Oan nghiệt - Chương 13 phần 2

Granville gật đầu.

- Tôi có nghe người ta nói có một tổ chức như thế. Nếu anh có hai hay ba tổ chức như thế hoạt động cùng một lúc, khắp nơi trong nước, thì khoảng một vài năm là anh giàu kếch xù một cách dễ dàng. Dĩ nhiên là anh phải có thiết bị máy móc.

- Vậy thời gian hắn làm lâu ngày được không?

- Hắn làm lâu chưa?

- Chúng tôi chưa biết chắc. Chỉ mới suy nghĩ thôi. Chúng ăn cướp những thứ gì?

- Bất cứ cái gì mà chúng thấy moi được tiền. Âm nhạc nhé, chương trình phần mềm, trò chơi điện tử, đấy. Hiện thời, thứ mà chúng kiếm nhiều tiền nhất là trò chơi điện tử. Các trò chơi Sony Play Station, đại loại như thế. Con cái mọi người đều muốn có trò chơi vi tính mới nhất, phải không? Thậm chí chúng ta thấy những thứ trò chơi này trên thị trường chưa có mà chúng đã bày bán rồi. Một số trò chơi điện tử như Chiến tranh giữa các vì sao nhập vào từ nước Mỹ ngay khi chưa có phim chiếu bóng.

- Còn chuyện ăn cắp bản quyền về xi nê thì sao?

- Rất phổ biến, nhưng hầu hết đều thực hiện ở Viễn Đông.

- Làm sao chúng có bản gốc? Có kẻ nằm vùng à?

- Hầu hết là thế. Nhưng về xi nê thì có phần khác, thỉnh thoảng chúng lấy bản gốc bằng cách mang máy quay phim xách tay vào trong một rạp chiếu bóng đang chiếu rồi chúng thu hình. Tôi đã xem vài cuốn xi nê được sao chép theo kiểu này, ôi thật kinh khủng.

Nhưng khi sao chép một chương trình máy vi tính và trò chơi điện tử thì dễ hơn, một người nào đấy cũng có thể ăn cắp một chiếc đĩa đem ra bán hai trăm bảng như chơi. Thậm chí chúng còn ăn cắp cả trang Web nữa, chúng chỉ cần trả lệ phí cho kẻ nào phụ trách máy là chúng có thể sao chép rất nhiều nội dung trên đó, nhưng kiểu này đã hết đánh cắp được rồi. Anh nên nhớ muốn làm thế phải có rất nhiều điều kiện, có nhiều lúc bị bể đĩa. Chúng ta thấy có rất nhiều trò chơi trên máy vi tính mà muốn sao chép được thì phải qua bao nhiêu con đường vòng vo và qua cả hệ thống an ninh nội bộ.

- Thế nhưng nhà sản xuất có biết không?

- Từ từ cũng biết.

Thức ăn được mang đến, họ dừng lại một lát để ăn. Banks cắn một miếng dồi kiểu Yorkshire, tộng đầy miệng thịt bò quay và nước sốt, rồi uống một ngụm bia để nuốt. Ông nhìn Granville, ông ta uống nước khoáng và ăn rau xà lách.

- Cái gì thế? Ăn chay à?

Granville cau mày.

- Tháng trước tổng khám hàng năm, bác sĩ nói lượng Cholesterol trong máu quá cao, cho nên tôi phải giảm rượu và thức ăn béo.

Banks ngạc nhiên. Granville trong có vẻ khỏe mạnh, chơi bóng quần và không nặng kí hơn Banks.

- Thật đáng tiếc khi nghe thế.

- Đừng nhọc công. Anh cứ ăn uống thoải mái cho đến ngày như tôi.

Banks cảm thấy ông sống thoải mái như thế này, mà ông rất khỏe mạnh, mặc dù ông không kiêng ăn, hút thuốc uống rượu. Ông gật đầu.

- Tôi biết. Không như anh thì cũng bị yếu tuyến tiền liệt. Việc phân phối ra sao?

- Muốn chở đến đâu thì chở. Tôi nghe nói có nhiều xe bán kem lạnh ở địa phương bán luôn cả trò chơi Play Station cho con nít. Ông Softee chắc đã biết hết.

