Oan nghiệt - Chương 05 phần 2
Thêm một điểm nữa khiến cho Banks đánh giá cao Annie: cô ta có trí nhớ rất nhạy bén. Chuyện một chánh thanh tra cảnh sát mà lái xe là chuyện bất thường. Với địa vị này, Banks có quyền có tài xế riêng, nhưng ông lại thích tự lái xe, ngay cả những lúc thời tiết xấu như thế này. Ông thích được tự mình lái xe.
Mỗi lần ông để cho ai lái xe, bất kể là người tài xế giỏi đến đâu, ông vẫn cảm thấy bất ổn, và chỉ một lầm lỗi nhỏ thôi cũng đủ làm cho ông nổi giận, thường muốn đạp chân vào bàn cài số hay bàn thắng. Ông chỉ muốn tự mình lái xe để được thoải mái hơn. Annie biết thế và không muốn quấy rầy sở thích của ông.
Vừa khi cho xe chạy là Banks chuồi cuốn băng nhạc của Mozart vào máy hát.
- Chà, hay quá - Annie nói, - tôi rất thích nhạc Mozart. - Rồi cô ngồi ngã người ra ghế, im lặng. Đây là một điểm khác nữa Banks thấy thích cô, vì thái độ của cô có vẻ tự tại, hướng nội, thái độ thong dong, bình tĩnh trước mọi tình huống khó khăn. Ông phải mất một lát mới quen được thái độ thiếu kính trọng cấp trên của cô, nhất là đối với ông, cũng như quen với cách phục sức phóng túng của cô, cách phục sức cô học được từ nhóm nghệ sĩ râu ria xồm xoàm như ông bố họa sĩ của cô, ông Ray Cabbot.
Hôm nay cô mang đôi giày cao cổ khum khum màu đỏ cao quá mắt cá chân, mặc quần jean đen và chiếc áo len hiệu Fair Isle, dưới chiếc áo khoác bằng da lộn rộng thùng thình. Annie còn bảo thủ chán.
Khi xe đã nhập vào dòng xe cộ trên đường A1, Banks hỏi:
- Tại sao cô thích làm việc ở Eastvale?
- Khó nói quá. Tôi thấy không thích làm việc văn phòng.
- Đường đi như thế nào?
- Mất khoảng bốn mươi lăm phút. Không lâu. - Cô liếc nhìn ông. - Quãng bằng ông vậy thôi, tôi nhớ thế.
- Đúng. Cô có tính chuyện bán ngôi nhà ở Harkside không?
- Có nghĩ tới, nhưng bây giờ chưa tính đến chuyện ấy. Đợi xem sao đã.
Banks nhớ ngôi nhà nhỏ chật chội của Annie nằm giữa một khu vực gồm nhiều con đường hẹp quanh co khúc khuỷu ở thị trấn Harkside. Ông nhớ chuyến đến thăm cô lần đầu tiên khi cô bốc đồng mời ông về nhà ăn tối, rồi nấu một bữa ăn chay, trong khi họ uống rượu vang vừa nghe Emmylou Harris hát.
Ông nhớ sau khi ăn xong, họ ra sân sau đứng hút thuốc, ông quàng tay ôm vai cô, đụng sợi dây nịt vú nhỏ xíu. Ông còn nhớ mặc dù có dấu hiệu đáng lo, nhưng ông cũng đã hôn lên hình xăm đóa hồng nhỏ ngay trên vú cô, nhớ hai thân hình của họ nhễ nhại mồ hôi, mệt mỏi, nhớ tiếng động lạ lùng ngoài đường báo hiệu trời sắp sáng. Ông cho xe chạy theo đường đi A1, cho đến M1.
Những chiếc xe tải chở hàng làm văng nước lần đầu lên tấm kính chắn gió xe ông liên miên, khiến cho cái gạt nước làm việc không kịp; có nhiều nơi phải chạy chậm lại mất thì giờ, vì có bảng báo đường đang sửa chữa mặc dù không có ai làm việc hết; rồi một thằng điên lái chiếc BMW màu đỏ, chiếu đèn pha chỉ cách sau đuôi xe của Banks mấy tấc, rồi khi ông chạy qua lằn khác để tránh đường cho hắn, hắn liền cho xe vọt lên nhanh như tên bắn!
- Cô đã tìm ra được gì về Charlie chưa? - Ông hỏi Annie khi xe đã chạy ngon trớn.
