Phàm nhân tu tiên - Chương 2099 - 2100

Chương 2099: Thái Hư Diệu Linh Đan

      “Ngươi muốn tiến vào Tẩy Linh Trì và ăn Tịnh Linh Liên!” Thần sắc Bảo Hoa hơi trầm xuống, chậm rãi nói với ánh mắt lạnh lẽo.

“Tại hạ mạo hiểm lớn như thế này chính là vì muốn có được một cơ may tiến lên cảnh giới Đại Thừa. Sau khi trải qua bao trắc trở cuối cùng cũng đến được đây, đương nhiên sẽ không bỏ đi mục đích đó.” Hàn Lập thản nhiên trả lời, thần sắc không đổi.

“Cứ cho là để ngươi tiến vào Tẩy Linh Trì và lấy được một hai gốc Tịnh Linh Liên đi nữa thì ngươi cho là ngươi có thể được toại nguyện ngay hay sao. Ta không ngại nói thật cho ngươi biết, không phải các ngươi là đám người duy nhất có thể xâm nhập nơi này.” Bảo Hoa giảng giải đầy thâm ý.

“Điều này đương nhiên Hàn mỗ biết. Nếu không nhờ có một số tiền bối của Linh giới đã từng tới nơi này thì sao đám người chúng ta lại có thể biết nơi này có Tẩy Linh Trì và Tịnh Linh Liên được chứ.” Hàn Lập trả lời, không hề cảm thấy ngạc nhiên.

“Linh giới thôi sao? Ngươi cũng hơi quá khinh thường lực hấp dẫn của hai thứ linh vật này đối với một số tồn tại cường đại rồi. Ma giới của chúng ta đã tồn tại không biết bao nhiêu năm tháng, trong suốt thời gian đó, đã có không biết bao nhiêu cường giả từ giới diện khác, trong đó có Linh giới từng tiến vào Tẩy Linh Trì. Bọn họ có chỗ dựa vô cùng cường đại đến nỗi ngay cả mấy đại Thủy Tổ chúng ta cũng không dám cự tuyệt, cũng có những người vốn có thần thông không thể tưởng tượng nổi, khiến chúng ta cũng chỉ có thể thu một ít thù lao rồi cũng để mặc họ tiến vào coi như không thấy. Nhưng trong số những kẻ này, só người có thể tiến vào cảnh giới cao hơn nhờ sự trợ giúp của Tẩy Linh Trì và Tịnh Linh Liên lại chưa được đến một phần mười.” Bảo Hoa chậm rãi giải thích cho Hàn Lập.

“Các cường giả từ giới diện khác..., tỷ lệ là một phần mười, những cũng đủ để ta đánh cược một phen rồi.” Hàn Lập nghe xong khẽ nhướn mày, nhưng ngay sau đó lại hừ lạnh một tiếng rồi trả lời.

“Nhưng nếu ta cho ngươi biết là những người chưa thành công bước ra khỏi Tẩy Linh Trì kia, kể từ đó cũng đánh mất hy vọng tiến lên một giai tầng cao hơn thì đạo hữu tính sao?” Bảo Hoa thoáng cười khẽ.

“Không còn hy vọng tiến giai sao?” Lần này thì Hàn Lập giật mình thật rồi.

“Không sai. Theo ta được biết, phàm là người không thể tiến giai nhờ vào Tẩy Linh Trì và Tịnh Linh Liên thì nhất thời cũng có thể có được một vài chỗ tốt từ hai thứ này, tuy nhiên từ đó trở đi quả thật không có một ai có thể tiến lên cảnh giới Đại Thừa. Nếu không, ngươi cho rằng nơi trọng yếu như Khổ Linh Đảo chúng ta có thể để canh phòng lỏng lẻo như vậy à. Nếu không có hạn chế này thì cho dù mấy đại Thủy Tổ chúng ta phải trả một cái giá lớn cũng sẽ phá hủy hoàn toàn hòn đảo này. Dù sao thì Tẩy Linh Trì và Tịnh Linh Liên căn bản không có chút tác dụng gì với Ma tộc chúng ta cả, thay vì để cường giả ở giới diện khác chiếm lợi thì đương nhiên là nên giải quyết một lần cho xong mới phải. Hàn đạo hữu, hiện giờ ngươi có còn muốn tiến vào Tẩy Linh Trì nữa hay không?” Đôi mắt đẹp của Bảo Hoa chuyển động, mơ hồ như đang khẽ cười.

