VHKB, Quyển 10, Chương 12 part 2
Chương 12: Tìm kiếm di tích (P2)
Người dịch: 有希
“Đúng thế, tất cả các thi thể đã thối rữa được khoảng bốn ngày, ta đã cho đủ thuốc nổ vào từng xác rồi đốt. Yên tâm đi, ta đã khống chế lượng thuốc nổ, sẽ không làm cháy lan đến các loại gỗ xung quanh, hơn nữa cây cối ở đây rất ẩm ướt, cơ bản không thể tạo thành hỏa hoạn.”
Vương Hiệp liên lạc với mọi người thông qua tâm linh tỏa liên.
Tất cả đã tới ngôi làng nhỏ này được hơn một ngày, thôn dân ở đây đã sớm bị biến thành zombie ngay lúc tên thanh niên kia biến dị, có điều sau khi hắn tiến hóa đến chết bọn họ cũng đều tử vong, vì thế ngôi làng này trở thành một vùng đất chết, còn mọi người thì hẳn là những người duy nhất tới đây trong mấy ngày này.
Để dự phòng có thể xuất hiện dịch bệnh, hơn nữa mùi thi thể thối rữa cũng thật sự không dễ chịu chút nào nên Chiêm Lam tiến hành quét hình bằng tinh thần lực, Vương Hiệp dùng một lượng nhỏ thuốc nổ thiêu xác, còn mọi người thì đi trước tới di tích, đến khi tất cả các xác thối được đốt sạch mới có thể trở về.
- Kỳ thật lúc đầu bọn họ cũng không phát hiện cửa vào di tích, vốn chuẩn bị mở ra một lối đi nhưng khi đang đào bới thì phát hiện chỉ cần ấn nhẹ tảng đá kia một cái…
Evevlyn vừa nói vừa đi tới cạnh một viên đá dùng sức ấn xuống, tảng đá lập tức lõm vào trong tiếp đó mấy tảng đá xung quanh cũng tự động dịch chuyển sang hai bên, đến khi xong xuôi giữa những khối đá đã xuất hiện một cánh cửa ra vào.
Mấy người Trịnh Xá nhìn nhau cười, Bá Vương huýt sáo nói:
- Mẹ nó, đây là cái gì không biết? Tự động hóa thời đồ đá à? Ha ha ha… nhìn đúng là chiến thật.
Sở Hiên đứng dưới chân, lặng lẽ nhìn cả tòa kim tự tháp bậc thang, nói:
- Có lẽ chúng ta tìm được đồ tốt…
Tất cả nhìn về phía hắn, tên này lại chỉ yên lặng đẩy đẩy mắt kính rồi một mình đi thẳng vào trong, mấy người Evelyn cùng Trịnh Xá cũng vội vàng tiến vào theo.
Evelyn vừa đi vừa nói:
-….Thật đáng tiếc, kiến thức của ta về văn tự Ai cập cổ coi như đầy đủ nhưng với văn tự Maya cổ thì không ra đâu vào đâu, chỉ đại khái hiểu được một nửa, các điểm khác đều chỉ có thể suy đoán, vì thế mặc dù chiếc kim tự tháp này được bảo tồn rất hoàn hảo nhưng bọn ta cũng không có cách nào giải mã tất cả các bí mật bên trong.
Bên trong tòa kim tự tháp bậc thang này rất rộng rãi, hơn nữa do nguyên lý cấu tạo bản thân, khe hở giữa các phiến đá khắp bốn phía đều có tác dụng thông khí nên không hề có cảm giác bức bối, thậm chí ánh sáng cũng không đến nỗi quá um ám, hơn nữa bên trong kim tự tháp rất khô ráo, gần như không nhìn thấy bất cứ loại côn trùng nào.
Trịnh Xá vừa đi vừa nói:
- Được cái nơi này so với kim tự tháp Ai Cập thì sạch sẽ hơn nhiều, không có cái cảnh côn trùng bò loạn đất như bên đó, có điều nếu thế này thì, Imhotep ngươi có hiểu ý nghĩa và phương thức tổ hợp của một số ký hiệu văn tự cổ không? Nếu biết thì giải thích cho chúng ta, được không?
