Cô Lâu Quái Kiệt - Hồi 39 - Phần 2

Đại Hoang Chân Nhân chính là vị cầm đầu môn phái Hoa Sơn, vậy chả lẽ lại thông đồng với bọn ác đạo trong Bất Qui Cốc hay sao, Gia Cát Ngọc bình nhật tỏ ra hết sức thông minh nhưng giờ đây lại tin theo những lời nói đó, nên không khỏi làm cho Thạch Kinh Thiên điên đầu, không hiểu ra sao cả.

Nhưng trong khi Thạch Kinh Thiên hãy còn đắn đo suy nghĩ thì Tiểu Thanh cô nương không ngớt đưa mắt nhìn về hướng y, chớp lia lịa nói:

– Thạch đại hiệp. Hãy đi thôi. Chả lẽ ông không nghe đến tiếng nói của Gia Cát ca ca tôi nữa hay sao?

Thạch Kinh Thiên như sực nhớ điều gì, và cũng do đó liền bừng hiểu ra, nên vội vàng rảo bước chạy bay, bám sát theo lưng Gia Cát Ngọc đã đi ra khỏi sơn cốc.

Bốn người im lặng không lên tiếng nói chi cả, mà chỉ lo chạy nhanh tới trước.

Khi vừa đến cửa sơn cốc thì Thạch Kinh Thiên không còn chờ đợi được nữa, nên lên tiếng nói rằng:

– Lão tam, có phải em định đến đây một lần nữa hay không?

Gia Cát Ngọc quay mặt nhìn lại, mỉm cười nói:

– Nếu không trở lại nữa, thì chả lẽ chúng ta lại đi đến Hoa Sơn tìm Đại Hoang Chân Nhân thực hay sao?

Tư Đồ Uyển liền cất giọng trong trẻo nói:

– Đi tìm Đại Hoang Chân Nhân chăng? Nếu làm như vậy thì đã sa vào cái kế giá họa cho kẻ khác của lão ta rồi. Theo ý tôi thì khi trời đã tối chúng ta nên lẻn trở vào trong sơn cốc này chắc chắn sẽ tìm ra chân tướng việc ấy.

Thạch Kinh Thiên nghe qua, liền trợn to tôi mắt cọp, nói:

– Con tiện tỳ ngươi chỉ nói bá láp. Ngươi tưởng đâu số đạo sĩ trong Bất Qui Cốc dễ đối phó lắm hay sao?

Tư Đồ Uyển cười vui vẻ nói:

– Ai bảo là dễ đối phó đâu? Vạn Thú Thần Quân đã cho tôi hay từ trước là bọn họ không phải dễ trêu chọc kia mà.

– Thế tại sao ngươi lại không nói sớm?

– Tôi nào ngờ bọn họ lại quả vô cùng lợi hại đến mức đó.

– Con tiện tỳ quỉ quái kia. Giờ đây thì ngươi tin rồi chứ?

– Hừ. Đã tin rồi thì sao? Cái chi bảo Bất Qui Cốc này là nơi có vào mà không có ra? Xem này, chúng ta chẳng phải đã vào và đang ra một cách tự do đây sao?

– Ha. Con tiện tỳ kia. Ngươi xem mọi việc đều dễ dàng quá. Nếu chẳng phải bọn ác đạo ấy muốn mượn tay kẻ khác để hạ kẻ thù của chúng thì e rằng tất cả bốn người chúng ta đây không dễ chi đi ra được khỏi nơi này đâu.

– Hừ. Tôi không tin như thế. Nếu nói vậy thì lão đạo sĩ không dám ló mặt ra kia chả lẽ lại còn cao cường hơn Ngọc đệ đệ nữa hay sao?

Theo ý của Tư Đồ Uyển thì khắp trong võ lâm ngày nay chỉ có một mình Ngọc đệ đệ là cao cường bậc nhất. Do đó nàng nào còn xem nhân vật võ lâm khắp thiên hạ vào đâu. Bởi thế sau khi nói dứt lời, thì đôi mắt xinh đẹp của nàng liền liếc nhìn về Ngọc đệ đệ đầy vẻ âu yếm và cũng đầy tình tứ.

