Oan nghiệt - Chương 06 phần 2
Annie ngồi trên cái mà chắc là cái bàn của Charlie, còn Ian Bennett tựa trên bức tường đối diện gần bên tấm lịch của công ty. Như rất nhiều các thứ lịch thuộc loại công ty này, cuốn lịch in hình một cô gái tóc vàng tươi cười, ngực nở bụng thon, tay cầm cái chìa vặn ốc.
Bennett đỏ mặt khi nghe cô nói móc.
- Tôi thật đáng bị cô sửa lưng, - anh ta nói, đưa tay vuốt tóc: - Tôi thường nói những câu ngu ngốc khi gặp đàn bà xinh đẹp. Xin lỗi. Chúng ta bắt đầu lại nhé?
Annie cười nhạt, nụ cười cô thường dành cho đám đông hổ lốn. Cô đáp:
- Bắt đầu là tốt nhất.
Bennett đằng hắng giọng rồi nói:
- Tôi sợ tôi không có gì nhiều để nói với cô. Tôi không biết rõ về Courage.
- Buổi cuối cùng làm việc của anh ta như thế nào?
- Tối chủ nhật. Anh ta làm phiên 4 đến 12 giờ đêm.
- Ông có chắc không? Ông có gặp anh ta không?
- Không. Nhưng anh ta có ghi vào sổ. Tôi muốn nói anh ta phải ghi tên vào sổ với chúng tôi, cho nên chúng tôi biết ai có mặt ở đây.
- Anh ta ghi như thế nào?
Bennett chỉ cái bàn bên cạnh cô.
- Máy vi tính.
- Có thể có ai đấy làm việc ấy không? Có người tự xưng là anh ta thì sao?
- Tôi nghĩ có thể như thế. Nhưng họ phải biết biệt danh của anh ta và biết khẩu lệnh.
- Ra thế. Có phải anh ta làm phiên như thế này luôn không?
- Không. Vào những ngày khác anh ta làm phiên từ 12 giờ khuya cho đến 8 giờ sáng.
- Có phải anh ta là người gác đêm duy nhất không?
- Không. Công việc là như thế này: Các cơ quan mở cửa hàng. Chúng tôi có người bảo vệ khác tên là Colin Finch, làm việc từ 4 giờ chiều đến 12 giờ khuya, còn ông Courage làm từ 12 giờ khuya đến 8 giờ sáng, khi ấy tất cả các cơ quan bắt đầu mở cửa buổi sáng làm việc. Rồi đến Chủ nhật, lại thay đổi cho nhau. Colin làm từ 4 giờ đến 12 giờ khuya thứ Bảy, Charlie làm từ 12 giờ khuya đến 8 giờ. Rồi Colin làm 8 đến 4 giờ, và cứ thế tuần tự.
- Tôi hiểu rồi. - Annie nói, cô nhớ những sự khủng khiếp khi làm việc theo phiên rất rõ. Hầu hết thời gian làm việc, cô không biết cô đi hay về. - Như vậy Colin Finch chắc có gặp ông Courage khi họ đổi phiên lúc 4 giờ ngày Chủ nhật chứ?
- Phải, tôi nghĩ chắc đúng thế.
- Ông cho tôi địa chỉ của ông ta được không?
- Được chứ! - Bennett bấm vào máy vi tính rồi đưa cho Annie một địa chỉ ở Ripon: - Nhưng nếu cô còn ở đây thì ông ta sẽ có mặt ở đây lúc 4 giờ.
Annie nhìn đồng hồ. Đã hai giờ rưỡi.
- Ông có biết ông Courage có tiền án không?
Câu hỏi hình như làm cho Bennett bối rối.
- Thế à? Ơ, không, chúng tôi không biết.
- Một công ty bảo đảm như công ty ông chắc là phải kiểm tra nhân viên kĩ càng chứ?
- Thường thì chúng tôi phải kiểm tra. Vâng, đương nhiên phải kiểm tra. Nhưng lần này... ờ... hình như chúng tôi đã sơ hở không kiểm tra kĩ anh ta.
