Đông, phong, hạ, vũ - Chương 05 [Hết]
Lễ chào cờ đầu tuần, thầy hiệu trưởng thông báo về thời gian thi thử tốt nghiệp cho học sinh khối 12. Lũ học sinh ở dưới đứa ra sức che nắng, đứa nói chuyện, đứa tranh thủ lên mạng facebook. Không khí dưới sân trường vô cùng ồn ã.
Bỗng thầy chợt im lặng. Một, hai, rồi ba, và tất cả khối cùng im lặng. Tất cả đều nghĩ, chắc do mất trật tự quá, nên thầy giận đây mà.
Đợi cả trường im phăng phắc, thầy cầm mic, bỏ ra khỏi chân đế, và bước xuống phía dưới lũ học trò:
- Thầy biết với các con, những tiết chào cờ đầu tuần không có gì là thú vị. Những lời dặn dò nhàm chán, những quy định được lặp đi lặp lại. Ngay cả nghi thức chào cờ với Quốc ca cũng trở nên miễn cưỡng phải không?
Cả khối nín thinh. Một vài đứa cúi đầu.
- Các con biết không, có đôi khi, thầy rất muốn quay trở lại thời học trò. Nói thời đó vô lo vô nghĩ cũng không phải. Có lo chứ, lo mình học tốt không, có nghĩ chứ, nghĩ xem làm như thế nào tổ chức một buổi tiệc vui cho các bạn trong trường. Chỉ là đó là những cái lo đáng yêu không chứa muộn phiền, và những điều nghĩ trong sáng không nhuốm màu tiền bạc lợi ích cá nhân. Các con ạ, tuổi thanh xuân của các con đẹp nhất khi các con còn cắp sách tới trường.
Không ai tắm hai lần trên một dòng sông. Cái cây này, góc sân kia, căng tin xấu xí, và cả ông thầy già nua này nữa, với các con bây giờ nó cũng bình thường thôi, nhưng khi tất cả trở thành quá khứ, nó sẽ thành vô giá. Các con sẽ nghĩ đến, nhung nhớ, và có những lúc điên rồ muốn được vứt bỏ tất cả để quay về.
Tất cả những khuôn mặt thân thương cùng ngước lên, chăm chú nghe lời thầy hiệu trưởng.
- Tháng năm mãi mãi không ở lại. Vậy nên, hãy trân trọng từng phút, từng giây ở mái trường này, các con nhé. Thầy cũng không muốn dông dài đâu, thầy chỉ là muốn nhìn các con lâu hơn chút nữa, nhớ được từng khuôn mặt sáng sủa thông minh của các con. Thầy chỉ muốn thế thôi. Thầy già rồi, các thầy cô nhìn nhiều cũng ghét rồi, chắc sắp xin về hưu thôi.
Lần đầu tiên, lũ học trò nhỏ thấy nước mắt người thầy già đáng kính lăn trên gò má đã nhăn nheo và nhiều vết đồi mồi. Đã lâu lắm rồi… Chúng nó vẫn còn nhớ hình bóng thầy, nhỏ nhắn, bước đi chầm chậm, nhưng luôn nở nụ cười hiền hậu với bọn quỷ sứ, tỉ mẩn đi từng phòng học kiểm tra đèn quạt. Cửa phòng thầy luôn luôn mở, luôn luôn chào đón đàn con nhỏ. Không bao giờ thấy thầy to tiếng quát nạt ai. Lúc nào cũng ôn tồn, hiền hậu, như một ông Bụt vậy.
Nhìn thầy, có vài đứa đã rơm rớm nước mắt. Không khí bỗng nhiên chùng xuống. Có một vài ánh mắt ngơ ngác, thảng thốt, như chợt nhận ra, mình sắp phải xa ngôi trường thân yêu này. Mọi thứ bỗng như vỡ òa…
Rồi ai đó bỗng nhiên hô vang: “Chúng con yêu thầy! Chúng con yêu trường!”, cả khối như bừng tỉnh và hô vang theo. Một vài đứa còn chạy đến ôm thầy. Không ai bảo ai, cả lũ chạy ùa lên, vây quanh thầy thành vòng tròn, đồng thanh hô to: “Thầy em number one! Thầy em number one”. Người thầy già rưng rưng lấy vạt áo sơ mi thấm nước mắt…
Người ta thường bảo, nước mắt là đau khổ. Có đúng không, vì nước mắt còn là hạnh phúc đọng mãi trên mi.
Trong đám đông học trò, một cô bé tóc tết hai bên nín thinh, lặng lẽ bước đi.
