Cô Lâu Quái Kiệt - Hồi 41 - Phần 2

Nàng không thể nào tưởng tượng được, giữa cơn nguy cấp như chỉ mành treo chuông, mà Gia Cát ca ca đã kịp thời đến nơi, làm cho quái nhân nọ phải kinh hoàng bỏ chạy. Bởi thế, nàng vừa kinh ngạc vừa vui mừng, cất tiếng kêu to rằng:

– Ồ. Tư Đồ tỷ tỷ, thực mọi việc vừa xảy ra, đã làm em sợ đến chết khiếp mất. Này, tỷ tỷ thân mến, em không kịp thời ngăn chặn lấy quái nhân kia, vậy chị có trách em không?

Tư Đồ Uyển trông thấy nàng ngây thơ thành thực nên không khỏi buột miệng phá lên cười to, nói:

– Muội muội thân mến. Tại sao chị trách em được chứ? Trái lại, chị phải cám ơn em là khác.

Tiểu Thanh cô nương là một cô gái tâm địa trong sạch, nên vừa nghe qua thì vui mừng đến bừng đỏ sắc mặt, cười nói:

– Chị cám ơn em về việc gì? Chị phải cám ơn Gia Cát ca ca mới phải chứ.

Nói đến đây, thì nàng liếc nhìn thấy Gia Cát Ngọc đang đứng sững sờ trước luồng gió đêm, nên không khỏi kinh ngạc, lên tiếng hỏi rằng:

– Gia Cát ca ca. Anh... bị thương rồi chăng?

Gia Cát Ngọc đang trầm tư nghĩ ngợi, và khi nghe câu hỏi ấy, mới chợt tỉnh trở lại, cất tiếng cười nói:

– Nào có bị thương đâu?

– Thế tại sao anh không nói chi cả?

– Tôi đang bận nghĩ ngợi xem người ấy là ai.

– Thế anh đã đoán biết ra chưa?

– Xem ra rất giống người ấy, nhưng không hẳn là người ấy đâu.

Tiếng nói vừa dứt, thì nghe có tiếng gió giũ trên không, và chỉ trong nháy mắt, là Thạch Kinh Thiên đã đáp vững vàng xuống đất như một ngơi thiết tháp. Y đưa tay lên gạt mồ hôi trên trán, rồi thở hổn hển nói rằng:

– Lão tam, nếu lộ trình còn mười dặm đường nữa, thì ta đây không làm sao đuổi theo kịp. Hai con tiện tỳ này, đã gặp những nhân vật lợi hại nào, vậy hãy nói rõ ra cho ta nghe thử.

Gia Cát Ngọc cất tiếng cười nói:

– Tiểu đệ cũng chưa nhìn thấy rõ, qua bóng sau lưng của đối phương thì thấy người ấy dường như là Phi Long Thiền Sư ở phái Thiếu Lâm.

– Phi Long Thiền Sư. Vậy có lý nào hai con tiện tỳ này hợp sức với nhau, đồng thời, lại được con chim ưng tiếp tay nữa, mà không đối phó nổi với lão ta hay sao?

Tiểu Thanh cô nương chớp nhanh đôi mắt, đáp ngay rằng:

– Phi Long Thiền Sư chính là gã quái nhân hèn mạt vừa bỏ chạy đấy sao? Hừ. Tôi nào có sợ lão ta đâu.

Thạch Kinh Thiên trông thấy thế, bèn ngửa mặt lên trời cười to nói:

– Ha ha. Xem ra con tiện ỳ ngươi quả là lẻo mép. Nếu không sợ lão ta, thì tại sao lại bảo con kim ưng cất tiếng kêu để cầu cứu làm gì?

Đôi môi đỏ hồng của Tiểu Thanh cô nương chu nhọn lên, nói:

– Có ai bảo nó cất tiếng kêu để cầu cứu đâu? Chính vì nó đánh nhau không lại với Bát Chỉ Thần Thâu, nên tự nó cất tiếng kêu dài để báo động như thế. Song, cũng may là nhờ có tiếng kêu báo động của nó, nên hai anh mới kịp thời đến đây, và nếu chẳng phải vậy, thì chắc là món vật quí giá chi mà Đông Phương tỷ tỷ biếu cho chúng ta, tất đã bị Phi Long Thiền Sư cướp mất đi rồi.

