Oan nghiệt - Chương 09 phần 1
CHƯƠNG 9
Khi Banks lái xe đến Eastvale vào sáng hôm sau thì trời vẫn còn tối, một lớp sương mù mỏng phủ kín các nơi trũng thấp trên mặt đường, và phủ các toà cao ốc, phủ kín lớp đá sỏi rải đường và cây thánh giá xưa cũ ở khu chợ. Vào lúc này của buổi sáng, các văn phòng nhỏ trên các tiệm buôn đã bật đèn sáng, có vài tiệm buôn đã mở cửa, và sương mù toả ra khiến cho ánh sáng trong các tiệm trông như lớp sa mỏng. Không khí lạnh và nhớp nháp.
Phía bên kia khu thương xá, hộp đêm Bar None vẫn còn giăng giây ngang trước cửa, và một cảnh sát sắc phục đứng gác. Hôm qua sau khi rời khỏi nhà Riddle, Banks trở về lại hộp đêm, ông thấy Đội khám nghiệm hiện trường vẫn còn làm việc và Annie đang hỏi cung. Tổng thanh tra Gristhorpe cũng đã lái xe từ Lyndgarth đến rồi.
Banks đi quanh một lát, nói chuyện với ông Gristhorpe về hiện trường, nhưng ở đây ông không còn việc gì để làm. Khi giới truyền thông đại chúng đến, sẽ hỏi han ông lôi thôi, ông bèn lái xe về nhà, nằm thao thức hai giờ trên ghế nệm dài, suy nghĩ về cái chết khủng khiếp của Emily Riddle, rồi lái xe đến trạm cảnh sát.
Ông cố xua đuổi ý nghĩ có tội ra khỏi đầu óc, ý nghĩ này cứ lởn vởn quanh tâm trí ông như cá mập lởn vởn tìm mồi. Ông chỉ xua đuổi được một phần nào, là có việc để làm, có việc để chú tâm và xua đuổi bớt ý nghĩ ấy đi. Vấn đề khó khăn là những cảm nghĩ không hay này cứ tiếp tục chất chồng lên đầu ông, ngay cả khi ông không nghĩ đến, khiến ông không thể nào làm ngơ được. Thế rồi, ngày qua ngày công việc làm ông cảm thấy tốt. Cứ nhìn lại công việc trong thời gian qua, ông không thể nói rằng mình có lỗi.
Những người thợ tu sửa khu nhà nới rộng chưa đến, nên quanh cảnh yên lặng. Banks đi vào văn phòng, đọc những bảng tường trình đêm qua và ghi chú những cảm nghĩ của mình. Như hầu hết các cảnh sát giỏi khác thường làm, ông ghi chú để cho mình, chứ không cho vào hồ sơ. Đây là những cảm nghĩ riêng tư, và thỉnh thoảng những cảm nghĩ này dẫn ông đến một nơi nào đấy đúng đắn, thường thì không. Cho dù cảm nghĩ như thế nào đi nữa, thì chúng cũng không thay thế cho sự kiện và bằng chứng được.
Ví dụ ông ghi chú rằng ông nghĩ Darren Hirst đã nói sự thực và quả thực Emily đã có ma tuý ở đâu đó nữa ngoài số ma tuý mua ở Cross Keys hay là ở Bar None. Ông cũng ghi vào bản báo cáo tên hai kẻ buôn bán ma tuý ở địa phương sống rất thanh nhàn, đã từng vào ngủ trong phòng giam dưới tầng hầm của trạm. Chắc chúng sắp vào đây lần nữa.
Khi vầng dương bắt đầu ló dạng ở chân trời u ám mây, thì trạm cũng bắt đầu hoạt động ồn ào. Phòng hình sự được hình thành mau chóng và đi vào hoạt động, sĩ quan thám tử Rickerd đã thức suốt đêm để lo tổ chức phòng này. Máy vi tính được bày ra, nối mạng, điện thoại hoạt động, và nhân viên nhân sự vào làm việc, họ đưa dữ kiện vào máy vi tính, ghi vào nhật ký công việc phải làm.
Ngay khi Banks cảm thấy cần uống cà phê điểm tâm, thì Phó cảnh sát trưởng McLaughlin tới, ông ta từ ban chỉ huy hạt ở Newby Wiske, ngoài Northallerton đến. Ông đóng trụ ở trong phòng ván, và mười lăm hay hai mươi phút sau, Banks được vời đến.