- Sơ hở không kiểm tra kĩ à?
- Phải.
- Tôi hiểu rồi. - Annie ghi chú vào sổ. Điều mà cô ghi là: "Đừng quên mua thức ăn tối ở tiệm Marks Sparks", nhưng Bennett không biết cô ghi như thế: - Từ khi ông Courage làm việc ở đây, có sự cố gì xảy ra ở trung tâm trong mấy tháng qua không?
- Không. Không có gì xảy ra hết. Riêng ở công ty SecuTec, thì ông Courage làm việc rất tốt.
- Không có gì mất mát ư?
- Không có gì.
- Các chủ thuê cơ sở vật chất khác có hài lòng không?
- Hài lòng. Như tôi đã nói, chúng tôi không có vấn đề gì khó khăn hết, không phàn nàn gì hết. Tôi không dám xen vào công việc của cảnh sát, nhưng có phải cô cũng nghĩ rằng ông Courage đã hoàn lương như nhiều người đã nói? Tôi muốn nói rằng, một kẻ lầm lẫn đôi lần không có nghĩa là anh ta phải bị tình nghi mãi mãi. Phải không?
Annie thở dài. Thế này là không xong rồi. Cô đáp:
- Ông Bennett này, tại sao ông không để vấn đề cải tạo tội phạm cho những người đang làm công tác này lo liệu và chỉ trả lời các câu hỏi của tôi?
Anh ta mỉm cười.
- Thì tôi đang trả lời cô đây. Tôi muốn nói tôi đã nói với cô là không có vấn đề gì khó khăn hết. Tôi chỉ có ý kiến rằng, có thể có những dấu hiệu cho thấy ông Courage đã thay đổi tư cách. Cô có tin những kẻ tội phạm có thể thay đổi tư cách không, thưa cô sĩ quan cảnh sát Thám tử Cabbot.
- Chỉ Trung sĩ thám tử thôi. - Annie bào chữa lại, cô nói thêm trong óc mấy tiếng "đồ lưu manh": - Tôi có ý kiến là nếu ông chỉ trả lời câu hỏi của tôi thôi, thì chắc chúng tôi chóng trả ông về với cái điện thoại di động Beemer của ông, và để ông đi dự họp tiếp theo nhanh hơn.
Bennett sờ vào máy điện thoại di động như thể hi vọng nó reo lên.
- Tiếp tục đi, - anh ta nói, thở dài não ruột.
Annie cười thầm. Chắc thế nào vào buổi tiệc tối nay hay ở đâu đó, anh ta cũng sẽ nói với khách về vụ chạm trán của anh ta với sự tàn bạo của cảnh sát. Cô hỏi:
- Nhiệm vụ chính của ông ta là gì?
- Ông ta có trách nhiệm đi tuần tra quanh trung tâm, kiểm tra cửa ngõ và các thứ mỗi giờ một lần. Nhưng thực ra thì công việc như thế chẳng nặng nhọc gì; ông ta không có gì nhiều việc phải làm.
- Tôi cũng nghĩ như thế vì bây giờ người ta có nhiều máy móc bảo vệ hiện đại. Tại sao người ta còn phải thuê người gác đêm làm gì?
- Đấy là vấn đề thể diện, thật vậy. Những chủ thuê cơ sở đều thích thế. Bất kể các hệ thống máy móc báo động hữu hiệu đến bao nhiêu, mà nếu có một người đi quanh người ta cũng thường cảm thấy an tâm.
- An tâm thật! - Annnie nói: - Tôi thấy chẳng cần bận tâm đến người máy canh gác nữa.
- Xin lỗi, cô nói sao?
- Tôi nói đùa. Đừng quan tâm. Ta tiếp tục...
- Ồ, tôi thấy rồi. Một cảnh sát có tính hài hước. Nhưng dù sao, có người trong công ty cũng vẫn làm cho kẻ gian phải e ngại.
- Thế nuôi chó không được sao?
