Cạm Bẫy Độc Thân (The Bachelor Trap) - Chương 06 - Phần 2

Clarice đột ngột cắt lời: “Ồ, làm ơn đi, tha cho chúng tôi những lời viện cớ. Anh có bao giờ nghĩ đến Priory như là nhà của anh hay là xem chúng tôi như là người nhà của anh đâu. Tại sao cha lại chọn anh làm người ủy thác với tiền nong của chúng tôi là một điều tôi không thể hiểu nổi.”

“Như vậy đủ rồi, Clarice,” bà công tước nói với một giọng khó nghe.

Brand nhìn cô em gái khác mẹ của mình và cảm thấy một cái nhói đau khó chịu, không phải với Clarice mà là với cha của chàng. Ông công tước đã nhét tất cả tiền của nàng trong một quỹ ủy thác [một loại ngân khoản được ủy thác thường là của gia tộc].

Cô ta và người phụ thuộc của cô có thể sống bằng thu nhập của ngân khoản ấy, nhưng số vốn thì được để dành cho thế hệ sau. Cô ấy không thể đâm thọc chỉ trích cựu công tước, nhưng người được ủy thác thì cô lại có toàn quyền.

Em rể của chàng đã dễ tính hơn. Oswald là một nhà nhân chủng học theo phong cách riêng cậu ta, có nghĩa là cậu ấy rất thích đi đào bới các nơi đổ nát cổ xưa, tìm các vật phẩm của những thời đại đã qua. Tiền không quan trọng với cậu ta, và cậu ấy vẫn sống hạnh phúc là phải sống trong một túp liều hay là trong lâu đài nguy nga của phu nhân cậu. Brand rất yêu thích Oswald.

Chàng nhẹ nhàng nói: “Anh đã không yêu cầu phải được làm người ủy thác với tài sản của em, nhưng bởi vì anh là người ủy thác, em chỉ cần có yêu cầu và anh chắc rằng sẽ có thể tìm được số tiền để trang trải các yêu cầu hợp lý.”

Nhấp nháy mắt, cô hỏi: “Anh là ai mà có thể phán xét những gì là hợp lý?” Cô đứng lên. Lòng ngực phập phồng run rẩy, cô tuyên bố: “Đây là một việc xúc phạm đến Oswald. Ồ, vâng, em biết những gì anh nghĩ về anh ấy và anh không thể nào lầm hơn.”

Một chút đắc thắng thấm vào giọng nói của cô. “Anh có thể cảm thấy hứng thú khi được biết anh ấy đang ở ngay Luân Đôn, đang đàm phán việc bán đi một trong những bản thảo của mình. Anh ấy dự kiến sẽ kiếm rất nhiều tiền qua vụ mua bán này.”

Phu nhân nói: “Bà thật không biết thi thơ lại được trả cao như thế.”

“Đó là một lịch sử, cuộc sống của Hannibal!” Cô cháu gái của bà đã nhanh chóng bắt bẻ.

“Rất tốt, bà chắc như vậy.”

Cô Cutter, bao giờ vẫn là người hoà giải, lao ngay vào để dịu mọi thứ. Má cô căng phồng lên trong một nụ cười. “Tôi chắc chắn giá trị của nó không phải dùng tiền mà tính. Mà là một cảm giác thành tựu. Có bao nhiêu người có thể viết một cuốn sách chứ?”

Brand cẩn thận khuấy tách trà của mình, sau đó đặt tách và chiếc đĩa xuống.

“Em nghĩ...” Clarice nói, hơi thở của cô đang bình thường trở lại. Cô lắc đầu. “Không thể chịu đựng được!” Cuối cùng cô cũng đã thốt ra, rồi xông ra khỏi phòng.