McLaughlin, Annie Cabbot và Tổng thanh tra cảnh sát Gristhorpe đang đợi ông. Banks chào họ rồi ngồi xuống. Annie có vẻ mệt mỏi, ông nghĩ chắc cô ta cũng mất ngủ như ông. Cô ta còn có vẻ nóng nảy, việc này quá bất thường đối với cô.
"Ron Đỏ" McLaughlin khoảng năm mươi tuổi, cao, mảnh khảnh, mái tóc màu xám cắt ngắn, thưa thớt chải ra phía trước, bộ râu mép nhỏ cũng màu xám. Ông ta đeo cặp kính gọng bạc, xệ xuống trên sống mũi, và có thói quen nhìn người đang nói chuyện với mình qua tròngcy kính. Cặp mắt của ông ta cũng có màu xám như màu tóc.
- À, Chánh thanh tra Banks, - ông ta nói, rồi lật tờ giấy và nhìn Banks trên gọng kính: - Tốt! Tôi sẽ bàn thẳng những chi tiết cụ thể với anh. Sáng nay tôi đã gặp Cảnh sát trưởng Riddle - thực ra thì ông ta đến gặp tôi - ông ta cho tôi biết ổng muốn anh cầm đầu ban điều tra về cái chết của con gái ổng. Anh nghĩ sao về việc này?
- Tôi rất mong được làm việc này, - Banks đáp - Nhưng thú thực tôi không ngờ được giao cho công việc này.
- Tại sao lại không ngờ?
- Vì tôi đã biết nạn nhân, thưa ngài. Chỉ biết sơ sơ thôi, nhưng tôi cũng đã biết cô ấy. Và biết gia đình của cô. Tôi thiết nghĩ là chúng ta phải đưa người nào ở ngoài vào ban điều tra.
- Thủ tục thông thường là thế đấy! - McLaughlin gãi dái tai của mình: - Ông cảnh sát trưởng đã nói rõ công việc của anh bấy lâu nay rồi, - ông ta tiếp: - Ông ta đã yêu cầu anh đi Luân Đôn tìm con gái ổng, anh đã làm thế, phải không?
- Phải, thưa ngài!
- Và anh đã đưa cô ta về nhà phải không?
- Phải, thưa ngài! - Banks cảm thấy Annie nhìn ông nhưng ông không quay mặt nhìn lại cô ta.
- Tôi thấy việc này rất xứng đáng để anh đảm nhận công việc chỉ huy ban điều tra. Phải không?
Banks suy nghĩ một lát. Ông muốn kể cho Ron Đỏ nghe chuyện vào giờ ăn trưa. Chắc có người biết chuyện này, và thế nào báo buổi sáng cũng đăng tin về Emily bị giết chết. Thế nào cũng có người ở quán Bò Đen thấy họ, và có lẽ ít ra cũng có vài người biết Banks là ai.
Vả lại, nếu ông đã kể cho McLaughlin nghe hết mọi chuyện, thì chắc chắn ông phải kể chuyện này, bất kể ông Riddle muốn sao thì muốn. Đây là hành động cân bằng quyền lực một cách tế nhị thôi. Chỉ còn việc nguy hiểm là sợ có người ở khách sạn 55 tại Luân Đôn trông thấy ảnh Emily trên báo, họ sẽ nhận ra, nhưng Banks nghĩ rằng chuyện ở khách sạn đã lâu rồi, và đêm ấy trông Emily khác bây giờ nhiều, đêm đó cô mặc áo dạ hội, tóc chải cao trên đầu, cho nên có lẽ trông rất khác bây giờ.
Tuy nhiên, nếu Banks nhận nhiệm vụ chỉ huy cuộc điều tra, thì chắc ông sẽ được ở vào vị trí tuyệt nhất để vượt qua mọi khó khăn lúc hành sự. Ông lại biết về cuộc sống của Emily ở Luân Đôn rõ hơn bất cứ ai, việc này mang lại cho ông lợi thế khi săn lùng bọn đầu nậu trong giới tội phạm. Đây là một bọn cực kỳ phi luân, ông nghĩ, chúng là bọn vô đạo đức hơn bất kỳ bọn nào trước đây.