Tên đầu trọc này nhìn có vẻ hơi thất thần, hắn mờ mịt quan sát xung quanh, đến khi Trịnh Xá vỗ vỗ vai mới bừng tỉnh, hắn chậm rãi quay đầu lại, thở ra một hơi nói:
- Các ngươi tin tưởng ta không? Trước nền văn minh mà ta từng sống, ở đó kỳ thật đã có văn minh rồi, những người của nền văn minh đó sáng tạo ra kim tự tháp bậc thang, mà kim tự tháp bậc thang mới là nguyên hình của các kim tự tháp. Về sau nền văn minh kia dần dần suy sụp, mà Pharaon cảm thấy kim tự tháp bậc thang chỉ để dùng cúng tế thì quá lãng phí, hơn nữa bọn họ cũng hâm mộ khí thế của chúng nên khi được một đại tư tế xúi giục đã sửa đổi các kim tự tháp bậc thang thành hình dáng như bây giờ, mà tác dụng cũng từ nơi thờ cúng trở thành lăng mộ của Pharaon. Tác dụng đầu tiên của các kim tự tháp thật ra chỉ là để cúng tế mà thôi, giống như chiếc kim tự tháp Maya này…
- Mặc dù ta là đại tư tế nhưng ý nghĩa cùng phương thức tổ hợp của các văn tự ký hiệu này kỳ thật đã thất truyền. Trịnh Xá, hai quyển cổ thư ngươi đang giữ cũng chỉ ghi lại biện pháp sử dụng chứ không có ý nghĩa và phương thức tổ hợp, do các kim tự tháp bậc thang cổ xưa tại Ai Cập đã bị sửa đổi, cũng không còn cách nào tái hiện hoàn cảnh lúc đó nữa…
Trịnh Xá trong lòng chợt động, hắn liền vội vàng hỏi:
- Ý ngươi là tại kim tự tháp bậc thang cổ này có thể tìm được ý nghĩa cùng phương thức tổ hợp của các ký hiệu văn tự này sao? Nhưng chúng ta không biết nghĩa của các chữ viết này…
Trong lúc Trịnh Xá đang nói, Imhotep bỗng dừng lại tại chỗ một khối đá, hắn nhìn chữ tượng hình khắc trên khối đá lẩm bẩm một loại ngôn ngữ mà mọi người chưa từng nghe qua, nhất thời tất cả đều dừng lại mà Sở Hiên lại càng trực tiếp, lập tức vọt tới cạnh hắn, hai mắt biến thành mờ mịt, tiến vào trạng thái mở cơ nhân tỏa.
Imhotep đọc xong chữ tượng hình khắc trên khối đá, hắn chỉ vào thông đạo phía trước mọi người nói:
- Bên này là phòng ghi chép, bên này là phòng hài cốt ác ma, còn phía sau khối đá này là phòng quan sát thiên văn, sau bức tường bên kia là khu dự trữ năng lượng cùng phòng điều khiển, bến đó là phòng chế tạo…
Sở Hiên đưa tay vuốt vuốt những chữ tượng hình, Imhotep giải thích một câu, hắn lặp lại một câum đến khi Imhotep nói ra ba chữ “phòng chế tạo” hắn chợt quay đầu lại hỏi:
- Những người cầm công cụ này đại biểu cho việc chế tạo à? Vậy cái hình người toàn thân bao trùm một tầng kỳ quái này thì có ý nghĩa gì?
Imhotep giải thích:
- Hợp lại có nghĩa là chế tạo công cụ, cần có người chế tạo và người sử dụng, đó là ý nghĩa đầy đủ.
Sở Hiên ngẫm nghĩ một chút rồi đột nhiên quay sang phía Trịnh Xá nói:
- Trịnh Xá, ngươi xem thử cái hình này có giống ngươi không? Là hình người toàn thân bao trùm một tầng vật chất kỳ lạ này, giống như khi ngươi chuyển nội lực hoặc năng lượng vampire bao phủ toàn thân vậy. Nếu như nói chế tạo công cụ là chỉ vũ khí chuyển hóa năng lượng, cũng tức là vũ khí truyền thuyết ma pháp thì chẳng phải có nghĩa là nơi đây có thể chế tạo các loại vũ khí như thế sao?
Trong lúc Sở Hiên nói chuyện, Imhotep đi tới cạnh một bức tường đá có hoa văn, hắn đưa tay sờ sờ cái gì đó trên mặt đá, một lúc lâu sau cuối cùng mới đẩy một khối đá trên tường vào, nhưng sau khi khối đá lõm vào, xung quanh vẫn chẳng có gì xảy ra, giống như Imhotep vừa đẩy một khối đá vô dụng.
