thì cây cương châm nọ một lần nữa xuất hiện trước mặt hắn. Trên cây cương châm trắng như tuyết này bây giờ lại mang theo vết máu. Tên thanh niên anh tuấn tóc nâu nhíu mày nói:

-Không đâm trúng chỗ yếu hại. Mới vừa rồi trong nháy mắt ngay lúc sắp đâm trúng hắn, suy nghĩ của ta phảng phất như bị vật gì đó làm rối loạn, tựa như… tựa như bị Shinai khống chế.

Tiểu hòa thượng nhặt lên đoạn cánh tay bị đứt của mình trên mặt đất, thì thào nói:

-Cảm giác được luồng nguy hiểm đó đã biến mất. Cho dù không đâm trúng yếu hại thì thương thế của hắn cũng có thể rất nặng mới hợp lý. Tạm thời tay súng bắn tỉa kia không có gì uy hiếp…. Shinai, ngươi cùng Than Đen ở lại đây! Ranma, ngươi đuổi theo giết chết tên bắn tỉa kia, sống phải thấy người, chết phải thấy thi thể! Còn ta đi đuổi giết tên mới vừa rồi đã mở khóa gen giai đoạn hai, hắn chính là đội trưởng đội Trung Châu! Shinai, bắt đầu truy tung bọn họ, đem hình ảnh vị trí bọn họ phát vào đầu chúng ta!

Tiếng nói vừa dứt, tiểu hòa thượng nắm cánh tay bị chặt đứt quay qua hướng đường hầm sâu hun hút chạy đi.

Lúc này, Trịnh Xá ôm Triệu Anh Không từng bước một theo bên trong đường hầm chạy đi, mới chạy qua một khúc ngoặt thì thấy Chiêm Lam đang đứng ngay trong đường hầm. Mặt nàng tràn đầy nước mắt, vừa nhìn thấy Trịnh Xá liền vội vàng chạy tới. Nàng đưa tay bế Triệu Anh Không rồi nói:

-Đi theo tôi, O’Connell biết đường tắt ở khu vực này, có thể trực tiếp tiến đến chỗ quảng trường trung tâm. Anh…. anh không sao chớ?

Lưng Trịnh Xá bị vô số vết dao phẫu thuật xuyên qua. Giờ phút này lưng hắn sớm đã chảy đầy máu tươi. Bất quá hắn vẫn ra vẻ mạnh mẽ, vừa cười vừa nói:

-Không có chuyện gì… Cô chờ một chút, tôi giúp Triệu Anh Không cầm máu sơ sơ đã.

Nói xong, hắn từ trong nạp giới lấy ra thuốc xịt cầm máu, rồi phun lên chỗ bị nghiến nát trên vai Triệu Anh Không.

Chiêm Lam lặng yên ôm Triệu Anh Không và dẫn Trịnh Xá len lỏi qua vài tường rào khu dân cư. Chẳng bao lâu, đám người O’Connell xuất hiện tại một bãi đất trống, bọn họ vừa nhìn thấy Trịnh Xá liền chạy tới. Evelyn, Carnahan, còn có viện trưởng viện bảo tàng, ba người nhất thời hỏi han ríu rít, nhưng Trịnh Xá lại thét lớn:

-Đừng dừng lại! O’Connell, ngươi dẫn đường! Đi nhanh lên dùm cái. Chúng ta vẫn chưa có thoát khỏi nguy hiểm! Ngay phía sau chúng ta… phía sau chúng ta vẫn còn có nguy hiểm đang bám theo !

Chương 11: Chống theo dõi (P2)

Người dịch: phongholongvan

Biên dịch + biên tập: anubis1603

Hôm nay chấn động thật sự là quá nhiều, ba người nhất thời cũng không gấp đặt câu hỏi. Ngay lúc Trịnh Xá thét lớn thì O’Connell dẫn đầu mọi người chạy về phía sâu bên trong đường hầm. Evelyn, Carnahan, còn có viện trưởng viện bảo tàng ba người đang muốn đi theo cũng cùng chạy đi. Bọn họ lại thấy Trịnh Xá móc từ trong túi ra vài mảnh xác ướp nhỏ cùng với cát đá linh tinh. Tiếp theo chỉ thấy hắn giơ Sách kinh Vong linh, trong miệng bắt đầu nhẩm lại chú ngữ mà Tề Đằng Nhất trước khi bỏ mạng đã nói cho hắn.

Cùng lúc với năng lượng huyết tộc nhập vào cuốn sách Anubis, đống hỗn hợp vật chất kia từ từ biến hình lớn lên. Cuối cùng lại một lần nữa xuất hiện một số xác ướp thị vệ. Theo cái vung tay của Trịnh Xá, số xác ướp thị vệ này phi lên tường rồi chạy nghiêng về hướng đường hầm, chỉ trong chốc lát liền biệt tăm.