Sau cùng, một trong những điều ông Riddle lo lắng là hành động của Banks, ông thường có hành động rất tự do, ngoài truyền thống của ngành thám tử. Nhưng Banks đoán cũng chắc vì thế mà Riddle đã yêu cầu ông đi Luân Đôn, và cũng vì thế mà bây giờ ông ta muốn ông chỉ huy ban điều tra. Đêm qua Riddle đã nói thế rồi.
- Phải, thưa ngài, - cuối cùng Banks trả lời. - Tôi bằng lòng nhận công việc này.
Khi ông nói câu này, ông nghĩ mình có thể đang đào nấm mồ cho mình. Việc cuối cùng ông muốn làm là tạo cho ông Phó cảnh sát trưởng có lý do để nể nang mình. Nhưng chuyện này không nên mong đợi làm gì. Mà trước hết ông phải nghĩ đến chuyện vì Emily; ít ra thì ông có nợ với cô ấy. Ông đã nói chỉ biết cô sơ sài thôi. Đây không phải là chuyện láo, nhưng như bao nhiêu chuyện có thực khác không được mình hài lòng, chuyện này để lại cho ông quá nhiều điều lo âu.
Làm sao Banks tả được mối liên hệ ông cảm thấy mình đã có với Emily? Mối liên hệ này không hoàn toàn là tình phụ tử, mà cũng không đơn thuần là tình bè bạn.
- Như tất cả quí vị đã biết, tôi là người mới nhận công tác và người mới đến xứ này. - McLaughlin nói: - Tôi làm công việc ở nhà, nghiên cứu hồ sơ, nhưmg tôi nghĩ còn lâu tôi mới có thể làm công việc ở ngoài được. Theo ông Riddle cho biết, thì anh là người giỏi nhất để đảm nhận công việc này. Ông Tổng thanh tra đây cũng bằng lòng như thế, và trong hồ sơ của anh, tôi thấy không có điều gì khác với nhận xét của mọi người.
Thật là chuyện làm cho Banks ngạc nhiên. Ông cứ nghĩ là do ông Riddle đã ghi vào hồ sơ của ông những nhận xét tiêu cực chứ. Nhưng McLaughlin đã cau mày và nói tiếp:
- Nhưng không phải tôi nói hoàn toàn không có những điểm xấu nào của anh trong hồ sơ cá nhân đâu, Banks à. Anh cũng đã mắc phải lỗi lầm mà tôi mong anh tránh khỏi khi làm việc dưới quyền chỉ huy của tôi, nhưng nhờ các việc anh làm đều có kết quả tốt, nên những lỗi lầm của anh được bỏ qua. Ở đây có nhiều thay đổi, với sự tổ chức mới, tôi hi vọng anh sẽ thành công lớn trong công việc. Như thế rõ ràng chưa?
- Rõ, thưa ngài!
- Thế là công việc tổ chức đã xong. - McLaughlin nói: - Anh sẽ đảm nhận chức Trưởng ban điều tra vụ án của Emily Riddle. Còn Trung sĩ thám tử Cabbot, tôi nghĩ chắc cô không phản đối khi được đề cử làm phụ tá Sĩ quan Trưởng ban điều tra chứ?
- Không, thưa ngài! - Annie đáp: - Xin cám ơn.
McLaughlin quay qua Gristhorpe:
- Còn ông sẽ liên lạc với tôi ở Bộ chỉ huy vùng, thưa ông Tổng thanh tra. Được chứ?
Gristhorpe gật đầu.
- Thế còn hệ thống HOLMES thì sao? - McLaughlin hỏi.
HOLMES là từ viết tắt ghép từ các chữ đầu của hàng chữ HOME OFFICE LARGE MAJOR ENQUIRY SYSTEM, là hệ thống lưu trữ dữ kiện vào máy vi tính, đã được triển khai từ vụ điều tra tên giết người ở Yorkshire. Tất cả việc gì cũng đều được đưa vào máy, từ lời khai của nhân chứng cho đến các báo cáo của Đội khám nghiệm hiện trường. Tất cả đều được sắp xếp theo mục từ, cho vào mục lục, để khỏi có việc gì thất lạc trong khối lượng công việc văn phòng khác nhau, bề bộn như trường hợp điều tra nhận diện tên giết người trước đây. Banks trả lời:
- Tôi nghĩ là bây giờ chúng ta nên cho nó hoạt động trở lại. Đây là vụ án rất quan trọng. Tôi sẽ bố trí Sĩ quan thám tử Jackman vào công việc này. Cô ta đã được huấn luyện làm tốt việc này.