Có một khoảng im lặng trầm lắng, sau đó phu nhân thở dài. “Nó nhớ Oswald. Bà mong muốn cậu ấy sẽ trở về nhà sớm. Nó đã khiến chúng tôi rất mỏi mệt. Tất cả như nhau, con bé cũng có lý. Andrew sẽ nắm quyền khi cậu ấy được hai mươi mốt tuổi. Giờ Clarice đã bảy, và nó sẽ luôn là một người ngửa tay xin tiền.”

Sự kiên nhẫn của Brand đã mỏng dần. Chàng nói: “Hãy xem, Clarice không phải là một người ăn xin. Em ấy đã có nhiều tiền hơn là em ấy biết phải làm gì với chúng. Oswald lại là một trở ngại với sự nghiệp của bản thân cậu ta. Cậu ấy không muốn sống nhờ vào phu nhân mình.”

“Tôi thật ngưỡng mộ một người đàn ông có nguyên tắc”, cô Cutter ấm áp nói. “Và tình yêu...”

Khi công tước phu nhân đưa tay lên cô Cutter ngoan ngoãn im lặng lại. Phu nhân nói với giọng mệnh lệnh của bà: “Nếu cậu ấy có nguyên tắc, cậu ấy sẽ không có kết hôn Clarice ngay buổi đầu. Và đừng nói với tôi về tình yêu. Nó chính là cái thứ đã phá hỏng gia tộc này.” Ánh mặt đại bàng của bà kháo chặt trên người Brand. “Và chuyện này khiến bà nhớ đến tiểu thư Marion Dane. Những gì họ nói có phải là sự thật không? Cháu đã đính hôn với cô ta?”

Câu hỏi đến thật không chút bất ngờ nào. Bà nội của chàng có tai mắt ở khắp mọi nơi. “Không,” chàng nói thẳng thừng. “Đó không phải là sự thật. Cháu gặp cô ấy ở Luân Đôn khi cô ấy đang ở với bạn bè của đôi bên. Và bởi vì cô và chị em của cô là cháu gái của Edwina, cháu cảm thấy điều tối thiểu cháu có thể làm cho họ là dẫn họ đi đó đây cho biết, nhất là khi họ sẽ đến ở tại Yew Cottage và chúng ta sẽ được làm láng giềng.”

“Edwina Gunn!” Phu nhân nói vẻ cộc cằn.

Bà nội của chàng đã không bao giờ chấp nhận hoặc hiểu mối quan hệ gần gũi của chàng với cô giáo cũ và chàng đã không bao giờ bận tâm giải thích gì về điều đó. Edwina đã nuông chiều chàng như một người mẹ. Cái khái niệm này quá là xa lạ đối với phu nhân. Bà không tin chuyện chiều chuộng trẻ con.

Trước khi cuộc đối thoại có thể thay đổi chiều hướng, chàng thản nhiên nói: “Edwina đã có một em gái khác, phải không? Hannah? Marion đã hỏi cháu về bà ấy”, và đó là chàng đã nói quá sự thật: “nhưng cháu không nhớ bà ấy gì cả. Bà có quen biết Hannah không, bà nội?”

“Không được thân mấy”, bà nội của chàng đáp. “Cô ấy là một nữ gia sư, phải vậy

“Tôi nhớ cô ấy”, cô Cutter nói. “Cô ấy lúc xưa thường dẫn con chó nhỏ thả bộ trong công viên nhà mình.” Chân mày của cô ta nhăn lại. “Tôi nghe nói rằng cô ấy là một cô gái cứng đầu và là một thử thách to tát với cô Gunn.”

“Về phương diện nào vậy?”

Cô Cutter ngây người nhìn chàng. “Tôi không nhớ.”

Chàng nuốt một tiếng thở dài. Tiếp tục hỏi cô Cutter tiếp cũng chẳng có kết quả. Chàng nhẹ nhàng nói: “Chuyện gì đã xảy ra với Hannah? Bà ấy giờ đang ở đâu?”

Phu nhân cho biết: “Bà đoán là cô ta đã tìm được một chức vị ở một nơi khác. Cô ấy có thể đang hạnh phúc trong hôn nhân với một đám con cái của mình.”

