Vợ Bé Bỏng Của Tôi - Chương 09-10
Chap 9:
Mặt trời le lói qua cửa sổ,trong căn phòng có hai người vẫn đang say ngủ. Ánh nắng chiếu vào mắt hắn làm hắn tỉnh giấc.Nhớ lại chuyện hôm qua,hắn mỉm cười ngọt ngào.
Cô vợ hắn vẫn rúc trong lòng hắn ngủ ngon lành,hôm qua bị hắn hành muốn chết rồi,còn sức đầu mà dậy sớm. Hắn ngắm nhìn vợ hắn ngủ,nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại của cô. Hắn nhìn đồng hồ,hôm nay hắn có việc phải giải quyết cho xong,nếu không hắn sẽ ngủ cùng cô tới trưa.
Hắn nhẹ nhàng xuống giường tránh làm cô thức giấc…Hắn phải giải quyết triệt để chuyện của Khả Vy để vợ hắn có cuộc sống hạnh phúc.Hắn hôn nhẹ lên trán cô rồi rời khỏi phòng.
---------------------------
Rầm!
Cánh cửa phòng bị phá mở ra,Khả Vy sửng sốt nhìn người đàn ông trước mặt mình.
- Cô giỏi lắm! Dám gởi hình tới nhà của cha tôi,tôi quá xem thường cô rồi đúng không?
-Em … em…
- Cô đừng tưởng những tấm hình đó có thể ép buột tôi.Cô cũng quá xem thường tôi rồi. Cô tưởng tôi không biết cô ăn nằm với ai à? Người ta ăn ốc bắt tôi đổ vỏ sao…Haha,cô quá ngây thơ rồi! Dẫn hắn ta vào đây!
Hai người đàn ông mặc áo đen giải một người đàn ông khác vào.
- Nhận ra hắn ta không? Người tình của cô đó!
- Anh..mau thả anh ấy ra!- Cô ta hét lên.
- Lo sao? Cô có gan đấu với tôi thì phải biết sẽ có hậu quả như thế nào chứ?- Hắn lạnh lùng nhìn cô ta.
- Không phải con anh,là con tôi..là con tôi.
- Lần này tha cho cô đó,nếu có lần sau,không chỉ công ty của hắn ta mà cả nhà cô cũng sẽ gặp hoạ. Đừng trách tôi độc ác, là cô ép tôi đó! – Hắn quay người bỏ đi thì nghe thấy tiếng cười man rợ của cô ta.
- Anh về mà giữ vợ anh ấy! Không chừng bây giờ cô ta tắt thở vì sự phản bội của anh rồi..ha ha ha
Thân thể hắn run lẩy bẩy : “ Bảo Linh! Vợ bé bỏng của anh,anh không thể mất em được…”
Hắn hét lên : - Bảo Linh! – Rồi chạy như bay về nhà.
Cô vừa thức dậy đã không thấy hắn đâu.Nhớ tới cảnh hôm qua,bất giác cô đỏ mặt. Chắc giờ này hắn đã đi làm rồi,cô bước xuống giường thay quần áo rồi xuống nhà bếp, pha một tách cà phê. Không hiểu sao hôm nay cô thấy trời thật ảm đạm, cô đến bên bàn, chợt thấy cái phong thư màu vàng hôm qua,trên đó đề tên cô. Cô bóc ra xem,những thứ trong đó khiến trái tim cô như ngừng đập.Cô nhìn chằm chằm vào những bức ảnh, khóc không ra nước mắt.Là hắn và một người phụ nữ khác đang ôm ấp nhau,còn có cả giấy khám thai nữa.
Thì ra hắn sắp được làm cha rồi, cô không biết nên vui hay nên buồn đây. Hắn là con trưởng trong nhà,tất nhiên muốn có người nối dõi,nhưng cũng đâu cần phải sớm như thế. Mới cưới cô được vài tuần đã để người phụ nữ khác mang thai…
Ông trời quả là trêu người mà,cô phải rời xa hắn nhưng cũng đâu cần bắt cô đi sớm thế? Cô mới nhận thức được hạnh phúc ngày hôm qua thôi mà..nhưng bây giờ ở lại thì còn có ý nghĩa gì nữa…
Ánh mắt cô vô hồn,nhìn chằm chằm vào chúng,cô cũng muốn được làm mẹ,làm mẹ những đứa con của hắn, nhưng có lẽ ông trời không cho cô toại nguyện. Cô lau nước mắt,gom những thứ đó bỏ vào chiếc phong bì rồi đem bỏ vào sọt rác. Cô thẫn thờ bước lên phòng,trái tim cô đã vỡ mất rồi…
Hắn về đến nhà,không thấy cô đâu nên cực kì hoảng sợ. Hắn chạy vội lên phòng thấy cô đang cuộn tròn trong chăn thì thở phảo nhẹ nhõm.Chắc cô vẫn chưa biết chuyện gì! Hắn ngồi bên cạnh cô thật lâu,chỉ muốn nhìn cô mãi như thế. Chỉ khi nào có cô ở trong tầm mắt hắn,hắn mới không thấy hoảng sợ…
Ngày hôm đó trôi qua như mọi ngày,hắn không nhận ra được nhiều thay đổi trong ánh mắt cô. Cô cười rất tươi, cô sẽ ở bên hắn đến hết ngày hôm nay…Vì cô yêu hắn!