- Rất tốt. - McLaughlin nhìn Banks rồi nhìn qua Annie: - Nhân thể xin báo quí vị biết, bác sĩ Glendenning đã đề nghị cho mổ tử thi vào đầu buổi chiều, cho nên quí vị đừng ăn cơm trưa no quá. Tôi nghĩ cả hai người đều phải đến đấy. Tôi cũng bố trí thêm vài sĩ quan thám tử vào công việc này, - McLaughlin nói tiếp. - Vì có lẽ ta sẽ có rất nhiều công việc cùng một lúc. Tôi biết quí vị đang tiến hành điều tra một vụ giết người. Quí vị có thể tiếp tục được không?
- Tôi thấy được, thưa ngài. - Banks nhớ hồi còn làm ở Trung ương, ông thường cáng đáng một lúc nhiều vụ án.
- Chính thức thì vụ giết Charlie Courage vẫn là của Thanh tra Collaton, thuộc Đồn cảnh sát Leicestershire. Trung sĩ thám tử Cabbot đã điều tra phỏng vấn bước đầu rồi, nhưng tôi có thể giao cho Trung sĩ thám tử Hatchley tiếp tục làm việc này.
McLaughlin im lặng, đan mười ngón tay lại với nhau và nhìn qua trên gọng kính.
- Này quí ông quí bà, chúng ta đừng tỏ ra là mình chỉ làm những vụ nào mình thích. - Ông ta nói: - Nhưng chúng ta phải thừa nhận rằng vụ này phải được ưu tiên hàng đầu. Anh có ý kiến gì thêm nữa không, Chánh Thanh tra Banks?
- Còn quá sớm chưa thể nói ra được, thưa ngài. Tôi muốn nói chuyện thêm với gia đình nạn nhân, có lẽ chiều tối hôm nay.
- Ông Cảnh sát trưởng Riddle có nói về chuyện cô gái giao du với những thành phần bất hảo ở Luân Đôn. Có phải anh muốn nói về chuyện ấy không?
- Có thể về chuyện ấy. - Banks đáp: - Có một tên đáng chú ý, đó là Barry Clough. Tôi sẽ gặp mặt hắn mới được.
- Có phát hiện thêm điều gì không, thám tử Cabbot?
- Chúng tôi đã lục soát những người trong hộp đêm vào tối qua, thưa ngài! - Annie đáp: - Nhưng chúng tôi không tìm thấy gì ngoài một vài cái nhãn chất kích thích ecstasy, một số cần sa và mấy viên thuốc kích thích lạ.
- Hi vọng không có ai kháng cự chứ?
- Có chứ, thưa ngài. Có hai tên không chịu cho lục soát, tôi phải mời qua đồn. Chúng được sĩ quan phòng giam canh chừng trước khi bị bắt buộc tuột áo quần để lục soát. Cả hai đều mang theo ma túy với số lượng đủ để bán lẻ. Một tên mang cần sa theo dạng tinh thể, còn tên kia loại có vẻ như côcain.
- Có tìm ra dấu hiệu gì có liên quan đến cái chết của cô Riddle không?
- Thưa ngài, chúng tôi không thấy có dấu hiệu gì về chất stritnin, nhưng chúng tôi vẫn giữ hắn lại để đợi xem kết quả thử nghiệm có độc tố không.
McLaughlin ghi chép lên xấp giấy. Ông hỏi tiếp:
- Còn máy truyền hình mạch kín thì sao? Hộp đêm có thiết lập không?
- Không có! - Banks đáp. - Hộp đêm Bar None chưa thiết lập máy này, nhưng chúng ta đã quay được một số sự kiện từ hệ thống máy của chúng ta.
Máy Camera truyền hình mạch kín được thiết lập ở khu thương xá sau khi vấn đề trị an khắp nơi ở Eastvale không được đảm bảo, bọn du thủ du thực say sưa thường đến tụ tập quanh cây Thánh giá ở khu thương xá sau giờ đóng cửa các quán rượu.