“Lại có chuyện như vậy sao!” Sắc mặt Hàn Lập âm tình bất định, nhưng hắn lập tức nhớ ra điều gì đó, ánh mắt lại đảo sang hướng Nguyên Yểm Thánh Tổ.

Kết quả hắc bào thanh niên cười hắc hắc một cái rồi âm trầm nói:

“Hàn tiểu tử, về điểm này chúng ta cũng không cần đánh lừa ngươi làm gì. Tẩy Linh Trì và Tịnh Linh Liên có thể có năng lực nghịch thiên giúp ngươi đột phá bình cảnh Đại Thừa kỳ thì đương nhiên cũng sẽ ẩn chứa một số tai họa ngầm nghiêm trọng. Thế gian này vốn dĩ không có chuyện gì thập toàn thập mỹ. Lấy cái gì, bỏ cái gì, ngươi phải tự mình quyết định rồi.”

“Chẳng lẽ thật sự không có cách gì có thể giải quyết hậu hoạn này hay sao?” Ánh mắt Hàn Lập ngưng trọng dị thường, nửa tự nhủ, nửa lẩm bẩm.

“Phương pháp bài trừ đương nhiên là có. Có điều theo thiếp thân thấy, Hàn đạo hữu nên bỏ ý định này đi thì hơn, bởi những thủ đoạn này vốn dĩ ngươi không thể nào làm được, cho dù là bọn ta cũng không dám hy vọng xa vời.” Bảo Hoa lắc đầu, tỏ vẻ châm chọc nói.

“Cái gì, có phương pháp bài trừ tai họa ngầm của Tẩy Linh Trì sao!” Nguyên Yểm Thánh Tổ ngạc nhiên hoảng sợ.

“Nguyên Yểm, ngươi cần gì phải giật mình như thế. Ngươi mới ngồi ở ngôi vị Thủy Tổ được bao nhiêu năm, ta và Niết Sào đã ở cảnh giới Đại Thừa biết bao nhiêu vạn năm rồi. Những bí ẩn mà ngươi chưa biết vẫn còn khá nhiều đấy.” Bạch y nữ tử lạnh lùng nhìn Nguyên Yểm vài lần, nói không nể nang gì.

Hắc bào thanh niên nghe thấy vậy tự nhiên giận dữ trong lòng, sát khí hiện lên trên mặt nhưng ngay sau đó lại bị hắn mạnh mẽ nén xuống.

“Nếu như đã có phương pháp, chắc tiền bối cũng không ngại nói cho vãn bối một chút, không chừng vãn bối vừa hay lại có biện pháp thực hiện được một trong số chúng thì sao.” Hàn Lập nói không cần suy nghĩ.

“Được thôi, ngươi vẫn chưa từ bỏ ý định thì ta nói cho ngươi biết những phương pháp này cũng không thành vấn đề, nhưng trước đó ngươi đưa một chút nước suốt đang tẩm bổ linh dược cho ta để ta giám định một chút rồi hẵng nói.” Bảo Hoa mở to hai mắt, bỗng nhiên lại cười một tiếng rồi nói.

“Linh tuyền này sao, nếu như ngươi chỉ cần một chút nước suốt thì không thành vấn đề.” Hàn Lập không hề nghĩ ngợi đáp ứng ngay lập tức.

Tiếp đó chỉ thấy hắn đưa một ngón tay về phía dòng suối trước mắt khẽ điểm một cái.

“Phốc.” một tiếng!

Một đoàn dịch thể màu nhũ bạch lớn chừng nắm tay ngay lập tức bắn ra từ trong suối nước, chỉ lóe vài cái đã đến trước mặt Bảo Hoa Thánh Tổ.

Bạch y nữ tử mừng ra mặt, đưa ngọc thủ ra chộp lấy.

