Đêm đầu tiên - Chương 08
Tu viện Garth
-Emđã hứa gì với vị thấy tu đó?
Em nhìn tôi, xin lỗi, và nhúng vai. Em chỉ cho tôi thấy rằng những người đang đe dọa cuộc sống của chúng tôi sẽ mở những cuộc săn lùng vượt biên giới nếu họ biết em còn sống. Nếu họ không thể chạm tay vào em, tôi sẽ là người đầu tiên họ hướng đến. Trong cuộc trao đổi với vị tu sĩ, ông đã yêu cầu em cho ông 2 năm. Hai năm sống ẩn dật để có thể bình tâm suy nghĩ về cuộc sống của em và quyết định vận mệnh cho chính mình. “Cơ hội không đến hai lần, ông ta nói, hai năm để biết được điểm dừng của cuộc sống, nó không phải là một cuộc giao dịch tồi” Khi tình hình khả quan hơn, các vị thầy tu sẽ tìm cách đưa em trở về nước của mình.
-Hai năm để cứu sống cuộc đời của cả hai chúng ta, ông ấy đã nói với em như thế, và em chấp nhận điều kiện đó. Em bị mắc kẹt lại ở đây vì anh đã thoát khỏi vòng nguy hiểm. Gía mà anh biết được rằng anh đã nhớ đến em bao nhiêu lần trong một ngày, viến thăm lại những nơi chúng ta cùng đi dạo với nhau, giá mà anh hiểu được rằng bao nhiêu lần em tìm đến ngôi nhà nhỏ của anh tại Luân Đôn… anh lắp đầy từng ngày của mình bằng những khoảng khắc hồi tưởng về ký ức.
-Anh hứa…
-Sau đó, Adrian, em đã yêu cầu anh bằng chính miệng mình. Ngày mai anh buộc phải đi, còn em vẫn còn mười tám tháng để chờ đợi. Đừng quá lo lắng cho em, cuộc sống ở đây không quá khắc khe như thế giới bên ngoài đâu. Đừng có nhìn em như thể em là một vị thánh hay một kẻ đã giác ngộ như thế. Và cũng đừng có nghĩ rằng anh quan trọng đối với em như vậy, em không làm điều này vì anh, mà cho chính bản thân em thôi.
-Cho em? Em đạt được những gì?
-Để đừng mất anh thêm lần nào nữa, nếu em không báo cáo sự có mặt của anh với các vị thầy tu anh đã bỏ mạng trong rừng đêm qua.
-Đó là thứ mà em ngăn chặng sao?
-Em đã không để cho anh đóng băng đến chết!
-Cho dủ có hứa với vị thầy tu đó hay không chúng ta cũng sẽ rời khỏi đây. Anh sẽ dẫn em theo dù em tự nguyện hay bị ép buộc, cho dù anh có lẽ sẽ phải đánh ngất em. Lần đầu tiên trong nhiểu năm tôi thấy em cười, nụ cười thật sự. Em đặt tay lên má tôi và vuốt nhẹ.
-Được thôi, hãy đi khỏi đây, dù sao đi nữa em cũng sẽ không làm điều đó nếu anh đi. Em ghét bị bỏ lại ở chổ này.
-Mất bao lâu để những người giám sát em nhận ra em không có trong phòng mình?
-Họ không phải là cai ngục, em có thể tự do đi lại bất kỳ nơi đâu mà em muốn.
-Vậy vị thầy tu theo em ra bờ sông không phải là để trông chừng em?
-Để hộ tống em phòng khi có bất trắc trên đường, em là người phụ nữ duy nhất tại tu viện này. Sau đó là theo em mỗi đêm khi em ra bờ sông. Cuối cùng, em đã làm điều đó vào nguyên mùa hè và đầu mùa thu. Dù vậy, tối hôm qua là chuyến đi cuối cùng của em.
Tôi mở túi xách, lấy ra một chiếc áo len dày và quấn em thật chặt trong đó.
-Anh đang làm gì vậy?
-Mặc đồ, chúng ta sẽ đi ngay bây giờ.
-Kinh nghiệm trong quá khứ không đủ cho anh sao? Chúng ta không thể ra ngoài bây giờ, lúc này đã là mười một giờ. Chúng ta không có cơ hội nào để vượt qua đồng bằng vào ban đêm.
-Không thể nào đi ngang cánh đồng vào ban ngày mà không bị phát hiện. Một giờ đi bộ, em nghĩ rằng chúng ta có thể sống sót sao?
-Ngôi làng gần nhất cách đây một giờ… lái xe! Và chúng ta thì không có xe.
-Anh không nói đến ngôi làng, anh nói đến lều du mục.
-Cho dù có thì họ cũng đã di chuyển rồi.