Annie đang nhắm mắt. Cô không mở mắt mà đáp:
- Không có gì nhiều. Có lẽ không nhiều hơn những gì anh đã biết.
- Dù sao cô cũng cứ nói cho tôi biết.
- Hắn sinh tháng Hai năm 1946 với tên Charles Douglas Courage...
- Cô khỏi cần tiểu sử xa xôi làm gì.
- Tôi thấy làm thế rất có ích. Vì hắn ta thuộc lớp thế hệ ra đời ngay sau khi chiến tranh chấm dứt, khi đám đàn ông về nhà trở nên dâm đãng và tiếp tục cuộc sống. Năm 1956 hắn được mười tuổi, có lẽ còn trẻ quá so với Elvis, nhưng 1966 thì hắn đã hai mươi tuổi và có lẽ lúc này hắn sẵn sàng lao đầu vào tình dục, vào ma túy và vào nhạc kích động mà thanh niên rất ưa thích. Có thể chính vào giai đoạn này mà hắn bắt đầu gây trọng tội.
Banks đánh liều quay mắt ra khỏi mặt đường để nhìn cô. Cô vẫn nhắm mắt, nhưng miệng hơi mỉm cười. Ông nói:
- Charlie không dùng ma túy.
- Vậy thì có lẽ hắn say mê nhạc kích động. Hắn bị bắt lần đầu tiên về tội tiêu thụ hàng ăn cắp vào tháng Tám năm 1968 - nghĩa là băng ghi âm dài hơi. Nói chính xác là cuốn Sergeant Pepper's Lonely Hearts Club Band (Nhóm Câu lạc bộ những tâm hồn cô độc của Trung sĩ Pepper), bị mất trộm ngay từ phòng sản xuất ở ngoài Manchester.
- Charlie của chúng ta là người yêu nhạc. - Ông nói. - Nói tiếp đi.
- Sau đó là tiếp theo một chuỗi hành động phạm pháp nhỏ, ăn cắp trong cửa hàng, bợ một máy hát trong xe hơi. Rồi vào năm 1988, hắn bị bắt vì tội ăn trộm gia súc. Nói chính xác là mười bảy con cừu trong một nông trại ở ngoài thị trấn Relton. Ở tù mười tám tháng.
- Vậy kết luận sao?
- Hắn là một tên trộm. Hắn ăn cắp đủ thứ, kể cả thú vật bốn chân.
- Rồi từ ấy đến giờ?
- Hắn tỏ ra đã hoàn lương. Giúp cảnh sát ở Eastvale tìm ra trường hợp một số phạm pháp, hầu hết số tội phạm nhỏ mà trước đây hắn đã từng hợp tác.
- Có danh sách không?
- Sĩ quan thám tử Templeton đang lập danh sách.
- Tốt, Banks nói. - Tiếp theo như thế nào?
- Hắn làm một số công việc kỳ lạ, nhất là mới đây hắn làm nhân viên gác đêm cho Trung tâm thương mại Daleview. Hắn làm việc ở đấy từ tháng Chín.
- Hừ. Trung tâm này là cơ sở làm ăn nghiêm túc ở Daleview. - Banks nói. Tôi nghĩ một trong hai chúng ta ngày mai phải đến thăm đấy mới được. Còn gì nữa không?
- Có chuyện lạ này nữa. Hắn sống độc thân. Không lấy vợ. Cha mẹ đã chết. Không có anh chị em. Cũng kỳ lạ, phải không?
- Lạ cái gì?
Annie trở người trên chỗ ngồi để nhìn ông.
- Một kẻ lưu manh thứ yếu như Charlie Courage mà lại bị giết tại một nơi xa nhà như thế?
- Chúng ta chưa biết hắn bị giết ở đâu hết.
- Cứ suy nghĩ cho hợp lý thì thấy. Người ta không thể bắn vào ngực hắn bằng súng ngắn rồi mang hắn đi ba tiếng đồng hồ, máu chảy đầy xe, phải không?
- Lại còn có thể gây ra nhiều chuyện lộn xộn nữa chứ. Theo tôi nghĩ thì có thể Charlie được chở đi xa.
- Chở đi xa à?
Banks nhìn cô. Cô có vẻ bối rối. Ông hỏi:
- Cô chưa bao giờ nghe chuyện chở xe đi xa à?
Annie lắc đầu.
- Chưa hề.