- Chó có thể hữu hiệu, nhưng người ta không thể để chó một mình được. Vả lại, nếu chúng cắn ai thì phải ra tòa phiền phức thêm.
- Làm sao ông Courage có được việc làm này?
- Ông ta nộp đơn xin việc theo thể thức bình thường thôi. Tôi thú thực là ông ta có vẻ đáng tin cậy.
- Đấy là dấu hiệu của một tên tội phạm bậc thầy.
- Cô lại đùa nữa phải không? - Bennett cười.
Annie không cười đáp lại.
- Ông Courage được trả lương bằng ngân phiếu, phải không?
- Hoàn toàn không. Tiền lương được chuyển thẳng vào tài khoản ngân hàng của ông ta.
- Có thưởng bằng tiền mặt không?
Bennett cau mày.
- Thưởng bằng tiền mặt à? Tôi không hiểu cô muốn nói gì?
- Tiền mặt trao tay.
- Chắc là không. Đấy không phải là phương pháp của Công ty SecuTec.
- Trong suốt thời gian ông Courage làm việc gác đêm, có cơ sở kinh doanh nào hoạt động trong trung tâm này khai báo mất tiền bạc gì không?
- Không.
Annie xếp sổ lại. Cô nói:
- Rất tốt, ông Bennett. Bây giờ ông có thể đi được rồi. Chắc chúng ta còn cần gặp nhau lại nữa.
- Tốt. Cô cứ tự nhiên làm những gì cô cần làm ở đây, nhưng làm ơn khóa cửa khi ra về.
Bennett bước nhanh ra khỏi văn phòng. Annie đứng trên ngưỡng cửa, nhìn anh ta trở ra chiếc xe BMW, rồi phóng đi như gió, nếu mặt đất không quá ướt thì chắc chiếc xe sẽ tung lên một đám bụi mù trời. Nhưng cũng vì mặt đất sũng nước, nên khi gã phóng xe đi, đã làm bắn tung nước bùn nhằm một người đàn bà đang đi vào một cửa hàng may mặc cách chỗ cô đứng vài cơ quan. Bà nhìn xuống chiếc áo mưa và quần bó ướt mèm, rồi phồng mang trợn mắt nhìn theo chiếc xe, đưa nắm tay dứ dứ hăm dọa.
Đáng ra cô không nên gay gắt quá với Bennett như thế, Annie nghĩ khi nhìn anh ta lái xe ra khỏi cổng, rẽ vào con đường chính. Hắn ta là tên lưu manh tự mãn, đúng thế, nhưng trong thời gian làm việc, cô đã tiếp xúc với nhiều kẻ như thế, cô thường không cần tới biện pháp hăm dọa. Hắn trông có vẻ là loại người thường kêu ca phàn nàn. Như thế có lợi cho công việc điều tra của cô không? Cô không tin là sẽ có lợi. Nhưng cô cần ghi nhớ cho kĩ là phải giữ mình, và phải tỏ ra có lòng trắc ẩn nhiều hơn nữa đối với bọn điên khùng và bọn lưu manh.
Bây giờ, cô nghĩ, chỉ còn công việc cần làm là nên đi đâu cho hết một giờ, hay là đến nói chuyện với những người đang hành nghề kinh doanh ở Daleview. Có lẽ họ biết rất nhiều về các hoạt động làm ăn hàng ngày nhiều hơn là cái ông Ian Bennett khủng khiếp ấy. Sau đó, nếu gặp may, cái anh chàng Colin Finch sẽ đến làm việc!
*
* *
- Sau khi ông ra về rồi, Barry rất tức giận. - Emily nói, tay cầm điếu thuốc khác, nghịch hơn là hút: - Chưa bao giờ tôi thấy gã giận như thế. Khi gã giận, gã rất lạnh lùng. Gã không đỏ mặt tía tai, la hét hay làm gì như bố tôi, mà gã nén cơn giận lại thành nụ cười mỉm, và làm việc gì cũng rất chậm, thái độ cẩn thận, như là sửa lại cho ngay ngắn chiếc gối trên ghế trường kỷ hay là hút điếu thuốc. Và gã nói năng rất bình tĩnh. Thật đáng sợ.