Nhìn hắn ngủ thật say bên cạnh,lòng cô bỗng đau xót. Cô đã ước mơ mỗi ngày chỉ cần nhìn thấy hắn thì cô đã mãn nguyện rồi…Nhưng thời gian sau này, có lẽ cô phải chấp nhận số phận,không có hắn bên cạnh..Hắn không thuộc về cô.
Cô hôn nhẹ lên đôi môi hắn,một giọt nước mắt bất giác rơi ra: “ Em phải đi rồi,anh phải hạnh phúc nhé! Em sẽ cầu chúc cho anh. Tạm biệt tình yêu của em!”
Cô để lại cho hắn một tờ đơn ly hôn có sẵn chử kí,khi nào cần thiết hắn có thể tìm đến luật sư để ra toà giải quyết với tất cả uỷ quyền của cô…
Lần này không biết bao giờ gặp lại,cô không mong mình sẽ tìm được hạnh phúc mới.chỉ mong hắn mãi bình an…
Chap 10:
Đêm qua không hiểu sao hắn ngủ mê mệt chẳng biết trăng sao gì…Hắn mò qua bên cạnh,giường nệm lạnh ngắt. Hắn hoảng sợ bật dậy đi tìm cô,chẳng thấy cô ở đâu cả mà cũng chẳng ai biết cô ở đâu. Hắn điên cuồng chạy ra sân bay,xung quanh là hàng trăm người tất bật…nhưng tìm mãi mà chẳng thấy bóng cô đâu.
Hắn kêu gào giữa sân bay đông đúc,cứ điên cuồng mà gào thét..ai cũng nghe thấy,chỉ riêng cô không nghe…Bất lực,chẳng lẽ muộn rồi sao?
- “ Khả Vy, cô giỏi lắm! Bây giờ thì tôi chẳng sợ gì cô đâu..”
Đôi mắt hắn hằn lên niềm đau khổ cùng cực. Hắn giận dữ chưa từng có, hắn sẽ bắt cô ta sẽ trả giá bởi những hành động điên rồ của mình.
Những ngày tháng sau đó là những tháng ngày mệt mỏi cùng đau khổ,hắn như trở thành một con người khác sau khi làm cho cái người tên “Khả Vy” kia phải sống trong cảnh cùng cực của xã hội. Hắn trở thành một kẻ điên cuồng trong công việc,chỉ có làm việc hắn mới thôi đau khổi và tự dằn vặt mình,hắn nhớ cô lắm,muốn nhìn thấy cô lắm nhưng chẳng ai biết cô ở phương trời nào…Hắn sẽ đợi,có chết cũng đợi cô về và giải thích rõ mọi chuyện,nói với cô câu “anh yêu em” 100 lần,1000 lần nữa….
-----------------------------------
Bốn năm sau:
- Giám đốc, đây là tài liệu liên quan đến công ty bên Mĩ mà chúng ta sắp hợp tác.
- Được rồi,cậu để đó đi! Mua sẵn vé máy bay,ngày mai chúng ta sang New York đàm phán với bọn họ!
- Vâng!
Hắn ngồi ngã ra ghế,bốn năm qua là một khoảng thời gian dài đăng đẳng.Hắn làm việc từ sáng đến tối,có lúc còn ngất xỉu vì quên ăn…Thế mà chưa bao giờ trong suy nghĩ của hắn mất đi hình bóng cô.Cô giống như là bốc hơi khỏi thế giới này vậy,tìm khắp nơi cũng không có chút tin tức gì.Hắn thật sự mệt mỏi…
------------------------------------
- Riz,cho bàn số 5 một phần sa lát trộn,số 3 hai café sữa.
- Vâng!
Tại một cửa hàng ăn uống nhỏ ở New York,công việc tất bật cả lên.Dù mệt nhưng cô vẫn rất vui. Bốn năm trôi qua,mọi đau khổi đã phai nhạt…chỉ duy nhất tình yêu của cô đối với hắn vẫn không thay đổi được. Cô vẫn yêu hắn,vẫn nghĩ về hắn hàng đêm,chỉ nghĩ về hắn thôi thì cô đã thấy ấm áp lắm rồi. Không biết bây giờ hắn sống ra sao? Có hạnh phúc như cô đã nghĩ không?
Riêng cô thì…
- Oh, Bin đi học về rồi hả?- Sara cười híp mắt khi thấy một thằng nhóc từ cửa bước vào. Bên cạnh thằng nhóc là một anh chàng cao to,tóc vàng mắt xanh.
- Con chào mẹ Sara!
- Ừ ngoan lắm! Ăn gì không mẹ lấy cho? Ryan! Cậu muốn ăn gì?
- Oh no!Tôi không đói,tôi đến đón Riz đi xem phim!
- Vẫn chưa bỏ cuộc à? Đúng là kiên trì gớm nhỉ!