Chiêm Lam đứng bên cạnh hắn hỏi:

-Phía sau còn có cái gì nguy hiểm… Phía sau có người đuổi theo sao?

Trịnh Xá gật đầu nói:

-Mặc dù còn không xác định, nhưng quả thật là cảm giác được từ phía sau có nguy hiểm. Hay là chúng ta đi nhanh lên, hy vọng mấy tên xác ướp thị vệ kia có thể câu giờ được lâu lâu một chút, ôi…

Mọi người nghe vậy tức thời đều theo sau O’Connell, bắt đầu chạy không ngừng trong đường hầm vượt qua một số tường rào khu dân cư. Ước chừng sau khi băng qua hai tường rào khu dân cư, Evelyn rốt cuộc không nhịn được kêu lên:

-O’Connell! Anh nói cái gọi là đường tắt chính là mò vào sân nhà của người khác sao? Ngươi đúng là quý tộc Anh quốc sao? Chẳng lẽ ngươi không biết đây là chuyện rất thất lễ sao?

-Tôi là người Anh quốc…”

O’Connell vừa chạy vừa nói:

-Nhưng không phải là quí tộc Anh quốc. Ít nhất thì quí tộc sẽ không tùy tiện hôn môi cô, ha ha ha….

Cùng với tiếng cười to càn rỡ của O’Connell, Evelyn nhất thời liền đỏ mặt lên. Miệng nàng hơi giật giật, tựa hồ chửi đại loại như đồ lưu manh, bất quá động tác vẫn không chậm lại mà tiếp tục đi theo sau O’Connell. Mọi người xung quanh chứng kiến hai người đùa miệng đều cười cười. Đoạn đấu võ mồm này cũng trở thành chuyện thú vị hiếm có trên đường chạy nạn. Sau đó, tại một chỗ không xa một tòa kiến trúc dân cư ầm ầm sụp đổ, chỗ đó nhất thời tràn ngập bụi đất.

-Quả nhiên là đã đuổi tới…

Trịnh Xá nhìn qua bên kia nói nhỏ. Tay phải hắn nắm chặt chủy thủ, các ngón tay dùng sức đến nỗi trở nên trắng bệch.

Trên đỉnh đầu tiểu hòa thượng có hai đầu rắn khổng lồ đã khôi phục hoàn hảo, thân mình thật linh hoạt. Xác ướp thị vệ căn bản không cách nào đến gần hắn được. Còn cách khoảng mười mét xa xa đã bị đầu rắn khổng lồ táp tới ép về phía tường rào. Đầu rắn khổng lồ có lực lượng quả nhiên to lớn, thể hình khổng lồ như vậy, nên chỉ nhẹ nhàng đập một phát đã làm cả một tòa nhà dân cư tan nát. Vô số bụi đất nhất thời bay lên tứ tán. Nhưng còn lại hai xác ướp thị vệ ẩn thân trong bụi đất, đúng lúc này vẫn như cũ không hề sợ, đánh tới tiểu hòa thượng.

Đầu rắn khổng lồ di động với tốc độ tựa như rắn hổ mang chính thức cực kỳ nhanh. Ngay lúc hai xác ướp nhảy dựng lên đánh về phía tiểu hòa thượng thì hai cái đầu rắn tức tốc vọt tới táp hai xác ướp. Lúc chúng rít lên táp một tiếng thì xác ướp thị vệ rốt cuộc bị cắn thành tứ phân ngũ liệt.

-Shinai… vị trí bọn họ!

Tiểu hòa thượng thầm thì trong lúc hai mắt vẫn mờ mịt vô thần.

Nói vừa xong, trong đầu tiểu hòa thượng nhất thời xuất hiện bản đồ khu vực theo mặt cắt ngang. Bóng dáng đám người Trịnh Xá đang vội vàng chạy trốn trong bản đồ khu vực theo mặt cắt ngang. Bọn họ cách vị trí tiểu hòa thượng càng ngày càng xa, bất quá thoạt nhìn tốc độ tựa hồ như đang từ từ chậm lại.

-Đã muốn về tới hang ổ rồi sao? Vậy thì vừa hay tóm gọn một mẻ!

Tiểu hòa thượng cười lạnh, nắm tay nhẹ nhàng phất một phát. Một trong hai đầu rắn hổ mang hạ thấp xuống, hắn đạp chân một phát liền nhảy lên cái đầu rắn đó. Tiếp theo thân hình rắn hổ mang hai đầu dần dần biến mất, thoạt nhìn tiểu hòa thượng giống như là đang trôi nổi giữa không trung. Hắn lấy một loại tốc độ cực kì kinh khủng phóng thẳng về hướng đám người Trịnh Xá. Dọc theo đường hắn phóng tới nhà cửa dân cư cơ hồ đều bị xuyên nát. Cả khu vực đều tràn ngập tro bụi nồng nặc.

