Đồ Bích - Chương 04 -> 10 (Hết)

4.

Kể từ hôm đó Cơ Vãn không còn tới tìm ta nữa.

Nghe nói hắn đối với Loan Âm sủng ái vô cùng, thu thập vô số kì trân dị bảo chỉ để đổi lấy niềm vui của nàng, Loan Âm thích khiêu vũ, hắn tự mình gõ trống, Loan Âm thích hoa đào, hắn cho người tu sửa lại Đào Viên, khắp nơi trồng toàn là cây đào… Đám vương tôn cười thầm bảo nhau: Thái tử cuối cùng cũng chịu gần nữ sắc, trước giờ vẫn thanh tâm quả dục, còn lo hắn có bệnh gì không tiện nói ra chứ…

Ta nghe những lời bàn tán thị thị phi phi này, nhìn lớp băng trên mặt Bích Hồ đang tan dần ra từng chút. Ở kiếp trước, ngày thứ ba sau khi Chiêu Thống đăng cơ, mang đầy khuất nhục cùng với oán hận bị người yêu phản bội, ta nhảy xuống Bích Hô, lập lời thề: “Nếu lần này ta không chết, tất sẽ báo quốc thù gia hận, tự tay giết chết Chiêu Thống, nhưng nếu ta chết, cũng không thể bỏ qua như vậy! Ta muốn tận mắt thấy giang sơn này tiêu vong như thế nào, ta muốn Trường Thừa vĩnh viễn không đạt được điều y mong muốn, cái mà y đã dốc công tính toán toàn bộ tan thành bọt nước!”

Kết quả, lời nguyền được thực hiện. Ta thành oán linh, Trường Thừa không lên làm hoàng đế, mà Đồ Bích cũng tiêu vong…

Thế nhưng, vì cái gì mà tất cả vẫn còn chưa chấm dứt?

Vì sao còn để ta gặp được y ở kiếp này? Vì sao còn để kiếp này của y gặp được ta? Vì sao chứ? Vì sao?

Mùa đông dần qua đi, xuân đến, hoa đào trong vườn nở rộ vô cùng tươi đẹp.

Chẳng qua cảnh vật ở nhân gian dù đẹp thế nào cũng đã không có bất cứ quan hệ gì với ta.

Trường Thừa ơi Trường Thừa, ta hận chàng đến mức chẳng tiếc vĩnh viễn không siêu sinh, lại không biết, cũng chính vì thế mà mất đi cơ hội cùng chàng đời đời kiếp kiếp.

5.

Khi ta gặp lại Cơ Vãn, là cuối mùa thu lá khô rơi rụng.

Cả mấy ngày liền trong lòng ta đều cảm thấy không yên, giống như sắp xảy ra chuyện lớn gì. Vì thế, ngày hôm đó nhịn không được lén chạy tới Lân Thụy Cung.

Bước vào đại sảnh, gặp ngay bầu không khí ngưng trọng, Cơ Vãn một tay che Loan Âm ở phía sau, một tay cầm kiếm. Mà hướng mũi kiếm chỉ tới, chính là Đô Yến!

Sao lại thế này? Tại sao hắn lại hướng mũi kiếm về phía phụ vương mình?

Hắn trầm giọng: “Đừng ép con.”

Sắc mặt Đô Yến rất khó coi: “Ngươi vì nữ nhân này mà dám nghịch lại trẫm?”

“Phụ vương…” Thật sâu, thật sâu trong đáy mắt Cơ Vãn có một loại đau thương,  “Tất cả mọi vật trên đời này nhi thần đều không cần, chỉ duy có nàng… duy có nàng là nhi thần không thể buông tay.” Ta nhất thời hiểu ra: Phụ tử đoạt thê, loại chuyện xấu hổ này ở triều đại nào cũng xảy ra, có điều chưa từng nghĩ rằng chuyện này cũng phát sinh trên người hắn.

Đô Yến nổi giận: “Nhưng trẫm phải có nàng, ngươi còn dám ngăn trở thì đừng trách vi phụ bất nhân!”

Cơ Vãn quay đầu lại, nhìn về phía ta. Ta chấn kinh – hắn cư nhiên biết ta đang ở đây!

