Thầy ơi em ghét thầy! - Chương 01 phần 07

Chương 1.7

Hiệp nữ Đản Đản

Tôi đeo túi xách trên lưng, mặt vẫn còn ngái ngủ đứng trước cửa nhìn Chu Dật đang đi về phía lớp học. Tôi có cảm giác hôm nay anh ta khác hơn lúc trước. Đợi anh ta đến gần, tôi ngước mắt nhìn anh ta một cách thật chăm chú. Hóa ra, nằm trên cái mũi thẳng tắp kia là một cặp mắt kính, dấu đằng sau đôi tròng kính trong suốt ấy là hai con mắt đen thăm thẳm. Bộ âu phục trang nhã tối qua đã thay bằng áo lông và quần Jean, khiến cả người Chu Dật toát ra vẻ tao nhã như ngọn gió xuân, như một… ‘nhược thụ’ [6].

Khụ, khụ! Trên thực tế, tôi không phải là một hủ nữ [7] chân chính. Nhưng ở cạnh người bạn thân An Nhược ‘tu hành đắc đạo’, chẳng kiêng nể gì ai, tối ngày cứ trưng ra một tập ‘truyện hot có độ nóng cao’ trước mặt… thì thật tội nghiệp cho tôi và Lăng Linh, khó tránh khỏi kiếp số bị ảnh hưởng theo kiểu: ‘Mưa dầm thấm đất’.

[7] Hủ nữ là người thích xem các thứ liên quan đến Gay, nhưng là một straight rõ ràng.

Nói đến nhược thụ này nọ, tôi chỉ có thể tóm gọn rằng: Bề ngoài của tên nhãi ranh Chu Dật rất xứng với vai trò đó. Nhưng trái tim độc ác thì cực giống nam nhân vật chính cuốn tiểu thuyết mà An Nhược cho tôi xem hôm kia. Trong truyện, tên đế vương ‘công’ [8] trần truồng như nhộng, không phải là anh ta thì còn ai vào đây nữa!

[6] & [8] Công và Thụ là khái niệm dành cho giới đồng tính nam trong truyện đam mỹ. ‘Công’: đại diện cho sự mạnh mẽ, nắm thế thủ quyền cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. ‘Thụ’: thì ngược lại, yếu đuối như phái nữ

Đừng hỏi vì sao tôi cảm thấy như thế, vì cách nhìn người của tôi luôn thật chính xác.

Cũng đừng bảo tôi đi thử xem rốt cuộc anh ta có thuộc người trong ‘thế giới thứ ba’ hay không. Tôi chẳng có hứng thú với điều đó, thậm chí có chút run sợ. Nếu nhỡ là sự thật, thì sớm muộn gì anh ta cũng lột da uống máu, rồi lọc lấy xương của tôi để nấu thành canh… Ựa, mới nghĩ đến đã thấy buồn nôn!

Tôi nhìn anh ta thật sâu: “Thầy ơi! Thầy muốn dùng mắt kính để che dấu đồng chí nội tâm bên trong sao?”

Anh ta nghe xong cũng sâu kín liếc nhìn tôi một cái thật sắc, nói: “Trò Chu, tốt nhất em đừng chạm đến giới hạn của thầy. Lần đầu tiên thầy đã nói, mặc dù thầy không phải là một người có lòng dạ độc ác. Nhưng đối với những thủ đoạn của em, thì xin thưa rằng: Em còn non nớt lắm.”

Thật là một sự uy hiếp trắng trợn!

Trước kia, bất kể là tôi có khiêu khích anh ta như thế nào, anh ta cũng dẹp qua một bên. Ai dè đâu, sau khi trải qua một đêm thứ bảy ‘nhục nhã’ đặc biệt kia, thầy Chu đáng kính dễ gần của tôi cũng sắp phát nổ.

Thật ra… tôi là một hảo hán không tính toán thiệt hơn trước mắt. Nói khó nghe một chút thì các bạn cũng biết đó, tôi không thích bắt nạt kẻ yếu. Vì vậy, tôi cười gượng hai tiếng, chuẩn bị rút lui.

Bỗng nhiên anh ta nắm chặt bả vai tôi từ phía sau, nói: “Còn điều này nữa.”