Gia Cát Ngọc mỉm cười nói:

– Uyển tỷ tỷ đã xem tiểu đệ quá cao mất rồi. Nếu nói cho đúng thì tiểu đệ gần đây có tiến bộ hơn nhiều nhưng kỳ thực thì cũng suýt soát với Vong Hồn Đạo Nhân ở trong Bất Qui Cốc mà thôi. Nếu đem so sánh với lão đạo sĩ ẩn mặt ấy thì thật ra tiểu đệ còn kém sút hơn một hai bậc.

Đôi mày xinh đẹp của Tư Đồ Uyển liền cau lại tựa hồ không tin lời nói ấy, lên tiếng đáp rằng:

– Hừ. Đấy là đệ đệ đã phỉnh gạt tôi. Tôi không tin rằng ngoại trừ Càn Khôn Ngũ Bá ra, khắp trong võ lâm ngày nay còn ai có võ công cao cường hơn đệ đệ được nữa.

Thạch Kinh Thiên nghe qua, bèn cất tiếng to cười khà khà nói:

– Núi cao thì có núi cao hơn. Con tiện tỳ kia, sao ngươi lại nói như thế được?

Càn Khôn Ngũ Bá cố nhiên là thuộc những nhân vật thượng thặng trong võ lâm ngày nay, nhưng trước đây khi họ so tài ở tại Hoàng Sơn thì có không ít giang hồ hào khách vì bận việc này hay việc nọ không thể đi đến tham dự cuộc so tài đó.

Vậy làm thế nào dám cho rằng về mặt võ học họ kém sút hơn Càn Khôn Ngũ Bá?

Bốn người cùng giẫm lên mặt tuyết mà đi, gió lạnh không ngớt thổi tung tà áo, riêng con kim ưng Lăng Vân thì tung cánh bay trên cao, thỉnh thoảng lại cất tiếng kêu dài.

Tư Đồ Uyển sau khi nghe qua lời nói của Thạch Kinh Thiên thì không có lý chi để giãi bày thêm nữa. Nhưng Tiểu Thanh cô nương trái lại đã trợn to đôi mắt bồ câu, sắc mặt đầy vẻ nghi ngờ, nói:

– Quái lạ thực. Số đạo sĩ ấy có bản lãnh cao cường như vậy chả lẽ từ trước đến nay Thạch đại hiệp chẳng hề nghe ai nói đến hay sao?

Tiểu Thanh cô nương vì tánh tình hãy còn thơ ngây nên chưa biết cân nhắc lời nói. Do đó Gia Cát Ngọc sợ Thạch Kinh Thiên phật lòng bèn vội vàng lên tiếng nói:

– Thanh muội chớ nên nói càn, võ lâm rộng lớn vô cùng trong khi đó nhân vật giang hồ lại đông hằng hà sa số, vậy có ai biết hết được?

Thạch Kinh Thiên biết tam đệ có ý đỡ lời cho mình nên buột miệng cười to khà khà, nói:

– Lão tam, em không cần phải che đây sự hiểu biết kém cỏi của anh làm gì.

Trong võ lâm cao thủ tuy nhiều song những đạo sĩ có tài nghệ cao cường trong Bất Qui Cốc này quả thực ít thấy. Vậy lão ca ca là minh chủ lục lâm mười ba tỉnh đáng lý ra phải biết hết các ông ấy mới đúng.

Nói đến đây đôi mày rậm của y liều cau lại, rồi im lặng không nói thêm nữa.

Y ngửa mặt trầm ngâm một lúc mới tiếp rằng:

– Nhưng...

– Nhưng thế nào?

– Nhưng một người có thể sử dụng đến “Ngũ Quỉ Âm Phong Chỉ” như Vong Hồn Đạo Nhân đã làm cho tôi phải sực nhớ lại một đôi ma đầu đã từng hoành hành trong giới giang hồ cách đây mấy mươi năm về trước.

– Ai thế?

Thạch Kinh Thiên trông thấy ba người đều chú ý lắng nghe thì không khỏi phá lên cười to, nói:

– Các ngươi muốn biết là ai chăng? Nếu vậy thì hãy mau đi rút tới đã.