Gia Cát Ngọc nghe qua, không khỏi sửng sốt, nói:

– Bát Chỉ Thần Thâu? Lão ta nào lại có tài nghệ cao cường đến mức ấy? Tiểu Thanh trợn to đôi mắt nói:

– Ồ. Bản lĩnh của ông ấy khá lắm. Tôi và Tư Đồ tỷ tỷ, lại được con Lăng Văn tiếp sức, thế mà vẫn đánh không hơn lão ta. Nhưng lão ta lại chính là một con người rất tốt, nên vừa nghe qua Đông Phương tỷ tỷ cho biết, là đã mang bảo vật đó biếu cho chúng ta, thì lão ta liền vui vẻ phủi tay ra đi ngay.

Qua câu nói của nàng, vừa đề cập đến Đông Phương tỷ tỷ, lại vừa đề cập đến món vật quí báu chi đó, đã làm cho Gia Cát Ngọc và Thạch Kinh Thiên đều ngơ ngác không hiểu ất giáp chi ráo. Nhất là Thạch Kinh Thiên, vì quá sốt ruột, nên kêu to lên rằng:

– Con tiện tỳ quỉ quái kia. Ngươi nói chi mà kỳ lạ vậy? Cái gì là vật quí báu?

Tại sao ngươi lại gặp mặt con nữ ma đầu nọ?

Tiểu Thanh cô nương bị Thạch Kinh Thiên đề ra bao nhiêu là câu hỏi, khiến nàng phải trợn mắt líu lưỡi, ngơ ngác nói rằng:

– Chính tôi cũng không biết vật quí báu kia là vật gì? Vậy, ông hãy hỏi Tư Đồ tỷ tỷ thì rõ hơn.

Gió bình minh đang thổi lạnh lùng, và lớp mây đen trên nên trời đã lần lần tan hẳn. Bóng đêm do đó đã bắt đầu rời bỏ nhân gian. Những tia ánh sáng bình minh nhợt nhạt, đang từ từ bỏ lên nền trời cao.

Trên khắp mặt đất, đâu đâu cũng một màu trắng xóa. Từ phía xa, xuất hiện bốn chấm đen đang di động. Những bóng người ấy, không ai khác hơn là Gia Cát Ngọc, Thạch Kinh Thiên và hai cô gái Tư Đồ Uyển và Tiểu Thanh. Bọn họ đang tiếp tục đi về hướng Kim Địch Tự.

Tư Đồ Uyển và Tiểu Thanh xinh đẹp như hai nàng tiên giáng phàm, đưa chận giẫm nhẹ lên mặt tuyết, luôn miệng cười nói vui vẻ. Thạch Kinh Thiên thân hình to lớn, khí sắc oai vệ, nhưng cũng không ngớt cất tiếng cười to vui vẻ, qua câu chuyện của hai cô gái.

Nhưng riêng Gia Cát Ngọc thì đang trầm ngâm nghĩ ngợi, nét mặt đăm chiêu như đang theo đuổi một vấn đề gì. Chàng băn khoăn tìm hiểu về việc Băng Tâm Ma Nữ, một cô gái thần bí, tại sao lại khổ công tranh đoạt được món bảo vật quí báu nhất võ lâm trong pho Lục Ngọc Di Đà, rồi lại mang nó đến biếu cho mình như vậy? Chàng thò vào áo, lấy vuông lụa vàng ra, thì thấy vuông lụa ấy to cỡ bàn tay, giống như một lá dâu vàng úa và đã rơi rụng, bên trên vẽ đầy những lược đồ kỳ quái, vô cùng khó hiểu. Những lược đồ ấy có nơi to, có nơi nhỏ, có chỗ hình vuông, lại có chỗ hình tròn.

Đấy là chi thế?

Chàng ngơ ngác lắc đầu qua một lượt, rồi chán nản lật vuông lụa vàng ấy qua mặt khác.