Banks cười. Vấn đề này gây cho người ta nhức đầu, ông vừa ăn vừa nghĩ. Clough có thể dùng mạng lưới như thế để phân phối hàng hóa – những tiệm buôn nhỏ như tiệm lâu đài Hill Books, tiệm mà thám tử Winsome Jackman sẽ đến điều tra chiều này, những sạp hàng trong chợ, những quán rượu, những hộp đêm, nhà máy. Nói tóm lại, khách hàng đều có tâm trạng như nhau, không ai nghĩ là họ đã làm việc gì sai trái khi mua một gói thuốc lậu, hay mua một đĩa trò trò chơi trên máy vi tính ăn cắp tác quyền để làm quà sinh nhật cho con. Một nửa cảnh sát trong nước đã hút thuốc lá lậu, và uống rượu lậu. Banks còn biết một thanh tra cảnh sát ở Tây Yorshire cứ vài tuần là lái xe đi Calais mua thuốc lá và rượu lậu chất đầy thùng xe. Anh ta bán lại cho những người khác trong đồn cảnh sát để lấy tiền đập vào chi phí của chuyến đi và còn thừa lại để xài cho đến lần sau.

Tại sao không làm thế đã chứ? Người ta nghĩ thế. Làm ăn lớn mà. Họ đã mua được hàng giá hời, Bill Gates đã có quá nhiều tiền rồi, thu tiền thuế thuốc, thuế rượu nữa thì thật quá đáng. Bây giờ cơ quan thuế quan lại cắt quyền mua hàng miễn thuế của nhân viên nữa. Nói tóm lại, Banks nhất trí người tiêu thụ có lý – ngoại trừ những kẻ như Barry Clough đã trở nên giàu có nhờ họ.

Ông cố nghĩ đến nhiều chuyện đã diễn ra. Tay chân của Clough trả lương cho Charile Courage, nhiệm vụ của hắn là đánh hơi những chuyện không hay xảy đến để có tiền cải thiện bữa ăn ngon hơn như có người kể lại thế, rồi Charile bán tin tức cho kẻ đối đầu, kẻ này ăn cướp xe trên đường, lấy hết trang thiết bị và tất cả đĩa CD ăn cắp tác quyền đế đem đến đâu đó bán. Chuyện như thế là sai rồi. Bộ ba của Charile thanh toán hắn. Clough có tha cho thằng ăn cướp xe không? Cam đoan là hắn tha. Vì gây chuyện thì cả hai đều lộ.

- Thật đúng như anh nói, - Ông nói với Granville, - nếu đúng như anh nói thì quả số tiền thật kếch xù.

- Anh cứ tin lời tôi đi. Đúng thế đấy. Nếu anh có người biết việc, anh ta sẽ sao chép rất nhiều đĩa gốc, sản xuất hàng loạt vô số kể.

- Chắc trang thiết bị tốn kém lắm phải không?

- Đúng thế. Tiền đầu tư hàng ngàn bảng.

Vấn đề này giải đáp cho câu hỏi đã làm cho Banks bối rối. Nếu công ty PKF chỉ chở đi một ít đĩa ăn cắp bản quyền, thì chắc không đáng giá cho bọn cướp đường, chứ đừng kế chuyện giết Jonathan Fearn. Nhưng nếu chiếc xe chở trang thiết bị để sao chép hàng loạt rất nhiều đĩa lậu, thì đây là một vấn đề khác. Banks nói:

- Nếu chúng đã tung ra một số vốn khá lớn thì đương nhiên chúng phải thu lại rất nhiều mới xứng.

- Quả thật vậy.

Có lẽ Clough có vốn lớn để đầu tư. Từ cái nghề buôn súng phi pháp của hắn, từ việc kinh doanh âm nhạc, từ hộp đêm của hắn, từ công việc buôn lậu và bất cứ các thứ công việc kinh doanh phi pháp dơ bẩn nào mà hắn đã nhúng tay vào, hắn phải có nhiều tiền làm vốn. Vấn đề khó khăn là làm sao chứng minh cho được hắn đã dính líu vào những chuyện phi pháp này. Đúng như lời Burgess đã nói về các hành động buôn lậu của Clough: có rất nhiều dấu hiệu đáng ngờ về hắn, nhưng bằng chứng về tội lỗi thực sự của hắn thì ít ỏi. Mọi việc đều do tôi tớ của hắn và bọn trung gian làm hết, những kẻ như Gregory Manners, Jamue Gilbert và Andy Pandy, Clough không bao giờ vấy tay vào chuyện dơ bẩn. Hắn chỉ gián tiếp thu lợi nhuận chứ không tiếp xúc với những đầu mối sinh lợi.