Cô Cutter lên tiếng: “Không, cô ta đã bỏ nhà theo trai. Tôi chắc rằng tôi đã nghe nói rằng cô ta đã theo trai. Ôi trời.” Mặt của cô Cutter nhăn nhó. “Hay đó là Mary Streatham? Nó xảy ra quá lâu rồi. Tôi lại trở nên lú lẫn nữa rồi?”

“Không,” bà thái hậu khẳng định chắc chắn. “Khi chúng ta lớn tuổi hơn, chúng ta có nhiều việc để quên hơn, chỉ vậy thôi. Nào, hồi nảy chúng ta đã nói tới đâu trước khi Brand đã đến? Ồ, đúng. Cô sẽ đi nói với đầu bếp rằng sẽ có chỉ ba người dùng bữa trưa, trừ khi...” Bà nhìn Brand với một câu hỏi.

“Cảm ơn bà, nhưng cháu còn có việc cần làm tại căn nhà Grange,” chàng nói. “Nhưng cháu sẽ đòi bà dành lời mời ấy cho một ngày khác.”

“Cháu không cần một lời mời,” bà thái hậu vặn lại, sau đó bà nói thêm với một nụ cười tự mãn: “nhưng nên mời tiểu thư Marion và các em của cô ấy. Bà muốn được gặp họ. Hãy đi đi, Lotty. Hãy nhớ rằng, chỉ có ba người dùng bữa trưa.”

Cô Cutter xin phép và rời phòng.

Ngay khi cánh cửa đóng lại, nụ cười của thái hậu biến mất. Bà im lặng đôi lát, sau đó lòng nặng trĩu nói: “Không có chuyện gì gọi là già đi một cách duyên dáng, và đừng để cho người khác nói với cháu như thế. Mọi thứ đều phai mờ - vẻ đẹp, sức khỏe, khẩu vị - nhưng cái phiền não chúng tôi sợ nhất là sự mất đi đầu óc linh hoạt.”

Lời phát ngôn nho nhỏ này khiến Brand rất đỗi bất ngờ. Chàng chưa bao giờ thấy bà nội lại trông rất dễ bị tổn thương như thế. ‘Bà lão đanh thép’, chàng và Clarice đã gọi bà như thế khi họ còn là trẻ thơ. Mọi người đều bị bà khủng bố, ngoại trừ người bầu bạn trung thành của bà.

Cuối cùng chàng đã nói: “Họ nói với cháu rằng tâm trí của Edwina cũng đã bắt đầu lang thang đây đó.”

Tất cả các dấu vết của tính cánh dễ tổn thương biến mất và biểu hiện của bà trở lại kiên quyết và lanh lợi hơn bao giờ hết.

“Tầm bậy”, bà tuyên bố. “Khi bà nói chuyện với bà ấy sau khi nghe giảng kinh tại nhà thờ, bà ta vẫn lý sự hơn bao giờ hết. Nếu bà nói điều gì đó là đen, thì bà ta đã chắc chắn nói nó là trắng. Đây không phải là lần đầu tiên cháu thử bà về trạng thái của cô Gunn. Bà đã nói với cháu tại đám tang của bà ấy và bà sẽ nói lại một lần nữa: bà ta vẫn còn miệng lưỡi và lập dị như bao giờ. Chuyện gì đang xảy ra vậy, cháu Brand?”

“Không có gì,” chàng nhẹ nhàng đáp: “không có gì cả.”

Bà trỏ ngón tay vào người chàng. “Và đừng có đi quấy rầy Lotty bởi đặt những câu hỏi mà cô ấy không thể trả lời. Nó chỉ khiến cô ta càng thêm bối rối.”

“Cháu có mơ cũng không dám.”

Khi cô Cutter trở lại phòng gia đình thì Brand đã rời đi và phu nhân đang ngồi đấy một mình. Khi phu nhân nhìn lên, gò má của cô Cutter hồng lên.

