Bạo vương liệt phi - Chương 131 - 132 - 133 - 134
Chương 131 -- Thay đổi 1
“Ngươi yêu bổn vương rồi.” Long Hạo Thiên đã thấy sự hoài nghi trong ánh mắt nàng, nhìn nàng, giọng điệu cực kỳ khẳng định, tâm tình đột nhiên tốt, trên mặt phẫn nộ cũng tan thành mây khói.
“Yêu ngươi?” Vân Yên hoảng sợ, nàng yêu hắn sao? Vội vàng phủ nhận: “Không ta không có.” Nhưng vì sao nàng lại chột dạ như vậy?
“Phủ nhận nhanh như vậy, thì phải là yêu Bổn Vương rồi. Bởi vì nữ nhân bình thường đều là khẩu thị tâm phi (miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo).” Long Hạo Thiên gần như đã khẳng định nàng yêu mình, vươn tay nâng cằm của nàng lên, trong ánh mắt và lời nói đều mang ý cười, tuy rằng hắn không cần tình yêu của nàng, nhưng chinh phục được một nữ nhân, đó là niềm kiêu hãnh của nam nhân.
Vân Yên luống cuống không biết phải làm sao, nàng biết bản than không thể yếu hắn, nhưng trái tim lại liên tục nảy lên.
“Có đói bụng không?” Long Hạo Thiên lại đột nhiên xoay sang hỏi chuyện khác.
“Có.” Vân Yên gật đầu lung tung, vốn không nghe rõ ràng hắn nói cái gì, chỉ muốn tránh khỏi sự xấu hổ này.
“Người đâu.” Long Hạo Thiên hướng về phía ngoài cửa hô to.
“Vương có gì phân phó?” Công công đi đến gần hỏi.
“Căn dặn ngự thiện phòng, chuẩn bị vài món ăn thanh đạm, làm nhiều một chút.” Long Hạo Thiên đặc biệt dặn dò.
Công công lặng đi một chút, Vương bị làm sao vậy, tâm tình giống như thật vui vẻ, không dám nghĩ nhiều, vội vàng đáp: “Dạ, nô tài nhanh chóng đi bảo bọn họ chuẩn bị.”
“Đi, cùng Bổn Vương đi dùng bữa.” Long Hạo Thiên dắt tay nàng.
“Dùng bữa?” Vân Yên bị hắn kéo đi nên có chút không được tự nhiên: “Ta… Ta còn phải quay về Tử Yên các.”
Long Hạo Thiên chỉ quay đầu lại nhìn nàng liếc mắt một cái. “Được cùng Bổn Vương dùng bữa là điều mà nhiều nữ nhân trong hoàng cung ngày ngóng đêm trông, ngươi lại muốn quay trở về, đầu óc có phải bị bệnh hay không?”
Vân Yên cắn cắn môi, bởi vì đầu óc không bệnh nên mới không muốn cùng ngươi dùng bữa, tuy nhiên như vậy cũng tốt, thừa dịp trong lúc dùng bữa nàng có thể hỏi hắn muốn thế nào? Có thể thả cha nàng ra hay không?
Ngồi ở trên bàn ăn, nàng vẫn chưa động đũa, bối rối không biết phải làm sao mở miệng.
“Ngươi không phải đói bụng sao, thất thần làm gì, mau ăn đi.” Long Hạo Thiên thấy nàng chứa đầy tâm sự, không chịu động đũa, nên thúc giục.
Vân Yên ngẩng đầu lên nhìn hắn, thông minh bỗng nhiên trỗi dậy, giọng nói mang theo vô hạn ai oán nói: “Bây giờ ta làm sao ăn nổi chứ? Ta cũng không biết cha có được ăn no hay không?”
“Lúc ông ấy chết, ngươi cũng đâu có làm như thế? Hiện tại ông ấy còn sống khoẻ mạnh, tại sao ngươi lại ăn không vô?” Long Hạo Thiên liếc mắt nhìn nàng một cái, ý nghĩ này của nàng làm sao có thể giấu diếm được hắn chứ.