- Đợi một chút... - Một chiếc xe tải chuyển hàng ở địa phương chạy chậm lại trước mặt họ, làm bắn nước lên kính chắn gió ào ào khiến cặp càng không quạt kịp. Banks cẩn thận cho xe sang lằn ranh khác và qua mặt chiếc xe tải. Khi đã thấy rõ đường lại, ông nói:
- Chở xe đi xa là như thế này. Giả sử cô bắt được một đứa gian lận, hắn lục tủ lấy tiền hay là tiết lộ bí mật của nhóm, và hắn bị buộc phải đi chỗ khác với cô, đúng không?
- Đúng.
- Chắc chắn có một số điều kiện để lựa chọn, cho phù hợp với nội quy của chúng. Điều hắn chọn là để cho chúng chở đi xa. Chở xe đi xa. Việc này có hai chức năng. Thứ nhất là chúng sẽ đánh lạc hướng cảnh sát địa phương bằng cách mang tên tội phạm đi xa khỏi chỗ đã xảy ra việc phi pháp. Hiểu chưa?
- Còn chức năng thứ hai? Để tôi đoán thử nhé.
- Đoán đi.
- Để làm cho thằng vi phạm sợ đến són ra quần.
- Đúng. Cứ cho là hắn bị chở xe từ Eastvale đến Market Harborough. Chắc cô biết chuyện gì sẽ xảy ra vào cuối chuyến đi rồi. Chúng làm cho hắn biết chắc chuyện gì sẽ xảy ra, nghĩa là sẽ không có chuyện giảm án tử hình, cho nên hắn chỉ có ba giờ hay gần như thế để hưởng thụ cuộc sống trước khi chết. Cảnh hắn chờ đợi chấm dứt cuộc sống thật đau đớn và tàn bạo.
- Bọn khốn nạn tàn ác.
- Đúng là một thế giới bạo tàn, - Banks nói. - Dù sao thì đây cũng là biện pháp để chúng ngăn ngừa bọn trộm cướp khác hay bọn mách lẻo. Và cô nhớ cho là ở đây chúng ta không đương đầu với bọn đầu sỏ. Tên tội phạm ở đây chỉ là một tên vô lại tép riu đã sai phạm lệnh của thằng vô lại đầu sỏ.
- Charlie Courage, tên vô lại tép riu. Hắn là đầu dây mối nhợ.
- Đúng thế.
- Ước gì hắn đã hoàn lương, và ở Eastvale không có thằng đầu sỏ tội phạm nào hết.
- Có lẽ hắn không hoàn lương nhưng chúng ta tránh không theo dõi hắn mà thôi. Và chắc bọn hắn không phải là bọn có tổ chức to lớn. Tôi muốn nói chúng không so được với bọn Maphia hay bọn tội phạm quốc tế. Có nhiều thằng vô lại cứ cho cuộc đời là bèo bọt. Có lẽ Charlie đã chơi xấu một đứa trong bọn chúng. Cô cứ nghĩ mà xem. Charlie làm gác đêm. Nó có tiền bỏ vào ngân hàng đến hàng ngàn bảng Anh - hơn tiền lương của hắn rất nhiều - nội trong tháng vừa rồi. Điều này chắc chắn làm cho cô suy nghĩ chứ, Annie?
- Chắc hắn bán thông tin, tống tiền ai đó hay là được trả tiền để làm ngơ trước các hành vi phạm pháp.
- Đúng. Và chắc hắn đã đi ra ngoài quỷ đạo của phe nhóm hắn. Có lẽ ngày mai chúng ta nói chuyện với ông giám đốc ở đấy xong, chúng ta sẽ biết thêm nhiều điều rõ ràng hơn. Bây giờ gần đến rồi đấy.
Banks vượt xe qua khỏi Leicester hướng về phía Market Harborough, khoảng mười ba dặm về phía Nam. Khi họ đến phố chính ở đấy, thì trời vừa trưa, và Banks phải mất mười phút mới tìm ra trạm cảnh sát.
Trước khi xuống xe, Banks quay qua Annie.
- Cô có đồng ý không? - Ông hỏi.
- Anh muốn nói gì?
- Chắc cô biết tôi muốn nói gì rồi. Này nhé. Đồng ý cùng làm việc với nhau.
Cô nhìn ông cười rạng rỡ.
- Được rồi, hình như chúng ta đã đồng ý làm việc với nhau từ lâu rồi kia mà, phải không? - Cô đáp rồi bước xuống xe.