- Cô có biết vì sao gã giận dữ không?
- Vì ông đến hỏi han lung tung đấy. Gã không thích ai đến hỏi hết, nhất là người lạ.
- Hắn đã làm gì cô?
- Barry làm gì à? Hắn không làm gì hết. Tôi vừa nói với ông đấy. Gã tức giận với thái độ lạnh lùng. Gã chỉ bảo tôi chuẩn bị đi dự tiệc, rồi chúng tôi uống hai hơi côca nữa mới đi.
- Loại tiệc gì thế?
- Thường như mọi khi. Dân kinh doanh âm nhạc, một vài ban nhạc nhỏ, giới giàu có ăn không ngồi rồi, cùng với một vài nhà kinh doanh trẻ, các chủ quán rượu khác. Loại người đã được Barry chọn lựa. Có đốt lửa trại và đốt pháo bông ở ngoài trời, nhưng hầu hết thời gian chúng tôi đều ở trong nhà.
- Có ma túy không?
Cô cười.
- Có chứ. Đương nhiên là phải có. Luôn luôn có ma túy.
- Có phải Barry buôn bán ma túy không?
- Không. Gã mua thôi.
- Kể tiếp đi.
Emily dừng lại một lát. Cô ta làm ra vẻ can đảm, nhưng Banks biết cô khó nói về chuyện này.
- Barry rất lạ lùng suốt buổi tối. Tôi cố... ông biết đấy... tôi cố tránh xa gã cho đến khi thái độ kỳ lạ của gã hết đi, tôi giữ khoảng cách với gã, nói chuyện với gã vài câu trong ban nhạc và người trong nhà, nhưng gã vẫn hiện đến bên tôi, cười với nụ cười lạnh lùng ấy, gã quàng tay ôm tôi, sờ mó tôi... chốc chốc lại ghì lấy tôi... làm tôi đau... - Cô uống một hớp thứ nước uống Snowball, nhăn mặt và nói tiếp: - Tôi không thích thứ này. Ông lấy cho tôi chai bia nhẹ và nước chanh hay cái gì như thế được không? Tôi khát.
- Tôi không mua nước uống có rượu cho cô được, Emily à. Cô chưa đủ tuổi uống rượu.
- Đừng có phá đám. Tôi đã uống một ly rồi phải không?
- Cô nói đúng. Có lẽ tôi không nên ngồi với cô. Nhưng tôi đã ngồi. Nếu cô muốn tôi đi lấy nước uống cho cô, thì tôi sẽ chỉ lấy nước chanh hay côca thôi.
- Tôi sẽ không nói hết câu chuyện cho ông nghe.
- Không thành vấn đề.
- Đồ con hoang. Thế mà tôi nghĩ ông được tôi xem là bạn.
Banks không nói gì. Emily bèn đứng lên đi nhanh đến quầy rượu, khiến cho tất cả đàn ông trong quán đều nhìn theo. Banks uống bia và đốt điếu thuốc thứ hai. Ông sẽ hỏi về Barry Clough và những hoạt động "kinh doanh" của hắn trong vài ngày sau.