“Đã chết là hết, không có gì phải lo lắng, bởi vì hiện tại biết cha còn sống cho nên mới không yên lòng.” Thật ra Vân Yên muốn bảo hắn thả cha ra, nhưng nàng biết cho dù mình mở miệng cầu xin, hắn cũng sẽ không đáp ứng.
“Ngươi cứ việc yên tâm, ngươi tốt thì ông ấy cũng tốt.” Long Hạo Thiên vẫn tiếp tục ăn.
Vân Yên nhìn hắn, hắn nói vậy là có ý gì? Cái gì gọi là nàng tốt, thì cha cũng tốt, thực không biết mùi vị thức ăn trong chén là gì? Lúc này nàng phải làm như thế nào mới có thể cứu cha?
“Nếu muốn cứu cha ngươi thì biểu hiện phải thật tốt, cũng không phải không thể được.” Long Hạo Thiên nói với vẻ thờ ơ.
“Ngươi sẽ thả cha ta sao?” Đáy mắt Vân Yên sáng ngời, hắn nói như vậy, có phải là có thể sẽ thả cha ra không?
“Chuyện này thì phải hỏi chính ngươi, nếu ngươi làm cho Bổn Vương vừa lòng, Bổn Vương nhất thời vui vẻ, kim khẩu* mở ra …” (kim khẩu là miệng vàng: thông thường hay dùng để nói về Phật, về Thần, về Vua chúa, để chỉ sự tôn quý) Long Hạo Thiên không có nói tiếp, nhưng nàng khẳng định đã hiểu được.
“Ta hiểu rồi.” Vân Yên lập tức tiếp lời, hắn không phải muốn mình lấy lòng hắn, nịnh hót hắn sao? Nếu chỉ là như vậy, nàng sẽ cố gắng làm được.
“Ngươi hiểu được sao?” Khóe môi Long Hạo Thiên mang theo nụ cười bí hiểm nhìn nàng.
“Đúng.” Vân Yên gật gật đầu, buông chén thức ăn trong tay, uyển chuyển, nhẹ nhàng đi đến trước mặt hắn, múc một thìa canh, nhẹ nhàng đưa tới trước vành môi hắn, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Vương, húp chút canh đi.”
Long Hạo Thiên nhìn nàng, mở miệng ra, để cho nàng đút mình từng ngụm từng ngụm, chẳng qua là nàng tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, giả bộ ra vẻ dịu dàng, làm cho hắn thoạt nhìn có chút không được tự nhiên.
“Bổn vương ăn no rồi, ngươi ăn xong chưa?” Hắn dùng tay đẩy chén của nàng ra, tin chắc là nàng cũng cảm thấy không được tự nhiên.
“Vương, thần thiếp cũng ăn no rồi.” Giọng nói dịu dàng nhỏ nhẹ khiến chính nàng cũng không khỏi rùng mình một cái.
“Ăn no rồi, vậy có phải nên hầu hạ bổn vương đi ngủ hay không?” Long Hạo Thiên nhắc nhở nàng.
Đi ngủ? Vân Yên ngơ ngác một chút, mặt không khỏi đỏ lên, úp úp mở mở nói: “Mới vừa dùng xong bữa tối, Vương có muốn uống chén trà hay không?”
“Không cần, Bổn Vương mệt rồi, Bổn Vương muốn ngủ, ngươi bồi Bổn Vương.” Nhìn thấy dáng vẻ lúng túng rất đáng yêu của nàng. Long Hạo Thiên trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, cũng không phải là lần đầu tiên, nàng còn ngượng ngùng gì nữa chứ? Có đôi khi hắn thật sự không thể hiểu nổi nữ nhân.
“Dạ.” Vân Yên chỉ có thể đáp ứng, thật ra ngẫm lại cũng không có gì, lại nói, bọn họ cũng coi như là phu thê lâu năm, nếu như có thể làm cho hắn vui vẻ, để hắn thả cha ra, sao nàng lại không vui vẻ mà làm. Chỉ là nịnh hót a dua, nàng quả thật làm không được, từ đầu đến cuối vẫn cảm thấy không được tự nhiên.