Tên đầu trọc này thần sắc cổ quái quay lại nói:
- Có thể là cơ quan bên trong đã hỏng, bức tường đá này không ngờ lại không mở ra cửa…
Trịnh Xá nhún vai đáp:
- Cũng có lẽ là do hết năng lượng, dù sao di tích này cũng đã trải qua mấy nghìn năm, hơn nữa nghe ngươi nói thì hình như còn có khu dự trữ năng lượng cùng phòng điều khiển, cánh cửa đá này hẳn là không chỉ thuần túy dựa vào cơ quan để chuyển động. Đi thôi, chúng ta tới xem khu dự trữ và phòng điều khiển là thế nào.
Vì vậy, mọi người đi theo Imhotep tới chỗ mà trên tường đá gọi là khu dự trữ năng lượng, trên đường đi Sở Hiên cùng Evelyn là hưng phấn nhất, không, với Sở Hiên phải gọi là cuồng nhiệt còn Evelyn mới là hưng phấn, hai người không ngừng hỏi Imhotep ý nghĩa của các văn tự trên tường, còn Imhotep thì cũng rất kiên nhẫn liên tục hồi đáp, Trịnh Xá nghe đến đao cả tai, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ xem vào:
- Nói như vậy, Imhotep, ngươi sao lại biết văn tự trong di tích Maya này? Ai Cập cổ cùng Maya cổ hẳn là không có giao lưu gì mới đúng chứ?
Imhotep có chút đắc ý nói:
- Ta tốt xấu gì cũng là đại tư tế chứ? Đại tư tế thông thường đều do một đoàn tư tế chọn lựa trong nhóm tăng lữ từ nhỏ đến lớn, trong đó chọn ra một người thông minh nhất học vấn phong phú nhất để tiến hành dạy dỗ, chỉ khi người này hoàn toàn nắm giữ được các tri thức từ thời cổ đại truyền xuống mới có thể kế nhiệm chức đại tư tế. Mặc dù các tri thức này đã thất lạc rất nhiều nhưng đại tư tế chúng ta cũng không giống Pharaon, chúng ta không dựa vào huyết thống để truyền lại chức vị mà dựa vào học vấn phong phú.
Trịnh Xá bây giờ mới hiểu tại sao lúc đó Ai Cập đệ nhất mỹ nữ Anck-Su-Namun lại thích Imhotep, theo lịch sử đồn đại thì Imhotep cũng là một chiến binh anh dũng, lại cộng thêm tri thức bác học cùng vẻ ngoài anh tuấn, nam nhân như vậy trong thời kỳ đó quả thật có sức hấp dẫn, cho dù là bây giờ có lẽ cũng thu hút được một lượng lớn phụ nữ.
Imhotep tiếp tục nói:
- Trong các tri thức cổ đại mà chúng ta lưu truyền lại có mấy loại chữ tượng hình không biết ở đâu còn sử dụng. Đúng rồi, trong đó có cả chữ tượng hình cổ của Trung Quốc đấy, ta từng thấy tại mấy viện bảo tàng tại Mỹ những món đồ đồng nghe nói là từ đời nhà Thương tại Trung Quốc, những chữ tượng hình khắc trên đó ta cũng hiểu được đại khái….
Sắc mặt Vương Hiệp cùng Trịnh Xá lập tức biến đổi, trở nên rất lãnh đạm, hơn nửa ngày sau Trịnh Xá mới cười khổ nói:
- Mẹ kiếp, đúng là đáng cười, đồ của bọn ta lại bị ngươi nhìn thấy ở Mỹ… Bỏ đi, chúng ta đi tiếp.
Imhotep có chút khó hiểu, hắn nhìn sang Sở Hiên, hỏi:
- Ta nói sai chuyện gì sao? Đó thật sự là chữ tượng hình Trung Quốc đúng không?
Sở Hiên lắc đầu đáp:
- Không, ngươi không nói sai cái gì cả, chỉ là bản thân vấn đề này có chút sai lầm thôi. Quay lại chuyện chính, ngươi nói trong các kiến thức ngươi được truyền lại có văn tự tại các khu văn minh cổ đại đúng không? Vậy có thể đặt giả thuyết thế này, những người lưu lại các tri thức này đã từng có giao lưu, hơn nữa ước định với nhau, lưu lại chìa khóa của nền văn minh đó trong một số xã hội cổ, một khi tìm được các di tích có thể dùng những chìa khóa này để tái hiện lại sự huy hoàng của cả nền văn minh.
Sở Hiên lẩm bẩm tự nói một mình, tựa hồ cũng không cần ai trả lời cái giả thuyết của hắn, mà mọi người thì cũng vẫn như cũ tiến về phía trước, tới khi đến cuối đường, Imhotep mới quan sát vách tường hai bên, một lúc lâu sau hắn chỉ vào một vách tường bóng loáng nói:
- Phía sau chỗ này là khu dự trữ năng lượng và phòng điều khiển, có điều bây giờ chúng ta làm thế nào vào trong đây?