Hay là hắn có trực tiếp điều khiển? Có phải Emily Riddle đã để lộ vài hành động nào đó có tính hăm dọa hắn? Có phải cô đã biết điều gì đó khiến hắn thấy nguy hiểm? Clough không thích mất cái gì hết, không thích người nào đã biết hắn mà bỏ đi, nhất là khi họ mang đi theo mình cái gì đó, mang theo tiền bạc hay là biết công việc làm ăn của hắn.

Banks bắt đầu cảm thấy có thể hai trường hợp có liên hệ với nhau, ông nghĩ có thể Emily Riddle đã bị giết chết do chính kẻ đã giết Charlie Courage và cũng vì lý do như lý do khiến Charlie bị giết. Nhưng ai giết? Kẻ tôi tớ nào đã được Clough dùng vào việc này? Andy Pandy ư? Chính vì hắn là người tức giận Emily, tức giận vì bị cô thúc đầu gối vào bộ hạ. Jamie Gilbert ư? Hắn là người mà Burgess đã xem như kẻ loạn thần kinh. Hay là có kẻ nào khác, kẻ nào mà họ chưa gặp? Gregory Manners có thể giúp họ hiểu thêm điều này, nếu họ tìm ra được hắn.

Banks ăn xong món dồi kiểu Yorkshire, ông châm thuốc hút. Ông uống còn lại khoảng một phần ba chai bia, và ông định sẽ không uống thêm chai nữa. Ông nói:

- Anh nói có nghe đồn đã xảy ra một vụ làm ăn lớn ở địa phương à? Có gì đáng tin không?

- Anh không nghĩ phải đáng tin à? Người ta thường nói: Không có lửa thì không có khói. Vấn đề làm cho ta tin, là người ta tìm thấy mội số nhiều hàng ăn cắp bản quyền tràn ngập thị trường ở khu Bắc Yorkshire, số hàng hóa này xem ra như của tổ chức phi pháp mà anh vừa nói với tôi đấy. Anh nói chúng đã di chuyển phải không?

- Chiếc xe tải của chúng hướng về một trung tâm thương mại khác gần Wooler, ở Northumbia thì bị ăn cướp. Các thứ trên xe biến mất, tài xế bị hôn mê mấy ngày mới chết. Không có dấu tay ở hiện trường. Không có gì hết. Chúng tôi chỉ có cái hộp đựng đĩa CD sót lại khi chúng vơ vét hết hàng hóa của công ty PKF ở Daleview, cái hộp này có dấu tay của một đứa tên Gregory Manners, hắn đã bị kết tội buôn lậu, và là một tên xem như người kết hợp làm ăn với đại ca của chúng.

- Đúng là chuyện ấy đấy, - Granville nói, ngồi chồm tới trước. - Chúng đã xâm nhập vào những khu vực mới này, chúng là các tay tổ buôn thuốc lá lậu và các trò chơi máy tính ăn cắp bản quyền. Nếu anh làm ăn trót lọt, anh có cả một đống tiền, mà nguy hiểm thì ít hơn nhiều so với buôn ma túy. Ngoài ra ma túy bây giờ rẻ hơn ma túy trước đây. Với hàng lậu và hàng ăn cắp bản quyền này, anh chỉ có việc ngồi ngửa mà hốt bạc. Bởi thế mà tôi đã nói với anh về việc này lâu rồi. Anh càng bóp chẹt bọn buôn bán ma túy, chúng càng có khả năng tìm những phương pháp sáng tạo hơn để làm giàu.

Banks nhìn đồng hồ. Đã quá hai giờ rưỡi. Đã đến giờ kiểm tra xem có gì xảy ra ở phòng hình sự không, rồi phó cảnh sát trưởng Mc. Laughlin và tổng thanh tra Gristhorpe chắc đang đợi ông đến để cập nhật hóa tin trong ngày. Ông nói:

- Bây giờ tôi phải đi, Granville. Nhưng xin anh làm ơn cố nhìn xem và lắng nghe có gì lạ giúp tôi có được không?

- Rất hân hạnh cho tôi, - Granville dừng một lát rồi nói tiếp. - Tôi đã nghe về chuyện con gái ông Jimmy Riddle. Chuyện xảy ra quá khủng khiếp.