*
* *
Thanh tra Collaton người to lớn và tóc hoa râm thưa thớt, mặt đỏ, có dáng dấp chậm chạp quê mùa. Chỉ còn khoảng một năm nữa là ông về hưu, Banks đoán thế. Thảo nào mà ông ta không muốn nhận lãnh trách nhiệm điều tra một vụ sát nhân. Ông ta nhìn đồng hồ rồi nói:
- Hai người đã ăn uống gì chưa?
Họ lắc đầu.
Ông ta lấy chiếc áo mưa trên giá ở trong góc phòng.
- Tôi biết chỗ này ăn được lắm.
Họ theo ông ta vào một quán ăn nhỏ cách đấy hai khu phố. Nhiều người ở đây đều biết Collaton, họ cười chào ông niềm nở. Ông dẫn hai người đến bộ bàn ở trong góc phòng cho được kín đáo, rồi gọi xuất rượu đầu tiên.
Annie yêu cầu nước cà chua, nhưng Banks biết cô thích uống bia. Ông gọi một chai bia loại địa phương thật nặng. Lửa trong lò sưởi cháy phừng phừng, trên tường và trần nhà trang hoàng những tràng hoa đón Giáng sinh. Ngoài tiếng nói chuyện rì rầm ở quầy rượu ra, nhà hàng yên tĩnh. Banks thích không khí trong quán như những quán rượu ông thường lui tới, những quán như thế này bây giờ rất hiếm.
Thói quen của Annie khi vào trong quán rượu là ngồi yên trên ghế cứng, duỗi hai chân ra và tréo nhau ở mắt cá. Thanh tra Collaton nhướng mày nhìn đôi giày cao cổ khum khum màu đỏ của cô, nhưng ông ta không nói gì hết.
Sau khi Banks đã gọi bánh nhân thịt rừng, theo lời giới thiệu của Collaton, và Annie, vì ăn chay, đã gọi bữa ăn thảo mộc, ông đốt điếu thuốc đầu tiên trong ngày. Uống hớp rượu đầu tiên xong, Collaton nói:
- Ở đây chúng tôi ít gặp những vụ giết người.
Banks không ngạc nhiên. Theo chỗ nhận xét của ông thì ông nghĩ Market Harborough nhỏ hơn Eastvale rất nhiều - có lẽ có khoảng mười bảy hay mười tám ngàn người thôi - và Charlie Courage là nạn nhân của vụ giết người đầu tiên ở Eastvale từ hơn cả năm nay. Ngoài tháng 12, không có tháng nào có. Ông hỏi:
- Ông có biết tại sao chúng chọn khu vực của ông không?
Collaton lắc đầu.
- Không. Con đường M1 rất thuận tiện, nhưng chuyện xảy ra nằm xa ngoài con đường đất. Không biết có phải chúng đem hắn đi đâu đó, và hắn gây ra rắc rối.
- Có nhân chứng nào không?
- Không ai thấy và nghe gì hết. Chuyện xảy ra ngoài khu vực Husbands Bosworth, đường ra xa lộ và vào lúc này trong năm, ở vùng ấy không có ai hết. Chỉ vào mùa hè, mùa du lịch, mới có người.
Banks gật đầu. Giống như Eastvale thôi. Ông hỏi:
- Có bằng chứng gì cụ thể không?
- Có vết bánh xe. Chỉ có thế.
- Trên người hắn có gì đáng chú ý hay có gì bất thường không?
- Bình thường thôi. Ngoại trừ cái ví bí mật.
- Tôi không tin nguyên nhân là cướp của, - Banks trầm ngâm nói: - Có thể ở Luân Đôn có dân cướp giật dùng súng ngắn để bắn người cướp của, nhưng không thể có con đường bùn lầy ở vùng trung nguyên được.
- Tôi cũng nghĩ thế, - Collaton nói. - Tôi nghĩ có lẽ bọn tội phạm thanh toán hắn để giữ bí mật. Có lẽ chúng không biết hắn có hồ sơ lý lịch xấu và nhờ đó chúng ta sẽ phanh phui ra.
- Có thể như thế.
- Vừa qua có gì khả nghi không?
- Chúng tôi chưa biết, - Banks đáp. - Có tin nói hắn đã hoàn lương. Hắn làm gác đêm. Chúng tôi biết trong tháng qua, hắn gởi vào ngân hàng năm lần, mỗi lần hai trăm bảng, cho nên tôi không tin hắn làm ra đồng tiền lương thiện.