Chừng đó, chàng không khỏi trợn mắt há mồm. Vì, trên mặt vuông lụa này chẳng phải đâu đâu cũng có những dòng chữ dày đặc cả hay sao? Nhưng không, đấy chẳng qua là những đốm mực, trông rất giống những bó lúa vừa mới gặt ngoài đồng mang vào, sắp rối loạn trên một cái sân trống.

Bởi thế, chàng thất vọng xếp gọn tấm lụa ấy lại, và chàng cũng không tin rằng, di bảo của Diễm Lôi mà bấy lâu nay cả giới võ lâm đều đồn đãi, chính lại là một vật khiến người ta khó hiểu như thế này.

Trước đây, chẳng biết có bao nhiêu người bị mất mạng vì nó, và hiện nay, cũng chẳng phải đang có hằng nghìn hàng vạn nhân vật võ lâm đang vì nó mà bôn ba tìm kiếm, tranh đoạt giết chóc nhau hay sao?

Vị cao tăng của phái Thiếu Lâm là Phi Long Thiền Sư, cũng chính là một trong số nhân vật võ lâm ấy.

Thế nhưng, món di bảo mà ai nấy đều tranh đoạt không kể chi chết sống này, nếu lấy được lại có dùng vào đâu?

Trời đông ở phía ngoài quan ải, không khí hết sức giá rét, nhất là sau cơn đổ tuyết, khí trời lại càng lạnh buốt hơn.

Nhưng, mặc dầu đi giữa một vùng tuyết trắng, Gia Cát Ngọc lại cảm thấy trên bức lụa này, có một luồng hơi ấm loang ra, khiến tâm hồn chàng cảm thấy rất dễ chịu. Luồng hơi ấm áp đầy thần bí đó, tựa hồ chàng đã có tiếp xúc với nó ở đâu rồi.

Ồ. Phải, chàng đã có tiếp xúc với luồng hơi ấm dễ chịu đó, tại dưới Bạch Ư Sơn. Và, luồng hơi ấy, chính là từ thân người kiều diễm của Đông Phương cô nương truyền sang cho chàng, giữa một đêm mây đen giăng kín bầu trời, bóng trăng khi mờ khi tỏ, gió núi thổi lạnh buốt, thê lương.

Thế rồi, tất cả những hình ảnh đã xảy ra trong đêm ấy, đã lần lần hiện rõ cả ra trong đầu óc của chàng. Chính vì vậy, chàng cảm thấy hết sức áy náy, hết sức hối hận. Ồ. Đó là một đoạn tình oan nghiệt, chẳng rõ đến bao giờ mới kết thúc.

Một con người kỳ tài xuất chúng như Gia Cát Ngọc, thế mà giờ đây bị những sợi tơ tình mềm mại siết cứng tâm tư, khiến chàng có cảm giác tâm trí đang rối như tơ vò.

Bỗng nhiên, từ phía xa có một tiếng ngựa hí vọng lại, tiếp đó, lại thấy có hai con ngựa đang phi nhanh trên mặt tuyết tại một góc trời xa. Chúng phi nhanh không thua chi hai mũi tên bắn, từ xa lần lần tiến đến gần, và chẳng mấy chốc sau, là cả hai con ngựa đó đã lướt qua sát bên cạnh người của Gia Cát Ngọc.

Gia Cát Ngọc liếc nhìn lên lưng hai con ngựa, thì không khỏi giật nảy mình.

Thì ra, trên lưng con xích thố đang phi nhanh ở phía trái, đang ngồi chễm chệ một vị hòa thượng thân hình cao lớn, còn trên lưng con ngựa ô ở phía tay phải, thì đang ngồi vững vàng một lão già mặc áo đen, trán hói, lưỡng quyền cao, trông rất âm u sâu hiểm.

Vị hòa thượng ấy, tuy Gia Cát Ngọc chưa hề gặp qua lần nào, nhưng, riêng lão già áo đen này, lại không ai khác hơn là Hắc Y Diêm La Lãnh Ngạc Thu, một nhân vật đang hoành hành và đang khét tiếng ở vùng lưỡng Quảng và Phúc Kiến.