- Phải, quá khủng khiếp, - Banks đáp.

- Anh phụ trách vụ án này chứ gì?

- Vì tội tình của tôi mà ra.

- Có đúng như báo chí đã loan tin không? Tình dục và ma túy phải không?

- Chắc anh biết vì cái chi rồi, Granville, - ông dụi tắt điếu thuốc và đứng dậy để ra về. - Bao giờ cũng có nguyên do gì đấy, phải không? Không có lửa làm sao có khói.

***

Tin tức của Annie báo cho biết về việc người ta đã thấy Clough có mặt trong vùng trong thời gian xảy ra cả hai vụ giết người làm cho Banks quá kích thích đến nỗi ông phải sửng sốt một hồi lâu khi ông lái xe đến nhà hàng Scarlea vào lúc xế chiều hôm ấy. Ông đi theo những con đường lớn không có hàng rào hai bên đường, nơi mà vật duy nhất làm cho xe chạy chậm lại là những con cừu đi nghênh ngang trên đường. Ông để đĩa có bản Shoot Out the Lights của Richard và Linda Thompson vào máy hát trong xe, rồi vặn âm thanh to hơn mọi khi.

Chiếc Astra màu tía của Annie đậu bên ngoài nhà hàng Scarlea khi Bank đến, cô đang ngồi đợi trong phòng khách. George Lacey cho biết Gerald Fergusson đã đến làm việc được mười phút rồi. Ông ta chỉ đường cho Banks và Annie, hai người đi dọc theo chiếc hàng lang lờ mờ đến cái cửa nằm ở cuối cùng. Banks hỏi:

- Chuyện người ta nói họ thấy cô ấy ở lâu đài Barnard ra sao?

Annie lắc đầu.

- Tin dỏm. Nhân chứng là một bà già, bà ta lem nhem nên thấy các cô vị thành niên cô nào cũng giống cô nào hết. Khi tôi đưa ảnh cô ấy ra, bà xác nhận là bà lầm.

Banks đẩy mở hai cánh cửa nặng nề ra - ông không ngờ phải dùng sức nhiều đến thế - và hai người đi vào một căn phòng ăn đẹp lộng lẫy. Ông đoán chắc căn phòng trước kia dùng làm phòng tiệc, có một số cửa rộng nhìn ra thung lũng đến tận các bờ dốc với những phiến đá đan chéo nhau. Dĩ nhiên bây giờ đã quá tối không thấy gì rõ, nhưng những tay đi săn gà gô để ăn sáng vẫn cố nhìn ra ngoài, rõ ràng họ đang háo hức nghĩ đến cảnh tàn sát vào sáng mai, trong khi họ đang ăn trứng gà nấu theo kiểu các tu sĩ dòng Benedict hay là ăn ngũ cốc và uống nước trái cây.

Có lẽ đã có một cái bàn tiệc khổng lồ kê ở giữa phòng trước khi nơi này biến thành nhà hàng hạng sang, Banks nghĩ thế, nhưng bây giờ chỉ có một số bàn kê rải rác trong phòng, trên mỗi bàn trải tấm vải dày. Ở cuối phòng có thêm mấy cánh cửa nữa, có lẽ cửa đi vào nhà bếp, và một quầy rượu dài kê dọc chiếm hết một bức tường, quầy bằng gỗ đen đánh bóng và bằng đồng, từng dãy chai rượu sáng loáng trên kệ trước một tấm gương soi nằm sát tường. Chưa bao giờ Banks thấy nơi nào có nhiều rượu uých ki cất bằng mạch nha như thế này. Thậm chí ông chưa từng nghe nói đến một số lớn rượu này nữa.

Một người đàn ông mặc áo khoác màu đỏ đứng quay lưng về phía họ, đang xoay xoay cái dụng cụ đong rượu trên cổ chai rượu Gin khi Banks đi tới, ông giới thiệu mình và Annie với ông ta.

Người đàn ông nhìn lui, nói với hai người:

- Rất sung sướng được gặp hai ông bà. Tôi là Gerald Ferguson, cái dụng cụ mắc dịch này hỏng mẹ nó rồi, xin bà tha lỗi kiểu nói năng theo kiểu Pháp này của tôi. Tôi đã bảo họ mua cái mới, nhưng họ quá keo. Thôi thì kệ mẹ nó. - Ông ta thả cái dụng cụ đong rượu ra rồi tựa người lên quầy, nhìn hai người. - Tôi có thể làm gì được cho quí vị?