Emily trở lại với ly bia và chanh, cô làm bia bắn ra bàn khi cô để ly bia lên bàn với vẻ chiến thắng. Cô không nói gì, uống một hơi dài, nghỉ một lát rồi nói:
- Trời đã khuya. Tôi không biết mấy giờ. Hai hay ba giờ sáng. Mọi người đều đã mỏi mệt. Tôi cảm thấy kỳ lạ, như có ai đã bỏ cái gì vào ly đồ uống của tôi. Chắc đấy là một loại ma túy kích dục mà tôi đã đọc, nhưng tôi đã có quá nhiều chất khác trong người, nên không ngủ được. Tôi cảm thấy người kỳ lạ. Trôi bồng bềnh. Thế nhưng, Barry lôi tôi sang một bên, gã nói có chuyện gã muốn tôi làm cho gã. - Khi cô nói, cô nhìn vào trong ly bia và mấy ngón tay phải cào trên mặt bàn. Banks thấy mấy móng tay đã bị cắn sứt: - Gã dẫn tôi lên lầu, đi đến một phòng ngủ. Tôi nghĩ gã muốn đánh tôi hay làm gì đấy. Thỉnh thoảng gã làm thế. Tôi thật không muốn, tôi cảm thấy trôi bồng bềnh trong không gian, nhưng... nếu gã rời khỏi lưng tôi một lát... Nhưng không được như thế. Gã mở cửa phòng ngủ và trong phòng có thằng cha Andy. Hắn trần truồng như nhộng và hắn... tôi muốn nói, tất cả chúng tôi đều đã uống V&E, cho nên hắn, ông biết đấy, hắn...
- V và E là cái gì?
Cô nhìn ông như thể ông là đồ ngốc.
- Là thuốc kích thích Viagra và Ecstasy. Dù sao, như tôi đã nói, hắn... giống như hắn có cái trụ đèn giữa hai chân. Barry đẩy tôi tới trước, nói tôi phải tử tế với hắn, rồi tôi nghe tiếng cửa đóng. Dù sao, khi Barry đẩy tôi nhào lên giường, Andy liền kéo áo quần tôi ra, ôm lấy tôi. Thật thô tục. Có thể tôi đã say, và tôi công nhận tôi không phải là thứ con gái đoan trang, nhưng chuyện như thế này nằm ngoài nguyên tắc. Tôi không nói tôi có quyền "chọn" người để làm tình, chứ không làm tình với bất cứ ai, phải không? Ngay cả đến hắn cũng thế thôi. Tôi muốn nói hắn là một thằng tay chân tin cẩn, nhưng cứ nghĩ rằng Barry đã đem tôi cho hắn như một thứ hình phạt, vì ông đã đến và hỏi han đủ thứ... tôi không biết. Việc này làm tôi đau đớn, thế đấy.
Cô dừng lại để uống bia chanh, Banks cảm thấy cơn giận bừng lên, đồng thời cảm thấy mình có tội; chính ông đến đã gây khó khăn cho cô. Tuy nhiên, ông tự nhủ rằng thế nào đi nữa thì với một kẻ như Clough, trước sau gì cô cũng đi đến kết quả như thế, thế nhưng lòng ông vẫn ấm ức. Ông nhớ cách đây không lâu, có một đêm ông cùng đi ăn với Annie Cabbot trong một quán nhỏ ở Luân Đôn, cô ta nói cho ông biết cô đã bị một số đồng nghiệp trong Phân đội điều tra tội phạm làm nhục bằng tình dục.
- Thằng Andy này là ai? Cô có biết hắn không?
- Như tôi đã nói, tôi đã gặp hắn ở đấy. Hắn là thằng tay chân của Barry. Ít ra tôi đã thấy Barry nói chuyện với hắn và thỉnh thoảng ra lệnh cho hắn. Hắn thô tục một cách kinh khủng. Andy lại còn có tật nói lắp nữa. Tôi thấy đấy là điều nhục nhã nhất. Đấy, Barry đã đem tôi cho một thằng làm việc cho gã. Cho một kẻ mà gã nghĩ là một trò đùa thú vị. Nó làm cho tôi cảm thấy mình vô giá trị. Như đồ bỏ.
- Tên họ thật của hắn là gì?
- Andrew Handley. Nhưng người ta thường gọi hắn là Andy Pandy. Nhưng chắc ông biết đoạn cuối rồi. Hay là biết hầu hết rồi.
- Cô làm sao để thoát được?