Đánh lộn xảy ra giữa các băng nhóm đối nghịch nhau, thường xảy ra trong thị trấn, từ các làng nằm trong thung lũng, hay là giữa dân địa phương với lính tráng trong căn cứ quân sự ở gần đấy. Trong một vụ, một nữ du khách già đã bị mảnh gương bay vào người làm rách mặt phải khâu đến mười sáu mũi.
Knaresborough, Ripon, Harrogate và Leeds đều đã thiết lập máy truyền hình mạch kín ở khu trung tâm thành phố của họ, cho nên những vụ bắt được kẻ phạm tội gia tăng đáng kể, nhưng ở Eastvale thì thoạt tiên hội đồng thành phố không xét đến ý kiến thiết lập máy này, họ lập luận rằng làm thế sẽ khiến ngân sách thâm thủng quá nhiều, và họ còn cho là không cần thiết phải làm thế, vì đồn cảnh sát nằm ở bên hông khu chợ, cảnh sát phải có nhiệm vụ đứng ở cửa sổ mà canh chừng.
Sau khi đã tranh cãi kịch liệt, và hầu như vì bị tỷ lệ số bắt tội phạm cao ở Ripon gây ấn tượng mạnh, nên hội đồng thành phố đã nhượng bộ, cho thiết lập bốn máy camera ở những nơi quan sát đầy đủ nhất. Bốn máy này truyền trực tiếp đến phòng liên lạc nhỏ ở tầng trệt của Ban chỉ huy Phân đội điều tra của Eastvale, ở đây những cuốn băng thu lại các khuôn mặt của bọn gây rối quen thuộc và ghi lại bất cứ dấu hiệu nào của giới tội phạm.
Banks nghĩ việc này có thể làm cho giới anh chị chùn chân né tránh, nhưng ông vẫn muốn xác nhận rằng trong một vụ như thế này, các cuốn băng thu được cũng có thể có một ít giá trị.
- Ít ra các cuốn băng này cũng cho chúng ta biết kẻ nào đã rời khỏi hộp đêm sau khi Emily và các bạn đến đây. - Ông nói tiếp: - Đêm qua Darren Hirst hết sức chán nản vì quá bối rối đến nỗi không nhớ có thấy ai về hay không.
- Ý kiến hay! - McLaughlin nói. - Có cần cho tái lập lại hiện trường không?
Banks hít vào một hơi thật dài. Bây giờ đã đến lúc rồi.
- Tôi nghĩ không cần, thưa ngài. Hôm qua tôi có ăn trưa một lát với Emily. Cô ta cám ơn tôi về việc đã thuyết phục cô về lại với gia đình, và cô còn tỏ ra lo sợ nhân vật Clough này.
- Nói tiếp đi! - Mc.Laughlin nói, vẻ mặt vẫn bình tĩnh.
Banks cảm thấy mắt Annie lại nhắm vào một bên đầu ông. Ngay cả Gristhorpe cũng cau mày.
- Cô ấy rời quán Bò Đen để gặp ai đấy, hay là cổ nói thế để ra về không biết, lúc ấy là ba giờ chiều. Chúng tôi không biết cô ta ở đâu trong thời gian từ khi ấy cho đến khi cổ gặp các bạn ở quán Cross Keys. Cô ấy đã ngà ngà say rồi, cho nên tôi đoán chắc cô ấy đã lấy ma túy nơi người nào đấy, có lẽ nơi người đã đưa cocain có trộn thuốc độc. Sau đó, họ cùng nhau đi thành một nhóm suốt cả buổi tối. Thế nào chúng ta cũng có thêm nhiều tin tức nhờ giới truyền thông đại chúng đua nhau săn tin. Ta sẽ nhờ bích chương, truyền hình, báo chí.
- Tôi rất muốn biết thêm về bữa ăn trưa này, bữa ăn mà anh đã ăn với nạn nhân. - Mc.Laughlin nói.
- Chẳng có gì đáng nói hết, thưa ngài. Chúng tôi ngồi ăn giữa đám người đông đúc suốt buổi ăn, và sau khi Emily về rồi tôi vẫn còn ngồi lại. Tôi cứ nghĩ là cô ấy rất lo sợ về Clough. Cô ấy không muốn nói cho bố biết, mà chỉ muốn tôi biết thôi.
- Tại sao lại muốn anh biết?
- Tại vì tôi đã gặp hắn khi tôi đi tìm cô ấy. Cô ấy biết tôi sẽ thông cảm những gì cổ nói.
- Chắc nói đến những việc bê bối chứ gì?