Ông ta nhỏ nhắn, tròn trịa, khoảng năm mươi tuổi, mặt đỏ, tóc mai dài và bộ ria mép lưa thưa. Chiếc áo khoác bó chặt ở chỗ hai hạt nút màu vàng trước ngực và bụng, Banks nghĩ nếu thở hít mạng vào, nút sẽ đứt mất.

- Ông Ferguson này, - Banks nói, - chúng tôi hi vọng ông sẽ giúp chúng tôi để biết một số tin tức về một người khách hàng.

- Xin gọi tôi là Gerald. - Ông ta nhìn quanh, rồi để ngón tay lên một bên mũi. - Uống một chút rượu chứ?

Banks và Annie ngồi lên hai ghế đẩu nơi quầy.

- Chúng tôi không muốn để ông gặp chuyện gì rắc rồi đâu, - Banks nói.

Gerald vẫy tay, nhìn ra phía cửa họ đi vào. Mấy ngón tay ông dài và thuôn, móng tay cắt ngắn sạch sẽ và láng lẩy. Banks nghĩ có lẽ ông ta chơi dương cầm để giải trí.

- Cái gì khách không biết, đều vô hại cho họ. Ông dùng thuốc độc gì?

Ăn nói chua chát đấy chứ. Banks nghĩ, vừa đưa mắt nhìn hàng chai trên kệ rồi dừng lại ở loại uých ki Port Ellen.

- Trung sĩ thám tử Cabbot cũng dùng thứ ấy sao?

- Không, tôi không, cám ơn.

- Cô có chắc không?

- Chắc.

Gerald nhún vai.

- Tùy cô. - Ông ta rót ra hai ly Port Ellen, đong rất già dặn, Banks nghĩ, ông ta để một ly trước mặt mình và ly kia trước mặt Banks. - Chúc sức khỏe, - ông ta nói rồi nốc một hơi hết ly.

- Chúc sức khỏe, - Banks hớp một ngụm nhỏ. Trời đất. Ông để ly xuống. - Chúng tôi đang rất quan tâm đến người khách tên là Clough. Barry Clough. Anh ta là khách thường xuyên vào mùa săn gà gô.

- Phải, ông ta là khách thường xuyên.

Banks thấy giọng ông ta có vẻ bất bình. Ông hỏi:

- Ông không thích ông ấy à?

- Tôi không nói thế phải không? - Ferguson đáp, rót cho mình ly Post Ellen khác. Banks đoán đây không phải ly đầu mà chắc cũng không phải là ly cuối trong ngày. Nhưng lần này ông ta nhấp từ từ.

- Xin ông cho chúng tôi biết ông nghĩ gì về ông ta.

- Ông ta ăn mặc áo quần hóa trang rất ác ôn. Và tay bộ hạ của ông ta…

- Có phải Jamie Gilbert không?

- Nếu đúng là tên của gã. Gã có bộ tóc kỳ quặc.

- Đúng hắn đấy. Nói tiếp đi.

Ferguson uống thêm hớp uých ki nữa, rồi hạ giọng nói:

- Ông có biết ở đây chúng tôi thường đón rất nhiều khách thuộc giai cấp thượng lưu không? Tôi đã làm việc ở đây hai mươi lăm năm, tôi đã thấy họ đến đây nhiều. Chúng tôi đã đón nhiều vị Nghị sĩ - có một lần đón Thủ tướng và Tổng thống Mỹ - quan tòa, nhân viên ngoại giao, thương gia từ thành phố, có người trong số này là đồ con hoang keo kiệt, nhưng tất cả đều có một điểm chung: Họ là dân quý phái.

- Và bây giờ thì sao?

Ferguson khịt khịt lỗ mũi.

- Bây giờ à? Bây giờ đám đông đến đây không đáng giá hai xu. - Ông ta lại nhìn ra phía cửa. - Từ khi gã đến đây thì không.

- Có phải ông Lacey không?

- Ông George Lacey cực kỳ khủng khiếp, Tổng quản lý. Ông ta có tư tưởng mới. Nói trắng ra là hiện đại hóa. - Ông ta đưa tay chỉ những cánh cửa sổ. - Hiện đại hóa làm gì khi mà người ta có phong cảnh cực kỳ đẹp nhất thế giới và có cảnh thiên nhiên nằm ngay bên hông như thế? Xin ông trả lời câu hỏi của tôi đi xem.