- Chúng tôi đánh lộn nhau. Nó không ngờ tôi chống lại, tôi bóp dái nó, nó đánh tôi và thả tôi ra. Cánh cửa không khóa. Tôi chạy xuống lầu, ra khỏi nhà không ngoái cổ nhìn lui. Tôi chỉ sợ Barry đứng đâu đó dưới cầu thang và chặn tôi lại, nhưng tôi không gặp hắn. Tôi gặp may. Chỗ chúng tôi đang chơi gần ga Victoria, thế là tôi chạy đến dãy xe taxi và chỗ duy nhất mà tôi có thể đến được là khách sạn ông đang ở. Chuyện thế đấy. Chuyện buồn của Barry và Emily. Hay của Barry và Louisa.
- Trước đó có khi nào hắn xử tệ với cô như thế không?
- Không. Nhưng tôi không để cho hắn có cơ hội.
- Cô nói thế nghĩa là sao?
Emily suy nghĩ một lát rồi nói:
- Với Craig, tình thế dễ dàng. Anh ta ghen, có lẽ ghen rất nhiều, vì thế mà anh ta nổi điên lên. Nhưng với Barry thì khác. Gã chỉ chiếm, chứ không ghen. Gã cần sự trung thành. Ông biết không, có một vài công việc mà mình không được phép tìm biết. Tôi không điên. Có thể tôi không biết chính xác công việc của gã đang làm gì, nhưng tôi biết có lẽ đấy là công việc phi pháp. Và tôi biết hắn đánh người ta. Tôi đã thấy hắn đánh Craig.
- Phải chăng phần này là phần có sức quyến rũ?
- Sao? Chuyện hắn đánh người à?
- Chuyện hắn là tên tội phạm, trong khi ba cô là cảnh sát. Dù sao thì hai người đều cùng lứa tuổi.
Emily hậm hực đáp:
- Ông nói nghe như ba tôi nói vậy. Có phải tất cả đều đã học qua khoa tâm lý học cảnh sát không?
- Chuyện này chỉ dựa vào lý luận là rõ.
- Không phải như thế tí nào hết. Barry có sức quyến rũ là vì gã có những hành động hấp dẫn, gã tổ chức những buổi đại tiệc, gã cho xài ma túy xả láng và người ta kính trọng gã.
- Theo cô thì người ta sợ hắn.
- Cũng được thôi. Nếu sợ là phương pháp duy nhất để làm cho người ta kính nể, thì có gì sai trái đâu? Không ai bất bình Barry chuyện gì hết.
- Vậy thì tại sao cô không ở lại với hắn.
Cô ta lại cào lên mặt bàn.
- Tôi đã nói với ông rồi.
Một đứa bé bối rối. Banks không cầm lòng được, ông chồm người tới trước để tay lên bàn tay cô. Với ông thì đấy chỉ là hành động nặng tình phụ tử, nhưng ông biết Emily và những người khác trong quán rượu đều không nghĩ như ông. Ông còn nhận thấy rằng trong số đặc tính của Barry Clough mà cô đã nói cho ông nghe, Emily không đả động đến tình dục, như thế tức là gã rất tài về mặt trên giường. Có lẽ tình dục là vấn đề uy quyền đối với Clough.
Bỗng Banks thấy rõ Clough đã dùng Emily hành dục - cô đã nói chuyện này - nhưng với cô, ông đoán, chính là vấn đề giá trị của cô, giá trị của cô phải cao hơn, chứ không phải đem cô ra làm trò chơi giải trí cho mọi người. Và chính hành động hạ thấp giá trị của cô xuống đã làm cho cô bối rối.
- Cô có sợ hắn không, Emily?
- Đương nhiên là không, mà chỉ...
- Chỉ gì?
Cô cau mày:
- Gã chỉ muốn chiếm hữu, như tôi đã nói. Barry không thích để mất những sở hữu quí giá.
*
* *
Một giờ sau, Annie ướt át, khổ sở, rối trí. Cô đã đến từng đơn vị một ở trung tâm, nói chuyện với các quản lý và công nhân, cô hoàn toàn không tìm ra được manh mối gì. Nếu có gì bất chính xảy ra ở Trung tâm Thương mại Daleview, thì chắc điều này cũng được giữ bí mật. Nhưng bỗng cô cảm thấy khoan khoái khi biết đã đến gần giai đoạn cuối cùng công việc phải làm trong ngày. Đó là phiên họp cuối ngày.