Thức ăn đến. Collaton nói đúng về món bánh nhân thịt thú rừng. Annie thưởng thức phó mát và hành dầm dấm. Khi Collaton thấy không ai để ý, ông ta liếc nhìn Annie. Thoạt tiên Banks nghĩ chắc ông ta chỉ ngạc nhiên khi thấy cô, như nhiều người thường thế, nhưng rồi ông nhận ra lão già dê này mê cô. Mà tuổi lão bằng tuổi của cha cô.
Bỗng nhiên Banks cảm thấy hết sức kinh ngạc trước cảnh tượng này, cũng như hồi ức về Emily Riddle trong phòng khách sạn của ông gây nên. Ông không ngạc nhiên lắm khi thấy cơ thể trần truồng trắng muốt mềm mại của cô, không ngạc nhiên khi thấy hình xăm con nhện hay là cơ thể cô áp sát vào người ông, cũng như vì cái áo dạ hội bị rách, vì sự sợ hãi, vì vệt máu bên môi, và vì Barry Clough. Nhưng ông kinh ngạc ở chỗ tại sao ông không theo dõi vụ này tới cùng?
Sáng hôm sau, khi phố xá đã mở cửa, ông chỉ ra phố Oxford mua cho cô bộ áo quần rộng thể thao, vì ông không có tài mua sắm áo quần phụ nữ, nên việc mua áo quần rộng là dễ nhất. Mặc dù ông đã hỏi cô về đêm hôm trước, nhưng cô không cho biết gì hết, chỉ giữ im lặng suốt trên đường về nhà. Không biết cô có nhớ làm thế nào mà cô vào phòng khách sạn của ông được không, và có nhớ cảnh cô dụ dỗ ông một cách vụng về không?
Khi ông lái xe đưa cô từ nhà ga về nhà và giao cô cho cha mẹ cô, cô nhìn ông với ánh mắt thật khó hiểu. Buồn, đúng thế, buồn thật đấy, và có lẽ cũng thất vọng nữa; chán nản, hơi đau đớn, nhưng không phải hoàn toàn thiếu tình thương, ông thấy ánh mắt hiện ra nét công nhận có sự đồng loã giữa hai người, vì họ đã cùng nhau san sẻ cái gì đấy, đã cùng trải qua một chuyến phiêu lưu.
Trên đường về, Banks nghĩ không nên nói cho ông Riddle biết những chuyện xảy ra ở đấy. Nếu Emily muốn nói thì cô cứ nói, còn phần ông thì sự mặc cả thế là xong, bây giờ Riddle phải lo cho cô ta. Thế nhưng, lòng ông vẫn day dứt suốt mấy tuần qua - nhất là chuyện của Clough. Nếu vài ngày sắp tới mà ông có thì giờ, có lẽ ông sẽ bí mật hỏi vài ông bạn già hiện đang làm việc ở trung ương, xem thử Clough có hồ sơ cá nhân không, để tìm ra công việc đặc biệt của hắn.
Lão Dick Burgess lem nhem chắc có thể biết; ông ta đã làm việc với một trong số những bộ phận tình báo về tội phạm cao cấp trong một thời gian. Nhưng ông Riddle đã yêu cầu Banks giữ bí mật, và thỉnh thoảng, khi bạn đã giữ lời hứa, công việc đang trôi chảy, bạn thường không thể nào chặn lại một cách dễ dàng như bạn mong muốn, và bạn không biết công việc sẽ trôi theo hướng nào nữa. Đấy là vấn đề khó khăn của Banks, vì ông Riddle đã nói với ông rất nhiều lần: ông không biết khi nào thì được để yên một mình.
- Thưa, ông nghĩ sao?
Banks giật mình tỉnh lại khi cảm thấy cùi tay của Annie thúc mạnh vào sườn của mình. Ông đáp:
- Xin lỗi. Đi đường xa...
- Thanh tra Collaton yêu cầu chúng ta đến xem hiện trường sau khi ăn trưa xong.
Banks nhìn Collaton, ánh mắt ông này lộ vẻ lo lắng, không biết lo cho sức khỏe của Banks hay là lo vì ông không chịu chú ý đến công việc.
- Vâng, - ông đáp, đưa tay đẩy chiếc đĩa hết thức ăn sang một bên. - Vâng, dù sao thì chúng ta cũng phải đến xem chỗ an nghỉ cuối cùng của anh chàng Charlie tội nghiệp cho biết.