“Vâng?”

Tôi quay đầu lại đã thấy Chu Dật đứng trước cửa phòng học, nhìn những ánh mắt như ốm đói bên trong, trên mặt nở nụ cười thật dịng, nhỏ giọng như cố tình chỉ để mình tôi nghe thấy: “Quà thầy tặng cho em nhân ngày gặp mặt, em còn giữ không? Hy vọng hôm nay trò Chu Đạm Đạm không bị đẫm máu. Nếu có, người thầy này không giúp em giải quyết nữa đâu nhé.”

Oành một tiếng, tôi nghe như có tiếng sấm rền bên tai. Sau đó, trước mắt xuất hiện một cái túi với đủ lại băng vệ sinh, bỗng chốc nói năng lộn xộn.

Tên thầy giáo biến thái chết bầm này! Chu Dật vô liêm sĩ, không biết xấu hổ, không biết xấu hổ và không biết xấu hổ!

Tôi cảm thấy trên mặt mình như có lửa, răng nghiến chặt vào nhau kêu ken két:

“Thầy! Thầy thật đáng xấu hổ, đi toilet đi.”

Anh ta tiến vào lớp học thêm một bước, trên mặt nở nụ cười vô hại, nói: “Tốt lắm, Chu Đạm Đạm, tan học đến gặp thầy nhé! Bây giờ trở về chỗ ngồi đi, chúng ta vào học nào.”

Cử chỉ của anh ta như đang dạy dỗ một đứa trẻ học mẫu giáo.

Tôi không cam lòng. Thật sự không cam lòng. Không cam lòng chết đi được!

Lăng Linh hứng chí bừng bừng xô nhẹ tôi: “Vừa rồi cậu với thầy Chu nói chuyện gì ở ngoài cửa thế? Nhìn thầy rất vui vẻ nha.”

Tôi ném cho cô nàng một ánh mắt xem thường, vô cùng bình thản nói:

“Mình nói ông ta có tố chất gay. Ông ta nói cảm ơn, rồi còn cho rằng bạn trai mình sẽ rất hạnh phúc nữa.”

Khỏi cần phải bàn, An Nhược đang ngồi trước mặt tôi thiếu điều nhảy dựng lên, đầu lắc lư như con rối gỗ. Còn phản ứng của Lăng Linh khiến tôi xém bật cười thành tiếng. Miệng cô nàng há hốc, đôi mắt kính cận, rèm mi và cái mũi nhăn lại vo thành một cục, con mắt lộ ra vẻ khó tin thật sâu.

“Oh no, oh no! Sao có chuyện đó! Thầy Chu đẹp trai, đàn ông mạnh mẽ chẳng ai bì kịp thế kia, sẽ không là một tiểu công!”

Vẻ mặt của An Nhược thật bình tĩnh, chụp lấy vai Lăng Linh, hung hăng quả quyết nói: “Làm gì có chuyện đó. Chu Đạm Đạm ngốc nghếch này chắc chắn muốn vu khống thầy Chu của chúng ta. Cậu ấy thích và rành rõi nhất là cách làm ra những việc thiếu đạo đức, vô liêm sĩ và không có tiêu chuẩn như thế.

Ơ hay! Vì nhan sắc của một người đàn ông, mà các bạn thân có thể trở mặt nói xấu tôi như vậy á?

Sao có thể nói tôi làm những việc thiếu đạo đức, vô liêm sỉ lại chẳng có tiêu chuẩn chứ? Những thứ đó tất tần tật đều có thật mà.

y da, dù có như thế nào, thì so sánh giữa tôi và tên Chu Dật càng thiếu đạo đức, càng vô liêm sỉ và càng không có tiêu chuẩn này, chẳng lẽ các người không chọn tôi sao?

Cuối cùng hai cô nàng đạt thành nhất trí, phớt lờ luôn sự phản đối của tôi.

Thầy Chu là một người kiên nhẫn, hòa nhã và có học thức uyên bác, chắc chắn sẽ không so đo với một kẻ tiểu nhân như tôi.

Tôi thật bất hạnh khi không được bạn bè tin tưởng.