Lần này phản ứng của mọi người đều nhất trí, đồng loạt quay sang nhìn Trịnh Xá còn hắn cũng tự giác bước tới trước vách tường. Chỉ thấy hắn đưa hai tay đặt lên tường, bởi vì không biết tường đá này rút cuộc dày bao nhiêu, phía sau có hình vẽ hoặc văn tự gì không, nếu cường hành sử dụng Ngọn giáo của thần Osiris rất có thể sẽ làm hư hỏng tài liệu quan trọng bên trong vì thế hắn chỉ có thể dùng biện pháp ngu ngốc nhất tiến hành phá cửa mà vào.
Vận nội lực của Hỗn Nguyên nhất khí công vào tay, dùng từng chút từng chút năng lượng một chấn vỡ các khối đá, mỗi lần nội lực chấn động là có thể chấn một lớp đá thành cát vụn. Dần dần, hai tay hắn đã ngập vào tường đá, sau khoảng một hai phút, hai tay vạch một phát chỉ bằng nội lực xuyên qua khối đá, mặt sau đó là một gian mật thất tối đen.
Như thế này thì dễ xử lý hơn nhiều, nếu đã xác định phía sau là một khoảng không nhỏ thông thoáng, hơn nữa bức tường đá cũng không cứng rắn, dày đặc như tưởng tượng, vậy Trịnh Xá cũng dứt khoát vận nội lực từng quyền từng quyền trực tiếp đánh vách tường. Chỉ sau mấy quyền một mảnh tường đã bị đánh xuyên, dù sao lực lượng gấp mười lần người bình thường cũng là một sức mạnh rất cường hãn rồi.
Sau khi vách tường bị xuyên thủng, mọi người vội vàng giơ đuốc vào trong, ở trung tâm căn phòng này có một cột đá cực kỳ nhẵn bóng, ở bên cạnh cột đá có mấy chiếc cũng bằng đá, những chiếc bệ này nhìn qua có vẻ rất bình thường ngoài mặt trên có hai dấu bàn tay in sâu vào thì không có gì đặc biệt.
Ở sâu trong căn phòng là một đống đổ nát, mấy cây cột đá trong đó đã đổ sụp, vỡ nát, không còn nhìn ra hình dạng gì của một nửa sau căn phòng, có lẽ là do động đất hoặc nguyên nhân gì đó khiến chỗ này đã bị phá hủy hoàn toàn, thứ duy nhất còn lại trong căn phòng này chỉ có cây cột đá được bảo tồn hoàn hảo cùng mấy chiếc bệ kia thôi.
Trịnh Xá bắt đầu đi vào vòng quanh chiếc bệ, xem xét kỹ càng dấu vết trên bệ đá, do đã có mặt nạ vàng làm tham khảo nên hắn rất cẩn thận quan sát xem trên bệ đá có văn tự, ký hiệu gì không. Không nằm ngoài dự đoán, trên bệ đá cũng khắc dày đặc các ký hiệu văn tự, dấu bàn tay cũng to cỡ bàn tay người trưởng thành bình thường.
Sở Hiên cẩn thận xem xét cột và bệ đá, hơn nửa ngày sau hớn mới quay sang phía Trịnh Xá nói:
- Thế nào? Muốn đánh cược một phát không? Xác suất chỉ có năm năm, sẽ sống, hoặc là chết…
Trịnh Xá nhất thời mỉm cười, đây chính là câu hắn đã nói khi hỏi ý Sở Hiên trong đêm liều mạng lần trước, hắn lập tức thở ra một hơi đứng trước bệ đá, tiếp theo đưa tay đặt vào hai dấu tay trên đó. Đến khi nội lực vận hành, chỗ bệ đá tiếp xúc với bàn tay lập tức lấp lóe kim quang, một vầng sáng từ tay hắn không ngừng thuận theo những văn tự ký hiệu truyền tới cột đá, mà nội lực lúc mới tiếp xúc thì có màu trắng nhưng sau khi được vô số văn tự ký hiệu gột rửa liền biến thành ánh sáng vàng. Luồng ánh sáng vàng này từ bệ đá liên tục truyền tới cột đá, giống như một dòng chất lỏng màu vàng chảy vào trong, cuối cùng cả cây cột bỗng phát ra kim quang nhu hòa, đồng thời cả tòa kim tự tháp cũng bắt đầu khẽ chấn động, các khe hở trên tường từ từ lấp lánh kim quang, mà bên trong cũng bắt đầu sáng lên…