Ba người biết y lại giở chứng cũ, nên đều mỉm cười rảo bước theo sát sau lưng y. Đi nhanh một lúc thì cả đoàn đã sắp đến một tiểu trấn, liền thuê khách đếm để ở. Sau khi rửa mặt xong ai nấy ngồi vào bàn, bọn hầu sáng bưng rượu thịt lên đầy đủ. Thạch Kinh Thiên mới ăn uống ngấu nghiến và khi đã uống ba ly rượu xong, mới thong thả nói:

– Lão tam, em có biết trong võ lâm trước đây còn có hai cao nhân tên tuổi ngang hàng với Càn Khôn Ngũ Bá hay không?

Gia Cát Ngọc lắc đầu, mỉm cười nói:

– Tiểu đệ kiến thức nông cạn, vậy xin nhị ca chỉ giáo giúp cho.

Thạch Kinh Thiên đưa mát quét qua ba người một lượt, rồi nói:

– Trong khi địa vị của Càn Khôn Ngũ Bá nổi bật trong võ lâm thì có một đôi sát tinh cũng đồng thời xuất hiện. Hai người ấy võ công rất quái dị, tính tình rất hung ác, được ai nấy gọi là Nam Hung, Bắc Sát.

Đôi mắt to của Tư Đồ Uyển bỗng sáng rực, nói:

– Nam Hung, Bắc Sát. Từ xưa đến nay có nghe ai nói đến bao giờ?

Thạch Kinh Thiên đỡ ly rượu trước mặt lên, uống nghe một tiếng “Ực” cạn ly rồi đưa một bàn tay khác lên vuốt bộ râu ria, cất tiếng cười kha khá nói:

– Ngươi cố nhiên là không nghe ai nói đến bao giờ. Vì có lẽ lúc hai người ấy lui ra khỏi giang hồ thì ngươi chưa sanh ra là khác.

- Vậy những người ấy ai là Nam Hung, ai là Bắc Sát?

– Nam Hung và Bắc Sát ngay đến ta đây cũng chưa được trông thấy làn nào. Nhưng ta được biết Nam Hung Huyết Thần Tử là người trần tục, còn Bắc Sát Thất Khuyết Chân Nhân chính là đệ tử của Đạo Giáo. Nhất là tuyệt học “Ngũ Quỉ Âm Phong Chỉ” của Vong Hồn Đạo Nhân vừa sử dụng chính là tuyệt học từng làm rung chuyển cả giới giang hồ của lão ma ấy trước kia.

– Nếu nói thế thì Vong Hồn Đạo Nhân trong Nai Hà Thiên ấy chính là đồ đệ của Thất Khuyết Chân Nhân hay sao?

– Không hẳn là thế, nhưng cũng rất có thể lắm. Vậy đợi tối nay hai ta lẻn vào trong đó, rồi mới biết được đích xác.

Màn đêm đã buông rũ trùm kín cả vạn vật. Tại tiểu trấn này bỗng có hai bóng người phi thân bay thẳng lên nóc nhà. Cả hai đứng lại trong chốc lát rồi lại nhanh nhẹn nhắm hướng Bất Qui Cốc lướt đi tới.

Hai bóng người đó chính là Gia Cát Ngọc và Thạch Kinh Thiên. Cả hai có thể nói đã sắp đặt mưu lược rất hay. Họ để Tư Đồ Uyển và Tiểu Thanh cô nương lưu lại khách điếm, nhưng hai cô gái to gan lớn mật đó thử hỏi khi nào chịu ngồi yên để chờ đợi?

Bởi thế hai người vừa ra đi chẳng bao lâu thì trong phòng bỗng có tiếng cười trong trẻo vọng ra rằng:

– Uyển tỷ tỷ, chúng ta hãy mau đuổi theo họ.

– Con tiểu yêu kia. Chớ nên nói chuyện, hãy dè dặt kẻo Gia Cát ca ca của ngươi nghe được không cho chúng mình đi theo đấy.

Vì trong bóng tồi nên không thấy rõ sắc diện của hai người ra sao. Nhưng trong phòng bỗng dưng im bặt tiếng nói, sự tĩnh mịch đã trở lại với đêm khuya.

Vậy, hai cô gái ấy đã ra đi rồi hay sao?