Một tiếng “soạt.” lớn vang lên, một luồng sức mạnh vô hình lập tức cuốn lấy đoàn chất lỏng này mang tới bên nàng, hiện giờ nó ở phía trên lòng bàn tay chừng một tấc, quay tròn chuyển động không ngừng.

Bảo Hoa ngắm nhìn đoàn nước suối trong lòng bàn tay không chớp mắt, một luồng thần niệm đột nhiên phóng ra, chui vào trong đó không chút tiếng động.

Một hồi lâu sau, nàng hé mở đôi môi anh đào, đoàn nước suối nhỏ khẽ run lên rồi hóa thành một đạo bạch quang chui vào trong miệng nàng.

Tiếp đó một tầng bạch khí bừng lên trên mặt Bảo Hoa rồi biến mất, nàng lại chậm rãi nhắm hai mắt lại, phảng phất như đang chậm rãi thưởng thức vật trong miệng vậy.

Hàn Lập và Nguyên Yểm Thánh Tổ thấy vậy cũng hơi giật mình, nhưng không có ai mở miệng nói gì.

Lại một lúc lâu nữa trôi qua, đôi mắt bạch y nữ tử chậm rãi mở ra, trong mắt nàng tràn ngập sự hoan hỉ:

“Không sai, ban đầu ta chỉ nắm chắc sáu, bảy phần, nhưng hiện giờ thì có thể chắc tới chín phần rồi. Linh dược này chắc chắn chính là thứ ta muốn. Còn về phương pháp bài trừ hậu hoạn của Tẩy Linh Trì và Tịnh Linh Liên ta đã khắc vào một ngọc giản rồi, coi như là tặng phẩm cho ngươi đi.”

Bảo Hoa dường như đã có chuẩn bị mọi thứ từ trước, nói vừa dứt lời cũng đưa bàn tay lên, một đoàn lam quang từ đó bay ra, đó là một ngọc giản màu lam nhạt.

Hàn Lập khẽ vẫy bàn tay, ngọc giản nọ đã bị vững vàng hút vào trong tay, hắn bất động thanh sắc đưa thần niệm vào trong đó lùng sục.

Trong ngọc giản này quả nhiên khắc một số tranh vẽ trông rất sống động cùng với vô số văn tự thuyết minh và giải thích ở bên dưới.

“Ngâm mình trong Đạo Tàng Linh Lung Hỏa bảy bảy bốn mươi chín ngày, tiếp đó ănthêm ba khỏa Hóa Thiên Bổ Huyền Đan...” Hàn Lập chỉ vừa mới nhìn hai loại ghi đầu tiên đã bắt đầu tái mét rồi.

Hai thứ này không phải là linh vật nổi danh khắp nơi ở Tiên giới hay sao! Nghe nói không chỉ ở Linh giới, mà ngay cả ở Chân Tiên giới, hai thứ này cũng là bảo vật được rất nhiều Chân Tiên tha thiết cầu mong. Thậm chí trong mắt một số Chân Tiên thì giá trị của hai thứ này còn lớn hơn nhiều so với Tẩy Linh Trì và Tịnh Linh Liên.

Hắn biết đi đâu tìm hai thứ linh vật Tiên giới này chứ.

Cũng may trong ngọc giản còn ghi lại một số thứ khác, Hàn Lập nén lại bực bội trong lòng, lại ngưng thần xem tiếp.

“Nghiền Càn Khôn Ha Hợp Hoa thành bột phấn... lấy yêu đan của Thất Túc Chân Ô làm chủ dược rồi phối hợp với một số linh dược khác luyện chế thành linh dịch, lau tẩm thân mình trên trăm năm, phương pháp điều chế như sau...” Hàn Lập nhìn những thứ phía dưới, sắc mặt không khỏi đen kịt lại.

Thất Túc Chân Ô cũng là một loài Chân Linh có danh tiếng không nhỏ, mặc dù không thể sảnh bằng những chân linh cường đại như Thiên Long Thải Phượng nhưng cũng tuyệt đối không phải thứ hắn có thể xoay xở ra được.