Đã nhiều tháng không gặp, dung mạo tuy rằng vẫn tuấn tú như trước, nhưng lại không còn vẻ tươi cười xán lạn. Cơ Vãn, nửa năm qua, ngươi đã xảy ra chuyện gì?

Hắn nhìn ta, bàn tay đang nắm tay Loan Âm lại chặt thêm vài phần: “Không, không được! Phụ vương, mĩ nữ trong thiên hạ rất nhiều, người muốn mấy ngàn mấy vạn người đều được, thế nhưng, con, con lại… chỉ có nàng.”

“Ngươi!” Đô Yến có chút cảm động, vô luận thế nào thì đây cũng là đứa con trai độc nhất mà hắn vô cùng thương yêu, ta nghĩ, cuối cũng hắn vẫn sẽ từ bỏ thôi.

Ai ngờ đúng lúc này, Loan Âm ôm mặt khóc: “Có lời này của điện hạ, thiếp thân có chết cũng cam tâm.” Nói xong đoạt kiếm trong tay Cơ Vãn, còn Cơ Vãn vẫn nhìn ta, không lưu ý đến thanh kiếm đang cầm trên tay, nên dễ dàng bị nàng đoạt lấy…

Máu bắn ra như hoa nở, trong chớp mắt văng lên người cả hai.

Cơ Vãn ôm lấy thân hình đang ngã xuống của nàng, kêu lên thất thanh: “Loan Âm! Loan Âm! Vì cái gì? Vì cái gì…”

Loan Âm khép hờ mắt, mơ màng nhìn hắn, thấp giọng nói: “Nô tì chỉ là một ca cơ, không đáng để điện hạ vì mình mà đối nghịch với hoàng thượng, chỉ có có thể nhận lấy cái chết để tạ điện hạ đã thương yêu.”

Cơ Vãn run rẩy: “Nàng ngốc quá…”

“Chín tháng ở cùng điện hạ là những ngày tháng vui vẻ nhất trong cuộc đời nô tì, tạ điện hạ đã đối tốt với nô tì như vậy, tạ điện hạ ban tên… Loan Âm, nô tì thật sự… rất thích tên này…”

“Ngốc quá. Ngốc quá.” Hắn ôm lấy đầu nàng, khóc đến cạn kiệt sức lực.

Nắng chiều hoàng hôn xuyên qua cửa sổ chiếu vào, phủ lên thân ảnh của ba người kéo thành những cái bóng thật dài, sau đó dần dần mờ đi, mờ đi, rồi tối sầm…

6.

Cơ Vãn bị Đô Yến hạ chỉ giam lỏng.

Hắn tự nhốt mình trong căn phòng tối đen như mực, không ăn cơm, không gặp ai, cũng không thắp đèn.

Ta bay xuyên qua cánh cửa đã bị khóa, hắn dựa vào tường ngồi bệt dưới đất, tóc tai bù xù, sắc mặt khô héo, gương mặt vốn tươi sáng nay đã trở nên gầy không chịu được, chẳng qua chỉ mới một ngày mà như già đi mười năm.

Lần thứ hai tim ta lại đau âm ỉ. Ta từng nguyền rủa cả đời này hắn cũng không thể được như ý, tan giấc mộng xưng đế, nhưng đó chỉ là lúc đầu. Từ sau đêm sinh thần của hắn, ta rời khỏi hắn và Loan Âm cũng là lúc ta mong muốn cả đời này hắn cứ bình an mà vượt qua là tốt rồi, như vậy là tốt rồi…

Thế nhưng, hiện giờ Loan Âm đã chết. Nàng vốn không cần phải chết, nhưng ý trời lại không cho nàng sống, vì sao chứ? Là trừng phạt Cơ Vãn? Trừng phạt Trường Thừa? Hay là đang trừng phạt ta?

Như cảm ứng được sự tồn tại của ta, hắn ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ hoe, giăng đầy tơ máu. Thiếu niên tuấn tú thích cười kia đi đâu rồi? Vị thái tử tự tin điềm tĩnh kia đi đâu rồi?