Trong tẩm cung.
Vân Yên nhìn chung quanh, đây vẫn là lần đâu tiên nàng đến tẩm cung của hắn. Khắp nơi đều là màu vàng, cách trang trí biểu hiện địa vị tôn quý siêu phàm của hắn, không thể xâm phạm. Trong tẩm cung bài trí cực kỳ đơn giản, nhưng mỗi một thứ đều là cực phẩm, giường rồng thật to, trên đầu giường có điêu khắc một con Cự Long (con rồng khổng lồ) bay lượn trông rất sống động, ấm trà trên bàn đều được tạo ra từ vàng rồng, nhưng mà, có điều rất kỳ quái, ở vị trí nổi bật nhất trên tường, có treo vỏ của một thanh chủy thủ, trên mặt còn khảm rất nhiều đá quý, vừa nhìn đã biết thanh chủy thủ kia có giá trị liên thành, nhưng tại sao lại không thấy thanh chủ thủ ở trong, mà chỉ thấy vỏ?
“Ngươi đang nhìn cái gì? Còn không mau đến cởi áo cho Bổn Vương?” Long Hạo Thiên đứng ở đầu giường ra lệnh.
Vân Yên đi qua, nhẹ nhàng chạm vào vạt áo trước ngực của hắn, chậm rãi giúp hắn cởi ra, sau đó là áo lót, ngón tay đụng chạm da thịt của hắn, thân thể hắn thật sự rất cường tráng, tuy rằng nàng không có xem qua thân thể của nam nhân khác, nhưng nàng tuyệt đối tin tưởng hắn cũng là trong ngàn người mới được một người, khóe môi hơi hơi nhếch lên, nếu hắn không phải Long Vương, nếu hắn chỉ là phu quân của mình, vậy thì cuộc sống của nàng có thể không giống với hiện tại hay không?
Long Hạo Thiên nhìn bộ dáng có chút đăm chiêu của nàng, lại nhìn tay nàng không nhanh không chậm cởi áo cho mình, hắn thật không biết nàng có phải cố ý tra tấn chính mình hay không, nhìn thấy khóe môi tươi cười của nàng, đôi môi phấn hồng.
Nhịn không được ôm chặt nàng, hôn lên bờ môi đó.
Đột nhiên cảm giác được độ ấm của đôi môi hắn, Vân Yên sửng sốt một chút nhưng vẫn không có giãy dụa, thậm chí nàng có phần thích nụ hôn mang theo hơi thở nam nhân của hắn…
Chậm rãi nhắm mắt lại, tay không khỏi tự giác vòng lên ôm lấy hông hắn, từ bị động chậm rãi biến thành đáp trả, đầu lưỡi khéo léo nhẹ nhàng thử thăm dò, nhưng khi mới vừa bị hắn mút lấy, liền vội vàng rụt trở về.
Cảm nhận được sự đáp trả của nàng, Long Hạo Thiên đột nhiên mở to mắt, liền thấy nàng nhắm chặt hai mắt, vẻ mặt mơ mơ màng màng, say mê, cánh tay ôm lấy thắt lưng của mình, ánh mắt từ từ trở nên dịu dàng hơn, nụ hôn nhanh chóng biến thành nhẹ nhàng mềm mại, triền miên, một bên hôn nàng, một bên cởi quần áo ra…
Chương 132 -- Thay đổi 2
Qua cơn triền miên, Vân Yên mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Long Hạo Thiên nhìn nàng giống như chú chim nhỏ nép vào người hắn ngủ, vẻ mặt im lặng, lông mi thật dài khẽ run, sắc mặt nghiêm trang hơi hồng, mang theo ham muốn chưa lui đi, hắn đột nhiên có cảm giác thỏa mãn đã lâu không có, cũng lâu rồi không có nữ nhân nào mang cho hắn cảm giác ấm áp như vậy.