Trong khi hai con ngựa vừa lướt qua sát bên cạnh số người của Gia Cát Ngọc, thì vị hòa thượng ấy cất tiếng cười khanh khách đầy ngạo nghễ, nói:

– Tuy “Linh Thạch Hàn Bích Lộ” là vật quí báu nhất của Kim Địch Tự tôi, nhưng nếu Lãnh lão đại ông, thực sự bằng lòng lấy pho bí cấp cất giấu trong pho Lục Ngọc Di Đà để trao đổi, thì có lẽ sẽ được toại nguyện đến chín phần mười, nhưng...

Hắc Y Diêm La đã tựa hồ đoán biết ẩn ý mà vị hòa thượng ấy muốn nói, nên liền cất tiếng cười khanh khách, đáp rằng:

– Nhưng thế nào? Có lý đâu ông hoài nghi pho bí cấp ấy là giả mạo hay sao? Chớ nói chi là Huyết Hải Chuyển Luân Vương đã hứa, thì chắc chắn như đinh đóng cột, mà ngay đến Lãnh Ngạc Thu tôi đây, cũng một nhân vật tên tuổi trong giới giang hồ, vậy chả lẽ...

– Lời nói của Hắc Y Diêm La ông thì tôi nào lại chẳng tin? Nhưng, vì Huyết Hải Chuyển Luân Vương lại tự nhiên dám đem một vật quí báu nhất trong võ lâm để đánh đổi “Linh Thạch Hàn Bích Lộ”, thì khiến dù ai cũng phải lấy làm nghi ngờ.

– Ha ha. Lời tục có bảo “Hoàng kim có giá, chứ linh dược vô giá”. Chính vì đại vương tôi đang muốn luyện thành một thứ võ công tuyệt thế, vậy nếu không dùng vật quí báu này để trao đổi “Linh Thạch Hàn Bích Lộ” thì quí tự làm thế nào bằng lòng biếu cho được.

Tiếp đó, lão ta cất tiếng cười ha hả như điên dại, và hai con ngựa tiếp tục phí tới mỗi lúc mỗi xa hơn.

Gia Cát Ngọc vừa nghe qua, thì biết Hắc Y Diêm La đã đầu phục Huyết Hải, và không khỏi thấy vui mừng, vì lão ta không nhận ra được mình. Hơn nữa, giờ đây đã được một thời cơ may mắn, vậy chàng lẽ nào chịu bỏ qua dễ dàng.

Do đó, chàng liền quay về Thạch Kinh Thiên nói rằng:

– Nhị ca. Xin phiền anh hãy cùng đi với Uyển tỷ tỷ và Thanh muội muội ở phía sau, để tiểu đệ đuổi rút theo bọn họ, tìm hiểu thêm mọi việc mới được.

Nói dứt lời, chàng liền nhanh nhẹn phi thân lướt thẳng tới trước, thân pháp nhẹ nhàng chẳng khác nào đang tung mây lướt gió.

Vì giữa ban ngày, nên chàng không dám sử dụng đến “Vân long cửu chuyển” thân pháp. Nhưng, với “Thần hành quỉ ảnh bộ” mà chàng đã dung hòa lại, khi được chàng sử dụng đến mức tuyệt đỉnh thì sức lướt nhanh cũng không kém hơn hai con ngựa của đối phương.

Chàng chạy nhanh như thế độ một tiếng đồng hồ, thì thấy hai người trước mặt đã cho ngựa rẽ vào một vùng núi đồi chớn chở ở phía tay trái.

Gia Cát Ngọc bèn bám sát theo, không hề gây ra một tiếng động. Chàng vượt qua hai ngọn núi cao, thì đã trông thấy rõ một ngôi cổ tự xuất hiện trước mặt. Ngôi cổ tự ấy xấy cất rất tráng lệ, mái ngói cao vút tận mây, bóng tháp sừng sững chọc trời, dưới bóng tuyết trắng, ba chữ Kim Địch Tự to lại càng nổi bật hơn.

Lúc ấy mặt trời chưa lặn, nên Gia Cát Ngọc dù tài nghệ cao cường song vẫn chẳng hề dám lơ đễnh. Chàng ẩn kín thân người quan sát một lúc thật lâu, rồi mới men theo một vùng tòng bách rậm rạp bên cạnh phía trái, tiếp tục phi thân lướt tới.