- Thảo à, đợi anh với.
Là Vũ. Thấy cô bé tách khỏi đám đông, khuôn mặt buồn thiu, Vũ liền đuổi theo. Kéo Thảo ra ghế đá sân trường, Vũ ân cần:
- Sao thế em, sao lại buồn thế?
- Em quý thầy lắm, em không muốn thầy nghỉ hưu. Ít nhất, em cũng muốn được thầy căn dặn khi tốt nghiệp, giống như các anh chị năm nay - Đột nhiên cô bé khóc nấc lên, hai má đỏ bừng.
Vũ chìa ra trước mặt cô bé tấm khăn giấy:
- Ô, sao mà phải khóc? Thầy quý trường lắm, không còn làm thầy vẫn sẽ đến trường cơ mà, đến thăm đồng nghiệp, thăm học trò. Mình cũng có thể đến nhà thầy chơi phải không. Lớn đùng mà còn khóc nhè chứ.
Nghe thấy vậy, cô bé nín thinh, có vẻ như hơi xấu hổ nữa:
- Em mới có lớp 10 thôi, lớn gì mà lớn. Anh lớn đùng còn bắt nạt em nhỏ hả.
- Ơ, anh có bắt nạt đâu, anh giúp em nín khóc còn gì he he. Thôi đừng buồn nữa. Để đền đáp, bọn anh sẽ hát thật hay và đoạt vé vào vòng chung kết để biểu diễn trong đêm chia tay nhé.
Thảo ngạc nhiên. Sao anh Vũ lại biết nó đăng ký tiết mục cho bốn anh chị nhỉ? Nó đã cẩn thận lắm rồi mà.
- Hehe, sao mà giấu được anh. Này, trả em tập vở vẽ bỏ quên ở quán.
Cô bé nhận lại tập giấy mà vẫn còn choáng. Anh Vũ như kiểu thám tử vậy, nó bị phát hiện rồi. Hic hic.
- Cho anh cảm ơn em nhé - Vũ nở một cười tươi chân thành.
- Sao lại cảm ơn em?
- Vì em luôn cố gắng giúp đỡ bọn anh hàn gắn tình bạn. Em đúng là một cô bé tốt bụng.
- Em chỉ muốn những ai em quen được vui vẻ thôi. Mọi người mà xị mặt em buồn lắm.
- Yên tâm, có em là chả ai dám xị mặt đâu he he.
Ở bên cạnh Thảo, Vũ luôn thấy nhẹ nhõm và dễ chịu. Luôn được là chính mình, có đôi lúc trẻ con cũng không sao, không ai phán xét nó cả. Nó có một cô em gái nhỏ, làm nó luôn muốn chở che và bảo vệ. Cuộc sống của một đứa mười tám tuổi, vẫn luôn hạnh phúc và tràn ngập tiếng cười với những người yêu quý, dù rằng nó có người yêu hay không?
Còn lại một mình Thảo ở ghế đá. Những ngày này, khối 10 đã xong xuôi gần hết thi học kỳ, phải thi sớm để các anh chị còn có thời gian ôn thi tốt nghiệp. Cô bé nhìn thấy một chú chim đang lũn cũn đi kiếm tìm gì đó ở sân trường. Đáng yêu quá. Theo thói quen, Thảo mở cặp, lấy ra tập giấy và hộp bút màu. Cô bé mở hộp màu. Một tấm giấy nhỏ rơi ra, trong đó là dòng chữ con gái nắn nót: “Tặng em gái yêu của chị. Chị Đông”
Cách đây một tháng...
- Chị ơi, nếu thích một ai đó thì phải làm sao ạ? - Cô bé hai bím tóc hỏi cô chị họ tóc dài.
- Thì sẽ làm những điều tốt đẹp nhất cho người đó, và có cả hy vọng là được người đó thích lại nữa - Cô chị tóc dài nheo mắt nhìn cô em nhỏ.
Vậy là cả buổi hôm đó Thảo thủ thỉ kể cho Đông nghe tình cảm của mình dành cho Vũ. Đông chăm chú lắng nghe em, và lòng băn khoăn bởi Vũ lại thích mình, chứ không thích Thảo. Không biết có nên nói cho bé Thảo biết không.
- Hi hi, cảm ơn chị, em sẽ thử làm theo những gì chị khuyên, hy vọng anh ấy sẽ nhận ra.
- À, anh Vũ của em ấy, anh đó là bạn thân của chị đấy - Đông nhẹ nhàng.