Ánh mắt chậm rãi lướt trên mặt nàng, đột nhiên nhìn thấy thanh chủy thủ treo trên vách tường, sắc mặt lập tức biến lạnh, thanh chủy thủ đó vẫn cắm trên ngực nữ nhân kia, hắn đặc biệt đem thanh chủy thủ treo trong này chính là để mỗi khắc đều nhắc nhở chính mình, nữ nhân là không thể tin.
Đúng vậy, hắn sẽ không tin tưởng bất cứ một kẻ nào, nhất là nữ nhân. Nàng chẳng qua chỉ là một nữ nhân của mình, một nữ nhân giúp hắn giải quyết nhu cầu sinh lý, hắn không có tim, cho nên sẽ không có tình yêu, chỉ là ở bên cạnh nữ nhân này vì sao tâm tình của hắn lại trở nên phức tạp như vậy???
Ngủ thật thoải mái, Vân Yên mở to mắt, vừa định duỗi tay, cánh tay chợt đụng tới người bên cạnh, vội vàng dừng động tác, chậm rãi quay đầu nhìn, thấy hắn vẫn đang ngủ mới thở phào, nhẹ nhàng đứng dậy muốn mặc quần áo vào, thế nhưng hắn lại nghiêng người, cánh tay đặt lên ngực nàng…
Vân Yên dù chỉ một cử động nhỏ cũng không dám, sợ làm hắn tỉnh, chỉ có thể cứng ngắc nằm ở đó nhìn hắn ngủ say, trên mặt còn mang theo vẻ bi thương, thống khổ, chân mày nhíu lại một chỗ.
Tim đột nhiên cảm thấy đau, không nghĩ ngợi liền vươn tay ra muốn vuốt chân mày hắn, dùng thanh âm thì thầm nói: “Mặc kê ngươi đã trải qua sự tình gì, mong ngươi hãy quên đi thù hận, như vậy thù hận mới có thể dứt bỏ, ngươi cũng không cần đem thù hận áp đặt cho người khác, được không?” Nếu như không có thù hận, hắn nhất định đối đãi công bằng với mình.
Long Hạo Thiên nhắm mắt, nghe nàng thì thầm nói, tiếng nói của nàng truyền đến cùng với tay nàng lướt trên trán hắn, chỉ là, có phải nữ nhân đều thực khờ dại hay không? Đã là hận sao có thể dễ dàng quên…
Vân Yên nhìn hắn ngủ rất say, không khỏi tự nói thầm với mình: “Ngươi biết không? Ngươi lớn lên rất giống thiên sứ, có điều trong lòng lại như một ác ma, đôi khi ta hận không thể giết ngươi, đôi khi lại thấy ngươi thật đáng thương, ngươi là Vương, có thể thống trị các nước, giàu có khắp bốn bể, nhưng chỉ riêng yêu là ngươi không thể, Hắc Ưng nói nhất định phải dùng tình yêu để cảm hóa ngươi, cứu vớt ngươi, có điều, ta cũng không biết trái tim lạnh như băng của ngươi còn có thể có cảm giác yêu hay không? Nếu như ngươi đừng lãnh khốc như vậy, nếu ngươi thả cha ta, có lẽ ta sẽ thử yêu ngươi, nhưng ngươi sẽ làm vậy sao?” Nàng nhẹ thở dài, những lời cuối cùng này nàng cũng là đang tự hỏi.
Long Hạo Thiên nghe ra trong giọng nói của nàng là bất đắc dĩ, trong lòng hắn lại bởi vì câu nàng nói kia ‘ta sẽ thử yêu ngươi’ mà mãnh liệt quay cuồng, hắn không có tình yêu nhưng hắn không cần bất luận kẻ nào thương hại hắn.
“Cho dù ta có một vạn lý do hận ngươi, nhưng ta thật sự cảm tạ ngươi, bởi vì ngươi hạ thủ lưu tình, bởi vì ngươi đã cứu cha ta, cho dù là ngươi có mục đích đen tối, nhưng ta vẫn muốn cảm tạ ngươi đã để cho cha ta còn sống, để phụ tử chúng ta còn có một ngày gặp lại.” Vân Yên lại thì thào nói, bởi vì cha còn sống cho nên hận thù trong lòng nàng đối với hắn cũng chậm rãi biến mất.