Khí hậu đang vô cùng giá rét, nên trên nhành lá trong khu rừng đều bị bông tuyết rơi phủ, kết thành một lớp băng mỏng, nếu xê dịch không cẩn thận, thì lớp băng mỏng ấy sẽ tuôn đổ xuống, và gây nên tiếng động ngay. Song cũng may là chàng có tài khinh công cao cường tuyệt đỉnh, nên chỉ cần vung mạnh đôi tay, là có thể phi thân lướt thẳng lên không đến ba trượng, rồi nhanh nhẹn bay thẳng đến ngọn một cây tùng cổ thụ cao, nhẹn nhàng như một con chim khổng lồ.

Cây tùng ấy nhành lá rậm rạp, nếu ẩn mình bên trong, thì vừa kín đáo, lại vừa có thể nhìn rõ tất cả khu rừng trước mặt. Nhất là tại nơi đó, Gia Cát Ngọc quan sát được rõ ràng một tòa lưu ly bảo tháp, xây cất tại sân chùa. Đỉnh tháp có hình dáng như một cái nắm tay, chói rực màu vàng lóng lánh.

Trước gian đại điện, hương khói nghi ngút, tượng Phật ngồi, trang nghiêm khắp nơi. Nhưng, tại dãy liêu ở phía Tây, thì nghe có, những chuỗi cười vọng ra không ngớt. Chàng đưa mắt nhìn kĩ về hướng ấy, trông thấy tại một gian liêu có năm bóng người đang ngồi nói chuyện. Người ngồi nó mặt về phía Bắc, chính là Hắc Y Diêm La Lãnh Ngạc Thu. Còn người đang đứng bên cạnh lão ta, chính là vị hòa thượng đứng tuổi mà chàng vừa gặp trên đường.

Ngoài ra, lại thấy có một vị hòa thượng già, thân hình gầy đê ngồi ngay ngắn ở trước mặt Hắc Y Diêm La. Vị lão hòa thượng ấy tuổi trên dưới sáu mươi, trán hói, cằm không râu, hai lưỡng quyền lõm sâu, và đang nhắm nghiền đôi mắt, trông chẳng khác nào một xác chết. Ở phía sau lưng lão hòa thượng đó, có hai tiểu sa di lưng đeo sáo vàng, đang đứng hầu rất trang nghiêm.

Hắc Y Diêm La vì đến đây để cầu xin với người, nên lúc ấy thái độ không còn ngạo mạn lạnh lùng nữa, mà trái lại, hướng về vị lão tăng ấy cất tiếng khô khan cười giòn nói:

– Đại sư giữ chức vụ Giám Viện của quí tự, vậy chắc đối với việc này có thể tự giải quyết được?

Vị lão tăng ấy vừa nghe qua, liền nhướng to đôi mắt, hạ giọng đáp rằng:

– Bản tự tuy có một tấm “linh thạch” nhưng muốn lấy “Hàn bích lộ”, thì mỗi năm chỉ có ba hôm vào tiết tiểu hàn mà thôi. Do đó, suốt mười năm qua, vẫn chưa lấy được nửa ly nhỏ. Vậy, nếu bảo biếu cho ông hết số ấy, thực là...

Khi đôi mắt của vị lão tăng vừa mở to ra, thì ánh sáng liền chiếu ngời khiến ai nhìn đến cũng phải kiêng sợ, chứng tỏ trình độ nội công của lão ta hết sức cao tuyệt, có thể xếp vào hàng cao thủ bậc nhất trong giới giang hồ.

Hắc Y Diêm La vừa nghe qua, cũng liền cất tiếng cười to ha hả, nói:

– Lời của đại sư chưa đúng hẳn. Nếu bảo “Linh Thạch Hàn Bích Lộ” lấy dễ dàng như nước sông nước biển, thì Đại Vương tôi nào chịu mang di bảo của Diễm Lôi để đánh đổi chứ?

– Di bảo của Diễm Lôi là vật thực hay vật giả, đấy là việc rất khó phân biệt, vậy Lãnh thí chủ có thể đưa cho bần tăng xem qua được không?