“Là lỗi của ta…” Hắn mở miệng, thanh âm thì thào đến đáng sợ, “Là lỗi của ta.”

“Không liên quan đến ngươi.” Ta muốn an ủi, lại bị hắn cắt lời: “Không, là ta! Bởi vì ta chần chừ không chịu cưới nàng, không cho nàng một danh phận chính thức, nếu không, phụ vương cũng sẽ không nổi sắc tâm với nàng, sẽ không mở miệng hỏi ta muốn nàng.”

Hắn nhìn ta, ánh mắt vì thống khổ mà tỏa sáng, “Người khác đều nói là ta chê xuất thân của nàng, nên mới không chịu lập nàng làm phi, chỉ có ta biết, chỉ một mình ta biết, là bởi vì trong lòng ta có quỷ, trong lòng ta có một con quỷ…”

Ta không nói được gì.

“Ta thực ích kỉ… Bởi vì có thể chạm vào được, cảm nhận được hơi thở, cái ôm ấm áp, cho nên mới dung túng bản thân kéo nàng vào chuyện này, kết quả ngược lại đã hại nàng. Nàng mới mười sáu tuổi, mới mười sáu tuổi… Vì sao lại không chịu buông tha cho nàng? Bởi vì ta chỉ có nàng… Lí do thật buồn cười, nhưng nàng đã tin. Nàng còn thích tên Loan Âm mà ta tùy tiện đặt cho nàng, làm sao nàng biết lúc đó kì thực là ta kiêng kị tên nàng có chữ Hồ…”

Hắn khóc, giống như một đứa trẻ, nức nở. Mà ta cũng không biết nên an ủi như thế nào.

Không thể chạm tới được, không thể cảm nhận được hơi thở, không thể có một cái ôm ấm áp, ta như vậy, có năng lực gì an ủi hắn?

“Nói cho ta biết…” Hắn run run rẩy rẩy vươn tay về phía ta, rốt cuộc cũng hỏi đến vấn đề mà ta đã đoán ra vô số lần hắn định hỏi, nhưng tới giờ vẫn chưa hỏi tới, “Nói cho ta biết, ngươi là ai?”

Ta là ai? Là công chúa Hòa Hi của Yến Quốc, yêu Trường Thừa – con tin từ Bích Quốc, nhưng lại bị y lợi dụng thăm dò tin tức, liên lạc với Bích quân nội ứng ngoại hợp, cuối cùng mưu đồ đoạt thiên hạ Yến Quốc. Ta hận y, nên biến thành oán linh, mà ngươi, lại là kiếp sau của y.

Đây chính là toàn bộ lai lịch của ta, thế nhưng giờ này khắc này, bảo ta làm thế nào để nói cho ngươi nghe?

“Hồ Cơ… Hồ Cơ… Nàng thật sự tồn tại sao? Hay vẫn chỉ là ảo giác của ta? Vì sao ta lại xuất hiện ảo giác này? Vì sao rõ ràng biết rằng nàng chỉ là hư ảo, lại còn khát vọng muốn có được nàng đến thế? Nếu Loan Âm không giống nàng, những chuyện này đã không xảy ra… Quả nhiên, là lỗi của ta, ta vọng tưởng, ta tham lam, ta yếu đuối, cho nên đã hại nàng ấy…”

Bốn bề im lặng, ngay cả một tiếng gió cũng không có, chỉ có thanh âm sám hối tràn đầy áy náy của hắn, như lưỡi dao bi thống mà tuyệt vọng, cắt vào tim ta từng nhát từng nhát…

Thực xin lỗi. Cơ Vãn. Thực xin lỗi.

Thực xin lỗi.

7.

Kể từ ngày xảy ra chuyện đó, hoàng cung như bị mây đen bao phủ.

Không lâu sau đó, Đô Yến hạ chỉ, Thái tử thất đức, ngỗ nghịch phụ hoàng, tước bỏ thân phận thái tử, biếm làm thứ dân, sung quân Tam Châu.

Cả triều chấn kinh! Các đại thần cùng nhau mở lời cầu xin nhưng không có kết quả. Mặt khác, Cơ Vãn sau khi nhận được thánh chỉ, biểu tình vô cùng bình thản, tựa như bất cứ chuyện gì trên đời này đều không liên quan đến hắn.