*
* *
Sau khi đã xem chỗ thi thể của Charlie Courage được phát hiện, trên một con đường bùn lầy trong một cánh rừng gần Husbands Bosworth, họ đến xem kết quả khám nghiệm tử thi tại bệnh viện Market Harborough.
Thi thể Courage đã được chụp hình, lấy dấu tay, cân đo và chiếu X quang vào ngày hôm trước. Bây giờ, bác sĩ bệnh lý học của Bộ Nội vụ, Bác sĩ Lindsey, cùng các phụ tá, sẽ làm việc cẩn thận, đúng quy cách thủ tục như họ đã làm nhiều lần rồi. Trước hết, Lindsey quan sát thật kĩ phía ngoài của thi thể, nhất là chú ý đến chỗ trúng đạn.
- Đây hoàn toàn là vết thương do đạn gây nên. - Ông ta nói: - Loại súng có nòng mười hai li, nhìn vào vết đạn thì thấy. Cự ly khoảng hai hay ba mét. - Ông ta chỉ chỗ viên đạn đi vào phía trên quả tim và những lỗ nhỏ li ti quanh đấy do phát đạn gây nên. - Cự ly càng gần, vết đạn càng tròn. Cự ly xa ra, phát đạn gây ra nhiều lỗ nhỏ quanh chỗ viên đạn xuyên vào. Quí vị nhìn đây, có nhiều miếng thịt nhỏ bị văng ra lấp vào vết thương. - Ông lấy ra một miếng nhỏ - Dĩ nhiên phải dựa vào số thịt bị tua ra như thế này để xác định là cự ly không xa. Và xét theo góc độ của vết thương chính thì, hoặc là tên giết người rất cao, hoặc là nạn nhân lúc ấy quỳ dưới đất.
Banks nghĩ giả thuyết của mình cho rằng Charlie đã bị mang đi xa là đúng, và bây giờ ông lại nghĩ tên giết người đã dùng loại súng ngắn có sức tàn phá mạnh. Chiều dài rất nguy hiểm của nòng súng loại này là 24 inch, không kể bộ phận chính của súng và không thằng lưu manh nào dám đi hay lái xe mà mang theo loại súng lớn này.
- Lại còn các vết bầm tím này nữa. - Bác sĩ Lindsey nói tiếp, vừa chỉ vào khu vực ở bụng của Charlie và ở hai quả thận: - Chắc là hắn đã bị đánh bằng nắm tay hay bằng vật gì cứng trước khi bị giết chết. Bị đánh như thế này. Nếu còn sống hắn cũng đái ra máu một tuần là ít.
- Có lẽ có đứa muốn hắn khai cho chúng biết điều gì đấy phải không? - Collaton nói.
- Theo chỗ tôi biết thì anh chỉ cần dí nắm tay vào mặt hắn là hắn khai hết, kể cả ông bà hắn. Chắc chúng muốn hắn khai hết, và tôi cam đoan hắn đã làm theo lời chúng, rồi chúng đánh hắn một trận cho hả giận.
Tiếp theo, bác sĩ Lindsey giải phẫu thi thể, ông rạch theo hình chữ Y. Ông lấy mẫu máu rồi lôi hết nội tạng ra để xem xét, từ thực quản, khí quản, để yên tim, rồi rạch xuống tận bàng quang, lá lách.
Trong khi ông bác sĩ mổ tử thi, Banks nhìn kĩ Annie. Ông không biết trong những lần mổ tử thi còn tươi như thế này thì cô ra sao, chứ lần vừa rồi hai người cùng tham dự; là giải phẫu một bộ xương đã được khai quật lên sau 50 năm. Nhưng khi bác sĩ Lindsey mổ toang tử thi ra thì cô hơi tái mặt một chút, và khi ông lôi các cơ quan nội tạng ra như lôi ruột một con sò, thì cô nuốt nước bọt nghe ừng ực và đứng yên lặng.
Cho đến khi lưỡi cưa bắt đầu cưa một phần tư cái sọ ở phía trước Annie mới run run, cô đưa tay bịt lấy miệng, cuống họng phát ra tiếng ục ục, rồi cô chạy vội ra khỏi phòng. Bác sĩ Lindsey trợn tròn mắt và Collaton nhìn Banks, ông chỉ biết nhún vai.