-Nó vẫn sẽ ở đó, và chủ nhân của nó sẽ giúp chúng ta.
-Chúng ta không tranh luận nữa! Đi đến cái lều của anh đi. Em nói và kéo lại quần áo.
-Vậy cái cửa chết tiệt để đi ra ngoài nằm ở đâu? Tôi hỏi.
-Ngay phía trước anh thôi… chúng ta sẽ không để xảy ra chuyện gì!
Khi ra ngoải ngay lặp tức tôi tiến về khu rửng nhưng em nắm tay tôi lại và dẫn tơi đến con đường mà em đi ra bờ sông.
-Không cần thiết để bị lạc giữa những cái cây này, chúng ta có rất ít thời gian trước khi bị đông cứng.
Em thông thuộc khu vực này hơn tôi và tôi chỉ việc tuân theo những chỉ dẫn của em. Tại con sông tôi nhận ra có một con đường nhỏ để leo lên ngọn đồi. Chúng tôi có mười phút để đến đượt đó, mất ba phần tư giờ để băng qua thung lũng và đến được nơi dựng lều. Năm mươi lăm phút và chúng tôi có thể băng qua khu rừng.
Đêm lạnh đúng như tôi đã dự đoán trước. Tôi bất giác rùng mình và dòng sông đã biến mất trong tầm nhìn. Em không hề nói chuyện với tôi, hoàn toản tập trung cho đoạn đường này. Tôi không thể trách cứ sự im lặng của em, em cần phải để dành sức, và tôi cảm thấy mình dần kiệt sức sau mỗi bước đi.
Khi tôi đi đến điểm cuối của khu đất trồng của các nhà sư tôi đã bị vướn vào một tình huống rắc rối, tôi cần phải vượt qua sự tê lạnh.
-Anh sẽ không bao giờ, tôi nói với em, bắt đầu thở hổn hễn.
Một làn khói trắng bay ra khỏi miệng em khi em nói. Tôi giữ em tựa vào người mình và xoa lưng cho em. Tôi thật sự muốn hôn em nhưng đôi môi của tôi đã… đóng băng, em nhắc nhở tôi phải yên.
-Chúng ta không có thời gian để đi lạc đâu, đừng có chỉ đứng đó nữa, hãy dẫn chúng ta đến chổ cái lều của anh bằng không chúng ta sẽ chết cóng hết.
Tôi lạnh đến mức cả cơ thể run lên.
Sườn đồi có vẻ nằm trên đường đi của chúng tôi. Cố gắng, nổ lực hơn nữa, trong mười phút chúng tôi đã lên đến đỉnh, trong một đêm trong vắt như thế này, chúng tôi có thể dễ dàng nhìn thấy căn lều ở xa xa. Ý nghỉ này khiến thân nhiệt tăng lên, chúng tôi sẽ khôi phục lại được lòng can đảm và sức lực. Tôi biết một khi đã vượt qua, đi xuống dưới thung lũng chúng tôi sẽ mất thêm một phần tư giờ, và thậm chí nếu đạt đến ngưỡng giới hạn của bản thân chúng tôi có thể kêu gọi sự giúp đỡ. Nếu may mắn, những người bạn du mục của tôi sẽ có thể nghe thấy tiếng la trong đêm.
Em đã ngã ba lần, ba lần tôi giúp em đứng dậy, đến lần thứ tư thì mặt em trở nên nhợt nhạt đến đáng sợ. Môi em đã chuyển sang màu xanh như l1uc tôi nhìn thấy em chết đi tại lòng sông Hoàng Hà. Tôi nâng em dậy và quảng tay qua nách và em.
Trong suốt đoạn đường dài tôi sẽ la hét để đứng vững, sẽ cấm em không được phép bỏ cuộc.
-Đừng có mắng em nữa, em phàn nàn. Chuyện này đã đủ tệ rồi. Em đã nói với anh là chúng ta không nên làm vậy mà anh có thèm để vào tai đâu.
Một trăm mét nữa thôi, chúng tôi chỉ phải vượt qua một trăm mét nữa để lên đến đỉnh đồi, tôi tăng tốc và cảm thấy mình nhẹ hẳn đi, em đã lại sức.
-Đây là hơi thở cuối cùng, tôi nói với em, là sự cố gắng cuối cùng trước khi chết. Thôi nào, nhanh lên thay vì nhìn anh trân trối như vậy. Anh không khiến em vui lên à?
-Anh ngốc à, đôi môi em run run khi cố phát âm. Tuy nhiên em đẩy tôi đi, đứng dậy và khởi động.
-Anh đang lết kìa Adrian, anh lết!
Em đang cách tôi năm mươi feet, và dù tôi cố bước nhanh hơn cũng không tài nào đuổi kịp em, em đang vượt lên tôi.