Ngày hôm sau, hắn thu thập hành trang đến Tam Châu, ta dõi theo hắn từ xa, hi vọng hắn có thể quay đầu lại nhìn ta một lần, nhưng từ đầu đến cuối, một cái liếc mắt cũng không có, huống hồ là quay đầu lại.

Vườn hoang tiêu điều, quạ kêu a a, lá thu rơi chất đầy nỗi buồn lên mặt đất.

Ta đến bên cửa cung, chân phải bị Oán niệm khóa giữ lại, kiếp phù du biển mây mờ mịt, kiếp số này Loan Âm không tránh khỏi, Cơ Vãn không tránh khỏi, ta cũng không tránh khỏi…

8.

Hoa sen trong hồ úa tàn từng mùa lại từng mùa, cung nữ trẻ tuổi cũng lần lượt thay hết nhóm người này đến nhóm người khác, các đại thần vẫn ngày ngày đi sớm về khuya thượng triều, mười năm đã trôi qua, tất cả dường như vẫn không thay đổi gì nhiều, chỉ có thân thể của Đô Yến là ngày càng già yếu, cuối cùng ngã bệnh.

Hắn không có con nối dõi nào khác, vì vậy ở trên giường bệnh lại nghĩ đến đứa con độc nhất, hạ chỉ triệu Cơ Vãn về kinh. Chưa kịp đợi Cơ Vãn trở về, hắn đã chết thẳng cẳng. Bởi vậy, khi Cơ Vãn về tới, nghênh đón hắn chính là cả thành đầy hoa trắng cùng với chiếc mũ hoàng đế.

Ngày hắn đăng cơ, ta bó gối ngồi dưới đáy hồ, không đến xem.

Có những cái mà một khi ngươi không nhìn tới lần đầu tiên, thì lần thứ hai, lần thứ ba, và vô số lần về sau nữa, đều có thể bỏ qua dễ dàng.

Thiên Chiêu năm thứ ba, hắn đại hôn, cưới Cẩm Đồng, tôn nữ của Tương Phó, tài nữ nổi danh ở kinh thành. Về sau lại nạp thêm ba phi tử. Ta ở bên hồ đã từng gặp qua các nàng, tướng mạo thân thể đều hoàn toàn không giống ta.

Thiên Chiêu năm thứ năm, hắn có hài tử đầu lòng, là một bé gái, hắn tự mình đặt tên con là Loan Tịch, tự Âm, yêu thương như ngọc quý trên tay.

Thiên Chiêu năm thứ mười, Cẩm hoàng hậu mang bệnh qua đời, từ đó hắn không lập ai làm hậu.

Thiêu Chiêu năm thứ hai mươi, Hoàng Hà vỡ đê, hắn đích thân đến đó tu sửa đê điều cứu trợ thiên tai, không ngủ không nghỉ, được dân chúng ở ba vùng Giang Nam kính yêu như cha.

Thiên Chiêu năm thứ hai mươi lăm, Tương Phó bệnh chết, hắn ban cho tấm biển, tự thân đề trên biển “Trường Xuân Đế Sư”, nhất cử nhất động cùng dung mạo và vẻ anh tuấn kiệt xuất đều pha đủ khí chất vương giả.

Thiên Chiêu năm thứ ba mươi mốt, mùa đông, Cơ Vãn lâm trọng bệnh.

Tối hôm đó, có một người cầm đèn đi đến bên hồ gọi: “Hồ Cơ… Hồ Cơ… Hoàng thượng cầu kiến người một lần cuối… Hồ Cơ… Hồ Cơ… Hoàng thượng cầu kiến…”

Ta chần chừ hồi lâu, cuối cùng cũng phá băng mà ra. Ba mươi năm qua, hắn vẫn ở trong Lân Thụy cung, không dời đi, mà ta khi nhìn lại ngọn đèn lồng màu đỏ trên song cửa sổ màu xanh quen thuộc, thoáng giật mình,  tưởng chừng như đang ở trong mộng.