Mà cái thứ Càn Khôn Hòa Hợp Hoa kia hắn lại càng chưa từng nghe nói tới bao giờ, nhưng không cần nghĩ cũng biết đó tuyệt đối không phải là thứ hắn có thể tìm ra được.

Có điều khi thần niệm Hàn Lập đảo qua một bức tranh phía bên dưới, trong lòng hắn lại khẽ giật mình.

Trong bức họa rõ ràng vẽ một con chim nhỏ lông cánh vàng óng ánh, nhưng ở trung tâm của con chim lại vẽ thêm một viên đan được màu vàng sáng lấp lánh, ở bên ngoài là vô số hoa văn trải rộng, thoạt nhìn thật sự thần bí vô cùng!

Thần niêm Hàn Lập nhìn chằm chằm bức họa này một hồi lâu, cuói cùng mới có thể hơi nhích mình nhìn sang một đám văn tự.

“Thái Hư Diệu Linh đan, người có tu vi Hợp Thể kỳ sau khi uống vào có thể tăng tiến tu vi nhanh chóng, tăng tỷ lệ đột phá bình cảnh Hợp Thể kỳ lên cực đại, cũng có một chút kỳ hiệu huyền diệu. Nếu uống một viên trước khi ngâm mình vào Tẩy Linh Trì và ăn Tịnh Linh Liên có một nửa tỷ lệ tránh khỏi tai họa ngầm ảnh hưởng đến tu vi về sau.”

“Thái Hư Diệu Linh đan! Hư Linh đan!” Hàn Lập thầm lẩm nhẩm đọc hai cái tên này, mà trong lòng không khỏi mừng như điên.

Linh đan mà bức họa này vẽ quả nhiên đúng là viên đan dược có tên gọi là “Hư Linh đan.” mà hắn lấy được từ cấm địa trong Quảng Hàn giới ngày trước.

Với trí nhớ kinh người của hắn, đương nhiên chỉ cần liếc mắt một cái có thể thấy Thái Hư Diệu Linh đan và Hư Linh đan căn bản là cùng một loại đan dược.

Ngày đó vì viên đan dược này, mấy tên Hợp Thể ở Lôi Minh đại lục cũng suýt nữa thì trở mặt.

Ngày đó hắn dùng kế âm thầm lưu lại một viên nhưng vẫn không hiểu rõ hiệu dụng cụ thể của viên đan dược này, nhưng vẫn cẩn thận bảo quản cho đến tận bây giờ.

Hiện giờ vừa thấy một loạt thuyết minh và giải thích ở bên dưới, trong lòng hắn đương nhiên cũng hiểu ra được rồi.

Có thể có hiệu quả ngay cả với tu sĩ Hợp Thể kỳ khi đột phá cảnh giới Đại Thừa, chẳng trách những tên Hợp Thể kỳ dị tộc kia lại điên cuồng đến thế.

Sau khi xem hết những ghi chú của bức họa này xong, Hàn Lập cũng chỉ khẽ liếc qua hai ba bức họa phía sau rồi thu thần niệm ra khỏi ngọc giản, tiếp đó lại trầm ngâm không hề tỏ vẻ gì.

“Có một phần mười cơ hội có thể giúp tiến giai lên Đại Thừa. Một nửa cơ hội có thể giúp loại trừ đi tai họa ngầm do Tẩy Linh Trì và Tịnh Linh Liên mang lại.”

Hàn Lập bắt đầu nhanh chóng cân nhắc hơn thiệt trong đó.

Bảo Hoa nhìn thấy vẻ mặt Hàn Lập như vậy, con ngươi lưu chuyển một vòng, trên mặt mơ hồ tỏ ra hơi ngoài ý muốn.

Không biết trải qua bao lâu sau, hai mắt Hàn Lập bỗng mở ra, tỉnh táo nói với bạch y nữ tử:“Ta vẫn muốn giữ nguyên quyết định ban đầu là muốn tiến vào Tẩy Linh Trì phía dưới một chuyến. Chỉ cần sau khi ta ra khỏi đó, ta đương nhiên sẽ dâng hai tay cho ngươi món đồ ngươi muốn!”