Long Hạo Thiên chỉ nghe thấy nàng lầm bầm, nàng thật thiện lương, thật đơn giản, cha nàng còn sống, nàng liền quên hết những tra tấn trước kia mà cảm kích hắn, lần đầu tiên gặp nàng thấy nàng có chút nhu nhược, nhưng thật ra lại rất kiên cường, quả thật là không giống như cảm giác của hắn đối với những nữ nhân khác…
Chương 133 -- Thê lương
“Nếu ngươi có thể tha cho cha ta, ta sẽ vô cùng cảm kích ngươi.” Vân Yên cuối cùng lại nói một câu, nhưng nàng biết khả năng hắn có thể là rất nhỏ, nếu hắn muốn đã sớm thả rồi.
“Ngươi muốn cảm kích Bổn vương thế nào?” Long Hạo Thiên lập tức mở lớn mắt, quanh quẩn nửa ngày hóa ra nàng chỉ muốn khiến mình thả cha nàng đi.
Vân Yên hoảng sợ lắp bắp nhìn hắn: “Ngươi… ngươi… tỉnh lúc nào vậy?” Chẳng lẽ vừa rồi hắn nghe thấy lời mình nói, mặt nàng dần đỏ lên.
“Vừa mới bị ngươi đánh thức, chợt nghe thấy ngươi nói muốn cảm kích Bổn vương.” Long Hạo Thiên thản nhiên nhìn nàng, tay hắn còn để trên ngực của nàng.
“Vương, người nên dậy chuẩn bị vào triều sớm, thần thiếp sẽ sai người đến hầu hạ người.” Vân Yên thầm thở phào, nhanh chóng lảng sang chuyện khác.
Long Hạo Thiên lại ôm lấy nàng: “Hôm nay Bổn vương muốn nghỉ ngơi, ngủ thêm một chút.”
“Nghỉ ngơi?” Vân Yên nhất thời có một linh cảm xấu, lặng lẽ kéo chăn, lấy cớ để mình có thể đứng dậy nói: “Vậy Vương nghỉ ngơi, thần thiếp hơi đói bụng, thần thiếp rời giường trước.”
“Đói bụng? Bổn vương cũng thấy đói bụng.” Tay Long Hạo Thiên vuốt ve trước ngực nàng, ánh mắt cực kỳ mờ ám.
Vân Yên đang không biết nên cự tuyệt hắn thế nào, ngoài cửa đột nhiên truyền vào một thanh âm kiều mỵ: “Vương, người đã dậy chưa? Thần thiếp có thể vào không?” Nàng lập tức nhận ra giọng của Lệ Phi.
Long Hạo Thiên nhìn nàng một cái, mới lớn giọng hô: “Ái phi, nàng hãy vào hầu hạ Bổn vương dậy.”
“Dạ, Vương.” Ngoài cửa, giọng Lệ Phi đầy vui mừng.
Kẽo kẹt… cửa lập tức bị đẩy ra, nhưng khi nhìn thấy Vân Yên ở trên giường, nụ cười của nàng lập tức biến thành sững sờ, cuối cùng cố nặn ra nụ cười, nói: “Vương, thần thiếp có phải đã quấy rầy người cùng muội muội không?” Sao nàng ta lại ở đây, tẩm cung của Vương, ngoại trừ nữ nhân trong truyền thuyết kia, chưa từng có nữ nhân nào được vào, cho dù là mình, tuy rằng được Vương sủng ái, nhưng cũng chưa từng được triệu đến tẩm cung thị tẩm, vậy mà hôm nay nàng ta lại ở trong này…
“Ái phi đến thật đúng lúc, giúp Bổn vương thay quần áo đi.” Long Hạo Thiên không hề có ý định che chắn, cứ vậy trần trụi đứng dậy.
Vân Yên kinh ngạc nhìn hắn, theo bản năng cầm lấy chăn che kín thân thể mình.
Trường hợp ba người thế này, Lệ Phi cũng có chút xấu hổ, đứng đó không biết nên làm sao, tuy rằng trong lòng đầy ghen tỵ cùng tức giận, nhưng cũng không dám biểu hiện ra ngoài mặt.