Trong đầu tiểu hòa thượng, đám người Trịnh Xá đã hoàn toàn ngừng lại. Địa hình nơi đó lại là một bãi đất trống. Xem bộ dáng bọn họ tựa hồ là chuẩn bị phá nồi dìm thuyền (dốc túi đổ một ván được ăn cả ngả về không), có lẽ là chuẩn bị cùng tiểu hòa thượng phân thắng bại.

-… Chuẩn bị liều mạng sao? Cũng được, cho các ngươi thử xem qua một chút sủng vật của Shiva, Phần Thiên Nhãn Kính xà ẩn giấu lực lượng đi…

Tiểu hòa thượng không hề dừng lại chút nào mà xuyên thẳng qua một tòa dân cư vọt tới bãi đất trống. Từ dưới chân hắn một đạo tia chớp bắn thẳng về trung tâm bãi đất trống chính là ngay vị trí Trịnh Xá đang đứng. Một tiếng sấm vang lên, một khối nham thạch ngay đó nhất thời bị đập vỡ vụn, nhưng xung quanh chỗ đó làm gì có bóng dáng đám người Trịnh Xá? Chỗ này rõ ràng chính là một bãi đất trống cực kỳ bình thường mà thôi!

Trong đầu tiểu hòa thượng, tấm bản đồ vẫn như cũ cho thấy đám người Trịnh Xá vẫn đứng dưới chân hắn. Tựa hồ bọn họ vẫn không hề nhúc nhích vẫn đứng yên đó. Cho dù tới lúc tiểu hòa thượng nhảy từ trên đầu rắn xuống thì hắn cũng vẫn như cũ không phát hiện tung tích đám người Trịnh Xá… Bọn họ quả thật là đã biến mất tăm mất tích .

-Shinai! Bị sao vậy? Bọn họ đâu?

Tiểu hòa thượng gần như gầm lên.

Chẳng bao lâu sau, một thanh âm trực tiếp truyền vào đầu hắn:

-Đội trưởng, có người xâm lấn hệ thống tinh thần của ta, ta không có biện pháp cảm ứng được vị trí của bọn họ, tất cả đều cảm ứng không được…

Tiểu hòa thượng bình tâm lại một chút, nhưng hắn vẫn hung hăng nói:

-Ranmah bên kia đâu? Tên bắn tỉa nguy hiểm kia thế nào rồi?

-… Cũng đã chạy thoát, còn có một việc, đội trưởng… Imani vừa mới thở lại được. Aladas cũng từ trạng thái người sói hồi phục lại bình thường. Ngươi nhanh nhanh quay lại a, ta sợ hắn cũng sắp chống giữ không được nữa…

Tiểu hòa thượng hít vào một hơi thật sâu, hắn đột nhiên ngửa mặt lên trời gầm rú điên cuồng. Hắn vốn vẫn xử sự tao nhả lịch sự nhưng giờ phút này thoạt nhìn lại là vẻ mặt dữ tợn méo mó, phảng phất giống như là quỷ Tu La trong địa ngục, trong mắt chỉ còn lại có phẫn nộ điên cuồng…

Tốc độ đám người Trịnh Xá thật sự không thể tính là nhanh được. May mắn còn có Chiêm Lam dùng ma pháp tăng sức sự chịu đựng và gia tốc thêm cho mọi người. Nếu không thì như Evelyn chẳng hạn, là một cô gái bình thường, căn bản khó có khả năng có đủ thời gian chạy trốn. May mắn là O’Connell đối với khu vực này quả thật là nắm rõ như lòng bàn tay. Ngoặt đông rẽ tây mấy lần, quả nhiên bọn họ càng ngày càng gần trung tâm quảng trường thành Cairo. Cùng lúc đó, Trịnh Xá thầm thở phào nhẹ nhõm.

Chiêm Lam thấy thế vội vàng hỏi:

-Làm sao vậy? Truy binh càng ngày càng gần chúng ta sao?

Trịnh Xá cười cười nói:

-Không, nguy hiểm đã qua đi. Chẳng hiểu tại sao, nhưng dự cảm nguy hiểm trong đầu ta đã hoàn toàn biến mất. Bọn họ tựa hồ cũng không có tiếp tục truy tung chúng ta nữa. Phù, mọi người rốt cuộc cũng có thể nghỉ ngơi.

