Lỡ hẹn mùa thu - Chương 21
Chương 21: Điều cố
giấu đi.
" Khuya rồi anh định đi
đâu?"
Dừng bước, Vĩnh Khang xoay người về
sau ngước lên nhìn Bảo Trân. Giọng anh khàn lại:
" Sao em chưa ngủ?"
Nhìn thấu đôi phần hoảng hốt trong mắt
anh, cô cười hiền khẽ nói:
" Vĩnh Khang. Anh có biết
là.....anh rất lạ hay không?"
Anh im lặng khó hiểu nhìn cô, chưa đầy 1 phút sau anh lạnh lùng đáp lại:
" Em ngủ sớm đi. Đêm nay anh không về!"
Nói rồi anh bước nhanh về phía garad, tiếng xe lăn bánh rời khỏi căn biệt thự nằm
giữa khu đô thị Mễ Trì, đánh thức màn đêm vừa chợp mắt. Qua khung kính mờ xa, Bảo
Trân vẫn đứng lặng nhìn theo đèn xe khuất hẳn. Chẳng bao lâu căn nhà hoàn toàn
yên ắng, chỉ có trái tim của cô đang mách bảo cô rằng: hẳn là có điều gì đó anh
- đang cố -giấu đi...
Đêm về khuya như buồn hơn, Hà Nội co lại trong sương lạnh mùa
đông rơi xuống. Vĩnh Khang cho xe rời khỏi
khu biệt thự cao cấp rồi chạy thẳng về hướng chung cư Thanh Giang sống. Người bảo
vệ thấy tiếng xe kít lại có chút giật mình, ngáp ngủ sau đó uể oải đứng lên chờ
chủ nhân chiếc Audi bước xuống. Hít một hơi thật sâu, Vĩnh Khang ra khỏi xe nói
vài câu rồi dúi vào tay người bảo vệ vài tờ polime còn mới, sau đó anh bước thẳng
vào thang máy đã vắng người.
Tiếng chuông cửa khiến Thanh Giang cựa mình tỉnh giấc, cô mơ màng rời giường và
chỉ duy nhất một ý nghĩ người đang chờ cửa không ai khác_Thanh Tịnh. Chỉ cho đến
khi đứng trước cô là anh mới khiến toàn bộ nơ-ron thần kinh trong người cô căng
lại. Sửng sốt, cô nghẹn lời:
" Sao anh lại ở đây?"
Thay vì trả lời cô anh bước vào trong nhà đảo mắt nhanh về phía gian phòng ngủ
rồi tùy tiện ngồi xuống phía sofa gần mình nhất. Thanh Giang vẫn ngây ngốc đứng
chôn chân tự hỏi lòng điều xuất hiện tiếp theo là gì? Thảng hoặc cô nghe tiếng
anh rất gần:
"Anh đến đây không với công việc hay mục đích gì, chỉ đơn giản là muốn thấy
em thôi. "
Quay người rồi bước thật chậm, Thanh Giang run rẩy đáp lời anh:
" Anh đã thấy em, bây giờ thì anh có thể đi được rồi."
Cả người cô được ôm trọn trong chiếc váy ngủ
có hình Kitty dễ thương khiến anh chẳng thể nào rời mắt. Hai chân vắt chéo,
anh ngả người về sau sofa, khóe môi anh cong lên cười duyên mặc kệ sự run rẩy
đang lộ ra trong ánh mắt cô:
" Chúng ta bắt đầu lại một lần nữa nhé...."
" Em đã nói rằng không thể. Anh nghe vẫn không hiểu sao?"
" Vậy thì anh sẽ không đi cho đến khi em đồng ý!"
Đáp lời anh, giọng cô bất lực:
" Vĩnh Khang. Sao anh có thể cố chấp như vậy? Anh có từng đợi chờ em
không? Em đã từng đi tìm câu hỏi đó, ở thành phố này rồi em nhận ra vì sao anh
phải chờ em cũng như em có cần thiết phải chờ anh? Chúng ta sẽ ra sao nếu không
đợi chờ nhau? Giả sử nếu chúng ta không gặp lại nhau, sẽ thế nào? "
" Nhưng anh đã ở đây và mọi thứ vẫn không hề thay đổi."
Cô đưa tay ra dấu anh dừng lời, hãy để cô nói, cố để cảm xúc không làm vỡ òa,
Thanh Giang lạc giọng:
" Trước khi anh ở đây, trước khi ta gặp lại em đã tìm ra câu trả lời của
riêng mình. Em đã tìm thấy người đàn ông khác_người cho em cảm giác an toàn chứ
không như anh, sẵn sàng bỏ em lại không một lời giải thích. Em nhận ra suốt những
năm tháng qua em đã đánh mất bản thân, em đã để mất những giây phút đẹp nhất.
Em đã rất cố gắng để học cách yêu lại cuộc sống mà em có. Xin đừng tìm em nữa...Xin
hãy để tình yêu của chúng ta ở lại nơi nó đã tồn tại suốt thời gian qua!"
Lùi về phía sau rồi Thanh Giang đóng sập cửa căn phòng ngủ, cô chỉ biết ngồi xuống
ôm mặt nức nở khóc còn Vĩnh Khang nhìn theo rồi lần tìm bao thuốc trong túi
vest ngoài. Cứ như vậy đêm quặn đau trong sự im lặng của hai cá thể. Một người
cố chắp nối những đoạn tình cảm bị đứt bởi thời gian còn một người can tâm mặc
kệ cố gắng của đối phương mang đến.
3h sáng!