“Ngẩn ngơ cái gì? Giúp Bổn vương thay quần áo.” Long Hạo Thiên không kiên nhẫn ra lệnh.
“Dạ.” Lệ Phi lúc này mới đi tới, cầm lấy quần áo vứt bên cạnh, nhanh nhẹn giúp hắn mặc, cũng sửa soạn lại thật tốt.
Long Hạo Thiên ôm lấy cổ nàng, ngón tay khẽ mơn trớn cằm nàng, giọng nói ám muội ở bên tai nàng khẽ nói: “Ái phi khổ cực rồi, đêm nay Bổn vương sẽ từ từ thương nàng.”
“Vương…” Lệ phi cười quyến rũ, có điều ánh mắt hạ xuống không hề mang theo ý cười.
Tuy rằng giọng nói của hắn rất nhẹ, nhưng Vân Yên vẫn nghe được, đứng xem bọn họ không coi ai ra gì mà tán tỉnh nhau, nam nhân này tối hôm qua còn ôm mình triền miên, hiện tại lại có thể ôm một nữ nhân khác, trong lòng nàng chợt cảm thấy thê lương, tuy rằng sớm biết phận nữ nhi trong hoàng cung thật đau lòng, nhưng thật sự cảm nhận mới biết được loại cảm giác thê lương này khiến người ta trở thành thế nào. Hắn sẽ không thuộc về mình, cũng sẽ không thuộc về bất cứ ai, thừa dịp tình yêu của mình còn chưa nảy mầm, phải nhanh chóng bóp chết nó, nàng không muốn biến mình trở nên thống khổ như vậy.
“Bổn vương đói bụng, ái phi đã dùng qua bữa sáng chưa? Nếu chưa thì cùng Bổn vương dùng đi.” Long Hạo Thiên ôm eo nàng, vừa đi vừa nói.
“Vương, thần thiếp còn chưa có dùng qua.” Giọng của Lệ phi đã nhanh chóng ra đến ngoài cửa.
Vân Yên nhìn theo bọn họ. Chính là, nếu như có nếm qua rồi nàng cũng sẽ nhất định nói chưa nêm qua, trong lòng nàng lạnh lẽo, từ khi hắn rời giường cũng không hề quay đầu liếc mắt nhìn mình một lần, nàng cười bi ai, đứng dậy mặc lại quần áo tử tế, yên lặng trở lại Tử Yên các.
“Nương nương, người đã trở lại.” Tiểu Thanh cùng Tử Liên nhìn thấy nàng, cao hứng che miệng cười, các nàng đều biết nương nương tối hôm qua ở cùng một chỗ với Vương.
“Ta đói bụng, các ngươi chuẩn bị cho ta chút gì đó.” Vẻ mặt Vân Yên lại chỉ đầy mệt mỏi cùng chất chứa tâm sự nặng nề.
“Dạ, nô tỳ đi chuẩn bị ngay.” Các nàng ngây người, nương nương không giống như đang vui vẻ, cũng không dám hỏi nhiều, Tử Liên vội vàng đi chuẩn bị đồ ăn sáng.
Tiểu Thanh lúc này mới đi qua sau lưng, nhẹ nhàng giúp nàng xoa bóp: “Nương nương làm sao vậy? Có tâm sự gì sao?”
“Tiểu Thanh, ngươi biết không, ta đã nhìn thấy cha ta, cha còn sống… ông ấy còn sống…” Vân Yên kích động quay lại nhìn nàng nói.
“Cái gì?” Tiểu Thanh không thể tin được, “Nhìn thấy ông ấy? Nương nương, người đang nói gì vậy? Lão gia còn sống, lão gia thật sự còn sống? Thật sao? Quá tốt rồi, thật là quá tốt rồi.” Mắt nàng đã trở nên rơm rớm, đây quả là một tin vô cùng tốt lành.
Có điều Vân Yên lại ảm đạm hơn, cha còn sống nhưng lại không có tự do, mặc dù không bị ngược đãi, nhưng có khác gì với kẻ tù tội đâu.