- Đúng thế, thưa ngài.
- Cô ta nói cho anh biết cổ sẽ đi đâu hay sẽ gặp ai không?
- Không, thưa ngài. Tôi ước gì cô đã nói. - Banks ước sao khi ấy ông hỏi cô cho biết.
- Cô ta đã nói gì?
- Như tôi mới nói đấy, cô ta cám ơn tôi vì đã khuyên cô về nhà. Cổ nói về tương lai. Cổ muốn thi lấy bằng A để vào đại học ở Mỹ.
- Và cô ấy có vẻ lo sợ về Clough?
- Phải, thưa ngài.
- Cô ta nói hắn có tiếp xúc với cổ, hăm dọa cổ hay là nói cái gì đại loại như thế không?
- Cổ nói hắn không tìm gặp cổ, nhưng cổ cứ lo sợ. Cổ nói hắn không thích để mất tài sản quí báu của hắn, và cổ nghĩ là cổ đã thấy một tên làm việc cho hắn tại trung tâm Swainsdale.
- Anh có nghĩ là cô ấy biết chuyện gì đấy sắp xảy đến cho cổ, khiến cổ lo sợ cho tính mạng mình?
- Tôi không nghĩ đến chuyện xa xôi như thế, thưa ngài.
- Thế nhưng, - Mc.Laughlin nói - cô ta là một công dân trình bày mối lo sợ, trước một tình huống nguy hiểm cô đang gặp phải và nhờ cảnh sát giúp đỡ. Không phải thế sao?
- Phải, thưa ngài! - Banks đáp, lòng vui mừng khi biết Mc.Laughlin muốn ném cho mình sợi dây cứu độ. Banks thấy không cần thiết phải nói cho ông ta nghe chuyện Emily uống rượu khi chưa đến tuổi được uống rượu ngay trước mặt mình, hay kể cho ông ta nghe chuyện hai người đã trải qua nửa đêm với nhau trong một phòng khách sạn ở Luân Đôn.
- Tốt. Tôi để cho anh có thì giờ vạch kế hoạch thích đáng để công việc được thắng lợi, và nếu gặp trường hợp nào khó khăn, chúng ta cứ đưa vào hồ sơ biên bản. Tôi nghĩ bây giờ anh đang bận rộn và cần hoãn lại công việc vạch kế hoạch?
- Phải, thưa ngài.
- Hoàn toàn dễ hiểu. Và anh không cần tôi nói cho anh biết kết quả việc này khả quan, nhanh chóng là một thắng lợi cho anh chứ?
- Dạ không, thưa ngài.
Đến đây, Phó cảnh sát trưởng Ron Mc.Laughlin bước ra khỏi phòng ván. Ông Gristhorpe nói:
- Trung sĩ thám tử Cabbot, cô có thể ra ngoài luôn, còn anh Alan, tôi muốn nói với anh đôi lời.
Annie đi ra, quắc mắt nhìn Banks với vẻ gay gắt, khó chịu. Banks và Gristhorpe nhìn nhau.
- Công việc thật khủng khiếp! - Gristhorpe nói: - Bất kể anh nghĩ về ông Jimmy Riddle ra sao.
- Phải, thưa ngài.
- Còn chuyện ăn trưa ra sao, Alan? Chỉ xảy ra một lần như anh vừa nói thôi ư?
- Phải, thưa ngài.
Gristhorpe càu nhàu. Trông ông ta già cỗi, Banks nghĩ - chắc ông ta gặp chuyện gì đấy - mái tóc bờm xờm, trông xám ra hơn, lại mắt thâm quầng, gương mặt có vẻ lốm đốm sẹo đậu mùa hồng hào, bây giờ trông bạc ra. Hình như ông ta bị mất cân; cái áo khoác bằng vải tuýt trông rộng thộn thện trên người. Tuy nhiên, Banks sực nhớ, Gristhorpe đã thức suốt đêm, mà ông ta có còn trẻ trung gì.
- Cô ấy dễ thương! - Banks nói. Rồi ông lắc đầu: - Không. Tôi nói cái gì thế? Tôi không phải thế đâu. Phải gọi cô ta là đứa bé hoang dại mới đúng. Cô ta làm cho mình phải bực tức, chán nản, hèn chi mà ông Jimmy Riddle đau khổ là phải.