Bác sĩ Lindsey lôi bộ não ra, nhìn kĩ, hắt từ tay này sang tay kia như hắt trái nho, rồi đặt sang một bên để cân và bổ ra. Ông bác sĩ nói:
- Tốt, chúng ta phải chờ khi có kết quả xét nghiệm về máu và thịt, lúc ấy ta mới biết nạn nhân có bị đầu độc trước khi bị bắn không. Nhưng theo tôi thì hắn không bị đầu độc. Cứ xét theo máu thì tôi có thể kết luận hắn chết vì phát đạn thôi. Phát đạn làm bể quả tim. Và theo những vết bầm tím trên cơ thể, thì tôi cũng có thể quả quyết là hắn bị giết tại chỗ nơi người ta tìm thấy hắn.
- Ông có xác định được hắn chết lúc nào không? - Banks hỏi, nhưng ông biết đó là câu hỏi mà tất cả các nhà bệnh lý học đều ghét nhất.
Bác sĩ Lindsey cau mày, lục tìm trong đống giấy tờ ghi chép để trên ghế...
- Tôi có tính toán sơ sơ ở hiện trường. Dĩ nhiên là chỉ sơ sài thôi. Tôi để đâu đây. Nào, đâu rồi... a, đây rồi. Xác chết khi ấy đã cứng đơ, thời tiết... xét đến thời tiết lạnh và mưa... người ta tìm thấy hắn vào thứ Ba, tức là hôm qua, lúc 4 giờ sáng, tôi ước đoán hắn đã chết trước đó ít ra là 24 giờ, có lẽ lâu hơn nữa.
Người hàng xóm của Charlie đã thấy hắn vào chiều Chủ nhật, vào khoảng 2 giờ chiều, và nếu hắn bị giết vào chiều thứ Hai, và bị bỏ lại ở đấy hơn 24 giờ, 24 giờ cuối cùng của đời hắn, thì việc này không phù hợp rồi.
Khi họ về lại Eastvale, Banks chắc phải hỏi lại từng nhà hàng xóm của hắn, để xem thử có ai thấy Charlie sau buổi trưa Chủ nhật hay không, và hỏi xem có ai thấy hắn với người nào không. Hắn không đến con đường gần Husbands Bosworth bằng xe của hắn, và chắc có lẽ hắn không đi bộ tới đấy. Vết bánh xe còn mới mà nhân viên của Collaton đã tìm thấy, có lẽ là vết bánh xe của chiếc xe đã chở hắn đến đây, vì con đường này nằm nơi khuất tịch.
Nếu tìm ra được chiếc xe nào có bánh xe giống vết bánh xe này, thì người ta có thể tìm được kẻ nào đã chở hắn tới đây, nhưng phải tìm cho ra chiếc xe và các dấu bánh xe không bị lấp, bị thay đổi. Họ đã biết được những điều đó do bác sĩ Lindsey cung cấp rồi, Banks cám ơn ông đã nhiệt tình giải phẫu tử thi, rồi cùng Collaton ra khỏi phòng, đi dọc theo các dãy hành lang để tìm Annie.
Họ thấy cô đang đứng ngoài trời, hít thở từng hơi thật dài, bầu trời buổi chiều âm u mù mịt. Khi thấy hai người, cô quay mặt đi chỗ khác, đưa tay vuốt mái tóc màu hạt dẻ. Cô nói:
- Lạy Chúa Cứu Thế, tôi xin lỗi. Tôi quả là đồ ngốc.
- Không sao, - Banks đáp. - Đừng lo về chuyện ấy.
- Không phải tôi chưa từng thấy cảnh như thế này đâu. - Cô nhăn mặt. - Tôi bình thường thôi, thật đấy, cho đến khi... Vì mùi hôi, cái cưa cưa hộp sọ, vì tiếng cưa. Tôi không thể... tôi xin lỗi. Tôi cảm thấy điên khùng quá.
Đây là lần đầu tiên Banks thấy thái độ hoảng hốt, bối rối của Annie trong khi làm việc. Ông nói:
- Tôi đã nói rồi, đừng lo về chuyện này. Bây giờ về chứ?
Cô gật đầu. Ông nghĩ chắc chuyến đi về sẽ lặng lẽ. Annie rõ ràng đau khổ vì đã để lộ sự yếu đuối của mình ra.