Banks đã biết câu hỏi loại khoa trương như thế này rồi, nên ông chỉ gật đầu đồng ý.

- Từ khi gã đến, - Ferguson nói tiếp, - chúng tôi chỉ tiếp những thứ như ngôi sao nhạc pop, diễn viên, nhân viên truyền hình, những anh chàng ở thị trường chứng khoán ồn ào. Lạy Chúa Cứu Thế, chúng tôi lại còn đón những phụ nữ cực kỳ khủng khiếp nữa. Yêu đương da diết thì được, nhưng săn gà gô không phải là môn thể thao của phụ nữ. - Ông ta nốc thêm một ngụm uých ki Port Ellen nữa.

Annie cười, nhưng trước đây Banks đã thấy nụ cười như thế này rồi; cô không vì vui mà cười. Ferguson vẫn tiếp tục nhìn ra ngoài cửa.

- Một nửa trong số họ không biết khẩu súng ngắn đằng nào là đầu đằng nào là đuôi, - Ferguson nói tiếp. - Mà không xảy ra tai nạn thì cũng lạ thật. Nhưng họ có nhiều tiền để vung vãi. Ồ phải, cứ nhìn cái anh chàng có tên Clough ấy thì biết. Gã cứ nghĩ ném cho người ta vài đồng si linh là người ta phục vụ gã sát đất, và cứ gọi cả đêm. Đồ lưu manh. Chị Mary làm công việc lau chùi phòng ốc. Cô gái dễ thương, nhưng hai si linh còn lâu mới đủ một bảng, không biết nói thế ông có hiểu ý tôi không, cô ấy kể cho tôi nghe những chuyện cô ấy đã trông thấy.

- Như cái gì? - Banks hỏi.

Ferguson đưa mặt tới trước, nói nhỏ:

- Kim tiêm, chừng ấy sơ khởi đã.

- Trong phòng Clough à?

- Không. Phòng của một ngôi sao nhạc pốp. Ở đây một tuần mà không ra khỏi phòng một lần. Tôi hỏi ông. Tiền ném đi như thế đấy.

- Trở lại Barry Clough đi. Ông Ferguson.

Ferguson cười, gãi đầu.

- Ấy, tôi xin lỗi. Thỉnh thoảng tôi cũng ngứa miệng, phải không. Tôi thường bắt câu chuyện hướng về vấn đề mà tôi thích.

- Tốt thôi, - Banks nói, - nhưng xin ông nói thêm cho chúng tôi nghe về Barry Clough, được không?

- Ông muốn nghe về chuyện gì?

- Trong thời gian anh ta ở đây, ông có gặp anh ta nhiều không?

- Có. Đêm nào tôi cũng có mặt ở quầy rượu - Khi nào đông khách, tôi nhờ người phụ giúp. Cô Mandy, người địa phương ở Cầu Dài đây thôi - Và Clough luôn luôn đến đây uống rượu trước giờ ăn tối, và hầu như lúc nào anh ta cũng ăn ở đây. – Ferguson nhìn quanh rồi chồm người tới trước, vẻ bí mật. - Người ta nói đồ ăn ở đây ngon, nhưng nếu ông hỏi tôi thì chẳng có gì ăn được. Toàn đồ rác rưởi, ngoại lai, hầu hết như thế.

- Nhưng Clough thích đồ ăn ở đây à?

- Anh ta thích. Gã biết đến món ăn nào thì gọi rượu vang - Chúng tôi có người hầu rượu vang, và thằng cha đê tiện vênh váo ấy thích gọi người hầu rượu - từ rượu Château của Giáo hoàng cho đến Sauternes và vang đỏ thượng hạng. Gã mặc áo quần thật sang, rất đắt tiền - loại may ở Armani, Paul Smith - xài dụng cụ đi săn loại thật xịn, nhưng người ta có thể nói gã tầm thường như rác rưởi dưới cái bộ lốt hào nhoáng. Phải coi chừng kẻo bị gã lường gạt, nhưng gã không làm cho tôi sợ. Có một chuyện mà người ta không thể làm giả được: Đó là giai cấp. Như tôi đã nói: Hắn cực kỳ ác ôn. Tại sao ư? Hắn làm gì ư?