Trước giường của hắn có rất nhiều người vây quanh. Phi tử của hắn, hài tử của hắn, đại thần mà hắn tín nhiệm nhất, còn có Loan Tịch mà hắn yêu thương nhất… Ta đi vào từng bước, trên mặt mỗi người đều lộ vẻ bi thương, nhất là Loan Tịch, khóc đến hai mắt sưng đỏ, không thể đứng vững. Ngay lúc này, ta nghe thấy một thanh âm quen thuộc đang gọi mình: “Hồ Cơ…”

Tầm mắt lướt về nơi đó, chạm phải chính là ánh mắt quen thuộc…

Ngay cả khi nếp nhăn đã chằng chịt, ngay cả khi không còn trong sáng như trước, thế nhưng, trên đời này, chỉ có đôi mắt này là có thể nhìn thấy ta.

Hồ Cơ, nàng đã đến…

Đúng vậy. Ta đã đến.

Hồ Cơ, nàng không già đi chút nào…

Đúng vậy. Mà ngươi đã già rồi.

Hồ Cơ, nàng lại đây…

Ta chầm chậm bước tới gần, hắn gắng gượng ngồi dậy, khiến cho những người đang ở bên giường chấn kinh. “Các ngươi lui ra, trẫm phải làm một chuyện, các ngươi đứng từ xa nhìn là được rồi.”

Mọi người đồng loạt lui về phía sau. Hắn lấy ra một thanh chủy thủ từ dưới gối, cắt một đường lên ngón trỏ của mình, sau đó cúi người xuống, đầu ngón tay vừa đủ chạm tới chân trái ta.

“Hồ Cơ, năm đó trẫm có thề, nếu ta đăng cơ, phải giải lời nguyền cho nàng, trả tự do cho nàng.” Hắn nhỏ từng giọt máu lên dây xích trên chân ta, một giọt, hai giọt, ba giọt… máu thấm vào, dây xích bắt đầu biến dạng.

Hắn ngẩng đầu, nhìn chăm chăm vào ta không chớp mắt, hơi thở suy yếu mệt mỏi: “Thực xin lỗi, đã chậm mất ba mươi năm…”

Ta nhìn sợi dây xích ở trên chân, tan ra bốc lên thành khói, nước mắt cuối cùng cũng không nén lại nổi, tràn ra hốc mắt.

“Thực xin lỗi, Hồ Cơ. Ta không có can đảm để nàng rời đi khi ta còn đang sống, chẳng sợ không gặp được nàng, chỉ cần nàng còn ở trong hồ, ở trong cung… cũng đủ rồi. Thực xin lỗi, đã chậm mất ba mươi năm, ta…” Hắn cười, cười đến như bộ dáng khi hắn mười bốn tuổi lần đầu tiên gặp ta, “Ta lại ích kỉ nữa rồi…”

“Ta nhìn thấy ngươi.” Cẩm y thiếu niên mười bốn tuổi, cười đến đắc ý, như là phát hiện bí mật kinh thiên động địa gì vậy.

“Chúng ta cùng đi chơi!” Thiếu niên bướng bỉnh tiến đến kéo tay ta, hoàn toàn không có tâm cơ gì, trong lòng chỉ toàn niềm vui.

“Cái dây xích này thông đến nơi nào vậy?” Thiếu niên tò mò nhìn khóa niệm, có vẻ hứng thú nghiên cứu.

“Đợi đến ngày ta đăng cơ, nhất định sẽ giải lời nguyền của ngươi, cho ngươi được tự do.” Thiếu niên tự tin thốt ra lời thề chân thành, đuôi mày khóe mắt lộ vẻ kiêu hãnh.

“Phải tới nha! Nhất định phải tới…” Thiếu niên sắp sửa đôi mươi mời ta đến thọ yến của hắn.

“Rõ ràng gần trong gang tấc, vì sao lại… không chạm tới được?” Thiếu niên bi thương ở trên mái nhà, hai tay trống không.

“Hồ Cơ… Hồ Cơ… Nàng thật sự tồn tại sao? Hay chỉ là ảo giác của ta?” Thiếu niên tuyệt vọng, hướng đến hạnh phúc mà hắn khao khát, cưỡng cầu một lần cuối.