Tiếp theo, hắn không chờ Bảo Hoa trả lời thêm gì, mà ngay lập tức đổi tay quay về phía Nguyên Yểm nói rành rọt từng chữ:

“Nguyên Yểm tiền bối, chỉ cần ngươi đồng ý không ngăn cản ta tiến vào Tẩy Linh Trì và tìm kiếm Tịnh Linh Liên thì Luyện Ma Thảo mà ngươi muốn ta cũng sẽ mang tặng sau đó. Nếu hai người các ngươi không muốn đồng ý với điều kiện này thì Hàn mỗ sẽ hủy hai loại linh dược này ngay tại đây, sau đó ba người chúng ta đánh một trận bằng thực lực. Xem xem hai người các ngươi liên thủ có thể khiến tại hạ vĩnh viễn lưu lại trên đảo này hay không.”

Chương 2100: Thánh Giới Đại Kiếp Nạn

      Thái độ uy hiếp của Hàn Lập khiến cho Nguyên Yểm không khỏi biến sắc.

Nhưng hắn thân là tồn tại cao nhất trong ma tộc như thế nào lại dễ dàng cam chịu hạ phong, lúc này sắc mặt liền trầm xuống lạnh lùng nói:

“Ở trên đảo này ngươi dùng Niết Bàn Thánh Thể có lẽ sẽ quần đầu với bản thánh tổ được một hai, nhưng ngươi có thể vĩnh viễn ở nơi này không bao giờ ly khai sao? Bổn tọa chỉ cần tung lưới chờ đợi bên ngoài lôi hải, lúc ngươi đi ra còn không phải sẽ rơi vào tay ta sao?”

“Nếu ly khai Khổ Linh đảo tại hạ tất nhiên không phải đối thủ của hai vị tiền bối. Nhưng tại đây linh khí dồi dào, sống rồi tu luyện ở đây vạn năm cũng không phải là chuyện khó tiếp nhận. Chút thời gian như thế đối với người tu đạo chúng ta cũng không tính là dài.” Hàn Lập tựa hồ như đã có tính toán không chút hoang mang trả lời.

“Thật ngông cuồng! Không sợ bổn tọa tức giận, sau khi rời khỏi đây liền ra lệnh cho thủ hạ bố trí siêu cấp pháp trận bên ngoài đảo, đem nó hoàn toàn xóa sổ khỏi Thánh giới hay sao?” Hắc bào thanh niên nghiêm mặt quát.

“Nếu tiền bối quả thực làm như thế đích xác cực kỳ nguy hiểm, song có nghĩa tiền bối thật sự không muốn Luyện Ma Thảo này rồi. Hàn mỗ cam đoan, trước khi tiền bối làm như thế vãn bối đã đem tất cả linh dược trên người hủy diệt toàn bộ.” Hàn Lập mặt không đổi sắc trả lời.

Trên khuôn mặt Nguyên Yểm Thánh tổ nguyên bản tràn đầy giận dữ, sau lại bị ngôn ngữ của Hàn Lập chọc tức thêm một chút sắc mặt liền trở nên tái nhợt, sau khi hừ lạnh một tiếng lại muốn tiếp tục đưa lời up hiếp.

Nhưng lúc này, Bảo Hoa thánh tổ lại đột nhiên cười, khoát tay chặn lời thanh niên áo đen đang muốn thốt ra, rồi nói:

“Nguyên yểm, ngươi đừng nói nhảm nữa! Thiếp thân bắt buộc phải lấy cho được gốc linh dược trong tay hắn, ngươi cũng không có khả năng cam lòng bỏ qua Luyện Ma Thảo. Hắn đã quyết tâm đánh một canh bạc sao chúng ta ngại thành toàn cho hắn một phen. Một phần mười, dù sao cái tỷ lệ này thực sự không cao, ta và ngươi lại sợ Linh giới nhiều hơn một tên Đại Thừa kỳ ư! Linh giới hiện tại, một người không tính là gì, thiếu một người cũng chả quan hệ gì.”