-Anh đuổi kịp không? Nào, đến đây, nhanh lên chứ!
Ba mươi feet nữa! Đỉnh đồi đang cách đây không xa, em gần như đã đến đó. Tôi cần phải đến đó trước em, tôi muốn là người đầu tiên nhìn thấy căn lều sẽ cứu sống chúng tôi.
-Anh sẽ không bao giờ làm được điều đó nếu không nhanh lên, em không thể giúp anh đâu, nhanh nữa lên Adrian, nhanh nhẹn lên!
Mười mét! Em đã lên đến đỉnh đồi như em muốn, đứng thẳng như một cây gậy, chống tay lên hông. Tôi nhìn thấy lưng em, em đứng lặng im chiêm ngưỡng thung lũng, không thốt lên một lời. Năm mét! Phổi của tôi như muốn vỡ tung ra. Bốn feet! Tôi không còn run rẩy nhưng đã bắt đầu co thắt. Tôi phải mạnh mẽ lên, nếu không tôi sẽ ngất và ngã xuống mất. Em không dành cho tôi bất kỳ sự chú ý nào. Tôi phải làm được, chỉ còn hai hoặc ba mét. Nhưng vùng đất này thật mềm, thật xinh đẹp, tôi có thể nhìn thấy bầu trời dưới mặt trăng tròn vành vạnh. Tôi cảm nhận được làn gió đang vuốt ve má mình và khiến tôi run lên.
Em nghiêng người về phía tôi. Một càm giác khủng khiếp dâng lên trong ngực tôi. Màn đêm bừng sáng, đó là thứ ánh sáng mà ta chỉ có thể nhìn thấy vào ban ngày. Tôi đang lạnh cóng, tôi bị choáng ngợp. Thứ ánh sáng rực rở đến mức tôi không thể chịu đựng được.
-Hãy nhìn xem, em nói, chỉ tay về phía thung lũng, em đã nói với anh rằng bạn anh đã đi rồi. Đừng trách họ, Adrian, dù là bạn bè hay không thì họ vẫn là dân du mục và không thường ở một nơi quá lâu.
Tôi đau đớn mở mắt ra, ở giữa đồng bằng, thay vì là chiếc lều như tôi mong đợi, lại chính là tu viện. Chúng tôi đã đi một vòng, chúng tôi đã trở lại điểm xuất phát. Nhưng điều đó là không thể, chúng tôi không ở trong cùng một thung lũng, và tôi không thể thấy phía dưới.
-Em xin lỗi, em thì thầm, xin đừng giận em. Em đã hứa, ta không thể bội phản lại một lời hứa. Anh đã tuyên bố sẽ đưa em trờ lại Addis Ababa, anh có thể giữ lời, anh sẽ làm thế, đúng không? Dường như anh có đủ khả năng để làm việc đó, sau đó, anh có hiểu ý em không? Anh hiểu em mà, đúng không?
Em hôn lên trán tôi, đôi môi em buốt giá. Em mỉm cười và bước đi. Trong em có vẻ rất yên tâm, như thể cái lạnh tiếp thêm cho em sức mạnh. Tôi có thể đi theo em, có thể đuổi kịp em. Nhưng tôi bị cầm tù trong chính thân thể mình vào lúc này, cánh tay và chân tôi không hề nhúc nhích. Vô ích, như em đã nói trước khi bỏ rơi tôi. Khi em bước vào bức tường, hai cánh cửa lớn của tu viện đã mở, em quay lại lần cuối trước khi bước vào bên trong.
Em ở quá xa để tôi có thể nghe thấy em và những lời của em vẫn chưa thể truyền đến tôi.
-Hãy kiên nhẫn lên, Adrian, chúng ta rồi sẽ gặp nhau. Mười tám tháng sẽ không là quá dài nếu chúng ta yêu nhau. Đừng sợ hãi, anh rồi sẽ vượt qua thôi, anh luôn có một sức mạnh tiềm ẩn trong chính anh mà, rồi ai đó sẽ đến, chắc chắn. Em yêu anh, Adrian, em yêu anh.
Cánh cửa nặng nề của tu viện Garth đóng lại sau lưng em.
Tôi thét gọi tên em, thét lên như thể một con sói đang bị mắc bẫy và biết mình cận kề với cái chết. Tôi đấm, bằng hết sức lực của mình, dù tay chân tê lạnh. Tôi khóc, và tôi khóc khi nghe thấy một giọng nói giữa đồng bằng khô cằn, giọng nói rất đỗi quen thuộc với tôi “bình tĩnh nào, Adrian”. Đó là của một người bạn. Walter lặp lại câu nói này một lần nữa và khiến nó trở nên vô nghĩa.