- Nhưng anh thích cô ta, phải thế không?
- Không thể nào không thích được. Cô ta bị rối loạn, có lẽ điên cuồng, bướng bỉnh.
- Gần giống anh khi anh còn nhỏ, phải không? - Gristhorpe hỏi, ông ta mỉm cười.
- So sánh không đúng. Không phải thế. Cô ta là loại con gái mà tôi mong sao Tracy đừng giống, và ơn Chúa, nó không giống thế. Có lẽ vì tôi không phải là cha cô ta nên tôi thấy dễ mến phục cái tinh thần của cô ta, và cũng có lẽ cô ta không phải là gánh nặng khó khăn của tôi. Nhưng cô ta bị rối loạn chứ không xấu xa gì, và tôi nghĩ nếu có cơ hội tốt, cô ta sẽ là người tốt thôi. Cô ta chỉ tiến quá nhanh trước tuổi của mình vài năm. Tôi muốn chính cái thằng con hoang ấy đã gây ra việc này cho cô, thưa ngài. Có lẽ tôi muốn chính hắn hơn là bất kỳ thằng con hoang nào trước đây trong nghề của tôi.
- Hãy cẩn thận, Alan! - Gristhorpe chồm người tới trước, để hai tay lên bàn: - Anh cũng như tôi đều biết rằng nếu vụ này không phải là của ông Jimmy Riddle thì chắc anh không tò mò đến gần được đâu. Nhưng nếu anh làm ẩu lần này vì chuyện cá nhân của anh, thì tôi sẽ ra tay trị cho anh một trận thích đáng. Ông Phó cảnh sát trưởng Mc.Laughlin có làm gì đi nữa thì cũng bằng không thôi. Anh hiểu chưa?
- Hiểu rồi. - Banks đáp: - Ông đừng lo. Tôi sẽ lấy luật để áp dụng vào vụ này.
Gristhorpe dựa ngửa người ra sau, mỉm cười nhìn ông.
- Không, Alan. Anh không muốn làm như thế. Vả lại, mục đích người ta giao cho anh vụ này là để làm gì? Điều mà tôi muốn nói là anh đừng để cho lòng căm thù và ý muốn trả thù làm mờ trí phán đoán của anh. Hãy sáng suốt nhìn vào chứng cứ, vào sự kiện trước khi ra tay hành động. Đừng hành động tùy hứng theo kiểu anh đã làm trước đây.
- Tôi sẽ không làm thế! - Banks đáp.
- Sợ anh sẽ làm thôi.
Có người gõ cửa, Gristhorpe nói lớn bảo cứ vào. Một cảnh sát sắc phục ở tầng dưới lên báo tin.
- Một ông thanh tra tên là Wayne Dalton, ở Phân khu điều tra tội phạm Northumbria, muốn gặp Chánh thanh tra Banks, thưa ngài.
- Được rồi! - Ông nói, nhìn đồng hồ tay: - Đem cà phê mời ông ta ngồi đợi ở văn phòng của tôi. Vài phút nữa tôi sẽ tiếp ông ta.
Không phải chỉ có Banks là người thao thức không ngủ suốt đêm, mà Annie cũng nằm thao thức trao tráo suốt mấy giờ lúc trời gần sáng, thỉnh thoảng lại giật mình lo sợ khi nghe tiếng động vang lên đâu đó. Cô đã tự nhủ đừng quá yếu đuối rồi kia mà. Dù sao thì cô cũng đã chống cự được Dalton và đồng bọn của gã khỏi hãm hiếp cô cách đây hai năm về trước, thế thì bây giờ cô còn lo sợ gã làm gì? Khả năng võ thuật của cô có thể có phần sa sút, nhưng cô vẫn còn đủ sức để tự vệ nếu có trường hợp như thế xảy ra.
Vấn đề khó khăn là cứ đến lúc bốn hay năm giờ sáng, lý trí không còn sáng suốt nữa; vào giờ này, lý trí biến mất và thay vào đó, trong óc cô hiện ra toàn là những hình ảnh quái vật: những quái vật đáng sợ, hoang tưởng. Cô nằm trăn trở, mơ màng thấy hình ảnh Dalton hiện ra, mặt gã nhễ nhại mồ hôi, mắt hằn học, rồi thấy hình ảnh Emily Riddle nằm chết, cơ thể gầy gò nằm lọt trong góc cầu vệ sinh bé tí teo ở hộp đêm Bar None, hai mắt mở to kinh hoàng, các cơ mặt co thắt nhăn nhúm.