Chu Dật bỉ ổi kia đã chiếm được hai phiếu bầu rồi.

Anh ta đại thắng hoàn toàn.

An Nhược bỗng nhiên nghĩ ra chuyện gì, tròng mắt phát ra những tia sáng sâu kín, miệng lẩm bẩm một mình: “Thầy Chu biến thành tiểu công cũng chả sao. Khuyết điểm duy nhất chính là không có tiểu thụ tuyệt vời nào có thể sánh đôi với thầy. Haiz, đáng tiếc, thật đáng tiếc!”

Một phút đồng hồ sau: “Mình thật sự muốn nhìn dáng vẻ của thầy Chu đổ mồ hôi như mưa, không mảnh vải quấn thân nằm ở trên giường.”

Khụ… khụ… khụ… khụ… khụ.

Tôi thiếu điều té lọt ghế, rơi xuống đất.

Chị An Nhược à, nếu mai mốt có thốt ra những lời chết người thế này, làm ơn báo cho ‘bần tăng’ trước một tiếng nhé. Vì trái tim của ‘bần tăng’ không được khỏe cho lắm.

Tôi ngẩng đầu lên, cẩn thận nhìn chằm chằm vào Chu Dật đang đứng trước tấm bảng đen. Trong đầu tưởng tượng ra cảnh người nào đó mồ hôi đổ ra như mưa, trên người trần trụi không mảnh vải che thân.

Á…á…á! Có tiếng hét điếc tai vang lên. Lòng dạ tôi đen tối quá, đừng nên như vậy mà!

Người nào đó vẫn ở trên hướng dẫn từng bước, giống như không để ý đến vẻ mặt đang run rẩy của tôi: “Ôn tập là một việc rất quan trọng, các em về nhà có thể bỏ qua bài tập của thầy cho, nhưng nhất định phải đem nội dung bài giảng của thầy ôn lại trong đầu một lần. Như vậy, ấn tượng sẽ sâu sắc hơn…”

Tôi bỏ qua những lời dặn dò của anh ta, nhìn An Nhược và Lăng Linh đang chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng còn gật đầu phụ họa, mà tinh thần xuống dốc không phanh, rồi cơn buồn ngủ từ đâu ập tới chóng vánh.

Trong cơn ngủ say, tôi mơ thấy mình đang ở trên máy bay tư nhân, tay cầm ly sâm banh và được tiếp đãi như một vị khách quý giàu có. Bỗng dưng có một tiếng động đánh thức tôi không đúng lúc.

Tôi nuốt nước miếng sắp tràn ra trở vào, ngồi thẳng lưng, vừa nhìn thấy khuôn mặt ấy… Xong, hết đỡ nổi!

Hóa ra Chu Dật đang trong tâm trạng vui vẻ đứng cạnh bàn tôi, ngón tay mảnh mai cầm viên phấn, cúi đầu quan sát kĩ tôi đang dán chặt trên bàn, vẻ mặt lộ ra nụ cười ngấm ngầm:

“Trò Chu Đạm Đạm, nói kế hoạch ôn tập của em cho thầy nghe xem.”

Kế hoạch ôn tập á? Đó là cái quỷ gì? Từ khi bước vào trung học đến nay, tôi chả biết ôn tập là cái cóc gì!

Anh ta thật sự là một gã thầy giáo cổ lỗ sỉ!

Nụ tười tinh quái của anh ta được giấu sau cặp kính: “Sao thế? Không việc gì chứ?”

Ha ha, tưởng dạy dỗ được tôi à? Đừng có nằm mơ nhé!

Tôi thong thả lắc đầu, thái độ tỏ ra có chút miễn cưỡng đáng tiếc: “Không phải em bỏ qua ôn tập đâu thầy! Thật ra, em có nỗi khổ tâm riêng.”

Anh ta hơi bất ngờ: “Ồ, nỗi khổ tâm gì?”

Ơ…

Tôi hắng giọng ho lên hai tiếng, dồn khí lên đan điền, làm ra vẻ thật nghiêm túc, nói: “Tổ quốc chưa thống nhất, em chưa có tâm tình ôn tập ạ.”