Tiểu Thanh biết tiểu thư lo lắng cái gì, lão gia tuy rằng còn sống nhưng nhất định đã bị Vương nhốt lại, nàng lên tiếng an ủi: “Nương nương, không cần lo lắng, chỉ cần lão gia còn sống là tốt rồi.”
“Ừ, còn sống là tốt rồi.” Vân Yên gật đầu, còn sống chính là còn hi vọng.
Tiểu Thanh nhìn nàng, quả thật rất muốn hỏi tối qua nương nương không phải ở cùng một chỗ với Vương sao? Còn ở tại tẩm cung của Vương, vì sao nương nương không vui, chẳng lẽ mọi chuyện không giống như các nàng đã nghĩ? Có điều nàng không dám hỏi, sợ nương nương lại thương tâm.
“Tiểu Thanh, ngươi cùng ta xuất cung một chuyến đi.” Vân Yên nói, dù mình có ra sao cũng phải đem tin cha còn sống nói cho ca ca biết, nói với huynh ấy cha rất khỏe, để tránh huynh ấy lại làm chuyện quá khích.
“Nương nương, người có thể xuất cung sao?” Tiểu Thanh chần chờ một chút, có khi nào Vương biết sẽ lại nổi trận lôi đình hay không?
“Có thể.” Vân Yên đáp, đừng quên trên người nàng còn có kim bài miễn tử.
“Vậy được, để nô tỳ đi chuẩn bị một chút.” Tiểu Thanh nói, nàng hiểu nương nương muốn đi làm gì.
Vân Yên thật không ngờ tới, dọc đường đi lại có thể thuận lợi ra khỏi hoàng cung, dẫn Tiểu Thanh một mạch đi thẳng đến lữ quán mà ca ca dừng chân, vừa muốn đi vào lại thấy Vân La giữ cánh tay ca ca như muốn ngăn cản hắn.
“Buông ra, nếu còn tiếp tục không buông tay ta sẽ đánh nàng ngất xỉu.” Vân Dương giận dữ mắng nàng.
“Không là không.” Vân La gắt gao giữ chặt tay hắn.
“Vân La, ca ca, hai người đang làm gì vậy?” Vân Yên đã đi đến nơi.
“Yên tỷ tỷ, tỷ đã đến rồi, Dương ca ca luôn muốn đi cướp thiên lao, tỷ mau khuyên nhủ huynh ấy đi.” Vân La nhìn thấy nàng, mắt lập tức đỏ lên, buông tay Vân Dương, chạy tới trước mặt nàng, tựa như phải chịu nhiều ủy khuất.
“Yên nhi, muội đã đến, thế nào rồi, đã có tin tức của cha sao?” Vân Dương tựa như càng nóng vội hơn.
“Hai người đừng vội, chúng ta vào phòng rồi nói.” Vân Yên nói, dù sao nơi này cũng là đường lớn.
Chương 134 -- Mạo hiểm
Trong phòng.
“Yên tỷ tỷ, tỷ nói mau đi, Vân bá bá thế nào? Có phải ở thiên lao hay không? Dương ca ca lúc nào cũng muốn đi cướp thiên lao.” Vân La khẩn trương hỏi, nếu không phải mình ngăn cản, huynh ấy đã sớm đi rồi.
Vân Yên nhìn hắn, giọng nói không khỏi mang theo trách cứ: “Ca ca, huynh thật lỗ mãng, may còn có Vân La ngăn cản huynh, nếu không hậu quả cũng dễ dàng đoán ra được, cha hoàn toàn không có ở trong thiên lao đâu.”
“Cha không ở thiên lao ư? Muội đã gặp cha sao? Người ở nơi nào?” Vân Dương có chút kích động hỏi. Nghe ý nàng dường như đã gặp cha rồi thì phải, nói như vậy cũng khẳng định cha thật sự còn sống…
“Vâng, muội đã gặp cha.” Vân Yên gật đầu, “Long Hạo Thiên cũng không bỏ tù cha trong nhà lao, chỉ là cầm tù cha trong một gian phòng thượng hạng, đối xử không có bạc đãi, phụ thân cũng rất khỏe.”