Nào ngờ đâu giữa lúc hai người định xô cửa sổ phi thân lướt ra ngoài, thì tại chiếc sân nhỏ cạnh đấy bỗng nghe có tiếng gió giũ chéo áo rồi lại thấy có bóng đen chập chờn qua cửa sổ và từ trên cao đáp xuống mặt đất một cô gái mặt che kín bằng vuông lụa đen.

Tiểu Thanh cô nương đưa tay kéo mạnh vạt áo của Uyển tỷ tỷ, ra hiệu cho nàng ngồi thụp xuống bên cạnh khung cửa sổ mà họ định phi thân lướt ra ngoài.

Cô gái che mặt đó, sau khi đứng yên trên mặt đất bèn đưa mắt quét qua bốn bên một lượt. Đồng thời đôi vai xinh xắn cũng khẽ lắc qua, rồi lướt nhẹ nhàng đến phía trái cửa sổ nhanh như một luồng điện chớp.

Gian phong bên cạnh phía trái đó chính là nơi yên nghỉ của Gia Cát Ngọc.

Tuy lúc ấy chàng đã đi và gian phòng đang bỏ trống nhưng hai cô gái vừa trông thấy thế thì trong lòng đều có một cảm giác không vui.

Tiểu Thanh cô nương tựa hồ sợ cô gái che mặt kia cướp mất Gia Cát ca ca của mình đi, nên chu nhọn đôi môi anh đào, rồi đứng phắt dậy định phi thân lướt ra ngoài cửa sổ.

Nhưng Tư Đồ Uyển đã kịp thời đè mạnh đôi vai của Tiểu Thanh cô nương xuống, rồi kề miệng sát tai cô ta cười trong trẻo nói:

– Muội muội thân mến, em ghen chi thế. Hãy kiên nhẫn chờ đợi một lúc xem cho rõ ý trung nhân của Gia Cát ca ca em là người nào?

Tiểu Thanh cô nương khẽ “hừ” một tiếng rồi định xô tỷ tỷ ra để hành động theo ý mình. Nhưng ngay lúc đó, cô gái che mặt bỗng quay về phía họ. Đôi mắt của cô ta chiếu ngời qua lớp lụa đen, lướt nhẹ nhàng về hướng khung cửa sổ có hai nàng đang núp kia.

Hai cô gái trông thấy thế không khỏi giật mình, và cô gái che mặt kia đã nhanh như chớp vượt cửa sổ, lướt thẳng vào trong phòng.

Hai cô gái trông thấy vậy thì quên mất việc theo Gia Cát Ngọc và Thạch Kinh Thiên để đến Bất Qui Cốc dò xét lai lịch của các lão đạo sĩ nọ, mà cũng nhanh nhẹn phi thân lướt ra khỏi cửa sổ, rồi nhắm ngay gian phong phía trái nói cô gái che mặt vừa phi thân lướt vào, ẩn mình kín đáo tại phía ngoài cửa sổ để theo dõi.

Nhưng lúc ấy trong gian phòng vẫn im phăng phắc, không hề nghe một tiếng đọng, thực chẳng khác nào một ngôi chùa bỏ hoang, chẳng có sư sãi mà cũng không có khách hành hương.

Cô gái đó là ai thế?

Cô ta vào trong phòng để làm gì?

Tư Đồ Uyển và Tiểu Thanh cô nương liếc mắt nhìn nhau một lượt, đưa tay ra hiệu đệ bàn tán với nhau một lúc. Cuối cung hai cô ta nhất định lướt thẳng vào phòng để đóng cửa lại, rồi túm lấy đối phương hỏi qua cho cặn kẽ.

Tiểu Thanh cô nương là người không biết thận trọng, hành động gì cũng không chịu để chậm trễ hơn người, do đó sau khi hai nàng đã quyết định thì liền cất giọng trong trẻo kêu lên rằng:

– Cô là ai thế? Lần này thì cô không làm cách chi thoát ra được nữa đấy nhé.

Hành động của Tiểu Thanh cô nương thực nhanh nhẹn không thể tả. Câu nói của nàng chưa dứt thì thân hình kiều diễm của nàng cũng đã nhanh nhẹn phi thân lướt thẳng vào trong nhẹ nhàn như một cánh bướm đang bay liệng trên hoa. Đồng thời nàng cũng nhanh nhẹn vung một chưởng lên, bật chiếc bật lửa dầu thông cháy sáng tỏ.