Mà nay, hắn nói với ta: “Thực xin lỗi, đã chậm mất ba mươi năm… ta lại ích kỉ nữa rồi.”

Ta khóc đến không thể khóc được nữa.

Tay hắn vươn tới như muốn nắm lấy ta, thế nhưng, lúc này đây, vẫn chỉ là nắm giữ một khoảng không như trước.

Xung quanh đồng loạt vang lên những tiếng nức nở, một thái giám thất tha thất thểu đi ra ngoài, thông truyền với các đại thần đang quỳ bên ngoài điện: “Hoàng thượng, đi rồi…”

Bên ngoài một trời những tiếng gào khóc.

9.

Ta nhìn cánh tay hắn vô lực rơi xuống, nhìn những gương mặt đang khóc nức nở trong phòng, cảm giác mình lại chết thêm lần nữa.

Sau đó, xiềng xích đứt, một cỗ lực lớn hút lấy ta, trong nháy mắt như đi qua ngàn dặm, tới khi dừng lại, đã ở bên cầu Nại Hà.

Đầu cầu, một thân ảnh đang đứng đơn độc.

Khi ta đến gần, thân ảnh kia xoay lại, nhìn ta, cười ảm đạm: “Công chúa…”

Trường Thừa, cách biệt sáu mươi năm, rốt cuộc chúng ta lại gặp nhau.

“Kiếp này ta không đợi được nàng…”

“Đúng vậy, chúng ta đã bỏ lỡ sáu mươi năm.”

“Không quan trọng, chúng ta còn có kiếp sau…”

“Không, chúng ta không có kiếp sau.”

Trường Thừa cả kinh, “Vì sao?”

“Ta là oán linh, vĩnh viễn không được siêu sinh, mặc dù Khóa oán niệm đã đứt, nhưng hồn phách cũng chỉ có thể trở về địa phủ mà thôi…” Ta nhìn y, thản nhiên cười, “Thế nên, Trường Thừa… tạm biệt.”

“Hòa Hi!” Hắn nắm tay ta, cũng giống như khi ở nhân gian, lại lướt qua nhau, không chạm được vào nhau.

“Trường Thừa, đi đầu thai đi, kiếp sau đừng cô phụ người yêu chàng nữa.”

“Hòa Hi…” Trong mắt y bắt đầu có lệ.

“Không còn gì đáng để tiếc nuối nữa, thật đó…” Ta tiếp tục cười, nhẹ hơn gió, “Máu của chàng đã giải hết oán hận của ta đối với chàng. Ta cũng đã biết sự thật… sở dĩ chàng bệnh chết không phải bởi vì Chiêu Thống truyền ngôi hoàng đế lại cho Chư Anh, mà là vì ta chết. Chàng muốn kiếp sau bù đắp lại cho ta, nhưng không ngờ tới ta vốn không đầu thai chuyển thế, cũng bởi vì âm dương cách biệt mà ảnh hưởng đến duyên số một đời giữa chàng và Loan Âm. Bây giờ chàng hãy trở lại nhân gian để tiếp tục mối duyên với nàng, đi đi, Trường Thừa. Phải đối xử tốt với nàng ấy.”

Mạnh Bà ở đầu cầu giục: “Chàng trai trẻ kia, nhanh lên nào. Kiếp sau của ngươi là chư hầu, ngàn vạn lần đừng để lỡ thời khắc.” Nói xong, đưa một chén canh đến cho y.

Trường Thừa, uống xong chén canh Mạnh Bà này, chúng ta sẽ thật sự vĩnh biệt…

Từ này về sau, mọi chuyện đều là do tạo hóa mà ra, chúng ta không còn liên quan đến nhau…

Ta vẫn mỉm cười, cười rạng rỡ, buộc bản thân phải cười lên: “Tạm biệt, Trường Thừa.”

.

Cả đời này của Trường Thừa không bao giờ yêu người nào khác, chỉ có công chúa.

Vô luận thế sự đổi dời ra sao, tâm ta yêu công chúa không đổi. Vô luận nhân tình thật giả bao nhiêu, tâm ta yêu công chúa không giả.