Bảo Trân đi chân trần xuống dưới nhà tự rót cho mình một ly rượu trắng, chút
men cay khiến cô thấy người ấm dần, trong đầu cô vẫn không sao gạt bỏ thái độ lạ
lẫm của Vĩnh Khang ban chiều và Vĩnh Khang lúc rời nhà đi trước đây không lâu.
Đặt lại ly rượu vơi nửa, Bảo Trân quyết định bước về phía phòng anh_căn phòng
cô rất ít khi lui tới.
Bật công tắc điện rồi cô dựa người vào tường, ánh mắt đảo quanh từng góc cạnh
trong thế giới của anh, mọi thứ đều giống như căn phòng bên kia bức tường mà cô
là chủ sở hữu. Dường như ở đây sẽ không thể tìm ra điều khác lạ gì vì xét cho
cùng trong căn nhà này mọi thứ đều do bàn tay cô sắp đặt. Thời khắc cô định bước
ra cũng là lúc ánh mắt cô chạm tới chiếc lap trên bàn làm việc. Lấy lại sự nhạy
bén một thời của người từng làm báo, cô bước tới gần với hy vọng tìm ra thế giới
thật sự của anh. Lịch sử đăng nhập đưa cô tới một thư mục tải về cách đây không
lâu, chính xác thì trước khi Vĩnh Khang rời nhà khoảng chừng một tiếng. Những bức
ảnh load rất nhanh, mất vài giây hiện lên sáng rõ khiến ngón tay di chuột của
cô dừng hẳn. Ảnh được chụp ở cự li gần, góc độ tốt, những gương mặt trong ảnh với
cô đều không hề lạ lẫm gì, ngay cả Thanh Tịnh cũng xuất hiện. Bảo Trân next
nhanh qua từng tấm ảnh rồi mở file word đính kèm, mọi chuyện đã rõ ràng. Thẫn
thờ, cô xóa lịch sử đăng nhập sau đó tắt lap. Những gì cần biết với cô nhiêu đó
là đủ rồi!
Trời vẫn nhem nhuốc một màu xám xịt nhưng tiếng rao của người bán xôi xéo dưới nhà cùng tiếng bước chân người đi thể dục đánh thức giấc ngủ vừa mới tới của Thanh Giang. Mắt cay xè, cô không nhớ mình thiếp đi lúc nào không biết. Cẩn thận mở cánh cửa phòng ngủ thật nhẹ nhàng, người đàn ông nằm quay lưng lại phía cô hẳn còn đang ngủ. Chiếc áo sơ mi đã bị nhàu lại, đầu lọc thuốc vương vãi, bộ dạng thảm hại của anh khiến cô không khỏi xót xa, nó gợi ra trong cô biết bao điều đã từng quen thuộc. Thanh Giang quay người cầm theo tấm chăn mỏng rồi mới trở ra, cẩn thận cô kéo chăn đắp cho anh. Những ngón tay đưa ra rồi dừng lại, muốn chạm vào mu bàn tay nổi đầy gân guốc của ai kia nhưng lại sợ chỉ cái chạm khẽ cũng làm thức dậy những yêu thương đang cố vùi sâu. Gần nhau đấy mà chẳng thế ôm lấy dù trong mơ đã mong mỏi điều đó đến vạn lần...
Kỳ thực Vĩnh Khang không ngủ, anh chỉ muốn nhắm nghiền mắt lại chờ ngày
mới sang. Quay người, anh mở mắt nhìn người đang ở gần mình trong gang tấc.
Thanh Giang giật mình hoảng hốt, cô lúng túng vội đứng dậy mong chạy thoát sự
khó xử khi đối mặt cùng anh. Vĩnh Khang ngay lập tức nhổm người dậy kéo tay
Thanh Giang ngã vào lòng mình, vòng tay khóa chặt cô rồi anh dùng nụ hôn mong
nhấn chìm cô trong anh mãi mãi. Cố cựa mình chống cự lại sự trói buộc của anh
nhưng bởi còn thương yêu nên trái tim vốn đã trở thành tên phản bội. Bàn tay cô
thay vì đánh liên hồi vào ngực trái của anh thì chẳng bao lâu đành buông xuôi bất
lực. Cả người cô mềm nhũn trong vòng ôm của anh ấm áp, nụ hôn ngọt ngào sau bao
lâu xa cách khiến cả hai đều không muốn dừng. Nới lỏng vòng ôm, Vĩnh Khang đan
chặt những ngón tay mình vào tay Thanh Giang rồi đưa bàn tay cô chạm vào gương
mặt anh. Anh cẩn thận hôn nhẹ lên từng ngón tay cô, mắt, môi, gò má và sau cùng
gục xuống làn tóc rối. Tiếng điện thoại réo rắt phát ra nơi phòng ngủ. Thanh
Giang vẫn nép mình trong ngực anh, chỉ có ánh mắt nhìn về phía khung cửa trống.
Còn Vĩnh Khang im lặng, hít thật sâu mùi hương trên tóc cô rồi anh lại lưu luyến
môi hôn không rời. Giọng anh ghé sát tai cô khàn lại:
" Bởi anh đã rất nhớ em nên đừng rời xa anh, xin em đấy...!"
Thay vì đáp lời anh cô quàng tay về gáy anh rồi dịu dàng cắn nhẹ vào môi anh và
bật cười, trong nụ cười ấy có giọt nước mắt khẽ rơi. Nếu anh biết cô đã chờ anh
khổ sở ra sao thì anh sẽ hiểu cô cũng đã nhớ anh nhiều đến mức nào. Cả không
gian như ngưng lại chỉ có họ là duy nhất tồn tại, tiếng chuông điện thoại vẫn
ngân lên rồi sau đó dừng hẳn. Thanh Giang đâu còn có thể bận tâm đến việc ở đâu
đó có một người đang mong mỏi cô khôn nguôi...