Trong gian khách điếm nhỏ bé này, gian phòng cũng chật hẹp không rộng hơn một trượng vuông. Do đó chiếc bật lửa vừa đánh cháy lên, thì ánh sáng đã soi tỏ khắp chung quanh phòng.

Nhưng Tiểu Thanh cô nương sau khi đưa mắt ngó qua khắp moi nơi một lượt thì không khỏi giật mình sửng sốt. Thì ra bên trong gian phòng mùng màng đang buông rũ nhưng nào thấy dấu vết của cô gái thần bí kia.

Tư Đồ Uyển cũng lướt vào đến nơi và cũng không khỏi kinh ngạc. Dù sao tuổi tác nàng cũng lớn hơn Tiểu Thanh cô nương việc đời cũng có kinh nghiệm hơn nhiều, do đó qua cơn kinh ngạc, nàng đã trông thấy tại cửa sổ phía sau trong gian phong đã có ai mở toang ra từ lúc nào. Hơn nữa trên mặt bàn lại đang có để một cái gói vải nhỏ.

Tư Đồ Uyển nhanh nhẹn thò tay chụp lấy cái gói vải ấy, đưa mắt nhìn kĩ, thì bất thần cất giọng trong trẻo quát lên rằng:

– Thanh muội, hãy đuổi theo mau.

Tiếng “mau” vừa mới thốt ra khỏi miệng thì phía sau gian phòng bỗng có một bóng người phi thân bay thoát đi, nhắm hướng Đông Nam lướt tới và chẳng mấy chốc đã mất hút dưới bóng trăng vằng vặc.

Bóng người đó có một thân hình đầy đặn và vô cùng kiều diễm, chứng tỏ không ai khác hơn là cô gái che mặt vừa rồi. Song tại sao cô ta lai chờ cho Tư Đồ Uyển chụp lấy chiếc túi vải ấy vào tay rồi mới chịu bỏ đi. Trong gói vải ấy đang gói vật gì? Chả lẽ cô ta đến đây chỉ có mục đích mang chiếc gói vải ấy đến thôi sao? Cô gái ấy thân pháp hết sức nhanh nhẹn so với Tư Đồ Uyển thì cao cường hơn nhiều. Nhưng nếu so với Tiểu Thanh cô nương thì hai người chỉ suýt soát nhau nhưng vì Tiểu Thanh cô nương chậm trễ hơn nên không làm thế nào đuổi theo kịp cô gái thần bí đó.

Chỉ trong chớp mắt đôi bên đã lướt đi xa mấy dặm đường dài. Tư Đồ Uyển đã bị Tiểu Thanh cô nương bỏ rơi lại ở phía sau thực xa.

Riêng Tiểu Thanh cô nương thấy gió lạnh không ngớt thổi thẳng vào mặt, nên cho tay rút ra một vuông lụa đen che kín mặt lại. Nào ngờ đâu, nàng vì dừng chân đứng lại trong giây lát, nên cô gái huyền bí kia đã lướt đi mất không còn trông thấy hình dáng đâu nữa.

Tiểu Thanh cô nương tuy võ công cao cường nhưng vì hoàn toàn không có kinh nghiệm đi đứng nên nhất thời không biết nên hành động ra sao. Và ngay lúc đó bỗng có tiếng cười khẽ vọng đến bên tai nàng.

Tiểu Thanh cô nương vừa nghe qua thì không khỏi giật mình kinh hãi, quay phắt người lại.

Liền đó nàng trông thấy dưới bóng trăng sáng có một lão già sắc mặt tái nhợt.

Lớp tuyết trắng bạch trên mặt đất phản chiếu lên, trông sắc mặt của lão ta lại càng khiếp sợ hơn. Đồng thời trên sắc mặt tái nhợt đó lại có một vết trầy rớm máu to bằng hai ngón tay bắt từ đuôi chân mày phía trái kéo thẳng đến khóe miệng. Dù ai bạo dạn đến đâu nhìn qua cũng không khỏi kinh hoàng.