- Oa, thật á, thế chị làm tay trong cho em đi hi hi - Thảo hồ hởi.
- Ừm... Thảo này… Thực ra thì anh Vũ thích chị… Chị không định giấu giếm em. Nói dối là không tốt. Nhưng chị chỉ coi anh Vũ là bạn. Và chị nghĩ, em xứng đáng được theo đuổi những gì mà em yêu quý.
Khuôn mặt Thảo xịu xuống, hơi chút chán nản và buồn bã. Vậy là anh Vũ của nó đã thích người khác rồi sao, và người đó còn là chị Đông nữa. Chị Đông thì ai chả thích chứ. Nó tự dưng thấy… ghét chị Đông quá. Thế là cô bé chẳng nói chẳng rằng, lẳng lặng bỏ về.
Thảo vẫn có thói quen ra quán trà hàng ngày, mong ngóng để được gặp anh Vũ. Lần mà chị Hạ dẫn Thảo ra quán, cô bé không có gì ngạc nhiên, chỉ ngạc nhiên vì hóa ra ngoài chị Đông, chị Hạ cũng là bạn thân của anh Vũ.
Nhưng nó không có ý định lợi dụng chị Hạ. Nếu chị Hạ biết được, chị ấy sẽ thất vọng lắm. Mà, Thảo đã coi chị Hạ như một người chị gái rồi.
Khi nghe được câu chuyện cãi nhau của anh Phong và anh Vũ, nó đã có chút... vui mừng. À, vậy là cũng có ngày anh Vũ của nó cũng ghét bà chị họ hoàn hảo. Nó thích lắm, bởi nó sẽ có cơ hội bày tỏ với anh Vũ cơ mà.
Bản nhạc “Sorry seems to be the hardest word” vang lên, chiếm lấy toàn bộ trí óc Thảo.
“And sorry seems to be the hardest word
It's sad, so sad
It's a sad, sad situation
And it's getting more and more absurd
It's sad, so sad”
Và Thảo thì không muốn nói lời xin lỗi. Vậy nên, nó không muốn làm.
Con người ta, bản chất luôn là hướng thiện và hướng thượng. Nhưng sẽ có những lúc lung lay vì những lợi ích cá nhân, vì những toan tính ích kỷ, vì những điều nhỏ nhen. Cuộc sống không phải lúc nào cũng đẹp, thơ, trong veo và toàn màu hồng. Luôn là những gam màu lẫn lộn trộn vào nhau. Song những con người tốt, trong những giây phút mong manh để đi đến quyết định cuối cùng, họ vẫn đi theo trái tim mình.
Ừm, anh Vũ ghét chị Đông thì sao? Cả bốn anh chị sẽ đều buồn bã, đau khổ. Nó sẽ cười thỏa thê trên những nỗi đau ấy sao? Nó nhẫn tâm vậy sao? Nó đối xử như vậy với những người luôn hết mực yêu thương, tin tưởng và quý trọng nó sao? Nếu vậy, nó thật hèn. “Mày thật đáng khinh, Thảo ạ” - Một giọng nói đâu đó văng vẳng trong đầu nó.
Thảo đứng dậy, nó cố tình để ghế xô lệch tạo tiếng động khiến anh Vũ chú ý. Và cô bé đã thành công. Cô bé đủ thông minh để biết, anh Vũ sẽ tìm mình, và rồi mình sẽ giúp các anh chị, hết sức và từ tận đáy lòng. Cũng đủ khéo léo để chị Hạ biết và tạo cớ kể chuyện. Lẽ dĩ nhiên, chuyện của bộ tứ, thì đâu có thể thiếu được chị Hạ.
Bây giờ, mọi chuyện đều ổn rồi. Thảo mỉm cười. Chú chim vẫn ở sân trường, ngước mắt tròn xoe nhìn cô bé, như muốn nói gì đó: “Cậu giỏi lắm, Thảo ạ. Tớ tự hào vì cậu”
Những vệt nắng vàng ấm mơn man trên tóc cô bé.
Nhìn những đứa trẻ mười tám tuổi, người ta hay nghĩ về những đứa trẻ bồng bột, non dại, khó bảo, ương ngạnh và không hiểu chuyện.
Nhìn Thảo, người ta chỉ biết về một cô bé chăm ngoan, ngây thơ và trong sáng.
Không phải tuổi mười tám nào cũng đầy sai lầm, Mà dù có sai lầm, nhưng tuổi mười tám có trái tim ấm, có lẽ vẫn đủ “dại khờ” để tiếp tục thử, sai, và đứng dậy. Chẳng phải, người lớn cũng trưởng thành từ những đứa trẻ mười tám hay sao, cớ sao lại nhìn họ với ánh mắt không hài lòng?