Thế nhưng, khi cô trong phòng họp bước ra để đi về phòng làm việc của mình trong ánh chiều tà, cô nhận ra rằng cô không sợ Dalton cái gì hết. Cô đã thừa biết gã là loại người chỉ có thể hành động hung hăng như một phần tử trong băng nhóm mà thôi. Sự xuất hiện của gã đã làm cho cô dao động, thế thôi, nó gợi lên trong óc cô những kỉ niệm đêm hôm ấy, cái đêm mà không bao giờ cô quên được. Vấn đề khó khăn duy nhất là cô không biết làm gì với gã.
Cô tính đến chuyện nói cho Banks nghe, nhưng cô vội bác bỏ ý kiến này ngay. Nếu nói thực lòng, thì cô cảm thấy rất bực về ông. Tại sao đêm qua ông không nói cho cô biết về mối quan hệ giữa ông với nạn nhân? Hai người có nhiều thì giờ với nhau kia mà. Nếu ông nói cho cô biết, ông mới làm cho cô cảm thấy mình là nhân viên điều tra chứ, và sáng nay chắc cô sẽ cảm thấy mình không phải là đồ ngốc nghếch khi Phó cảnh sát trưởng Mc.Laughlin nêu vấn đề này ra.
Tóm lại, cô ân hận đã nói cho Banks biết chuyện hiếp dâm, nhưng vì trước đây hai người đã quá thân mật với nhau, nên mới có việc thú thực chuyện riêng một cách điên khùng như thế; cô không hề nói chuyện này cho ai nghe hết, ngay cả bố cô. Rồi bây giờ cô cùng làm việc với Banks, mặc dù cô vẫn còn thương mến ông, nhưng cô sẽ cố dừng lại ở vị trí nghề nghiệp chuyên môn mà thôi.
Sự nghiệp của cô đã đi theo đúng hướng lại rồi, cô không muốn làm cho con đường sự nghiệp rối tung lên. Phó cảnh sát trưởng Mc.Laughlin đã cho cô một cơ hội ngàn vàng để tiến thân, khi giao cho cô nhiệm vụ nhân viên điều tra. Điều cuối cùng cô muốn làm là sẽ đến nói toạc cho thủ trưởng biết. Phải, Dalton là chuyện của cô, cô sẽ xoay xở đối đầu với gã bằng cách này hay cách khác.
*
* *
Banks thấy Thanh tra Dalton đang đứng trong văn phòng của ông, quay mặt nhìn vào tường, tách cà phê trên tay, mắt nhìn tấm lịch Dalesma. Lịch in hình chụp cảnh tuyết - và nước đá - phủ vách núi Goredale, gần Malham.
Khi Banks bước vào, Dalton quay lại. Gã cao khoảng 1m80, gầy ốm, cặp mắt màu xanh nhạt, khuôn mặt dài, vẻ mặt rầu rĩ, mái tóc vàng gừng lòa xòa trên đầu. Banks đoán tuổi gã chừng 40. Gã mặc bộ com lê mỏng màu nâu, sơ mi trắng thắt cà vạt. Gần chỗ đường nẻ trên cằm có một vết máu nhỏ đã khô do cạo râu làm rách da. Gã chìa tay ra bắt và tự giới thiệu:
- Thanh tra cảnh sát Wayne Dalton. Hình như tôi đến đúng vào lúc ở đây đang xảy ra chuyện gì gay cấn thì phải?
- Anh không nghe gì à?
- Nghe cái gì?
- Con gái ông cảnh sát trưởng bị giết vào đêm qua.
Dalton tròn mắt, miệng xuýt xoa.
- Thằng con hoang nào giết cô ta khốn nạn thế, mong ông tóm được nó.
- Chúng tôi sẽ tóm được. Mời anh ngồi. Cái gì khiến anh đi xa xuống tận đây thế?
- Có lẽ xa xôi mất thì giờ thật. - Dalton đáp, gã ngồi xuống trước mặt Banks: - Nhưng vụ này của chúng tôi có liên hệ đến khu vực kiểm soát của ông.
- Đây không phải là lần đầu. Đất nước chúng ta trở thành một hòn đảo nhỏ nhanh quá.