Đang khi hai người nói chuyện, thì tháp chuông đàng xa xa đã hiện ra trong tầm mắt mọi người. Nhưng phía trước mọi người không xa, ngoài ý muốn Trịnh Xá và Chiêm Lam lại thấy Trương Kiệt ôm Linh Điểm chạy như điên về hướng tháp chuông…

Lồng ngực Linh Điểm nổi lên một mảng màu đỏ…

Chương 11: Chống theo dõi (P3)

Người dịch: phongholongvan

Biên dịch + biên tập: anubis1603

-Còn may, đâm đúng vào khe hở giữa hai lá phổi, không hại gì đến lá phổi, cũng cách rất xa trái tim… Nhưng mà bên trong lồng ngực có một ít máu bị ứ đọng. Ở đây không có biện pháp giải phẫu mở lồng ngực, cho nên mấy ngày tới khi hắn hoạt động có thể cảm thấy ngực bị đau nhức, bất quá trên cơ bản không có vấn đề gì khác…

Triệu Anh Không kiểm tra xong toàn thể thương thế của Linh Điểm rồi nàng thản nhiên nói.

Trịnh Xá thở dài một tiếng nói:

-So với thương thế của hắn, ta càng lo lắng cho ngươi hơn… Đến tột cùng là thế nào rồi?

Sau khi mọi người lên tới đỉnh tháp chuông, vài tên tân nhân sớm bị dọa cho ngây ngốc. Tề Đằng Nhất chết, mấy người Trịnh Xá bị thương nặng. Thoạt nhìn không thể nghi ngờ đều làm cho đám tân nhân kinh sợ chấn động. Dù sao bọn họ cũng là từ thế giới hiện thực lần đầu tiên tiến vào thế giới luân hồi phim kịnh dị.

Tốc độ khôi phục của Triệu Anh Không cực nhanh. Sau khi trở lại tháp chuông, trên cơ bản nàng đã khôi phục năng lực hành động. Mặc dù cái tay bị nghiến kia vẫn như cũ không cách nào cử động, nhưng nàng là người hiểu rõ kết cấu cơ thể nhất trong mọi người ở đây nên cũng là người kiểm tra thương thế của Linh Điểm. Đương nhiên, thương thế của chính nàng thoạt nhìn càng thấy có vẻ nghiêm trọng hơn nhiều.

Triệu Anh Không yên lặng nhìn thoáng qua bả vai cơ hồ bị cắn đứt hơn phân nửa nói:

-Ta cần phải có nước nóng, kim, chỉ, kéo, ngoài ra còn có cồn sát trùng và băng gạc. Ta nhớ rõ Ai Cập có một loại thổ sản là thuốc kích thích lên da non. Nếu có một ít thuốc đó thì tốt quá.

Trịnh Xá hít vào một hơi thật sâu, rồi trầm giọng hỏi:

-Ta hỏi ngươi đến tột cùng là bị thương thế nào? Mà không phải là muốn nghe ngươi trả lời để chính mình ngươi giải quyết! Chúng ta sẽ giúp ngươi tìm được tất cả dụng cụ giải phẫu cần thiết. Về phần chuyện khác thật tình ngươi không nên lo lắng. Nhiệm vụ của ngươi và Linh Điểm chính là an tâm tĩnh dưỡng, cho đến khi hoàn toàn khôi phục lực chiến đấu mới thôi!

Triệu Anh Không sửng sốt một chút, nàng lúc này mới chậm rãi nói:

-Mạch máu cùng cơ bắp ở chỗ bả vai đều bị cắn đứt, có thể đầu khớp xương cũng đã bị tổn thương. Trước khi trở lại không gian ‘Chủ thần’, thì khoa học kĩ thuật thời đại này hẳn là chưa có biện pháp làm cánh tay khôi phục hoàn hảo. Thậm chí là trong vòng vài thập niên nữa cũng vẫn chưa làm được. Coi như cánh tay này hoàn toàn phế đi.

Trịnh Xá cùng mấy người xung quanh ai nấy đều trầm mặc. Đặc biệt khi bọn hắn chứng kiến thi thể Tề Đằng Nhất được gã râu ria áo đen ôm, trong lòng mọi người đều xuất hiện một loại cảm giác bi thương. Trịnh Xá phản ứng nhanh nhất, hắn vội vàng lớn tiếng nói:

-Đội Ấn Độ so với chúng ta cũng vất vả như nhau. Đây chính là phim kinh dị luân hồi, chỗ này làm gì có đạo lý không có người nào chết? Nói không chừng lúc nào đó chính ta sẽ chết trong tay địch nhân hoặc là quái vật gì đó. Điều chúng ta cần phải làm chính là cố hết sức để sống sót, phải vật lộn để sống còn!

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3