- Sara,chị đừng chọc anh ấy nữa,tại hôm trước em hứa dẫn Bin đi xem phim nên mới nhờ anh ấy chở đi thôi.
- Mom..- Thằng nhóc chạy về phía cô.
- Ngoan, hôm nay có nghe lời cô giáo không?
- Có ạ!- Cô hôn lên má thằng nhóc,mỉm cười.
Bốn năm trước,sau khi đến Mĩ cô phát hiện ra mình có con với hắn. Đối với một đứa trẻ luôn sống thiếu tình thương như cô thì đó là một tin tức bất ngờ.Một bà mẹ quá trẻ chỉ mới 19 tuổi như cô thì hoàn toàn không biết phải làm sao. Nhưng có lẽ ông trời thương cô,cho cô gặp một bà chủ tốt bụng như Sara, cô ấy đã bảo hộ hai mẹ con cô cho đến tận bây giờ.Thật tình cô không biết lấy gì đền đáp tình cảm ấy…
Cô có thể sống vui vẻ hoàn toàn là nhờ vào Bin của cô,thằng nhóc giống hắn y đúc nên dù không có hắn,cô vẫn thấy hạnh phúc lắm rồi.
- Chúng ta đi nào Bin! Cho em nghỉ sớm nhé!
- Ừ,đi vui vẻ!- Sara mỉm cười.
Rạp chiếu phim:
- Sao anh không nói cho chị ấy biết? Hai người đã là hàng xóm từ trước khi em đến cơ mà!
- Trong lòng cô ấy có một bóng ma,anh sợ cô ấy mặc cảm mình đã từng hại chết người cô ấy yêu nên anh không dám nói.
-Haiz…chưa thấy ai ngốc như anh,lấy bé Bin của em làm lí do để được gần chị ấy,có thiệt quá không?
- Em không cho hay sao? Dù gì Bin cũng là con nuôi của anh mà.
Cô lắc đầu bó tay với suy nghĩ của anh.
Suốt những năm qua,nhờ hai người bạn thân này mà cô có thể vượt qua khó khăn.
- Chúng ta đi siêu thị chút đi! Em cần mua ít sữa cho bé Bin.
- Ừ!
Sau khi rời khỏi rạp chiếu phim,cả ba người đến siêu thị mua sắm.
- Bin ở đây với ba Ryan nhé, mẹ đi mua sữa rồi ra liền.
- Vâng ạ!
Cô vừa rời khỏi, hai cha con bọn họ kiếm một chiếc ghế đá bên ngoài ngồi đợi mà không biết rằng sẽ có một người đặc biệt xuất hiện.
Một chiếc Camry dừng lại bên kia đường,một người đàn ông bước xuống:
- Chờ tôi ở đây nhé!
- Vâng!
Hắn vừa đáp máy bay xuống New York,hắn đi gấp gáp nên chẳng đem theo nhiều đồ nên phải vào siêu thị mua một ít vật dụng và quần áo.Hắn đi ngang qua hai người bọn họ. Bé Bin nhìn hắn chăm chú.
- Baba..
- Sao thế con?- Ryan tưởng Bin kêu mình nên lên tiếng.
Bin chỉ tay vào người đàn ông vừa đi qua bọn họ,miệng cứ gọi baba. Ryan nhìn theo bóng người đàn ông đó nghi hoặc:
- Baba của con à?
Bin ra sức gật đầu.
- Đi nào! Chúng ta đi tìm mẹ con! – Anh bế Bin đi vào siêu thị,tìm cô.
Cô vừa tính tiền xong liền thấy bọn họ nên chạy lại:
- Xong rồi! Chúng ta về thôi.
- Riz à. Bin vừa trông thấy ba nó
Cô nheo mắt nhìn con: - Ba nào ?
- Anh không biết!
- Baba.. – Bin gấp rút nói.
Hắn đang ở đây sao? Chẳng biết hắn trông như thế nào,chắc không khác lắm nên Bin mới nhận ra..Cô từng cho Bin xem hình của hắn..
- Đi nào,chúng ta về thôi!
- Em không muốn gặp anh ta à?
Cô im lặng không nói gì, chỉ bế Bin rồi đi ra. Vừa lúc đó hắn cũng mua đồ xong ,vội vàng ra xe… nhưng chợt khựng lại. Trước mặt hắn là một gia đình ba người, người phụ nữ trong đó là người mà hắn “ngày nhớ đêm mong”, cô đang ở trước mặt hắn. Hắn rất muốn chạy lại nhưng không hiểu sao chân hắn không nhấc nổi, bên cạnh cô là một người đàn ông đẹp trai, lịch lãm, trên tay ẫm một đứa bé.
Hắn chợt bật cười,nước mắt cũng theo đó rơi ra . Bốn năm qua thì ra chỉ là mình hắn ngốc nghếch nhớ đến cô, cô đã có một gia đình hạnh phúc thì làm sao hắn dám phá vỡ hạnh phúc đó. Hắn không thể mang đến hạnh phúc cho cô, giờ cô đã không còn thuộc về hắn nữa…Hắn cứ đứng đó cho đến khi cô rời khỏi…cô đã xa hắn thật rồi…