Không phải Thảo là cô bé xấu xa, hoặc hoàn toàn trong sáng, trẻ con. Đứng trước mỗi tình huống khó khăn, người ta buộc phải lớn lên, buộc phải chín chắn và có những quyết định đúng đắn. Thảo vẫn rất đáng yêu, chỉ là cô bé đang lớn, theo một cách mà mọi người sẽ yêu quý và trân trọng cô bé hơn. Không chỉ vì sự hồn nhiên nhí nhảnh, mà còn vì những điều tốt mà cô bé ấp ủ và lan tỏa. Thật tuyệt, phải không?
Đời mười tám bao giờ cũng nhiều dấu ấn, khiến ta muốn thỏa thê khám phá cuộc sống này. Mà càng đi thì giác quan càng sắc nhọn, được mài giũa nhạy bén. Nhiều chuyến đi, nhiều trải nghiệm, nhiều niềm vui sướng, nhiều khát khao. Đời mười tám, tưởng là lớn lắm, mà thực ra vẫn chỉ là bé con đã muốn chào thế giới rồi.
Bộ tứ siêu nhân đang ở nhà Vũ. Cả bọn đang chọn bài và tập thử cho tiết mục của buổi lễ chia tay.
- Tớ muốn hát Xe đạp hi hi. Lãng mạn, bọn mình sẽ đóng làm hai cặp "iu" nhau - Hạ lên tiếng trước tiên, mắt mơ mộng nghĩ đến cảnh tượng trên sân khấu.
- Eo, sến chết. Hát “Sát cánh bên nhau” đi, tớ sẽ rap cho - Phong mở to miệng như con ếch, rất khí thế chuẩn bị cho màn rap tuyệt đỉnh của nó.
Vũ chẳng nói gì, nó đang bận chỉnh lại dây đàn, nó không biết hát, mà hát chẳng hay, nó sẽ đệm đàn cho ba đứa bạn hát thôi.
- Này các cậu, bài này được không - Đông bê chiếc máy tính ra giữa, cả bọn chụm đầu lại nghe, gật gật gù gù.
- Thế bọn mình tập thử nhá - Hạ hồ hởi. Chia tạm nha: Phong hát hai câu đầu nè, rồi đến Đông, tớ, Vũ. Đoạn điệp khúc bọn mình hát cùng nhau nhé.
- Khoan, để tớ thu âm lại, có gì gửi cho em Thảo. Em ý là bà mối tình bạn cho chúng ta mà! - Vũ đề xuất.
Trong căn phòng nhỏ của Vũ, tiếng nhạc vang lên, dìu dặt, chầm chậm. Phong cất tiếng hát trước tiên:
“Gió, con đường ấy
Và nắng
Trên hàng cây”
Tuổi mười tám. Là những cơn gió mát lành. Là những cơn gió hong mi khô nước mắt cho cô bạn đặc biệt. Là những cơn gió làm dịu mát cái nóng oi bức mùa hè cho thằng bạn thân trên lưng đẫm mồ hôi sau trận bóng đá căng thẳng. Có khi gió nổi giận, phong ba bão táp cuốn phăng mọi thứ. Cũng có khi, gió dịu dàng mơn man nơi khung cửa sổ của những cô cậu học trò miệt mài thức đêm chong đèn vì những khát vọng vào một ngày không xa. Dù gió có làm gì, gió vẫn là một đứa trẻ, cần được lớn, cần được sẻ chia và biết chia sẻ, cần được thương yêu và học cách yêu thương. Có sao không, vì tuổi mười tám đầy gió, là tuổi mười tám đầy những ước mơ.
Đông khe khẽ hát những nốt nhạc tiếp theo:
“Nhớ
sao lại nhớ tên
sao hình bóng vẫn còn đây
những nơi hò hẹn
những gương mặt quen
và ta nhớ ơi là nhớ
vui buồn thuở xưa mộng mơ”
Tuổi mười tám. Có đôi khi, mọi thứ xung quanh đóng băng và trở nên giá buốt. Có đôi khi, là những điều chướng tai gai mắt, khiến lòng chai sạn và muốn lạnh lùng. Có đôi khi, vết thương và nỗi buồn chất chứa theo năm tháng, khiến trái tim muốn đóng cửa. Có đôi khi, muốn khóc cũng không thể khóc, tay run nhưng không được ai sưởi ấm. Nhưng cũng trong mùa đông, ta học cách lớn lên, vượt qua và ngẩng cao đầu. Trong mùa đông khắc nghiệt, biết tìm đến nhau trao hơi ấm, nở nụ cười răng đánh lập cập trên môi. Mùa đông lạnh mà ấm, vì biết cách nhen nhóm những ngọn lửa ấm nồng tình yêu. Có sao không, vì tuổi mười tám trong những mùa đông, là tuổi mười tám của những trưởng thành chông gai ngọt ngào.