“Ha… ha… ha… ha…”

Cả lớp học chợt bật cười nghiêng ngã. Đầu óc trống rỗng của tôi như gặt hái được sự thỏa mãn lớn, vì đám đông khẳng định những tế bào hài hước của tôi.

“Ha ha…” Chu Dật cũng bắt chước đám đông cười hai tiếng, làm tôi hết hồn suýt nữa rơi cả kính sát tròng ra ngoài.

Anh ta nhàn nhạt nhếch môi nhìn tôi châm chọc, sau đó trở lên bảng: “Thầy sẽ cho bài tập của ngày hôm nay, các em hãy giải nghĩa và phân tích vấn đề từ trang 98 – 104.”

“A, tốt quá~~~!” Cả lớp hào hứng vỗ tay hoan hô, vì số lượng bài tập của lão Chu biến thái cho hôm nay đặc biệt rất nhân từ.

“Tuy nhiên…” Anh ta đẩy mắt kính lên cao một chút rồi nói tiếp: “Đối với học trò cá biệt, thì thầy phải cho bài tập một cách đặc biệt để nâng cao năng lực học tập.”

Anh ta nhìn quanh lớp học một vòng, tiếp tục dùng giọng điệu nhàn nhã nói: “Trò Chu Đạm Đạm, ngoài những bài tập thầy đưa, em hãy viết một bài tiểu luận như yêu cầu đề thi vào trường đại học. Đề mục tự chọn, không được sao chép mà phải viết bằng tay mô phỏng theo các bài thi. Ngày kia đem nộp lên cho thầy nhé.”

Gian trá – nguy hiểm – xảo quyệt không biết xấu hổ! Ỷ mình là thầy giáo, liền khoác áo lang sói bắt nạt người khác!

A a a a a a a!

Tôi khóc không ra nước mắt, ngửa mặt lên hét to ghi hận trong lòng. Tôi muốn thí cái mạng già với tên Chu Dật này!

Lướt quanh những khuôn mặt đang tươi cười hả hê khi thấy người gặp họa. Tôi thật muốn rút trong túi sách ra một cây đao, vọt tới trước mặt Chu Dật chém cho lòi phèo anh ta ra.

Anh ta gật đầu hài lòng, thậm chí còn rất đắc ý nói: “Tan học.” Sau đó lấy tay tháo cặp mắt kiếng xuống, nghênh ngang bước ra khỏi cửa.

Miệng tôi gần như trào máu nóng ra ngoài. Hai vị bạn tốt Lăng Linh và An Nhược, chẳng những không trợ giúp mà còn hùa theo đám đông kia hủy bỏ 2B – tôi [9]. Mặc dù, tôi cần 2B cũng là chuyện thật, nhưng các người đừng dùng cái này làm trò cười đến khoa trương như thế chứ!

Tôi oán hận khóc lóc kể lể chỉ trích hai cô nàng một lúc. Sau đó mang theo tâm trạng như đưa đám chạy ra khỏi lớp.

[9] 2B: to be.

Phong bên ngoài trường học thật sự rất đẹp. Mùa đông đã tới, lá cây ngô đồng hai bên đường nhỏ lung lay theo gió rũ nhẹ xuống, chạm vào nhau kêu kẽo kẹt như tiếng nghiến răng ken két của tôi.

Tuy nhiên, phong cảnh nên thơ ấy vẫn không làm giảm bớt cơn tức giận bừng bừng và sự phiền muộn vô cùng trong lòng tôi. Vì thế với tâm trạng cực kì bi phẫn lẫn thất vọng, đã khiến tôi đưa ra một quyết định vĩ đại.

Gác buồn phiền qua một bên, biến bi thương thành lạc thú.

Khi đi ngang qua quầy bán quà vặt, tôi ghé vào mua một que kem, vừa đi vừa liếm tiến vào cửa trường học.

Trong giờ học, trên đường vắng bóng học sinh, thỉnh thoảng chỉ có vài người công nhân vệ sinh đang quét dọn. Ánh mắt họ vô tình nhìn tôi, nhưng tôi không hề cảm thấy áp lực gì.