"Cái này cũng đúng. Tuy đại kế của Thánh tộc tại Linh giới đang tiến hành đến thời điểm quan trọng, nhưng nhiều ra thêm một gã mới tiến giai Đại Thừa đích xác không tạo thành bao nhiêu ảnh hưởng. Huống hồ tu vi hắn còn cách cảnh giới Hợp Thể hậu kỳ đại viên mãn khá xa. Cho dù có tiến vào Tẩy Linh Trì cũng không có khả năng lập tức tiến giai, có thể nói hắn có một cái cơ hội về sau mà thôi. Tốt, bổn tọa đáp ứng điều kiện của ngươi. 'Nguyên Yểm Thánh tổ nghe được lời nhắc nhở của Bảo Hoa trên mặt âm tình bất định, sau một lúc mới cắn răng gật đầu một cái.

“Tốt, hai vị tiền bối đáp ứng giao dịch này tuyệt đối là cử chỉ sáng suốt. Linh dược này đối với Hàn mỗ mà nói thực sự không có tác dụng gì, từ Tẩy Linh trì đi ra nhất định sẽ hai tay dâng lên hai vị. Song trước đó vãn bối còn hi vọng hai vị có thể dùng tâm ma phát thệ, đáp ứng tại hạ sau khi giao dịch được bình yên ly khai Ma giới, sẽ không dùng bất cứ thủ đoạn nào khác để đối phó tại hạ.” Nội tâm Hàn Lập buông lỏng trên mặt lộ ra tiếu ý, nói thêm.

“Ngươi được một tấc lại muốn thêm một thước a. Chỉ là một gã tu sĩ Hợp Thể lại yêu cầu bổn tọa dùng tâm ma phát thệ!” Nguyên Yểm thánh tổ nghe vậy lửa giận vừa mới tắt lại bùng cháy dữ dội, liền giận dữ nói.

“Phát thệ cũng không phải chuyện gì to tát, nhưng thiếp thân không thể đơn giản đáp ứng như vậy. Muốn cho hai người chúng ta làm theo lời ngươi vậy trước tiên giao ra một nửa linh dược, còn một nửa có thể chờ sau khi ngươi đi ra rồi giao nốt.” Bảo Hoa không nóng không lạnh đáp lời.

“Giao ra một nửa! Điều kiện này vãn bối không thể đáp ứng. Tại hạ sao biết hai vị tiền bối cần nhiều ít bao nhiêu linh dược là đủ. Nếu chỉ cần một điểm này không phải ta tự tìm chết hay sao.” Hai mắt Hàn Lập nhíu lại, không chút do dự liền cự tuyệt.

“Đã không muốn phiêu lưu sao lại bảo ta cùng Nguyên Yểm dùng tâm ma phát thệ, nếu không sau đó ngươi động tay động chân chẳng phải hai người chúng ta tự trói tmua dây buộc mình sao. Song chúng ta có thể hứa sẽ không ra tay với ngươi sau đó.” Bạch y nữ tử thản nhiên trả lời.

Nguyên Yểm thánh tổ nghe được lời Bảo Hoa, vẻ giận dữ cũng tan đi hơn phân nửa, lập tức đồng ý nói:

“Ta cũng có thể cam đoan chỉ cần ngươi giao Luyện Ma Thảo ra, ta tuyệt đối không chủ động ra tay với ngươi.”

“Hai vị đã không muốn dùng tâm ma phát thệ, Hàn mỗ cũng không cách nào cưỡng ép. Vậy cứ ước định như cũ, trước tiên vãn bối vào Tẩy Linh trì, đợi sau khi đi ra liền đem linh dược làm thù lao giao phó. Nhưng đến lúc đó, nếu hai vị làm khó không cho tại hạ đơn giản rời đi thì tại hạ chỉ có thể dùng tất cả thần thông...” Hàn Lập không suy nghĩ gì nhiều thản nhiên nói, sau đó kim quang trên người lóe lên, hư ảnh chiếc đầu lâu thứ hai, cùng hai cánh tay màu vàng thần bí dưới xương sườn cùng lúc biến mất.

Hắn tuy giải trừ biến thân nhị niết nhưng sự cảnh giác trong lòng không suy giảm chút nào, tay chân không chút cử động mà thân hình hướng phía sau bay ra vài chục trượng kéo giãn ra một khoảng cách nhất định, sau mới lướt qua pháp trận cực lớn phía hồ nước.