“Vẫn là
con đường ấy
và nắng vẫn chiếu qua hàng cây
vui biết mấy
gặp lại đây
điều trông thấy
ngày hôm nay”
Tuổi mười tám trong trẻo và ấm áp như nắng, vẫn nhiệt tình, sôi nổi và nóng bỏng như mùa hè. Dành cho mùa hè, dành cho những dư vị không thể nào quên của tuổi cắp sách tới trường. Mùa hè là mùa phượng nở, bằng lăng tím, là mùa chia tay thuở học trò. Khi nghĩ đến chia ly, sẽ là những giọt nước mắt, là những luyến tiếc, là những nỗi nhớ da diết quá mà sao không gọi nổi thành tên. Chia tay nhé, rồi ngày vui ta gặp nhau. Hè qua, thu sang, đông đến, xuân về, rồi hè lại sang. Từ những mảnh đất xa xôi, chúng ta lại tìm về nhau, ngồi cùng nhau, cười nói tíu tít như là trẻ nhỏ. Có sao không, vì tuổi mười tám của mùa hạ, là tuổi mười tám cho những yêu thương không bao giờ vơi cạn. Vì trái đất này tròn, nên những người yêu nhau sẽ trở lại bên nhau.
“Và ta đi
đến chân trời xa
để một ngày ta
sẽ quay về nhà
dù có
có bao điều mới
chẳng ngăn được ta
là vì ta vẫn biết….
Nơi ấy, nơi ấy, ta gặp nhau”
Tuổi mười tám. Vẫn còn thất thường và nhõng nhẽo như những cơn mưa. Vẫn không thể kìm nén cảm xúc trước những điều bất ngờ xảy ra, tuôn trào như cơn mưa rào đầu hạ. Lại có khi, mưa khiến những cảm xúc thêm đậm sâu, người gần người, tình thêm nồng và mọi thứ thật hoàn hảo. Mưa đâu có xấu, và có đôi khi, mưa chỉ ghé qua đời ta dăm ba lần. Nên hãy biết trân trọng những cơn mưa của cuộc đời. Có sao không, vì tuổi mười tám bên những kỷ niệm mưa, là tuổi mười tám trong trẻo và đáng nhớ nhất. “Tuổi thanh xuân như cơn mưa rào, cho dù bị cảm, ta vẫn muốn tắm lại lần nữa”.
***
Ở đầu dây bên kia, cô bé hai bím tóc đang lắng nghe các anh chị hát vang ca khúc của tình bạn, của tình yêu, của tuổi mười tám. Cô bé sẽ lớn, sẽ mười tám. Thật hạnh phúc khi ta mười tám, khi ta được thỏa thê trải nghiệm những cảm xúc, kỷ niệm, ký ức chỉ của riêng tuổi mười tám mà thôi.
Rồi cô bé tắt điện thoại. Cô bé nhìn quanh. Nhà Hát Lớn tối nay hiền quá, không quá lung linh hay nguy nga và xa cách như mọi khi. Cô bé vẫn ngồi đây, tưởng tượng đến những khuôn mặt mười tám thân thương, cũng đang ngồi đây, nói cười vui vẻ. Là chị Đông dịu dàng và mãnh liệt. Là anh Phong chân thành và tình cảm. Là chị Hạ vui vẻ và luôn lạc quan. Và là anh Vũ, tốt bụng, ấm áp, luôn có một vị trí không thể thay thế trong tim nó.
Tất cả sẽ ngồi đây, ăn kem Tràng Tiền, ngắm phố phường chảy trôi. Hoặc là phố phường đột nhiên dừng lại, để những đứa trẻ mười tám được tự do ngắm nhìn.
Nơi ấy, nơi ấy, ta gặp nhau!
Mười tám ơi, vút bay nhé!
THE END
Thực hiện bởi
nhóm Biên tập viên Gác Sách:
freezeheart_6200 – Kú đốm – auduong_yy
(Tìm - Chỉnh sửa - Đăng)