Trường của chúng tôi thật biến thái. Để chứng tỏ địa vị không nơi nào sánh được tại thành phố A này, đã xây dựng một khu vực giảng dạy thật lớn để ra oai. Nhưng chỉ tội nghiệp đám học sinh cấp ba như chúng tôi. Bởi vì là học sinh cuối cấp, nên bị nhà trường cố tình an bài cho nơi học cũng xa xôi nhất.

Khi tôi từ lớp xuống dưới thang lầu, ngang qua sân bóng rổ, rồi qua con đường gồ ghề đầy bùn. Sau đó đi tới công viên trung tâm, rồi đi xuyên qua sân thể dục rộng lớn, cuối cùng xuống hết cầu thang bốn mươi bậc. Rốt cuộc tới được cánh cửa lớn, tôi đã mệt nhoài người như vừa canh xong một con bò già, thở hồng hộc dựa vào chiếc ghế dài nghỉ ngơi.

Liếm que kem ngọt ngào trong cơn gió lạnh, nhưng tôi cảm thấy thích thú lạ thường, chưa bao giờ thoải mái hơn lúc này.

Tôi say mê thưởng thức những giây phút tự do ấy. Nhưng trời già ghen ghét người hồng nhan, không cho tôi hưởng thụ xong giây phút yên tĩnh. Phía sau bỗng dưng xuất hiện một đám người cười nói ồn ào.

Tôi mở to hai mắt, khó chịu quay đầu lại nhìn.

Đó là vài tên chẳng ra gì đang quăng tàn thuốc, trưng ra bộ mặt như họ là người độc nhất trên đời.

Tôi muốn giết…

Không phải tôi kì thị nhóm học sinh bất lương, ít ra… tôi… cũng coi như là một nửa bất lương đi.

Tôi đặc biệt chán ghét loại người đem bản thân mình làm chuyện vớ vẩn, còn bày ra vẻ lưu manh dữ tợn nữa… Các người muốn hù dọa ai đây?

Tôi lặng lẽ xê dịch mông, căng mắt quan sát xem cái bóng dáng thanh tú đang đưa lưng về phía tôi là ai.

“Oh yeah, cuối cùng hôm nay cũng bắt được mày rồi.” Tên đi đầu trông có vẻ rất lưu manh nói.

“Chậc, chậc! Nè, nghe nói mày là người đồng tính, nên đại ca bọn tao rất có hứng thú.”

Cái quái gì thế? Tại sao bây giờ người đồng tính lại trở nên nổi tiếng như vậy? Vì sao, vì sao?

Trời ơi, đừng có nói cho tôi biết, đại ca bọn này là người cầm đầu băng ‘Sát Mã Đặc’ nha!

Nếu không tôi sẽ ngửa mặt lên trời nhẹ nhàng nhỏ ra những giọt nước mắt thuần khiết, đừng phá hoại sự tưởng tượng hoàn mỹ của tôi đối với BL như vậy. [10]

[10] BL: Boy love, tình yêu đồng tính nam x nam

Bóng dáng đó lùi về phía sau từng bước, cất giọng nói thật trong trẻo: “Hình như tôi không quen các anh.”

“Tổ mẹ nó! [11] Bọn mày nghe cái giọng nói ẻo lả của nó đi. Mẹ kiếp! Tao nổi hết da gà lên đây này.”

[11] Nguyên bản: CTND là một tiếng slang chửi thề.

“Ha ha, tao đã nói nó là Gay mà bọn mày không tin.”

“Diện mạo thì có khả năng lắm, nhưng không biết đã có ai ‘chui cửa hậu’ [12] của nó chưa?”

[12] Nguyên bản: Bạo cúc: là hành vi quan hệ bằng đường hậu môn đặc trưng của đồng tính nam.

Phốc! May mắn tôi đang cầm chặt que kem trong tay. Cảnh tượng này thật sự như đang mùa hè bỗng dưng trời đổ từng cơn mưa tuyết.

Tính tò mò của tôi rất nặng, trí nhớ của tôi cũng rất tốt. Vì vậy khi vừa thấy cái bóng dáng ấy, tôi đã cảm thấy quen thuộc lạ thường. Cho nên, tôi lẳng lặng đi vòng về phía trước, muốn nhìn cho kĩ cuối cùng đó là ai.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3