Bảo Hoa thấy vậy không lộ ra thần sắc gì khác thường, chỉ đơn giản hướng phía đối phương nhìn một cái liền hờ hững nói:

“Tẩy Linh Trì nằm dưới hòn đảo này, bên trong là một cái không gian thần bí, pháp trân này chính là lối vào duy nhất. Hàn đạo hữu chỉ cần đứng giữa trung tâm pháp trận liền được truyền tống đưa xuống. Song thiếp thân cũng nói trước cho rõ, chỗ không gian Tẩy Linh trì là địa phương có linh khí tinh thuần nhất, đối với người Linh giới mà nói, tu luyện bên trong một ngày là bằng cả năm khổ tu. Nhưng không gian này có bài xích với sinh linh tiến vào, hơn nữa tu vi càng cao thì lực bài xích càng mạnh, lấy tu vi Hàn đạo hữu có khả năng ở trong ấy ba ngày đã là cực hạn. Vượt quá thời hạn, có khả năng vĩnh viễn không ra được.”

“Không gian kia càng bài xích ma tộc chúng ta tới cực điểm, căn bản là tư cách tiến vào nơi ấy cũng không có, trực tiếp bị chắn ở bên ngoài. Nếu không có hạn chế này Nguyên mỗ cũng muốn tự mình đi vào kiến thức một phen.” Nguyên Yểm cười dữ tợn một hồi lớn tiếng nói, trong lời rõ ràng không chứa bao nhiêu thiện ý.

“Nói như vậy, hai vị tiền bối đều chưa một lần tiến vào nơi đây.” Thần sắc Hàn Lập khẽ động thuận miệng hỏi một câu.

“Tuy chúng ta trông coi nơi này không biết bao nhiêu vạn năm, nhưng phàm là Thánh tộc thì không một ai có năng lực tiến vào.” Chân mày Bảo Hoa hơi nhíu lại thản nhiên trả lời.

“Thì ra là thế!”

Hàn Lập gật gật đầu không nói thêm gì hướng bạch y nữ tử hơi ôm quyền, nháy mắt liền hướng phía hồ nước bay tới.

Đương nhiên lấy tâm tư cẩn thận của hắn chắc chắn sẽ không cho rằng tất cả những điều Bảo Hoa nói là sự thật.

Khi cách pháp trận chừng chục trượng trên cao độn quang liện dừng lại, thân hình hắn hiện ra, một hồi lâu vẫn lơ lửng tại chỗ không nhúc nhích, hiển nhiên đang nghiên cứu các loại phù văn huyền ảo bên trên trận pháp phía dưới.

Bảo Hoa cùng Nguyên Yểm Thánh Tổ đang đứng xa xa tựa hồ mỗi người một suy nghĩ, không ai muốn quấy rầy ai.

Trọn thời gian cạn một chén trà Hàn Lập mới thở dài một hơi, không suy nghĩ nhiều lắc mình một cái liền bay xuống phía dưới.

Ngay thời điểm khi hai chân vừa mới chạm trung tâm pháp trận, cả tòa đại trận bắt đầu chuyển động vù vù.

Khắp nơi trên tòa đại trận, từng cột ánh sáng năm màu xông thẳng lên trời điên cuồng xoay tròn không ngừng, đồng thời trận trận chấn động lan rộng khắp trong pháp trận.

Hàn Lập ở trung tâm được một vòng ánh sáng năm màu bảo vệ xung quanh, thân hình một lúc sau bắt đầu mơ hồ rồi bỗng nhiên vô ảnh vô tung, biến mất ngay tại chỗ.

Còn những cột sáng khi trước có thanh thế kinh người, thì bây giờ hào quang năm màu lập tức ảm đạm, trân pháp cực lớn tựa hồ an tĩnh lại.

Bảo Hoa cùng Nguyên Yểm nhìn thấy cảnh này thần sắc đều không có gì khác thường, hiển nhiên không phải lần đầu thấy cảnh như vậy.