Banks nhìn thấy Collaton. Vẻ mặt khoan dung độ lượng của ông cho thấy ông sẵn sàng tha thứ cho Annie "bất cứ lỗi lầm gì".
*
* *
Khi Banks về đến nhà thì trời đã tối, sau khi tạt vào trạm để đưa ra một số công việc làm vào hôm sau. Lái xe trên đoạn đường M1 rất nguy hiểm, nhất là đoạn ở Sheffield, và những đoạn có sương mù dày đặc trên đường A1, đoạn này xe cộ chạy chậm như rùa bò, phải luôn nhìn vào đèn sau của chiếc xe tải ở phía trước.
Banks nhớ lần ông lạc đường trong đoạn sương mù này khi đi đến nhà một người bạn, ông đã nhắm mắt đi theo chiếc xe phía trước và vào nhà của họ. Khi người tài xế xe tải tức giận hỏi ông theo anh ta làm cái quái gì, ông mới ngẩn người ra hốt hoảng.
Annie hồi phục rất nhanh sau cơn hết hồn vừa qua, đến nỗi Banks phải ngạc nhiên. Ông cần nhớ rằng Annie không phải là Susan Gay, Annie không phải là người quá yếu đuối hay là không có khả năng. Cô luôn luôn có khả năng tiếp tục công việc và cuộc sống.
Sương mù trong thung lũng làm cho ông phải đi chậm lại ở đoạn đường cuối cùng. Những chùm sương mù dày đặc từ mép thung lũng bò lên, vần vũ trước mắt ông. Con đường bên sườn đồi cách đáy thung lũng mấy chục mét, dưới thung lũng, con sông Swain chảy ngoằn ngoèo qua những cánh đồng cỏ ở vùng Lea, và hầu hết sương mù đều là sát mặt đất. Banks thuộc đường đi rất thông thạo, nên ông cố tránh khỏi xảy ra tai nạn một cách đáng tiếc.
Về đến nhà, ông thấy có hai tin nhắn đang đợi ông. Tin nhắn đầu tiên là của Tracy nhờ ông giúp ý kiến để cô mua quà Giáng sinh cho mẹ. Banks nghĩ, có lẽ nên mua cho bà ta cái áo cưới. Nhưng ông không muốn nói thế với Tracy.
Người thứ hai gọi đến không xưng tên, nhưng ông biết cô ta là ai liền:
- Xin chào, tôi đây. Chà, tôi rất ân hận vì không gặp được... có lẽ đây là điều rất buồn cho tôi... Tôi muốn nói tôi chưa có dịp cám ơn ông, và tôi phải cám ơn ông về những việc ông đã làm cho tôi chứ? Tôi thấy tôi thật đáng bị chê trách. - Đến đây cô dừng lại một lát và Banks có thể nghe được tiếng hít thuốc của cô và tiếng nhả khói ra. Ông còn có thể nghe cả tiếng ồn gần đâu đấy nữa. - Dù sao, ông phải để cho tôi mời ông ăn một bữa chứ. Thế nhé, ngày mai tôi sẽ đến Eastvale, sao ông không đến gặp tôi ở quán Bò Đen, đường York Road gần Castle Hill vào lúc một giờ? Như vậy được không? - Im lặng một lát, như thể cô ta đợi câu trả lời. Rồi cô thở dài: - Thôi được rồi, hi vọng gặp ông vào ngày mai. Tôi thật ân hận. Thật đấy. Tôi thật ân hận. Chào!
Banks nhớ lần cuối cùng ông đứng với Emily nơi cửa ngôi nhà máy xay cũ, nhìn cô mặc bộ áo quần thể thao rộng thùng thình màu hồng mà ông đã mua cho cô ở Oxford, bộ áo quần mà rõ ràng cô không thích, khiến ông cảm thấy cô có vẻ kỳ lạ, khó hiểu khi giao cô cho bố mẹ của cô. Ông nhớ cái bắt tay thật chặt của ông Jimmy Riddle và thái độ im lặng lạnh lùng của bà Rosalind.
Tuy không nói ra, nhưng ông cảm thấy ông Riddle thương yêu cô con gái, mặc dù tình yêu của ông kín đáo và vụng về, và ông cảm thấy bà Rosalind có thái độ xa cách. Như thế là Emily Riddle muốn cám ơn ông. Ông có nên đi không? Đi chứ, ông nghĩ, vừa đưa tay lấy chai uých ki Laphroaig; mặc, ông sẽ đi.