– Ha ha. Lão thiền sư là bậc cao nhân trong võ lâm, vậy tại hạ nào dám phỉnh gạt? Đấy chính là bí cấp lấy trong ruột pho Lục Ngọc Di Đà, thiền sư chỉ cần nhìn qua là biết ngay nó giả hay thật.

Nói đoạn, lão ta bèn đưa cao hai tay lên, trao cho vị lão thiền sư một quyển sách nhỏ, ngoài bìa được bồi bằng lụa vàng, trông rất cũ kĩ. Trên bìa quyển sách rõ ràng có bốn chữ “Diễm Lôi Di Trước”, viết theo thể cổ tự bằng son đỏ.

Pho bí cấp mà từ trước đến nay chẳng hề có ai trông thấy lần nào, quả thực khó bề nhận xét là thật hay giả. Nhưng, Gia Cát Ngọc sau khi suy nghĩ, thấy pho Lục Ngọc Di Đà chỉ to bằng một ngón tay cái, vậy làm thế nào giấu kín được một quyển sách? Do đó, chàng không khỏi bắt tức cười thầm.

Lúc bấy giờ, vị lão tăng kia đang đưa tay lật từ trang sách một, sắc mặt của lão ta cũng không ngớt biến đổi, và cuối cùng, sát khí liền hiện rõ trên sắc mặt, khiến Gia Cát Ngọc nhìn qua cũng không khỏi kinh hãi. Nhưng, làn sát khí trên mặt lão ta, bất thần mất hẳn, rồi cất tiếng to cười ha hả, nói:

– Pho bí cấp của Lãnh thí chủ, quả đúng là một pho sách thực chứ không phải giả. Nhưng, vì hiện giờ bần tăng không thể tự ý giải quyết việc này được, nên thí chủ hãy giữ lấy pho bí cấp này trước, chờ bần tăng bẩm lại với vị chưởng môn để định đoạt sau.

Nói dứt lời, lão ta quả nhiên trao pho bí cấp lại cho Hắc Y Diêm La. Gia Cát Ngọc thấy thế, trong lòng hết sức lấy làm lạ, vì vị lão tăng ấy rõ ràng đã bọc lộ lòng tham qua đôi mắt, thế tại sao giờ đây?

Chàng còng đang suy nghĩ, thì bỗng nghe một tiếng quát giận dữ rằng:

– Lão hòa thượng. Giờ thì ông muốn gì?

Gia Cát Ngọc không khỏi giật mình, ngửa mặt nhìn lên, mới thấy vị hòa thượng gầy đét kia, đã thừa lúc trao trả pho bí cấp lại cho Hắc Y Diêm La bất thần ra tay điểm thẳng vào huyệt đạo của lão ta. Và, lúc đó vị hòa thượng ấy đang đưa tay lật lại từng trang sách giả, cất tiếng to cười ha hả nói:

– Quyển sách quý báu của Diễm Lôi để lại, được ông không ngại đường xa nghìn dặm mang đến đây, bần tăng xin bái lĩnh và đa tạ. Hắc Y Diêm La gầm to lên một tiếng như điên dại nói:

– Hồng Liên lão tặc. Ngươi thực sự không bằng lòng đổi cho “Linh Thạch Hàn Bích Lộ” hay sao?

– Ha ha. “Linh Thạch Hàn Bích Lộ” là linh vật trấn tự của chúng tôi, vậy thử hỏi nào có thể trao cho kẻ khác một cách dễ dàng?

– Nếu ngươi không trao cho “Linh Thạch Hàn Bích Lộ” thì thôi thế tại sao lại xuống tay ám hại ta như thế này?

– Ha ha. Hắc Y Diêm La, ngươi cũng là một nhân vật hữu danh trong giới giang hồ, vậy không hiểu cái lý thả cọp về rừng, thì sẽ gây ra hậu hoạn hay sao? Thôi cũng được. Ngươi đã đến đây dù cho không lấy được “Linh Thạch Hàn Bích Lộ”, nhưng ta cũng cho ngươi xem qua một lần, hầu có chết xuống suối vàng được yên lòng nhắm mắt.