Trên không trung Nguyên Yểm lẳng lặng xem xét tình huống chốc lát bỗng nhiên hỏi nữ tử áo trắng một câu:

“Bảo Hoa, ngươi thực sự để hắn rời đi hay sao? Phải biết rằng, người này chẳng những có huyền thiên chi bảo, lại lấy tu vi Hợp Thể kỳ mà có thể đối kháng ta và ngươi một hồi. Một khi để hắn trở về, vạn nhất nếu tiến giai thành công tuyệt đối là đại địch của Thánh Giới ta, những Đại Thừa phổ thông kia không thể đánh đồng.”

“A, đây là vấn đề của mấy Thủy tổ các ngươi. Ta không còn là Thủy tổ đã lâu sao lại còn kéo vào. Ta tuyệt đối sẽ không xuất thủ. Một khi đạt được linh dược ta lập tức ly khai Thánh Giới. Hơn nữa tiểu tử Nhân tộc này có Niết Bàn Thánh Thể cùng Huyền thiên Chi bảo trong tay, tuy chiến thắng ta và ngươi là chuyện không thể nhưng nếu một lòng muốn chạy thì cho dù ở bên ngoài Lôi Hải muốn lưu hắn lại cũng không mấy dễ dàng. Huống chi xem bộ dáng hắn trấn định như vậy nói không chừng còn có hậu thủ. Ngươi cũng đừng để ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo!” Bảo Hoa nhìn thanh niên áo đen thản nhiên nói.

“Hừ, ngươi thực sự lại nghĩ như vậy a. Năm đó bộ dáng ngươi không phải như hôm nay. Lúc ấy trong ba người chúng ta, ngươi là người quan tâm đến sự tình Thánh giới nhiều nhất. Chẳng lẽ đại kiếp nạn của Thánh Giới sắp đến lại không đáng để ngươi quan tâm?” Thanh niên áo đen trừng mắt với nữ tử áo trắng một lúc, lời nói bỗng nhiên như có vẻ nhắc nhở.

“Đúng vậy, năm đó ta vì chuyện đại kiếp nạn mà hao phí rất nhiều tinh thần, nếu không Lục Cực nào có dễ dàng thừa dịp như vậy. Còn hiện tại ta chẳng quan tâm đến cái gì. Song xem hành động của các ngươi hiển nhiên đang áp dụng kế hoạch năm đó ta đã hủy bỏ, cưỡng ép chiếm cứ một phần địa bàn Linh giới, sau đó chậm rãi ma hóa cải tạo rồi đem tất cả tộc nhân dời vào bên trong Linh giới a?” Ngọc dung Bảo Hoa trầm xuống lời nói cực kỳ lãnh đạm.

“Đúng vậy! Nguyên bản vì muốn ứng phó với đại kiếp nạn của Thánh giới chúng ta đã chuẩn bị mấy bản kế hoạch, vốn muốn chọn một biện pháp ổn thỏa nhất nhưng không nghĩ rằng Lục Cực lại thay thế ngươi. Về sau tình thế đại biến lại không thể không tìm biện pháp khác, mà biện pháp xâm chiếm Linh giới là thủ đoạn có hiệu quả nhanh nhất rồi.” Nguyên Yểm thánh tổ im lặng trong phút chốc khẽ thờ dài một hơi nói.

“Nhìn vậy hình như các ngươi tiến hành kế hoạch không mấy thuận lợi a, tuy rằng trước mắt chiếm được một ít địa bàn nho nhỏ nhưng thủy chung không cách nào thanh trừ triệt để thế lực các tộc, thậm chí hiện tại còn có xu hướng chuyển cục diện sang giằng co.” Nhãn quang Bảo Hoa chớp động cười lạnh một tiếng rồi trả lời.

“Điểm ấy thì không cần lo lắng. Sở dĩ có cục diện giằng co là bởi vì đám tồn tại Đại Thừa của mấy tộc liên thủ lại hơn nữa còn mời được một số ngoại tộc giúp đỡ. Một khi mấy người chúng ta chuẩn bị chu toàn triệt để, có thể đem chân thân hàng lâm LInh giới thì cho dù thực lực bọn chúng có tăng gấp mấy lần cũng không chịu nổi một trận.” Nguyên Yểm Thánh Tổ nói một cách ngạo nghễ.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3