Banks đã mời họp vào lúc cuối chiều để tổng kết công việc điều tra của họ, và Annie mường tượng cảnh sau đó, cô sẽ tắm nước nóng, xào nấu những thức ăn mua ở Marks và Sparks, rồi thưởng thức một buổi tối tự do muốn làm gì thì làm.
Trung tâm may mặc ấm áp và khô ráo, ngát mùi sáp thơm, như mùi hoa hồng và mùi chanh. Đây là nơi chật chội vì chất nhiều đồ đạc, nhiều thứ chủ yếu như những thùng kim, chỉ, bao da, máy đan, máy khâu, máy dệt và hàng ngàn thứ hàng hóa bí truyền khác. Những bức thảm đã làm xong treo trên tường. Cảnh tượng xem như phòng trưng bày hơn là cửa hàng, ở đây không có quầy mà chỉ có bộ xa lông ba ghế, trông rất êm dịu, nơi khách có thể ngồi để bàn bạc với nhau về hàng hóa họ yêu cầu.
Một phụ nữ từ phía sau văn phòng bước ra, đúng là người đàn bà mà Bennett đã làm bắn nước dơ vào người. Annie tự giới thiệu, rồi cô cho biết cô đã đi thăm một vòng từ văn phòng Công ty SecuTec. Người đàn bà bắt tay cô, chị nói:
- Tôi là Natalie. Hân hạnh được đón cô đến công ty tôi. Tôi không biết nói gì, nhưng tôi vừa bắt ấm nước lên lò, xin mời cô ngồi chơi dùng trà tránh mưa một lát.
- Xin vui lòng! - Annie đáp: - Tôi xin được uống hầu cô một tách.
Nếu uống trà người ta mời mà gọi là tham nhũng thì tất cả cảnh sát ở nước Anh đều phải cho về vườn hết.
- Không lâu đâu. - Natalie nói rồi bước ra sau văn phòng... Annie xem các thứ đồ nghề dùng cho máy đan, cô phân vân không biết làm việc với các thứ này dễ hay khó.
Cô bỗng dưng nhớ đến mẹ cô ngồi tréo chân trên nền nhà, mái tóc dài phủ xuống tận chân, bà mặc cái áo nhung do tay bà thêu, chiếc áo có nhiều hạt ngọc trai đính vào và thêu nhiều hình rất đẹp. Bà làm áo mẫu để trưng bày tại một cuộc triển lãm trong làng. Đây là cảnh tượng thật lạ lùng, vì Annie không hề nghĩ đến việc may vá của mẹ, mặc dù cô biết mẹ cô may áo cho mình, và nhiều áo thêu của mẹ rất đẹp.
Chắc cô phải điện thoại để hỏi ông Ray, bố cô, mới được. Có thể một số các áo mẫu của bà hiện đang còn lưu giữ tại phòng lưu niệm gần St. Ives, cô định sẽ đến lấy một cái để làm kỉ niệm. Mẹ cô mất khi cô mới lên năm. Annie nhớ khi cô nhìn mẹ, bà ngước mắt nhìn lại cô và mỉm cười. Khi Natalie mang trà lại, bỗng Annie cảm thấy buồn.
Chắc chị ta thấy cô buồn.
- Có chuyện gì thế? - Natalie hỏi: - Trông cô như vừa thấy mẹ vậy.
- Ồ, không có gì. Chỉ là kỉ niệm thôi.
Natalie nhìn quanh căn phòng trưng bày để tìm xem thử có cái gì làm cho cô phật ý không. Annie nghĩ đã đến lúc làm việc.
- Cám ơn chị đã mời trà. - Cô nói, uống một hớp: - Chị đã nói chị không thể nói gì được, nhưng tôi nghĩ chắc chị có nghe chuyện gì đã xảy ra cho ông Courage chứ?