“Hãy đến ngồi xuống đây, Lotty,” phu nhân nói một cách dễ chịu: “và hãy xem chúng ta có thể lý giải thế nào về chuyện này.”

Cô Cutter ngồi vào bàn. “Lần này tôi không phải lẫn lộn đâu,” bà nói nghiêm túc. “Tôi đã nghĩ kỹ lại v thực sự nhớ rằng Hannah Gunn đã theo trai.”

“Đó chính là điều tôi muốn nói với cô.” Một khoảnh khắc trôi qua, sau đó phu nhân nói: “Tất nhiên, nếu ai đó hỏi cô về Hannah, cô phải nói rằng cô còn nhớ cô ấy, nhưng không cần thêm mắm thêm muối về những ký ức của cô. Đó là rắc rối khi chúng ta già đến ngần này. Khi chúng ta lãng trí, trí tưởng tượng của chúng ta sẽ lấp đầy chỗ trống.”

Cô Cutter nhìn một cách kiềm chế. “Bà không thế”, cô nói. “Tâm trí của bà vẫn sắc như dao. Mọi người đều nói như vậy. Và tôi không nghĩ tôi tạo dựng câu chuyện. Nhưng... tôi biết tôi bị lẫn lộn.”

Phu nhân gật đầu thông cảm. “Là chuyện thường thôi, Lotty. Đừng lo lắng về chuyện ấy. Chỉ cần cẩn thận. Hãy uống lưỡi trước khi cô nói. Tôi nghĩ rằng tiểu thư Marion có thể sẽ cố gắng tìm Hannah, và chúng ta sẽ không tạo ra hy vọng hão huyền, phải không nào?”

Bây giờ cô Cutter đã có vẻ thực sự lo lắng. “Nhưng tôi thật không biết gì,” bà thốt lên.

“Tất nhiên, cô không biết. Và tôi cũng không biết.”

Họ im lặng khi một người hầu tiến vào để dọn bàn. Phu nhân nhìn vào người bầu bạn của mình với một cảm giác lẫn lộn vừa thương hại lại vừa yêu mến. Họ đã được ở bên nhau kể từ khi họ là những cô gái ở tuổi dậy thì, lần đầu tiên khi Lotty đến sống với cha mẹ của Phu nhân, và sau đó, khi Phu nhân kết hôn.

Lúc đó họ có một vài điểm giống nhau, ngoại trừ việc họ có liên quan máu mủ. Lotty là một cô gái nhút nhát, ngay cả cái bóng của mình cũng sợ, trong khi Phu nhân thì lại có một chút quá cứng đầu để cha mẹ của bà được thoải mái. Bây giờ họ chậm chạp cùng nhau, lặng lẽ cống hiến vì nhau, trong một sự tồn tại có phần nào phẳng lặng và không có sự cố gì.

Phu nhân thở dài. Bà hy vọng sự cố trong quá khứ sẽ không đuổi kịp họ và phá vỡ thế giới nhỏ bé của họ.

Brand đã dành một buổi tối thú vị tại quán Hồ Ly và Chó Săn. Vào cuối ngày làm việc, đó là nơi mà hầu hết người dân địa phương tụ h để trao đổi tin tức và gặp mặt hàng xóm láng giềng của mình trước khi về nhà với các bà vợ và gia đình của họ. Cả hai ông thẩm phán và viên cảnh sát đều có mặt, nhưng họ thấy không có gì đen tối trong những vết mực trên ngón tay của Edwina.

Bà ấy có thể đã viết một lá thư và ném nó vào lò lửa vì một số lý do nào đó. Họ đã nghe nói rằng Edwina đã có những hành động lạ mấy tuần trước khi tai nạn xảy ra, nhưng không ai trong họ có bằng chứng trực tiếp về chuyện ấy. Tên của Hannah chỉ mang đến một phản ứng nhẹ. Có vẻ như không một ai nhớ rõ về cô ấy.