“Cha không ở nhà giam?” Vân Dương hiển nhiên nghi ngờ lời nói của nàng, nghĩ rằng nàng đang lừa mình, muốn ngăn không cho hắn đi cứu cha
“Huynh nghĩ muội lừa huynh sao? Ca ca, muội đã có khi nào lừa gạt huynh chưa?” Vân Yên biết hắn vẫn còn hoài nghi.
“Vậy muội dẫn ta đi gặp cha.” Vân Dương nói, chỉ khi nào nhìn thấy cha rồi hắn mới tin lời nàng.
“Hiện giờ muội không có cách nào mang huynh đi gặp phụ thân, nhưng cha bảo muội nói lại với huynh, người muốn huynh mang theo Vân La trở về ngay.” Vân Yên đem lời cha nói lặp lại một lần nữa.
“Vậy sao muội gặp được cha? Ta chưa gặp được cha, nhất định không trở về, dù phải về ta cũng muốn đích thân gặp cha rồi mới nói.” Vân Dương cố chấp nói, tuy rằng hắn biết cha đích xác sẽ nói như vậy, nhưng chưa thấy được cha, hắn sao có thể cứ như vậy trở về.
“Vậy để muội nghĩ cách.” Vân Yên nhìn hắn một hồi, quả thật nàng có thể hiểu được tâm tình của ca ca, nếu như mình không gặp được cha cũng sẽ không trở về.
“Yên tỷ tỷ, không bằng tỷ đi cầu xin cái người Long Vương kia đi, tốt xấu gì tỷ cũng là phi tử của hắn, có lẽ sẽ hữu hiệu.” Vân La nắm nắm ống tay áo của nàng, cầu xin. Bởi vì nàng rất sợ, sợ Vân Dương lại làm ra chuyện cực đoan.
Vân Yên nghĩ một chút rồi đột nhiên nói: “Vân La, muội ở đây chờ chúng ta. Ca ca, huynh đi cùng muội…”
“Yên tỷ tỷ, hai người đi gặp Vân bá bá sao? Muội cũng muốn đi.” Vân La nhìn nàng.
“Không được, Vân La, chúng ta là trộm tới, nếu nhiều người sẽ bị phát hiện.” Vân Yên lắc đầu cự tuyệt.
“Vân La, nghe lời ta, ngoan ngoãn ở đây chờ chúng ta.” Giọng nói của Vân Dương tuy rằng không nặng, nhưng lại không cho nàng có cơ hội đi cùng.
Vân La thấy họ nhất định không chịu đưa mình đi cùng, đành phải buông tay nói: “Vậy được rồi, hai người đi sớm về sớm.”
“Ừ.” Vân Dương gật đầu.
Vân Yên dựa theo trí nhớ lần Hắc Ưng dẫn mình tới mà đi theo.
“Ca ca, chúng ta vào thôi.” Nàng nói, có điều nàng không biết cha còn ở đây không? Long Hạo Thiên có thể đã đưa cha đổi đi nơi khác, có điều hẳn là còn chưa kịp.
“Chờ một chút, Yên nhi, chúng ta cứ như vậy đi vào sao?” Vân Dương giữ chặt nàng, bên trong hẳn là có thủ vệ chứ.
“Đi thôi, muội có cách.” Vân Yên trả lời.
Vân Dương nhìn nàng có vẻ chắc chắn thành công, lúc này mới theo nàng đẩy cửa vào.
Kẹt… cửa vừa mở ra, vài mũi kiếm liền chĩa về phía bọn họ: “Là ai???”
“Là ta, Yên phi nương nương.” Vân Yên đứng chắn trước, nói.
“Yên phi nương nương…” Lúc này thị vệ mới nhận ra nàng, lập tức hành lễ: “Thuộc hạ tham kiến Yên phi nương nương.”
“Đứng lên đi, Bổn cung muốn gặp tướng quân Vân Hổ, các ngươi tránh ra.” Vân Yên nhìn bọn họ, phân phó.