Bởi thế, Tiểu Thanh cô nương nguyên là một cô gái to gan lớn mật nhưng cũng không khỏi bắt rùng mình, đôi vai khẽ rung động, nhanh nhẹn nhảy lùi ra sau ba bước.

Người ấy trông thấy thế liền cất giọng lạnh lùng nói:

– Con tiện tỳ kia. Ta xuất hiện ở nơi này vậy có lẽ ngươi không thể tưởng tưởng được chứ.

Tiểu Thanh cô nương vừa nghe lão già đó cất tiếng nói thì sự bạo dạn cũng trở lại với cô ta. Nàng đưa tréo hai tay lên trước ngực rồi to tiếng quát rằng:

– Ông là ai thế?

– Ngươi không biết ta hay sao?

– Tôi có quen ông lúc nào đâu chứ?

– Ha ha. Ngươi có biết ta cũng tốt mà không biết ta cũng tốt. Ta chỉ cần ngươi trả lại vật ngươi đã đánh cắp mà thôi.

– Ông chỉ khéo nói bá láp. Tôi đã đánh cắp vật chi của ông và vào lúc nào.

– Ha ha. Con tiểu tiện tỳ kia. Thực không ngờ tuổi ngươi mới từng ấy mà lại xảo trá phi thường. Việc xảy ra cách nay chẳng hơn nửa tháng vậy chả lẽ ngươi lại quên mất rồi hay sao?

– Ông nói chi lạ lùng vậy? Tôi là người không lo thiếu ăn thiếu mặc, vậy tôi đánh cắp đồ vật của ông để làm gì?

Tiểu Thanh cô nương bất thần bị một kẻ xa lạ chỉ thẳng vào mặt, nói mình đã trộm đồ vật của lão ta, nên trong lòng vừa thẹn thùng vừa cuống quýt, hơn nữa nàng lại càng tức giận về lối ăn nói hồ đồ ấy của lão già. Nhưng dù sao nàng vẫn là một cô gái trong sạch, nên tuy tức giận nhưng ăn nói vẫn khéo léo lễ độ.

Lão già ấy lại cất tiếng cười to ha hả, nói:

– Con tiểu tiện tỳ kia, ngươi giả vờ thực là khéo. Nhưng Bát Chỉ Thần Thâu ta là một nhân vật như thế nào, vậy ngươi đâu phỉnh gạt ta được. Hãy lại đây. Ngoan ngoãn trả bảo vật giấu trong pho Lục Ngọc Di Đà lại cho ta.

Lục Ngọc Di Đà tuy là một bảo vật đang làm rung động cả võ lâm ở Trung Nguyên vì Tiểu Thanh là một cô gái mới dẫn bước giang hồ nên không hiểu đấy là vật quí báu chi cả. Do đó vừa nghe qua thì nàng liền lộ vẻ ngạc nhiên, nói:

– Ai có thấy của quý báu giấu trong pho Lục Ngọc Di Đà chi của ông đâu?

Hiên giờ ta còn đang bận việc khác, vậy không thể ở đây nói dài dòng với ông nữa.

Cô gái nói dứt lời bèn lắc đôi vai xinh xắn định sẽ phủi tay bỏ đi thẳng.

Nhưng lão già tự xưng là Bát Chỉ Thần Thâu kia bỗng cất tiếng quát khẽ rằng:

– Con tiện tỳ yêu quái kia. Ngươi không trả cho ta bảo vật giấu kín trong pho Lục Ngọc Di Đà thì hôm nay ngươi chớ mong chi rời khỏi nơi đây được.

Vừa nói dứt lời, thì lão ta quay người lại nhanh như điện chớp, rồi vung chưởng lên nhẹ nhàng như gió hốt, đánh vút về phía Tiểu Thanh cô nương một thế chưởng mãnh liệt.

Tiểu Thanh cô nương không ngờ lão già ấy lại tấn công nhanh nhẹn như thế, nên vừa mới kịp giật mình thì bỗng nghe từ trong bóng đêm lại có một tiếng cười lạnh lùng vọng đến rằng:

– Hừ. Lục Ngọc Di Đà chính do ta lấy đây, vậy ông tìm đến cô ấy làm chi thế.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3