- Tôi không biết anh ta đã làm cái gì chưa?

- Nhưng tôi cam đoan ông nghi ngờ gã cái gì đó, phải không? Nghi ngờ là đúng thôi. Ông cứ tin tôi đi, người như gã, thể nào gã cũng có tham gia làm công việc gì đấy. Tham gia.

- Ông có nói chuyện nhiều với anh ta không?

- Như tôi đã nói, gã đến đây làm như gã cho mình là dân quý phái, nhưng gã không làm ai tin. Trước hết, một người quý phái chân chính không bỏ thì giờ cả ngày để nói đến những sở thích giống như sở thích của mình. Gã có thể thân mật bình luận về thời tiết hay chất lượng của cuộc đi săn trong ngày, nhưng như thế là gã đã đi quá xa rồi. Đã có những giới hạn rõ ràng rồi. Đằng này, anh chàng Clough nói huyên thuyên, đứng tựa vào quầy, uống rượu Cosmopolitans cực kỳ đắt tiền, hút toàn thuốc xì gà Cuba. Lại còn cái kiểu tóc đuôi ngựa cực kỳ kinh dị nữa.

- Anh ta nói về cái gì?

- Không có gì nhiều, vì tất cả đã nói hết và làm hết rồi. Bóng đá. Hình như gã ủng hộ đội Arsenal. Tôi ủng hộ đội Newcastle. Nói về cái vi la của gã bên Tây Ban Nha, về việc đi dự tiệc với những người cực kỳ danh tiếng. Gã làm như thể tôi sẽ tranh cãi với gã không bằng.

- Có bao giờ anh ta nói về công việc làm ăn của mình không?

- Tôi nhớ là không. Mà chuyện gì thế?

- Tôi muốn biết về chuyện này.

- Được thôi, ông biết không, trong đời có nhiều người rất nhanh chân lẹ tay. Họ kinh doanh địa ốc. Thực vậy, nhiều năm nay tôi có đầu tư vào một hai vụ loại kinh doanh này, béo bở lắm, nhưng xin ông không nói cho ai biết. Còn công việc tôi làm ở đây là làm thuê, đứng sau quầy này cả đêm, và nhiều lúc người ta nhìn mình như cha cố muốn mình xưng tội, bất kể tôi là người công giáo hay không. Y như người của quan thuế.

- Nhưng Clough thì không thế à?

- Không. Bởi thế mà thôi không hề nghe gã nói một tiếng.

- Có phải anh ta có phe nhóm không?

- Phải. Khoảng năm sáu người gì đấy.

- Ai thế?

- Họ là một đám hỗn tạp. Có cả cô ca sĩ nhạc pốp trẻ đẹp mà chắc ông đã thấy ảnh treo khắp nơi đây, cái cô chỉ mặc trên người hai mảnh lụa màu vàng ấy. Cô ta lấy tên là Amanda Khan. Đồ đàn bà chết bằm. Nhưng nước da đẹp.

Banks đã thấy ảnh của cô ta rồi, trên bìa đĩa CD mới của cô ta, và trên các bích chương quảng cáo ở trong các ấn phầm của Hoàng gia. Trông cô ta tuổi chừng tuổi của Emily Riddle.

- Không thể nắm vững một khẩu súng, thế mà gã vẫn để cho cô ta đi bắn một mình. Nhưng, tôi phải thú thật cô ta dễ thương, nhất là với một ca sĩ nhạc pốp. Lễ phép, và rất xinh, nếu không nói là rất trẻ, đúng và hợp với sở thích của Clough.

- Cô ta có ở với gã không?

- Ông muốn nói gì? Ông muốn biết họ có ngủ với nhau không chứ gì?

- Phải.

- Chuyện này tôi không biết. Bất cứ chuyện gì mà họ làm với nhau sau khi quán rượu đóng cửa là tôi không biết.

- Ông có nghĩ là họ đã ngủ với nhau không?

- Cũng có, họ có vẻ thân mật với nhau, tôi thấy gã thỉnh thoảng sờ soạng cô ta. Ông biết không, quàng tay ôm cô ta rồi vỗ vào mông, nhiều chuyện đại loại như thế. Làm như thể cô ta là vật sở hữu của gã để gã muốn sờ mó khi nào cũng được.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3