Nói đến đây, bỗng lão đưa tay lên vỗ ba tiếng. Và liền ngay đó, bỗng nghe chuông reo ầm ĩ, tức thì, ngôi tháp lưu ly đang đứng sừng sững ở giữa sân, bỗng tách ra làm đôi rồi có một cái bàn tay khổng lồ từ từ xòe ra, chính giữa đang cầm một chiếc lọ bằng ngọc rất xinh đẹp.

Gia Cát Ngọc vừa nhìn qua thì không khỏi giật nảy mình. Trong khi đó, vị hòa thượng gầy đét có tên Hồng Liên kia, liền cất tiếng cười nói:

– Lãnh Ngạc Thu. Ngươi có thấy rõ chưa? Bên trong chiếc lọ bằng ngọc ấy chính là “Linh Thạch Hàn Bích Lộ”, một bảo vật mà cả giới võ lâm không ai là không mơ ước đến.

Gia Cát Ngọc vừa nghe qua, trong lòng không khỏi mừng rộn lên. Bởi thế, tiếng nói sau cùng của lão ta vừa mới dứt, thì chàng đã nhanh như một cơn gió lốc, phi thân lướt thẳng về phía nóc ngôi tháp.

Nhưng cùng một lúc ấy, Hồng Liên hòa thượng cũng đã quát lên một tiếng to, rồi nhanh nhẹn phi thân về phía chàng.

Gia Cát Ngọc vì bất thần phi thân tới trước, hơn nữa, tài khinh công của chàng lại là hiếm có trên đời, nên Hồng Liên hòa thượng làm sao ngăn chặn được chàng?

Chính vì vậy nên xem ra “Linh Thạch Hàn Bích Lộ” chắc chắn sẽ lọt vào tay chàng, chứ không còn chi ngờ vực nữa.

Thốt nhiên, trong lúc ấy, thì cuộc diện chung quanh, lại bất thần diễn biến, khiến không ai ngờ đến được. Vì, trên đỉnh ngôi tháp ấy, bỗng lại xuất hiện một bóng người thứ ba, nhanh như chớp chụp lấy chiệc lọ trên bàn tay khổng lồ kia, rồi nhắm ngay phía ngoài ngôi chùa bay thoắt đi như điện xẹt.

Gia Cát Ngọc nhìn thấy, chỉ trong một cái nháy mắt nữa là chiếc lọ “Linh Thạch Hàn Bích Lộ” đã lọt vào tay mình, thế mà giờ đây, lại bị kẻ khác cướp mất mang đi, nên trong lòng hết sức cuống quít, vung nhanh chưởng lên, đánh vút ra ba chưởng về phía đối phương, mặc dù chàng hãy còn đang lơ lửng trên lưng chừng trời.

Chàng vốn có ý ra tay để ngăn chận đối phương lại nhưng ba chưởng của chàng vừa đánh ra, thì Hồng Liên hòa thượng cũng đã phi thân sắp đến nơi.

Vị lão hòa thượng ấy gầm to như sấm nổ, và khi vừa trông thấy mặt chàng, là đã vung tay đánh ra tới tấp.

Lão ta người giữ chức vụ Giám Viện đại sư trong ngôi Kim Địch Tự này, do đó, võ công chẳng những cao cường, mà lại hết sức thâm độc. Giờ đây lão ta dùng toàn lực đánh ra, thử hỏi Gia Cát Ngọc nào chẳng lo chống trả được? Bởi vậy, chàng vội vàng dùng thế “Đảo đả kim chung” đánh ngược một chưởng về phía lão ta.

Tức thì, thân hình của Hồng Liên hòa thượng liền bị rung chuyển mạnh, rồi từ đỉnh ngọn tháp cao lảo đảo đáp nhẹ trở xuống mặt đất.

Nhưng vì hai người bận xô xát nhau, nên nhân vật thần bí vừa xuất hiện kia, đã phi thân lướt đi ra xa ngoài một trăm trượng rồi.

Bóng tà dương đã gác đỉnh non tây, trông đỏ ối như một vừng lửa đang chiếu rực. Những ngọn núi chung quanh xinh đẹp như một bức tranh, và giữa lúc đó, thì có một bóng đen đang lướt nhanh vào vùng núi rừng rậm rạp, và chẳng mấy chốc là đã mất hút.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3