Khi chàng thay quần áo chuẩn bị đi ngủ, suy nghĩ của chàng quay lại lá thư của Edwina và hoài nghi của mình khi chàng đọc nó lần đầu, một hoài nghi dựa trên những tin đồn mà chàng đã nghe về sự suy giảm khả năng trí tuệ của bà.

Buổi tiếp tân sau tang lễ đã diễn ra tại nhà của cha xứ, đó chính là nơi mà lần đầu Brand nghe nói rằng Edwina đã có chút quái lạ. Bà đã trở thành một người ẩn dật, và nghi ngờ những người hàng xóm của bà. Bà vẫn tham dự lễ nhà thờ, nhưng đã không nán lại để nói chuyện với bạn bè hoặc người quen.

Tất cả điều này chàng đã nghe từ cha xứ nên, tự nhiên, chàng đã tin, nhưng những người khác đã tô điểm thêm câu chuyện khi họ đến nói lời chia buồn, những phụ nữ trong làng mà chàng đã gặp tại các cửa hàng địa phương. Ấn tượng chàng thấy được từ họ là Edwina đã trở nên ngày càng suy yếu vì tuổi già.

Lúc ấy chính là lúc chàng đã nên nhắc đến chủ đề này với bà Ludlow, nhưng bà ấy đang sướt mướt và chàng lại không có cảm thấy có cấp bách gì. Và khi đó thì cũng còn vài tuần nữa cho đến khi lá thư của Edwina đến tay chàng. Chàng đã nhắc đến những tin đồn với bà nội của mình, và phản ứng của bà cũng vẫn như phản ứng của hôm nay, rằng Edwina Gunn vẫn còn cộc cằn hơn bao giờ hết.

Nếu có ai biết liệu Edwina đã trở thành lão suy hay không, thì đó chính là bà Ludlow. Chàng đã tin vào lời của bà hơn ai hết. Không phải là chàng nghĩ rằng cha xứ đã nói dối. Tất cả điều ông đã mô tả là một tâm trí bị xáo trộn, và không nghi ngờ rằng Edwina đã bị xáo trộn khi bà nghe rằng Hannah có thể đã bị sát hại.

Vậy ai đã bắt đầu những tin đồn này, và tại sao? Đây có phải là một n lực cố ý của ai đó để khiến những lời của Edwina nói về chuyện mất tích của Hannah trở nên không đáng tin? Các tin đồn chắc chắn đã có hiệu lực với chàng.

Ý tưởng đó lại gợi lại trong tâm trí chàng về bà nội mình thêm một lần nữa. Chàng có ấn tượng rằng bà đã có thể nói với chàng thêm về Hannah Gunn nếu bà muốn. Bà đang dấu chàng chuyện gì đây?

Hình ảnh Hannah được hình thành trong tâm trí chàng đầy dãy mâu thuẫn: Cô là người em út trong ba chị em, một cô giáo, cứng đầu, một thử thách với Edwina và ngưỡng mộ bởi Marion. Tại Longbury thì mọi người đều cho rằng nàng đã bỏ nhà theo trai - hoặc đó là một tin đồn để khiến tất cả mọi người lạc lối?

Vậy thì bà ta [Hannah] đang ở nơi nào?

Khi chàng thổi tắt ngọn nến rồi leo lên giường, suy nghĩ của chàng quay về với Edwina và đến việc chàng đã nợ bà bao nhiêu ân tình. Để một cậu bé nhỏ không biết gì tự tìm thấy mình trong một cuộc lôi kéo giữa hai con người toàn năng, cha và ông ngoại của chàng, ngôi nhà nhỏ của bà đã cung cấp cho chàng một nơi trú ẩn an toàn. Điều duy nhất Edwina yêu cầu chàng hoàn đáp là giải đáp cái bí ẩn xung quanh sự mất tích của Hannah.

Chàng nói với màn thinh lặng xung quanh: “Con sẽ tìm cô ấy cho cô, Edwina, con thề đấy.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3