… Lời thề năm đó vang vọng bên tai. Vì cái gì ngoài miệng rõ ràng nói đã buông, nhưng trong lòng vẫn không thể bỏ xuống được?

Trường Thừa, vì sao chúng ta yêu nhau như vậy, mà duyên phận lại mỏng manh như vậy?

Vì sao chúng ta có ràng buộc sâu đến thế, dây dưa hơn sáu mươi năm, lại vẫn không thể ở bên nhau như trước?

Vì sao? Vì sao? Vì sao…?

Trường Thừa, mười trượng nhuyễn hồng, người mà Hòa Hi thương nhớ khắc sâu trong lòng, cũng chỉ có một mình chàng mà thôi…

.

[Ai thích bi kịch, đọc đến đây có thể ngừng]

.

 “Sau khi uống canh ngươi sẽ quên tất cả. Lần này đừng như lần trước, lén đổ nửa chén canh, làm cho việc vốn tốt đẹp lại trở nên thống khổ, sao phải vậy chứ?” Thanh âm của Mạnh Bà giống như bùa chú, giục giã li biệt.

Trường thừa bưng chén canh chậm rãi đưa tới bên miệng, tưởng như sẽ uống, đột nhiên lúc đó lại ném chén canh đi, chạy vội đến trước mặt ta nói: “Không! Ta không uống!”

Mạnh bà khẩn trương: “Ngươi không uống? Như vậy làm sao được, không muốn đầu thai chuyển thế sao…”

“Ừm, không chuyển!”

Mạnh Bà trợn mắt há hốc mồm: “Ngươi nói cái gì?”

Y nhìn ta, từng chữ từng chữ nói: “Ta quyết định, nếu Hòa Hi là quỷ, như vậy ta cũng là quỷ, nàng vĩnh viễn bay lơ lửng trên mặt đất, thì ta cũng sẽ cùng nàng lơ lửng trôi đi. Chúng ta không có đời đời kiếp kiếp, nhưng chúng ta có vĩnh vĩnh viễn viễn!”

Ta sững người, không nói lên được lời nào.

Mạnh Bà hỏi: “Ngươi xác định chứ?”

“Đúng vậy!”

“Không sợ vĩnh viễn làm quỷ?”

“Không sợ vĩnh viễn làm quỷ!”

“Không sợ ngay cả khi các ngươi ở trước mặt nhau mà vĩnh viễn không thể chạm vào nhau sao?”

Ánh mắt của y se lại vài phần, gật đầu nói: “Ừm, không sợ vĩnh viễn ở cạnh nhau mà không chạm được vào nhau, không cảm nhận được hơi thở, cũng không có được sự ấm áp.”

“Dại dột…”  Mạnh Bà thở dài rồi nhặt cái chén canh bị vứt chỏng chơ trên mặt đất lên, thì thầm, “Lão bà tử còn phải đón độ vô số người, không rảnh dây dưa với hai linh hồn xuẩn ngốc các ngươi, tùy các ngươi vậy, muốn thế nào thì thế đó đi…”

Rõ ràng đi xa rồi còn quay đầu lại nhỏ giọng dặn dò một câu: “Đừng để bị Diêm Vương phát hiện.”

“Đa tạ bà bà!” Trường Thừa cười, khi quay đầu lại, ánh mắt thâm thúy nồng đậm như nước, “Hòa Hi, rốt cuộc chúng ta cũng được ở bên nhau.”

“Chàng là đồ ngốc.”

“Thế nhưng, ta muốn ở cạnh bên nàng.”

“Chàng là đồ ngốc.”

“Đúng vậy, là đồ ngốc muốn ở cạnh bên nàng.”

“Chàng…” Ta ngồi sụp xuống đất, gào khóc, khóc như điên như dại, khóc đến hoàn toàn mất hình tượng, “Trường Thừa, đại ngốc… Oaa…”

10.

Chàng còn có ta. Trường Thừa, tình đời lạnh mỏng, thế nhưng, chàng còn có Hòa Hi.

Chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau.

Thực hiện bởi

nhóm Biên tập viên Gác Sách:

sienna – Fuju – Diên Vĩ

(Tìm - Chỉnh sửa - Đăng)

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3